Cảnh Cảnh ra cửa, vẫn đứng ở sân cách đó không xa, chỗ này có thể nhìn rõ cửa vào. Không bao lâu, liền nghe thấy tiếng nhốn nháo, sau đó liền thấy một đống người.
“Cái gì chứ!”
Cảnh Cảnh lần đầu tiên muốn nói tục, Vạn Nhai Cốc là nơi du ngoạn chắc! Mang nhiều người tới đây như vậy!
“Mau nhìn, có người!”
Đường Mẫn nhìn qua, chỉ thấy Cảnh Cảnh mặc một bộ áo trắng đang đứng.
“Các ngươi đến đây, vừa lúc, là đến bữa tối.” Bách Ưu vo gạo xong đi tới, khuôn mặt tươi cười.
Lời này vừa nói ra, Cảnh Cảnh đen mặt.
“Một đám heo!”
Đám người Vô Âm lập tức đổ mồ hôi lạnh, trực tiếp giáng xuống cấp lợn rồi sao? Bọn hắn không phải đói như thế…
“Tiểu, tiểu thư!”
Liễu nương đi ra từ trong đám người, không chớp mắt nhìn Bách Ưu, trong lòng nàng rất kích động.
“Liễu nhi ~ ”
Bách Ưu chưa từng nghĩ, Đường Mẫn sẽ mang Liễu nương vào cùng, người nha hoàn cùng nàng mười mấy năm, sau khi nàng rời đi rất không yên lòng về nàng ấy, lúc này tâm giống như được nhét đầy.
“Liễu nhi, về sau sẽ sống ở đây.”
“Vâng, tiểu thư.” Liễu nương vui mừng mà khóc.
“Đói bụng.”
Cảnh Cảnh lôi kéo y phục Bách Ưu, nói đạo lý. Bách Ưu bất đắc dĩ cười, xoay người đi vào, bắt đầu nấu cơm.
Đường Mẫn và Hành Ngọc nhìn mắt nhau, không hẹn mà cùng nhau đi vào.
“Nương, ta và ca ca giúp ngươi.”
Bách Ưu dừng lại một lát, khóe mắt lóe sáng giọt nước, “Được.”
Bữa tối rất đơn giản, nhưng cũng rất náo nhiệt. Có đám người Vô Âm, tiếng nói cười vui vẻ.
Bóng đêm tối đen, một đám người được an bài phòng ngủ khác nhau. May mà viện này có mấy sân nhỏ, cho nên nhiều nhà trống, không thì một đám người sẽ không có chỗ dung thân.
“A Ly, nơi này thật yên tĩnh, thật tốt.”
Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn vào trong lòng, nhìn bóng đêm, im lặng nghe tiếng côn trùng trong đêm, trong lòng bình tĩnh. Cảm giác này rất lâu rồi chưa có.
Quân Mạc Ly giật mình, mang người ôm càng chặt.
“Nàng thích như vậy, thì vậy đi.”
Qua một lúc lâu sau, trong lòng không có động tĩnh.
“Mẫn nhi?”
“Dạ.”
“Mẫn nhi?”
“Dạ.”
Quân Mạc Ly cong khóe miệng, giống như nghĩ đến gì đó. Nụ cười kia, làm cho người ta nhìn không thấu.
“Mẫn nhi, chúng ta, thật lâu rồi chưa có làm chuyện phu thê hay làm rồi đúng không?”
Trong lòng lảo đảo, giật mình tỉnh lại, sau đó đỏ bừng cả khuôn mặt. Có người nói trực tiếp như vậy sao…
“Dạ, đúng vậy, rất lâu rồi.”
“Vậy đêm nay thì sao?”
Đường Mẫn quẫn, nàng nên lắc đầu hay gật đầu, trong đầu đấu tranh kịch liệt, sau cùng cảm tính chiến thắng lý trí.
“Dạ.” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Quân Mạc Ly mừng như điên, ôm lấy nàng trực tiếp đi đến giường.
Y phục từng kiện cởi ra, mành trướng buông xuống, hơi thở nam nhân gần sát, động tác không có quy luật, lần lượt tiến hành…
Ban đêm, rất xinh đẹp quyến rũ…
…
Mà gian phòng khác, lại là một trận đau đầu.
Vô Âm ở trong phòng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn người ngồi trên giường, lại không nhịn được một trận đau đầu.
“Liễu Liễu, ngươi đi tìm Hoa Ảnh đi, ngươi không thể ở chỗ này.”
Liễu Liễu vô tội chớp chớp mắt, không hiểu.
“Trước kia, chúng ta vẫn cùng nhau ngủ mà.”
Vì sao bây giờ không được nữa chứ?
Vô Âm nâng trán nhìn trời, đúng vậy, hắn đau đầu muốn chết, vì sao trước đây mỗi đêm đi ngủ đều ôm hồ ly hỏa diễm, bây giờ, cứ thế đào hố chính mình, vẫn không thể chính mình nhảy vào.
“Bây giờ khác rồi, khi đó ngươi là hồ ly, hiên tại ngươi là người, nam nữ khác biệt, hiểu không?”
Liễu Liễu lắc đầu, vẫn là nàng và hắn, khác nhau chỗ nào chứ!
Vô Âm hết nói nổi, giải thích vô dụng, như thế, hắn đành phải đi.
“Ngươi ngủ chỗ này, ta ra ngoài.”
“Ta ngủ không được, ngươi, ôm ngủ.”
Hố phụ thân, lúc trước vì sao lại muốn ôm hồ ly hỏa diễm ngủ!
“Không được.”
Nước mắt lưng tròng nhìn Vô Âm, trong lòng Vô Âm nhũn ra. Được rồi. hắn là cẩu, là hắn bất đắc dĩ, hắn liền là tiểu nhân, hắn không có biện pháp, phạm tội đi.
Trực tiếp đi qua, sau đó mang người ôm đến trên giường, nhét vào ổ chăn. Tiếp theo, chính mình chui vào.
Một hồi qua đi.
“Vẫn còn không ngủ sao?”
“Không, không thoát được.” Liễu Liễu kéo y phục chính mình, không biết phải làm sao. Vô Âm cảm thấy chính mình muốn thổ huyết, đây là muốn hắn phạm tội sao.
Người bên canh bắt đầu cởi y phục, sau đó thuận tay cởi y hục của hắn, hắn cố gắng phản kháng, nhưng nàng vẫn cởi được y phục trên người hắn.
“Ta, tự ta cởi.”
Giọng nói khàn khàn, có một chút chịu đựng, hai người cởi y phục, lần đầu tiên dán chặt vào nhau.
Mùi thơm trên người nữ tử truyền đến, nơi
“Cái gì chứ!”
Cảnh Cảnh lần đầu tiên muốn nói tục, Vạn Nhai Cốc là nơi du ngoạn chắc! Mang nhiều người tới đây như vậy!
“Mau nhìn, có người!”
Đường Mẫn nhìn qua, chỉ thấy Cảnh Cảnh mặc một bộ áo trắng đang đứng.
“Các ngươi đến đây, vừa lúc, là đến bữa tối.” Bách Ưu vo gạo xong đi tới, khuôn mặt tươi cười.
Lời này vừa nói ra, Cảnh Cảnh đen mặt.
“Một đám heo!”
Đám người Vô Âm lập tức đổ mồ hôi lạnh, trực tiếp giáng xuống cấp lợn rồi sao? Bọn hắn không phải đói như thế…
“Tiểu, tiểu thư!”
Liễu nương đi ra từ trong đám người, không chớp mắt nhìn Bách Ưu, trong lòng nàng rất kích động.
“Liễu nhi ~ ”
Bách Ưu chưa từng nghĩ, Đường Mẫn sẽ mang Liễu nương vào cùng, người nha hoàn cùng nàng mười mấy năm, sau khi nàng rời đi rất không yên lòng về nàng ấy, lúc này tâm giống như được nhét đầy.
“Liễu nhi, về sau sẽ sống ở đây.”
“Vâng, tiểu thư.” Liễu nương vui mừng mà khóc.
“Đói bụng.”
Cảnh Cảnh lôi kéo y phục Bách Ưu, nói đạo lý. Bách Ưu bất đắc dĩ cười, xoay người đi vào, bắt đầu nấu cơm.
Đường Mẫn và Hành Ngọc nhìn mắt nhau, không hẹn mà cùng nhau đi vào.
“Nương, ta và ca ca giúp ngươi.”
Bách Ưu dừng lại một lát, khóe mắt lóe sáng giọt nước, “Được.”
Bữa tối rất đơn giản, nhưng cũng rất náo nhiệt. Có đám người Vô Âm, tiếng nói cười vui vẻ.
Bóng đêm tối đen, một đám người được an bài phòng ngủ khác nhau. May mà viện này có mấy sân nhỏ, cho nên nhiều nhà trống, không thì một đám người sẽ không có chỗ dung thân.
“A Ly, nơi này thật yên tĩnh, thật tốt.”
Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn vào trong lòng, nhìn bóng đêm, im lặng nghe tiếng côn trùng trong đêm, trong lòng bình tĩnh. Cảm giác này rất lâu rồi chưa có.
Quân Mạc Ly giật mình, mang người ôm càng chặt.
“Nàng thích như vậy, thì vậy đi.”
Qua một lúc lâu sau, trong lòng không có động tĩnh.
“Mẫn nhi?”
“Dạ.”
“Mẫn nhi?”
“Dạ.”
Quân Mạc Ly cong khóe miệng, giống như nghĩ đến gì đó. Nụ cười kia, làm cho người ta nhìn không thấu.
“Mẫn nhi, chúng ta, thật lâu rồi chưa có làm chuyện phu thê hay làm rồi đúng không?”
Trong lòng lảo đảo, giật mình tỉnh lại, sau đó đỏ bừng cả khuôn mặt. Có người nói trực tiếp như vậy sao…
“Dạ, đúng vậy, rất lâu rồi.”
“Vậy đêm nay thì sao?”
Đường Mẫn quẫn, nàng nên lắc đầu hay gật đầu, trong đầu đấu tranh kịch liệt, sau cùng cảm tính chiến thắng lý trí.
“Dạ.” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Quân Mạc Ly mừng như điên, ôm lấy nàng trực tiếp đi đến giường.
Y phục từng kiện cởi ra, mành trướng buông xuống, hơi thở nam nhân gần sát, động tác không có quy luật, lần lượt tiến hành…
Ban đêm, rất xinh đẹp quyến rũ…
…
Mà gian phòng khác, lại là một trận đau đầu.
Vô Âm ở trong phòng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn người ngồi trên giường, lại không nhịn được một trận đau đầu.
“Liễu Liễu, ngươi đi tìm Hoa Ảnh đi, ngươi không thể ở chỗ này.”
Liễu Liễu vô tội chớp chớp mắt, không hiểu.
“Trước kia, chúng ta vẫn cùng nhau ngủ mà.”
Vì sao bây giờ không được nữa chứ?
Vô Âm nâng trán nhìn trời, đúng vậy, hắn đau đầu muốn chết, vì sao trước đây mỗi đêm đi ngủ đều ôm hồ ly hỏa diễm, bây giờ, cứ thế đào hố chính mình, vẫn không thể chính mình nhảy vào.
“Bây giờ khác rồi, khi đó ngươi là hồ ly, hiên tại ngươi là người, nam nữ khác biệt, hiểu không?”
Liễu Liễu lắc đầu, vẫn là nàng và hắn, khác nhau chỗ nào chứ!
Vô Âm hết nói nổi, giải thích vô dụng, như thế, hắn đành phải đi.
“Ngươi ngủ chỗ này, ta ra ngoài.”
“Ta ngủ không được, ngươi, ôm ngủ.”
Hố phụ thân, lúc trước vì sao lại muốn ôm hồ ly hỏa diễm ngủ!
“Không được.”
Nước mắt lưng tròng nhìn Vô Âm, trong lòng Vô Âm nhũn ra. Được rồi. hắn là cẩu, là hắn bất đắc dĩ, hắn liền là tiểu nhân, hắn không có biện pháp, phạm tội đi.
Trực tiếp đi qua, sau đó mang người ôm đến trên giường, nhét vào ổ chăn. Tiếp theo, chính mình chui vào.
Một hồi qua đi.
“Vẫn còn không ngủ sao?”
“Không, không thoát được.” Liễu Liễu kéo y phục chính mình, không biết phải làm sao. Vô Âm cảm thấy chính mình muốn thổ huyết, đây là muốn hắn phạm tội sao.
Người bên canh bắt đầu cởi y phục, sau đó thuận tay cởi y hục của hắn, hắn cố gắng phản kháng, nhưng nàng vẫn cởi được y phục trên người hắn.
“Ta, tự ta cởi.”
Giọng nói khàn khàn, có một chút chịu đựng, hai người cởi y phục, lần đầu tiên dán chặt vào nhau.
Mùi thơm trên người nữ tử truyền đến, nơi
/147
|