Phủ nhị vương gia, Thiên Mị nhìn người đứng cách đó không xa, cho tới trưa, cứ đứng như vậy. Rất tốt, cứ như vậy, không tệ, không nói tiếng nào.
Lý Chí Viễn bị phạt đứng, đứng ở đại sảnh cho tới trưa, một câu cũng không lên tiếng. Đường Mẫn đi ngang qua tốt bụng nhắc nhở, nhỏ giọng khuyên nhủ, rồi đi qua.
Lý Chí Viễn sửng sốt không nói câu nào, nhìn Thiên Mị sửng sờ.
Chẳng biết Quân Mạc Ly trở lại lúc nào, Đường Mẫn nghênh đón với khuôn mặt tươi cười, lập tức tâm tình cực kỳ thoải mái. Sau đó, nghiêng đầu liền nhìn Thiên Mị đang trong trạng tháiquỷ dị, không biết Hành Ngọc đi nơi nào.
Chuyện gì đã xảy ra? Hắn đi ra ngoài cho tới trưa, sao lúc trở lại không khí không giống nhau?
Đường Mẫn chỉ vào Lý Chí Viễn, rất ý tứ, hai người dây dưa đó.
Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn rời đi, hai người này, ai. . . . . .
Lúc Quân Mạc Ly sắp xoay người, Thiên Mị lên tiếng, có thể do nghẹn đã lâu âm thanh mang theo khàn khàn, Tiểu tử, nói chuyện.
Lý Chí Viễn lập tức đứng thẳng, Vâng
Thiên Mị lập tức nhục chí, đáp lại đây à. Còn có thể nói gì, nhàm chán.
Báo cáo. Lý Chí Viễn hô lớn về phía Thiên Mị nói.
Nói.
Thỉnh cầu phân phó nhiệm vụ.
Thiên Mị ngổn ngang trong gió, cho đến khi Hành Ngọc trở lại, nhìn sắc mặt Lý Chí Viễn mới bắt đầu biến hóa. Như vậy, toàn cơ bắp, tốt!
Liệt Tuyệt.
Dạ, Vương Gia. Người bên cạnh lập tức đứng ra, chờ đợi chỉ thị.
Gần đây Nam Cung Lân đang làm gì?
Nam Cung công tử tiếp nhận quân đội Nam Cung, lúc này, đang ở quân doanh. Lúc này hỏi Nam Cung công tử?
Được, vậy thì ném tiểu tử này tới Nam Cung Lân vậy. quân đội Nam Cung, một đội quân phi thường nhất Thương Lan, huấn luyện trong quân đội tuyệt đối gian khổ không chỉ gấp mười so với quân đội bình thường, Lý Chí Viễn, vừa đúng, Nam Cung Lân dẫn đội. Người này chỉnh người, vừa đúng, thay hắn trị tiểu tử này một chút.
Lý Chí Viễn bối rối, quân đội Nam Cung, quân đội Nam Cung gia ở Thương Lan, làm sao có thể! Hắn không nghĩ tới, mình có một ngày có thể vào quân đội như vậy, hắn lập chí đền đáp Thương Lan, hắn vẫn mơ ước theo đuổi quân đội Nam Cung.
Hắn cho là đắc tội Thiên Mị, đời này hắn cũng không hy vọng. Không nghĩ, là kết quả như thế.
Cám ơn Vương Gia, Lý Chí Viễn nhất định không phụ sự kỳ vọng của Vương Gia. Lý Chí Viễn cảm kích, nhìn Thiên Mị hết sức kích động.
Thiên Mị không hiểu, suýt nữa té xuống, xoa xoa, thật là loại người gì cũng có. Người khác vừa nghe đi quân đội Nam Cung, sắc mặt sợ đến trắng bệch, tiểu tử này tốt hơn, mặt cảm động đến rơi nước mắt.
Đi, lập tức đưa qua. Thiên Mị không muốn nhìn thấy Lý Chí Viễn nữa, vẫy tay để cho Liệt Tuyệt dẫn người rời đi.
Xa xa còn có thể nghe được Lý Chí Viễn hô to, Cám ơn Vương Gia .... Không phụ sự mong đợi của mọi người.
Đường Mẫn cười, chọc chọc Quân Mạc Ly, hai người lui
Lý Chí Viễn bị phạt đứng, đứng ở đại sảnh cho tới trưa, một câu cũng không lên tiếng. Đường Mẫn đi ngang qua tốt bụng nhắc nhở, nhỏ giọng khuyên nhủ, rồi đi qua.
Lý Chí Viễn sửng sốt không nói câu nào, nhìn Thiên Mị sửng sờ.
Chẳng biết Quân Mạc Ly trở lại lúc nào, Đường Mẫn nghênh đón với khuôn mặt tươi cười, lập tức tâm tình cực kỳ thoải mái. Sau đó, nghiêng đầu liền nhìn Thiên Mị đang trong trạng tháiquỷ dị, không biết Hành Ngọc đi nơi nào.
Chuyện gì đã xảy ra? Hắn đi ra ngoài cho tới trưa, sao lúc trở lại không khí không giống nhau?
Đường Mẫn chỉ vào Lý Chí Viễn, rất ý tứ, hai người dây dưa đó.
Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn rời đi, hai người này, ai. . . . . .
Lúc Quân Mạc Ly sắp xoay người, Thiên Mị lên tiếng, có thể do nghẹn đã lâu âm thanh mang theo khàn khàn, Tiểu tử, nói chuyện.
Lý Chí Viễn lập tức đứng thẳng, Vâng
Thiên Mị lập tức nhục chí, đáp lại đây à. Còn có thể nói gì, nhàm chán.
Báo cáo. Lý Chí Viễn hô lớn về phía Thiên Mị nói.
Nói.
Thỉnh cầu phân phó nhiệm vụ.
Thiên Mị ngổn ngang trong gió, cho đến khi Hành Ngọc trở lại, nhìn sắc mặt Lý Chí Viễn mới bắt đầu biến hóa. Như vậy, toàn cơ bắp, tốt!
Liệt Tuyệt.
Dạ, Vương Gia. Người bên cạnh lập tức đứng ra, chờ đợi chỉ thị.
Gần đây Nam Cung Lân đang làm gì?
Nam Cung công tử tiếp nhận quân đội Nam Cung, lúc này, đang ở quân doanh. Lúc này hỏi Nam Cung công tử?
Được, vậy thì ném tiểu tử này tới Nam Cung Lân vậy. quân đội Nam Cung, một đội quân phi thường nhất Thương Lan, huấn luyện trong quân đội tuyệt đối gian khổ không chỉ gấp mười so với quân đội bình thường, Lý Chí Viễn, vừa đúng, Nam Cung Lân dẫn đội. Người này chỉnh người, vừa đúng, thay hắn trị tiểu tử này một chút.
Lý Chí Viễn bối rối, quân đội Nam Cung, quân đội Nam Cung gia ở Thương Lan, làm sao có thể! Hắn không nghĩ tới, mình có một ngày có thể vào quân đội như vậy, hắn lập chí đền đáp Thương Lan, hắn vẫn mơ ước theo đuổi quân đội Nam Cung.
Hắn cho là đắc tội Thiên Mị, đời này hắn cũng không hy vọng. Không nghĩ, là kết quả như thế.
Cám ơn Vương Gia, Lý Chí Viễn nhất định không phụ sự kỳ vọng của Vương Gia. Lý Chí Viễn cảm kích, nhìn Thiên Mị hết sức kích động.
Thiên Mị không hiểu, suýt nữa té xuống, xoa xoa, thật là loại người gì cũng có. Người khác vừa nghe đi quân đội Nam Cung, sắc mặt sợ đến trắng bệch, tiểu tử này tốt hơn, mặt cảm động đến rơi nước mắt.
Đi, lập tức đưa qua. Thiên Mị không muốn nhìn thấy Lý Chí Viễn nữa, vẫy tay để cho Liệt Tuyệt dẫn người rời đi.
Xa xa còn có thể nghe được Lý Chí Viễn hô to, Cám ơn Vương Gia .... Không phụ sự mong đợi của mọi người.
Đường Mẫn cười, chọc chọc Quân Mạc Ly, hai người lui
/147
|