Đường Mẫn không vui, chuyện nàng lập gia đình liên quan gì đến các nàng, chạy tới nơi đây nói mát. Khi dễ nàng ngốc? Hắc hắc, bây giờ nàng rất rõ ràng!
Lục Trúc, Lục Trúc, Hồng Mai nói ta rất đẹp ! Ngươi nói phải không?
Đường Mẫn lôi kéo ống tay áo Lục Trúc làm nũng. Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, chu cái miệng anh đào nhỏ, nhất là cặp mắt kia trong suốt sáng ngời, khiến cho cả người Đường Mẫn nhìn rất là xinh đẹp.
Nhìn sắc mặt hai người cứng ngắt, trong lòng Đường Mẫn vui vẻ. Nàng đã sớm soi gương, quả thật, dung mạo và cách ăn mặc của nàng với cái này hai vị thứ tiểu thư dễ nhìn hơn nhiều. Một người ngốc đẹp mắt so với các nàng, làm sao họ không thể tức chết được.
Chỉ là, nữ tử theo vào không nói một câu thật ra khiến Đường Mẫn nhìn nhiều mấy lần. Bảo trì bình thản, sắc mặt không hờn giân, so với hai thứ tiểu thư đầu óc đầy rơm thì khó chơi hơn nhiều.
Ngươi! kẻ ngốc! Đường Nhụy chỉ vào Đường Mẫn, hình như muốn mắng thô tục chút, lại bị Lục Trúc cắt đứt.
Đại tiểu thư, Tứ Tiểu Thư, hôm nay là ngày vui của tiểu thư nhà ta. Hai vị không cần làm khó, thứ tỷ mắng đích muội, truyền đi cũng là khó nghe, lại nói, tiểu thư lập tức là Tam phu nhân Tướng phủ.
Đường Nhụy đẩy Lục Trúc ra, kiêu ngọa càng nhiều. Ngươi là thân phận gì, dám chỉ trích ta! Nàng chính là kẻ ngốc, ta muốn chửi không được rồi hả ?
Mắng a, tiếp tục, nàng muốn nhìn đại tiểu thư không có não này có thể mắng ra những thứ gì. Sổ sách này nàng nhớ, về sau sẽ tính toán rành mạch!
Đại tỷ, thôi. Nhị nương bảo chúng ta tới xem một chút chuẩn bị xong chưa, nếu tốt thì chúng ta đi đi, không cần thiết nổi giận như vậy. Gây ra chuyện gì cũng không hay, Nhị nương sẽ trách phạt .
Đường Nhụy lời đến khóe miệng liền ngẹn lại, mẫu thân của nàng nàng biết, nếu như xảy ra chuyện gì đó thật là muốn phạt nàng.
Thu hồi ống tay áo, xoay mặt đi. Xem ở ngươi xuất giá cao thế nào, ngày hôm nay tạm tha nha đầu này, đi đến Tướng phủ sớm muộn gì cũng có người dọn dẹp, Hừ!
Lục Trúc kéo Đường Mẫn, trong lòng bàn tay một ấm nóng, nàng bị dọa sợ không nhẹ. Ngày thường đại tiểu thư ngang ngược càn rỡ, chuyên môn khi dễ tiểu thư, hôm nay thật đúng là sợ xảy ra chuyện gì, cũng may, hoàn hảo.
Để khăn trùm của Đường Mẫn xuống, không lâu lắm, Hồng Mai trở lại, hai người dắt Đường Mẫn đi ra ngoài.
Giờ lành đã đến, tân nương tử nên lên kiệu hoa rồi !
Đường Mẫn ngồi ở trong kiệu, nghe bên ngoài tấu nhạc thổi kèn rất vang. Nhưng là, những người qua đường kia vẫn là tụm năm tụm ba bàn tán vào lỗ tai nàng.
Kẻ ngốc cũng có thể lập gia đình, nghe nói si ngốc không còn hình dáng.
Dung mạo mấy thứ tiểu thư đoan trang hơn nhiều. . . . . .
Vừa đúng xứng một đôi cùng quái thai, thật là hạng người gì cũng gả ra ngoài, hạng người gì cũng cưới được thê . . . . . .
Thật sao? Kẻ ngốc cùng quái thai, trời sinh một đôi?
Đường Mẫn cong cong khóe môi, phu quân của nàng thật đúng là mong đợi, nghe Hồng Mai nói hắn không rước dâu, tam công tử Tướng phủ cô độc quái dị, trầm muộn không tiếng vang, không chịu tự mình đến đón!
Hồng Mai gõ cửa kiệu một cái, Tiểu thư, đến.
Đường Mẫn chờ tay vươn vào, chỉ là, chậm chạp không ra.
Tiểu thư, tam công tử hắn, hắn không chịu ra ngoài, bảo người vào cửa.
Hồng mai vừa nói vừa tức, đây là cái đạo lí gì, nào có vị hôn phu nào không tự đón người mới đến chứ, tiểu thư nhà nàng gả cho hắn đã là phúc khí của hắn, lại còn bày tính khí lớn như vậy.
Lục Trúc lôi kéo Hồng Mai, khẽ gật đầu một cái. Mình đi tới bên cỗ kiệu. Vung rèm lên, Tiểu thư, ngươi xem làm thế nào?
Đường Mẫn không sao cả, hắn không đến là sợ hắn có thai thân bị người cười nhạo đi, nếu gả tới, nói thế nào cũng là mình phu quân. Chăm sóc cũng không sao!
Xuống, ta muốn thấy phu quân, xuống! Yếu ớt nói lớn tiếng, do Lục Trúc cùng Hồng Mai đỡ xuống kiệu.
Cửa chính Tướng phủ đầy ấp người, nhìn tân nương tử tự mình xuống kiệu, nghị luận ầm ĩ. Đường Mẫn cũng mặc kệ những thứ này, một đường kêu la muốn gặp phu quân, nàng chỉ là một người ngốc, có cái gì cố kỵ, tỏ ra cáu kỉnh cũng không có người nói, bởi vì nàng ngốc nha!
Phu quân, phu quân ở đâu?
Hồng Mai đau lòng, dụ dỗ Đường Mẫn, Ngoan, tiểu thư, lập tức tới đây, ngươi chờ một chút. Nhìn lại tân khách ngồi đầy bên trong, cũng không có người mặc màu đỏ.
Đường Mẫn chờ giây lát nàng đoán phu quân của nàng cũng không muốn bái đường, thực là không tồi, có cá tính, chỉ là cái tính đó khiến cho người khác nghiến răng!
Dám để nàng Đường Mẫn một mình bái đường, không cần biết ngươi là ai, một dạng không thể tha thứ!
Khụ khụ, các vị tha lỗi, thân thể khuyển tử ốm nhẹ, lễ bái đường trước miễn. Ngày sau thân thể khỏe lên sẽ đền bù, tha lỗi tha lỗi.
Vậy sao thành (hoàn thành) được, tướng gia, đại hôn là chuyện vui, để tân nương tử chờ như vậy là không có đạo lý.
Đúng vậy, ngươi xem, nương tử này tìm tướng công khắp rồi !
Vừa nói, xem trò vui cười đến vui sướng, cũng có tham gia náo nhiệt chỉ chỉ chõ chõ, tất cả thân bằng hảo hữu Tướng phủ đều cau mày không nói.
Bộ dáng tân nương tử như vậy, thật sự thất lễ. . . . . .
Hỉ nương, đỡ tân nương đi tân phòng! Tướng gia hét lớn một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn Đường Mẫn không ngừng loạn náo kêu loạn, trong lòng phiền não không dứt, nhi tử bị truyền ra chuyện như vậy đã là cực kỳ mất thể diện. Hiện tại, cưới một kẻ ngốc vào phủ, rõ là. . . . . .
Đường Mẫn bị kéo vào trong một gian phòng, hỉ nương tự cho là đúng, khi dễ nàng ngốc, kéo nàng vào cửa chỉ giao phó mấy câu liền chạy lấy người, Hồng Mai tức giận kêu la.
Hồng Mai, ta đói.
Hồng Mai vừa nghe tiểu thư kêu đói, lập tức cầm điểm tâm trên bàn tới. Đường Mẫn vén khăn lên nhận lấy liền ăn, nàng thật đói bụng. Bị giam ba ngày chưa từng ăn thứ gì, vừa thả ra ngoài liền bị kéo đi hóa trang, cho tới bây giờ vào cửa nghỉ ngơi. Nếu không ăn chắc đầu nàng sẽ đầy sao!
Lục Trúc đưa chén nước qua, êm ái vỗ Đường Mẫn, Tiểu thư, chậm một chút, không vội.
Đường Mẫn cười cười, uống một ngụm nước tiếp tục ăn, ăn tới no mới dừng lại.
Cả phòng đỏ bừng, là tân phòng. Nhìn bài biện trong phòng, đều là tỉ mỉ chọn lựa, t vậy địa vị tam công tử ở Tướng phủ không thấp, sự việc như vậy còn có đãi ngộ này, không tầm thường ....!
Tiểu thư, có người tới. Lục Trúc kéo khăn của Đường Mẫn lên, kéo nàng ngồi xong. Không lâu sau cửa mở ra, mấy gia đinh đi vào.
Tam thiếu gia phân phó, mọi người lui ra. Nói qua lôi kéo Hồng Mai, Lục Trúc ra bên ngoài, Đường Mẫn còn chưa kịp nói gì, hai nha hoàn đã bị kéo xuống.
Cửa, một đôi giày đi vào. Tiếp, cửa bị đóng lại.
Đến rồi! Đường Mẫn ngồi xong, không biến sắc nhìn đôi giày kia càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt của nàng.
Nghe nói ngươi là kẻ ngốc?
Ngươi mới là kẻ ngốc! trong lòng Đường Mẫn thầm mắng, tám lạng nửa cân, quái thai mang thai!
Khắn hồng bị vén lên, Đường Mẫn ngẩng đầu, đập vào mắt rõ ràng là khuôn mặt tuấn tú.
Tầm mắt xuống phía dưới, liền thấy bụng của hắn nổi lên cao cao!
Phốc, thật là nam nhân mang thai! Nhìn dáng vẻ sợ là ba tháng thôi. . . . . .
Xem ra lời đồn đãi có sai, Đường tiểu thư không giống như kẻ ngốc.
Nam nhân thản nhiên ngồi đối diện Đường Mẫn, cười chờ trả lời. Một nháy kia mất đi tinh quang cùng rõ ràng, hắn nhìn thật rõ ràng, Hầu phủ đích tiểu thư, cũng không phải là kẻ ngốc!
Lục Trúc, Lục Trúc, Hồng Mai nói ta rất đẹp ! Ngươi nói phải không?
Đường Mẫn lôi kéo ống tay áo Lục Trúc làm nũng. Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, chu cái miệng anh đào nhỏ, nhất là cặp mắt kia trong suốt sáng ngời, khiến cho cả người Đường Mẫn nhìn rất là xinh đẹp.
Nhìn sắc mặt hai người cứng ngắt, trong lòng Đường Mẫn vui vẻ. Nàng đã sớm soi gương, quả thật, dung mạo và cách ăn mặc của nàng với cái này hai vị thứ tiểu thư dễ nhìn hơn nhiều. Một người ngốc đẹp mắt so với các nàng, làm sao họ không thể tức chết được.
Chỉ là, nữ tử theo vào không nói một câu thật ra khiến Đường Mẫn nhìn nhiều mấy lần. Bảo trì bình thản, sắc mặt không hờn giân, so với hai thứ tiểu thư đầu óc đầy rơm thì khó chơi hơn nhiều.
Ngươi! kẻ ngốc! Đường Nhụy chỉ vào Đường Mẫn, hình như muốn mắng thô tục chút, lại bị Lục Trúc cắt đứt.
Đại tiểu thư, Tứ Tiểu Thư, hôm nay là ngày vui của tiểu thư nhà ta. Hai vị không cần làm khó, thứ tỷ mắng đích muội, truyền đi cũng là khó nghe, lại nói, tiểu thư lập tức là Tam phu nhân Tướng phủ.
Đường Nhụy đẩy Lục Trúc ra, kiêu ngọa càng nhiều. Ngươi là thân phận gì, dám chỉ trích ta! Nàng chính là kẻ ngốc, ta muốn chửi không được rồi hả ?
Mắng a, tiếp tục, nàng muốn nhìn đại tiểu thư không có não này có thể mắng ra những thứ gì. Sổ sách này nàng nhớ, về sau sẽ tính toán rành mạch!
Đại tỷ, thôi. Nhị nương bảo chúng ta tới xem một chút chuẩn bị xong chưa, nếu tốt thì chúng ta đi đi, không cần thiết nổi giận như vậy. Gây ra chuyện gì cũng không hay, Nhị nương sẽ trách phạt .
Đường Nhụy lời đến khóe miệng liền ngẹn lại, mẫu thân của nàng nàng biết, nếu như xảy ra chuyện gì đó thật là muốn phạt nàng.
Thu hồi ống tay áo, xoay mặt đi. Xem ở ngươi xuất giá cao thế nào, ngày hôm nay tạm tha nha đầu này, đi đến Tướng phủ sớm muộn gì cũng có người dọn dẹp, Hừ!
Lục Trúc kéo Đường Mẫn, trong lòng bàn tay một ấm nóng, nàng bị dọa sợ không nhẹ. Ngày thường đại tiểu thư ngang ngược càn rỡ, chuyên môn khi dễ tiểu thư, hôm nay thật đúng là sợ xảy ra chuyện gì, cũng may, hoàn hảo.
Để khăn trùm của Đường Mẫn xuống, không lâu lắm, Hồng Mai trở lại, hai người dắt Đường Mẫn đi ra ngoài.
Giờ lành đã đến, tân nương tử nên lên kiệu hoa rồi !
Đường Mẫn ngồi ở trong kiệu, nghe bên ngoài tấu nhạc thổi kèn rất vang. Nhưng là, những người qua đường kia vẫn là tụm năm tụm ba bàn tán vào lỗ tai nàng.
Kẻ ngốc cũng có thể lập gia đình, nghe nói si ngốc không còn hình dáng.
Dung mạo mấy thứ tiểu thư đoan trang hơn nhiều. . . . . .
Vừa đúng xứng một đôi cùng quái thai, thật là hạng người gì cũng gả ra ngoài, hạng người gì cũng cưới được thê . . . . . .
Thật sao? Kẻ ngốc cùng quái thai, trời sinh một đôi?
Đường Mẫn cong cong khóe môi, phu quân của nàng thật đúng là mong đợi, nghe Hồng Mai nói hắn không rước dâu, tam công tử Tướng phủ cô độc quái dị, trầm muộn không tiếng vang, không chịu tự mình đến đón!
Hồng Mai gõ cửa kiệu một cái, Tiểu thư, đến.
Đường Mẫn chờ tay vươn vào, chỉ là, chậm chạp không ra.
Tiểu thư, tam công tử hắn, hắn không chịu ra ngoài, bảo người vào cửa.
Hồng mai vừa nói vừa tức, đây là cái đạo lí gì, nào có vị hôn phu nào không tự đón người mới đến chứ, tiểu thư nhà nàng gả cho hắn đã là phúc khí của hắn, lại còn bày tính khí lớn như vậy.
Lục Trúc lôi kéo Hồng Mai, khẽ gật đầu một cái. Mình đi tới bên cỗ kiệu. Vung rèm lên, Tiểu thư, ngươi xem làm thế nào?
Đường Mẫn không sao cả, hắn không đến là sợ hắn có thai thân bị người cười nhạo đi, nếu gả tới, nói thế nào cũng là mình phu quân. Chăm sóc cũng không sao!
Xuống, ta muốn thấy phu quân, xuống! Yếu ớt nói lớn tiếng, do Lục Trúc cùng Hồng Mai đỡ xuống kiệu.
Cửa chính Tướng phủ đầy ấp người, nhìn tân nương tử tự mình xuống kiệu, nghị luận ầm ĩ. Đường Mẫn cũng mặc kệ những thứ này, một đường kêu la muốn gặp phu quân, nàng chỉ là một người ngốc, có cái gì cố kỵ, tỏ ra cáu kỉnh cũng không có người nói, bởi vì nàng ngốc nha!
Phu quân, phu quân ở đâu?
Hồng Mai đau lòng, dụ dỗ Đường Mẫn, Ngoan, tiểu thư, lập tức tới đây, ngươi chờ một chút. Nhìn lại tân khách ngồi đầy bên trong, cũng không có người mặc màu đỏ.
Đường Mẫn chờ giây lát nàng đoán phu quân của nàng cũng không muốn bái đường, thực là không tồi, có cá tính, chỉ là cái tính đó khiến cho người khác nghiến răng!
Dám để nàng Đường Mẫn một mình bái đường, không cần biết ngươi là ai, một dạng không thể tha thứ!
Khụ khụ, các vị tha lỗi, thân thể khuyển tử ốm nhẹ, lễ bái đường trước miễn. Ngày sau thân thể khỏe lên sẽ đền bù, tha lỗi tha lỗi.
Vậy sao thành (hoàn thành) được, tướng gia, đại hôn là chuyện vui, để tân nương tử chờ như vậy là không có đạo lý.
Đúng vậy, ngươi xem, nương tử này tìm tướng công khắp rồi !
Vừa nói, xem trò vui cười đến vui sướng, cũng có tham gia náo nhiệt chỉ chỉ chõ chõ, tất cả thân bằng hảo hữu Tướng phủ đều cau mày không nói.
Bộ dáng tân nương tử như vậy, thật sự thất lễ. . . . . .
Hỉ nương, đỡ tân nương đi tân phòng! Tướng gia hét lớn một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn Đường Mẫn không ngừng loạn náo kêu loạn, trong lòng phiền não không dứt, nhi tử bị truyền ra chuyện như vậy đã là cực kỳ mất thể diện. Hiện tại, cưới một kẻ ngốc vào phủ, rõ là. . . . . .
Đường Mẫn bị kéo vào trong một gian phòng, hỉ nương tự cho là đúng, khi dễ nàng ngốc, kéo nàng vào cửa chỉ giao phó mấy câu liền chạy lấy người, Hồng Mai tức giận kêu la.
Hồng Mai, ta đói.
Hồng Mai vừa nghe tiểu thư kêu đói, lập tức cầm điểm tâm trên bàn tới. Đường Mẫn vén khăn lên nhận lấy liền ăn, nàng thật đói bụng. Bị giam ba ngày chưa từng ăn thứ gì, vừa thả ra ngoài liền bị kéo đi hóa trang, cho tới bây giờ vào cửa nghỉ ngơi. Nếu không ăn chắc đầu nàng sẽ đầy sao!
Lục Trúc đưa chén nước qua, êm ái vỗ Đường Mẫn, Tiểu thư, chậm một chút, không vội.
Đường Mẫn cười cười, uống một ngụm nước tiếp tục ăn, ăn tới no mới dừng lại.
Cả phòng đỏ bừng, là tân phòng. Nhìn bài biện trong phòng, đều là tỉ mỉ chọn lựa, t vậy địa vị tam công tử ở Tướng phủ không thấp, sự việc như vậy còn có đãi ngộ này, không tầm thường ....!
Tiểu thư, có người tới. Lục Trúc kéo khăn của Đường Mẫn lên, kéo nàng ngồi xong. Không lâu sau cửa mở ra, mấy gia đinh đi vào.
Tam thiếu gia phân phó, mọi người lui ra. Nói qua lôi kéo Hồng Mai, Lục Trúc ra bên ngoài, Đường Mẫn còn chưa kịp nói gì, hai nha hoàn đã bị kéo xuống.
Cửa, một đôi giày đi vào. Tiếp, cửa bị đóng lại.
Đến rồi! Đường Mẫn ngồi xong, không biến sắc nhìn đôi giày kia càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt của nàng.
Nghe nói ngươi là kẻ ngốc?
Ngươi mới là kẻ ngốc! trong lòng Đường Mẫn thầm mắng, tám lạng nửa cân, quái thai mang thai!
Khắn hồng bị vén lên, Đường Mẫn ngẩng đầu, đập vào mắt rõ ràng là khuôn mặt tuấn tú.
Tầm mắt xuống phía dưới, liền thấy bụng của hắn nổi lên cao cao!
Phốc, thật là nam nhân mang thai! Nhìn dáng vẻ sợ là ba tháng thôi. . . . . .
Xem ra lời đồn đãi có sai, Đường tiểu thư không giống như kẻ ngốc.
Nam nhân thản nhiên ngồi đối diện Đường Mẫn, cười chờ trả lời. Một nháy kia mất đi tinh quang cùng rõ ràng, hắn nhìn thật rõ ràng, Hầu phủ đích tiểu thư, cũng không phải là kẻ ngốc!
/147
|