Bệnh tình của Lục Lệ Hành tái phát, trong lòng mọi người đều sốt sắng.
Trong lòng Kỷ Khinh Khinh áy náy, trợn mắt nhìn Lục Lệ Đình.
Cũng phải thôi, với một người trầm ổn và kiêu ngạo như Lục Lệ Hành, cho dù không có tình cảm với cô thì hai người vẫn là vợ chồng! Trơ mắt nhìn vợ và em trai liếc mắt đưa tình mờ mờ ám ám, chuyện vô liêm sỉ như vậy, anh không bị tức giận mới lạ. Chưa kể Lục Lệ Hành lại là một người sắp chết đang hồi quang phản chiếu, làm sao có thể chịu nổi cơn tức này.
Kỷ Khinh Khinh cầu nguyện vạn lần Lục Lệ Hành đừng bị cô làm cho tức chết.
Cửa phòng bị đẩy ra, bác sĩ bước ra ngoài, vẫn là những lời đó, có thể dịch thẳng ra là: Không thể cứu được, chờ chết đi.
Kỷ Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm.
Lục Lệ Hành sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng chết vì bệnh tật hay chết bởi vì cô chọc giận là hai chuyện khác nhau.
"Anh trai tôi không chết, cô có vẻ rất thất vọng?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Kỷ Khinh Khinh: "Cô chờ anh trai tôi chết đúng không? Đáng tiếc, kể cả anh trai tôi chết đi, một phần tài sản cô cũng không có được!"
Kỷ Khinh Khinh liếc mắt nhìn Lục Lệ Đình, dù sao Lục Lệ Đình cũng đã biết bản tính của "Kỷ Khinh Khinh", cô sẽ không giả bộ nữa.
"Nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng không giả bộ nữa. Không sai, tôi vì gia sản trăm tỷ của anh trai cậu nên mới tới đây. Nghe nói anh trai của cậu có trăm tỉ, tôi là vợ của anh ấy, là ưu tiên thừa kế thừa thứ nhất của anh ấy, tôi không có được vậy một đứa em trai như cậu lại được à?"
Lục Lệ Đình nghe Kỷ Khinh Khinh nói vậy thì mỉm cười: “Tôi biết phụ nữ như cô bản tính khó dời, cô nghĩ cô là vợ của anh trai tôi thì có thể kế thừa gia tài của anh ấy sao? Kỷ Khinh Khinh, đây là nhà họ Lục. Tất cả những thứ của anh trai tôi đều thuộc về nhà họ Lục. Anh ấy chết, tôi sẽ kế thừa nhà họ Lục!"
Anh ta vẫn nhớ người phụ nữ này ở bên anh ta ngây thơ trong sáng, cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quên nụ cười đó, nhưng anh ta cũng sẽ nhớ nụ cười của cô khi nắm tay một tên thiếu gia trên siêu xe.
Tình yêu là thứ nói nghe có vẻ đẹp đẽ nhưng ở trước tiền bạc thì chẳng là gì cả.
Kỷ Khinh Khinh khẽ chế nhạo: "Lục Lệ Đình, thật uổng công cậu đi học, theo pháp luật quy định, vợ chồng, cha mẹ và con cái có ưu tiên thừa kế hàng đầu, sau đó mới đến các anh chị em. Cậu tưởng một người chỉ thuộc hàng ưu tiên thừa kế thứ hai như cậu có thể làm tôi sợ ư? Ai cho cậu mặt mũi lớn như vậy?"
"Cậu nghĩ ông cụ sẽ để cho cậu kế thừa một tài sản lớn như vậy sao?" Đương nhiên Kỷ Khinh Khinh biết ông Lục thật sự sẽ không để cô thừa kế toàn bộ tài sản của Lục Lệ Hành, nhưng cô muốn chọc cho tên khốn xấu xa này tức chết!
“Thật ra thì gả vào nhà họ Lục, có tiền hay không cũng không quan trọng, cái chính là vì tôi thích nghe cậu gọi tôi là chị dâu.”
Nghe xong lời này, Lục Lệ Đình sửng sốt.
"Tôi nói chứ nhiều người giàu như vậy sao cô không chọn, lại cứ đi chọn nhà họ Lục, hóa ra là do cô không quên được tôi?" Lục Lệ Đình nheo mắt: "Anh trai tôi chết, cô có thể làm góa phụ được bao lâu? Thời xưa có truyền thống, khi người anh trong gia đình qua đời, vợ của anh trai sẽ được người em đón nhận."
Kỷ Khinh Khinh biết Lục Lệ Đình kiêu căng ngạo mạn, tính tình bừa bãi, nhưng không ngờ rằng anh ta lại có thể nói ra lời như vậy!
"Lục Lệ Đình, để tôi nói cho cậu biết, quyết định đúng đắn nhất của tôi lúc đó là đá cậu, tôi không hối hận."
"Kỷ Khinh Khinh, cô!"
"Cậu là đồ bỏ đi!"
Kỷ Khinh Khinh đẩy anh ta ra, đi về phía phòng của Lục Lệ Hành, để lại Lục Lệ Đình đứng đó với sắc mặt tối sầm.
Trong phòng, rèm cửa dày che lấp hết tất cả ánh sáng để giấc ngủ của Lục Lệ Hành thoải mái hơn.
Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống bên giường Lục Lệ Hành, nhón chân không phát ra tiếng động, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lục Lệ Hành, thở dài.
Vốn tưởng gả vào nhà họ Lục có thể giải quyết nỗi lo về sau của nguyên chủ, không ngờ đây mới là hang sói. Bây giờ Lục Lệ Hành còn sống, ông cụ vẫn còn đó, Lục Lệ Đình không dám làm gì cô, nhưng sau đó Lục Lệ Hành chết, ông cụ cũng không ở đây nữa, người chị dâu là cô e là sẽ bị đuổi ra ngoài.
Lục Lệ Đình nói rất đúng, ông cụ Lục làm sao có thể giao hết tài sản một trăm tỉ của Lục Lệ Hành cho cô được, đó là tài sản của nhà họ Lục, vẫn phải để cho người nhà họ Lục thừa kế, cuối cùng sẽ lại rơi vào tay Lục Lệ Đình.
Nghĩ tới cảnh nguyên chủ chán nản rồi sau đó bị người bắt nạt, bị đổ rượu lên đầu trong tiệc rượu, rồi còn phải nhẫn nhịn chịu nhục lau sạch giày cho nữ
chính, nghĩ tới cảnh nữ chính chèn ép mình, cô lại cảm thấy nhức đầu.
"Nếu anh không chết thì tốt biết mấy..." Kỷ Khinh Khinh là một con người có tấm lòng đồng cảm sâu sắc, suy nghĩ một lát rồi nhận hết mọi đau khổ uất ức của người trong tiểu thuyết vào bản thân cô. Nếu như Lục Lệ Hành còn sống thì tốt biết bao, mặc dù giữa cô và Lục Lệ Hành không có tình cảm gì, nhưng nếu có Lục Lệ Hành ở đây, Lục Lệ Đình sẽ không trắng trợn như vậy.
Trước khi xuyên sách, cô đã dành hết cuộc đời của mình do cái gia đình lộn xộn đó, vất vả nửa đời người, bây giờ cô còn phải thay người phụ nữ làm nhiều việc xấu này dọn dẹp mớ hỗn độn, có lẽ còn phải gánh tội thay cho cô ta. Kỷ Khinh Khinh vô cùng đau lòng, cảm xúc không kìm nén được, suýt thì òa khóc.
"Lục Lệ Hành, tôi chia cho anh một nửa mạng sống của mình được không, anh đừng chết."
Thật ra Lục Lệ Hành vẫn chưa ngủ, anh đang nằm trên giường chờ chết.
Cả đời này anh sống quả thật cũng không có ý nghĩa gì nhiều, anh sống gần ba mươi năm nhưng không có một ngày nào là thời gian của riêng minh.
Lúc nhỏ ngoại trừ phải học thật nhiều, anh còn phải tìm hiểu về sở thích mà anh thích hoặc không thích.
Nhưng bản thân không thích thì sao có thể được coi là sở thích.
Lớn lên thì một mình gánh vác Lục Thị, ông nội đã lớn tuổi, cha mẹ mất sớm, em trai thì bỏ nhà đi, chỉ có thể dựa vào mỗi anh.
Ngày nào anh cũng phải giải quyết các vấn đề lớn nhỏ của công ty, không hề có một ngày nào rảnh rỗi.
Lục Lệ Hành đã kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần.
Khoảng thời gian kể từ khi bị tai nạn giao thông có thể coi là khoảng thời gian nhàn nhã nhất trong cuộc đời anh.
Có lẽ cứ như vậy chìm vào giấc ngủ cũng rất tốt, Lục Lệ Đình đã quay về, ông nội và Lục Thị cũng không đến mức bị bỏ mặc.
Về phần người vợ đang khóc sướt mướt bên tai anh, Lục Lệ Hành cảm thấy có lẽ là do kiếp trước anh đã nợ cô, hoặc có thù oán với cô, thế mà cô lại muốn anh tiếp tục sống, còn muốn chia cho anh một nửa mạng sống của mình!
"Cô muốn tôi sống như vậy sao?"
Lục Lệ Hành mở mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh giường, nước mắt ở trên khóe mi cô cứ rơi xuống từng giọt từng giọt.
"Anh… anh tỉnh rồi?" Kỷ Khinh Khinh bị cuộc sống khổ cực sau này của mình ám ảnh có chút không kiềm chế được: "Tôi là vợ anh, tất nhiên mong anh sống tốt."
"Vợ của tôi sẽ liếc mắt đưa tình với em chồng?"
Kỷ Khinh Khinh khịt khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Để tôi nói thật với anh, anh đừng giận, Lục Lệ Đình là mối tình đầu của tôi, nhưng lúc đó anh ta nghèo quá, đi xe đạp ngay cả ghế sau cũng bị gãy, làm mông tôi đau vô cùng. Người ta nói thà ngồi xe đẹp cười còn hơn ngồi BMW mà khóc, anh ta cho tôi ngồi xe đạp còn làm tôi khóc, anh ta như vậy tôi không nên chia tay với anh ta sao? Đúng lúc đó cũng có một tên nhà giàu có theo đuổi tôi, cho nên tôi chia tay với anh ta."
"Nhưng cái tên nhà giàu đó cũng không tốt lành gì, anh ta vốn dĩ không thích tôi mà chỉ muốn ngủ với tôi thôi!"
"Sau đó tôi vào giới giải trí, lại có một tên nhà giàu theo đuổi tôi, nói yêu tôi nhưng nhìn tôi bị người khác bắt nạt, nói sẽ nâng đỡ tôi nhưng lại không chịu đầu tư cho tôi, còn nói chúng tôi không phải bạn trai bạn gái, tôi chỉ là tình nhân của anh ta."
Kỷ Khinh Khinh càng nói càng cảm thấy nguyên chủ thật ngu ngốc.
Lúc cần theo đuổi tình yêu thì lại đi theo tiền, lúc cần theo tiền thì lại đi mơ mộng về tình yêu, cho nên cuối cùng chẳng còn gì.
Lục Lệ Hành chưa từng trải qua mùi vị của tình yêu, chỉ là nhìn Kỷ Khinh Khinh vừa khóc vừa than thở trước mặt anh, nhìn dáng vẻ hoa lê đái vũ của cô mà không hề khó chịu, trái lại đâu đó trong lòng anh càng trở nên vô cùng mềm mại.
"Sau này đừng ngốc như vậy nữa."
"Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị sinh mệnh tăng hai bậc, hiện tại giá trị sinh mệnh là hai tiếng."
Kỷ Khinh Khinh gật đầu: "Sau này sẽ không thế nữa."
Cô bây giờ đã là vợ của Lục Lệ Hành, sau này dù có chết đi chăng nữa thì cô vẫn là bà Lục. Với thận phận này, ít nhất khi ông cụ Lục còn đó, Lục Lệ Đình cũng sẽ không dám đối phó với cô.
Mấy năm đó cô sẽ cố gắng kiếm thêm chút tiền, sau khi kiếm được tiền đủ sống cho nửa đời sau thì chạy trốn càng xa càng tốt, đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy cô, có thể xem đó là một biện pháp tốt.
"Tuy ông cụ muốn tôi đến đây để anh vui vẻ, nhưng nếu anh đã trở thành chồng của tôi thì sau này dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn là chồng của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ông cụ thật tốt."
..."Giá trị sinh mệnh tăng một, giá trị sinh mệnh hiện tại là ba giờ."
Lục Lệ Hành:???
"Cô lặp lại mấy câu cô vừa nói đi."
"Hử? Tôi nói, tuy ông cụ kêu tôi tới để cho anh vui, nhưng anh yên tâm, tôi không phải là người tham tiền bạc, sau này tôi sẽ chăm sóc ông cụ thật tốt."
"Chỉ cần lặp lại câu nói lúc này, đừng bổ sung thêm gì."
Kỷ Khinh Khinh: "Tuy ông cụ muốn tôi đến đây để anh vui vẻ, nhưng nếu anh đã trở thành chồng của tôi thì sau này dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn là chồng của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ông cụ thật tốt."
..."Giá trị sinh mệnh tăng một, giá trị sinh mệnh bây giờ là bốn giờ."
"Nói câu trước đó."
"Tuy ông cụ muốn tôi đến đây để anh vui vẻ, nhưng nếu anh đã trở thành chồng của tôi..."
"Dừng lại."
"Nói đoạn sau đó."
"...Sau này dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn là chồng của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ông cụ thật tốt."
Khóe miệng Lục Lệ Hành khẽ nhếch: "Không phải cô vừa mới gọi chồng sao."
Thấy ánh mắt mơ màng của Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành nói: "Nãy cô vừa gọi tôi là chồng."
Hai má Kỷ Khinh Khinh ửng hồng: "Tôi chỉ là..."
"Gọi lại một tiếng chồng đi."
Cằm Kỷ Khinh Khinh gần như muốn rớt xuống đất.
Đúng là hai anh em, tính tình dở dở ương ương như nhau.
Mặt thật dày!
Cô đứng dậy bỏ đi.
Lục Lệ Hành nắm cổ tay cô không cho cô rời đi.
Hai người nhìn nhau.
"Tôi không phải là chồng cô sao? Gọi chồng thì có chuyện gì chứ?"
"Anh anh… sao vậy, chúng ta thân thuộc lắm à?"
"Chúng ta là vợ chồng, sau này cô cũng phải gọi tôi là chồng thôi, bây giờ tập trước không được à?"
Xuống địa phủ gọi anh là chồng à? Người cũng sắp chết rồi mà vẫn muốn những thứ không tồn tại.
Lục Lệ Hành ôm ngực, hàm răng siết chặt lại, nhìn qua có vẻ rất khó chịu.
"..." Kỷ Khinh Khinh cảm thấy mình quả thật nợ anh, kiếp này ông trời sai anh đến đòi nợ cô đây mà.
"Tôi gọi là được chứ gì?"
"Đương nhiên."
Kỷ Khinh Khinh nhắm mắt, chính trực gọi một tiếng: "Chồng."
..."Giá trị sinh mệnh tăng một, giá trị sinh mệnh bây giờ là năm giờ."
"Gọi thêm lần nữa."
"Chồng!" Thật biến thái!
..."Giá trị sinh mệnh tăng một, giá trị sinh mệnh bây giờ là sáu giờ."
"Lần nữa."
..."Giá trị sinh mệnh tăng một, giá trị sinh mệnh bây giờ là bảy giờ."
"Kêu thêm hai mươi lần."
"..."
"..."
"Lục Lệ Hành, anh có bệnh à!!!"
Lục Lệ Hành bình tĩnh nhìn Kỷ Khinh Khinh, ý bảo rằng tôi sẽ không để cô đi nếu cô không gọi.
Kỷ Khinh Khinh thật sự cảm thấy người này không chỉ cơ thể bị bệnh, mà cả não cũng bệnh luôn!
"Lúc nãy không phải cô tình nguyện cho tôi một nửa đời mình à, sao? Mạng cũng đã tình nguyện cho rồi, chút chuyện nhỏ này cô cũng không làm được sao?"
Chuyện nhỏ?
Đúng, đúng là chuyện nhỏ.
Kỷ Khinh Khinh mấp máy miệng, chuyện có lớn đâu mà cũng không làm được à?
Nhìn dáng vẻ hờ hững của Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh tự hỏi mình có nhỏ mọn quá không.
"Chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng!"
..."Giá trị sinh mệnh tăng mười bảy, giá trị sinh mệnh bây giờ là hai mười bốn giờ."
"Được chưa!"
"Tôi rất thích nghe cô gọi tôi như vậy, tôi mong rằng sau này mỗi ngày đều có thể nghe cô kêu tôi là chồng," Lục Lệ Hành mỉm cười nhìn cô: "Mỗi ngày hai mươi bốn lần!
Lục Lệ Đình ở trong góc tường nghe ngóng: … Má nó!
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Lệ Hành: Thật tốt quá, lúc nào cũng có thể dựa vào vợ, ngày mai cũng là một ngày tràn đầy sức sống, vợ cố lên!
Kỷ Khinh Khinh:...
Trong lòng Kỷ Khinh Khinh áy náy, trợn mắt nhìn Lục Lệ Đình.
Cũng phải thôi, với một người trầm ổn và kiêu ngạo như Lục Lệ Hành, cho dù không có tình cảm với cô thì hai người vẫn là vợ chồng! Trơ mắt nhìn vợ và em trai liếc mắt đưa tình mờ mờ ám ám, chuyện vô liêm sỉ như vậy, anh không bị tức giận mới lạ. Chưa kể Lục Lệ Hành lại là một người sắp chết đang hồi quang phản chiếu, làm sao có thể chịu nổi cơn tức này.
Kỷ Khinh Khinh cầu nguyện vạn lần Lục Lệ Hành đừng bị cô làm cho tức chết.
Cửa phòng bị đẩy ra, bác sĩ bước ra ngoài, vẫn là những lời đó, có thể dịch thẳng ra là: Không thể cứu được, chờ chết đi.
Kỷ Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm.
Lục Lệ Hành sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng chết vì bệnh tật hay chết bởi vì cô chọc giận là hai chuyện khác nhau.
"Anh trai tôi không chết, cô có vẻ rất thất vọng?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Kỷ Khinh Khinh: "Cô chờ anh trai tôi chết đúng không? Đáng tiếc, kể cả anh trai tôi chết đi, một phần tài sản cô cũng không có được!"
Kỷ Khinh Khinh liếc mắt nhìn Lục Lệ Đình, dù sao Lục Lệ Đình cũng đã biết bản tính của "Kỷ Khinh Khinh", cô sẽ không giả bộ nữa.
"Nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng không giả bộ nữa. Không sai, tôi vì gia sản trăm tỷ của anh trai cậu nên mới tới đây. Nghe nói anh trai của cậu có trăm tỉ, tôi là vợ của anh ấy, là ưu tiên thừa kế thừa thứ nhất của anh ấy, tôi không có được vậy một đứa em trai như cậu lại được à?"
Lục Lệ Đình nghe Kỷ Khinh Khinh nói vậy thì mỉm cười: “Tôi biết phụ nữ như cô bản tính khó dời, cô nghĩ cô là vợ của anh trai tôi thì có thể kế thừa gia tài của anh ấy sao? Kỷ Khinh Khinh, đây là nhà họ Lục. Tất cả những thứ của anh trai tôi đều thuộc về nhà họ Lục. Anh ấy chết, tôi sẽ kế thừa nhà họ Lục!"
Anh ta vẫn nhớ người phụ nữ này ở bên anh ta ngây thơ trong sáng, cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quên nụ cười đó, nhưng anh ta cũng sẽ nhớ nụ cười của cô khi nắm tay một tên thiếu gia trên siêu xe.
Tình yêu là thứ nói nghe có vẻ đẹp đẽ nhưng ở trước tiền bạc thì chẳng là gì cả.
Kỷ Khinh Khinh khẽ chế nhạo: "Lục Lệ Đình, thật uổng công cậu đi học, theo pháp luật quy định, vợ chồng, cha mẹ và con cái có ưu tiên thừa kế hàng đầu, sau đó mới đến các anh chị em. Cậu tưởng một người chỉ thuộc hàng ưu tiên thừa kế thứ hai như cậu có thể làm tôi sợ ư? Ai cho cậu mặt mũi lớn như vậy?"
"Cậu nghĩ ông cụ sẽ để cho cậu kế thừa một tài sản lớn như vậy sao?" Đương nhiên Kỷ Khinh Khinh biết ông Lục thật sự sẽ không để cô thừa kế toàn bộ tài sản của Lục Lệ Hành, nhưng cô muốn chọc cho tên khốn xấu xa này tức chết!
“Thật ra thì gả vào nhà họ Lục, có tiền hay không cũng không quan trọng, cái chính là vì tôi thích nghe cậu gọi tôi là chị dâu.”
Nghe xong lời này, Lục Lệ Đình sửng sốt.
"Tôi nói chứ nhiều người giàu như vậy sao cô không chọn, lại cứ đi chọn nhà họ Lục, hóa ra là do cô không quên được tôi?" Lục Lệ Đình nheo mắt: "Anh trai tôi chết, cô có thể làm góa phụ được bao lâu? Thời xưa có truyền thống, khi người anh trong gia đình qua đời, vợ của anh trai sẽ được người em đón nhận."
Kỷ Khinh Khinh biết Lục Lệ Đình kiêu căng ngạo mạn, tính tình bừa bãi, nhưng không ngờ rằng anh ta lại có thể nói ra lời như vậy!
"Lục Lệ Đình, để tôi nói cho cậu biết, quyết định đúng đắn nhất của tôi lúc đó là đá cậu, tôi không hối hận."
"Kỷ Khinh Khinh, cô!"
"Cậu là đồ bỏ đi!"
Kỷ Khinh Khinh đẩy anh ta ra, đi về phía phòng của Lục Lệ Hành, để lại Lục Lệ Đình đứng đó với sắc mặt tối sầm.
Trong phòng, rèm cửa dày che lấp hết tất cả ánh sáng để giấc ngủ của Lục Lệ Hành thoải mái hơn.
Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống bên giường Lục Lệ Hành, nhón chân không phát ra tiếng động, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lục Lệ Hành, thở dài.
Vốn tưởng gả vào nhà họ Lục có thể giải quyết nỗi lo về sau của nguyên chủ, không ngờ đây mới là hang sói. Bây giờ Lục Lệ Hành còn sống, ông cụ vẫn còn đó, Lục Lệ Đình không dám làm gì cô, nhưng sau đó Lục Lệ Hành chết, ông cụ cũng không ở đây nữa, người chị dâu là cô e là sẽ bị đuổi ra ngoài.
Lục Lệ Đình nói rất đúng, ông cụ Lục làm sao có thể giao hết tài sản một trăm tỉ của Lục Lệ Hành cho cô được, đó là tài sản của nhà họ Lục, vẫn phải để cho người nhà họ Lục thừa kế, cuối cùng sẽ lại rơi vào tay Lục Lệ Đình.
Nghĩ tới cảnh nguyên chủ chán nản rồi sau đó bị người bắt nạt, bị đổ rượu lên đầu trong tiệc rượu, rồi còn phải nhẫn nhịn chịu nhục lau sạch giày cho nữ
chính, nghĩ tới cảnh nữ chính chèn ép mình, cô lại cảm thấy nhức đầu.
"Nếu anh không chết thì tốt biết mấy..." Kỷ Khinh Khinh là một con người có tấm lòng đồng cảm sâu sắc, suy nghĩ một lát rồi nhận hết mọi đau khổ uất ức của người trong tiểu thuyết vào bản thân cô. Nếu như Lục Lệ Hành còn sống thì tốt biết bao, mặc dù giữa cô và Lục Lệ Hành không có tình cảm gì, nhưng nếu có Lục Lệ Hành ở đây, Lục Lệ Đình sẽ không trắng trợn như vậy.
Trước khi xuyên sách, cô đã dành hết cuộc đời của mình do cái gia đình lộn xộn đó, vất vả nửa đời người, bây giờ cô còn phải thay người phụ nữ làm nhiều việc xấu này dọn dẹp mớ hỗn độn, có lẽ còn phải gánh tội thay cho cô ta. Kỷ Khinh Khinh vô cùng đau lòng, cảm xúc không kìm nén được, suýt thì òa khóc.
"Lục Lệ Hành, tôi chia cho anh một nửa mạng sống của mình được không, anh đừng chết."
Thật ra Lục Lệ Hành vẫn chưa ngủ, anh đang nằm trên giường chờ chết.
Cả đời này anh sống quả thật cũng không có ý nghĩa gì nhiều, anh sống gần ba mươi năm nhưng không có một ngày nào là thời gian của riêng minh.
Lúc nhỏ ngoại trừ phải học thật nhiều, anh còn phải tìm hiểu về sở thích mà anh thích hoặc không thích.
Nhưng bản thân không thích thì sao có thể được coi là sở thích.
Lớn lên thì một mình gánh vác Lục Thị, ông nội đã lớn tuổi, cha mẹ mất sớm, em trai thì bỏ nhà đi, chỉ có thể dựa vào mỗi anh.
Ngày nào anh cũng phải giải quyết các vấn đề lớn nhỏ của công ty, không hề có một ngày nào rảnh rỗi.
Lục Lệ Hành đã kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần.
Khoảng thời gian kể từ khi bị tai nạn giao thông có thể coi là khoảng thời gian nhàn nhã nhất trong cuộc đời anh.
Có lẽ cứ như vậy chìm vào giấc ngủ cũng rất tốt, Lục Lệ Đình đã quay về, ông nội và Lục Thị cũng không đến mức bị bỏ mặc.
Về phần người vợ đang khóc sướt mướt bên tai anh, Lục Lệ Hành cảm thấy có lẽ là do kiếp trước anh đã nợ cô, hoặc có thù oán với cô, thế mà cô lại muốn anh tiếp tục sống, còn muốn chia cho anh một nửa mạng sống của mình!
"Cô muốn tôi sống như vậy sao?"
Lục Lệ Hành mở mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh giường, nước mắt ở trên khóe mi cô cứ rơi xuống từng giọt từng giọt.
"Anh… anh tỉnh rồi?" Kỷ Khinh Khinh bị cuộc sống khổ cực sau này của mình ám ảnh có chút không kiềm chế được: "Tôi là vợ anh, tất nhiên mong anh sống tốt."
"Vợ của tôi sẽ liếc mắt đưa tình với em chồng?"
Kỷ Khinh Khinh khịt khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Để tôi nói thật với anh, anh đừng giận, Lục Lệ Đình là mối tình đầu của tôi, nhưng lúc đó anh ta nghèo quá, đi xe đạp ngay cả ghế sau cũng bị gãy, làm mông tôi đau vô cùng. Người ta nói thà ngồi xe đẹp cười còn hơn ngồi BMW mà khóc, anh ta cho tôi ngồi xe đạp còn làm tôi khóc, anh ta như vậy tôi không nên chia tay với anh ta sao? Đúng lúc đó cũng có một tên nhà giàu có theo đuổi tôi, cho nên tôi chia tay với anh ta."
"Nhưng cái tên nhà giàu đó cũng không tốt lành gì, anh ta vốn dĩ không thích tôi mà chỉ muốn ngủ với tôi thôi!"
"Sau đó tôi vào giới giải trí, lại có một tên nhà giàu theo đuổi tôi, nói yêu tôi nhưng nhìn tôi bị người khác bắt nạt, nói sẽ nâng đỡ tôi nhưng lại không chịu đầu tư cho tôi, còn nói chúng tôi không phải bạn trai bạn gái, tôi chỉ là tình nhân của anh ta."
Kỷ Khinh Khinh càng nói càng cảm thấy nguyên chủ thật ngu ngốc.
Lúc cần theo đuổi tình yêu thì lại đi theo tiền, lúc cần theo tiền thì lại đi mơ mộng về tình yêu, cho nên cuối cùng chẳng còn gì.
Lục Lệ Hành chưa từng trải qua mùi vị của tình yêu, chỉ là nhìn Kỷ Khinh Khinh vừa khóc vừa than thở trước mặt anh, nhìn dáng vẻ hoa lê đái vũ của cô mà không hề khó chịu, trái lại đâu đó trong lòng anh càng trở nên vô cùng mềm mại.
"Sau này đừng ngốc như vậy nữa."
"Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị sinh mệnh tăng hai bậc, hiện tại giá trị sinh mệnh là hai tiếng."
Kỷ Khinh Khinh gật đầu: "Sau này sẽ không thế nữa."
Cô bây giờ đã là vợ của Lục Lệ Hành, sau này dù có chết đi chăng nữa thì cô vẫn là bà Lục. Với thận phận này, ít nhất khi ông cụ Lục còn đó, Lục Lệ Đình cũng sẽ không dám đối phó với cô.
Mấy năm đó cô sẽ cố gắng kiếm thêm chút tiền, sau khi kiếm được tiền đủ sống cho nửa đời sau thì chạy trốn càng xa càng tốt, đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy cô, có thể xem đó là một biện pháp tốt.
"Tuy ông cụ muốn tôi đến đây để anh vui vẻ, nhưng nếu anh đã trở thành chồng của tôi thì sau này dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn là chồng của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ông cụ thật tốt."
..."Giá trị sinh mệnh tăng một, giá trị sinh mệnh hiện tại là ba giờ."
Lục Lệ Hành:???
"Cô lặp lại mấy câu cô vừa nói đi."
"Hử? Tôi nói, tuy ông cụ kêu tôi tới để cho anh vui, nhưng anh yên tâm, tôi không phải là người tham tiền bạc, sau này tôi sẽ chăm sóc ông cụ thật tốt."
"Chỉ cần lặp lại câu nói lúc này, đừng bổ sung thêm gì."
Kỷ Khinh Khinh: "Tuy ông cụ muốn tôi đến đây để anh vui vẻ, nhưng nếu anh đã trở thành chồng của tôi thì sau này dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn là chồng của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ông cụ thật tốt."
..."Giá trị sinh mệnh tăng một, giá trị sinh mệnh bây giờ là bốn giờ."
"Nói câu trước đó."
"Tuy ông cụ muốn tôi đến đây để anh vui vẻ, nhưng nếu anh đã trở thành chồng của tôi..."
"Dừng lại."
"Nói đoạn sau đó."
"...Sau này dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn là chồng của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ông cụ thật tốt."
Khóe miệng Lục Lệ Hành khẽ nhếch: "Không phải cô vừa mới gọi chồng sao."
Thấy ánh mắt mơ màng của Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành nói: "Nãy cô vừa gọi tôi là chồng."
Hai má Kỷ Khinh Khinh ửng hồng: "Tôi chỉ là..."
"Gọi lại một tiếng chồng đi."
Cằm Kỷ Khinh Khinh gần như muốn rớt xuống đất.
Đúng là hai anh em, tính tình dở dở ương ương như nhau.
Mặt thật dày!
Cô đứng dậy bỏ đi.
Lục Lệ Hành nắm cổ tay cô không cho cô rời đi.
Hai người nhìn nhau.
"Tôi không phải là chồng cô sao? Gọi chồng thì có chuyện gì chứ?"
"Anh anh… sao vậy, chúng ta thân thuộc lắm à?"
"Chúng ta là vợ chồng, sau này cô cũng phải gọi tôi là chồng thôi, bây giờ tập trước không được à?"
Xuống địa phủ gọi anh là chồng à? Người cũng sắp chết rồi mà vẫn muốn những thứ không tồn tại.
Lục Lệ Hành ôm ngực, hàm răng siết chặt lại, nhìn qua có vẻ rất khó chịu.
"..." Kỷ Khinh Khinh cảm thấy mình quả thật nợ anh, kiếp này ông trời sai anh đến đòi nợ cô đây mà.
"Tôi gọi là được chứ gì?"
"Đương nhiên."
Kỷ Khinh Khinh nhắm mắt, chính trực gọi một tiếng: "Chồng."
..."Giá trị sinh mệnh tăng một, giá trị sinh mệnh bây giờ là năm giờ."
"Gọi thêm lần nữa."
"Chồng!" Thật biến thái!
..."Giá trị sinh mệnh tăng một, giá trị sinh mệnh bây giờ là sáu giờ."
"Lần nữa."
..."Giá trị sinh mệnh tăng một, giá trị sinh mệnh bây giờ là bảy giờ."
"Kêu thêm hai mươi lần."
"..."
"..."
"Lục Lệ Hành, anh có bệnh à!!!"
Lục Lệ Hành bình tĩnh nhìn Kỷ Khinh Khinh, ý bảo rằng tôi sẽ không để cô đi nếu cô không gọi.
Kỷ Khinh Khinh thật sự cảm thấy người này không chỉ cơ thể bị bệnh, mà cả não cũng bệnh luôn!
"Lúc nãy không phải cô tình nguyện cho tôi một nửa đời mình à, sao? Mạng cũng đã tình nguyện cho rồi, chút chuyện nhỏ này cô cũng không làm được sao?"
Chuyện nhỏ?
Đúng, đúng là chuyện nhỏ.
Kỷ Khinh Khinh mấp máy miệng, chuyện có lớn đâu mà cũng không làm được à?
Nhìn dáng vẻ hờ hững của Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh tự hỏi mình có nhỏ mọn quá không.
"Chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng!"
..."Giá trị sinh mệnh tăng mười bảy, giá trị sinh mệnh bây giờ là hai mười bốn giờ."
"Được chưa!"
"Tôi rất thích nghe cô gọi tôi như vậy, tôi mong rằng sau này mỗi ngày đều có thể nghe cô kêu tôi là chồng," Lục Lệ Hành mỉm cười nhìn cô: "Mỗi ngày hai mươi bốn lần!
Lục Lệ Đình ở trong góc tường nghe ngóng: … Má nó!
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Lệ Hành: Thật tốt quá, lúc nào cũng có thể dựa vào vợ, ngày mai cũng là một ngày tràn đầy sức sống, vợ cố lên!
Kỷ Khinh Khinh:...
/103
|