Chắn chắn mấy năm sau, trong sử sách sẽ ghi lại lần đoạt quyền tước vị này của Lý Nhàn trên Yến Sơn như thế này.
Cuối tháng 10 năm đại Nghiệp thứ 7, tại Yến Sơn Vương triệu tập mọi người để cùng nhau kháng Tùy, sơn tặc họ Kỷ muốn đoạt quyền, Vương đã dùng tiểu kế diệt trừ tên phản tặc này, củng cố địa vị, ổn định binh quyền. Tháng 3, Vương và mười tám kỵ đi Liêu Đông, một trận thành danh.
Bất luận là lần tranh quyền đoạt vị này ở trên Yến Sơn hay là sau này khi Lý Nhàn ở Liêu Đông, sử sách đều không ghi chép cẩn thận tỉ mỉ, rất nhiều chỗ đã bị lược bỏ, điều này đã khiến cho rất nhiều người hiếu kỳ về giai đoạn lịch sử này, tìm đủ mọi cách để truy tìm sự thật, nhưng đáng tiếc rất nhiều chuyện đều đã trôi theo cùng với dòng chảy thời gian thì không có cách nào để tìm lại được. Nhưng điều khiến mọi người vui mừng đó là Lý Nhàn khi ở Liêu Đông đã để lại rất nhiều truyền thuyết thần kỳ, được mọi người lưu truyền.
Từng có học giả phải thốt lên rằng: cuộc đời của Vương chính là một huyền thoại to lớn và đồ sộ.
- Thiếu Đương Gia, tôi có thể hỏi người một chuyện được không?
Lục Thập Tam nhìn thấy Lý Nhàn đang cúi đầu say sưa đọc sách, ánh mắt của y có phần nóng vội:
- Tôi rất hiếu kỳ, Kỷ Hạo Thiên là một người có tính cách không tồi nhưng tại sao hôm đó ở sau núi đội nhiên lại ra tay với ngươi? Hắn phải hiểu rõ hơn ai khác là không thể đánh lại người, hơn nữa Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát lại là chính hắn phái người tìm đến, tại sao hắn lại có thể làm ra những chuyện ngu ngốc đến như vậy?
Lý Nhàn ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Lục Thập Tam, sau đó buông ra bốn chữ lạnh lùng vô nghĩa: - Không thể trả lời!
Lục Thập Tam ngẩn người ra, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, bây giờ trong lời nói của y đã có chút tức giận: - Thiếu Đương Gia, người tại sao lại có thể nhỏ nhem đến vậy? Dạo gần đây, tôi giúp người huấn luyện binh lính, không có công lao thì cũng có khổ lao, một chuyện nhỏ nhặt như vậy, người lại không thể tiết lộ một chút cho tôi được hay sao?
Lý Nhàn khẽ cười cười, vẻ mặt bí hiểm.
Hắn càng không nói, Lục Thập Tam càng hiếu kỳ.
Y bước về phía trước, chau mày nhăn mặt và gặng hỏi: - Thiếu Đương Gia, ngài nói cho tôi biết đi! Thuộc hạ Yến Sơn đều bị ngài lừa gạt nhưng ngài đừng nghĩ rằng có thể gạt được tôi. Nếu như ngài không nói cho tôi biết, hôm nay, tôi sẽ ở lại phòng của ngài, quyết không rời nửa bước.
Lý Nhàn bất đắc dĩ hạ quyển sách trên tay xuống bàn, nhìn Lục Thập Tam và nói: - Lục giáo úy, tại sao huynh lại nhiều chuyện và lôi thôi như vậy?
- Nhiều chuyện? Tại sao lại là nhiều chuyện?
Lý Nhàn cười cười đáp lại: - Không có gì, huynh không đi đúng không, vậy thì ta đi!
Hắn đứng dậy, chắp tay hành lễ với Lục Thập Tam rồi bước ra ngoài. Lục Thập Tam chỉ còn biết đứng ngây người ra đó, sau đó thì chửi nhỏ một câu: - Con mẹ nó
Khóe miệng Lý Nhàn khẽ nhếch lên, rồi chầm chậm tiến về phía giáo trường. Trên đường đi, tất cả sơn tặc của Yến Sơn đều hành lễ với hắn và hắn cũng không lấy đó làm phiền, trái lại còn gật đầu đáp lại, miệng không quên cười tươi. Hắn bước đến chỗ phiến đá mà mình hay ngồi, trong lòng bất giác nghĩ tới Độc Cô Nhuệ Chí. Tính ra nhiều nhất thì 10 ngày nữa thì a gia và mọi người sẽ về đến Yến Sơn, không biết Tiểu Địch có cao hơn chút nào không, không biết có phải ngày nào a gia cũng uống rượu hay không, không biết vết thẹo trên mặt sư phụ có khó coi hay không, không biết Âu Tư Thanh Thanh có phải là càng lớn thì càng xinh đẹp hay không, không biết Hồng Phất cô cô còn hung dữ như xưa hay không, không biết khi mà hắn đem chuyện đó nói cho Độc Cô Nhuệ Chí nghe, thì y luôn sẽ tự hào rằng bản thân đã đào tạo ra một cao thủ dùng độc hay là mắng mình là một tên ngốc?
Đây là lần đầu tiên hắn hạ độc hại người, nói thực là Lý Nhàn có một chút căng thẳng, hồi hộp.
Hắn không biết liệu loại thuốc mà hắn chế tạo ra liệu có thể khiến cho người khác phát điên phát khùng hay không, ngộ nhỡ nó không có tác dụng, thì vở kịch ở đằng sau núi hắn làm sao có thể điều khiển được. May sao, một kẻ hiếu học tựa háo sắc như hắn, vẫn có thể pha chế ra một loại thuốc độc đủ để khiến cho Kỷ Hạo Thiên phát điên. Loại thuốc độc này thực ra đã được Lý Nhàn pha chế ra từ lâu, chỉ là vẫn chưa có cơ hội để thử nghiệm dược tính, cho nên đến lúc được sử dụng hắn khó tránh khỏi cảm giác lo lắng, căng thẳng. Nếu như không phải là trên người hắn có mặc chiếc áo giáp đặc biệt do Hồng Phất tặng thì hắn rất có thể đã phải thay đổi kế hoạch.
Vừa có thể điều chế ra thuốc độc vừa có thể điều chế ra được thuốc giải, đây đúng là một chuyện đáng mừng.
Cảm giác thành công này khiến hắn nhớ lại cảm giác khi hắn nắm được binh quyền của Yến Sơn trại.
Nói đi thì cũng phải nói lại, kiếp trước của Lý Nhàn có thể vẫn chưa được tiếp xúc với những thứ này. Lúc đó hắn là một người rất ghét uống thuốc, thậm chí đến lúc hắn bị bệnh phải truyền dịch mà hắn còn bị sốc, nhưng khi đến thế giới này, thần kinh của hắn đã được rèn luyện đến mức vô cùng kiên cường. Nếu như kiếp trước, hắn là một kẻ đến con gà cũng không dám giết thì bây giờ hắn lại là người có thể coi chuyện giết người như giết gà.
Tựa đầu vào tảng đá lớn, Lý Nhàn liền bắt đầu suy nghĩ về những đự định tiếp theo của hắn.
Dựa vào đội quân hơn một ngàn người, xưng Vương ở vùng Yến Sơn này cũng là một chuyện không tồi. Đại Tùy sắp loạn, thiên hạ lầm than, nơi đây cũng nằm trong phần lãnh thổ của Đại Tùy, quả thực là một nơi lý tưởng để lánh nạn. Nếu như Lý Nhàn là một người không có dã tâm thì cứ ở Yến Sơn kế thừa sản nghiệp của nghĩa phụ hắn Trương Trọng Kiên, làm một tên cầm đầu đám sơn tặc tung hoành ngang dọc thì cũng là một lựa chọn không tồi.
Đã cuối tháng 10 rồi, cuộc chinh phạt lần đầu tiên của Đại Tùy với Cao Cú Lệ đã ngày một gần. Lý Nhàn buộc phải đi một chuyến tới Liêu Đông, để xem rốt cuộc là vì lý do gì mà đại quân của Đại Tùy lại để thua trong trận đánh này. Từ một thế giới khác tới đây, nếu đã có cơ hội đích thân trải nghiệm về giai đoạn lịch sử này và giải được những câu đố mà rất nhiều người cùng thời vẫn đang đau đầu, cho nên dù là lý do gì đi chăng nữa thì Lý Nhàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này. Đương nhiên, lý do của hắn không thể nào so sánh với thứ tình cảm vừa đơn thuần vừa vĩ đại như của Lục Thập Tam, hắn chỉ là muốn thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân mình mà thôi.
Cũng không biết từ khi nào mà Lục Thập Tam đã đứng bên cạnh Lý Nhàn.
- Thiếu Đương Gia, ngài không định nói cho tôi biết hay sao?
Lục Thập Tam dùng vẻ mặt đáng thương để hỏi Lý Nhàn:
- Tôi là một người khi chưa làm sáng tỏ chuyện gì đó thì không tài nào ngủ được.
Lý Nhàn cười cười đáp lại: - Chẳng trách mà La Nghệ nói huynh là không thích hợp làm quan, với tính cách này của huynh, thật không thể tưởng tượng nổi nếu huynh thực sự làm quan thì sẽ xảy ra những chuyện thê thảm đến mức nào.
Hắn nheo mắt nhìn Lục Thập Tam và hỏi: - Huynh thực sự muốn biết?
- Ta rất muốn biết!
- Được! Ta có thể nói cho huynh biết, nhưng ta có một điều kiện!
- Điều kiện gì?
Lục Thập Tam lùi về sau một bước theo bản năng, y nhìn Lý Nhàn bằng ánh mắt căng thẳng. Dạo dần đây, y cũng được coi là hiểu được một chút về chàng thiếu niên với vẻ bề ngoài thanh tú, mang lại cho người đối diện cảm giác là thân thiện và trung thực, nhưng rốt cuộc lại là một con người như thế nào: mưu mô, xảo quyệt đích thực có tài dồn ép người khác vào chỗ chết, và cả một trái tim đen hơn cả than.
- Huynh dẫn đến đây khoảng 500 kỵ binh đúng không?
Lý Nhàn cười ha ha, nhìn Lục Thập Tam như đang nhìn một con gà mái mới béo lên. Cứ cho là không thể ăn hết trong một miếng thì nên giữ lại để cho nó đẻ ra vài quả trứng tươi ngon.
- Đừng có bất cứ ý đồ gì với đám binh lính đó!
Lục Thập Tam tức giận lên tiếng.
Lý Nhàn khoát khoát tay giải thích: - Không! Không! Không! Ta làm sao dám có ý gì với đám tinh kỵ dưới trướng của đại tướng U Châu? Những người này đều là binh sĩ của đại quân các ngươi, ta không dám lấy. Ý của ta là huynh xem, qua một thời gian nữa huynh cũng phải quay về U Châu một chuyến, những ngày qua chúng ta hợp tác với nhau rất vui vẻ, huynh không định tặng ta chút quà mọn trước ngày chia xa hay sao? Ví dụ như .. để lại 500 bộ áo giáp cho binh lính?
- Vớ vẩn!
Lục Thập Tam cuối cùng đã không kìm nén được cơn giận: - Ta thà không biết được chuyện kia chứ không thèm nói chuyện này với ngươi!
Nói xong, y quay người bước đi!
Lý Nhàn từ đằng sau hét lớn: - Này, tiếp tục nói chuyện đi, chúng ta có thể thương lượng mà! Bốn trăm? Ba trăm? Hai trăm được không?
Lục THập Tam bước nhanh đi đến đầu cũng không quay lại nhìn.
Tề Quận
Một hảo hán với dáng người to lớn khôi ngô, khuôn mặt màu vàng, lau mồ hôi trên trán rồi nói: - Sảng khoái! Sĩ Tín sóc pháp của đệ sao lại có thể tuyệt vời như vậy, mặc dù ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn rất khó để chống đỡ được, ta đúng là có chút tự ti đó!
Người đàn ông này khoảng hơn 30 tuổi, cao khoảng hơn 1,8m, vai rộng hông hẹp, lưng hổ eo vượn, tuy sắc mặt có hơi vàng nhưng thần sắc của đôi mắt lại rất sáng. Vẻ bề ngoài của người này không thể nói là tuấn tú nhưng ngũ quan đường đường chính chính, thân thể cường tráng, đặc biệt là đôi lông mày hình kiếm càng làm tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt tinh anh, khiến cho mọi người đều phải thốt lên một tiếng: Đại Hán hùng vũ.
Y mặc một bộ bì giáp mỏng, tay cầm một cây trường mâu ngồi vững vàng trên lưng con Hoàng Phiếu, chắp tay hướng về phía người thiếu niên mặc đen kia hành lễ.
La Sĩ Tín lắc đầu đáp lại: - Tần đại ca, dạo gần đây đệ và huynh đã đấu với nhau không dưới mười trận, nếu như huynh sử dụng hết toàn bộ sức lực của mình thì tuyệt đối sẽ không có chuyện 10 trận đều hòa như vậy. Sóc pháp của Tần đại ca tuyệt thế vô song, mạnh hơn những chiêu thức hoang dã của đệ rất nhiều. Nếu không phải Tần đại ca hạ thủ lưu tình thì e rằng đệ đã bị một nhát sóc của huynh quật cho ngã ngựa mất rồi.
Gã nhìn thẳng vào mặt của người đàn ông có khuôn mặt màu hơi vàng kia, người đàn ông cường tráng đó chính là Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo danh tiếng lừng lẫy ở Tề Quận.
Tần Quỳnh cười ha ha đáp lại: - Ta đang ở độ tuổi sung sức cho nên đọ về sức lực đương nhiên là lợi thế hơn đệ, nếu mà để hai ba năm nữa thì e rằng khó mà có thể đỡ được vài nhát mâu của Sĩ Tín rồi.
Sĩ Tín có chút bối rối, rồi cười cười đáp lại: - Tần đại ca lại nói đùa rồi!
Tần Quỳnh vứt cây trường sóc cho thân binh, rồi nhảy từ lưng con Hoàn Phiếu xuống.
- Sĩ Tín, có phải là đệ có chuyện gì đúng không?
Y bước đến trước mặt Sĩ Tín hỏi.
La Sĩ Tín hơi lặng người, một lát sau liền thở dài ngao ngán: - Đệ nhớ đến một người bạn, trước khi đệ đến Tề Quận, huynh ấy phải đi làm một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng hơn hai năm trôi qua rồi, đệ cũng không biết huynh ấy giờ có còn sống hay không?
Tần Quỳnh an ủi: - Nếu đã là bạn bè, tại sao khi đó đệ lại không ra tay tương trợ?
Sắc mặt của Sĩ TÍn chợt thay đổi, ngữ khí cũng thay đổi theo.
Sĩ Tín lại thở dài: - Đệ luôn dốc sức vì triều đình, cho nên mặc dù đệ và huynh ấy rất tâm đầu ý hợp, nhưng khổ một nỗi huynh ấy lại là kẻ tặc, cuối cùng đành phải đường ai nấy đi. Bây giờ cứ mỗi lần nghĩ lại chuyện xưa, trong lòng đệ lúc nào cũng có cảm giác tội lỗi.
Nói xong, gã liền đấm mạnh vào cây cột bên cạnh, khiến cho đám bụi ở trên mái nhà rơi xuống trắng xóa.
Tần Quỳnh nghe xong cũng ngẩn người ra, sau đó liền hỏi Sĩ Tín một cách tường tận. Khi biết được Lý Nhàn năm đó vì giúp một người bạn báo thù mà dẫn theo người ngựa xông vào đầm Cự Dã, lấy mười mấy người để đấu lại hơn một vạn cường đạo dưới trướng của Trương Kim Xưng. Nghe xong, Tần Quỳnh liền vỗ mạnh hai tay và nói: - Đúng là một nam tử hán! Nếu như có duyên, thì ta cũng nguyện ý kết bạn với người huynh đệ này.
Nói xong, y bỗng dừng lại, sắc mặt chợt biến sắc đến mức rất khó coi.
- Sĩ Tín
- Hả? Sao vậy? Tần đại ca!
- Buổi sáng ta mới nghe tướng quân nói qua, trận chiến trước đó, đám sơn tặc của đầm Cự Dã dưới sự thống lĩnh của Trương Kim Xưng đã dốc toàn bộ lực lượng tấn công huyện thành Cự Dã, cướp đi toàn bộ tài sản của người dân.
- Sao?
La Sĩ Tín nghe xong mà lặng người đi.
Tần Quỳnh chậm rãi kể tiếp: - Nếu như Trương Kim Xưng vẫn còn sống vậy người bạn đó của đệ
Ánh mắt của La Sĩ Tín chợt đỏ ngầu lên, giận dữ đám mạnh một quyền nữa vào cây cột, khiến cho cả căn phòng bụi bay mù mịt, đồng thời trên tay gã xuất hiện một dòng máu chảy xuống từ chỗ bị thương trên tay.
- Trương Kim Xưng! Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!
Cuối tháng 10 năm đại Nghiệp thứ 7, tại Yến Sơn Vương triệu tập mọi người để cùng nhau kháng Tùy, sơn tặc họ Kỷ muốn đoạt quyền, Vương đã dùng tiểu kế diệt trừ tên phản tặc này, củng cố địa vị, ổn định binh quyền. Tháng 3, Vương và mười tám kỵ đi Liêu Đông, một trận thành danh.
Bất luận là lần tranh quyền đoạt vị này ở trên Yến Sơn hay là sau này khi Lý Nhàn ở Liêu Đông, sử sách đều không ghi chép cẩn thận tỉ mỉ, rất nhiều chỗ đã bị lược bỏ, điều này đã khiến cho rất nhiều người hiếu kỳ về giai đoạn lịch sử này, tìm đủ mọi cách để truy tìm sự thật, nhưng đáng tiếc rất nhiều chuyện đều đã trôi theo cùng với dòng chảy thời gian thì không có cách nào để tìm lại được. Nhưng điều khiến mọi người vui mừng đó là Lý Nhàn khi ở Liêu Đông đã để lại rất nhiều truyền thuyết thần kỳ, được mọi người lưu truyền.
Từng có học giả phải thốt lên rằng: cuộc đời của Vương chính là một huyền thoại to lớn và đồ sộ.
- Thiếu Đương Gia, tôi có thể hỏi người một chuyện được không?
Lục Thập Tam nhìn thấy Lý Nhàn đang cúi đầu say sưa đọc sách, ánh mắt của y có phần nóng vội:
- Tôi rất hiếu kỳ, Kỷ Hạo Thiên là một người có tính cách không tồi nhưng tại sao hôm đó ở sau núi đội nhiên lại ra tay với ngươi? Hắn phải hiểu rõ hơn ai khác là không thể đánh lại người, hơn nữa Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát lại là chính hắn phái người tìm đến, tại sao hắn lại có thể làm ra những chuyện ngu ngốc đến như vậy?
Lý Nhàn ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Lục Thập Tam, sau đó buông ra bốn chữ lạnh lùng vô nghĩa: - Không thể trả lời!
Lục Thập Tam ngẩn người ra, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, bây giờ trong lời nói của y đã có chút tức giận: - Thiếu Đương Gia, người tại sao lại có thể nhỏ nhem đến vậy? Dạo gần đây, tôi giúp người huấn luyện binh lính, không có công lao thì cũng có khổ lao, một chuyện nhỏ nhặt như vậy, người lại không thể tiết lộ một chút cho tôi được hay sao?
Lý Nhàn khẽ cười cười, vẻ mặt bí hiểm.
Hắn càng không nói, Lục Thập Tam càng hiếu kỳ.
Y bước về phía trước, chau mày nhăn mặt và gặng hỏi: - Thiếu Đương Gia, ngài nói cho tôi biết đi! Thuộc hạ Yến Sơn đều bị ngài lừa gạt nhưng ngài đừng nghĩ rằng có thể gạt được tôi. Nếu như ngài không nói cho tôi biết, hôm nay, tôi sẽ ở lại phòng của ngài, quyết không rời nửa bước.
Lý Nhàn bất đắc dĩ hạ quyển sách trên tay xuống bàn, nhìn Lục Thập Tam và nói: - Lục giáo úy, tại sao huynh lại nhiều chuyện và lôi thôi như vậy?
- Nhiều chuyện? Tại sao lại là nhiều chuyện?
Lý Nhàn cười cười đáp lại: - Không có gì, huynh không đi đúng không, vậy thì ta đi!
Hắn đứng dậy, chắp tay hành lễ với Lục Thập Tam rồi bước ra ngoài. Lục Thập Tam chỉ còn biết đứng ngây người ra đó, sau đó thì chửi nhỏ một câu: - Con mẹ nó
Khóe miệng Lý Nhàn khẽ nhếch lên, rồi chầm chậm tiến về phía giáo trường. Trên đường đi, tất cả sơn tặc của Yến Sơn đều hành lễ với hắn và hắn cũng không lấy đó làm phiền, trái lại còn gật đầu đáp lại, miệng không quên cười tươi. Hắn bước đến chỗ phiến đá mà mình hay ngồi, trong lòng bất giác nghĩ tới Độc Cô Nhuệ Chí. Tính ra nhiều nhất thì 10 ngày nữa thì a gia và mọi người sẽ về đến Yến Sơn, không biết Tiểu Địch có cao hơn chút nào không, không biết có phải ngày nào a gia cũng uống rượu hay không, không biết vết thẹo trên mặt sư phụ có khó coi hay không, không biết Âu Tư Thanh Thanh có phải là càng lớn thì càng xinh đẹp hay không, không biết Hồng Phất cô cô còn hung dữ như xưa hay không, không biết khi mà hắn đem chuyện đó nói cho Độc Cô Nhuệ Chí nghe, thì y luôn sẽ tự hào rằng bản thân đã đào tạo ra một cao thủ dùng độc hay là mắng mình là một tên ngốc?
Đây là lần đầu tiên hắn hạ độc hại người, nói thực là Lý Nhàn có một chút căng thẳng, hồi hộp.
Hắn không biết liệu loại thuốc mà hắn chế tạo ra liệu có thể khiến cho người khác phát điên phát khùng hay không, ngộ nhỡ nó không có tác dụng, thì vở kịch ở đằng sau núi hắn làm sao có thể điều khiển được. May sao, một kẻ hiếu học tựa háo sắc như hắn, vẫn có thể pha chế ra một loại thuốc độc đủ để khiến cho Kỷ Hạo Thiên phát điên. Loại thuốc độc này thực ra đã được Lý Nhàn pha chế ra từ lâu, chỉ là vẫn chưa có cơ hội để thử nghiệm dược tính, cho nên đến lúc được sử dụng hắn khó tránh khỏi cảm giác lo lắng, căng thẳng. Nếu như không phải là trên người hắn có mặc chiếc áo giáp đặc biệt do Hồng Phất tặng thì hắn rất có thể đã phải thay đổi kế hoạch.
Vừa có thể điều chế ra thuốc độc vừa có thể điều chế ra được thuốc giải, đây đúng là một chuyện đáng mừng.
Cảm giác thành công này khiến hắn nhớ lại cảm giác khi hắn nắm được binh quyền của Yến Sơn trại.
Nói đi thì cũng phải nói lại, kiếp trước của Lý Nhàn có thể vẫn chưa được tiếp xúc với những thứ này. Lúc đó hắn là một người rất ghét uống thuốc, thậm chí đến lúc hắn bị bệnh phải truyền dịch mà hắn còn bị sốc, nhưng khi đến thế giới này, thần kinh của hắn đã được rèn luyện đến mức vô cùng kiên cường. Nếu như kiếp trước, hắn là một kẻ đến con gà cũng không dám giết thì bây giờ hắn lại là người có thể coi chuyện giết người như giết gà.
Tựa đầu vào tảng đá lớn, Lý Nhàn liền bắt đầu suy nghĩ về những đự định tiếp theo của hắn.
Dựa vào đội quân hơn một ngàn người, xưng Vương ở vùng Yến Sơn này cũng là một chuyện không tồi. Đại Tùy sắp loạn, thiên hạ lầm than, nơi đây cũng nằm trong phần lãnh thổ của Đại Tùy, quả thực là một nơi lý tưởng để lánh nạn. Nếu như Lý Nhàn là một người không có dã tâm thì cứ ở Yến Sơn kế thừa sản nghiệp của nghĩa phụ hắn Trương Trọng Kiên, làm một tên cầm đầu đám sơn tặc tung hoành ngang dọc thì cũng là một lựa chọn không tồi.
Đã cuối tháng 10 rồi, cuộc chinh phạt lần đầu tiên của Đại Tùy với Cao Cú Lệ đã ngày một gần. Lý Nhàn buộc phải đi một chuyến tới Liêu Đông, để xem rốt cuộc là vì lý do gì mà đại quân của Đại Tùy lại để thua trong trận đánh này. Từ một thế giới khác tới đây, nếu đã có cơ hội đích thân trải nghiệm về giai đoạn lịch sử này và giải được những câu đố mà rất nhiều người cùng thời vẫn đang đau đầu, cho nên dù là lý do gì đi chăng nữa thì Lý Nhàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này. Đương nhiên, lý do của hắn không thể nào so sánh với thứ tình cảm vừa đơn thuần vừa vĩ đại như của Lục Thập Tam, hắn chỉ là muốn thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân mình mà thôi.
Cũng không biết từ khi nào mà Lục Thập Tam đã đứng bên cạnh Lý Nhàn.
- Thiếu Đương Gia, ngài không định nói cho tôi biết hay sao?
Lục Thập Tam dùng vẻ mặt đáng thương để hỏi Lý Nhàn:
- Tôi là một người khi chưa làm sáng tỏ chuyện gì đó thì không tài nào ngủ được.
Lý Nhàn cười cười đáp lại: - Chẳng trách mà La Nghệ nói huynh là không thích hợp làm quan, với tính cách này của huynh, thật không thể tưởng tượng nổi nếu huynh thực sự làm quan thì sẽ xảy ra những chuyện thê thảm đến mức nào.
Hắn nheo mắt nhìn Lục Thập Tam và hỏi: - Huynh thực sự muốn biết?
- Ta rất muốn biết!
- Được! Ta có thể nói cho huynh biết, nhưng ta có một điều kiện!
- Điều kiện gì?
Lục Thập Tam lùi về sau một bước theo bản năng, y nhìn Lý Nhàn bằng ánh mắt căng thẳng. Dạo dần đây, y cũng được coi là hiểu được một chút về chàng thiếu niên với vẻ bề ngoài thanh tú, mang lại cho người đối diện cảm giác là thân thiện và trung thực, nhưng rốt cuộc lại là một con người như thế nào: mưu mô, xảo quyệt đích thực có tài dồn ép người khác vào chỗ chết, và cả một trái tim đen hơn cả than.
- Huynh dẫn đến đây khoảng 500 kỵ binh đúng không?
Lý Nhàn cười ha ha, nhìn Lục Thập Tam như đang nhìn một con gà mái mới béo lên. Cứ cho là không thể ăn hết trong một miếng thì nên giữ lại để cho nó đẻ ra vài quả trứng tươi ngon.
- Đừng có bất cứ ý đồ gì với đám binh lính đó!
Lục Thập Tam tức giận lên tiếng.
Lý Nhàn khoát khoát tay giải thích: - Không! Không! Không! Ta làm sao dám có ý gì với đám tinh kỵ dưới trướng của đại tướng U Châu? Những người này đều là binh sĩ của đại quân các ngươi, ta không dám lấy. Ý của ta là huynh xem, qua một thời gian nữa huynh cũng phải quay về U Châu một chuyến, những ngày qua chúng ta hợp tác với nhau rất vui vẻ, huynh không định tặng ta chút quà mọn trước ngày chia xa hay sao? Ví dụ như .. để lại 500 bộ áo giáp cho binh lính?
- Vớ vẩn!
Lục Thập Tam cuối cùng đã không kìm nén được cơn giận: - Ta thà không biết được chuyện kia chứ không thèm nói chuyện này với ngươi!
Nói xong, y quay người bước đi!
Lý Nhàn từ đằng sau hét lớn: - Này, tiếp tục nói chuyện đi, chúng ta có thể thương lượng mà! Bốn trăm? Ba trăm? Hai trăm được không?
Lục THập Tam bước nhanh đi đến đầu cũng không quay lại nhìn.
Tề Quận
Một hảo hán với dáng người to lớn khôi ngô, khuôn mặt màu vàng, lau mồ hôi trên trán rồi nói: - Sảng khoái! Sĩ Tín sóc pháp của đệ sao lại có thể tuyệt vời như vậy, mặc dù ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn rất khó để chống đỡ được, ta đúng là có chút tự ti đó!
Người đàn ông này khoảng hơn 30 tuổi, cao khoảng hơn 1,8m, vai rộng hông hẹp, lưng hổ eo vượn, tuy sắc mặt có hơi vàng nhưng thần sắc của đôi mắt lại rất sáng. Vẻ bề ngoài của người này không thể nói là tuấn tú nhưng ngũ quan đường đường chính chính, thân thể cường tráng, đặc biệt là đôi lông mày hình kiếm càng làm tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt tinh anh, khiến cho mọi người đều phải thốt lên một tiếng: Đại Hán hùng vũ.
Y mặc một bộ bì giáp mỏng, tay cầm một cây trường mâu ngồi vững vàng trên lưng con Hoàng Phiếu, chắp tay hướng về phía người thiếu niên mặc đen kia hành lễ.
La Sĩ Tín lắc đầu đáp lại: - Tần đại ca, dạo gần đây đệ và huynh đã đấu với nhau không dưới mười trận, nếu như huynh sử dụng hết toàn bộ sức lực của mình thì tuyệt đối sẽ không có chuyện 10 trận đều hòa như vậy. Sóc pháp của Tần đại ca tuyệt thế vô song, mạnh hơn những chiêu thức hoang dã của đệ rất nhiều. Nếu không phải Tần đại ca hạ thủ lưu tình thì e rằng đệ đã bị một nhát sóc của huynh quật cho ngã ngựa mất rồi.
Gã nhìn thẳng vào mặt của người đàn ông có khuôn mặt màu hơi vàng kia, người đàn ông cường tráng đó chính là Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo danh tiếng lừng lẫy ở Tề Quận.
Tần Quỳnh cười ha ha đáp lại: - Ta đang ở độ tuổi sung sức cho nên đọ về sức lực đương nhiên là lợi thế hơn đệ, nếu mà để hai ba năm nữa thì e rằng khó mà có thể đỡ được vài nhát mâu của Sĩ Tín rồi.
Sĩ Tín có chút bối rối, rồi cười cười đáp lại: - Tần đại ca lại nói đùa rồi!
Tần Quỳnh vứt cây trường sóc cho thân binh, rồi nhảy từ lưng con Hoàn Phiếu xuống.
- Sĩ Tín, có phải là đệ có chuyện gì đúng không?
Y bước đến trước mặt Sĩ Tín hỏi.
La Sĩ Tín hơi lặng người, một lát sau liền thở dài ngao ngán: - Đệ nhớ đến một người bạn, trước khi đệ đến Tề Quận, huynh ấy phải đi làm một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng hơn hai năm trôi qua rồi, đệ cũng không biết huynh ấy giờ có còn sống hay không?
Tần Quỳnh an ủi: - Nếu đã là bạn bè, tại sao khi đó đệ lại không ra tay tương trợ?
Sắc mặt của Sĩ TÍn chợt thay đổi, ngữ khí cũng thay đổi theo.
Sĩ Tín lại thở dài: - Đệ luôn dốc sức vì triều đình, cho nên mặc dù đệ và huynh ấy rất tâm đầu ý hợp, nhưng khổ một nỗi huynh ấy lại là kẻ tặc, cuối cùng đành phải đường ai nấy đi. Bây giờ cứ mỗi lần nghĩ lại chuyện xưa, trong lòng đệ lúc nào cũng có cảm giác tội lỗi.
Nói xong, gã liền đấm mạnh vào cây cột bên cạnh, khiến cho đám bụi ở trên mái nhà rơi xuống trắng xóa.
Tần Quỳnh nghe xong cũng ngẩn người ra, sau đó liền hỏi Sĩ Tín một cách tường tận. Khi biết được Lý Nhàn năm đó vì giúp một người bạn báo thù mà dẫn theo người ngựa xông vào đầm Cự Dã, lấy mười mấy người để đấu lại hơn một vạn cường đạo dưới trướng của Trương Kim Xưng. Nghe xong, Tần Quỳnh liền vỗ mạnh hai tay và nói: - Đúng là một nam tử hán! Nếu như có duyên, thì ta cũng nguyện ý kết bạn với người huynh đệ này.
Nói xong, y bỗng dừng lại, sắc mặt chợt biến sắc đến mức rất khó coi.
- Sĩ Tín
- Hả? Sao vậy? Tần đại ca!
- Buổi sáng ta mới nghe tướng quân nói qua, trận chiến trước đó, đám sơn tặc của đầm Cự Dã dưới sự thống lĩnh của Trương Kim Xưng đã dốc toàn bộ lực lượng tấn công huyện thành Cự Dã, cướp đi toàn bộ tài sản của người dân.
- Sao?
La Sĩ Tín nghe xong mà lặng người đi.
Tần Quỳnh chậm rãi kể tiếp: - Nếu như Trương Kim Xưng vẫn còn sống vậy người bạn đó của đệ
Ánh mắt của La Sĩ Tín chợt đỏ ngầu lên, giận dữ đám mạnh một quyền nữa vào cây cột, khiến cho cả căn phòng bụi bay mù mịt, đồng thời trên tay gã xuất hiện một dòng máu chảy xuống từ chỗ bị thương trên tay.
- Trương Kim Xưng! Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!
/219
|