Một đám thảo khấu không tên nào chạy thoát dưới sự càn quét của một đội quân. Đám người bên cạnh Tiêu Hà từ sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của đám người kia càng đánh càng hăng hơn, cả hai bên vừa liếc mắt đã nhận ra xuất thân của đối phương, nên có thể coi như là sự giao lưu giữa các binh sĩ xem bên nào được huấn luyện tốt hơn.
Tiêu Hà được cận vệ Tuyền Châu đỡ xuống từ trên ngựa của chàng thiếu niên kia. Cậu là đội trưởng đội cận vệ của nàng, nên việc để nàng rơi vào tay thảo khấu là cậu thất trách.
Hồ Nam tự thấy hổ thẹn trong lòng, khụy một gối xuống tạ tội với Tiêu Hà:
“Là thuộc hạ thất trách… Xin tiểu thư trừng phạt.”
Tiêu Hà biết Hồ Nam là một người trung thành như thế nào, nếu không phải lão phu nhân thương nàng cũng không để người cháu họ hàng xa này đích thân hộ tống nàng về kinh thành.
“Không sao… Ta cũng chẳng gặp chuyện gì mà.”
Tiêu Hà liếc mắt nhìn sang chàng thiếu niên bên cạnh, thấy vết thương của hắn đang rỉ máu nàng nói với Hồ Nam:
“Ngươi đi lấy thuốc mà ngoại tổ mẫu chuẩn bị cho vị công tử này dùng.”
Hồ Nam tuân lệnh đi ngay lặp tức, tiểu thư đã không có ý trách phạt cậu, nên cậu cũng sẽ không lằng nhằng khiến người phiền lòng.
Tiêu Hà ngỏ ý muốn băng bó vết thương giúp chàng thiếu niên trước mặt, người kia không từ chối, thuốc mà lão phu nhân chuẩn bị quả nhiên là thuốc tốt, chỉ cần dùng một ít, vết thương đã cằm máu, nhưng vết chém này nhìn vẫn khá đáng sợ. Tiêu Hà vừa băng bó xong, đã nghe Hồ Nam bên cạnh dò hỏi:
“Hôm nay may nhờ có các huynh đệ tương trợ… Nhìn võ công có thể thấy chúng ta đều xuất thân từ trong quân ngũ… Không biết các huynh là binh sĩ dưới trướng của ai?”
Người tùy tùng bên cạnh thiếu niên vẻ mặt đầy tự hào mà giới thiệu:
“Tướng quân nhà ta đây là con trai của Trấn quốc tướng quân… Lần này bọn ta tới đây là dẹp đám thảo khấu này theo lệnh của ngài ấy.”
Hồ Nam biết thiếu niên trước mặt thân phận không hề tầm thường nhưng không ngờ lại là hoàng thân quốc thích, lúc nãy còn xưng huynh gọi đệ với hắn, thật sự bây giờ mới thấy sợ cho cái đầu của mình.
Hồ Nam cười cười để vớt vát lại chút uy danh cho phe bên mình cậu cũng tự hào giới thiệu Tiêu Hà:
“Tiểu thư nhà ta đây là tam tiểu thư của phủ tể tướng, chất nữ mà Tổng đốc Tuyền Châu yêu quý nhất… Bọn ta đang trên đường hộ tống tiểu thư về kinh thành.”
Mặc cho hai tâm phúc hết mức khoe khoang về gia thế đồ sộ của bản thân, hai vị chủ tử thì mắt tròn mắt nhìn nhau như hai cái tượng người bị yểm bùa… Đúng là rất lâu rồi…9 năm… Không ngờ họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Bầu không khí lạnh ngắt giữa hai người, may mà được A Mật thông minh, khéo léo giải vây:
“Tiểu thư, chúng ta mau xuất phát thôi… Trời gần tối rồi.”
“Được…” Tiêu Hà nhẹ giọng trả lời, cúi đầu chào Du Tư Niên:
“Tiểu nữ đi trước… Hôm nay tạ ơn công tử.”
Tiêu Hà vốn không cho Dư Tư Niên có cơ hội nói lời nào, nàng quay đầu bước vội về phía xe ngựa, đến lúc Dư Tư Niên kịp nhận ra chuyện gì đang xả ra thì đoàn người của nàng đã dần khuất bóng sau cái nắng ráng chiều.
Đoàn người của Tiêu Hà nghỉ lại một quán trọ ở trấn nhỏ gần đó, một mình Tiêu Hà ngồi trong phòng, nàng mình màn đêm tĩnh mịch ngoài kia, đêm nay là đêm trăng rằm, mặt trăng vừa tròn, vừa đẹp. Người ta nói đêm trung thu là đêm trăng đẹp nhất, là đêm của sự đoàn viên, sum vầy, nàng cũng từng ảo tưởng, từng mộng mơ nhưng đời này của nàng làm gì có chuyện sum vầy, đoàn viên. Nếu không nhờ Dư Tư Niên nàng cũng sẽ không nhận ra sự thật này.
***
10 năm trước
Tiểu cô nương nhỏ nhắn cứ đứng một bên lay lay đôi bàn tay đang cầm sách của Dư Tư Niên, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo:
“Tư Niên ca ca huynh không đi cùng muội sao?”
“Không đi.” Dư Tư Niên hất tay nàng ra lạnh lùng đáp.
Tiêu Hà vẫn không nhụt chí cố gắng xin hắn:
“Nhưng muội nghe nói thả đèn cầu phúc thì điều ước của mình sẽ thành hiện thực.”
“Muội muốn cả nhà muội năm nào cũng có thể hạnh phúc bên nhau.”
Tiêu Hà ngập ngừng, bẽn lẽn nhìn Dư Tư Niên nhỏ giọng nói:
“Có cả huynh nữa.”
Trái lại với ánh mắt mong chờ của nàng, Dư Tư Niên lại thẳng thừng từ chối:
“Lương Tiêu Hà… Ta nói cho muội biết muội và ta là không thể nào.”
Tiêu Hà hơi sửng người, ngập ngừng hỏi:
“Tại… sao?”
Dư Tư Niên nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn không nhanh không chậm nói ra những lời tuyệt tình:
“Muội chỉ là một thứ nữ của phủ tể tướng do thiếp thất xuất thân thương gia sinh ra, ta là đích trưởng tử của phủ tướng quân, mẫu thân ta là trưởng công chúa, cửu cửu của ta là đương kim hoàng đế…”
“Muội và ta vốn dĩ không hợp.”
Tiêu Hà được cận vệ Tuyền Châu đỡ xuống từ trên ngựa của chàng thiếu niên kia. Cậu là đội trưởng đội cận vệ của nàng, nên việc để nàng rơi vào tay thảo khấu là cậu thất trách.
Hồ Nam tự thấy hổ thẹn trong lòng, khụy một gối xuống tạ tội với Tiêu Hà:
“Là thuộc hạ thất trách… Xin tiểu thư trừng phạt.”
Tiêu Hà biết Hồ Nam là một người trung thành như thế nào, nếu không phải lão phu nhân thương nàng cũng không để người cháu họ hàng xa này đích thân hộ tống nàng về kinh thành.
“Không sao… Ta cũng chẳng gặp chuyện gì mà.”
Tiêu Hà liếc mắt nhìn sang chàng thiếu niên bên cạnh, thấy vết thương của hắn đang rỉ máu nàng nói với Hồ Nam:
“Ngươi đi lấy thuốc mà ngoại tổ mẫu chuẩn bị cho vị công tử này dùng.”
Hồ Nam tuân lệnh đi ngay lặp tức, tiểu thư đã không có ý trách phạt cậu, nên cậu cũng sẽ không lằng nhằng khiến người phiền lòng.
Tiêu Hà ngỏ ý muốn băng bó vết thương giúp chàng thiếu niên trước mặt, người kia không từ chối, thuốc mà lão phu nhân chuẩn bị quả nhiên là thuốc tốt, chỉ cần dùng một ít, vết thương đã cằm máu, nhưng vết chém này nhìn vẫn khá đáng sợ. Tiêu Hà vừa băng bó xong, đã nghe Hồ Nam bên cạnh dò hỏi:
“Hôm nay may nhờ có các huynh đệ tương trợ… Nhìn võ công có thể thấy chúng ta đều xuất thân từ trong quân ngũ… Không biết các huynh là binh sĩ dưới trướng của ai?”
Người tùy tùng bên cạnh thiếu niên vẻ mặt đầy tự hào mà giới thiệu:
“Tướng quân nhà ta đây là con trai của Trấn quốc tướng quân… Lần này bọn ta tới đây là dẹp đám thảo khấu này theo lệnh của ngài ấy.”
Hồ Nam biết thiếu niên trước mặt thân phận không hề tầm thường nhưng không ngờ lại là hoàng thân quốc thích, lúc nãy còn xưng huynh gọi đệ với hắn, thật sự bây giờ mới thấy sợ cho cái đầu của mình.
Hồ Nam cười cười để vớt vát lại chút uy danh cho phe bên mình cậu cũng tự hào giới thiệu Tiêu Hà:
“Tiểu thư nhà ta đây là tam tiểu thư của phủ tể tướng, chất nữ mà Tổng đốc Tuyền Châu yêu quý nhất… Bọn ta đang trên đường hộ tống tiểu thư về kinh thành.”
Mặc cho hai tâm phúc hết mức khoe khoang về gia thế đồ sộ của bản thân, hai vị chủ tử thì mắt tròn mắt nhìn nhau như hai cái tượng người bị yểm bùa… Đúng là rất lâu rồi…9 năm… Không ngờ họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Bầu không khí lạnh ngắt giữa hai người, may mà được A Mật thông minh, khéo léo giải vây:
“Tiểu thư, chúng ta mau xuất phát thôi… Trời gần tối rồi.”
“Được…” Tiêu Hà nhẹ giọng trả lời, cúi đầu chào Du Tư Niên:
“Tiểu nữ đi trước… Hôm nay tạ ơn công tử.”
Tiêu Hà vốn không cho Dư Tư Niên có cơ hội nói lời nào, nàng quay đầu bước vội về phía xe ngựa, đến lúc Dư Tư Niên kịp nhận ra chuyện gì đang xả ra thì đoàn người của nàng đã dần khuất bóng sau cái nắng ráng chiều.
Đoàn người của Tiêu Hà nghỉ lại một quán trọ ở trấn nhỏ gần đó, một mình Tiêu Hà ngồi trong phòng, nàng mình màn đêm tĩnh mịch ngoài kia, đêm nay là đêm trăng rằm, mặt trăng vừa tròn, vừa đẹp. Người ta nói đêm trung thu là đêm trăng đẹp nhất, là đêm của sự đoàn viên, sum vầy, nàng cũng từng ảo tưởng, từng mộng mơ nhưng đời này của nàng làm gì có chuyện sum vầy, đoàn viên. Nếu không nhờ Dư Tư Niên nàng cũng sẽ không nhận ra sự thật này.
***
10 năm trước
Tiểu cô nương nhỏ nhắn cứ đứng một bên lay lay đôi bàn tay đang cầm sách của Dư Tư Niên, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo:
“Tư Niên ca ca huynh không đi cùng muội sao?”
“Không đi.” Dư Tư Niên hất tay nàng ra lạnh lùng đáp.
Tiêu Hà vẫn không nhụt chí cố gắng xin hắn:
“Nhưng muội nghe nói thả đèn cầu phúc thì điều ước của mình sẽ thành hiện thực.”
“Muội muốn cả nhà muội năm nào cũng có thể hạnh phúc bên nhau.”
Tiêu Hà ngập ngừng, bẽn lẽn nhìn Dư Tư Niên nhỏ giọng nói:
“Có cả huynh nữa.”
Trái lại với ánh mắt mong chờ của nàng, Dư Tư Niên lại thẳng thừng từ chối:
“Lương Tiêu Hà… Ta nói cho muội biết muội và ta là không thể nào.”
Tiêu Hà hơi sửng người, ngập ngừng hỏi:
“Tại… sao?”
Dư Tư Niên nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn không nhanh không chậm nói ra những lời tuyệt tình:
“Muội chỉ là một thứ nữ của phủ tể tướng do thiếp thất xuất thân thương gia sinh ra, ta là đích trưởng tử của phủ tướng quân, mẫu thân ta là trưởng công chúa, cửu cửu của ta là đương kim hoàng đế…”
“Muội và ta vốn dĩ không hợp.”
/53
|