Nhưng có lúc bi kịch chính là phát sinh như vậy, Vô Âm thực sự nghiệm chứng được câu nói chân lý này.
“Trời ơi!”
Một tiếng kêu vội vàng không lớn, đủ để mọi người cảm thấy kì lạ, quay đầu lại nhìn.
Nam nhân này sao lại kêu thảm thiết như vậy chứ?
Thật ra thì Vô Âm rất buồn bực, hắn thật sự không có nhìn đường, sau đó, vấp vào hòn đá. Vì bảo vệ hồ ly hỏa diễm, quên mất mình có võ công, trực tiếp ngã xuống đất.
“Trời ạ!”
Hoa Ảnh đỡ trán, sao lại than thở như vậy, nhìn đám người bắt đầu nhìn Vô Âm xì xào bàn tán, bọn họ nghĩ đến, bây giờ quá mất mặt.
Đạp người trên đất, “Không chết, không có chết đứng lên cho ta!”
Vô Âm vô tội xoa chỗ té bị đau, hoàn hảo, hồ ly không sao.
Nhìn về phía trước, ánh mắt màu xanh biếc, quả thực rất mất thể diện…
“Các người đi tiếp đi, không sao, không sao, ha ha.”
Một đám người quay đầu tiếp tục đi, mà đám người Hoa Ảnh trực tiếp bỏ rơi Vô Âm phía sau, không rảnh để ý.
Tức giận hừ một tiếng, Vô Âm tiếp tục đi.
Một người vẫn còn vui sướng ---
Ở trong đám người đi trước Quân Mạc Ly và Đường Mẫn chỉ nghe được sơ sơ, giống như có một người đàn ông bị ngã, rất mất thể diện. Không có ai nói cụ thể tỉ mỉ, Đường Mẫn cười cười, đầu năm nay chuyện gì cũng có.
“Đến, chàng xem.”
Quân Mạc Ly chỉ cách đó không xa, bốn chữ to rõ ràng có thể thấy được Phượng Minh sơn trang, đã đến rồi.
Cửa lớn sơn trang, sớm đã có người đứng đợi, dẫn từng người đi vào, đưa đến nơi so tài.
Bởi vì trực tiếp bắt đầu so tài, cho nên không bố trí khu chờ, tranh tài kết thúc sẽ tự dẫn bọn họ đến khu nghỉ nghỉ ngơi.
Đường Mẫn nhìn phong cảnh bên trong Phượng Minh sơn trang, đơn giản chỉ có chút hoa cỏ cây cối, nhưng lại trân quý vô cùng. Chỉ vì những giống hoa này hết sức hiếm thấy, mà những cây này đều lâu lắm rồi, những thứ này là Quân Mạc Ly nói bên tai cô.
Phượng Minh sơn trang có lịch sử rất lâu rồi.
Nghe nói từ khi có Nam Chiếu thì bắt đầu có Phượng Minh sơn trang, trang chủ đứng đầu là ai, hậu nhân cũng không biết, có khả năng chỉ có người trong sơn trang mới biết, mà những việc này không thể nào nghiên cứu.
“Cuộc so tài này không phải do triều đình cử hành, nhưng triều đình rất coi trọng, mà trên giang hồ địa vị của Phượng Minh sơn trang rất quan trọng, Nam Chiếu ngầm thừa nhận tổ chức.”
Quân Mạc Ly nói, cũng chỉ muốn để Đường Mẫn biết đại khái.
“Cuộc so tài này là gì?”
Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa sao?
Quân Mạc Ly giống như nhìn thấu ý nghĩ của cô, nói rõ ràng. “Số học.”
Số học sao?
“Cửa thứ nhất tranh tài, chính là quá trận.”
Bên cạnh có người chắc là nhịn không được, xen vào nói, “Các người lần đầu tiên đến đây sao, không trách được không biết, đây cũng được coi là thuật tính toán trong trận, trận đầu cuộc so tài của Phượng Minh sơn trang chính là một trận pháp, trong thời gian quy định phải vượt qua kiểm tra mới có thể tiến vào cuộc tranh tài kế tiếp, nhưng không nên xem thường trận đầu này, rất nhiều người ngay cả trận đầu cũng không qua được.”
Nói chuyện là một chàng trai trẻ tuổi, lúc nói về Phượng Minh sơn trang ánh mắt dị thường, hết sức sùng kính.
“Ô? Rất khó sao?”
“Đó là đương nhiên, tiểu nha đầu, cũng tham gia náo nhiệt sao?”
Một lão già vừa cười vừa nói, không tin nha đầu nhỏ như vậy cũng đến tham gia thi đấu.
Tham gia náo nhiệt sao? Khóe môi Đường Mẫn cong lên, vốn chỉ muốn xem, nhưng bây giờ thay đổi chủ ý. Nếu là số học, nàng muốn chơi.
“Muốn đi sao?”
Đường Mẫn gật đầu, hắn luôn là người đầu tiên hiểu tâm tư của nàng.
“Được.”
“Đến rồi,
“Trời ơi!”
Một tiếng kêu vội vàng không lớn, đủ để mọi người cảm thấy kì lạ, quay đầu lại nhìn.
Nam nhân này sao lại kêu thảm thiết như vậy chứ?
Thật ra thì Vô Âm rất buồn bực, hắn thật sự không có nhìn đường, sau đó, vấp vào hòn đá. Vì bảo vệ hồ ly hỏa diễm, quên mất mình có võ công, trực tiếp ngã xuống đất.
“Trời ạ!”
Hoa Ảnh đỡ trán, sao lại than thở như vậy, nhìn đám người bắt đầu nhìn Vô Âm xì xào bàn tán, bọn họ nghĩ đến, bây giờ quá mất mặt.
Đạp người trên đất, “Không chết, không có chết đứng lên cho ta!”
Vô Âm vô tội xoa chỗ té bị đau, hoàn hảo, hồ ly không sao.
Nhìn về phía trước, ánh mắt màu xanh biếc, quả thực rất mất thể diện…
“Các người đi tiếp đi, không sao, không sao, ha ha.”
Một đám người quay đầu tiếp tục đi, mà đám người Hoa Ảnh trực tiếp bỏ rơi Vô Âm phía sau, không rảnh để ý.
Tức giận hừ một tiếng, Vô Âm tiếp tục đi.
Một người vẫn còn vui sướng ---
Ở trong đám người đi trước Quân Mạc Ly và Đường Mẫn chỉ nghe được sơ sơ, giống như có một người đàn ông bị ngã, rất mất thể diện. Không có ai nói cụ thể tỉ mỉ, Đường Mẫn cười cười, đầu năm nay chuyện gì cũng có.
“Đến, chàng xem.”
Quân Mạc Ly chỉ cách đó không xa, bốn chữ to rõ ràng có thể thấy được Phượng Minh sơn trang, đã đến rồi.
Cửa lớn sơn trang, sớm đã có người đứng đợi, dẫn từng người đi vào, đưa đến nơi so tài.
Bởi vì trực tiếp bắt đầu so tài, cho nên không bố trí khu chờ, tranh tài kết thúc sẽ tự dẫn bọn họ đến khu nghỉ nghỉ ngơi.
Đường Mẫn nhìn phong cảnh bên trong Phượng Minh sơn trang, đơn giản chỉ có chút hoa cỏ cây cối, nhưng lại trân quý vô cùng. Chỉ vì những giống hoa này hết sức hiếm thấy, mà những cây này đều lâu lắm rồi, những thứ này là Quân Mạc Ly nói bên tai cô.
Phượng Minh sơn trang có lịch sử rất lâu rồi.
Nghe nói từ khi có Nam Chiếu thì bắt đầu có Phượng Minh sơn trang, trang chủ đứng đầu là ai, hậu nhân cũng không biết, có khả năng chỉ có người trong sơn trang mới biết, mà những việc này không thể nào nghiên cứu.
“Cuộc so tài này không phải do triều đình cử hành, nhưng triều đình rất coi trọng, mà trên giang hồ địa vị của Phượng Minh sơn trang rất quan trọng, Nam Chiếu ngầm thừa nhận tổ chức.”
Quân Mạc Ly nói, cũng chỉ muốn để Đường Mẫn biết đại khái.
“Cuộc so tài này là gì?”
Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa sao?
Quân Mạc Ly giống như nhìn thấu ý nghĩ của cô, nói rõ ràng. “Số học.”
Số học sao?
“Cửa thứ nhất tranh tài, chính là quá trận.”
Bên cạnh có người chắc là nhịn không được, xen vào nói, “Các người lần đầu tiên đến đây sao, không trách được không biết, đây cũng được coi là thuật tính toán trong trận, trận đầu cuộc so tài của Phượng Minh sơn trang chính là một trận pháp, trong thời gian quy định phải vượt qua kiểm tra mới có thể tiến vào cuộc tranh tài kế tiếp, nhưng không nên xem thường trận đầu này, rất nhiều người ngay cả trận đầu cũng không qua được.”
Nói chuyện là một chàng trai trẻ tuổi, lúc nói về Phượng Minh sơn trang ánh mắt dị thường, hết sức sùng kính.
“Ô? Rất khó sao?”
“Đó là đương nhiên, tiểu nha đầu, cũng tham gia náo nhiệt sao?”
Một lão già vừa cười vừa nói, không tin nha đầu nhỏ như vậy cũng đến tham gia thi đấu.
Tham gia náo nhiệt sao? Khóe môi Đường Mẫn cong lên, vốn chỉ muốn xem, nhưng bây giờ thay đổi chủ ý. Nếu là số học, nàng muốn chơi.
“Muốn đi sao?”
Đường Mẫn gật đầu, hắn luôn là người đầu tiên hiểu tâm tư của nàng.
“Được.”
“Đến rồi,
/147
|