Ăn điểm tâm xong, Đường Mẫn tìm lý do để Hồng Mai rời đi, trong phòng chỉ còn lại nàng và Lục Trúc.
Lúc này Đường Mẫn cũng không tiếp tục trầm mặc mà hỏi thẳng: Lục Trúc, thân phận của ngươi là gì, với tư chất của người mà lúc trước phải đi theo Liễu nương thì thật ủy khuất cho ngươi.
Lục Trúc nghe xong, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
Không phải ta, ta!
Đường Mẫn nở nụ cười, mới câu đầu tiên mà đã lộ rồi, vừa mở miệng đã tự xưng ta, ha ha.
Lục Trúc, nói thẳng đi. Còn có, sao ngươi lại biết nhiều về chuyện của mẫu thân ta như vậy, không được phép giấu diếm!
Ánh mắt có hồn của Lục Trúc lập tức ảm đạm, lời này tức là không cho phép nàng nói dối.
Tiểu thư, thực xin lỗi. Thật sự ta không muốn có lỗi với người, cũng không có hại Liễu nương. Nhưng chủ tử có lệnh, muốn ta ở lại bên cạnh người, chiếu cố cho người.
Có người muốn chiếu cố nàng sao?
Đường Mẫn nghĩ không ra, tuy nói giữa những nữ nhân nơi hậu viện Hầu phủ không xảy ra các loại âm mưu lớn nhưng vẫn có chuyện lục đục với nhau.
Cuộc sống sinh hoạt của các nàng đã phải cực kỳ cẩn thận.
Như vậy thì còn có ai sẽ chiếu cố nàng đây?
Vâng, đúng vậy. Lục Trúc suy nghĩ một lúc, rốt cuộc thỏa hiệp: Là Tam phu nhân.
Thu Tâm Tố sao?
Đường Mẫn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân kia, ánh mắt ngoan độc không rõ. Nhưng thân phận Triêu Dương công chúa Thương Lan của bà ấy vẫn chưa bị phát hiện, tất cả mọi người đều không biết.
Bà ấy lại lệnh Lục Trúc ở bên chiếu cố cho nàng sao?
Vì cái gì, chẳng lẽ bà ấy biết được thân thế của nàng sao? Lần nàng khôi phục dung mạo trở về Hầu phủ thì đã nghe thấy bà ấy nghẹn ngào gọi tên nàng, những người khác không chú ý nhưng nàng nhớ rất rõ bộ dạng thất thần và ánh mắt không thể tin của bà ấy. Nàng có nên cho rằng vì Thu Tâm Tố nhận thức Bách Lý Ưu nên mới hiểu rõ hình dáng và diện mạo này hay không.
Lục Trúc, ta biết ngươi không phản bội, nếu không thì sẽ không chỉ đơn giản hỏi mấy câu như vậy, hiện tại ta hỏi ngươi, sau này ngươi có tính toán gì? Nếu lòng của nàng ấy không ở bên mình thì có giữ nàng ấy ở lại cũng không có ý nghĩa, không bằng để nàng ấy trở về.
Lục Trúc lắc đầu như trống bỏi, nhìn Đường Mẫn xua tay, giọng nói cũng nghẹn ngào: Tiểu thư, xin người đừng đuổi Lục Trúc đi, Lục Trúc không muốn rời khỏi tiểu thư, cầu người, Lục Trúc muốn ở lại bên cạnh người.
Đường Mẫn biết đã đạt được kết quả nên cũng không tiếp tục ép hỏi.
Được, nhớ kỹ những lời này, trở về nói với Tam phu nhân, từ nay về sau ngươi – Lục Trúc là nha hoàn của Đường Mẫn ta.
...
Xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng có chút không bình tĩnh. Tam phu nhân, người này thật sự quỷ dị, bà ấy im hơi lặng tiếng làm việc này, vừa không tranh thủ tình cảm vừa không giở thủ đoạn, cực kỳ an phận. Nhưng chính sự an phận này lại càng làm cho người ta sợ hãi và nghi ngờ.
Quân Mạc Ly vừa trở về thì thấy Đường Mẫn đang cau mày.
Làm sao vậy?
Lông mày Đường Mẫn lập tức giãn ra lắc đầu nói: Không có việc gì, chỉ cảm thấy hơi mệt. Như thế nào, đã nói chuyện rồi sao?
Lần này bọn họ trở về không ở lại Phượng Lăng quá lâu, giải quyết xong chuyện sẽ rời đi. Nhưng nhất định phải nói với Tướng phủ và Hầu phủ một tiếng, dù sao thì hai nơi này vẫn còn có người khiến bọn họ không bỏ xuống được.
Quân Mạc Ly ngồi xuống, tự mình rót một ly trà nhưng không uống: Đã nói rồi, chắc chắn phải
Lúc này Đường Mẫn cũng không tiếp tục trầm mặc mà hỏi thẳng: Lục Trúc, thân phận của ngươi là gì, với tư chất của người mà lúc trước phải đi theo Liễu nương thì thật ủy khuất cho ngươi.
Lục Trúc nghe xong, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
Không phải ta, ta!
Đường Mẫn nở nụ cười, mới câu đầu tiên mà đã lộ rồi, vừa mở miệng đã tự xưng ta, ha ha.
Lục Trúc, nói thẳng đi. Còn có, sao ngươi lại biết nhiều về chuyện của mẫu thân ta như vậy, không được phép giấu diếm!
Ánh mắt có hồn của Lục Trúc lập tức ảm đạm, lời này tức là không cho phép nàng nói dối.
Tiểu thư, thực xin lỗi. Thật sự ta không muốn có lỗi với người, cũng không có hại Liễu nương. Nhưng chủ tử có lệnh, muốn ta ở lại bên cạnh người, chiếu cố cho người.
Có người muốn chiếu cố nàng sao?
Đường Mẫn nghĩ không ra, tuy nói giữa những nữ nhân nơi hậu viện Hầu phủ không xảy ra các loại âm mưu lớn nhưng vẫn có chuyện lục đục với nhau.
Cuộc sống sinh hoạt của các nàng đã phải cực kỳ cẩn thận.
Như vậy thì còn có ai sẽ chiếu cố nàng đây?
Vâng, đúng vậy. Lục Trúc suy nghĩ một lúc, rốt cuộc thỏa hiệp: Là Tam phu nhân.
Thu Tâm Tố sao?
Đường Mẫn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân kia, ánh mắt ngoan độc không rõ. Nhưng thân phận Triêu Dương công chúa Thương Lan của bà ấy vẫn chưa bị phát hiện, tất cả mọi người đều không biết.
Bà ấy lại lệnh Lục Trúc ở bên chiếu cố cho nàng sao?
Vì cái gì, chẳng lẽ bà ấy biết được thân thế của nàng sao? Lần nàng khôi phục dung mạo trở về Hầu phủ thì đã nghe thấy bà ấy nghẹn ngào gọi tên nàng, những người khác không chú ý nhưng nàng nhớ rất rõ bộ dạng thất thần và ánh mắt không thể tin của bà ấy. Nàng có nên cho rằng vì Thu Tâm Tố nhận thức Bách Lý Ưu nên mới hiểu rõ hình dáng và diện mạo này hay không.
Lục Trúc, ta biết ngươi không phản bội, nếu không thì sẽ không chỉ đơn giản hỏi mấy câu như vậy, hiện tại ta hỏi ngươi, sau này ngươi có tính toán gì? Nếu lòng của nàng ấy không ở bên mình thì có giữ nàng ấy ở lại cũng không có ý nghĩa, không bằng để nàng ấy trở về.
Lục Trúc lắc đầu như trống bỏi, nhìn Đường Mẫn xua tay, giọng nói cũng nghẹn ngào: Tiểu thư, xin người đừng đuổi Lục Trúc đi, Lục Trúc không muốn rời khỏi tiểu thư, cầu người, Lục Trúc muốn ở lại bên cạnh người.
Đường Mẫn biết đã đạt được kết quả nên cũng không tiếp tục ép hỏi.
Được, nhớ kỹ những lời này, trở về nói với Tam phu nhân, từ nay về sau ngươi – Lục Trúc là nha hoàn của Đường Mẫn ta.
...
Xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng có chút không bình tĩnh. Tam phu nhân, người này thật sự quỷ dị, bà ấy im hơi lặng tiếng làm việc này, vừa không tranh thủ tình cảm vừa không giở thủ đoạn, cực kỳ an phận. Nhưng chính sự an phận này lại càng làm cho người ta sợ hãi và nghi ngờ.
Quân Mạc Ly vừa trở về thì thấy Đường Mẫn đang cau mày.
Làm sao vậy?
Lông mày Đường Mẫn lập tức giãn ra lắc đầu nói: Không có việc gì, chỉ cảm thấy hơi mệt. Như thế nào, đã nói chuyện rồi sao?
Lần này bọn họ trở về không ở lại Phượng Lăng quá lâu, giải quyết xong chuyện sẽ rời đi. Nhưng nhất định phải nói với Tướng phủ và Hầu phủ một tiếng, dù sao thì hai nơi này vẫn còn có người khiến bọn họ không bỏ xuống được.
Quân Mạc Ly ngồi xuống, tự mình rót một ly trà nhưng không uống: Đã nói rồi, chắc chắn phải
/147
|