Edit: Ciao
“A Ly, ta...”
Đường Mẫn chột dạ không thôi, hắn tức giận, nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng dọa người như vậy. Bàn tay nắm thật chặt, nhưng mà thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
“Vì sao lại gạt ta?” Giọng nói lạnh như băng, mang theo chút thất bại. Hắn phải làm sao mới được nàng tin tưởng, phải làm sao mới để lúc nàng bị thương sẽ nói hắn biết đầu tiên, mà không phải là giấu diếm hắn.
Bước chân nặng nề đi từng chút một đến chỗ Đường Mẫn, nhẹ nhàng kéo áo ra, một vết sẹo rất sâu trước ngực lộ ra trước mặt hắn. Thân thể nàng lùi lại một bước, đây là cái giá phải trả cho bí thuốc sao! Một đao trước ngực, nếu như Mẫn nhi không nắm chắc, hậu quả sẽ...
Hắn không dám tưởng tượng, ban ngày, nàng ở trong phòng, thở không nổi, đau không thể nào chịu đựng được.
Hắn lấy thuốc tuyết lan hoa, nhẹ nhàng rắc lên vết thương, dùng nội lực truyền vào để vết thương nhanh khép lại.
“Mẫn nhi, nói cho ta biết, quá trình giải bí dược...” Hắn muốn biết, nàng phải chịu bao nhiêu đau khổ, hắn phải nhớ kỹ, tất cả điều này đều là sự bất lực của hắn, hắn không thể giúp nàng giảm bớt sự đau khổ.
Hốc mắt Đường Mẫn nóng lên, suýt nữa thì nàng khóc lên, khi miệng vết thương nhanh chóng khép lại, nàng cài vạt so. Quân Mạc Ly trầm mặc ôm Đường Mẫn ngồi ở đầu giường, ôm chặt lấy nàng. Trong căn phòng nghiêng nghiêng ánh vàng, nàng từ từ kể cho hắn biết chuyện ban ngày.
Nàng giảng lại cực kỳ đơn giản, thậm chí không muốn nhắc tới quá trình đau đớn của mình, nhưng chỉ đơn giản những thứ như thế thôi, người bên cạnh đã vô cùng u ám. Nhất là tròng mắt kia, tam tình được che giấu dưới mí mắt.
Nàng lẳng lặng ghé vào ngực hắn, cảm nhận trái tim đập không có quy luật. Rất lâu sau, trên đầu nàng vang lên tiếng: “Xin lỗi.” Quân Mạc Ly trầm mặc hồi lâu, chỉ có vô cùng áy náy và đau lòng. Thê tử của hắn, lại phải chịu đau khổ như vậy. Hắn biết rõ nàng chỉ muốn thoát khỏi bí dược kia, không vì cái gì, chỉ vì câu nói lúc trước, người ăn bí dược không thể thụ thai. Mỗi lần gặp đứa trẻ nào đó, ánh mắt nàng luôn nhìn thoáng qua, lúc đó hắn biết được nàng muốn gì.
Nhưng mà, hắn bất lực.
“A Ly, chàng phải nghĩ thế này. Ta còn sống rất khóe, hơn nữa, bây giờ ta không khác những người thường, chúng ta có thể có những đứa con.” Nói xong, gò má Đường Mẫn đỏ bừng, nàng vừa nói với hắn, đó có coi như ám hiệu không? Lúc đó hắn mới giật mình hiểu ra, bọn họ biết rõ cho nên đều không chung phòng.
“Thân thể của nàng còn chưa được, đợi vết thương tốt hẳn rồi nói. Chúng ta có cả đời.”
Quân Mạc Ly dỗ Đường Mẫn ngủ, trong lòng lại có chút hi vọng. Một đứa con, con của bọn họ, thật sự có thể sao? Mẫn nhi hi vọng như vậy, nhưng thân thể của hắn... Gần đây, dường như độc tố càng lúc càng nhạt, nhưng điều này cũng chứng minh mức độ xâm nhập của nó vào tâm mạch ngày càng sâu. Nếu có một đứa con, đến lúc hắn đi, ít nhất nàng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn tham lam muốn ở lâu hơn với nàng.
Ngày hôm sau, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn ra khỏi phòng thì thấy Thiên Mị vẻ mặt chán chường, cùng với Bách Lý Hàn Thiên đang chỉ vào Thiên Mị mắng lên mắng xuống.
Bách Lý Hàn Thiên chống nạnh mắng người, không hề nhìn cái tên đó. Dám xông vào phòng Hành Ngọc lúc buổi đêm, bức hắn đi, tốt rồi, thật sự là hay rồi. Rốt cuộc hắn có hiểu Hành Ngọc không? Làm thế thì chỉ khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Tâm tư Hành Ngọc tinh tế, vô cùng coi trọng tình cảm, cho dù là tình thân hay tình yêu thì với hắn, đó đều là chuyện cả đời.
Nửa năm này, vốn ông không biết nhắc tới chuyện khó xử, thằng nhóc này biết rõ còn phạm phải. Nhìn sắc trời, suốt cả đêm, Hành Ngọc đi đâu rồi.
“Gia gia, làm sao thế?” Đường Mẫn đến gần hai người, đại khái nghe được một chút, hiểu được một chút. Bách Lý Hàn Thiên quay đầu lại, nói với Đường Mẫn, sau đó chỉ vào Thiên Mị: “Cháu nói xem, hắn ta có đáng bị mắng hay không.”
“Nên mắng.” Trong lòng Đường Mẫn buồn bực, Thiên Mị không hiểu chuyện trao đổi tình cảm, biểu đạt tình cảm mà lại dùng cách bá đạo để tuyên bố quyền sở hữu. Hành Ngọc là nam tử có tâm tư tinh tế
“A Ly, ta...”
Đường Mẫn chột dạ không thôi, hắn tức giận, nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng dọa người như vậy. Bàn tay nắm thật chặt, nhưng mà thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
“Vì sao lại gạt ta?” Giọng nói lạnh như băng, mang theo chút thất bại. Hắn phải làm sao mới được nàng tin tưởng, phải làm sao mới để lúc nàng bị thương sẽ nói hắn biết đầu tiên, mà không phải là giấu diếm hắn.
Bước chân nặng nề đi từng chút một đến chỗ Đường Mẫn, nhẹ nhàng kéo áo ra, một vết sẹo rất sâu trước ngực lộ ra trước mặt hắn. Thân thể nàng lùi lại một bước, đây là cái giá phải trả cho bí thuốc sao! Một đao trước ngực, nếu như Mẫn nhi không nắm chắc, hậu quả sẽ...
Hắn không dám tưởng tượng, ban ngày, nàng ở trong phòng, thở không nổi, đau không thể nào chịu đựng được.
Hắn lấy thuốc tuyết lan hoa, nhẹ nhàng rắc lên vết thương, dùng nội lực truyền vào để vết thương nhanh khép lại.
“Mẫn nhi, nói cho ta biết, quá trình giải bí dược...” Hắn muốn biết, nàng phải chịu bao nhiêu đau khổ, hắn phải nhớ kỹ, tất cả điều này đều là sự bất lực của hắn, hắn không thể giúp nàng giảm bớt sự đau khổ.
Hốc mắt Đường Mẫn nóng lên, suýt nữa thì nàng khóc lên, khi miệng vết thương nhanh chóng khép lại, nàng cài vạt so. Quân Mạc Ly trầm mặc ôm Đường Mẫn ngồi ở đầu giường, ôm chặt lấy nàng. Trong căn phòng nghiêng nghiêng ánh vàng, nàng từ từ kể cho hắn biết chuyện ban ngày.
Nàng giảng lại cực kỳ đơn giản, thậm chí không muốn nhắc tới quá trình đau đớn của mình, nhưng chỉ đơn giản những thứ như thế thôi, người bên cạnh đã vô cùng u ám. Nhất là tròng mắt kia, tam tình được che giấu dưới mí mắt.
Nàng lẳng lặng ghé vào ngực hắn, cảm nhận trái tim đập không có quy luật. Rất lâu sau, trên đầu nàng vang lên tiếng: “Xin lỗi.” Quân Mạc Ly trầm mặc hồi lâu, chỉ có vô cùng áy náy và đau lòng. Thê tử của hắn, lại phải chịu đau khổ như vậy. Hắn biết rõ nàng chỉ muốn thoát khỏi bí dược kia, không vì cái gì, chỉ vì câu nói lúc trước, người ăn bí dược không thể thụ thai. Mỗi lần gặp đứa trẻ nào đó, ánh mắt nàng luôn nhìn thoáng qua, lúc đó hắn biết được nàng muốn gì.
Nhưng mà, hắn bất lực.
“A Ly, chàng phải nghĩ thế này. Ta còn sống rất khóe, hơn nữa, bây giờ ta không khác những người thường, chúng ta có thể có những đứa con.” Nói xong, gò má Đường Mẫn đỏ bừng, nàng vừa nói với hắn, đó có coi như ám hiệu không? Lúc đó hắn mới giật mình hiểu ra, bọn họ biết rõ cho nên đều không chung phòng.
“Thân thể của nàng còn chưa được, đợi vết thương tốt hẳn rồi nói. Chúng ta có cả đời.”
Quân Mạc Ly dỗ Đường Mẫn ngủ, trong lòng lại có chút hi vọng. Một đứa con, con của bọn họ, thật sự có thể sao? Mẫn nhi hi vọng như vậy, nhưng thân thể của hắn... Gần đây, dường như độc tố càng lúc càng nhạt, nhưng điều này cũng chứng minh mức độ xâm nhập của nó vào tâm mạch ngày càng sâu. Nếu có một đứa con, đến lúc hắn đi, ít nhất nàng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn tham lam muốn ở lâu hơn với nàng.
Ngày hôm sau, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn ra khỏi phòng thì thấy Thiên Mị vẻ mặt chán chường, cùng với Bách Lý Hàn Thiên đang chỉ vào Thiên Mị mắng lên mắng xuống.
Bách Lý Hàn Thiên chống nạnh mắng người, không hề nhìn cái tên đó. Dám xông vào phòng Hành Ngọc lúc buổi đêm, bức hắn đi, tốt rồi, thật sự là hay rồi. Rốt cuộc hắn có hiểu Hành Ngọc không? Làm thế thì chỉ khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Tâm tư Hành Ngọc tinh tế, vô cùng coi trọng tình cảm, cho dù là tình thân hay tình yêu thì với hắn, đó đều là chuyện cả đời.
Nửa năm này, vốn ông không biết nhắc tới chuyện khó xử, thằng nhóc này biết rõ còn phạm phải. Nhìn sắc trời, suốt cả đêm, Hành Ngọc đi đâu rồi.
“Gia gia, làm sao thế?” Đường Mẫn đến gần hai người, đại khái nghe được một chút, hiểu được một chút. Bách Lý Hàn Thiên quay đầu lại, nói với Đường Mẫn, sau đó chỉ vào Thiên Mị: “Cháu nói xem, hắn ta có đáng bị mắng hay không.”
“Nên mắng.” Trong lòng Đường Mẫn buồn bực, Thiên Mị không hiểu chuyện trao đổi tình cảm, biểu đạt tình cảm mà lại dùng cách bá đạo để tuyên bố quyền sở hữu. Hành Ngọc là nam tử có tâm tư tinh tế
/147
|