Quay về Nam Tầm, nhìn thấy Liễu nương, vốn tưởng rằng chuyện mới bắt đầu, không ngờ lại trở nên lộn xộn.
“Nữ nhân, hóa ra ngươi chạy đến nơi này.”
Ngàn Mị đánh giá tiểu viện này, có hơi bất mãn, nhưng kinh ngạc nhiều hơn.
Đúng vậy, hắn thừa nhận chính mình rất hoảng sợ, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly rời Phượng Lăng, chuyến đi này hắn với Hành Ngọc chụp hụt. Chỉ có một manh mối duy nhất, hướng Nam.
Đi tới Nam Chiếu, đến chỗ Nam Tầm, nếu không phải ngẫu nhiên gặp được Hồng Mai, Lục Trúc, nghe lời các nàng nói, bọn hắn thật sự không tìm ra được.
Đường Mẫn nheo hai mắt, nhìn bộ dáng bất cần đời của Ngàn Mị, trong lòng oán hận muốn đánh hắn mấy quyền.
Được tiện nghi mà còn khoe mẽ!
Hắn không phải vẫn tìm được đến đây sao, lên mặt cái gì!
“Không phải đến rồi sao?”
“Nữ nhân, ngươi như vậy ta rất thương tâm, ngươi giống như không nghĩ tới ta?”
Một trận xì xào bàn tán, phu nhân và người nam nhân này có quan hệ gì, người này tai sao lại đi tìm khắp nơi? Không lẽ--- nhìn Quân Mạc Ly, bọn họ sợ cung chủ nổi giận.
Quân Mạc Ly mỉm cười nhìn, không tức giận cũng không ăn giấm chua. Ngàn Mị và nàng đùa giỡn như thế nào cũng có chừng mực. Không cần hắn lo lắng, Ngàn Mị chính mình cũng không dám, người bên cạnh hắn cũng rất khẩn trương, chỉ cần hắn ghen, Hành Ngọc không vui. Hơn nữa, Mẫn nhi là muội muội Hành Ngọc, “Đại tẩu” này dám khí nàng.
“Ta nhớ ngươi sao? Ta nghĩ Hành Ngọc cũng không nhớ ngươi, nếu đã đến đây, liền ở đây đi. Hành Ngọc, muội thật sự hơi nhớ huynh.”
Đường Mẫn lôi kéo Hành Ngọc bắt đầu hỏi han ân cần, Ngàn Mị bị gạt sang một bên rất tức giận.
“Ngươi không ăn giấm sao? Nàng quan tâm Hành Ngọc nhiều hơn ngươi.”
Quân Mạc Ly bất vi sở động, nàng vui vẻ là hạnh phúc của hắn. Có vị huynh trưởng Hành Ngọc này, hắn mừng thay cho nàng.
“Bộ dáng ngươi ngày càng giống.”
“Ngươi!”
Ngàn Mị kinh ngạc, đôi phu thê này quả thật vẫn không khác biệt, nói chuyện đều giống nhau như vậy, hắn không được sao!
Năm người đứng đằng sau nhìn một màn này, cung chủ và một người nam nhân trò chuyện, mà phu nhân lôi kéo một người nam nhân nói nói cười cười, không lẽ, đây mới là chân tướng?
“Qúa mạnh mẽ, đây mới là chân tướng thật sự sao?”
“Vô Âm, ngậm miệng!”
Hoa Ảnh trực tiếp mang Liễu Liễu đẩy qua, miệng chó không thể mọc ngà voi, chỉ e thiên hạ không loạn. Vô Âm ôm chặt, trừng mắt nhìn Hoa Ảnh, nữ nhân này quả thực không giống nữ nhân.
“Liễu Liễu, không có việc gì chứ?”
Liễu Liễu gật đầu, hoản toàn không hiểu rõ tình huống.
“Mẫn nhi, đúng là ngươi đã quay lại?”
Từ trong phòng đi ra, Liễu nương được Thúy Y dìu, nhìn thẩy Đường Mẫn vui sướng không thôi. Nhưng một giây sau, ánh mắt nhìn sang Hành Ngọc, rơi nước mắt!
“Ngươi, ngươi!”
Hành Ngọc thấy Liễu nương cũng rất kinh ngạc, tuy đã qua nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ bộ dạng nữ tử này.
“Liễu di.”
“Tiểu thiếu gia!”
Liễu nương nắm chặt tay Hành Ngọc, nước mắt không ngừng rơi, đời này chưa bao giờ hy vọng có thể gặp được người, giờ phút này lại đứng ngay trước mặt nàng.
“Liễu di, mấy năm nay người có khỏe không?”
“Khỏe, rất khỏe.”
Liễu nương nghẹn ngào không biết nên mở miệng thế nào, lôi kéo Ngọc Hành đứng như vậy. Đường Mẫn ngầm hiểu cười, Ngàn Mị đã làm được một chuyện tốt, Hành Ngọc và Liễu nương gặp mặt, không nghĩ tới làm Liễu nương cao hứng như vậy.
“Đi vào trước, nương, ca ca đến đây cũng mệt mỏi rồi.”
“Mẫn nhi, các ngươi?”
Đường Mẫn gật đầu, không sai, nàng và Ngọc Hành đã sớm nhận nhau rồi.
“Tốt, lần này tiểu thư có thể yên tâm rồi.” Liễu nương lần đầu tiên buồn rầu gọi tiểu thư, cái xưng hô này nàng đã không nghe mười mấy năm rồi.
Một đám người vào phòng, trải qua một phen nói chuyện, những người nghe lén mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là quan hệ như vậy, khó trách khó trách!
Nhìn Ngàn Mị và Hành Ngọc…
“Nhìn cái gì, không đến phần các ngươi!”
Vô Âm quẫn, hắn không nghĩ tới muốn cướp, hơn nữa, Liễu Liễu còn đang ở bên cạnh, Vô Âm kéo Liễu Liễu lui sang một bên, việc này không thích hợp với thiếu nhi, Liễu Liễu quá thuần khiết, việc này không thích hợp để nàng biết.
“Thích.”
Két?
“Thích.” Liễu Liễu nhìn Hành Ngọc, cười hì hì.
Liễu Liễu thích Hành Ngọc sao?
Việc này làm mọi người cứng đờ, nhất là Ngàn Mị và Vô Âm, trong lòng kêu rên, không cho phép thích.
Liễu Liễu quăng Vô Âm, đi đến trước mặt Hành Ngọc, lôi kéo tay Hành Ngọc, im lặng nhìn. Hành Ngọc im lặng một lát, lập tức cười ôn hòa, nàng thật sự là một thiếu nữ đáng yêu.
“Ta thích, thích.”
Liễu Liễu vẫn lặp lại một câu như vậy, sau đó một đám người đen mặt, trong lòng co rút, cái này, là thay lòng đổi dạ!
Đường Mẫn nhìn sắc mặt hai nam nhân càng ngày càng khó coi, đành phải tiến lên hỏi: “Liễu
“Nữ nhân, hóa ra ngươi chạy đến nơi này.”
Ngàn Mị đánh giá tiểu viện này, có hơi bất mãn, nhưng kinh ngạc nhiều hơn.
Đúng vậy, hắn thừa nhận chính mình rất hoảng sợ, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly rời Phượng Lăng, chuyến đi này hắn với Hành Ngọc chụp hụt. Chỉ có một manh mối duy nhất, hướng Nam.
Đi tới Nam Chiếu, đến chỗ Nam Tầm, nếu không phải ngẫu nhiên gặp được Hồng Mai, Lục Trúc, nghe lời các nàng nói, bọn hắn thật sự không tìm ra được.
Đường Mẫn nheo hai mắt, nhìn bộ dáng bất cần đời của Ngàn Mị, trong lòng oán hận muốn đánh hắn mấy quyền.
Được tiện nghi mà còn khoe mẽ!
Hắn không phải vẫn tìm được đến đây sao, lên mặt cái gì!
“Không phải đến rồi sao?”
“Nữ nhân, ngươi như vậy ta rất thương tâm, ngươi giống như không nghĩ tới ta?”
Một trận xì xào bàn tán, phu nhân và người nam nhân này có quan hệ gì, người này tai sao lại đi tìm khắp nơi? Không lẽ--- nhìn Quân Mạc Ly, bọn họ sợ cung chủ nổi giận.
Quân Mạc Ly mỉm cười nhìn, không tức giận cũng không ăn giấm chua. Ngàn Mị và nàng đùa giỡn như thế nào cũng có chừng mực. Không cần hắn lo lắng, Ngàn Mị chính mình cũng không dám, người bên cạnh hắn cũng rất khẩn trương, chỉ cần hắn ghen, Hành Ngọc không vui. Hơn nữa, Mẫn nhi là muội muội Hành Ngọc, “Đại tẩu” này dám khí nàng.
“Ta nhớ ngươi sao? Ta nghĩ Hành Ngọc cũng không nhớ ngươi, nếu đã đến đây, liền ở đây đi. Hành Ngọc, muội thật sự hơi nhớ huynh.”
Đường Mẫn lôi kéo Hành Ngọc bắt đầu hỏi han ân cần, Ngàn Mị bị gạt sang một bên rất tức giận.
“Ngươi không ăn giấm sao? Nàng quan tâm Hành Ngọc nhiều hơn ngươi.”
Quân Mạc Ly bất vi sở động, nàng vui vẻ là hạnh phúc của hắn. Có vị huynh trưởng Hành Ngọc này, hắn mừng thay cho nàng.
“Bộ dáng ngươi ngày càng giống.”
“Ngươi!”
Ngàn Mị kinh ngạc, đôi phu thê này quả thật vẫn không khác biệt, nói chuyện đều giống nhau như vậy, hắn không được sao!
Năm người đứng đằng sau nhìn một màn này, cung chủ và một người nam nhân trò chuyện, mà phu nhân lôi kéo một người nam nhân nói nói cười cười, không lẽ, đây mới là chân tướng?
“Qúa mạnh mẽ, đây mới là chân tướng thật sự sao?”
“Vô Âm, ngậm miệng!”
Hoa Ảnh trực tiếp mang Liễu Liễu đẩy qua, miệng chó không thể mọc ngà voi, chỉ e thiên hạ không loạn. Vô Âm ôm chặt, trừng mắt nhìn Hoa Ảnh, nữ nhân này quả thực không giống nữ nhân.
“Liễu Liễu, không có việc gì chứ?”
Liễu Liễu gật đầu, hoản toàn không hiểu rõ tình huống.
“Mẫn nhi, đúng là ngươi đã quay lại?”
Từ trong phòng đi ra, Liễu nương được Thúy Y dìu, nhìn thẩy Đường Mẫn vui sướng không thôi. Nhưng một giây sau, ánh mắt nhìn sang Hành Ngọc, rơi nước mắt!
“Ngươi, ngươi!”
Hành Ngọc thấy Liễu nương cũng rất kinh ngạc, tuy đã qua nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ bộ dạng nữ tử này.
“Liễu di.”
“Tiểu thiếu gia!”
Liễu nương nắm chặt tay Hành Ngọc, nước mắt không ngừng rơi, đời này chưa bao giờ hy vọng có thể gặp được người, giờ phút này lại đứng ngay trước mặt nàng.
“Liễu di, mấy năm nay người có khỏe không?”
“Khỏe, rất khỏe.”
Liễu nương nghẹn ngào không biết nên mở miệng thế nào, lôi kéo Ngọc Hành đứng như vậy. Đường Mẫn ngầm hiểu cười, Ngàn Mị đã làm được một chuyện tốt, Hành Ngọc và Liễu nương gặp mặt, không nghĩ tới làm Liễu nương cao hứng như vậy.
“Đi vào trước, nương, ca ca đến đây cũng mệt mỏi rồi.”
“Mẫn nhi, các ngươi?”
Đường Mẫn gật đầu, không sai, nàng và Ngọc Hành đã sớm nhận nhau rồi.
“Tốt, lần này tiểu thư có thể yên tâm rồi.” Liễu nương lần đầu tiên buồn rầu gọi tiểu thư, cái xưng hô này nàng đã không nghe mười mấy năm rồi.
Một đám người vào phòng, trải qua một phen nói chuyện, những người nghe lén mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là quan hệ như vậy, khó trách khó trách!
Nhìn Ngàn Mị và Hành Ngọc…
“Nhìn cái gì, không đến phần các ngươi!”
Vô Âm quẫn, hắn không nghĩ tới muốn cướp, hơn nữa, Liễu Liễu còn đang ở bên cạnh, Vô Âm kéo Liễu Liễu lui sang một bên, việc này không thích hợp với thiếu nhi, Liễu Liễu quá thuần khiết, việc này không thích hợp để nàng biết.
“Thích.”
Két?
“Thích.” Liễu Liễu nhìn Hành Ngọc, cười hì hì.
Liễu Liễu thích Hành Ngọc sao?
Việc này làm mọi người cứng đờ, nhất là Ngàn Mị và Vô Âm, trong lòng kêu rên, không cho phép thích.
Liễu Liễu quăng Vô Âm, đi đến trước mặt Hành Ngọc, lôi kéo tay Hành Ngọc, im lặng nhìn. Hành Ngọc im lặng một lát, lập tức cười ôn hòa, nàng thật sự là một thiếu nữ đáng yêu.
“Ta thích, thích.”
Liễu Liễu vẫn lặp lại một câu như vậy, sau đó một đám người đen mặt, trong lòng co rút, cái này, là thay lòng đổi dạ!
Đường Mẫn nhìn sắc mặt hai nam nhân càng ngày càng khó coi, đành phải tiến lên hỏi: “Liễu
/147
|