Edit: Thanh Na
Trong hang động chỉ còn lại Quân Mạc Ly và Bách Lý Hàn Băng, thầy trò hai người nhìn nhau hồi lâu.
“Mạc Ly, giải độc này hơi tốn sức đấy.”
“Vâng.”
“Người bình thường ít khi chịu được.”
“Vâng.”
Bất kể Bách Lý Hàn Băng nói gì chăng nữa, Quân Mạc Ly cũng gật đầu đồng ý, hắn hiểu chứ, sao hắn có thể không rõ được. Trong mấy chục năm bị độc tố ăn mòn, hắn đã cho rằng độc này sẽ đi theo hắn cả đời, muốn giải bỏ nào dễ dàng như thế.
“Sư phụ, Mạc Ly hiểu, dù khổ thế nào, ta cũng nguyện nhận.”
Bách Lý Hàn Băng bảo hắn ngồi xuống, sau đó đặt Xích Tàm xuống đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một sợi chỉ bạc, mở hộp ra, dùng chỉ bạc làm dẫn, để Xích Tàm chui vào ngực Quân Mạc Ly.
“A~”
Quân Mạc Ly mơ hồ hừ một tiếng, một cơn đau kịch liệt đánh tới.
Cúi đầu nhìn, lồng ngực mình đang bị Xích Tàm gặm nhắm, hiển nhiên là nó muốn chui vào.
“Mạc Ly, độc này đã tan vào máu của con rồi, vi sư không còn cách khác, đành cho nó tiến vào thân thể của con, theo máu chạy toàn thân một lần, làm sạch máu trúng độc rồi mới có thể tiến hành bước tiếp theo được. Cho nên cơn đau này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.”
Quân Mạc Ly nhìn Xích Tàm từng chút từng chút chiếm đoạt nhích vào, cuối cùng không còn thấy gì nữa. Mà hắn cũng cảm thấy lồng ngực như bị cắn xé kịch liệt, như có người nào đó đang cào xé tim hắn vậy.
Trong lòng Quân Mạc Ly càng lúc càng đau, lúc trước Mẫn Nhi cắm một dao vào ngực mình, phỏng chừng cũng đau đớn đến tận cùng, mà khi đó hắn lại không thể làm bạn, làm bất cứ chuyện gì.
Lần này, cũng tốt, để hắn cảm nhận đau đớn này.
Bách Lý Hàn Băng nhìn Quân Mạc Ly nở nụ cười yếu ớt, trong lòng thầm kinh ngạc.
Có thể chịu cơn đau này mà không hét ra tiếng đã là quá mức chịu đựng. Vậy mà hắn còn có thể cười ra tiếng, có lẽ trên đời này không có mấy người.
Xích Tàm chạy rất nhanh, Quân Mạc Ly cảm thấy toàn bộ máu của mình bị nó ăn cả rồi, cuối cùng toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
“Kiên trì một chút, sắp xong rồi.” Bách Lý Hàn Băng nhìn Xích Tàm đã ăn xong độc tố, trở nên cực lớn, cuối cùng nó leo ra từ nơi bắt đầu.
Toàn thân của nó tỏa sáng đen nhánh, không còn màu đỏ nữa.
“Xích Tàm này sợ rằng trên đời chỉ có một con, đúng là dược liệu thế gian hiếm có.” Quân Mạc Ly nói đùa.
“Đúng thế. Được rồi, Mạc Ly, tiếp theo vi sư sẽ giải độc cho ngươi.”
Quân Mạc Ly ngưng thần, hết sức tập trung chú ý.
Một canh giờ sau, tình trạng hai người gần như mệt mỏi rã rời.
“Mạc Ly, mười năm này ngươi đã vất vả rồi.” Bách Lý Hàn Băng thu Xích Tàm đen nhánh vào hộp gốm, cuối cùng để lại bên cạnh Quân Mạc Ly. “Ngươi giữ lại đi, thân thể Mẫn Nhi vẫn còn bị hư hàn, lấy nó ngâm như rượu thuốc, mỗi ngày cho Mẫn Nhi dùng, có thể hóa giải hư hàn.”
Trong lòng Quân Mạc Ly vui vẻ, như vậy thật tốt quá.
“Cảm ơn, khụ khụ, sư phụ, con”
Bách Lý Hàn Băng dừng lại, nâng Quân Mạc Ly dậy. “Đi thôi, bọn họ chờ bên ngoài lo lắng.”
***
Quân Mạc Ly ra tay có chừng mực, chưa đầy lát sau Đường Mẫn đã tỉnh dậy. Đương nhiên biết việc mình bị Cảnh Tu đưa ra ngoài, trong lòng buồn bực.
“Nữ nhân kia, chờ đã.” Cảnh Tu nhìn người đang lo lắng bất an, trong lòng hơi bực bội. Tâm tình của Đương Mẫn lây sang hắn, khiến hắn không thể nào tĩnh tâm được.
Đồng thời cũng hâm mộ, một nữ tử như thế, Quân Mạc Ly lại bảo vệ nàng như vậy. Còn hắn thì chưa bao giờ có được loại tình cảm đó.
“Nữ nhân kia, nếu hắn chết trong đó thì sẽ như thế nào?” Đột nhiên hắn rất muốn hỏi nàng, nếu Quân Mạc Ly không vượt qua được, nàng sẽ thế nào.
Đầu tiên Đường Mẫn hơi giật mình, có lẽ nàng không ngờ Cảnh Tu sẽ hỏi câu đó. Nhưng sau đó nàng lập tức bình tĩnh, “Chàng sẽ không chết, chàng đã đồng ý, răng long đầu bạc, không tách không rời.”
Nàng
Trong hang động chỉ còn lại Quân Mạc Ly và Bách Lý Hàn Băng, thầy trò hai người nhìn nhau hồi lâu.
“Mạc Ly, giải độc này hơi tốn sức đấy.”
“Vâng.”
“Người bình thường ít khi chịu được.”
“Vâng.”
Bất kể Bách Lý Hàn Băng nói gì chăng nữa, Quân Mạc Ly cũng gật đầu đồng ý, hắn hiểu chứ, sao hắn có thể không rõ được. Trong mấy chục năm bị độc tố ăn mòn, hắn đã cho rằng độc này sẽ đi theo hắn cả đời, muốn giải bỏ nào dễ dàng như thế.
“Sư phụ, Mạc Ly hiểu, dù khổ thế nào, ta cũng nguyện nhận.”
Bách Lý Hàn Băng bảo hắn ngồi xuống, sau đó đặt Xích Tàm xuống đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một sợi chỉ bạc, mở hộp ra, dùng chỉ bạc làm dẫn, để Xích Tàm chui vào ngực Quân Mạc Ly.
“A~”
Quân Mạc Ly mơ hồ hừ một tiếng, một cơn đau kịch liệt đánh tới.
Cúi đầu nhìn, lồng ngực mình đang bị Xích Tàm gặm nhắm, hiển nhiên là nó muốn chui vào.
“Mạc Ly, độc này đã tan vào máu của con rồi, vi sư không còn cách khác, đành cho nó tiến vào thân thể của con, theo máu chạy toàn thân một lần, làm sạch máu trúng độc rồi mới có thể tiến hành bước tiếp theo được. Cho nên cơn đau này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.”
Quân Mạc Ly nhìn Xích Tàm từng chút từng chút chiếm đoạt nhích vào, cuối cùng không còn thấy gì nữa. Mà hắn cũng cảm thấy lồng ngực như bị cắn xé kịch liệt, như có người nào đó đang cào xé tim hắn vậy.
Trong lòng Quân Mạc Ly càng lúc càng đau, lúc trước Mẫn Nhi cắm một dao vào ngực mình, phỏng chừng cũng đau đớn đến tận cùng, mà khi đó hắn lại không thể làm bạn, làm bất cứ chuyện gì.
Lần này, cũng tốt, để hắn cảm nhận đau đớn này.
Bách Lý Hàn Băng nhìn Quân Mạc Ly nở nụ cười yếu ớt, trong lòng thầm kinh ngạc.
Có thể chịu cơn đau này mà không hét ra tiếng đã là quá mức chịu đựng. Vậy mà hắn còn có thể cười ra tiếng, có lẽ trên đời này không có mấy người.
Xích Tàm chạy rất nhanh, Quân Mạc Ly cảm thấy toàn bộ máu của mình bị nó ăn cả rồi, cuối cùng toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
“Kiên trì một chút, sắp xong rồi.” Bách Lý Hàn Băng nhìn Xích Tàm đã ăn xong độc tố, trở nên cực lớn, cuối cùng nó leo ra từ nơi bắt đầu.
Toàn thân của nó tỏa sáng đen nhánh, không còn màu đỏ nữa.
“Xích Tàm này sợ rằng trên đời chỉ có một con, đúng là dược liệu thế gian hiếm có.” Quân Mạc Ly nói đùa.
“Đúng thế. Được rồi, Mạc Ly, tiếp theo vi sư sẽ giải độc cho ngươi.”
Quân Mạc Ly ngưng thần, hết sức tập trung chú ý.
Một canh giờ sau, tình trạng hai người gần như mệt mỏi rã rời.
“Mạc Ly, mười năm này ngươi đã vất vả rồi.” Bách Lý Hàn Băng thu Xích Tàm đen nhánh vào hộp gốm, cuối cùng để lại bên cạnh Quân Mạc Ly. “Ngươi giữ lại đi, thân thể Mẫn Nhi vẫn còn bị hư hàn, lấy nó ngâm như rượu thuốc, mỗi ngày cho Mẫn Nhi dùng, có thể hóa giải hư hàn.”
Trong lòng Quân Mạc Ly vui vẻ, như vậy thật tốt quá.
“Cảm ơn, khụ khụ, sư phụ, con”
Bách Lý Hàn Băng dừng lại, nâng Quân Mạc Ly dậy. “Đi thôi, bọn họ chờ bên ngoài lo lắng.”
***
Quân Mạc Ly ra tay có chừng mực, chưa đầy lát sau Đường Mẫn đã tỉnh dậy. Đương nhiên biết việc mình bị Cảnh Tu đưa ra ngoài, trong lòng buồn bực.
“Nữ nhân kia, chờ đã.” Cảnh Tu nhìn người đang lo lắng bất an, trong lòng hơi bực bội. Tâm tình của Đương Mẫn lây sang hắn, khiến hắn không thể nào tĩnh tâm được.
Đồng thời cũng hâm mộ, một nữ tử như thế, Quân Mạc Ly lại bảo vệ nàng như vậy. Còn hắn thì chưa bao giờ có được loại tình cảm đó.
“Nữ nhân kia, nếu hắn chết trong đó thì sẽ như thế nào?” Đột nhiên hắn rất muốn hỏi nàng, nếu Quân Mạc Ly không vượt qua được, nàng sẽ thế nào.
Đầu tiên Đường Mẫn hơi giật mình, có lẽ nàng không ngờ Cảnh Tu sẽ hỏi câu đó. Nhưng sau đó nàng lập tức bình tĩnh, “Chàng sẽ không chết, chàng đã đồng ý, răng long đầu bạc, không tách không rời.”
Nàng
/147
|