Vĩnh Hạ từ từ mở mắt, toàn thân nàng đều truyền đến một trận tê dại dã man, nhớ lại đêm qua nàng không khỏi khó chịu trong lòng, khi đủ tỉnh táo nàng liền hiểu được vấn đề.
Hai tay Vĩnh Hạ cuộn tròn nắm chặt lấy tấm chăn dày gằn giọng lẩm bẩm:
“Dư Chấn Vũ… Chàng được lắm.”
“Công chúa… Người tỉnh rồi…”
Vĩnh Hạ nhìn Xuân Hương đang chuẩn bị nước rửa mặt cho mình, lên tiếng hỏi:
“Tướng quân đâu?”
“Tướng quân đi từ lúc giờ thìn… Dặn bọn nô tỳ không được gọi người dậy.”
Vĩnh Hạ nghe thấy thế, nàng thâm trầm một lúc lâu rồi nằm vật ra giường lệnh cho Xuân Hương:
“Ngươi đi nói với tướng quân… Ta bệnh rồi, không xuống giường được.”
Xuân Hương nghe thấy nàng không khoẻ liền hoảng hốt:
“Hả… Bụng người có sao không?”
Vĩnh Hạ lại khẽ cười xua tay bảo nàng ấy:
“Đi mau đi…”
Xuân Hương gấp gáp chạy đến thư phòng báo cho Dư chấn Vũ, hắn đang cùng với Lư Tốn bàn việc nghe tin nàng không khoẻ liền quẳng hết công việc chưa phê duyệt lại cho Lư Tốn mà chạy như bay về Giáng Tuyết Hiên.
Người còn chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng hắn vọng lớn:
“Vĩnh Nhi… Nàng không sao chứ?”
“Đứng yên…”
Dư Chấn Vũ vừa bước vào phòng, một cảm giác lãnh lẽo kề lên cổ hắn, Vĩnh Hạ vậy mà lại dùng một thanh đoản đao kề vào cổ phu quân mình.
Dư Chấn Vũ nếu là bình thường sẽ nhạy bén phát hiện nguy hiểm mà tấn công lại, nhưng người kề đao vào cổ hắn lại là nương tử của hắn… Khiến hắn không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn xin tha:
“Vĩnh Nhi nàng… Nàng… Có gì từ từ nói.”
Vĩnh Hạ tức giận hét lớn vào mặt Dư Chấn Vũ:
“Dư Chấn Vũ… Có thể đêm qua thiếp thần trí không tỉnh táo… Nhưng thiếp không có ngốc đâu.”
“Nàng…”
“Chàng dám bỏ thuốc thiếp…”
Dư Chấn Vũ vừa chột dạ vừa lo sợ, chỉ muốn nghĩ ngay ra cái lý do gì thật hợp lý để biện minh cho mình.
“Nương tử à… Ta…”
Vĩnh Hạ lập tức cắt ngang lời hắn:
“Im miệng… Cho chàng nói mới được mở miệng.”
Dư Chấn Vũ lặp tức im bặt, còn bậm môi mình lại cúi đầu như đứa trẻ đang bị mẫu thân trách phạt.
Vĩnh Hạ thấy hành động ngu ngốc này của hắn rất muốn bật cười nhưng phải cố kiềm lại.
Nàng đi về phía bàn trà ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt hắn mà chất vấn:
“Tại sao lại bỏ thuốc thiếp?”
Thấy Dư Chấn Vũ vẫn cứng miệng, chắc là chưa tìm ra lý do để biện hộ nên nàng càng cứng rắn gằn giọng quát:
“Nói đi…”
Dư Chấn Vũ nhìn thấy nàng căng thẳng như vậy cũng sợ đến mất hồn, trong lòng thầm trách Trần Viễn bày ra cái chủ ý quái quỷ gì thế này, bị vạch trần thì nhanh mà hiệu quả thì không biết chắc chắn không:
“Tại nàng không cho ta chung phòng… Ta cũng rất đáng thương mà.”
“Chàng còn nói láo…” Vĩnh Hạ nhìn hắn trầm giọng nói.
“Ta… Ta muốn nàng mang hài tử… Nàng mang hài tử rồi sẽ không thể hoà ly với ta được nữa.”
“…”
Thấy nàng trầm mặc không nói thêm câu gì, Dư Chấn Vũ cũng không biết mình phạm phải tội tày đình gì?
“Nương tử… Ta…”
Vĩnh Hạ không nhìn hắn, nàng ấm ức nói một câu, rồi lẳng lặng trở về giường mà trùm chăn giấu người vào trong.
“Có người phụ thân nào như chàng chứ… Nếu đêm qua… Có chuyện gì thì làm sao?”
Dư Chấn Vũ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì:
“Chuyện gì? Đêm qua có chuyện gì được chứ?”
Hắn đi đến bên giường, ngồi xuống muốn kéo chăn ra hỏi chuyện nàng thì lại bị thêm một phen giật mình:
“Nương tử… Nàng sao vậy?”
“Sao lại khóc rồi… Ta sai rồi… Đừng khóc nữa mà.”
Vĩnh Hạ nước mắt giàn dụa, hịt hịt mũi mấy cái, oán trách nói:
“Đêm qua thiếp mất hết lý trí rồi… Lỡ may hài tử mà có chuyện gì thiếp sẽ không tha cho chàng.”
“…”
Dư Chấn Vũ vừa lo cho nàng nhưng ngay khi bắt được trọng điểm hắn liền nghệch mặt ra:
“Hài tử? Vĩnh nhi… Nàng nói… Hài tử…”
“Đã hơn hai tháng rồi…”
Dư Chấn Vũ vậy mà lại cứng đờ cả người, ngồi bất động như cái tượng đất rất lâu, nhớ lại chuyện nàng muốn cùng hắn hoà ly càng không thể tin được:
“Vậy… Vậy đêm đó ở hoàng cung sao nàng còn đồng ý với hoàng thượng?”
“Thiếp đồng ý lúc nào? Thiếp chỉ nói chàng ra ngoài đợi, thiếp muốn nói chuyện này với hoàng huynh.” Vĩnh Hạ bật cười, nàng cũng biết là hắn sẽ suy nghĩ như vậy, nhưng không ngờ hắn lại có mấy cái hành động thái quá để giữ nàng lại.
“…”
Dư Chấn Vũ vẫn nghệch mặt ra một lúc lâu, hắn như là phải cần thời gian rất dài để tiếp nhận thông tin, rồi mới cười phá lên phấn khích ôm chầm lấy nàng, liên tục hỏi hết chuyện này đến chuyện khác:
“Haha… Vĩnh Nhi thật sao?”
“Là thật sao…”
“Ta làm phụ thân rồi?”
“Nhưng sao nàng không nói cho ta biết… Cả đoạn đường về kinh dài như vậy… Ta chẳng biết gì hết…”
Vĩnh Hạ thoáng có chút giật mình, rồi lại buồn rầu nắm lấy tay hắn, tủi thân nói:
“Vì thiếp không tin chàng.”
Hai tay Vĩnh Hạ cuộn tròn nắm chặt lấy tấm chăn dày gằn giọng lẩm bẩm:
“Dư Chấn Vũ… Chàng được lắm.”
“Công chúa… Người tỉnh rồi…”
Vĩnh Hạ nhìn Xuân Hương đang chuẩn bị nước rửa mặt cho mình, lên tiếng hỏi:
“Tướng quân đâu?”
“Tướng quân đi từ lúc giờ thìn… Dặn bọn nô tỳ không được gọi người dậy.”
Vĩnh Hạ nghe thấy thế, nàng thâm trầm một lúc lâu rồi nằm vật ra giường lệnh cho Xuân Hương:
“Ngươi đi nói với tướng quân… Ta bệnh rồi, không xuống giường được.”
Xuân Hương nghe thấy nàng không khoẻ liền hoảng hốt:
“Hả… Bụng người có sao không?”
Vĩnh Hạ lại khẽ cười xua tay bảo nàng ấy:
“Đi mau đi…”
Xuân Hương gấp gáp chạy đến thư phòng báo cho Dư chấn Vũ, hắn đang cùng với Lư Tốn bàn việc nghe tin nàng không khoẻ liền quẳng hết công việc chưa phê duyệt lại cho Lư Tốn mà chạy như bay về Giáng Tuyết Hiên.
Người còn chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng hắn vọng lớn:
“Vĩnh Nhi… Nàng không sao chứ?”
“Đứng yên…”
Dư Chấn Vũ vừa bước vào phòng, một cảm giác lãnh lẽo kề lên cổ hắn, Vĩnh Hạ vậy mà lại dùng một thanh đoản đao kề vào cổ phu quân mình.
Dư Chấn Vũ nếu là bình thường sẽ nhạy bén phát hiện nguy hiểm mà tấn công lại, nhưng người kề đao vào cổ hắn lại là nương tử của hắn… Khiến hắn không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn xin tha:
“Vĩnh Nhi nàng… Nàng… Có gì từ từ nói.”
Vĩnh Hạ tức giận hét lớn vào mặt Dư Chấn Vũ:
“Dư Chấn Vũ… Có thể đêm qua thiếp thần trí không tỉnh táo… Nhưng thiếp không có ngốc đâu.”
“Nàng…”
“Chàng dám bỏ thuốc thiếp…”
Dư Chấn Vũ vừa chột dạ vừa lo sợ, chỉ muốn nghĩ ngay ra cái lý do gì thật hợp lý để biện minh cho mình.
“Nương tử à… Ta…”
Vĩnh Hạ lập tức cắt ngang lời hắn:
“Im miệng… Cho chàng nói mới được mở miệng.”
Dư Chấn Vũ lặp tức im bặt, còn bậm môi mình lại cúi đầu như đứa trẻ đang bị mẫu thân trách phạt.
Vĩnh Hạ thấy hành động ngu ngốc này của hắn rất muốn bật cười nhưng phải cố kiềm lại.
Nàng đi về phía bàn trà ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt hắn mà chất vấn:
“Tại sao lại bỏ thuốc thiếp?”
Thấy Dư Chấn Vũ vẫn cứng miệng, chắc là chưa tìm ra lý do để biện hộ nên nàng càng cứng rắn gằn giọng quát:
“Nói đi…”
Dư Chấn Vũ nhìn thấy nàng căng thẳng như vậy cũng sợ đến mất hồn, trong lòng thầm trách Trần Viễn bày ra cái chủ ý quái quỷ gì thế này, bị vạch trần thì nhanh mà hiệu quả thì không biết chắc chắn không:
“Tại nàng không cho ta chung phòng… Ta cũng rất đáng thương mà.”
“Chàng còn nói láo…” Vĩnh Hạ nhìn hắn trầm giọng nói.
“Ta… Ta muốn nàng mang hài tử… Nàng mang hài tử rồi sẽ không thể hoà ly với ta được nữa.”
“…”
Thấy nàng trầm mặc không nói thêm câu gì, Dư Chấn Vũ cũng không biết mình phạm phải tội tày đình gì?
“Nương tử… Ta…”
Vĩnh Hạ không nhìn hắn, nàng ấm ức nói một câu, rồi lẳng lặng trở về giường mà trùm chăn giấu người vào trong.
“Có người phụ thân nào như chàng chứ… Nếu đêm qua… Có chuyện gì thì làm sao?”
Dư Chấn Vũ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì:
“Chuyện gì? Đêm qua có chuyện gì được chứ?”
Hắn đi đến bên giường, ngồi xuống muốn kéo chăn ra hỏi chuyện nàng thì lại bị thêm một phen giật mình:
“Nương tử… Nàng sao vậy?”
“Sao lại khóc rồi… Ta sai rồi… Đừng khóc nữa mà.”
Vĩnh Hạ nước mắt giàn dụa, hịt hịt mũi mấy cái, oán trách nói:
“Đêm qua thiếp mất hết lý trí rồi… Lỡ may hài tử mà có chuyện gì thiếp sẽ không tha cho chàng.”
“…”
Dư Chấn Vũ vừa lo cho nàng nhưng ngay khi bắt được trọng điểm hắn liền nghệch mặt ra:
“Hài tử? Vĩnh nhi… Nàng nói… Hài tử…”
“Đã hơn hai tháng rồi…”
Dư Chấn Vũ vậy mà lại cứng đờ cả người, ngồi bất động như cái tượng đất rất lâu, nhớ lại chuyện nàng muốn cùng hắn hoà ly càng không thể tin được:
“Vậy… Vậy đêm đó ở hoàng cung sao nàng còn đồng ý với hoàng thượng?”
“Thiếp đồng ý lúc nào? Thiếp chỉ nói chàng ra ngoài đợi, thiếp muốn nói chuyện này với hoàng huynh.” Vĩnh Hạ bật cười, nàng cũng biết là hắn sẽ suy nghĩ như vậy, nhưng không ngờ hắn lại có mấy cái hành động thái quá để giữ nàng lại.
“…”
Dư Chấn Vũ vẫn nghệch mặt ra một lúc lâu, hắn như là phải cần thời gian rất dài để tiếp nhận thông tin, rồi mới cười phá lên phấn khích ôm chầm lấy nàng, liên tục hỏi hết chuyện này đến chuyện khác:
“Haha… Vĩnh Nhi thật sao?”
“Là thật sao…”
“Ta làm phụ thân rồi?”
“Nhưng sao nàng không nói cho ta biết… Cả đoạn đường về kinh dài như vậy… Ta chẳng biết gì hết…”
Vĩnh Hạ thoáng có chút giật mình, rồi lại buồn rầu nắm lấy tay hắn, tủi thân nói:
“Vì thiếp không tin chàng.”
/53
|