Đồng Uyển an định, Đường lão phụ thân nên trở về triều phục mệnh báo cáo tình huống. Mặc dù trận đánh này có chút không đâu, nhưng hoàng mệnh trong người, không thể không trở lại kinh thành.
Mẫn nhi, chuyến này nhất định các ngươi phải cẩn thận, dù sao Thương Lan cũng là nước khác, tất cả phải suy nghĩ cẩn thận. Đường Ứng Nghiêu đưa Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly đến cửa Đồng Uyển thành, cẩn thận dặn dò.
Hắn chưa từng biết Quân Mạc Ly, ở trong mắt của hắn, an toàn của Đường Mẫn thật sự không có bảo đảm. Nhưng bọn họ nhất định là không cần thị vệ tùy tùng, thậm chí ngay cả nha hoàn cũng tiết kiệm.
Tiểu thư, các ngươi phải cẩn thận.
Hồng Mai dắt khăn tay nức nở, sáng nay tiểu thư nói cho các nàng biết, không mang theo các nàng đi Thương Lan, muốn họ theo Hầu gia trở lại kinh thành. Tiểu thư chưa bao giờ ra khỏi cửa, ăn, mặc, ở, đi làm sao có thể làm?
Lục Trúc rõ ràng trấn định rất nhiều, chỉ là hốc mắt ửng đỏ, có chút không nỡ nhìn Đường Mẫn. Tiểu thư, các ngươi cần phải tự chăm sóc mình cho tốt.
Đường Mẫn gật đầu một cái, an ủi hai nha hoàn. Bọn họ quyết định không mang theo kẻ nào, quyết định lập tức như vậy quả thật làm khó cho bọn họ có thể tiếp nhận. Nhưng lộ trình kế tiếp, bọn họ đi sẽ tương đối gian khổ, có lẽ sẽ đụng tới người hoặc sự việc không tu, mang theo bọn ưởng tượng được, cuối cùng cũng bất tiện.
Quân Mạc Ly giao phó Thiếu Ảnh mấy câu, liền trở lại bên cạnh Đường Mẫn, Đường Ứng Nghiêu gật đầu. Hầu Gia, yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Mẫn nhi.
Đường Ứng Nghiêu liền không nói nữa, sắc mặt lạnh lùng không một tia để lộ ra tình cảm. Đường Mẫn trề miệng một cái muốn nói lại thôi, thôi, ý định Phụ thân nàng hiểu, chờ trở lại từ Thương Lan hẳng nói.
Dứt khoát xoay người, lên xe ngựa. Đường Mẫn để rèm xuống, cản tất cả ánh mắt, tất cả hình ảnh ngừng ở một khoảng không trung.
Xe ngựa từ từ đi về hướng Thương Lan, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt của mọi người. Trên tường thành nam tử một thân khôi giáp đứng vững vàng, xa xa nhìn xe ngựa ở trên đường từ từ nhỏ dần.
Mẫn nhi, lên đường xuôi gió!
Thiếu tướng. Trên tường thành binh lính cẩn thận nhìn, buổi sáng tinh mơ Viên thiếu tướng lên tường thành, không nói chuyện, huống chi lại không đánh chiến.
Hảo hảo coi chừng. Viên Lộc Khanh đột nhiên xoay người, bước dài đi xuống, vẻ mặt đen tối nhìn không rõ biểu lộ gì.
A Ly, được chưa? Đường Mẫn cắn cắn quả lê chỉ còn lại lõi, nhìn nam tử cách đó không xa đang nhóm lửa. Toàn bộ trường sam nguyệt sắc chấm đất, thậm chí cạnh góc mang một chút bùn đất. Mà tư thế kia, cực kỳ giống chó nằm sấp, không có hình tượng chút nào.
Nam tử nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Mẫn ôn hòa cười một tiếng, âm thanh trong trẻo ở trên không rất là rõ ràng. Tốt lắm, Mẫn nhi. Nói qua liền lấy ra một khối đất màu đen tuyền, tiện tay đập ra bên trên tảng đá, lập tức lộ ra bề mặt xanh nhạt .
Nam tử hào hứng ôm cái bọc xanh nhạt đi về hướng xe ngựa, Đường Mẫn ngồi ở đầu xe lắc lắc hai chân, cười nhẹ nhàng.
Quân Mạc Ly đến gần, nóng lòng mở lá sen ra, vàng nhạt giòn màu sắc hấp dẫn thấm mũi.
Thơm quá! Đường Mẫn cảm thán, không ngờ nhất thời vui mừng muốn ăn gà ăn mày, A Ly cư nhiên dựa vào lời mình nói mà làm được. Người đàn ông này, lên phòng khách, xuống phòng bếp, mang được ra sân, thật là tốt!
Quân Mạc Ly lấy một phần thịt gà nhỏ, đưa tới khóe miệng Đường Mẫn, cưng chìu nhìn nàng ăn, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Bắt gà, giết gà, đốt, mặc dù quá trình có chút không thanh nhã, nhưng Mẫn nhi thích, thấy được khuôn mặt tươi cười xuất phát từ nội tâm không u sầu. Tất cả đã đáng giá!
Ăn ngon, A Ly, ngươi cũng nếm thử một chút. Đường Mẫn lấy một cái đùi gà đưa cho Quân Mạc Ly, hồ ly thích ăn gà nhất mới đúng. Đang lúc hai người ấm áp cảm thụ ấm áp bên dòng suối vô hạn thì gà ăn mày trong tay Đường Mẫn không cánh mà bay.
Nháy mắt, nháy mắt nữa. Nàng xuất hiện ảo giác sao, gà nấu chín cũng có thể chạy!
Quân Mạc Ly đã ra tiếng, Người phương nào? Nhanh chóng như gió, chỉ là trong nháy mắt gà trong tay Mẫn nhi liền không thấy, không chỉ có khinh công cực tốt, nội lực sâu tuyệt không thể coi thường.
Dò xét một vòng chung quanh xe ngựa, trống trải bát ngát, căn bản không có điểm dừng chân. Tốc độ người nọ là như thế nào, đến gần bọn họ, đoạt lấy gà của Mẫn nhi lại biến mất tung tích. Một cỗ bất an mãnh liệt nảy sinh ở nội tâm Quân Mạc Ly.
A Ly, không, sẽ không có vật bẩn chứ? Đường Mẫn kéo chặt cổ áo, có chút lo lắng đến gần Quân Mạc Ly, làm sao nàng lại cảm thấy sau lưng không nhịn được lạnh cả người.
Vô sự, có ta ở đây. sắc mặt Quân Mạc Ly trấn định, cầm tay Đường Mẫn, cố gắng an ủi. Tay Mẫn nhi có chút lạnh, mới vừa bị giật mình. Con ngươi Đường Mẫn chuyển động nhanh như chớp, nàng có thể xuyên qua, thế giới này có thứ gì kỳ quái cũng không biết được, dường như nàng không có trêu chọc ai vậy!
Xe đột nhiên đung đưa, tự nhiên vang lên một giọng già nua, Hài tử, ăn ngon! Ừ, ăn ngon! Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trước mắt một người đứng thẳng, cười híp mắt nhìn Đường Mẫn.
Một thân áo rách, tóc trắng rối, duy nhất có thể hấp dẫn chính là con mắt giống như nhìn thấu thế giới, xuyên thấu lòng người.
Đường Mẫn cười cười, có chút giống Lão Ngoan Đồng thế chứ. Quan sát cẩn thận, thấy được nếp nhăn thật nhỏ trên trán, cằm hơi nhọn, một chòm râu dê bay, khóe môi mím lại giống như rất hả hê.
Hài tử, gà ăn thật là ngon. Lão nhân quệt quệt mồm, vẫn chưa thỏa mãn. cặp mắt sáng lên nhìn chằm chằm Đường Mẫn, giống như đứng ở trước mắt hắn không phải là người mà là gà ăn mày hắn ăn xong.
Đường Mẫn đổ mồ hôi hột, lão đầu này chẳng lẽ còn muốn ăn nàng hay sao!
Gà không phải là của ta làm. Đường Mẫn xuất ra một câu như vậy.
Lão đầu xem thường, lại gần quan sát Đường Mẫn, ánh mắt sạch sẽ, đầu óc mẫn tuệ, nhất là đáy mắt không chịu thua, hắn rất là thích.
Hài tử đừng khiêm nhường, không có ngươi chỉ đạo, tiểu tử kia làm sao có thể làm ra gà này sao. Thông minh mượn tay người khác, hài tử, ngươi nói phải không?
Lão đầu nói không dài, lại làm cho Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly thu thần, chân chính nhìn thẳng người trước mắt.
Bọn họ đụng phải người thông tuệ rồi, là địch hay bạn à? Đường Mẫn chắc lưỡi, trên đường Thương Lan, công phu một ông lão cao như vậy, nhân cơ hội mai phục!
Quân Mạc Ly áp chế thân thể sôi trào, cố gắng ngừng lại. Ở tầm mắt Đường Mẫn không nhìn thấy, Quân Mạc Ly gắt gao ngăn cản lão nhân làm áp lực. Nội lực so đấu đả thương người vô hình, Quân Mạc Ly khó khăn lắm thừa nhận nội lực lão nhân công kích.
Bắt đầu từ lúc hắn làm gà ăn mày, bọn họ cũng đã rơi vào trong phạm vi tầm mắt lão đầu này. Thương Lan, khi nào có nhân vật này, thế nhưng để cho hắn không hề phát hiện, đợi đến lúc phát hiện đã là con rùa trong hũ.
Không tệ, nội lực rất thâm hậu. Thân hình lão nhân chợt lóe, vỗ vai Quân Mạc Ly, thở dài nói. Mới vừa thử dò xét, tiểu tử này có thể đấu với hắn thời gian dài như vậy, nội lực không thể khinh thường. Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao a!
Phốc ——
Quân Mạc Ly thẳng tắp phun ra một ngụm máu tươi, cả khuôn mặt tái nhợt cực độ, bộ ngực nhuộm đỏ thẫm, chói mắt khác thường.
A Ly! Đường Mẫn kêu lên, hốt hoảng tiến lên vịn người xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
Mẫn nhi, chuyến này nhất định các ngươi phải cẩn thận, dù sao Thương Lan cũng là nước khác, tất cả phải suy nghĩ cẩn thận. Đường Ứng Nghiêu đưa Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly đến cửa Đồng Uyển thành, cẩn thận dặn dò.
Hắn chưa từng biết Quân Mạc Ly, ở trong mắt của hắn, an toàn của Đường Mẫn thật sự không có bảo đảm. Nhưng bọn họ nhất định là không cần thị vệ tùy tùng, thậm chí ngay cả nha hoàn cũng tiết kiệm.
Tiểu thư, các ngươi phải cẩn thận.
Hồng Mai dắt khăn tay nức nở, sáng nay tiểu thư nói cho các nàng biết, không mang theo các nàng đi Thương Lan, muốn họ theo Hầu gia trở lại kinh thành. Tiểu thư chưa bao giờ ra khỏi cửa, ăn, mặc, ở, đi làm sao có thể làm?
Lục Trúc rõ ràng trấn định rất nhiều, chỉ là hốc mắt ửng đỏ, có chút không nỡ nhìn Đường Mẫn. Tiểu thư, các ngươi cần phải tự chăm sóc mình cho tốt.
Đường Mẫn gật đầu một cái, an ủi hai nha hoàn. Bọn họ quyết định không mang theo kẻ nào, quyết định lập tức như vậy quả thật làm khó cho bọn họ có thể tiếp nhận. Nhưng lộ trình kế tiếp, bọn họ đi sẽ tương đối gian khổ, có lẽ sẽ đụng tới người hoặc sự việc không tu, mang theo bọn ưởng tượng được, cuối cùng cũng bất tiện.
Quân Mạc Ly giao phó Thiếu Ảnh mấy câu, liền trở lại bên cạnh Đường Mẫn, Đường Ứng Nghiêu gật đầu. Hầu Gia, yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Mẫn nhi.
Đường Ứng Nghiêu liền không nói nữa, sắc mặt lạnh lùng không một tia để lộ ra tình cảm. Đường Mẫn trề miệng một cái muốn nói lại thôi, thôi, ý định Phụ thân nàng hiểu, chờ trở lại từ Thương Lan hẳng nói.
Dứt khoát xoay người, lên xe ngựa. Đường Mẫn để rèm xuống, cản tất cả ánh mắt, tất cả hình ảnh ngừng ở một khoảng không trung.
Xe ngựa từ từ đi về hướng Thương Lan, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt của mọi người. Trên tường thành nam tử một thân khôi giáp đứng vững vàng, xa xa nhìn xe ngựa ở trên đường từ từ nhỏ dần.
Mẫn nhi, lên đường xuôi gió!
Thiếu tướng. Trên tường thành binh lính cẩn thận nhìn, buổi sáng tinh mơ Viên thiếu tướng lên tường thành, không nói chuyện, huống chi lại không đánh chiến.
Hảo hảo coi chừng. Viên Lộc Khanh đột nhiên xoay người, bước dài đi xuống, vẻ mặt đen tối nhìn không rõ biểu lộ gì.
A Ly, được chưa? Đường Mẫn cắn cắn quả lê chỉ còn lại lõi, nhìn nam tử cách đó không xa đang nhóm lửa. Toàn bộ trường sam nguyệt sắc chấm đất, thậm chí cạnh góc mang một chút bùn đất. Mà tư thế kia, cực kỳ giống chó nằm sấp, không có hình tượng chút nào.
Nam tử nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Mẫn ôn hòa cười một tiếng, âm thanh trong trẻo ở trên không rất là rõ ràng. Tốt lắm, Mẫn nhi. Nói qua liền lấy ra một khối đất màu đen tuyền, tiện tay đập ra bên trên tảng đá, lập tức lộ ra bề mặt xanh nhạt .
Nam tử hào hứng ôm cái bọc xanh nhạt đi về hướng xe ngựa, Đường Mẫn ngồi ở đầu xe lắc lắc hai chân, cười nhẹ nhàng.
Quân Mạc Ly đến gần, nóng lòng mở lá sen ra, vàng nhạt giòn màu sắc hấp dẫn thấm mũi.
Thơm quá! Đường Mẫn cảm thán, không ngờ nhất thời vui mừng muốn ăn gà ăn mày, A Ly cư nhiên dựa vào lời mình nói mà làm được. Người đàn ông này, lên phòng khách, xuống phòng bếp, mang được ra sân, thật là tốt!
Quân Mạc Ly lấy một phần thịt gà nhỏ, đưa tới khóe miệng Đường Mẫn, cưng chìu nhìn nàng ăn, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Bắt gà, giết gà, đốt, mặc dù quá trình có chút không thanh nhã, nhưng Mẫn nhi thích, thấy được khuôn mặt tươi cười xuất phát từ nội tâm không u sầu. Tất cả đã đáng giá!
Ăn ngon, A Ly, ngươi cũng nếm thử một chút. Đường Mẫn lấy một cái đùi gà đưa cho Quân Mạc Ly, hồ ly thích ăn gà nhất mới đúng. Đang lúc hai người ấm áp cảm thụ ấm áp bên dòng suối vô hạn thì gà ăn mày trong tay Đường Mẫn không cánh mà bay.
Nháy mắt, nháy mắt nữa. Nàng xuất hiện ảo giác sao, gà nấu chín cũng có thể chạy!
Quân Mạc Ly đã ra tiếng, Người phương nào? Nhanh chóng như gió, chỉ là trong nháy mắt gà trong tay Mẫn nhi liền không thấy, không chỉ có khinh công cực tốt, nội lực sâu tuyệt không thể coi thường.
Dò xét một vòng chung quanh xe ngựa, trống trải bát ngát, căn bản không có điểm dừng chân. Tốc độ người nọ là như thế nào, đến gần bọn họ, đoạt lấy gà của Mẫn nhi lại biến mất tung tích. Một cỗ bất an mãnh liệt nảy sinh ở nội tâm Quân Mạc Ly.
A Ly, không, sẽ không có vật bẩn chứ? Đường Mẫn kéo chặt cổ áo, có chút lo lắng đến gần Quân Mạc Ly, làm sao nàng lại cảm thấy sau lưng không nhịn được lạnh cả người.
Vô sự, có ta ở đây. sắc mặt Quân Mạc Ly trấn định, cầm tay Đường Mẫn, cố gắng an ủi. Tay Mẫn nhi có chút lạnh, mới vừa bị giật mình. Con ngươi Đường Mẫn chuyển động nhanh như chớp, nàng có thể xuyên qua, thế giới này có thứ gì kỳ quái cũng không biết được, dường như nàng không có trêu chọc ai vậy!
Xe đột nhiên đung đưa, tự nhiên vang lên một giọng già nua, Hài tử, ăn ngon! Ừ, ăn ngon! Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trước mắt một người đứng thẳng, cười híp mắt nhìn Đường Mẫn.
Một thân áo rách, tóc trắng rối, duy nhất có thể hấp dẫn chính là con mắt giống như nhìn thấu thế giới, xuyên thấu lòng người.
Đường Mẫn cười cười, có chút giống Lão Ngoan Đồng thế chứ. Quan sát cẩn thận, thấy được nếp nhăn thật nhỏ trên trán, cằm hơi nhọn, một chòm râu dê bay, khóe môi mím lại giống như rất hả hê.
Hài tử, gà ăn thật là ngon. Lão nhân quệt quệt mồm, vẫn chưa thỏa mãn. cặp mắt sáng lên nhìn chằm chằm Đường Mẫn, giống như đứng ở trước mắt hắn không phải là người mà là gà ăn mày hắn ăn xong.
Đường Mẫn đổ mồ hôi hột, lão đầu này chẳng lẽ còn muốn ăn nàng hay sao!
Gà không phải là của ta làm. Đường Mẫn xuất ra một câu như vậy.
Lão đầu xem thường, lại gần quan sát Đường Mẫn, ánh mắt sạch sẽ, đầu óc mẫn tuệ, nhất là đáy mắt không chịu thua, hắn rất là thích.
Hài tử đừng khiêm nhường, không có ngươi chỉ đạo, tiểu tử kia làm sao có thể làm ra gà này sao. Thông minh mượn tay người khác, hài tử, ngươi nói phải không?
Lão đầu nói không dài, lại làm cho Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly thu thần, chân chính nhìn thẳng người trước mắt.
Bọn họ đụng phải người thông tuệ rồi, là địch hay bạn à? Đường Mẫn chắc lưỡi, trên đường Thương Lan, công phu một ông lão cao như vậy, nhân cơ hội mai phục!
Quân Mạc Ly áp chế thân thể sôi trào, cố gắng ngừng lại. Ở tầm mắt Đường Mẫn không nhìn thấy, Quân Mạc Ly gắt gao ngăn cản lão nhân làm áp lực. Nội lực so đấu đả thương người vô hình, Quân Mạc Ly khó khăn lắm thừa nhận nội lực lão nhân công kích.
Bắt đầu từ lúc hắn làm gà ăn mày, bọn họ cũng đã rơi vào trong phạm vi tầm mắt lão đầu này. Thương Lan, khi nào có nhân vật này, thế nhưng để cho hắn không hề phát hiện, đợi đến lúc phát hiện đã là con rùa trong hũ.
Không tệ, nội lực rất thâm hậu. Thân hình lão nhân chợt lóe, vỗ vai Quân Mạc Ly, thở dài nói. Mới vừa thử dò xét, tiểu tử này có thể đấu với hắn thời gian dài như vậy, nội lực không thể khinh thường. Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao a!
Phốc ——
Quân Mạc Ly thẳng tắp phun ra một ngụm máu tươi, cả khuôn mặt tái nhợt cực độ, bộ ngực nhuộm đỏ thẫm, chói mắt khác thường.
A Ly! Đường Mẫn kêu lên, hốt hoảng tiến lên vịn người xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
/147
|