Editor: Maria Nyoko
Không có thời gian suy tư quá nhiều, ban đêm, Quân Vô Ưu liền biểu đạt ý tưởng, mang theo nàng và Quân Mạc Ly đi hoàng cung. Đánh nhanh thắng nhanh, đây cũng là lời lẽ chí lý.
Bóng đêm mỏng manh, nhiều vì sao ló dạng. Những thủ vệ tuần tra đổi phiên một nhóm lại một nhóm, Đường Mẫn liên tục hà mấy hơi lớn, cố gắng để mình không nhắm mắt lại.
Ngươi hóng gió đúng không, meo meo ở nhà đi chứ ngồi trên nóc này làm gì?
Quân Vô Ưu lôi kéo bọn họ vào hoàng cung, không có ùn ùn kéo đến tìm kiếm vị lão hoàng đế già cả kia, ngược lại để bọn họ ở trên nóc nhà hít gió lạnh. Gió thổi vù vù, lạnh phát run.
Quân Mạc Ly ôm chặt Đường Mẫn, híp mắt lạ, nhìn phía xa nơi vẫn sáng.
Hắn đang ở kia, phải không?
Quân Vô Ưu trêu chọc nói, Mạc Ly, quả nhiên mắt người này thông suốt, đúng, sẽ ở đó. Đi qua đi.
Hắn sớm phát hiện, nhưng hắn lại bất động. Gió đêm giá rét thổi hắn càng thêm tỉnh táo. Hắn nghĩ, hắn sắp ngồi thiền rồi. Trùng hợp Đường Mẫn oán trách mấy câu, hắn liền chú ý ánh sáng nơi kia.
Lúc này đã đến gần nửa đêm, những thái giám đã lui ra, cung điện trống trải, một ánh nến lẻ loi.
Quyền uy cao nhất Phượng Lăng, Mạc Lưu Lăng, vẫn còn đang xem tấu chương. Hôm nay một nhóm lớn quan viên thượng tấu, có ủng hộ xử lý Đường Ứng Nghiêu, cũng có xin tha cho hắn .
Cũng có chút chú ý chuyện Tả Tướng Quân Hách Thiên.
Đau cả đầu, Mạc Lưu Lăng xoa mi tâm của mình, có chút mệt mỏi buông cây bút trong tay xuống.
Kể từ khi định ra một tháng sau xử trảm Đường Ứng Nghiêu, mỗi một ngày hắn liền an tâm ngủ.
Hắn biết, Đường Ứng Nghiêu không phải người Phượng Lăng, nhưng kể từ khi hắn đi theo hắn đến Phượng Lăng, vẫn coi Phượng Lăng như quốc gia mình. Tư thông với địch bán nước, khi hắn nhận được bí tấu như vậy lúc này chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn những người kia trình lên đủ loại Chứng cứ phạm tội , hắn thật là có chút bội phục những người kia dùng hết tâm tư, thật là bị làm khó tìm nhiều như vậy.
Vốn định cười trừ, nhưng không nghĩ đồng thời nhận được một phong thơ như vậy, ám vệ hắn đưa tới chân tướng sự thật về sáu năm trước.
Đường Ứng Nghiêu, sao ngươi có thể như thế!
Dưới cơn thịnh nộ, lợi dụng tội bán nước áp hắn bỏ tù, không đợi tam đường hội chẩn, trực tiếp hạ chỉ, một tháng sau xử trảm.
Mạc Lưu Lăng A Mạc Lưu Lăng, ngươi thật muốn đẩy hắn vào chỗ chết sao?
Ta có quá mức cực đoan rồi hay không, quả thật hắn không có làm cái loại chuyện này.
Nếu không có, tội gì hạ chỉ! Đường Mẫn hất ra Quân Mạc Ly đang kéo mạnh tay của nàng, trực tiếp lao ra, đứng ở trước mặt Mạc Lưu Lăng.
Ưu nhi? Mạc Lưu Lăng chỉ cảm thấy trước mắt thoáng một cái, một nữ tử xuất hiện trước mắt hắn, bộ dáng kia, chính là Bách Lý Ưu.
Ưu nhi, ngươi cũng trách ta sao? Trách ta định tội của hắn? Ha ha, ngươi luôn suy nghĩ thay hắn, mặc dù lúc ấy ta cũng mời ngươi đến Phượng Lăng, ngươi lại từ chối vị trí hoàng hậu này, gả cho hắn. Hoàng hậu Phượng Lăng không địch lại chủ mẫu Hầu phủ, ha ha!
Mạc Lưu Lăng cười khổ, nhìn Đường Mẫn tự nói.
Đường Mẫn cảm thấy đầu óc oanh một tiếng, nổ tung.
Lời nói lão hoàng đế này, quá khiếp sợ rồi.
Hắn cũng biết nương nàng, còn muốn nàng làm hoàng hậu của hắn, sau đó nương nàng chọn cha nàng, cho nên. . . . . .
Chậm một chút, ngươi nói rõ ràng chút, chuyện gì xảy ra? Đường Mẫn tiến lên mấy bước, tiến lên trước tới gần Mạc Lưu Lăng, nhìn người tuổi già 50 trong truyền thuyết, một cái chân bước vào quan tài.
Ngươi là người phương nào! Mạc Lưu Lăng hoảng thần một lát là tỉnh táo, nhìn nữ tử tương tự với Bách Lý Ưu, chỉ là không phải Bách Lý Ưu. Là ai, lại dám giả mạo Ưu nhi?
Ha ha, ngươi cảm thấy diện mạo như vậy sẽ là ai? Đường Mẫn khoanh tay lại, thú vị nhìn Mạc Lưu Lăng.
Lão hoàng đế này biết rất rõ ràng cha hắn không có bán nước, lại hạ chỉ chém hắn, cha còn không cho hắn trông nom, thật là thú vị cực kỳ. Đường Mẫn càng nghĩ càng giận, bọn họ đều không ngờ lừa gạt nàng như thế, khi dễ nàng cái gì cũng không biết!
Mạc Lưu Lăng nhìn chằm chằm Đường Mẫn, từng bước một tiến tới gần, hình như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra vẻ kinh hoảng, nhưng là Đường Mẫn trấn định khiến hắn hiểu. Người nữ tử trước mắt này, không có một tia khiếp đảm.
Đêm khuya xông vào hoàng cung, ngươi không sợ chết sao!
Sợ, ta sẽ không tới. ánh mắt Đường Mẫn biến đổi, bén nhọn nhìn Mạc Lưu Lăng, Tại sao, biết rõ cha ta không có tội, vì sao hạ chỉ xử trảm hắn?
Ngươi là?
Đường Mẫn.
Ngươi lặp lại lần nữa?
. . . . . .
Đường Mẫn 囧 rồi, hắn nghe không tốt lắm sao? Lặp lại lần nữa, làm gì ép sát như vậy. Quân Mạc Ly cùng Quân Vô Ưu hiện thân, kéo Đường Mẫn cách xa Mạc Lưu Lăng.
Mẫn nhi, không sao chứ?
Quân Vô Ưu liếc nhìn người bình thường không thể bình thường nữa, Không có việc gì, tốt lắm. Ngươi không thấy nàng bình tĩnh.
Đường Mẫn trợn mắt nhìn Quân Vô Ưu, gật đầu với Quân Mạc Ly, cầm tay của hắn. A Ly, ta không sao.
Lúc này Quân Mạc Ly mới yên tâm, bảo hộ Đường Mẫn ở sau lưng, nhìn Mạc Lưu Lăng tĩnh mịch. Lý do, bọn họ rõ ràng vô tội, vì sao?
Các ngươi là? Mạc Lưu Lăng đối với hai nam tử xuất hiện, không biết thân phận. Nhưng mơ hồ đã đoán được một chút.
Hai đứa con trai một vị khác mà ngươi nhốt. Quân Vô Ưu ở một bên nói. Nhìn cung điện to như vậy, đánh giá chung quanh.
Thì ra là như vậy, các ngươi đã thấy bọn họ. Mạc Lưu Lăng dùng câu khẳng định, hắn tin tưởng, Đường Ứng Nghiêu cùng Quân Hách Thiên hai lão thất phu này nhất định là để cho bọn họ rời đi, ngược lại, là bọn hắn tự mình lưu lại.
Nhìn Đường Mẫn, Mạc Lưu Lăng càng thêm khẳng định. Chuyện năm đó, tất cả đều là ngụy trang.
Cha ngươi để cho ngươi rời đi phải không, không cho phép gặp ta?
Ách, làm sao ngươi biết? Đường Mẫn kỳ quái, quả thật cha muốn nàng đi.
Bởi vì, hắn không muốn ta gặp được bộ dáng ngươi hôm nay. Mạc Lưu Lăng nghi ngờ nói. Mẫn nhi, ngươi là đứa bé của Ưu nhi, nhưng Ưu nhi nàng lại ngoan tâm
Không có thời gian suy tư quá nhiều, ban đêm, Quân Vô Ưu liền biểu đạt ý tưởng, mang theo nàng và Quân Mạc Ly đi hoàng cung. Đánh nhanh thắng nhanh, đây cũng là lời lẽ chí lý.
Bóng đêm mỏng manh, nhiều vì sao ló dạng. Những thủ vệ tuần tra đổi phiên một nhóm lại một nhóm, Đường Mẫn liên tục hà mấy hơi lớn, cố gắng để mình không nhắm mắt lại.
Ngươi hóng gió đúng không, meo meo ở nhà đi chứ ngồi trên nóc này làm gì?
Quân Vô Ưu lôi kéo bọn họ vào hoàng cung, không có ùn ùn kéo đến tìm kiếm vị lão hoàng đế già cả kia, ngược lại để bọn họ ở trên nóc nhà hít gió lạnh. Gió thổi vù vù, lạnh phát run.
Quân Mạc Ly ôm chặt Đường Mẫn, híp mắt lạ, nhìn phía xa nơi vẫn sáng.
Hắn đang ở kia, phải không?
Quân Vô Ưu trêu chọc nói, Mạc Ly, quả nhiên mắt người này thông suốt, đúng, sẽ ở đó. Đi qua đi.
Hắn sớm phát hiện, nhưng hắn lại bất động. Gió đêm giá rét thổi hắn càng thêm tỉnh táo. Hắn nghĩ, hắn sắp ngồi thiền rồi. Trùng hợp Đường Mẫn oán trách mấy câu, hắn liền chú ý ánh sáng nơi kia.
Lúc này đã đến gần nửa đêm, những thái giám đã lui ra, cung điện trống trải, một ánh nến lẻ loi.
Quyền uy cao nhất Phượng Lăng, Mạc Lưu Lăng, vẫn còn đang xem tấu chương. Hôm nay một nhóm lớn quan viên thượng tấu, có ủng hộ xử lý Đường Ứng Nghiêu, cũng có xin tha cho hắn .
Cũng có chút chú ý chuyện Tả Tướng Quân Hách Thiên.
Đau cả đầu, Mạc Lưu Lăng xoa mi tâm của mình, có chút mệt mỏi buông cây bút trong tay xuống.
Kể từ khi định ra một tháng sau xử trảm Đường Ứng Nghiêu, mỗi một ngày hắn liền an tâm ngủ.
Hắn biết, Đường Ứng Nghiêu không phải người Phượng Lăng, nhưng kể từ khi hắn đi theo hắn đến Phượng Lăng, vẫn coi Phượng Lăng như quốc gia mình. Tư thông với địch bán nước, khi hắn nhận được bí tấu như vậy lúc này chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn những người kia trình lên đủ loại Chứng cứ phạm tội , hắn thật là có chút bội phục những người kia dùng hết tâm tư, thật là bị làm khó tìm nhiều như vậy.
Vốn định cười trừ, nhưng không nghĩ đồng thời nhận được một phong thơ như vậy, ám vệ hắn đưa tới chân tướng sự thật về sáu năm trước.
Đường Ứng Nghiêu, sao ngươi có thể như thế!
Dưới cơn thịnh nộ, lợi dụng tội bán nước áp hắn bỏ tù, không đợi tam đường hội chẩn, trực tiếp hạ chỉ, một tháng sau xử trảm.
Mạc Lưu Lăng A Mạc Lưu Lăng, ngươi thật muốn đẩy hắn vào chỗ chết sao?
Ta có quá mức cực đoan rồi hay không, quả thật hắn không có làm cái loại chuyện này.
Nếu không có, tội gì hạ chỉ! Đường Mẫn hất ra Quân Mạc Ly đang kéo mạnh tay của nàng, trực tiếp lao ra, đứng ở trước mặt Mạc Lưu Lăng.
Ưu nhi? Mạc Lưu Lăng chỉ cảm thấy trước mắt thoáng một cái, một nữ tử xuất hiện trước mắt hắn, bộ dáng kia, chính là Bách Lý Ưu.
Ưu nhi, ngươi cũng trách ta sao? Trách ta định tội của hắn? Ha ha, ngươi luôn suy nghĩ thay hắn, mặc dù lúc ấy ta cũng mời ngươi đến Phượng Lăng, ngươi lại từ chối vị trí hoàng hậu này, gả cho hắn. Hoàng hậu Phượng Lăng không địch lại chủ mẫu Hầu phủ, ha ha!
Mạc Lưu Lăng cười khổ, nhìn Đường Mẫn tự nói.
Đường Mẫn cảm thấy đầu óc oanh một tiếng, nổ tung.
Lời nói lão hoàng đế này, quá khiếp sợ rồi.
Hắn cũng biết nương nàng, còn muốn nàng làm hoàng hậu của hắn, sau đó nương nàng chọn cha nàng, cho nên. . . . . .
Chậm một chút, ngươi nói rõ ràng chút, chuyện gì xảy ra? Đường Mẫn tiến lên mấy bước, tiến lên trước tới gần Mạc Lưu Lăng, nhìn người tuổi già 50 trong truyền thuyết, một cái chân bước vào quan tài.
Ngươi là người phương nào! Mạc Lưu Lăng hoảng thần một lát là tỉnh táo, nhìn nữ tử tương tự với Bách Lý Ưu, chỉ là không phải Bách Lý Ưu. Là ai, lại dám giả mạo Ưu nhi?
Ha ha, ngươi cảm thấy diện mạo như vậy sẽ là ai? Đường Mẫn khoanh tay lại, thú vị nhìn Mạc Lưu Lăng.
Lão hoàng đế này biết rất rõ ràng cha hắn không có bán nước, lại hạ chỉ chém hắn, cha còn không cho hắn trông nom, thật là thú vị cực kỳ. Đường Mẫn càng nghĩ càng giận, bọn họ đều không ngờ lừa gạt nàng như thế, khi dễ nàng cái gì cũng không biết!
Mạc Lưu Lăng nhìn chằm chằm Đường Mẫn, từng bước một tiến tới gần, hình như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra vẻ kinh hoảng, nhưng là Đường Mẫn trấn định khiến hắn hiểu. Người nữ tử trước mắt này, không có một tia khiếp đảm.
Đêm khuya xông vào hoàng cung, ngươi không sợ chết sao!
Sợ, ta sẽ không tới. ánh mắt Đường Mẫn biến đổi, bén nhọn nhìn Mạc Lưu Lăng, Tại sao, biết rõ cha ta không có tội, vì sao hạ chỉ xử trảm hắn?
Ngươi là?
Đường Mẫn.
Ngươi lặp lại lần nữa?
. . . . . .
Đường Mẫn 囧 rồi, hắn nghe không tốt lắm sao? Lặp lại lần nữa, làm gì ép sát như vậy. Quân Mạc Ly cùng Quân Vô Ưu hiện thân, kéo Đường Mẫn cách xa Mạc Lưu Lăng.
Mẫn nhi, không sao chứ?
Quân Vô Ưu liếc nhìn người bình thường không thể bình thường nữa, Không có việc gì, tốt lắm. Ngươi không thấy nàng bình tĩnh.
Đường Mẫn trợn mắt nhìn Quân Vô Ưu, gật đầu với Quân Mạc Ly, cầm tay của hắn. A Ly, ta không sao.
Lúc này Quân Mạc Ly mới yên tâm, bảo hộ Đường Mẫn ở sau lưng, nhìn Mạc Lưu Lăng tĩnh mịch. Lý do, bọn họ rõ ràng vô tội, vì sao?
Các ngươi là? Mạc Lưu Lăng đối với hai nam tử xuất hiện, không biết thân phận. Nhưng mơ hồ đã đoán được một chút.
Hai đứa con trai một vị khác mà ngươi nhốt. Quân Vô Ưu ở một bên nói. Nhìn cung điện to như vậy, đánh giá chung quanh.
Thì ra là như vậy, các ngươi đã thấy bọn họ. Mạc Lưu Lăng dùng câu khẳng định, hắn tin tưởng, Đường Ứng Nghiêu cùng Quân Hách Thiên hai lão thất phu này nhất định là để cho bọn họ rời đi, ngược lại, là bọn hắn tự mình lưu lại.
Nhìn Đường Mẫn, Mạc Lưu Lăng càng thêm khẳng định. Chuyện năm đó, tất cả đều là ngụy trang.
Cha ngươi để cho ngươi rời đi phải không, không cho phép gặp ta?
Ách, làm sao ngươi biết? Đường Mẫn kỳ quái, quả thật cha muốn nàng đi.
Bởi vì, hắn không muốn ta gặp được bộ dáng ngươi hôm nay. Mạc Lưu Lăng nghi ngờ nói. Mẫn nhi, ngươi là đứa bé của Ưu nhi, nhưng Ưu nhi nàng lại ngoan tâm
/147
|