Dư Chấn Vũ cầm theo kiếm của mình, khí thế bước ra ngoài, gian phòng mà người Thổ Phiên bố trí cho đêm động phòng của hai người ở nên cao nhất của nhà việc, từ trên cao Dư Chấn Vũ có thể nhìn thấy toàn cảnh của trấn Áp Các, không khí lễ hội tưng bừng, những người dân hò reo cười nói ban nãy giờ đây chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, khói lửa khắp nơi.
Nam nhân Thổ Phiên vì không đủ sức chống lại thổ phỉ mà người bị đánh thê thảm nằm trên đất, người bị bắt trói quăng vào một góc như nô lệ hèn kém. Phụ nữ, người già, trẻ em bị bọn chúng dồn lại thành một đám giống như gà, vịt mặc cho bọn chúng lựa chọn để sỉ nhục... Vu Sư người có địa vị cao nhất trong tộc thì bị bọn chúng bắt trói trên đài tế để lão tận mắt nhìn thấy cả tộc Thổ Phiên bị chà đạp thê thảm như thế nào?
Đáy mắt Dư Chấn Vũ đỏ au nhìn đám thổ phỉ man rợ trước mặt, hắn hận nhất là những kẻ đem người dân vô tội ra làm thú vui, sỉ nhục, hạ thấp họ... bọn người này thật sự là ác độc hơn loài dã thú, dơ bẩn đến thế chỉ có thể dùng máu của bọn chúng mới rửa được nhân phẩm thối tha này.
Nhìn thấy pháo hiệu được bắn lên, Dư Chấn Vũ nhếch môi cười cảm thán cho sự nhanh nhẹn của thê tử xong liền từ trên lầu cao thoát cái đã bay xuống dưới đài tế nơi đang trói lão Vu Sư.
Chỉ hai đường kiếm trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác của đám thổ phỉ cùng ánh mắt hi vọng ngập tràn của người dân Thổ Phiên, Dư Chấn Vũ đã thuận lợi đỡ được Vu Sư trên vai mình.
Trác Tập A Lợi, thủ lĩnh của đám thổ phỉ là một tên râu ria rậm rạp, bặm trợn hung ác chỉa thanh đao dài ngoằn của gã về phía Dư Chấn Vũ lớn giọng quát:
"Tên kia là ai... Ngươi muốn chết mới xen vào chuyện của ta."
Dư Chấn Vũ nhìn chằm chặp tên thủ lĩnh, hắn nhếch mép khinh thường, gằn giọng nói:
"Ngươi sai rồi... Là ngươi muốn chết mới dám đến đây ức hiếp người dân Đại Yến ta..."
Gã Trác Tập A lợi nghe Dư Chấn Vũ nói xong liền cười lớn, tiếng cười của hắn cũng ghê tởm như khuôn mặt hầm hố của hắn, nó như tiếng thét của gió rừng ngày giông bão tạt vào tai những người đang có mặt ở đây đều làm cho họ thấy lạnh người.
Gã chỉ vào đám người Thổ Phiên đang bị dồn thành một đám mà cười lớn nói:
"Người Đại Yên gì chứ... Bọn chúng rõ ràng là người Đại Hạ ta... Phản bội đất nước mà chạy đến đây cướp đất làm nhà... Ta chỉ là ăn cướp của ăn cướp thôi."
Vu Sư chỉ thằng vào mặt Trác Tập A Lợi, lão tức giận mà quát lớn:
"Điêu ngôn... Dân tộc ta bị Đại Hạ bỏ rơi, chém giết đủ đường, chỉ còn lại chút hơi tàn được Cảnh Minh Hoàng Đế nhân từ cho nương nhờ nơi đây... Nào phải đám người độc ác, khát máu như các ngươi." Mặc dù lão Vu Sư đã gần đất xa trời nhưng đối với lão tộc Thổ Phiên nếu đem đi xếp ngang hàng với đám người man rợ này thật sự là một sự sỉ nhục của dân tộc, như vậy nếu lão có chết xuống dưới đó cũng không có mặt mũi mà gặp tổ tiên người Thổ Phiên.
Trác Tập A Lợi hết bị người này dằn mặt, lại bị người khác chửi, một kẻ ác độc lại tự cao như hắn làm sao mà chịu được, hắn giơ tay ra hiệu, phất một cái cả đám lâu la dưới trướng đã xông lên đài tế muốn giết chết cả Dư Chấn Vũ cùng Vu Sư.
Dư Chấn Vũ siết chặt tay cầm kiếm, hắn nhìn chằm chằm bọn lâu la đang tiến sát lại mình nhỏ giọng nói với Vu Sư:
"Lão cứ nắm chặt vai ta... Ta nhất định sẽ diệt hết bọn chúng, trả lại bình yên cho tộc Thổ Phiên."
Dù rằng chỉ có một mình hắn phần thắng gần như bằng không nhưng lão Vu Sư vẫn cười nói:
"Lão tin người... Cùng lắm là chết, chết trong vinh quang." Vu Sư có thể nhìn thấy được khí thế của Dư Chấn Vũ lấn át bọn thổ phỉ dưới kia như thế nào, lão tin rằng người này chính là cứu tinh mà các vị thần gửi xuống giải cứu tộc lão.
Vừa dứt lời, tiếng đao kiếm đã va đập ken két vào nhau, cứ hết tốp này đến tốp kia nhào đến trực diện đối kiếm với Dư Chấn Vũ...
Ban đầu Dư Chấn Vũ đều dễ dàng hạ sát hết bọn tay sai của Trác Tập A Lợi, khiến gã tức đến đỏ mắt nhìn một tên mặt trắng múa vài đường kiếm giết hết mấy chục người của mình.
Không nhìn nổi nữa Trác Tập A Lợi đạp lưng ngựa lấy đà bay lên đài tế đối mặt với Dư Chấn Vũ đang thở hỗn hển vì đã dùng quá sức mình.
Gã cười lớn chỉa đao về phía hắn: "Haha... Ngươi cũng khá đấy, nhưng giờ ngươi đã gần như mất sức rồi, ta chỉ cần dùng một đao cũng có thể chém người thành hai mảnh."
Đáy mắt Dư Chấn Vũ lộ rõ vẻ khinh thường tên thừa nước đục thả câu này, hắn gằn giọng nói:
"Vậy ngươi cứ thử xem..."
Cảm nhận được ánh mắt khinh khi người khác dành cho mình, Trác Tập A lợi vô cùng sỉ diện hảo tất nhiên là điên tiết lên mà không nói lời nào vung kiếm về phía Dư Chấn Vũ.
Choang....
"Á..." Trác Tập A Lợi ôm cái đầu đầy máu của mình mà hét lớn, hắn nhìn khắp xung quanh giận dữ quát:
"Kẻ nào, kẻ nào dám ném ấm trà vào đầu ta..."
"Là ta..." Vĩnh Hạ từ ở nơi Dư Chấn Vũ vừa đứng lúc nãy lạnh lùng nhìn gã mà lên tiếng, vừa dứt lời nàng đã cầm bình rượu còn lại trên tay một đường ném vào mặt gã một cái nữa...
Choang...
Vĩnh Hạ bên trên khẽ cười lẩm bẩm một mình:
"Cho ngươi đòi chém phu quân của ta..."
Nam nhân Thổ Phiên vì không đủ sức chống lại thổ phỉ mà người bị đánh thê thảm nằm trên đất, người bị bắt trói quăng vào một góc như nô lệ hèn kém. Phụ nữ, người già, trẻ em bị bọn chúng dồn lại thành một đám giống như gà, vịt mặc cho bọn chúng lựa chọn để sỉ nhục... Vu Sư người có địa vị cao nhất trong tộc thì bị bọn chúng bắt trói trên đài tế để lão tận mắt nhìn thấy cả tộc Thổ Phiên bị chà đạp thê thảm như thế nào?
Đáy mắt Dư Chấn Vũ đỏ au nhìn đám thổ phỉ man rợ trước mặt, hắn hận nhất là những kẻ đem người dân vô tội ra làm thú vui, sỉ nhục, hạ thấp họ... bọn người này thật sự là ác độc hơn loài dã thú, dơ bẩn đến thế chỉ có thể dùng máu của bọn chúng mới rửa được nhân phẩm thối tha này.
Nhìn thấy pháo hiệu được bắn lên, Dư Chấn Vũ nhếch môi cười cảm thán cho sự nhanh nhẹn của thê tử xong liền từ trên lầu cao thoát cái đã bay xuống dưới đài tế nơi đang trói lão Vu Sư.
Chỉ hai đường kiếm trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác của đám thổ phỉ cùng ánh mắt hi vọng ngập tràn của người dân Thổ Phiên, Dư Chấn Vũ đã thuận lợi đỡ được Vu Sư trên vai mình.
Trác Tập A Lợi, thủ lĩnh của đám thổ phỉ là một tên râu ria rậm rạp, bặm trợn hung ác chỉa thanh đao dài ngoằn của gã về phía Dư Chấn Vũ lớn giọng quát:
"Tên kia là ai... Ngươi muốn chết mới xen vào chuyện của ta."
Dư Chấn Vũ nhìn chằm chặp tên thủ lĩnh, hắn nhếch mép khinh thường, gằn giọng nói:
"Ngươi sai rồi... Là ngươi muốn chết mới dám đến đây ức hiếp người dân Đại Yến ta..."
Gã Trác Tập A lợi nghe Dư Chấn Vũ nói xong liền cười lớn, tiếng cười của hắn cũng ghê tởm như khuôn mặt hầm hố của hắn, nó như tiếng thét của gió rừng ngày giông bão tạt vào tai những người đang có mặt ở đây đều làm cho họ thấy lạnh người.
Gã chỉ vào đám người Thổ Phiên đang bị dồn thành một đám mà cười lớn nói:
"Người Đại Yên gì chứ... Bọn chúng rõ ràng là người Đại Hạ ta... Phản bội đất nước mà chạy đến đây cướp đất làm nhà... Ta chỉ là ăn cướp của ăn cướp thôi."
Vu Sư chỉ thằng vào mặt Trác Tập A Lợi, lão tức giận mà quát lớn:
"Điêu ngôn... Dân tộc ta bị Đại Hạ bỏ rơi, chém giết đủ đường, chỉ còn lại chút hơi tàn được Cảnh Minh Hoàng Đế nhân từ cho nương nhờ nơi đây... Nào phải đám người độc ác, khát máu như các ngươi." Mặc dù lão Vu Sư đã gần đất xa trời nhưng đối với lão tộc Thổ Phiên nếu đem đi xếp ngang hàng với đám người man rợ này thật sự là một sự sỉ nhục của dân tộc, như vậy nếu lão có chết xuống dưới đó cũng không có mặt mũi mà gặp tổ tiên người Thổ Phiên.
Trác Tập A Lợi hết bị người này dằn mặt, lại bị người khác chửi, một kẻ ác độc lại tự cao như hắn làm sao mà chịu được, hắn giơ tay ra hiệu, phất một cái cả đám lâu la dưới trướng đã xông lên đài tế muốn giết chết cả Dư Chấn Vũ cùng Vu Sư.
Dư Chấn Vũ siết chặt tay cầm kiếm, hắn nhìn chằm chằm bọn lâu la đang tiến sát lại mình nhỏ giọng nói với Vu Sư:
"Lão cứ nắm chặt vai ta... Ta nhất định sẽ diệt hết bọn chúng, trả lại bình yên cho tộc Thổ Phiên."
Dù rằng chỉ có một mình hắn phần thắng gần như bằng không nhưng lão Vu Sư vẫn cười nói:
"Lão tin người... Cùng lắm là chết, chết trong vinh quang." Vu Sư có thể nhìn thấy được khí thế của Dư Chấn Vũ lấn át bọn thổ phỉ dưới kia như thế nào, lão tin rằng người này chính là cứu tinh mà các vị thần gửi xuống giải cứu tộc lão.
Vừa dứt lời, tiếng đao kiếm đã va đập ken két vào nhau, cứ hết tốp này đến tốp kia nhào đến trực diện đối kiếm với Dư Chấn Vũ...
Ban đầu Dư Chấn Vũ đều dễ dàng hạ sát hết bọn tay sai của Trác Tập A Lợi, khiến gã tức đến đỏ mắt nhìn một tên mặt trắng múa vài đường kiếm giết hết mấy chục người của mình.
Không nhìn nổi nữa Trác Tập A Lợi đạp lưng ngựa lấy đà bay lên đài tế đối mặt với Dư Chấn Vũ đang thở hỗn hển vì đã dùng quá sức mình.
Gã cười lớn chỉa đao về phía hắn: "Haha... Ngươi cũng khá đấy, nhưng giờ ngươi đã gần như mất sức rồi, ta chỉ cần dùng một đao cũng có thể chém người thành hai mảnh."
Đáy mắt Dư Chấn Vũ lộ rõ vẻ khinh thường tên thừa nước đục thả câu này, hắn gằn giọng nói:
"Vậy ngươi cứ thử xem..."
Cảm nhận được ánh mắt khinh khi người khác dành cho mình, Trác Tập A lợi vô cùng sỉ diện hảo tất nhiên là điên tiết lên mà không nói lời nào vung kiếm về phía Dư Chấn Vũ.
Choang....
"Á..." Trác Tập A Lợi ôm cái đầu đầy máu của mình mà hét lớn, hắn nhìn khắp xung quanh giận dữ quát:
"Kẻ nào, kẻ nào dám ném ấm trà vào đầu ta..."
"Là ta..." Vĩnh Hạ từ ở nơi Dư Chấn Vũ vừa đứng lúc nãy lạnh lùng nhìn gã mà lên tiếng, vừa dứt lời nàng đã cầm bình rượu còn lại trên tay một đường ném vào mặt gã một cái nữa...
Choang...
Vĩnh Hạ bên trên khẽ cười lẩm bẩm một mình:
"Cho ngươi đòi chém phu quân của ta..."
/53
|