Chờ đợi, bất an. Đường Mẫn cầm hai món đồ trong lúc nhất thời không xuống tay được, sau khi hoa 1giải lại là thế nào, nhìn thấy diện mạo thật sự của mình, sẽ giống Bách Lý Ưu sao?
Ha ha, Đường Mẫn xoa mặt mình, khuôn mặt này chỉ có A Ly yêu thích, hắn nói, Mẫn nhi, liền như vậy rất tốt. Không có tận lực an ủi, chỉ là nói sự thật.
Như vậy là tốt rồi, đúng, như vậy là tốt rồi!
Nghĩ rõ ràng hết thảy, trong lòng của Đường Mẫn cũng thuận theo mà được cởi ra. Nàng hóa giải bí dược không vì cái gì khác, chỉ vì có thể bình thường mà trưởng thành, hắn đã nói muốn sống để bồi nàng đến già, như vậy, nàng cũng phải cố gắng sống sót. Đã từng có khoảnh khắc như thế, nàng muốn ở cùng một chỗ với hắn, nàng nghĩ, có thể bọn họ sẽ có đứa bé.
Vì cái ý niệm này, mở ra bí dược.
Bách Lý Hàn Thiên nói rất đơn giản, nhưng cũng là hung hiểm vạn phần. Tử Tâm Lan phải biến thành đỏ như màu máu mới có thể phát ra công hiệu, mà đỏ như màu máu vậy chắc chắn phải ngâm với máu tươ. Mà máu không phải nơi khác, chính là máu trong người. Sơ sẩy một chút, nàng chắc chắn phải chết. Lúc gần đi Bách Lý Hàn Thiên đưa cho nàng một viên hộ tâm hoàn, làm cho nàng là trước tiên dùng. Nhìn vậy cũng viên thuốc nho nhỏ có màu sắc đỏ như máu, nàng không chút do dự ngậm vào, rút ra chủy thủ tàn nhẫn mà đâm vào ngực mình.
Máu tươi thoáng chốc tiên ra, rơi ra ở trên drap giường, ngực đau, hô hấp không thuận. Tất cả những thứ cảm thụ này đều là vì máu chảy ra, cứ như vậy chảy xuống, nàng có phải sẽ chết không.
Động tác của thủ hạ động tác nhanh chóng, nhanh chóng cầm Tử Tâm Lan đặt ở ngực nới máu chảy ra, một giọt nhỏ đỏ tươi tâm huyết theo chủy thủ chậm rãi chảy xuôi, chậm rãi nhỏ vào trong nhụy hoa của Tử Tâm Lan, nàng lẳng lặng chờ đợi cánh hoa đổi màu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi nàng cảm giác mình mí mắt nhanh nhắm lại không mở ra được thì, Tử Tâm Lan ở trong tay vẫn không có biến sắc. Đường Mẫn cười khổ, gia gia nói không sai, khác nào sống lại, như hắn nhắm mắt lại như vậy chính là chết rồi.
Nhớ tới bên ngoài chờ đợi Quân Mạc Ly, nhớ tới Hành Ngọc rời đi thì lo lắng, nàng nhất định phải chịu đựng. Chết, tuyệt đối không được!
Chắc là do nghị lực tác động, cuối cùng Tử Tâm Lan cũng bắt đầu đổi màu, lúc này Tử Tâm Lan đã toàn bộ bị máu thẩm thấu thành màu đỏ tươi, Đường Mẫn đúng lúc rút ra chủy thủ, dùng bên người tuyết lan bao phấn chiếu vào trên ngực, chờ đợi vết thương chậm rãi khép lại. Cầm trong tay Tử Tâm Lan màu đỏ, lúc này nàng đã bởi vì mất máu quá nhiều cả khuôn mặt trắng xám không còn hồng hào. Cánh hoa dồi dào từ trong tay của Đường Mẫn chuyển động từ từ dung hợp giọt máu cuối cùng, một khắc, cả đóa hoa TửTâm Lan chân chính đã biến thành màu đỏ như máu.
Bước thứ nhất, xong xong rồi. Đường Mẫn nhẹ giọng hét ra một hơi, đặt Tử Tâm Lan ở bên cạnh. Tiếp theo nàng muốn làm chính là thi châm làm cho dược hiệu của bí dược ở trên người phát huy đến mức tận cùng, sau đó dẫn tới bên trong huyết ngọc.
Mỗi một lần bí dược phát tác nàng đều đau đến không muốn sống, lần này cần phát huy cực hạn dược hiệu, cơn đau này, có thể tưởng tượng, nhưng không cách nào cảm thụ. Nàng không biết mình có hay không chống đỡ quá khứ, loại đau này muốn tự tử, nàng không kềm chế được.
Tất cả ngân châm đều là Bách Lý Hàn Thiên cho nàng, mở túi nhỏ ra, một loạt dài ngắn bất nhất ngân châm lòe lòe toả sáng, ở trước mắt nàng lắc lư. Cảm giác được bộ ngực mình tựa hồ không chảy máu nữa, liền cầm lấy một cái ngân châm, hướng về chính mình mấy đại yếu huyệt đâm xuống, tiếp theo chính là một cái lại một cái. Vết thương ngừng lại nhưng trong lòng thương vẫn vẫn còn, nàng không dám bao lớn phạm vi động tác. Chỉ sợ châm còn không đâm xuống hết, ngược lại là ngực đã bị vỡ rồi.
Đau, vô cùng đau đớn, lần lượt còn như sóng biển giống như bao phủ tới, một lần so với một lần mãnh liệt. Đến lúc cuối cùng một cái ngân châm đâm xuống, cả ngươi của Đường Mẫn không còn chút sức lực nào ngã ở trên giường, toàn thân bắt đầu run rẩy. Phân cân thác cốt, toàn thân huyết nhục như bị người đánh gãy tái tạo, loại này thân thể đau đớn không để cho nàng biết làm sao, bởi vì bị âm châm áp chế, nàng không thể động đậy, chỉ có thể liền như vậy nhẫn nhịn, nhẫn nhịn không hiểu, cảm thụ đau nhức.
Không biết quá bao lâu, ga trải giường không biết ướt mấy lần lại XXX mấy lần, Đường Mẫn lần thứ hai mở mắt ra thì sắc trời đã không giống nhau, nói vậy đã buổi chiều. Dựa vào cuối cùng ý chí lực, một chút bò lên, những kia ngân châm bắt đầu biến sắc, đen kịt làm người nhút nhát. Bí dược bắt đầu phát tác, nàng nhất định phải nắm thời cơ, khó khăn lấy ra huyết ngọc, đưa nó ngậm vào trong miệng, trong miệng bởi vì bí dược tác dụng trở nên vô cùng nóng bỏng. Huyết ngọc lạnh lẽo trong nháy mắt nhấn chìm ở hừng hực ở trong, kiên trì, đợi được hai người nhiệt độ tương cân bằng chính là thời cơ tốt nhất.
Cuối cùng Bách Lý Hàn Thiên bàn giao, huyết ngọc nhất định phải đạt đến
Ha ha, Đường Mẫn xoa mặt mình, khuôn mặt này chỉ có A Ly yêu thích, hắn nói, Mẫn nhi, liền như vậy rất tốt. Không có tận lực an ủi, chỉ là nói sự thật.
Như vậy là tốt rồi, đúng, như vậy là tốt rồi!
Nghĩ rõ ràng hết thảy, trong lòng của Đường Mẫn cũng thuận theo mà được cởi ra. Nàng hóa giải bí dược không vì cái gì khác, chỉ vì có thể bình thường mà trưởng thành, hắn đã nói muốn sống để bồi nàng đến già, như vậy, nàng cũng phải cố gắng sống sót. Đã từng có khoảnh khắc như thế, nàng muốn ở cùng một chỗ với hắn, nàng nghĩ, có thể bọn họ sẽ có đứa bé.
Vì cái ý niệm này, mở ra bí dược.
Bách Lý Hàn Thiên nói rất đơn giản, nhưng cũng là hung hiểm vạn phần. Tử Tâm Lan phải biến thành đỏ như màu máu mới có thể phát ra công hiệu, mà đỏ như màu máu vậy chắc chắn phải ngâm với máu tươ. Mà máu không phải nơi khác, chính là máu trong người. Sơ sẩy một chút, nàng chắc chắn phải chết. Lúc gần đi Bách Lý Hàn Thiên đưa cho nàng một viên hộ tâm hoàn, làm cho nàng là trước tiên dùng. Nhìn vậy cũng viên thuốc nho nhỏ có màu sắc đỏ như máu, nàng không chút do dự ngậm vào, rút ra chủy thủ tàn nhẫn mà đâm vào ngực mình.
Máu tươi thoáng chốc tiên ra, rơi ra ở trên drap giường, ngực đau, hô hấp không thuận. Tất cả những thứ cảm thụ này đều là vì máu chảy ra, cứ như vậy chảy xuống, nàng có phải sẽ chết không.
Động tác của thủ hạ động tác nhanh chóng, nhanh chóng cầm Tử Tâm Lan đặt ở ngực nới máu chảy ra, một giọt nhỏ đỏ tươi tâm huyết theo chủy thủ chậm rãi chảy xuôi, chậm rãi nhỏ vào trong nhụy hoa của Tử Tâm Lan, nàng lẳng lặng chờ đợi cánh hoa đổi màu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi nàng cảm giác mình mí mắt nhanh nhắm lại không mở ra được thì, Tử Tâm Lan ở trong tay vẫn không có biến sắc. Đường Mẫn cười khổ, gia gia nói không sai, khác nào sống lại, như hắn nhắm mắt lại như vậy chính là chết rồi.
Nhớ tới bên ngoài chờ đợi Quân Mạc Ly, nhớ tới Hành Ngọc rời đi thì lo lắng, nàng nhất định phải chịu đựng. Chết, tuyệt đối không được!
Chắc là do nghị lực tác động, cuối cùng Tử Tâm Lan cũng bắt đầu đổi màu, lúc này Tử Tâm Lan đã toàn bộ bị máu thẩm thấu thành màu đỏ tươi, Đường Mẫn đúng lúc rút ra chủy thủ, dùng bên người tuyết lan bao phấn chiếu vào trên ngực, chờ đợi vết thương chậm rãi khép lại. Cầm trong tay Tử Tâm Lan màu đỏ, lúc này nàng đã bởi vì mất máu quá nhiều cả khuôn mặt trắng xám không còn hồng hào. Cánh hoa dồi dào từ trong tay của Đường Mẫn chuyển động từ từ dung hợp giọt máu cuối cùng, một khắc, cả đóa hoa TửTâm Lan chân chính đã biến thành màu đỏ như máu.
Bước thứ nhất, xong xong rồi. Đường Mẫn nhẹ giọng hét ra một hơi, đặt Tử Tâm Lan ở bên cạnh. Tiếp theo nàng muốn làm chính là thi châm làm cho dược hiệu của bí dược ở trên người phát huy đến mức tận cùng, sau đó dẫn tới bên trong huyết ngọc.
Mỗi một lần bí dược phát tác nàng đều đau đến không muốn sống, lần này cần phát huy cực hạn dược hiệu, cơn đau này, có thể tưởng tượng, nhưng không cách nào cảm thụ. Nàng không biết mình có hay không chống đỡ quá khứ, loại đau này muốn tự tử, nàng không kềm chế được.
Tất cả ngân châm đều là Bách Lý Hàn Thiên cho nàng, mở túi nhỏ ra, một loạt dài ngắn bất nhất ngân châm lòe lòe toả sáng, ở trước mắt nàng lắc lư. Cảm giác được bộ ngực mình tựa hồ không chảy máu nữa, liền cầm lấy một cái ngân châm, hướng về chính mình mấy đại yếu huyệt đâm xuống, tiếp theo chính là một cái lại một cái. Vết thương ngừng lại nhưng trong lòng thương vẫn vẫn còn, nàng không dám bao lớn phạm vi động tác. Chỉ sợ châm còn không đâm xuống hết, ngược lại là ngực đã bị vỡ rồi.
Đau, vô cùng đau đớn, lần lượt còn như sóng biển giống như bao phủ tới, một lần so với một lần mãnh liệt. Đến lúc cuối cùng một cái ngân châm đâm xuống, cả ngươi của Đường Mẫn không còn chút sức lực nào ngã ở trên giường, toàn thân bắt đầu run rẩy. Phân cân thác cốt, toàn thân huyết nhục như bị người đánh gãy tái tạo, loại này thân thể đau đớn không để cho nàng biết làm sao, bởi vì bị âm châm áp chế, nàng không thể động đậy, chỉ có thể liền như vậy nhẫn nhịn, nhẫn nhịn không hiểu, cảm thụ đau nhức.
Không biết quá bao lâu, ga trải giường không biết ướt mấy lần lại XXX mấy lần, Đường Mẫn lần thứ hai mở mắt ra thì sắc trời đã không giống nhau, nói vậy đã buổi chiều. Dựa vào cuối cùng ý chí lực, một chút bò lên, những kia ngân châm bắt đầu biến sắc, đen kịt làm người nhút nhát. Bí dược bắt đầu phát tác, nàng nhất định phải nắm thời cơ, khó khăn lấy ra huyết ngọc, đưa nó ngậm vào trong miệng, trong miệng bởi vì bí dược tác dụng trở nên vô cùng nóng bỏng. Huyết ngọc lạnh lẽo trong nháy mắt nhấn chìm ở hừng hực ở trong, kiên trì, đợi được hai người nhiệt độ tương cân bằng chính là thời cơ tốt nhất.
Cuối cùng Bách Lý Hàn Thiên bàn giao, huyết ngọc nhất định phải đạt đến
/147
|