Editor: Maria Nyoko
Khoảng không gian tối mịt, Đường Mẫn lại mắng người phía trước một lần, mới xem như giải hận. Căm thù Thiên Mị, đầu óc ngươi động kinh rồi!
Hoàng Lăng xây ở góc đông bắc hẻo lánh, cực kỳ xa xôi, Thiên Mị nói xong cũng hành động, lôi kéo nàng một đường đi về phía trước.
Dĩ nhiên, bị buộc đi theo còn có hai nam nhân này, buồn bực bất đắc dĩ. Quân Mạc Ly cùng Hành Ngọc đi theo phía sau hai người, nhìn nhau im lặng. Đều là người nhà bọn họ, hai phiền toái.
Nhất là Hành Ngọc, một người mình thích, một người là muội muội mình. Có phải hai người phía trước làm việc rất nhất trí hay không.
Trong lòng Đường Mẫn bực tức, nàng hoàn toàn là bị kéo tới, mặc dù, nội tâm cũng muốn đi. Nàng yếu ớt nghĩ tới, đưa tay liếc nhìn không thấy được năm ngón, rùng mình một cái.
Thiên Mị, Hoàng Lăng này có bao nhiêu người?
Hả? Không ai.
Ta nói, đã chết. Đường Mẫn lôi kéo góc áo Thiên Mị, có chút thấp thỏm. Thiên Mị hiểu được, bắt đầu suy tư, một lúc sau, mới lên tiếng.
Kể từ sau khi đệ nhất đại Hoàng đế chết liền chôn ở Hoàng Lăng, đến bây giờ, cộng thêm những thất thất bát bát hoàng hậu Hoàng quý phi, phải có chừng trăm người.
Thiên Mị âm thầm gật đầu, quả thật không sai biệt lắm.
Đường Mẫn khóc không ra nước mắt, có cần tính chuẩn như vậy sao? Chừng trăm người chết, Hoàng Lăng này chính là một thi trường (quảng trường đầy thi thể), vì sao, hơn nửa đêm nàng đi Hoàng Lăng.
Đừng sợ, nữ nhân, có ta đây.
Thiên Mị nói lời thề son sắt, lại khiến Đường Mẫn càng thêm khinh bỉ. Chính là bởi vì ngươi, cho nên tất cả mới không hoàn mỹ như thế.
Hư, đến. Thiên Mị dừng bước lại, nhìn trước mắt, Đường Mẫn nhìn sang, Hoàng Lăng khổng lồ hiện lên ở trước mắt.
Tại sao lại dùng hiện lên, trong lòng Đường Mẫn kinh ngạc, cả Hoàng Lăng xây ở giữa không trung, phía dưới là đá cẩm thạch. Nhưng bóng đêm mông lung, nhìn sang giống như nổi lên.
Thật to, người chết dùng nhiều đắt như vậy sao?
Ai ai, Thiên Mị, nếu như ngươi làm Hoàng đế, sau khi chết cũng vào nơi này thì sao? Đường Mẫn bắt đầu trêu ghẹo, cười nắm bả vai nam nhân.
Thiên Mị nhất thời mặt đen, rủa hắn chết sao!
Ta không chết, không tốn sức phí tâm.
Thật tốt, ta cũng không thèm phí tâm. Ngươi chết vào nơi này cũng là lãng phí.
Ngươi!
Hành Ngọc kéo Thiên Mị qua, hai người kết thúc cãi nhau. Quân Mạc Ly nhân cơ hội quan sát địa hình, Hoàng Lăng Thương Lan, xây có điểm đặc sắc, lợi dụng địa hình vô cùng tốt. Hơn nữa, nhìn gần ngay trước mắt nhưng không cách nào đạt tới Hoàng Lăng, muốn đi vào, phí chút công phu.
Nơi này không có ai canh giữ.
Tại sao?
Thiên Mị liếc nhìn Đường Mẫn, thở dài, hắn còn chưa nói hết đâu rồi, nữ nhân này không thể không chen miệng này.
Trong Hoàng Lăng đều là cơ quan, bởi vì người đi vào nơi này cũng có đi không về, cho nên cơ quan bày trí không có hoạt động. Mỗi lần Hoàng đế băng hà hoặc là hoàng hậu Hoàng quý phi qua đời, người đưa vào không đi ra nữa. Hoàng gia tàn nhẫn, nhưng lại không thể tránh được. Thiết trí trong hoàng lăng không cho phép lộ ra ngoài, hắn, cũng chưa từng biết.
Đường Mẫn suy nghĩ một chút, ngẹo đầu cười hì hì, Thiên Mị, ngươi đi vào sao?
Ta còn không có chết. Hắn cảm thấy hắn muốn điên rồi, cùng nữ nhân này tranh luận, nàng rõ ràng không để cho hắn tốt hơn. Kể từ khi tới Hoàng Lăng, hai ba câu không thể không có từ chết.
Đi thôi, ta đi vào một lần, có đi không về, ta lại phải phá quy củ này.
Đường Mẫn phóng
Khoảng không gian tối mịt, Đường Mẫn lại mắng người phía trước một lần, mới xem như giải hận. Căm thù Thiên Mị, đầu óc ngươi động kinh rồi!
Hoàng Lăng xây ở góc đông bắc hẻo lánh, cực kỳ xa xôi, Thiên Mị nói xong cũng hành động, lôi kéo nàng một đường đi về phía trước.
Dĩ nhiên, bị buộc đi theo còn có hai nam nhân này, buồn bực bất đắc dĩ. Quân Mạc Ly cùng Hành Ngọc đi theo phía sau hai người, nhìn nhau im lặng. Đều là người nhà bọn họ, hai phiền toái.
Nhất là Hành Ngọc, một người mình thích, một người là muội muội mình. Có phải hai người phía trước làm việc rất nhất trí hay không.
Trong lòng Đường Mẫn bực tức, nàng hoàn toàn là bị kéo tới, mặc dù, nội tâm cũng muốn đi. Nàng yếu ớt nghĩ tới, đưa tay liếc nhìn không thấy được năm ngón, rùng mình một cái.
Thiên Mị, Hoàng Lăng này có bao nhiêu người?
Hả? Không ai.
Ta nói, đã chết. Đường Mẫn lôi kéo góc áo Thiên Mị, có chút thấp thỏm. Thiên Mị hiểu được, bắt đầu suy tư, một lúc sau, mới lên tiếng.
Kể từ sau khi đệ nhất đại Hoàng đế chết liền chôn ở Hoàng Lăng, đến bây giờ, cộng thêm những thất thất bát bát hoàng hậu Hoàng quý phi, phải có chừng trăm người.
Thiên Mị âm thầm gật đầu, quả thật không sai biệt lắm.
Đường Mẫn khóc không ra nước mắt, có cần tính chuẩn như vậy sao? Chừng trăm người chết, Hoàng Lăng này chính là một thi trường (quảng trường đầy thi thể), vì sao, hơn nửa đêm nàng đi Hoàng Lăng.
Đừng sợ, nữ nhân, có ta đây.
Thiên Mị nói lời thề son sắt, lại khiến Đường Mẫn càng thêm khinh bỉ. Chính là bởi vì ngươi, cho nên tất cả mới không hoàn mỹ như thế.
Hư, đến. Thiên Mị dừng bước lại, nhìn trước mắt, Đường Mẫn nhìn sang, Hoàng Lăng khổng lồ hiện lên ở trước mắt.
Tại sao lại dùng hiện lên, trong lòng Đường Mẫn kinh ngạc, cả Hoàng Lăng xây ở giữa không trung, phía dưới là đá cẩm thạch. Nhưng bóng đêm mông lung, nhìn sang giống như nổi lên.
Thật to, người chết dùng nhiều đắt như vậy sao?
Ai ai, Thiên Mị, nếu như ngươi làm Hoàng đế, sau khi chết cũng vào nơi này thì sao? Đường Mẫn bắt đầu trêu ghẹo, cười nắm bả vai nam nhân.
Thiên Mị nhất thời mặt đen, rủa hắn chết sao!
Ta không chết, không tốn sức phí tâm.
Thật tốt, ta cũng không thèm phí tâm. Ngươi chết vào nơi này cũng là lãng phí.
Ngươi!
Hành Ngọc kéo Thiên Mị qua, hai người kết thúc cãi nhau. Quân Mạc Ly nhân cơ hội quan sát địa hình, Hoàng Lăng Thương Lan, xây có điểm đặc sắc, lợi dụng địa hình vô cùng tốt. Hơn nữa, nhìn gần ngay trước mắt nhưng không cách nào đạt tới Hoàng Lăng, muốn đi vào, phí chút công phu.
Nơi này không có ai canh giữ.
Tại sao?
Thiên Mị liếc nhìn Đường Mẫn, thở dài, hắn còn chưa nói hết đâu rồi, nữ nhân này không thể không chen miệng này.
Trong Hoàng Lăng đều là cơ quan, bởi vì người đi vào nơi này cũng có đi không về, cho nên cơ quan bày trí không có hoạt động. Mỗi lần Hoàng đế băng hà hoặc là hoàng hậu Hoàng quý phi qua đời, người đưa vào không đi ra nữa. Hoàng gia tàn nhẫn, nhưng lại không thể tránh được. Thiết trí trong hoàng lăng không cho phép lộ ra ngoài, hắn, cũng chưa từng biết.
Đường Mẫn suy nghĩ một chút, ngẹo đầu cười hì hì, Thiên Mị, ngươi đi vào sao?
Ta còn không có chết. Hắn cảm thấy hắn muốn điên rồi, cùng nữ nhân này tranh luận, nàng rõ ràng không để cho hắn tốt hơn. Kể từ khi tới Hoàng Lăng, hai ba câu không thể không có từ chết.
Đi thôi, ta đi vào một lần, có đi không về, ta lại phải phá quy củ này.
Đường Mẫn phóng
/147
|