Trong tiểu thuyết, Thẩm Vi Vi được ca tụng là nữ thần không tỳ vết.
Kỷ Khinh Khinh vẫn còn nhớ Thẩm Vi Vi được miêu tả trong tiểu thuyết là bông hoa sen nổi trên mặt nước, là một người xinh đẹp, đơn thuần trong showbiz, có rất nhiều diễn viên và đạo diễn đều bày tỏ Thẩm Vi Vi là nữ nghệ sĩ dễ gần nhất mình từng tiếp xúc, không có ai sạch sẽ hơn cô ta.
Thẩm Vi Vi bộc lộ tài năng trong showbiz, luôn đi theo hình tượng thuần khiết trong trắng, duy nhất có một lần trong lễ trao giải, Thẩm Vi Vi thay đổi hình tượng thường ngày mặc một bộ váy màu đỏ gợi cảm, khi đó cô ta đã trở thành tâm điểm chú ý của cánh nhiếp ảnh. Hơn nữa, trong lễ trao giải ấy cô ta đã leo lên được hotsearch, nhiệt độ cũng vì thế lại tăng lên.
Sau lần ở lễ trao giải ấy, mọi người mới nhận ra Thẩm Vi Vi đúng là người hình tượng toàn năng, thuần khiết lương thiện mà nóng bỏng đẹp đẽ, hai hình tượng tương phản rõ rệt như thế nhưng cô ta vẫn đảm nhận được, vả thẳng mặt những người từng nói Thẩm Vi Vi chỉ có thể diễn vai nữ chính tiểu bạch hoa trong phim.
Cũng chính vì thế mà sức hút của Thẩm Vi Vi được đà tăng lên nhanh chóng, cô ta nhận được rất nhiều lời mời trong showbiz, không bao lâu sau đã trở thành ngôi sao lớn có quyền có thế.
Kỷ Khinh Khinh tìm ảnh gần đây của Thẩm Vi Vi trên Weibo, là ảnh do người qua đường chụp lại được đăng lên. Trong ảnh Thẩm Vi Vi mặc một chiếc váy dài Tề Hung (tên một loại Hán Phục, thịnh hành vào thời Đường) màu trắng, make up tinh xảo, dù có phóng to ảnh lên thì cũng không nhìn ra được chút khuyết điểm nào, hẳn là ảnh chụp khi tham gia lễ trao giải nào đó.
“Tôi và cô ta anh thấy ai đẹp hơn?”
Kỷ Khinh Khinh giơ bức ảnh kia của Thẩm Vi Vi lại gần mặt của mình để cho Lục Lệ Hành chọn lựa.
Lục Lệ Hành dời ánh mắt từ di động của mình sang di động của cô. Người phụ nữ trong điện thoại quả thật rất đẹp, liếc mắt nhìn qua rất dễ chịu, dễ dàng khơi gợi ham muốn bảo vệ của đàn ông.
Nhưng trông thấy ánh mắt chờ mong dạt dào của cô nhìn mình, trong mắt chỉ có một mình anh, chờ đợi đáp án của anh, chỉ cần câu trả lời của anh, giống như đáp án của anh mới quan trọng vậy.
Đột nhiên trong lòng Lục Lệ Hành mềm nhũn, anh nói: “Cô.”
“Hì hì tôi đã nói rồi mà!” Đám fans đó nói dối trắng trợn, tiểu bạch hoa nhạt nhẽo Thẩm Vi Vi kia sao có thể xinh đẹp hơn Kỷ Khinh Khinh cô được chứ.
Nói về mắt nhìn thì không ai có thể qua được Lục Lệ Hành.
Kỷ Khinh Khinh thoát Weibo, tâm trạng vui vẻ, cô lười so đo với đám fans không có mắt nhìn kia.
Cô dém chăn cho Lục Lệ Hành rồi nói: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi xem ông thế nào, nếu có chuyện gì thì cứ gọi tôi.””
“Đợi đã.”” Lục Lệ Hành gọi cô: “Cô còn nhớ hôm qua tôi đã nói những gì không?””
Kỷ Khinh Khinh không hiểu gì: “Anh nói gì?”
“Mỗi ngày gọi hai mươi tư tiếng chồng ơi.”
Giữa khen ngợi Kỷ Khinh Khinh năm phút và để Kỷ Khinh Khinh gọi anh hai mươi tư tiếng chồng ơi, Lục Lệ Hành đắn đo hết lần này tới lần khác, vẫn nên chọn vế sau thì hơn.
Lục Lệ Hành này việc gì cũng nghiêm túc, khiến bạn không nhìn ra được anh đang nói đùa.
Nhớ tới hai mươi tư tiếng “chồng” tối qua, sắc mặt Kỷ Khinh Khinh chuyển từ trắng sang đỏ, rồi thẹn quá hoá giận: “Hôm qua anh trêu chọc tôi còn chưa đủ à, hôm nay lại còn muốn trêu tôi nữa?”
“Tôi trêu cô? Tại sao tôi phải trêu cô?”
“Sao tôi biết được tại sao anh lại muốn trêu tôi? Nhưng bây giờ anh không trêu tôi thì là gì?”
Kỷ Khinh Khinh thật sự không hiểu, tính tình Lục Lệ Hành xấu xa, thích gì không thích lại thích nghe người khác gọi là chồng, một lần không đủ lại còn đến tận hai mươi tư lần lận? Kỷ Khinh Khinh thật sự không chịu nổi anh nữa:
“Chuyện nào ra chuyện đấy, anh bệnh nặng là một chuyện nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chiều theo mọi yêu cầu của anh, tôi tuyệt đối sẽ không để anh trêu chọc như hôm qua nữa, tôi cũng tuyệt đối không giống như hôm qua gọi anh một tiếng ch…”
Vào thời khắc mấu chốt Kỷ Khinh Khinh dừng lại đúng lúc, cô nuốt tiếng “chồng” xuống.
“Gì cơ?”
“Tôi không bị mắc lừa nữa đâu, không gọi là không gọi.” Kỷ Khinh Khinh đứng dậy: “Anh bỏ cái suy nghĩ đấy đi, đừng phí sức nữa, anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nghĩ mấy cái chuyện bậy bạ, không thực tế này làm gì? Người cũng sắp chết rồi lại còn ở đây chồng ơi vợ ơi cái gì, phiền phức chết đi được.
Kỷ Khinh Khinh rùng mình một cái, cô đang chuẩn bị rời khỏi phòng thì lại bị Lục Lệ Hành nắm lấy cổ tay.
Cô bất đắc dĩ nhìn Lục Lệ Hành: “Anh Lục, còn có chuyện gì nữa?”
“Cảnh báo tử vong, năm phút cuối cùng.”
Lục Lệ Hành hít sâu, để mình bình tĩnh lại: “Cô đã từng nghe một câu thơ chưa.”
“Thơ gì?”
“Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi, lãnh như tù tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga my. Xảo tiếu thiến hề! Mỹ mục phán hề!”
“Đây chẳng phải là thơ trong Kinh Thi sao? Sao vậy?”
“Cô có biết nó có nghĩa là gì không?”
“Biết chứ.” Kỷ Khinh Khinh không biết Lục Lệ Hành lấy đâu ra hứng thú bàn chuyện thi ca với cô: “Đây là bài thơ Vệ Nhân ngợi ca vẻ đẹp của Trang Khương phu nhân của Vệ Trang Công. Ý nói ngón tay của phu nhân thon dài như ngó búp cây, làn da trắng nõn nà, cổ như ấu trùng thiên ngưu, hàm răng trắng đều tăm tắp, thái dương đầy đặn, lông mày nhỏ dài, miệng cười duyên.”
Lục Lệ Hành mở to mắt ngắt lời cô: “Tôi thấy lời thơ này cũng phù hợp miêu tả cô.”
Kỷ Khinh Khinh ngây ra: “Tôi ư?”
Kỷ Khinh Khinh nghĩ mãi không ra, Lục Lệ Hành thật kỳ lạ, anh sao vậy? Có ý đồ gì, sao lại đột nhiên nói cái này với cô?
Cô có nên bảo bác sĩ vào kiểm tra não cho Lục Lệ Hành không nhỉ?
“Cô có từng chú ý đến ánh mắt của mình không?”
Kỷ Khinh Khinh chớp mắt.
Lục Lệ Hành nhìn đôi mắt sáng ngời kia: “Rất đẹp.”
Mặt Kỷ Khinh Khinh hơi đỏ: “Thật… thật sao? Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Lục Lệ Hành dời khỏi đôi mắt cô, rồi lại nhìn sống mũi thẳng tắp, dừng lại một lát rồi đi xuống tựa như đang vẽ một bức tranh, tỷ mỉ lướt qua từng chút từng chút trên khuôn mặt cô, không bỏ sót một chỗ nào, khắc ghi mọi thứ của Kỷ Khinh Khinh vào trong đầu.
Trầm mặc năm giây, Lục Lệ Thành lại mở miệng một lần nữa: “Cô biết đàn ông thích kiểu phụ nữ như thế nào không?”
Kỷ Khinh Khinh ngẫm nghĩ: “Kiểu như Thẩm Vi Vi hả?” Chính là cái vẻ đáng thương yếu đuối, có thể khơi gợi được dục vọng bảo vệ của đàn ông.
“Không phải, là kiểu giống như cô đấy.”
Kỷ Khinh Khinh chấn động.
Cô có sức hút đến thế sao?
“Anh sao vậy?” Kỷ Khinh Khinh thấy anh nhắm hai mắt lại, hô hấp có phần nặng nề, dáng vẻ như sắp chầu trời, cô căng thẳng nói: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, anh nghỉ ngơi đi.”
“Cảnh báo tử vong, còn ba phút cuối cùng.”
Lục Lệ Hành mở hai mắt, đờ đẫn nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh, không chống cự nữa: “Đôi mắt của cô dường như chất chứa núi sông, đôi môi của cô có sức hút thần kỳ, vẻ đẹp của cô khiến người khác say mê quên ăn quên ngủ! Có nhiều người đàn ông gặp cô chắc hẳn đều đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể có được cô.”
Kỷ Khinh Khinh rùng mình một cái, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Lục Lệ Hành điên rồi sao?
Sao tự nhiên lại ăn nói hàm hồ vậy?
“Anh sao vậy?”
Cô đánh giá khuôn mặt nghiêm túc kia của Lục Lệ Hành, tự nhiên cô lại thấy lo lắng trong lòng.
Lẽ nào?
Lẽ nào… anh gần đất xa trời nên đầu óc không minh mẫn dẫn đến ăn nói lung tung?
Cô dỗ Lục Lệ Hành dựa trên những lời anh nói: “Bây giờ tôi là vợ anh, anh yên tâm tôi chính là người phụ nữ mà người đàn ông khác không bao giờ có được!”
Lục Lệ Hành yếu ớt: “Cô để tôi nói xong đã.”
“Ờ… thế anh nói đi.”
“Vẻ đẹp của cô khiến cho phụ nữ xấu hổ vô cùng, sau này cô đừng tỏa ra… đáng chết…” Lục Lệ Hành trầm mặc, mấy chữ này quả thật đã phá vỡ ranh giới của anh rồi: “Sau này cô đừng toả ra sức hấp dẫn mê người quyến rũ người khác nữa…”
Kỷ Khinh Khinh ấp úng: “Tôi không có…”
Không lẽ Lục Lệ Hành đang mỉa mai cô?
Hay là anh ta hiểu lầm chuyện gì rồi?
Kỷ Khinh Khinh cô tự thấy mình rất thành thật trước mặt nhà họ Lục, dù cho có gặp tình cũ Lục Lệ Đình thì cô cũng vờ như không thấy, lẽ nào sau này còn muốn cô học theo phụ nữ Ả Rập che mặt sao?
“Cô tựa như bông hoa hồng trong bụi hoa, như nụ hoa hoa bách hợp, là ngôi sao rực rỡ nhất giữa bầu trời đêm, cô là nàng tiên cá xinh đẹp nhất giữa biển sâu, người có dung mạo của thiên sứ thánh thiện, cô chính là nữ thần đẹp nhất trong lòng tôi!”
“Nhiệm vụ thành công, giá trị sinh mạng tăng năm, giá trị sinh mạng trước mắt là năm giờ.”
“Anh… nói những cái này làm gì?”
Lục Lệ Hành mặt không đỏ tim không đập, tỏ vẻ bình tĩnh: “Khen cô đấy.”
Khoé miệng Kỷ Khinh Khinh run rẩy, cô như bị sét đánh.
Hoá ra mấy cái này đều là đang khen cô à.
Đúng là sống lâu chuyện gì cũng có thể gặp.
Nhưng Lục Lệ Hành khen người khác thế này thì đúng là… độc đáo mà.
Đặc biệt là kết hợp với khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh, anh trịnh trọng nhìn cô rồi nói những lời khen ngợi ấy trông cực kỳ quỷ dị, khiến cô rất muốn cười.
Kỷ Khinh Khinh muốn cười nhưng mà cười ra tiếng trước mặt người bệnh thì không ổn lắm. Cô cúi đầu kìm nén nhưng không được, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Lệ Hành cũng đang nhìn mình.
“Ờ… cảm ơn anh đã khen tôi, tôi rất… rất ha ha ha ha ha ha… ha ha ha…” Kỷ Khinh Khinh biết mình cười trắng trợn thế này trước mặt Lục Lệ Hành quả thực rất đáng giận, nhưng hiện giờ cô không kìm chế nổi nữa, cô khom lưng cười đau cả bụng, vẻ mặt sung sướng.
“Buồn cười lắm sao?”
Kỷ Khinh Khinh đột nhiên che miệng lại, hai má đỏ bừng, lắc đầu thật mạnh: “Không buồn cười, không hề buồn cười, ờ thì… anh nói nhiều rồi, anh có muốn uống… ha ha ha uống nước đi ha ha ha… không…”
Lục Lệ Hành mỗi từ một câu: “Không! Uống! Cảm! Ơn!”
Kỷ Khinh Khinh đau khổ nín nhịn, cả người đều run, cô cắn môi kiềm chế: “Nếu anh không uống… ha ha vậy thì tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi đi thăm ông đây.”
Cô không dám nhìn Lục Lệ Hành một cái, cô sợ mình không kiềm chế được mà bật cười khiến anh khó xử, cô bèn chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp.
“Mợ chủ… cô sao vậy?”
“Hả? Tôi tôi… tôi không sao, tôi thì có chuyện gì được?”
“Có phải điều hoà mở quá cao không? Hay là dị ứng? Sao mặt cô… lại đỏ thế kia?”
“Nhiệt độ, đúng là có có… hơi cao, nhưng không sao đâu lát nữa sẽ ổn cả thôi.”
Lục Lệ Hành nhìn ra phía cửa, anh tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, thở dài nặng nề.
Cuộc sống thật là vô tình với anh mà.
Tác giả có điều muốn nói:
Kỷ Khinh Khinh: Không chết nhưng lại bị điên rồi sao???
Kỷ Khinh Khinh vẫn còn nhớ Thẩm Vi Vi được miêu tả trong tiểu thuyết là bông hoa sen nổi trên mặt nước, là một người xinh đẹp, đơn thuần trong showbiz, có rất nhiều diễn viên và đạo diễn đều bày tỏ Thẩm Vi Vi là nữ nghệ sĩ dễ gần nhất mình từng tiếp xúc, không có ai sạch sẽ hơn cô ta.
Thẩm Vi Vi bộc lộ tài năng trong showbiz, luôn đi theo hình tượng thuần khiết trong trắng, duy nhất có một lần trong lễ trao giải, Thẩm Vi Vi thay đổi hình tượng thường ngày mặc một bộ váy màu đỏ gợi cảm, khi đó cô ta đã trở thành tâm điểm chú ý của cánh nhiếp ảnh. Hơn nữa, trong lễ trao giải ấy cô ta đã leo lên được hotsearch, nhiệt độ cũng vì thế lại tăng lên.
Sau lần ở lễ trao giải ấy, mọi người mới nhận ra Thẩm Vi Vi đúng là người hình tượng toàn năng, thuần khiết lương thiện mà nóng bỏng đẹp đẽ, hai hình tượng tương phản rõ rệt như thế nhưng cô ta vẫn đảm nhận được, vả thẳng mặt những người từng nói Thẩm Vi Vi chỉ có thể diễn vai nữ chính tiểu bạch hoa trong phim.
Cũng chính vì thế mà sức hút của Thẩm Vi Vi được đà tăng lên nhanh chóng, cô ta nhận được rất nhiều lời mời trong showbiz, không bao lâu sau đã trở thành ngôi sao lớn có quyền có thế.
Kỷ Khinh Khinh tìm ảnh gần đây của Thẩm Vi Vi trên Weibo, là ảnh do người qua đường chụp lại được đăng lên. Trong ảnh Thẩm Vi Vi mặc một chiếc váy dài Tề Hung (tên một loại Hán Phục, thịnh hành vào thời Đường) màu trắng, make up tinh xảo, dù có phóng to ảnh lên thì cũng không nhìn ra được chút khuyết điểm nào, hẳn là ảnh chụp khi tham gia lễ trao giải nào đó.
“Tôi và cô ta anh thấy ai đẹp hơn?”
Kỷ Khinh Khinh giơ bức ảnh kia của Thẩm Vi Vi lại gần mặt của mình để cho Lục Lệ Hành chọn lựa.
Lục Lệ Hành dời ánh mắt từ di động của mình sang di động của cô. Người phụ nữ trong điện thoại quả thật rất đẹp, liếc mắt nhìn qua rất dễ chịu, dễ dàng khơi gợi ham muốn bảo vệ của đàn ông.
Nhưng trông thấy ánh mắt chờ mong dạt dào của cô nhìn mình, trong mắt chỉ có một mình anh, chờ đợi đáp án của anh, chỉ cần câu trả lời của anh, giống như đáp án của anh mới quan trọng vậy.
Đột nhiên trong lòng Lục Lệ Hành mềm nhũn, anh nói: “Cô.”
“Hì hì tôi đã nói rồi mà!” Đám fans đó nói dối trắng trợn, tiểu bạch hoa nhạt nhẽo Thẩm Vi Vi kia sao có thể xinh đẹp hơn Kỷ Khinh Khinh cô được chứ.
Nói về mắt nhìn thì không ai có thể qua được Lục Lệ Hành.
Kỷ Khinh Khinh thoát Weibo, tâm trạng vui vẻ, cô lười so đo với đám fans không có mắt nhìn kia.
Cô dém chăn cho Lục Lệ Hành rồi nói: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi xem ông thế nào, nếu có chuyện gì thì cứ gọi tôi.””
“Đợi đã.”” Lục Lệ Hành gọi cô: “Cô còn nhớ hôm qua tôi đã nói những gì không?””
Kỷ Khinh Khinh không hiểu gì: “Anh nói gì?”
“Mỗi ngày gọi hai mươi tư tiếng chồng ơi.”
Giữa khen ngợi Kỷ Khinh Khinh năm phút và để Kỷ Khinh Khinh gọi anh hai mươi tư tiếng chồng ơi, Lục Lệ Hành đắn đo hết lần này tới lần khác, vẫn nên chọn vế sau thì hơn.
Lục Lệ Hành này việc gì cũng nghiêm túc, khiến bạn không nhìn ra được anh đang nói đùa.
Nhớ tới hai mươi tư tiếng “chồng” tối qua, sắc mặt Kỷ Khinh Khinh chuyển từ trắng sang đỏ, rồi thẹn quá hoá giận: “Hôm qua anh trêu chọc tôi còn chưa đủ à, hôm nay lại còn muốn trêu tôi nữa?”
“Tôi trêu cô? Tại sao tôi phải trêu cô?”
“Sao tôi biết được tại sao anh lại muốn trêu tôi? Nhưng bây giờ anh không trêu tôi thì là gì?”
Kỷ Khinh Khinh thật sự không hiểu, tính tình Lục Lệ Hành xấu xa, thích gì không thích lại thích nghe người khác gọi là chồng, một lần không đủ lại còn đến tận hai mươi tư lần lận? Kỷ Khinh Khinh thật sự không chịu nổi anh nữa:
“Chuyện nào ra chuyện đấy, anh bệnh nặng là một chuyện nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chiều theo mọi yêu cầu của anh, tôi tuyệt đối sẽ không để anh trêu chọc như hôm qua nữa, tôi cũng tuyệt đối không giống như hôm qua gọi anh một tiếng ch…”
Vào thời khắc mấu chốt Kỷ Khinh Khinh dừng lại đúng lúc, cô nuốt tiếng “chồng” xuống.
“Gì cơ?”
“Tôi không bị mắc lừa nữa đâu, không gọi là không gọi.” Kỷ Khinh Khinh đứng dậy: “Anh bỏ cái suy nghĩ đấy đi, đừng phí sức nữa, anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nghĩ mấy cái chuyện bậy bạ, không thực tế này làm gì? Người cũng sắp chết rồi lại còn ở đây chồng ơi vợ ơi cái gì, phiền phức chết đi được.
Kỷ Khinh Khinh rùng mình một cái, cô đang chuẩn bị rời khỏi phòng thì lại bị Lục Lệ Hành nắm lấy cổ tay.
Cô bất đắc dĩ nhìn Lục Lệ Hành: “Anh Lục, còn có chuyện gì nữa?”
“Cảnh báo tử vong, năm phút cuối cùng.”
Lục Lệ Hành hít sâu, để mình bình tĩnh lại: “Cô đã từng nghe một câu thơ chưa.”
“Thơ gì?”
“Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi, lãnh như tù tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga my. Xảo tiếu thiến hề! Mỹ mục phán hề!”
“Đây chẳng phải là thơ trong Kinh Thi sao? Sao vậy?”
“Cô có biết nó có nghĩa là gì không?”
“Biết chứ.” Kỷ Khinh Khinh không biết Lục Lệ Hành lấy đâu ra hứng thú bàn chuyện thi ca với cô: “Đây là bài thơ Vệ Nhân ngợi ca vẻ đẹp của Trang Khương phu nhân của Vệ Trang Công. Ý nói ngón tay của phu nhân thon dài như ngó búp cây, làn da trắng nõn nà, cổ như ấu trùng thiên ngưu, hàm răng trắng đều tăm tắp, thái dương đầy đặn, lông mày nhỏ dài, miệng cười duyên.”
Lục Lệ Hành mở to mắt ngắt lời cô: “Tôi thấy lời thơ này cũng phù hợp miêu tả cô.”
Kỷ Khinh Khinh ngây ra: “Tôi ư?”
Kỷ Khinh Khinh nghĩ mãi không ra, Lục Lệ Hành thật kỳ lạ, anh sao vậy? Có ý đồ gì, sao lại đột nhiên nói cái này với cô?
Cô có nên bảo bác sĩ vào kiểm tra não cho Lục Lệ Hành không nhỉ?
“Cô có từng chú ý đến ánh mắt của mình không?”
Kỷ Khinh Khinh chớp mắt.
Lục Lệ Hành nhìn đôi mắt sáng ngời kia: “Rất đẹp.”
Mặt Kỷ Khinh Khinh hơi đỏ: “Thật… thật sao? Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Lục Lệ Hành dời khỏi đôi mắt cô, rồi lại nhìn sống mũi thẳng tắp, dừng lại một lát rồi đi xuống tựa như đang vẽ một bức tranh, tỷ mỉ lướt qua từng chút từng chút trên khuôn mặt cô, không bỏ sót một chỗ nào, khắc ghi mọi thứ của Kỷ Khinh Khinh vào trong đầu.
Trầm mặc năm giây, Lục Lệ Thành lại mở miệng một lần nữa: “Cô biết đàn ông thích kiểu phụ nữ như thế nào không?”
Kỷ Khinh Khinh ngẫm nghĩ: “Kiểu như Thẩm Vi Vi hả?” Chính là cái vẻ đáng thương yếu đuối, có thể khơi gợi được dục vọng bảo vệ của đàn ông.
“Không phải, là kiểu giống như cô đấy.”
Kỷ Khinh Khinh chấn động.
Cô có sức hút đến thế sao?
“Anh sao vậy?” Kỷ Khinh Khinh thấy anh nhắm hai mắt lại, hô hấp có phần nặng nề, dáng vẻ như sắp chầu trời, cô căng thẳng nói: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, anh nghỉ ngơi đi.”
“Cảnh báo tử vong, còn ba phút cuối cùng.”
Lục Lệ Hành mở hai mắt, đờ đẫn nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh, không chống cự nữa: “Đôi mắt của cô dường như chất chứa núi sông, đôi môi của cô có sức hút thần kỳ, vẻ đẹp của cô khiến người khác say mê quên ăn quên ngủ! Có nhiều người đàn ông gặp cô chắc hẳn đều đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể có được cô.”
Kỷ Khinh Khinh rùng mình một cái, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Lục Lệ Hành điên rồi sao?
Sao tự nhiên lại ăn nói hàm hồ vậy?
“Anh sao vậy?”
Cô đánh giá khuôn mặt nghiêm túc kia của Lục Lệ Hành, tự nhiên cô lại thấy lo lắng trong lòng.
Lẽ nào?
Lẽ nào… anh gần đất xa trời nên đầu óc không minh mẫn dẫn đến ăn nói lung tung?
Cô dỗ Lục Lệ Hành dựa trên những lời anh nói: “Bây giờ tôi là vợ anh, anh yên tâm tôi chính là người phụ nữ mà người đàn ông khác không bao giờ có được!”
Lục Lệ Hành yếu ớt: “Cô để tôi nói xong đã.”
“Ờ… thế anh nói đi.”
“Vẻ đẹp của cô khiến cho phụ nữ xấu hổ vô cùng, sau này cô đừng tỏa ra… đáng chết…” Lục Lệ Hành trầm mặc, mấy chữ này quả thật đã phá vỡ ranh giới của anh rồi: “Sau này cô đừng toả ra sức hấp dẫn mê người quyến rũ người khác nữa…”
Kỷ Khinh Khinh ấp úng: “Tôi không có…”
Không lẽ Lục Lệ Hành đang mỉa mai cô?
Hay là anh ta hiểu lầm chuyện gì rồi?
Kỷ Khinh Khinh cô tự thấy mình rất thành thật trước mặt nhà họ Lục, dù cho có gặp tình cũ Lục Lệ Đình thì cô cũng vờ như không thấy, lẽ nào sau này còn muốn cô học theo phụ nữ Ả Rập che mặt sao?
“Cô tựa như bông hoa hồng trong bụi hoa, như nụ hoa hoa bách hợp, là ngôi sao rực rỡ nhất giữa bầu trời đêm, cô là nàng tiên cá xinh đẹp nhất giữa biển sâu, người có dung mạo của thiên sứ thánh thiện, cô chính là nữ thần đẹp nhất trong lòng tôi!”
“Nhiệm vụ thành công, giá trị sinh mạng tăng năm, giá trị sinh mạng trước mắt là năm giờ.”
“Anh… nói những cái này làm gì?”
Lục Lệ Hành mặt không đỏ tim không đập, tỏ vẻ bình tĩnh: “Khen cô đấy.”
Khoé miệng Kỷ Khinh Khinh run rẩy, cô như bị sét đánh.
Hoá ra mấy cái này đều là đang khen cô à.
Đúng là sống lâu chuyện gì cũng có thể gặp.
Nhưng Lục Lệ Hành khen người khác thế này thì đúng là… độc đáo mà.
Đặc biệt là kết hợp với khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh, anh trịnh trọng nhìn cô rồi nói những lời khen ngợi ấy trông cực kỳ quỷ dị, khiến cô rất muốn cười.
Kỷ Khinh Khinh muốn cười nhưng mà cười ra tiếng trước mặt người bệnh thì không ổn lắm. Cô cúi đầu kìm nén nhưng không được, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Lệ Hành cũng đang nhìn mình.
“Ờ… cảm ơn anh đã khen tôi, tôi rất… rất ha ha ha ha ha ha… ha ha ha…” Kỷ Khinh Khinh biết mình cười trắng trợn thế này trước mặt Lục Lệ Hành quả thực rất đáng giận, nhưng hiện giờ cô không kìm chế nổi nữa, cô khom lưng cười đau cả bụng, vẻ mặt sung sướng.
“Buồn cười lắm sao?”
Kỷ Khinh Khinh đột nhiên che miệng lại, hai má đỏ bừng, lắc đầu thật mạnh: “Không buồn cười, không hề buồn cười, ờ thì… anh nói nhiều rồi, anh có muốn uống… ha ha ha uống nước đi ha ha ha… không…”
Lục Lệ Hành mỗi từ một câu: “Không! Uống! Cảm! Ơn!”
Kỷ Khinh Khinh đau khổ nín nhịn, cả người đều run, cô cắn môi kiềm chế: “Nếu anh không uống… ha ha vậy thì tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi đi thăm ông đây.”
Cô không dám nhìn Lục Lệ Hành một cái, cô sợ mình không kiềm chế được mà bật cười khiến anh khó xử, cô bèn chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp.
“Mợ chủ… cô sao vậy?”
“Hả? Tôi tôi… tôi không sao, tôi thì có chuyện gì được?”
“Có phải điều hoà mở quá cao không? Hay là dị ứng? Sao mặt cô… lại đỏ thế kia?”
“Nhiệt độ, đúng là có có… hơi cao, nhưng không sao đâu lát nữa sẽ ổn cả thôi.”
Lục Lệ Hành nhìn ra phía cửa, anh tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, thở dài nặng nề.
Cuộc sống thật là vô tình với anh mà.
Tác giả có điều muốn nói:
Kỷ Khinh Khinh: Không chết nhưng lại bị điên rồi sao???
/103
|