Trấn nhỏ này hình như cũng rất náo nhiệt, Đường Mẫn nhìn tửu lâu nhốn nháo toàn người là người, huyên náo không thôi, vội hỏi: Tiểu nhị ca, nơi này đang có đại sự gì vậy? Sao lại đông người thế? .
Tiểu nhị chưa từng được ai gọi mình như vậy, một tiếng ca kia ngọt đến tận đáy lòng. Cười toe toét không thấy mắt đâu mũi đâu, quay sang nói với Đường Mẫn: Đại tỷ này nói đúng rồi. Vốn đây là nơi để mọi người phẩm trà nói chuyện trời dưới đất, mấy hôm nay, lại càng thêm đông vui, ắt hẳn hai người ở nơi khác tới nên mới không biết chuyện kinh thiên động địa ở Phượng Lăng. Ta nói cho hai người nghe…
Tiểu nhị hắng giọng, rồi cúi đầu khẽ thì thầm: Hai nhân vật lớn ở Phượng Lăng, đều bị hoạch tội. Một là Tả Tướng đại nhân của chúng ta, nghe đồn là bị phát hiện ra tham ô, hiện tại cả gia tộc đều bị tống vào ngục, đang chờ định tội! Còn có một sự kiện lớn nữa, đó chính là Trấn Nam Hầu tư thông với địch bán nước, hiện tại đã bị bắt, hoàng thượng giận dữ, hạ khẩu dụ một tháng sau xử chém. Hầu gia trên dưới đều bị tống giam, không biết sẽ xử trí gia quyến như thế nào. Không chết thì đoán chừng cũng phải lưu đày. . . . . .
Môt đại hán ở bàn bên cạnh nhìn sang, rồi nặng nề gật đầu: Đúng thế, hai vị hẳn không biết, đây được coi là chuyện kinh thiên động địa nhất tại Phượng Lăng. Nghĩ tới cũng đúng là khóe, hai nhà này còn là thân gia, Đích tiểu thư ngốc của phủ Trấn Nam hầu, gả cho tam công tử Tướng phủ. Lúc ấy lời đồn đãi về hai người họ còn bay đầy trời, lần này thật đúng là, haiz ——
Mọi người thở dài, đây được coi là hai gia tộc lớn số một số hai ở Phượng Lăng, chỉ trong một ngày liền thay đổi đến chóng mặt. Buổi sáng vẫn còn là triều thần phú quý nhất, đến chiều thì toàn gia đã bị tống giam.
Con người không ai nói trước được điều gì, có lúc số mạng lại thích trêu cợt người ta như thế.
Đường Mẫn gian nan nở nụ cười, quay sang gật đầu với tiểu nhị: Nghe nói còn có mấy người ở ngoài? .
Đúng vậy a, hai vị công tử của Tướng phủ cùng với tiểu thư ngốc của Hầu phủ đều đang ở đây bên ngoài, hoàng thượng thánh ân, nên không truy cứu hai vị kia, nhưng tiểu thư ngốc lại không thể thoát, dù sao tội bán nước, sao có thể nhẹ nhàng tha thứ được! .
Cả tửu lâu đều nháo nhào cả lên, tiểu nhị linh hoạt đi hết bàn nọ sang bàn kia, vội vàng thu thập tin tức. Đường Mẫn an tĩnh ăn xong, sau đó cùng Quân Mạc Ly lên lầu.
Cửa vừa đóng lại, không khí lập tức trở nên nặng nề.
Mẫn nhi, đừng lo lắng, Hầu Gia sẽ không làm ra chuyện như vậy! . Quân Mạc Ly an ủi, nhưng lại cảm thấy lời nói này của mình không hề đáng tin, thậm chí, hắn vừa nghe thấy tin tức này, liền lập tức liên tưởng đến bản chép tay kia, bệnh dịch tả bùng phát, Đường Ứng Nghiêu mưu phản, trong ứng ngoài hợp. . . . . .
Những hàng chữ kia, tái hiện lại toàn bộ, hình như chính là vì chứng kiến giờ khắc này.
A Ly, chàng có chuyện gạt ta! , Đường Mẫn lạnh lùng mở miệng, đã ở cạnh nhau một thời gian, nên nàng rất hiểu Quân Mạc Ly, thí dụ như giờ phút này, hắn cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, càng không được bình thường.
Trong lòng nhất định có quỷ!
Mẫn nhi! , Quân Mạc Ly không thể không thừa nhận, hắn thật sự không lừa được nàng. Suy đi nghĩ lại, hay là cứ nói cho Đường Mẫn nội dung trong cuốn sách kia, để cho nàng chuẩn bị sẵn tư tưởng.
Đường Mẫn kinh ngạc, những lời Quân Mạc Ly vừa nói cho nàng biết thật sự khó có thể tiêu hóa.
Sáu năm trước, bệnh dịch tả bùng phát là do phụ thân nàng khơi mào? Chỉ vì muốn đạt được vị trí quan trọng?
Vậy mà tất cả lại bị mẫu thân nàng phát hiện ghi chép lại
Tiểu nhị chưa từng được ai gọi mình như vậy, một tiếng ca kia ngọt đến tận đáy lòng. Cười toe toét không thấy mắt đâu mũi đâu, quay sang nói với Đường Mẫn: Đại tỷ này nói đúng rồi. Vốn đây là nơi để mọi người phẩm trà nói chuyện trời dưới đất, mấy hôm nay, lại càng thêm đông vui, ắt hẳn hai người ở nơi khác tới nên mới không biết chuyện kinh thiên động địa ở Phượng Lăng. Ta nói cho hai người nghe…
Tiểu nhị hắng giọng, rồi cúi đầu khẽ thì thầm: Hai nhân vật lớn ở Phượng Lăng, đều bị hoạch tội. Một là Tả Tướng đại nhân của chúng ta, nghe đồn là bị phát hiện ra tham ô, hiện tại cả gia tộc đều bị tống vào ngục, đang chờ định tội! Còn có một sự kiện lớn nữa, đó chính là Trấn Nam Hầu tư thông với địch bán nước, hiện tại đã bị bắt, hoàng thượng giận dữ, hạ khẩu dụ một tháng sau xử chém. Hầu gia trên dưới đều bị tống giam, không biết sẽ xử trí gia quyến như thế nào. Không chết thì đoán chừng cũng phải lưu đày. . . . . .
Môt đại hán ở bàn bên cạnh nhìn sang, rồi nặng nề gật đầu: Đúng thế, hai vị hẳn không biết, đây được coi là chuyện kinh thiên động địa nhất tại Phượng Lăng. Nghĩ tới cũng đúng là khóe, hai nhà này còn là thân gia, Đích tiểu thư ngốc của phủ Trấn Nam hầu, gả cho tam công tử Tướng phủ. Lúc ấy lời đồn đãi về hai người họ còn bay đầy trời, lần này thật đúng là, haiz ——
Mọi người thở dài, đây được coi là hai gia tộc lớn số một số hai ở Phượng Lăng, chỉ trong một ngày liền thay đổi đến chóng mặt. Buổi sáng vẫn còn là triều thần phú quý nhất, đến chiều thì toàn gia đã bị tống giam.
Con người không ai nói trước được điều gì, có lúc số mạng lại thích trêu cợt người ta như thế.
Đường Mẫn gian nan nở nụ cười, quay sang gật đầu với tiểu nhị: Nghe nói còn có mấy người ở ngoài? .
Đúng vậy a, hai vị công tử của Tướng phủ cùng với tiểu thư ngốc của Hầu phủ đều đang ở đây bên ngoài, hoàng thượng thánh ân, nên không truy cứu hai vị kia, nhưng tiểu thư ngốc lại không thể thoát, dù sao tội bán nước, sao có thể nhẹ nhàng tha thứ được! .
Cả tửu lâu đều nháo nhào cả lên, tiểu nhị linh hoạt đi hết bàn nọ sang bàn kia, vội vàng thu thập tin tức. Đường Mẫn an tĩnh ăn xong, sau đó cùng Quân Mạc Ly lên lầu.
Cửa vừa đóng lại, không khí lập tức trở nên nặng nề.
Mẫn nhi, đừng lo lắng, Hầu Gia sẽ không làm ra chuyện như vậy! . Quân Mạc Ly an ủi, nhưng lại cảm thấy lời nói này của mình không hề đáng tin, thậm chí, hắn vừa nghe thấy tin tức này, liền lập tức liên tưởng đến bản chép tay kia, bệnh dịch tả bùng phát, Đường Ứng Nghiêu mưu phản, trong ứng ngoài hợp. . . . . .
Những hàng chữ kia, tái hiện lại toàn bộ, hình như chính là vì chứng kiến giờ khắc này.
A Ly, chàng có chuyện gạt ta! , Đường Mẫn lạnh lùng mở miệng, đã ở cạnh nhau một thời gian, nên nàng rất hiểu Quân Mạc Ly, thí dụ như giờ phút này, hắn cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, càng không được bình thường.
Trong lòng nhất định có quỷ!
Mẫn nhi! , Quân Mạc Ly không thể không thừa nhận, hắn thật sự không lừa được nàng. Suy đi nghĩ lại, hay là cứ nói cho Đường Mẫn nội dung trong cuốn sách kia, để cho nàng chuẩn bị sẵn tư tưởng.
Đường Mẫn kinh ngạc, những lời Quân Mạc Ly vừa nói cho nàng biết thật sự khó có thể tiêu hóa.
Sáu năm trước, bệnh dịch tả bùng phát là do phụ thân nàng khơi mào? Chỉ vì muốn đạt được vị trí quan trọng?
Vậy mà tất cả lại bị mẫu thân nàng phát hiện ghi chép lại
/147
|