- Tại sao?
Chu Nhất Thạch ngồi cạnh cửa sổ xe ngựa, đó vốn không phải chỗ y tự mình chọn, mà bị nàng thị nữ thanh tú động lòng người của Diệp đại gia tay cầm kiếm ép buộc ngồi ở chỗ đó. Y hỏi một câu tại sao, cũng không biết y hỏi tại sao cô ta lại lừa dối y, tại sao lại bắt cóc y, hay tại sao lại phải ép buộc y? Gia Nhi căn bản chẳng màng y hỏi tại sao vốn dĩ là hỏi về điều gì, chỉ nhẹ nhàng dùng thanh kiếm đè bả vai Chu Nhất Thạch ra hiệu cho y hãy ngoan ngoãn ngồi yên.
- Tại sao?
Nhìn ả thị nữ tay cầm kiếm không có vẻ gì như là muốn trả lời chính mình, nét mặt tái xanh của Chu Nhất Thạch đã dần bình tĩnh lại sau sự kinh động. Y cúi đầu nhìn thoáng qua thanh kiếm sắc nhọn kề cổ mình. Sau đó Chu Nhất Thạch nhìn vào mắt của cô ta một cách từ tốn và hỏi lại một lần nữa tại sao.
Gia Nhi vẫn không trả lời, chỉ lắc đầu ra hiệu cho Chu Nhất Thạch đừng nói nữa.
Chu Nhất Thạch không định im miệng, thấy Gia Nhi không đáp, y lầu bầu nói:
- Ta không biết Diệp Hoài Tụ muốn lấy bản vẽ Long Chu với ý đồ gì, là có vị đại hào kiệt trong giới lục lâm đạo nào muốn, hay là vị đại nhân vật nào trong triều sinh ra tâm không thần phục, những điều này không quan trọng, quan trọng là ta sẽ không bao giờ giao bản vẽ Long Chu cho các ngươi. Diệp Hoài Tụ muốn mua ta nhất định không bán, ngươi có kề kiếm vào cổ ta cũng vô dụng, ta sẽ không giao ra. Hơn nữa, ngươi có thể yên tâm cho dù ngươi có giết chết ta rồi cho người lục tung cả Chu gia lên thì cũng không thể tìm ra bản vẽ Long Chu đâu. Đích thân ta đã cất giấu nó ở một nơi rất an toàn, các ngươi đừng hòng tìm ra.
- Câm miệng! Ngu xuẩn!
Gia Nhi nhìn y một cách khinh bỉ, tự nhiên đem câu cửa miệng của người nào đó nói ra.
Ngu xuẩn, cô ta nói
- Tiểu thư nhà ta không có ý định lấy bản vẽ Long Chu của ngươi, chẳng qua hôm nay tiểu thư muốn mời ngươi đến đây để xem một vở kịch.
- Xem kịch?
Chu Nhất Thạch không khỏi ngạc nhiên, y bỗng chốc quên đi hai từ ngu xuẩn kia.
- Chẳng phải Diệp Hoài Tụ nói muốn từ biệt ta sao?
Y cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của y người ta nhận ra được sự kinh hoảng. Y không phải không sợ hãi, cũng không phải không lo lắng, mà chỉ là y không muốn mất mặt trước cô thị nữ thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn y kia. Dù sao y cũng là gia chủ Chu gia, trên người còn có tước vị hương hầu.
- Đúng là nói lời từ biệt, nhưng không phải ngươi và tiểu thư nhà ta, mà là tạm biệt thành phố Giang Đô này.
Gia Nhi thản nhiên nói.
- Ngươi muốn khống chế ta!
Chu Nhất Thạch cuối cùng đã phản ứng lại, y không áp chế nổi kích động muốn đứng lên nhưng lại bị thanh kiếm đang kề cổ kia khống chế ngồi xuống, bực tức trong lòng y như dâng lên, đôi mắt đỏ long sòng sọc, hai bàn tay của y nắm chặt lại, có lẽ trong lòng y đang đấu tranh tư tưởng, nên nhẫn nại chờ thời cơ hay chiến đấu tới cùng với cô gái có vẻ yếu đuối trước mắt. Dù sao y cũng được luyện võ từ nhỏ nên dù là hai ba đại hán cũng chưa chắc có thể là đối thủ của y. Chỉ là một câu kế tiếp của Gia Nhi đủ để y từ bỏ ý định chống đối, ngồi xuống để đợi xem tuồng hay sẽ xảy ra.
- Ngươi chỉ nói đúng một nửa, thực ra nếu ta không đem ngươi ra khỏi thành Giang Đô này thì không lâu nữa dù không có ai ép buộc ngươi ngươi cũng không thể tiếp tục ở đây được nữa. Ta bắt cóc người chỉ là để cho ngươi nhìn thấy việc giấu bản vẽ Long Chu của ngươi ở một nơi bí mật quả thực là một hành động ngu ngốc. Bây giờ ngươi có thể vén rèn nhìn ra ngoài thử xem, tốt nhất đừng để kẻ bên ngoài kia nhìn thấy mặt ngươi, nếu không kịch sẽ chẳng có để coi.
Vì lời nói đó, Chu Nhất Thạch đã quyết định vén rèm nhìn ra bên ngoài rồi tính sau.
Y cẩn thận vén bức rèm, len qua khe hở nhìn ra bên ngoài
Xe ngựa vừa vặn đi ngang qua đầu ngõ nhỏ nơi tòa nhà của Chu Bất Sĩ, vì thế Chu Nhất Thạch chứng kiến Chu Bất Sĩ mang theo một bao hàng nặng lên xe ngựa, thấy gã ra hiệu cho bọn nô tài trở về. Lưu Hắc Thát cho xe ngựa chạy tiếp không ngừng từ trước miệng ngõ nhỏ vòng đi rồi dừng cạnh một góc khuất, sau đó Chu Nhất Thạch thấy Chu Bất Sĩ xuống xe đi vào một cửa hiệu bán ngọc chừng hơn mười phút rồi trở ra. Sau đó Lưu Hắc Thát vội vàng cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, rẽ qua một con đường mới thì dừng lại, lần này đợi khá lâu mới thấy Chu Bất Sĩ từ cửa hậu một trà lâu đi ra, mau chóng lên một chiếc xe ngựa đỗ ở nơi đó, xe ngựa tiếp tục lăn bánh.
- Ngươi rốt cuộc muốn cho ta xem thứ gì?
Chu Nhất Thạch cau mày hỏi Gia Nhi, Gia Nhi lắc đầu nói:
- Ngươi hãy xem những gì mà họ làm, đôi khi những lời nghe được chỉ là lời nói dối, phải tận mắt trông thấy mới hiểu được chân tướng. Ta sẽ không nói cho ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra, tự mình xem đi ngươi sẽ hiểu, tốt nhất là ngươi nên mở to hai mắt ra mà xem.
Chu Nhất Thạch không nói lời nào mà chỉ chăm chăm theo dõi Chu Bất Sĩ lên chiếc xe ngựa kia, y để ý thấy trong tay Chu Bất Sĩ vẫn mang theo túi đồ nặng trịch.
Sau khi xe ngựa của Chu Bất Sĩ rời đi, Lưu Hắc Thát không vội cho xe ngựa theo đuôi mà đi sang một con đường khác. Gã đánh xe qua vài dãy phố rồi dừng xe cạnh một cây đại thụ ven đường. Gia Nhi đặt thanh kiếm trên tay xuống, nàng giơ tay ra hiệu mời. Chu Nhất Thạch nghi ngờ liếc nhìn Gia Nhi, y lập tức xuống xe ngựa.
Gia Nhi đi trước dẫn đường, Chu Nhất Thạch đi giữa, Lưu Hắc Thát thì mang vẻ mặt thong dong chậm rãi theo sau. Ba người vào một tửu lâu, lên thẳng lầu hai vào một nhã gian gần cửa sổ. Trên bàn đã bày biện sẵn vài món điểm tâm tinh xảo, còn có một bình rượu Lâm Giang lâu năm nổi danh nhất Giang Đô.
Chu Nhất Thạch chọn ngồi sát cửa sổ, sau đó nhìn ra phía bên ngoài.
Sau hồi kinh ngạc, mọi người đang dần dần bình tĩnh lại, bầu không khí chìm trong yên lặng, bỗng nhiên y phát hiện ngoài cửa sổ cảnh vật ở có chút quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu, y chợt nhận ra hóa ra tửu lâu này có cửa sau thông ra phía đối diện Giang Đô Quận Thủ Ngu Sĩ Hồng hậu trạch. Y dự cảm có điều gì chẳng lành sắp xảy ra.
- Diệp đại gia đâu?
Y hỏi.
Gia Nhi đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thản nhiên nói:
- Chúng ta tới đây để cứu ngươi, tiểu thư nhà ta đi cứu người nhà của ngươi.
- Cứu ta? Cứu người nhà của ta?
Sắc mặt của Chu Nhất Thạch đột nhiên thay đổi, y đứng bật dậy nhìn ra cửa sổ. Qủa nhiên một chiếc xe ngựa dừng lại ở hậu viện Giang Đô Quận Thủ Ngu Sĩ Hồng, Chu Bất Sĩ từ trong xe ngựa bước ra, tay không còn cầm vật nặng kia. Từ hậu môn của Tửu lầu có thể nhìn thấy Chu Bất Sĩ được một bầy tôi tớ dẫn đến tiền viện. Sau đó, họ không thể quan sát được gì nữa.
- Ngươi có muốn đệ đệ ngươi tin tưởng nhất mang theo thứ gì bên trong bọc đồ kia không?
Lưu Hắc Thát cười hỏi.
- Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì!
Chu Nhất Thạch nổi giận quay phắt người lại gần như thét lên hỏi.
Lưu Hắc Thát nhún vai, không nói gì.
- Đi thôi.
Gia Nhi thản nhiên nói:
- Nếu ngươi còn không đi, ngươi sẽ không thể ra khỏi cửa thành Giang Đô. Rượu trên bàn ngươi có thể cầm theo để giải sầu, ta đã thanh toán rồi.
- Ta hiểu rồi!
Chu Nhất Thạch bỗng nhiên thét lên:
- Ngay từ đầu thứ các người muốn vốn dĩ không phải là bản vẽ Long Chu, thứ các ngươi muốn chính là ta, tất cả những điều này đều là do các ngươi đã tính toán kỹ lưỡng trước, là các ngươi đã ép buộc Hiếu Xương đi tìm gặp Ngu Sĩ Hồng đúng không! Nhất định là như vậy, nhất định là các ngươi ép buộc ta không thành sau đó lại ép buộc Hiếu Xương, làm cho đệ ấy không còn cách nào đành phải đến cầu cứu Ngu Sĩ Hồng. Hiếu Xương cầm bản vẽ Long Chu đi cầu cứu Ngu Sĩ Hồng, cầu xin ông ta bảo vệ cho Chu gia chúng ta!
- Ngươi chỉ đoán đúng phân nửa.
Gia Nhi thở dài nói:
- Bọn ta vốn dĩ không có ý định muốn bản vẽ Long Chu của ngươi, đích xác thứ bọn ta muốn chính là dẫn ngươi đi, thứ mà Chu Bất Sĩ cầm trên tay có lẽ là bức Long Chu, nhưng hắn ta đã phải dùng ba ngày hai đêm để họa lại một bản vẽ Long Chu khác, bản vẽ Long Chu thật vẫn còn ở nhà của hắn, hắn đi gặp Ngu Sĩ Hồng quả thực là để cầu giúp đỡ. Nhưng bọn ta không bức ngươi, cũng không bức Chu Bất Sĩ, việc hắn đi cầu cứu Ngu Sĩ Hồng cũng tuyệt đối không phải là cầu xin ông ta bảo vệ ngươi.
Lưu Hắc Thát mỉm cười mở túi đồ sau lưng, lấy ra hơn mười phong thư giao cho Chu Nhất Thạch:
- Tranh thủ thời gian xem đi, chúng ta còn phải vội vã ra khỏi thành, bằng không lát nữa quan binh phong tỏa cửa thành, chúng ta sẽ không ra được.
Chu Nhất Thạch run rẩy cầm lấy những lá thư kia, chỉ đọc một trong đó sắc mặt trở lên tái nhợt như tờ giấy.
- Tất cả đều là giả dối
Y giận dữ nói:
- Đây là các ngươi ngụy tạo, Hiếu Xương tuyệt đối sẽ không gạt ta có lui tới cùng Dương Huyền Cảm!
Gia Nhi thương hại nhìn Chu Nhất Thạch:
- Những phong thư này có phải ngụy tạo hay không ngươi nhìn là nhận ra ngay. Còn Chu Bất Sĩ và Dương Huyền Cảm có qua lại hay không thực ra cũng không có gì khó để biết, ngươi chỉ cần hỏi các chuyến thuyền của Chu gia trên sông Hoàng Hà tháng trước mà Chu gia đã ghé vào là nơi nào ắt hẳn ngươi sẽ rõ. Tuy rằng ngươi luôn cố gắng cắt đứt mối quan hệ với Dương Huyền Cảm, nhưng không thể phủ nhận chính đội tàu Chu gia các ngươi luôn vận lương cho phản tặc.
- Đây là tội chết tru di cửu tộc.
Lưu Hắc Thát cười châm biếm nói:
- Thật không thể nghĩ được rằng đệ đệ mà ngươi tin tưởng nhất, hắn muốn thay thế ngươi trở thành người đứng đầu của Chu gia? Ngươi là trưởng tử, kế thừa sản nghiệp gia tộc thuận lý thành chương. Cho nên ngươi chưa từng nghĩ đến, đệ đệ của ngươi hắn có thể được cái gì. Hắn cũng là người của Chu gia, vì sao chỉ có thể đi theo phía sau ngươi bận rộn lại không được gì?
- Ta... Ta đã chia cho hắn gần nửa gia sản!
Chu Nhất Thạch tái nhợt vô lực nói.
- Cũng bởi đã có được gần nửa gia sản, cho nên hắn mới phải muốn có toàn bộ.
Gia Nhi nói:
- Tiểu thư nhà ta nói rất đúng, phú gia, anh em thường không hòa thuận, đấu đá lẫn nhau để tranh giành gia tài, trong gia đình nghèo khó nhưng anh em lại hòa thuận thương yêu nhau. Vì Chu gia ngươi là gia đình có tiền tài, nên không ngăn cản được người khác có lòng thèm muốn, lòng thèm muốn này, đến từ người khác, cũng tới tự người nhà ngươi.
Lưu Hắc Thát thở dài:
- Lại nói tiếp, ngươi ngu ngốc như vậy thật đúng là không thích hợp làm gia chủ gia tộc. Đệ đệ của ngươi mặc dù là người hiểm ác, vì mưu cầu ích lợi mà không màng đến tình thân, nhưng nói đến hắn cấu kết với các nhân vật lớn trong triều, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi hắn cấu kết phản tặc Dương Huyền Cảm sau đó trút tội danh cho ngươi, tiếp đó bởi vì có công tố giác, hắn sẽ đường đường chính chính trở thành người đứng đầu Chu gia, được làm quan.
- Đi thôi
Gia Nhi nhìn Chu Nhất Thạch nói:
- Cho dù bọn ta không bức ngươi, không bắt cóc ngươi, thì ngươi có mọc cánh cũng khó mà thoát được.
...
Xe ngựa ra đô thành theo quan đạo đi hướng tây, lúc chạng vạng đã tới một thôn trấn. Ở đây, Chu Nhất Thạch gặp được thê tử và hai con gái của mình. Thê tử Tôn thị gặp y thì kích động khóc lên, hiển nhiên trước đó đã bị dọa không ít.
Chu Nhất Thạch an ủi thê tử vài câu, lập tức đi đến phía Diệp Hoài Tụ đang nghỉ chân bên một gây tường vi.
- Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? - Chu Nhất Thạch hỏi.
- Ngươi tốn công dẫn ta đi, rốt cuộc ngươi có mưu đồ điều gì? Ngươi đừng nói những việc dơ bẩn kia của Chu Bất Sĩ làm không can dự đến ngươi, nếu như không có người nghĩ kế, đệ ấy sẽ không thay đổi trở nên tàn nhẫn như vậy. Ta hiểu rõ đệ ấy, từ nhỏ bọn ta đã lớn lên cùng nhau!
Diệp Hoài Tụ, xoay người nhìn Chu Nhất Thạch:
- Đến hiện tại, ngươi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra sao.
Nàng hỏi Chu Nhất Thạch:
- Ngươi đó, chính là quá thiện lương.
Chu Nhất Thạch tức giận nói:
- Thiện lương có cái gì không tốt!
Diệp Hoài Tụ thở dài:
- Thiện lương đương nhiên là tốt, nhưng với những kẻ giả nhân giả nghĩa sẽ không tốt.
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Chu Nhất Thạch hỏi:
- Ngươi luôn miệng nói ngươi hiểu được đệ đệ của ngươi, luôn nói ngươi đối với hắn hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng cũng chỉ là ngươi tự lừa mình dối người thôi. Đúng vậy, ngươi đã chia cho hắn phân nửa gia sản, nhưng tất cả thu hoạch chín phần đều phải giao cho ngươi, hắn chỉ được chia tiền lời. Đã nếm được ngon ngọt, hắn làm sao có thể không nảy sinh dã tâm chứ?
- Chín phần kia là giao cho gia tộc. - Chu Nhất Thạch giải thích.
- Một ngàn tám trăm thợ thủ công mà triều đình phái đến Thủy A để đóng Long Chu đã bị hạ độc từ nguồn nước, đệ đệ của ngươi cũng có can dự trong chuyện này, ngươi đừng nói ngươi không biết, từ đầu đến cuối, ngươi đều không làm chuyện gì đấy nhé. Hắn không chết, không phải là do ngươi chiếu ứng, mà là hắn dùng tiền mua chuộc Tán Kỵ Thường Thị Tôn Tĩnh An, lại sai người xin Thủy sư Đại tướng quân Lai Hộ Nhi nói chuyện mới thoát được tội chết.
Những lời Diệp Hoài Tụ nói ra giống như những nhát dao đâm thẳng vào tim Chu Nhất Thạch.
- Không!
Chu Nhất Thạch gào lên:
- Người tìm Lai Hộ Nhi Đại tướng quân nói chuyện là ta!
Diệp Hoài Tụ nhìn y thương xót:
- Nhưng Chu Bất Sĩ không cho là như vậy, bởi vì bản thân hắn đã bỏ tiền mua chuộc ra.
Chu Nhất Thạch mềm nhũn người, y phục của y ướt đẫm mồ hôi, toàn thân dường như y giống như bị rút hết khí lực, suy sụp té trên mặt đất.
- Đều tại ta!
Y rung run nói:
- Ta nên tâm sự với Hiếu Xương nhiều hơn, đệ ấy nhất định là cảm thấy ta cứu được không đệ ấy mới trở nên như vậy. Ta luôn cảm thấy huynh đệ một nhà, còn tranh giành nhau cái gì?
Diệp Hoài Tụ thở dài nói:
- Vốn dĩ là hai người, sao có thể trở thành một được?
Chu Nhất Thạch ngồi cạnh cửa sổ xe ngựa, đó vốn không phải chỗ y tự mình chọn, mà bị nàng thị nữ thanh tú động lòng người của Diệp đại gia tay cầm kiếm ép buộc ngồi ở chỗ đó. Y hỏi một câu tại sao, cũng không biết y hỏi tại sao cô ta lại lừa dối y, tại sao lại bắt cóc y, hay tại sao lại phải ép buộc y? Gia Nhi căn bản chẳng màng y hỏi tại sao vốn dĩ là hỏi về điều gì, chỉ nhẹ nhàng dùng thanh kiếm đè bả vai Chu Nhất Thạch ra hiệu cho y hãy ngoan ngoãn ngồi yên.
- Tại sao?
Nhìn ả thị nữ tay cầm kiếm không có vẻ gì như là muốn trả lời chính mình, nét mặt tái xanh của Chu Nhất Thạch đã dần bình tĩnh lại sau sự kinh động. Y cúi đầu nhìn thoáng qua thanh kiếm sắc nhọn kề cổ mình. Sau đó Chu Nhất Thạch nhìn vào mắt của cô ta một cách từ tốn và hỏi lại một lần nữa tại sao.
Gia Nhi vẫn không trả lời, chỉ lắc đầu ra hiệu cho Chu Nhất Thạch đừng nói nữa.
Chu Nhất Thạch không định im miệng, thấy Gia Nhi không đáp, y lầu bầu nói:
- Ta không biết Diệp Hoài Tụ muốn lấy bản vẽ Long Chu với ý đồ gì, là có vị đại hào kiệt trong giới lục lâm đạo nào muốn, hay là vị đại nhân vật nào trong triều sinh ra tâm không thần phục, những điều này không quan trọng, quan trọng là ta sẽ không bao giờ giao bản vẽ Long Chu cho các ngươi. Diệp Hoài Tụ muốn mua ta nhất định không bán, ngươi có kề kiếm vào cổ ta cũng vô dụng, ta sẽ không giao ra. Hơn nữa, ngươi có thể yên tâm cho dù ngươi có giết chết ta rồi cho người lục tung cả Chu gia lên thì cũng không thể tìm ra bản vẽ Long Chu đâu. Đích thân ta đã cất giấu nó ở một nơi rất an toàn, các ngươi đừng hòng tìm ra.
- Câm miệng! Ngu xuẩn!
Gia Nhi nhìn y một cách khinh bỉ, tự nhiên đem câu cửa miệng của người nào đó nói ra.
Ngu xuẩn, cô ta nói
- Tiểu thư nhà ta không có ý định lấy bản vẽ Long Chu của ngươi, chẳng qua hôm nay tiểu thư muốn mời ngươi đến đây để xem một vở kịch.
- Xem kịch?
Chu Nhất Thạch không khỏi ngạc nhiên, y bỗng chốc quên đi hai từ ngu xuẩn kia.
- Chẳng phải Diệp Hoài Tụ nói muốn từ biệt ta sao?
Y cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của y người ta nhận ra được sự kinh hoảng. Y không phải không sợ hãi, cũng không phải không lo lắng, mà chỉ là y không muốn mất mặt trước cô thị nữ thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn y kia. Dù sao y cũng là gia chủ Chu gia, trên người còn có tước vị hương hầu.
- Đúng là nói lời từ biệt, nhưng không phải ngươi và tiểu thư nhà ta, mà là tạm biệt thành phố Giang Đô này.
Gia Nhi thản nhiên nói.
- Ngươi muốn khống chế ta!
Chu Nhất Thạch cuối cùng đã phản ứng lại, y không áp chế nổi kích động muốn đứng lên nhưng lại bị thanh kiếm đang kề cổ kia khống chế ngồi xuống, bực tức trong lòng y như dâng lên, đôi mắt đỏ long sòng sọc, hai bàn tay của y nắm chặt lại, có lẽ trong lòng y đang đấu tranh tư tưởng, nên nhẫn nại chờ thời cơ hay chiến đấu tới cùng với cô gái có vẻ yếu đuối trước mắt. Dù sao y cũng được luyện võ từ nhỏ nên dù là hai ba đại hán cũng chưa chắc có thể là đối thủ của y. Chỉ là một câu kế tiếp của Gia Nhi đủ để y từ bỏ ý định chống đối, ngồi xuống để đợi xem tuồng hay sẽ xảy ra.
- Ngươi chỉ nói đúng một nửa, thực ra nếu ta không đem ngươi ra khỏi thành Giang Đô này thì không lâu nữa dù không có ai ép buộc ngươi ngươi cũng không thể tiếp tục ở đây được nữa. Ta bắt cóc người chỉ là để cho ngươi nhìn thấy việc giấu bản vẽ Long Chu của ngươi ở một nơi bí mật quả thực là một hành động ngu ngốc. Bây giờ ngươi có thể vén rèn nhìn ra ngoài thử xem, tốt nhất đừng để kẻ bên ngoài kia nhìn thấy mặt ngươi, nếu không kịch sẽ chẳng có để coi.
Vì lời nói đó, Chu Nhất Thạch đã quyết định vén rèm nhìn ra bên ngoài rồi tính sau.
Y cẩn thận vén bức rèm, len qua khe hở nhìn ra bên ngoài
Xe ngựa vừa vặn đi ngang qua đầu ngõ nhỏ nơi tòa nhà của Chu Bất Sĩ, vì thế Chu Nhất Thạch chứng kiến Chu Bất Sĩ mang theo một bao hàng nặng lên xe ngựa, thấy gã ra hiệu cho bọn nô tài trở về. Lưu Hắc Thát cho xe ngựa chạy tiếp không ngừng từ trước miệng ngõ nhỏ vòng đi rồi dừng cạnh một góc khuất, sau đó Chu Nhất Thạch thấy Chu Bất Sĩ xuống xe đi vào một cửa hiệu bán ngọc chừng hơn mười phút rồi trở ra. Sau đó Lưu Hắc Thát vội vàng cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, rẽ qua một con đường mới thì dừng lại, lần này đợi khá lâu mới thấy Chu Bất Sĩ từ cửa hậu một trà lâu đi ra, mau chóng lên một chiếc xe ngựa đỗ ở nơi đó, xe ngựa tiếp tục lăn bánh.
- Ngươi rốt cuộc muốn cho ta xem thứ gì?
Chu Nhất Thạch cau mày hỏi Gia Nhi, Gia Nhi lắc đầu nói:
- Ngươi hãy xem những gì mà họ làm, đôi khi những lời nghe được chỉ là lời nói dối, phải tận mắt trông thấy mới hiểu được chân tướng. Ta sẽ không nói cho ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra, tự mình xem đi ngươi sẽ hiểu, tốt nhất là ngươi nên mở to hai mắt ra mà xem.
Chu Nhất Thạch không nói lời nào mà chỉ chăm chăm theo dõi Chu Bất Sĩ lên chiếc xe ngựa kia, y để ý thấy trong tay Chu Bất Sĩ vẫn mang theo túi đồ nặng trịch.
Sau khi xe ngựa của Chu Bất Sĩ rời đi, Lưu Hắc Thát không vội cho xe ngựa theo đuôi mà đi sang một con đường khác. Gã đánh xe qua vài dãy phố rồi dừng xe cạnh một cây đại thụ ven đường. Gia Nhi đặt thanh kiếm trên tay xuống, nàng giơ tay ra hiệu mời. Chu Nhất Thạch nghi ngờ liếc nhìn Gia Nhi, y lập tức xuống xe ngựa.
Gia Nhi đi trước dẫn đường, Chu Nhất Thạch đi giữa, Lưu Hắc Thát thì mang vẻ mặt thong dong chậm rãi theo sau. Ba người vào một tửu lâu, lên thẳng lầu hai vào một nhã gian gần cửa sổ. Trên bàn đã bày biện sẵn vài món điểm tâm tinh xảo, còn có một bình rượu Lâm Giang lâu năm nổi danh nhất Giang Đô.
Chu Nhất Thạch chọn ngồi sát cửa sổ, sau đó nhìn ra phía bên ngoài.
Sau hồi kinh ngạc, mọi người đang dần dần bình tĩnh lại, bầu không khí chìm trong yên lặng, bỗng nhiên y phát hiện ngoài cửa sổ cảnh vật ở có chút quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu, y chợt nhận ra hóa ra tửu lâu này có cửa sau thông ra phía đối diện Giang Đô Quận Thủ Ngu Sĩ Hồng hậu trạch. Y dự cảm có điều gì chẳng lành sắp xảy ra.
- Diệp đại gia đâu?
Y hỏi.
Gia Nhi đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thản nhiên nói:
- Chúng ta tới đây để cứu ngươi, tiểu thư nhà ta đi cứu người nhà của ngươi.
- Cứu ta? Cứu người nhà của ta?
Sắc mặt của Chu Nhất Thạch đột nhiên thay đổi, y đứng bật dậy nhìn ra cửa sổ. Qủa nhiên một chiếc xe ngựa dừng lại ở hậu viện Giang Đô Quận Thủ Ngu Sĩ Hồng, Chu Bất Sĩ từ trong xe ngựa bước ra, tay không còn cầm vật nặng kia. Từ hậu môn của Tửu lầu có thể nhìn thấy Chu Bất Sĩ được một bầy tôi tớ dẫn đến tiền viện. Sau đó, họ không thể quan sát được gì nữa.
- Ngươi có muốn đệ đệ ngươi tin tưởng nhất mang theo thứ gì bên trong bọc đồ kia không?
Lưu Hắc Thát cười hỏi.
- Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì!
Chu Nhất Thạch nổi giận quay phắt người lại gần như thét lên hỏi.
Lưu Hắc Thát nhún vai, không nói gì.
- Đi thôi.
Gia Nhi thản nhiên nói:
- Nếu ngươi còn không đi, ngươi sẽ không thể ra khỏi cửa thành Giang Đô. Rượu trên bàn ngươi có thể cầm theo để giải sầu, ta đã thanh toán rồi.
- Ta hiểu rồi!
Chu Nhất Thạch bỗng nhiên thét lên:
- Ngay từ đầu thứ các người muốn vốn dĩ không phải là bản vẽ Long Chu, thứ các ngươi muốn chính là ta, tất cả những điều này đều là do các ngươi đã tính toán kỹ lưỡng trước, là các ngươi đã ép buộc Hiếu Xương đi tìm gặp Ngu Sĩ Hồng đúng không! Nhất định là như vậy, nhất định là các ngươi ép buộc ta không thành sau đó lại ép buộc Hiếu Xương, làm cho đệ ấy không còn cách nào đành phải đến cầu cứu Ngu Sĩ Hồng. Hiếu Xương cầm bản vẽ Long Chu đi cầu cứu Ngu Sĩ Hồng, cầu xin ông ta bảo vệ cho Chu gia chúng ta!
- Ngươi chỉ đoán đúng phân nửa.
Gia Nhi thở dài nói:
- Bọn ta vốn dĩ không có ý định muốn bản vẽ Long Chu của ngươi, đích xác thứ bọn ta muốn chính là dẫn ngươi đi, thứ mà Chu Bất Sĩ cầm trên tay có lẽ là bức Long Chu, nhưng hắn ta đã phải dùng ba ngày hai đêm để họa lại một bản vẽ Long Chu khác, bản vẽ Long Chu thật vẫn còn ở nhà của hắn, hắn đi gặp Ngu Sĩ Hồng quả thực là để cầu giúp đỡ. Nhưng bọn ta không bức ngươi, cũng không bức Chu Bất Sĩ, việc hắn đi cầu cứu Ngu Sĩ Hồng cũng tuyệt đối không phải là cầu xin ông ta bảo vệ ngươi.
Lưu Hắc Thát mỉm cười mở túi đồ sau lưng, lấy ra hơn mười phong thư giao cho Chu Nhất Thạch:
- Tranh thủ thời gian xem đi, chúng ta còn phải vội vã ra khỏi thành, bằng không lát nữa quan binh phong tỏa cửa thành, chúng ta sẽ không ra được.
Chu Nhất Thạch run rẩy cầm lấy những lá thư kia, chỉ đọc một trong đó sắc mặt trở lên tái nhợt như tờ giấy.
- Tất cả đều là giả dối
Y giận dữ nói:
- Đây là các ngươi ngụy tạo, Hiếu Xương tuyệt đối sẽ không gạt ta có lui tới cùng Dương Huyền Cảm!
Gia Nhi thương hại nhìn Chu Nhất Thạch:
- Những phong thư này có phải ngụy tạo hay không ngươi nhìn là nhận ra ngay. Còn Chu Bất Sĩ và Dương Huyền Cảm có qua lại hay không thực ra cũng không có gì khó để biết, ngươi chỉ cần hỏi các chuyến thuyền của Chu gia trên sông Hoàng Hà tháng trước mà Chu gia đã ghé vào là nơi nào ắt hẳn ngươi sẽ rõ. Tuy rằng ngươi luôn cố gắng cắt đứt mối quan hệ với Dương Huyền Cảm, nhưng không thể phủ nhận chính đội tàu Chu gia các ngươi luôn vận lương cho phản tặc.
- Đây là tội chết tru di cửu tộc.
Lưu Hắc Thát cười châm biếm nói:
- Thật không thể nghĩ được rằng đệ đệ mà ngươi tin tưởng nhất, hắn muốn thay thế ngươi trở thành người đứng đầu của Chu gia? Ngươi là trưởng tử, kế thừa sản nghiệp gia tộc thuận lý thành chương. Cho nên ngươi chưa từng nghĩ đến, đệ đệ của ngươi hắn có thể được cái gì. Hắn cũng là người của Chu gia, vì sao chỉ có thể đi theo phía sau ngươi bận rộn lại không được gì?
- Ta... Ta đã chia cho hắn gần nửa gia sản!
Chu Nhất Thạch tái nhợt vô lực nói.
- Cũng bởi đã có được gần nửa gia sản, cho nên hắn mới phải muốn có toàn bộ.
Gia Nhi nói:
- Tiểu thư nhà ta nói rất đúng, phú gia, anh em thường không hòa thuận, đấu đá lẫn nhau để tranh giành gia tài, trong gia đình nghèo khó nhưng anh em lại hòa thuận thương yêu nhau. Vì Chu gia ngươi là gia đình có tiền tài, nên không ngăn cản được người khác có lòng thèm muốn, lòng thèm muốn này, đến từ người khác, cũng tới tự người nhà ngươi.
Lưu Hắc Thát thở dài:
- Lại nói tiếp, ngươi ngu ngốc như vậy thật đúng là không thích hợp làm gia chủ gia tộc. Đệ đệ của ngươi mặc dù là người hiểm ác, vì mưu cầu ích lợi mà không màng đến tình thân, nhưng nói đến hắn cấu kết với các nhân vật lớn trong triều, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi hắn cấu kết phản tặc Dương Huyền Cảm sau đó trút tội danh cho ngươi, tiếp đó bởi vì có công tố giác, hắn sẽ đường đường chính chính trở thành người đứng đầu Chu gia, được làm quan.
- Đi thôi
Gia Nhi nhìn Chu Nhất Thạch nói:
- Cho dù bọn ta không bức ngươi, không bắt cóc ngươi, thì ngươi có mọc cánh cũng khó mà thoát được.
...
Xe ngựa ra đô thành theo quan đạo đi hướng tây, lúc chạng vạng đã tới một thôn trấn. Ở đây, Chu Nhất Thạch gặp được thê tử và hai con gái của mình. Thê tử Tôn thị gặp y thì kích động khóc lên, hiển nhiên trước đó đã bị dọa không ít.
Chu Nhất Thạch an ủi thê tử vài câu, lập tức đi đến phía Diệp Hoài Tụ đang nghỉ chân bên một gây tường vi.
- Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? - Chu Nhất Thạch hỏi.
- Ngươi tốn công dẫn ta đi, rốt cuộc ngươi có mưu đồ điều gì? Ngươi đừng nói những việc dơ bẩn kia của Chu Bất Sĩ làm không can dự đến ngươi, nếu như không có người nghĩ kế, đệ ấy sẽ không thay đổi trở nên tàn nhẫn như vậy. Ta hiểu rõ đệ ấy, từ nhỏ bọn ta đã lớn lên cùng nhau!
Diệp Hoài Tụ, xoay người nhìn Chu Nhất Thạch:
- Đến hiện tại, ngươi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra sao.
Nàng hỏi Chu Nhất Thạch:
- Ngươi đó, chính là quá thiện lương.
Chu Nhất Thạch tức giận nói:
- Thiện lương có cái gì không tốt!
Diệp Hoài Tụ thở dài:
- Thiện lương đương nhiên là tốt, nhưng với những kẻ giả nhân giả nghĩa sẽ không tốt.
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Chu Nhất Thạch hỏi:
- Ngươi luôn miệng nói ngươi hiểu được đệ đệ của ngươi, luôn nói ngươi đối với hắn hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng cũng chỉ là ngươi tự lừa mình dối người thôi. Đúng vậy, ngươi đã chia cho hắn phân nửa gia sản, nhưng tất cả thu hoạch chín phần đều phải giao cho ngươi, hắn chỉ được chia tiền lời. Đã nếm được ngon ngọt, hắn làm sao có thể không nảy sinh dã tâm chứ?
- Chín phần kia là giao cho gia tộc. - Chu Nhất Thạch giải thích.
- Một ngàn tám trăm thợ thủ công mà triều đình phái đến Thủy A để đóng Long Chu đã bị hạ độc từ nguồn nước, đệ đệ của ngươi cũng có can dự trong chuyện này, ngươi đừng nói ngươi không biết, từ đầu đến cuối, ngươi đều không làm chuyện gì đấy nhé. Hắn không chết, không phải là do ngươi chiếu ứng, mà là hắn dùng tiền mua chuộc Tán Kỵ Thường Thị Tôn Tĩnh An, lại sai người xin Thủy sư Đại tướng quân Lai Hộ Nhi nói chuyện mới thoát được tội chết.
Những lời Diệp Hoài Tụ nói ra giống như những nhát dao đâm thẳng vào tim Chu Nhất Thạch.
- Không!
Chu Nhất Thạch gào lên:
- Người tìm Lai Hộ Nhi Đại tướng quân nói chuyện là ta!
Diệp Hoài Tụ nhìn y thương xót:
- Nhưng Chu Bất Sĩ không cho là như vậy, bởi vì bản thân hắn đã bỏ tiền mua chuộc ra.
Chu Nhất Thạch mềm nhũn người, y phục của y ướt đẫm mồ hôi, toàn thân dường như y giống như bị rút hết khí lực, suy sụp té trên mặt đất.
- Đều tại ta!
Y rung run nói:
- Ta nên tâm sự với Hiếu Xương nhiều hơn, đệ ấy nhất định là cảm thấy ta cứu được không đệ ấy mới trở nên như vậy. Ta luôn cảm thấy huynh đệ một nhà, còn tranh giành nhau cái gì?
Diệp Hoài Tụ thở dài nói:
- Vốn dĩ là hai người, sao có thể trở thành một được?
/219
|