Ở bàn trước là một tiểu tử trẻ tuổi mặt đầy râu, mặc áo vải nhà nông. Chung quanh hắn ta tụ tập rất nhiều người, vẻ mặt của ai cũng háo hức trông chờ người này mở miệng.
“Hầu tam, có tin tức gì, nói mau, giữ trong bụng không tốt cho thân thể đâu!“. Một nam tử trung niên tay cầm đấu thuốc, nóng nảy mở miệng.
“Đúng vậy, thám thính được cái gì, mau nói cho mọi người nghe một chút ——”, mọi người đều đồng thanh phụ họa, ánh mắt nhìn về phía Hầu Tam đầy thiết tha.
Hầu Tam nhìn bốn phía chung quanh một lượt, thấy số người vây quanh đã đủ nhiều, liền hài lòng gật đầu, rồi chậm rãi mở miệng: “Tin tức này cực kỳ quan trọng, đấy là do ta mạo hiểm không màng đến tính mạng để thám thính từ tỷ phu của tiểu di vốn là lính nấu bếp ở thành Đồng Uyển. Theo lời hắn nói, chỉ sợ Đồng Uyển này của chúng ta không lâu nữa sẽ có đại chiến!”
“Cái gì, nói bậy!”
“Có Viên Tướng quân trông thành, làm sao có thể!”
Một nhóm người ngồi đó đều không tin, mặt tràn đầy khinh bỉ. Hầu Tam thấy mọi người không tin mình liền nóng nảy, bật thốt lên: “Thật sự, hoàn toàn là sự thật. Tỷ phu của tiếu di ta tối hôm qua còn nghe được nhóm người Viên Tướng quân ở trong doanh thảo luận phải đối phó với Hiên Viên Quốc thế nào thế nào, tình thế kia quả thực rất nghiêm trọng lắm, đây không phải là chuẩn bị có chiến tranh sao?“.
Lời này vừa nói ra, đại sảnh lầu một lập tức an tĩnh lại. Đồng Uyển chuẩn bị có chiến tranh, vậy bọn họ phải làm thế nào đây?
Đường Mẫn từng nghe Quân Mạc Ly nói qua, Đồng Uyển là địa điểm trọng yếu của Phượng Lăng, nơi này tiếp giáp Thương Lan cùng với Hiên Viên, có đường biên giới là dãy núi chạy dài. Từ khi Phượng Lăng mở nước tới nay, vẫn là quân cơ quan trọng, nếu khai chiến với Hiên Viên, đối với bọn họ không có lợi chút nào.
“Tiểu thư, Đồng Uyển thật sự bùng nổ chiến sự sao?”, Hồng Mai không chắc chắn lắm, nhưng vừa rồi tên tiểu tử kia lại hùng hồn khẳng định như thế khiến cho nàng ta không thể không tin.
Đường Mẫn trầm tư, mấy ngày qua thủ vệ trong Viên phủ càng ngày càng nghiêm ngặt, binh lính thay đổi liên tục, một nhóm lại một nhóm. Trên mặt bọn họ vừa nghiêm túc lại lo âu, xem ra sắp có đại sự xảy ra rồi.
“Trở về thôi!”, tin tức đã nghe được, về phần xác nhận sẽ phải nhờ phu quân rồi. Đường Mẫn mang theo Hồng Mai, Lục Trúc không biến sắc từ tửu lâu ra ngoài, sau đó im ắng trở lại Viên phủ, tựa như không có gì xảy ra.
“Phu quân!”, Đường Mẫn đi thẳng vào phòng, rót đầy một chung trà, một hơi uống cạn.
Quân Mạc Ly lên tiếng trả lời, sau đó lẳng lặng chờ nghe tiếp. Hắn biết Mẫn nhi đi ra ngoài nhưng không đi theo vì muốn để chính bản thân nàng đi thăm dò chuyện nàng đã hoài nghi. Mặc dù lo lắng nhưng Mẫn nhi thông tuệ như thế, mà Đồng Uyển cũng chưa đến mức rối loạn cho nên hắn cũng không cần phải theo sát nàng từng bước. Hơn thế nữa đã có Thiểu Ảnh âm thầm bảo vệ, nếu thấy có biến sẽ lập tức ra tay.
Khi vừa vào thành hắn đã phát hiện ra không khí ở nơi này hết sức khẩn trương, Viên Lộc Khanh còn cố ý lưu bọn họ ở trong phủ, có lẽ là không muốn để bọn họ tự do đi lại, vừa bảo vệ, nhân tiện cũng giám thị luôn.
“Phu quân, thân thể của ngươi không có gì đáng ngại chứ?”, Đường Mẫn đột nhiên thốt ra một câu, Quân Mạc Ly mờ mịt gật đầu, thân thể của hắn, quả thật không sao cả!
“Vậy thì tốt, tối nay chúng ta sẽ đi do thám đại doanh của Đồng Uyển!”, mặt Đường Mẫn đầy mong đợi, tựa như đã thấy trước được kết quả mình muốn. Quân Mạc Ly thở dài, lại phải làm quân tử leo xà nhà rồi, lần trước là ở Tướng phủ, lúc này lại ở Đồng Uyển, hình như Mẫn nhi rất có hứng thú với chức nghiệp này.
Ban đêm, ánh trăng bị những áng mây đen che khuất nên càng thêm mơ hồ. Trên màn trời Viên phủ có thể thấy được thấp thoáng hai đen vụt qua. Đường Mẫn đi theo Quân Mạc Ly học khinh công, qua mấy tháng bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, ra sức tăng tốc về phía tây.
Cách mấy dặm về phía tây chính là đại doanh của Đồng Uyển !
Trong doanh trướng, ánh nến lập lòe, bên ngoài trướng có thể thấy được bóng người nhốn nháo. Đám binh lính tinh thần phấn chấn, chú ý tập trung, ngay cả một con muỗi cũng không để lọt vào bên trong.
“Không có chỗ ẩn náu nào cả!”, Đường Mẫn không cam lòng nói, hai người họ dừng trên đỉnh một cây đại thụ ở cách đó không xa, ngụy trang dưới tán cây um tùm. Ở chỗ này chờ một lúc lâu, sau khi tra xét hoàn cảnh chung quanh, thấy chỉ có giữa doanh trướng là khó có thể tiến vào, quanh trướng đều có binh lính canh giữ, bên cạnh không có chỗ nấp, chỉ cần bọn họ tiến tới gần sẽ bị bại lộ.
Làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại trở về? Đường Mẫn đã quyết tâm phải nắm rõ tình hình đại quân của Đồng Uyển cho nên lần này nhất định phải có thu hoạch.
Quân Mạc Ly cũng biết rõ tính tình của Đường Mẫn, không đâm đầu vào tường sẽ không chết tâm. Mẫn nhi đã nhất định muốn dò thám, thân làm phu quân như hắn không thể làm gì khác hơn là liều mình tương trợ thôi. Doanh trướng kia nếu muốn đến gần chỉ có một biện pháp mới có thể thực hiện được.
Có điều…
“Quân Mạc Ly, sao ngươi lại nghĩ ra biện pháp khó ngửi thế này!”, Đường Mẫn bịt mũi, tiếp tục nhỏ giọng oán trách. Còn tưởng rằng hắn có diệu kế gì, hóa ra lại là chờ trong chuồng phân ngựa này. Ôi trời ơi, quả thật sắp thối chết rồi! Người khác rình coi dầu gì cũng được xem là quân tử leo xà nhà còn bọn họ thì lại trực tiếp trở thành quân tử đạp phân ngựa!
Quân Mạc Ly im lặng, đây chính là biện pháp duy nhất. Nơi có thể ẩn náu ở gần doanh trướng nhất chỉ có chuồng phân ngựa này, phân ngựa ở đây chất cao như núi, người bình thường tuyệt sẽ không nghĩ đến sẽ có người lẩn trốn ở nơi này .
Thối? Sắc mặt Quân Mạc Ly không thay đổi, tuy có chút, nhưng cũng không đến mức khó có thể chịu được. Hoàn cảnh có khổ hơn, khó khăn hơn hắn đều trải qua, những thứ này không đáng kể chút nào, vì thế liền nhẹ nhàng ôm lấy Đường Mẫn, an ủi: “Mẫn nhi, cố nhịn một chút, nếu không chịu được nữa thì ngươi cứ trở về trước đi, ta dò được tin tức sẽ về nói lại cho ngươi!“.
“Đừng!”, Đường Mẫn bịt mũi, quật cường lắc đầu. Không lâu sau, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện. Hai người định thần lại cẩn thận lắng nghe.
“Viên Thiếu tướng, Hiên Viên vô cớ tấn công, chúng ta sớm muộn cũng phải nghênh chiến. Chỉ e chiến sự chỉ là chuyện sớm hay muộn!”
“Đồng Uyển vắng vẻ, nếu Hiên Viên tấn công đối với chúng ta vô cùng bất lợi. Chỉ sợ ——”
. . . . . .
Mặt của mấy vị tham mưu đầy nặng nề, Hiên Viên ra sức khiêu khích bọn họ, tuy rất tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết. Nếu ở những thành trì khác hoặc là ở trên chiến trường, bọn họ đã sớm làm lớn chuyện rồi. Nhưng đây là Đồng Uyển, vị trí địa lý của nó thật sự quá đặc thù, bọn họ không thể không thận trọng.
Viên Lộc Khanh nhìn chăm chú vào bản đồ trên tay, ba mặt Đồng Uyển đều bị bao vây. Thương Lan Quốc vẫn luôn nhìn chằm chằm, một khi chiến sự nổ ra, bọn họ còn phải băn khoăn đến động tĩnh của bọn họ. Chuyện này thật khó giải quyết!
“Đường tướng quân hắn ——”
“Ngày mai Đường tướng quân sẽ đến đây!”, Viên Lộc Khanh nói tiếp: “Ngày mai chúng ta lại mở hội nghị lần nữa ở Viên phủ!“.
Mấy người tản đi, một mình Viên Lộc Khanh ở trong doanh trướng, cho đến khi ánh sáng ở đường chân trời dần dần ló dạng, mới thả quân cờ trên tay xuống. Đường tướng quân nên đến rồi!
Đường Mẫn đã dậy từ sáng sớm, tối hôm qua biết được tin phụ thân nàng chuẩn bị tới đây, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Nghe giọng điệu của Viên Lộc Khanh thì cuộc chiến này hết sức căng thẳng, lúc này phụ thân nàng tới nhất định phải tham dự, nói không chừng còn là chủ soái.
Đường Mẫn thầm lo lắng, mà hình như khối thân thể theo bản năng cũng đang nóng ruột nóng gan. Mặc dù Đường Ứng Nghiêu không phải là phụ thân đích thực nhưng dầu gì cũng là máu mủ của thân thể này, nhiều tuổi như vậy mà còn tới dính dáng vào chuyện này, aiz ——
Trong mắt Đường Mẫn, Đường Ứng Nghiêu đã hơn năm mươi, cùng một dạng với lão hoàng đế Phượng Lăng, miệng cọp gan thỏ, đã bước một chân vào trong quan tài. Cổ nhân sống đến sáu mươi cũng không nhiều, nhưng phụ thân nàng cũng không vì thế mà táng mạng tại Đồng Uyển!
“Tiểu thư, tới rồi, tới rồi!”, Hồng Mai cả người lạnh toát vội vàng xông tới thông báo.
“Cái gì?”
“Hầu gia, Hầu gia đến rồi!”, Hồng Mai ổn định tinh thần, mới thốt lên được câu này. Mới sáng sớm tiểu thư đã kêu nàng ta đứng ra cổng canh chừng, nếu nhìn thấy Hầu gia thì mau chạy về thông báo. Quả nhiên, không lâu sau Hầu gia đã đến Viên phủ, sau đó trực tiếp đi theo Viên Lộc Khanh vào trong nghị sự.
“Hầu tam, có tin tức gì, nói mau, giữ trong bụng không tốt cho thân thể đâu!“. Một nam tử trung niên tay cầm đấu thuốc, nóng nảy mở miệng.
“Đúng vậy, thám thính được cái gì, mau nói cho mọi người nghe một chút ——”, mọi người đều đồng thanh phụ họa, ánh mắt nhìn về phía Hầu Tam đầy thiết tha.
Hầu Tam nhìn bốn phía chung quanh một lượt, thấy số người vây quanh đã đủ nhiều, liền hài lòng gật đầu, rồi chậm rãi mở miệng: “Tin tức này cực kỳ quan trọng, đấy là do ta mạo hiểm không màng đến tính mạng để thám thính từ tỷ phu của tiểu di vốn là lính nấu bếp ở thành Đồng Uyển. Theo lời hắn nói, chỉ sợ Đồng Uyển này của chúng ta không lâu nữa sẽ có đại chiến!”
“Cái gì, nói bậy!”
“Có Viên Tướng quân trông thành, làm sao có thể!”
Một nhóm người ngồi đó đều không tin, mặt tràn đầy khinh bỉ. Hầu Tam thấy mọi người không tin mình liền nóng nảy, bật thốt lên: “Thật sự, hoàn toàn là sự thật. Tỷ phu của tiếu di ta tối hôm qua còn nghe được nhóm người Viên Tướng quân ở trong doanh thảo luận phải đối phó với Hiên Viên Quốc thế nào thế nào, tình thế kia quả thực rất nghiêm trọng lắm, đây không phải là chuẩn bị có chiến tranh sao?“.
Lời này vừa nói ra, đại sảnh lầu một lập tức an tĩnh lại. Đồng Uyển chuẩn bị có chiến tranh, vậy bọn họ phải làm thế nào đây?
Đường Mẫn từng nghe Quân Mạc Ly nói qua, Đồng Uyển là địa điểm trọng yếu của Phượng Lăng, nơi này tiếp giáp Thương Lan cùng với Hiên Viên, có đường biên giới là dãy núi chạy dài. Từ khi Phượng Lăng mở nước tới nay, vẫn là quân cơ quan trọng, nếu khai chiến với Hiên Viên, đối với bọn họ không có lợi chút nào.
“Tiểu thư, Đồng Uyển thật sự bùng nổ chiến sự sao?”, Hồng Mai không chắc chắn lắm, nhưng vừa rồi tên tiểu tử kia lại hùng hồn khẳng định như thế khiến cho nàng ta không thể không tin.
Đường Mẫn trầm tư, mấy ngày qua thủ vệ trong Viên phủ càng ngày càng nghiêm ngặt, binh lính thay đổi liên tục, một nhóm lại một nhóm. Trên mặt bọn họ vừa nghiêm túc lại lo âu, xem ra sắp có đại sự xảy ra rồi.
“Trở về thôi!”, tin tức đã nghe được, về phần xác nhận sẽ phải nhờ phu quân rồi. Đường Mẫn mang theo Hồng Mai, Lục Trúc không biến sắc từ tửu lâu ra ngoài, sau đó im ắng trở lại Viên phủ, tựa như không có gì xảy ra.
“Phu quân!”, Đường Mẫn đi thẳng vào phòng, rót đầy một chung trà, một hơi uống cạn.
Quân Mạc Ly lên tiếng trả lời, sau đó lẳng lặng chờ nghe tiếp. Hắn biết Mẫn nhi đi ra ngoài nhưng không đi theo vì muốn để chính bản thân nàng đi thăm dò chuyện nàng đã hoài nghi. Mặc dù lo lắng nhưng Mẫn nhi thông tuệ như thế, mà Đồng Uyển cũng chưa đến mức rối loạn cho nên hắn cũng không cần phải theo sát nàng từng bước. Hơn thế nữa đã có Thiểu Ảnh âm thầm bảo vệ, nếu thấy có biến sẽ lập tức ra tay.
Khi vừa vào thành hắn đã phát hiện ra không khí ở nơi này hết sức khẩn trương, Viên Lộc Khanh còn cố ý lưu bọn họ ở trong phủ, có lẽ là không muốn để bọn họ tự do đi lại, vừa bảo vệ, nhân tiện cũng giám thị luôn.
“Phu quân, thân thể của ngươi không có gì đáng ngại chứ?”, Đường Mẫn đột nhiên thốt ra một câu, Quân Mạc Ly mờ mịt gật đầu, thân thể của hắn, quả thật không sao cả!
“Vậy thì tốt, tối nay chúng ta sẽ đi do thám đại doanh của Đồng Uyển!”, mặt Đường Mẫn đầy mong đợi, tựa như đã thấy trước được kết quả mình muốn. Quân Mạc Ly thở dài, lại phải làm quân tử leo xà nhà rồi, lần trước là ở Tướng phủ, lúc này lại ở Đồng Uyển, hình như Mẫn nhi rất có hứng thú với chức nghiệp này.
Ban đêm, ánh trăng bị những áng mây đen che khuất nên càng thêm mơ hồ. Trên màn trời Viên phủ có thể thấy được thấp thoáng hai đen vụt qua. Đường Mẫn đi theo Quân Mạc Ly học khinh công, qua mấy tháng bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, ra sức tăng tốc về phía tây.
Cách mấy dặm về phía tây chính là đại doanh của Đồng Uyển !
Trong doanh trướng, ánh nến lập lòe, bên ngoài trướng có thể thấy được bóng người nhốn nháo. Đám binh lính tinh thần phấn chấn, chú ý tập trung, ngay cả một con muỗi cũng không để lọt vào bên trong.
“Không có chỗ ẩn náu nào cả!”, Đường Mẫn không cam lòng nói, hai người họ dừng trên đỉnh một cây đại thụ ở cách đó không xa, ngụy trang dưới tán cây um tùm. Ở chỗ này chờ một lúc lâu, sau khi tra xét hoàn cảnh chung quanh, thấy chỉ có giữa doanh trướng là khó có thể tiến vào, quanh trướng đều có binh lính canh giữ, bên cạnh không có chỗ nấp, chỉ cần bọn họ tiến tới gần sẽ bị bại lộ.
Làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại trở về? Đường Mẫn đã quyết tâm phải nắm rõ tình hình đại quân của Đồng Uyển cho nên lần này nhất định phải có thu hoạch.
Quân Mạc Ly cũng biết rõ tính tình của Đường Mẫn, không đâm đầu vào tường sẽ không chết tâm. Mẫn nhi đã nhất định muốn dò thám, thân làm phu quân như hắn không thể làm gì khác hơn là liều mình tương trợ thôi. Doanh trướng kia nếu muốn đến gần chỉ có một biện pháp mới có thể thực hiện được.
Có điều…
“Quân Mạc Ly, sao ngươi lại nghĩ ra biện pháp khó ngửi thế này!”, Đường Mẫn bịt mũi, tiếp tục nhỏ giọng oán trách. Còn tưởng rằng hắn có diệu kế gì, hóa ra lại là chờ trong chuồng phân ngựa này. Ôi trời ơi, quả thật sắp thối chết rồi! Người khác rình coi dầu gì cũng được xem là quân tử leo xà nhà còn bọn họ thì lại trực tiếp trở thành quân tử đạp phân ngựa!
Quân Mạc Ly im lặng, đây chính là biện pháp duy nhất. Nơi có thể ẩn náu ở gần doanh trướng nhất chỉ có chuồng phân ngựa này, phân ngựa ở đây chất cao như núi, người bình thường tuyệt sẽ không nghĩ đến sẽ có người lẩn trốn ở nơi này .
Thối? Sắc mặt Quân Mạc Ly không thay đổi, tuy có chút, nhưng cũng không đến mức khó có thể chịu được. Hoàn cảnh có khổ hơn, khó khăn hơn hắn đều trải qua, những thứ này không đáng kể chút nào, vì thế liền nhẹ nhàng ôm lấy Đường Mẫn, an ủi: “Mẫn nhi, cố nhịn một chút, nếu không chịu được nữa thì ngươi cứ trở về trước đi, ta dò được tin tức sẽ về nói lại cho ngươi!“.
“Đừng!”, Đường Mẫn bịt mũi, quật cường lắc đầu. Không lâu sau, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện. Hai người định thần lại cẩn thận lắng nghe.
“Viên Thiếu tướng, Hiên Viên vô cớ tấn công, chúng ta sớm muộn cũng phải nghênh chiến. Chỉ e chiến sự chỉ là chuyện sớm hay muộn!”
“Đồng Uyển vắng vẻ, nếu Hiên Viên tấn công đối với chúng ta vô cùng bất lợi. Chỉ sợ ——”
. . . . . .
Mặt của mấy vị tham mưu đầy nặng nề, Hiên Viên ra sức khiêu khích bọn họ, tuy rất tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết. Nếu ở những thành trì khác hoặc là ở trên chiến trường, bọn họ đã sớm làm lớn chuyện rồi. Nhưng đây là Đồng Uyển, vị trí địa lý của nó thật sự quá đặc thù, bọn họ không thể không thận trọng.
Viên Lộc Khanh nhìn chăm chú vào bản đồ trên tay, ba mặt Đồng Uyển đều bị bao vây. Thương Lan Quốc vẫn luôn nhìn chằm chằm, một khi chiến sự nổ ra, bọn họ còn phải băn khoăn đến động tĩnh của bọn họ. Chuyện này thật khó giải quyết!
“Đường tướng quân hắn ——”
“Ngày mai Đường tướng quân sẽ đến đây!”, Viên Lộc Khanh nói tiếp: “Ngày mai chúng ta lại mở hội nghị lần nữa ở Viên phủ!“.
Mấy người tản đi, một mình Viên Lộc Khanh ở trong doanh trướng, cho đến khi ánh sáng ở đường chân trời dần dần ló dạng, mới thả quân cờ trên tay xuống. Đường tướng quân nên đến rồi!
Đường Mẫn đã dậy từ sáng sớm, tối hôm qua biết được tin phụ thân nàng chuẩn bị tới đây, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Nghe giọng điệu của Viên Lộc Khanh thì cuộc chiến này hết sức căng thẳng, lúc này phụ thân nàng tới nhất định phải tham dự, nói không chừng còn là chủ soái.
Đường Mẫn thầm lo lắng, mà hình như khối thân thể theo bản năng cũng đang nóng ruột nóng gan. Mặc dù Đường Ứng Nghiêu không phải là phụ thân đích thực nhưng dầu gì cũng là máu mủ của thân thể này, nhiều tuổi như vậy mà còn tới dính dáng vào chuyện này, aiz ——
Trong mắt Đường Mẫn, Đường Ứng Nghiêu đã hơn năm mươi, cùng một dạng với lão hoàng đế Phượng Lăng, miệng cọp gan thỏ, đã bước một chân vào trong quan tài. Cổ nhân sống đến sáu mươi cũng không nhiều, nhưng phụ thân nàng cũng không vì thế mà táng mạng tại Đồng Uyển!
“Tiểu thư, tới rồi, tới rồi!”, Hồng Mai cả người lạnh toát vội vàng xông tới thông báo.
“Cái gì?”
“Hầu gia, Hầu gia đến rồi!”, Hồng Mai ổn định tinh thần, mới thốt lên được câu này. Mới sáng sớm tiểu thư đã kêu nàng ta đứng ra cổng canh chừng, nếu nhìn thấy Hầu gia thì mau chạy về thông báo. Quả nhiên, không lâu sau Hầu gia đã đến Viên phủ, sau đó trực tiếp đi theo Viên Lộc Khanh vào trong nghị sự.
/147
|