Đạt Khê Trường Nho cưỡi trên lưng ngựa ôm quyền nói: - Ơn tương trợ hôm nay, Đạt Khê Trường Nho ghi nhớ trong lòng. Coi như ta nợ Diệp đại gia. Sau này Diệp đại gia có yêu cầu gì, Đạt Khê Trường Nho quyết không từ chối.
Diệp Hoài Tụ cải chính nói: - Là hắn, không phải tướng quân ngài.
Đạt Khê Trường Nho lắc lắc đầu: - Là ta, không phải hắn.
Lời nói có vẻ không chút ý nghĩa, nhưng hai người đều hiểu hàm ý trong đó. Đạt Khê Trường Nho biết Diệp Hoài Tụ tất có mưu đồ, mà âm mưu này nói không chừng là chuyện vô cùng hung hiểm. Cho nên y liền đem kéo món nợ ân tình này lên người mình, không kéo Lý Nhàn vào trong đó. Còn ý tứ của Diệp Hoài Tụ thì rất rõ ràng, hồi báo nàng muốn trực tiếp có liên quan trực tiếp đến Lý Nhàn.
- Tướng quân uy danh vang dội, thật ra cũng giống nhau.
Nói xong một câu không đâu vào đâu, Diệp Hoài Tụ nhẹ nhàng thi lễ nói: - Ta mệt rồi, không tiễn tướng quân được.
Đạt Khê Trường Nho ôm quyền: - Cáo từ.
Lý Nhàn cũng ôm quyền, sau đó quay đầu ngựa rời khỏi thảo lư.
Thị nữ Vô Loan của A Sử Na Đóa Đóa đột nhiên đứng chặn trước mặt Lý Nhàn, trên mặt giăng đầy biểu cảm lo lắng, lồng ngực cũng phập phồng bất định, có lẽ là vì phẫn nộ gây ra. Nàng ta muốn giết Lý Nhàn mà không được, lại bị Diệp Hoài Tụ phạt đến phàn lung kiểm điểm, đang ở trong phàn lung hờn dỗi, lại bị tên đáng ghét Lý Nhàn một đao chém hỏng phàn lung. Lồng vỡ rồi, lòng tự trọng của thiếu nữ cũng theo phàn lung nứt ra một khe hở.
- Ngày khác, ta sẽ giết ngươi!
Vô Loan nhìn Lý Nhàn nhấn mạnh từng chữ.
Lý Nhàn bĩu môi, không coi ra gì.
Hắn đẩy đầu ngựa, đi vòng qua Vô Loan.
Giơ tay vỗ một cái lên mông con đại hắc mã: - Chạy đi Hắc Ngạnh!
Đại hắc mã hí lên hai tiếng, tung bốn vó tạo nên một mảnh khói bụi chạy như bay mà đi. Đạt Khê Trường Nho gật gật đầu cáo biệt Diệp Hoài Tụ, sau đó thúc ngựa đuổi theo Lý Nhàn. Bụi đất dưới chân bị hai con chiến mã thần tuấn hất lên cao ngất, khói bụi chưa tan, hai con ngựa đã chạy đi khá xa. Mơ hồ, còn có thể nghe thấy giọng hát ngũ âm không đủ như tiếng sói tru của thiếu niên kia.
- Ôm một cái này thì ôm một cái, ôm tiểu muội muội bước lên kiệu hoa
- Khụ khụ!
Vô Loan ho khan mấy tiếng trừng mắt nhìn theo bóng lưng ai kia, trên mặt là biểu cảm có thể giết người. Sở dĩ nàng ta có bộ dạng này không phải căm hận sự hạ lưu chói tai của tiếng ca ai đó, mà vì lúc đại hắc mã khởi động bụi đất đá lên đều ở trên người nàng.
A Sử Na Đóa Đóa đương nhiên không ra tiễn biệt.
Có thể, nàng cho rằng thiếu niên đó không đáng để mình coi trọng, hoặc cũng có thể, nàng có chút hổ thẹn không muốn đối mặt?
Nàng đứng bên cửa sổ, nhắm mắt, nghe tiếng hát khàn khàn cuồng ngạo phía xa, khóe miệng hé ra một nụ cười.
Chỉ mong.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, chỉ mong sau này không phải gặp lại.
Thời điểm Lý Nhàn và Đạt Khê Trường Nho hội hợp với Huyết kỵ binh đợi ở phía xa, Độc Cô Nhuệ Chí và Triều Cầu Ca đang cãi nhau. Nội dung cãi nhau không có gì đáng nói. Đơn giản là nếu Đạt Khê Trường Nho và Lý Nhàn còn không quay lại sẽ dùng biện pháp gì xông vào cứu người. Đương nhiên, đây chỉ là hai người chờ đợi nhàm chán kiếm chuyện tranh luận mà thôi. Trên người Đạt Khê Trường Nho có mang pháo hoa tín hiệu. Nếu thực sự có nguy cơ gì sớm đã triệu tập họ đến.
- Vẫn là hạ độc nhanh hơn, gió hôm nay thổi hướng đối diện, ta ở cách nửa dặm châm mấy đống lửa thả khói qua, một lúc quật ngã tất cả mọi người chẳng phải bớt được rất nhiều việc?
Độc Cô Nhuệ Chí tự phụ nói.
- Đúng vậy đúng vậy.
Triều Cầu Ca bĩu môi nói: - Bao gồm cả tướng quân và An Chi.
Độc Cô Nhuệ Chí cũng không đỏ mặt, cây ngay không sợ chết đứng nói: - Trong vòng nửa canh giờ không chết được đâu, ta cứu lại là được.
Triệu Cầu Ca phản bác nói: - Nếu trong thảo lư thực sự có mai phục, với tốc độ của lang kỵ Đột Quyết có thể cho ngươi thời gian chất củi đốt lửa? Mấy trăm mũi lang nha tiễn bắn tới, ngươi xác định ngươi còn có thể cứu người?
Độc Cô Nhuệ Chí nói:
- Vậy theo như ngươi thấy, dẫn theo hai mươi huynh đệ trực tiếp xông vào thì ổn?
Triều Cầu Ca nói: - Dù sao cũng đáng tin hơn ngươi!
Độc Cô Nhuệ Chí há há miệng, một lúc lâu sau mới nhớ ra một từ Lý Nhàn dạy hắn: - Ngu ngốc!
Triều Cầu Ca sửng sốt, lập tức nổi giận: - Ngươi mới ngốc!
Cách đó không xa, ai đó đang vuốt ve thanh trực đao màu đen thân đao trơn như sóng nước cảm nhận độ lạnh trên lưỡi đao, vừa lắc đầu vừa thở dài lẩm bẩm: - Là mình không tốt, không nên dạy bọn họ từ này, nếu xuất hiện trong sử thư qua sớm Hắn khẽ rùng mình: - Các học giả hậu thế lật giở sách sử nhìn thấy từ này, mới thực sự ngu ngốc
Mọi người thu thập hành lý khởi hành về nhà, lúc trở về tâm trạng lại là một cảnh tượng khác, thoải mái vui vẻ, thậm chí có Huyết kỵ còn cao hứng thúc ngựa đuổi theo một con chồn hoang gầy trơ xương.
- Đặc Cần, vì sao không giết bọn họ?
Bọn Lý Nhàn rời đi chưa được bao lâu, một đội hơn một trăm Hồng Phi Phong xuất hiện bên trên sườn núi. Một người trong đó ghé đến bên cạnh thủ lĩnh thấp giọng hỏi.
- Tại sao phải giết họ?
Người cầm đầu là một nam nhân ba mươi tuổi với huyết thống Đột Quyết điển hình, tóc xoăn mắt xanh, dáng người khỏe mạnh. Mặc một thân kim giáp mãng lân, đầu đội nón trụ, hắn cưỡi một con đặc lặc phiếu huyết thông thuần chủng, trên đắc thắng câu treo một thanh thanh đại đao lưng rộng đầu tròn, không phải kiểu dáng người trên thảo nguyên quen dùng. Sắc mặt người này hơi đen, có lẽ là do thường xuyên dầm sương dãi nắng. Để một bộ râu quai nón, nhưng lại không toát ra dáng vẻ hào sảng.
Y nhìn theo phương hướng Huyết kỵ binh rời đi, ánh mắt suy nghĩ.
- Diệp Hoài Tụ không biết lại có chủ ý gì.
Nam tử Đột Quyết được gọi là Đặc Cần thở dài một tiếng, tự nói với mình.
- Không nên nhiều chuyện, xem xem người Khiết Đan và người Hề đánh nhau đã có kết quả hay chưa rồi chúng ta trở về, đừng quên Khả Hãn đã giao phó, xây dựng một tòa mộc thành có thể chứa được mười vạn quân trên thảo nguyên người Hề mới là chuyện quan trọng, đám tôm tép nhãi nhép này không đáng quan tâm.
- Tuân mệnh.
Nam tử Đột Quyết cao lớn phất phất tay nói: - Đi, nói với Diệp đại gia, A Sử Na Khứ Hộc ta đã trở lại rồi, lần này nếu vẫn không để thánh nữ đi theo ta, ta sẽ phóng hỏa đốt hết mấy gian phòng rách của nàng.
- Nhưng Đặc Cần, thánh nữ hình như không muốn trở về.
Bách phu trưởng của Hồng Phi Phong khó khăn nói.
- Đồ ngu!
A Sử Na Khứ Hộc quất một roi lên lưng bách phu mắng: - Chỉ bảo ngươi đi nói như vậy, ai muốn thực sự dẫn thánh nữ đi? Ta chỉ là muốn cho nữ nhân điên cuồng kia biết, nàng ta nên tranh thủ đi làm chuyện mình nên làm đi.
Y khoát tay: - Phái thêm mấy người đi nói với Tô Xuyết Tân Di, bảo hắn ở bên Nhược Lạc Thủy nướng sẵn một con dê béo chờ ta!
- Tuân mệnh.
Bách phu trưởng đáp một tiếng, sau đó mệnh lệnh mấy người chia nhau đi làm.
A Sử Na Khứ Hộc nhìn nhìn phương hướng thảo lư, lại nhìn nhìn phương hướng hồ Thanh Ngưu phía đông. Khóe miệng nhếch nhếch, dường như đang nghĩ đến chuyện gì thú vị.
Sáu mươi dặm về phía Bắc.
Tô Xuyết Tân Di- Tiểu Khả Hãn tân nhiệm của người Tập đang đứng bên Nhược Lạc Thủy, nhìn dòng nước tan băng suy nghĩ xuất thần. Một gã người hầu đi đến bên cạnh y thấp giọng nói mấy câu gì đó, Tô Xuyết Tân Di gật gật đầu. Dáng người của y không cao, so với nam tử cao lớn bên cạnh y rõ ràng thấp hơn một chút, cũng có chút gầy yếu. Cho nên lúc y nhìn người đó đều phải ngẩng đầu. Mà nhìn từ góc độ này, luôn cảm thấy người đó đúng là rất cao lớn, càng khiến cho Tô Xuyết Tân Di không khỏi có chút tự ti.
- Huynh đệ thân ái của ta!
Y ái ngại nói: - Có một tin tức xấu.
Nam tử bên cạnh hắn chính là thủ lĩnh Ma Hội của bộ tộc Hà Đại Hà Khiết Đan, nghe Tô Xuyết Tân Di nói vậy, ông ta khẽ nhíu mày: - Đừng nói với ta, ngươi lại đổi ý!
Tô Xuyết Tân Di có chút phiền não chỉ chỉ ra sau nói:
- Ta mang đến một vạn dũng sĩ người Tập, đã đến đây rồi không lẽ ta còn hối hận? Ai Lực Phất khinh người quá đáng, chiến hỏa đã đốt đến biên giới thảo nguyên chúng ta, cho dù ngươi không đến ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ngay sau đó, y lại giống như quả bóng xì hơi ỉu xìu nói: - Nhưng A Sử Na Khứ Hộc đến rồi!
Y nhún nhún vai: - Ta biết rồi, huynh đệ của ta, A Sử Na Khứ Hộc không đồng ý ta xuất binh trợ giúp ngươi.
Ma Hội cười lạnh nói: - Tô Xuyết Tân Di, cùng một lời ta không muốn nói hai lần, ta chỉ muốn cho ngươi nhìn rõ, người Đột Quyết đang giở âm mưu quỷ kế gì! Nếu bộ lạc của ta chiến bại, người tiếp theo chính là ngươi!
Tô Xuyết Tân Di sững người, cười khổ nói: - Nếu ta tiếp tục dẫn binh Nam hạ, chỉ e không cần đợi đến lần sau.
Ma Hội trầm mặc một lúc, sau đó đi đến bên cạnh chiến mã của mình tung người nhảy lên. Ông ta huýt sáo triệu tập các thị vệ của mình đến, sau đó cúi người nói với Tô Xuyết Tân Di: - Huynh đệ của ta, xin ngươi hãy tin ta, ta sẽ dẫn theo dũng sĩ của bộ tộc mình chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Cho dù thất bại, chúng ta cũng sẽ chết đứng. Còn ngươi, sống thêm vài ngày như một con chó đi, đợi người Hề cướp được thảo nguyên của chúng ta nuôi mập chiến mã, có người Đột Quyết chống lưng mũi đao của họ sẽ hướng đến ngươi.
Ông ta vỗ vỗ chiến mã, mang theo hộ vệ hò hét mà đi.
Mười mấy người Khiết Đan cao giọng ca hát, tiếng hát hào sảng truyền đi rất xa.
Ta cưỡi chiến mã của ta, có thể đi đến tận chân trời.
Nơi đó có cô nương xinh đẹp, có đồng ruộng phì nhiêu và vô số châu báu.
Nơi đó không phải nhà ta.
Ta sẽ dẫn theo nô lệ trở về, mang theo lương thực trở về, mang theo vinh quang trở về.
Cưỡng trên ngựa của ta, vung vẩy loan đao.
Khiến cho kẻ thù rơi lệ, khiến cho kẻ thù đổ máu!
(Con cháu Khả Hãn xưng là Đặc Cần, trong sách A Sử Na Khứ Hộc chỉ là nhân vật hư cấu, các chuyên gia nghiên cứu lịch sử không cần tìm hiểu sâu. Ngoài ra, chức quan quân sự Đột Quyết xưng hô tương đối đau đầu, ví dụ Ất Cân Khuất Lợi Xuyết, Đạt Can, Diêm Hồng Đạt, Tô Ni gì đóTôi cũng không hiểu cụ thể là chức vụ gì, cho nên để việc sáng tác được thuận lợi, đơn vị quân sự cơ bản vẫn dùng Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng để xưng hô, tôi là muốn cho người đọc tiêu hóa dễ dàng, đây là sự thật, tuyệt đối không phải tôi lười)
Diệp Hoài Tụ cải chính nói: - Là hắn, không phải tướng quân ngài.
Đạt Khê Trường Nho lắc lắc đầu: - Là ta, không phải hắn.
Lời nói có vẻ không chút ý nghĩa, nhưng hai người đều hiểu hàm ý trong đó. Đạt Khê Trường Nho biết Diệp Hoài Tụ tất có mưu đồ, mà âm mưu này nói không chừng là chuyện vô cùng hung hiểm. Cho nên y liền đem kéo món nợ ân tình này lên người mình, không kéo Lý Nhàn vào trong đó. Còn ý tứ của Diệp Hoài Tụ thì rất rõ ràng, hồi báo nàng muốn trực tiếp có liên quan trực tiếp đến Lý Nhàn.
- Tướng quân uy danh vang dội, thật ra cũng giống nhau.
Nói xong một câu không đâu vào đâu, Diệp Hoài Tụ nhẹ nhàng thi lễ nói: - Ta mệt rồi, không tiễn tướng quân được.
Đạt Khê Trường Nho ôm quyền: - Cáo từ.
Lý Nhàn cũng ôm quyền, sau đó quay đầu ngựa rời khỏi thảo lư.
Thị nữ Vô Loan của A Sử Na Đóa Đóa đột nhiên đứng chặn trước mặt Lý Nhàn, trên mặt giăng đầy biểu cảm lo lắng, lồng ngực cũng phập phồng bất định, có lẽ là vì phẫn nộ gây ra. Nàng ta muốn giết Lý Nhàn mà không được, lại bị Diệp Hoài Tụ phạt đến phàn lung kiểm điểm, đang ở trong phàn lung hờn dỗi, lại bị tên đáng ghét Lý Nhàn một đao chém hỏng phàn lung. Lồng vỡ rồi, lòng tự trọng của thiếu nữ cũng theo phàn lung nứt ra một khe hở.
- Ngày khác, ta sẽ giết ngươi!
Vô Loan nhìn Lý Nhàn nhấn mạnh từng chữ.
Lý Nhàn bĩu môi, không coi ra gì.
Hắn đẩy đầu ngựa, đi vòng qua Vô Loan.
Giơ tay vỗ một cái lên mông con đại hắc mã: - Chạy đi Hắc Ngạnh!
Đại hắc mã hí lên hai tiếng, tung bốn vó tạo nên một mảnh khói bụi chạy như bay mà đi. Đạt Khê Trường Nho gật gật đầu cáo biệt Diệp Hoài Tụ, sau đó thúc ngựa đuổi theo Lý Nhàn. Bụi đất dưới chân bị hai con chiến mã thần tuấn hất lên cao ngất, khói bụi chưa tan, hai con ngựa đã chạy đi khá xa. Mơ hồ, còn có thể nghe thấy giọng hát ngũ âm không đủ như tiếng sói tru của thiếu niên kia.
- Ôm một cái này thì ôm một cái, ôm tiểu muội muội bước lên kiệu hoa
- Khụ khụ!
Vô Loan ho khan mấy tiếng trừng mắt nhìn theo bóng lưng ai kia, trên mặt là biểu cảm có thể giết người. Sở dĩ nàng ta có bộ dạng này không phải căm hận sự hạ lưu chói tai của tiếng ca ai đó, mà vì lúc đại hắc mã khởi động bụi đất đá lên đều ở trên người nàng.
A Sử Na Đóa Đóa đương nhiên không ra tiễn biệt.
Có thể, nàng cho rằng thiếu niên đó không đáng để mình coi trọng, hoặc cũng có thể, nàng có chút hổ thẹn không muốn đối mặt?
Nàng đứng bên cửa sổ, nhắm mắt, nghe tiếng hát khàn khàn cuồng ngạo phía xa, khóe miệng hé ra một nụ cười.
Chỉ mong.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, chỉ mong sau này không phải gặp lại.
Thời điểm Lý Nhàn và Đạt Khê Trường Nho hội hợp với Huyết kỵ binh đợi ở phía xa, Độc Cô Nhuệ Chí và Triều Cầu Ca đang cãi nhau. Nội dung cãi nhau không có gì đáng nói. Đơn giản là nếu Đạt Khê Trường Nho và Lý Nhàn còn không quay lại sẽ dùng biện pháp gì xông vào cứu người. Đương nhiên, đây chỉ là hai người chờ đợi nhàm chán kiếm chuyện tranh luận mà thôi. Trên người Đạt Khê Trường Nho có mang pháo hoa tín hiệu. Nếu thực sự có nguy cơ gì sớm đã triệu tập họ đến.
- Vẫn là hạ độc nhanh hơn, gió hôm nay thổi hướng đối diện, ta ở cách nửa dặm châm mấy đống lửa thả khói qua, một lúc quật ngã tất cả mọi người chẳng phải bớt được rất nhiều việc?
Độc Cô Nhuệ Chí tự phụ nói.
- Đúng vậy đúng vậy.
Triều Cầu Ca bĩu môi nói: - Bao gồm cả tướng quân và An Chi.
Độc Cô Nhuệ Chí cũng không đỏ mặt, cây ngay không sợ chết đứng nói: - Trong vòng nửa canh giờ không chết được đâu, ta cứu lại là được.
Triệu Cầu Ca phản bác nói: - Nếu trong thảo lư thực sự có mai phục, với tốc độ của lang kỵ Đột Quyết có thể cho ngươi thời gian chất củi đốt lửa? Mấy trăm mũi lang nha tiễn bắn tới, ngươi xác định ngươi còn có thể cứu người?
Độc Cô Nhuệ Chí nói:
- Vậy theo như ngươi thấy, dẫn theo hai mươi huynh đệ trực tiếp xông vào thì ổn?
Triều Cầu Ca nói: - Dù sao cũng đáng tin hơn ngươi!
Độc Cô Nhuệ Chí há há miệng, một lúc lâu sau mới nhớ ra một từ Lý Nhàn dạy hắn: - Ngu ngốc!
Triều Cầu Ca sửng sốt, lập tức nổi giận: - Ngươi mới ngốc!
Cách đó không xa, ai đó đang vuốt ve thanh trực đao màu đen thân đao trơn như sóng nước cảm nhận độ lạnh trên lưỡi đao, vừa lắc đầu vừa thở dài lẩm bẩm: - Là mình không tốt, không nên dạy bọn họ từ này, nếu xuất hiện trong sử thư qua sớm Hắn khẽ rùng mình: - Các học giả hậu thế lật giở sách sử nhìn thấy từ này, mới thực sự ngu ngốc
Mọi người thu thập hành lý khởi hành về nhà, lúc trở về tâm trạng lại là một cảnh tượng khác, thoải mái vui vẻ, thậm chí có Huyết kỵ còn cao hứng thúc ngựa đuổi theo một con chồn hoang gầy trơ xương.
- Đặc Cần, vì sao không giết bọn họ?
Bọn Lý Nhàn rời đi chưa được bao lâu, một đội hơn một trăm Hồng Phi Phong xuất hiện bên trên sườn núi. Một người trong đó ghé đến bên cạnh thủ lĩnh thấp giọng hỏi.
- Tại sao phải giết họ?
Người cầm đầu là một nam nhân ba mươi tuổi với huyết thống Đột Quyết điển hình, tóc xoăn mắt xanh, dáng người khỏe mạnh. Mặc một thân kim giáp mãng lân, đầu đội nón trụ, hắn cưỡi một con đặc lặc phiếu huyết thông thuần chủng, trên đắc thắng câu treo một thanh thanh đại đao lưng rộng đầu tròn, không phải kiểu dáng người trên thảo nguyên quen dùng. Sắc mặt người này hơi đen, có lẽ là do thường xuyên dầm sương dãi nắng. Để một bộ râu quai nón, nhưng lại không toát ra dáng vẻ hào sảng.
Y nhìn theo phương hướng Huyết kỵ binh rời đi, ánh mắt suy nghĩ.
- Diệp Hoài Tụ không biết lại có chủ ý gì.
Nam tử Đột Quyết được gọi là Đặc Cần thở dài một tiếng, tự nói với mình.
- Không nên nhiều chuyện, xem xem người Khiết Đan và người Hề đánh nhau đã có kết quả hay chưa rồi chúng ta trở về, đừng quên Khả Hãn đã giao phó, xây dựng một tòa mộc thành có thể chứa được mười vạn quân trên thảo nguyên người Hề mới là chuyện quan trọng, đám tôm tép nhãi nhép này không đáng quan tâm.
- Tuân mệnh.
Nam tử Đột Quyết cao lớn phất phất tay nói: - Đi, nói với Diệp đại gia, A Sử Na Khứ Hộc ta đã trở lại rồi, lần này nếu vẫn không để thánh nữ đi theo ta, ta sẽ phóng hỏa đốt hết mấy gian phòng rách của nàng.
- Nhưng Đặc Cần, thánh nữ hình như không muốn trở về.
Bách phu trưởng của Hồng Phi Phong khó khăn nói.
- Đồ ngu!
A Sử Na Khứ Hộc quất một roi lên lưng bách phu mắng: - Chỉ bảo ngươi đi nói như vậy, ai muốn thực sự dẫn thánh nữ đi? Ta chỉ là muốn cho nữ nhân điên cuồng kia biết, nàng ta nên tranh thủ đi làm chuyện mình nên làm đi.
Y khoát tay: - Phái thêm mấy người đi nói với Tô Xuyết Tân Di, bảo hắn ở bên Nhược Lạc Thủy nướng sẵn một con dê béo chờ ta!
- Tuân mệnh.
Bách phu trưởng đáp một tiếng, sau đó mệnh lệnh mấy người chia nhau đi làm.
A Sử Na Khứ Hộc nhìn nhìn phương hướng thảo lư, lại nhìn nhìn phương hướng hồ Thanh Ngưu phía đông. Khóe miệng nhếch nhếch, dường như đang nghĩ đến chuyện gì thú vị.
Sáu mươi dặm về phía Bắc.
Tô Xuyết Tân Di- Tiểu Khả Hãn tân nhiệm của người Tập đang đứng bên Nhược Lạc Thủy, nhìn dòng nước tan băng suy nghĩ xuất thần. Một gã người hầu đi đến bên cạnh y thấp giọng nói mấy câu gì đó, Tô Xuyết Tân Di gật gật đầu. Dáng người của y không cao, so với nam tử cao lớn bên cạnh y rõ ràng thấp hơn một chút, cũng có chút gầy yếu. Cho nên lúc y nhìn người đó đều phải ngẩng đầu. Mà nhìn từ góc độ này, luôn cảm thấy người đó đúng là rất cao lớn, càng khiến cho Tô Xuyết Tân Di không khỏi có chút tự ti.
- Huynh đệ thân ái của ta!
Y ái ngại nói: - Có một tin tức xấu.
Nam tử bên cạnh hắn chính là thủ lĩnh Ma Hội của bộ tộc Hà Đại Hà Khiết Đan, nghe Tô Xuyết Tân Di nói vậy, ông ta khẽ nhíu mày: - Đừng nói với ta, ngươi lại đổi ý!
Tô Xuyết Tân Di có chút phiền não chỉ chỉ ra sau nói:
- Ta mang đến một vạn dũng sĩ người Tập, đã đến đây rồi không lẽ ta còn hối hận? Ai Lực Phất khinh người quá đáng, chiến hỏa đã đốt đến biên giới thảo nguyên chúng ta, cho dù ngươi không đến ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ngay sau đó, y lại giống như quả bóng xì hơi ỉu xìu nói: - Nhưng A Sử Na Khứ Hộc đến rồi!
Y nhún nhún vai: - Ta biết rồi, huynh đệ của ta, A Sử Na Khứ Hộc không đồng ý ta xuất binh trợ giúp ngươi.
Ma Hội cười lạnh nói: - Tô Xuyết Tân Di, cùng một lời ta không muốn nói hai lần, ta chỉ muốn cho ngươi nhìn rõ, người Đột Quyết đang giở âm mưu quỷ kế gì! Nếu bộ lạc của ta chiến bại, người tiếp theo chính là ngươi!
Tô Xuyết Tân Di sững người, cười khổ nói: - Nếu ta tiếp tục dẫn binh Nam hạ, chỉ e không cần đợi đến lần sau.
Ma Hội trầm mặc một lúc, sau đó đi đến bên cạnh chiến mã của mình tung người nhảy lên. Ông ta huýt sáo triệu tập các thị vệ của mình đến, sau đó cúi người nói với Tô Xuyết Tân Di: - Huynh đệ của ta, xin ngươi hãy tin ta, ta sẽ dẫn theo dũng sĩ của bộ tộc mình chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Cho dù thất bại, chúng ta cũng sẽ chết đứng. Còn ngươi, sống thêm vài ngày như một con chó đi, đợi người Hề cướp được thảo nguyên của chúng ta nuôi mập chiến mã, có người Đột Quyết chống lưng mũi đao của họ sẽ hướng đến ngươi.
Ông ta vỗ vỗ chiến mã, mang theo hộ vệ hò hét mà đi.
Mười mấy người Khiết Đan cao giọng ca hát, tiếng hát hào sảng truyền đi rất xa.
Ta cưỡi chiến mã của ta, có thể đi đến tận chân trời.
Nơi đó có cô nương xinh đẹp, có đồng ruộng phì nhiêu và vô số châu báu.
Nơi đó không phải nhà ta.
Ta sẽ dẫn theo nô lệ trở về, mang theo lương thực trở về, mang theo vinh quang trở về.
Cưỡng trên ngựa của ta, vung vẩy loan đao.
Khiến cho kẻ thù rơi lệ, khiến cho kẻ thù đổ máu!
(Con cháu Khả Hãn xưng là Đặc Cần, trong sách A Sử Na Khứ Hộc chỉ là nhân vật hư cấu, các chuyên gia nghiên cứu lịch sử không cần tìm hiểu sâu. Ngoài ra, chức quan quân sự Đột Quyết xưng hô tương đối đau đầu, ví dụ Ất Cân Khuất Lợi Xuyết, Đạt Can, Diêm Hồng Đạt, Tô Ni gì đóTôi cũng không hiểu cụ thể là chức vụ gì, cho nên để việc sáng tác được thuận lợi, đơn vị quân sự cơ bản vẫn dùng Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng để xưng hô, tôi là muốn cho người đọc tiêu hóa dễ dàng, đây là sự thật, tuyệt đối không phải tôi lười)
/219
|