Tướng Minh

Chương 202 - Có Phải Là Rất Cứng Rất Khó Chịu Không?

/219


Về đến nhà, Chu Bất Sĩ liền bước vào ngay trong thư phòng mãi cho đến khi lên đèn vẫn chưa chịu bước ra, trên thực tế chưa có việc gì để gã làm, chỉ biết ngây người ra nhìn vào chồng sách dày cộp kia mà cười ngốc. Mặc dù Hoàng Thượng hạ lệnh cử hai huynh đệ đôn đốc việc đóng thuyền Long Chu nhưng gã vẫn luôn đi theo Chu Nhất Thạch lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi, nhưng cứ chuyện gì liên quan đến việc thiết kế Long Chu là Chu Nhất Thạch liền giấu gã. Đây chính là quy tắc của Chu gia, đây cũng là vì chuyện cơ mật, chỉ có gia chủ mới có thể biết được sau đó thì lại truyền lại cho trưởng tử, cũng chính là gia chủ tiếp theo của Chu gia.

Chu Bất Sĩ mặc dù có tài năng trong việc đóng thuyền nhưng lại không có tư cách tiếp cận bản thiết kế Long Chu, thậm chí là ngay cả những người thợ tham gia đóng thuyền và thiết kế Long Chu đến nay gần như đã bị triều đình xử lý sạch sẽ rồi. Thứ mà Bệ Hạ muốn có dĩ nhiên không muốn cho quá nhiều người biết được cách tạo ra nó. Nghe nói là người trong Long Đình Vệ hạ thủ, thậm chí là quận thủ Giang Đô Ngu Sĩ Hồng cũng không biết được những tình tiết bên trong.

Dù sao thì hơn một ngàn tám trăm thợ tham gia thiết kế và đóng thuyền Long Chu giờ đây nhất định là đã chết hết cả rồi, cụ thể chết như thế nào, Chu Bất Sĩ không dám đi hỏi và cũng không muốn đi hỏi. Gã tự hiểu rằng nếu như không phải là triều đình còn dùng đến người của Chu gia thì e rằng ngoài Chu Nhất Thạch ra thì ngay cả bản thân gã cũng sẽ sớm bị mất tích một cách khó hiểu rồi.

Long Chu dài hơn 200 trượng, tổng cộng có 4 tầng lầu gỗ, cao hơn 5 trượng, tầng cao nhất chính là chính điện nơi Hoàng Đế xử lý triều chính, có hai phòng nghỉ hai bên đông tây, còn có nơi cho Hoàng Đế ở. Tầng dưới cùng có hơn một trăm hai mươi phòng, đây đều là những cơ mật của triều đình, một khi bị người có dã tâm phát hiện thì Hoàng Đế rất có thể gặp bất lợi, cho nên từ ngày làm xong thuyền Long Chu, hơn một ngàn tám trăm thợ đóng thuyền bị điều đến xưởng đóng tàu thuyền Thủy An, nghe nói là đóng một chiếc thuyền lớn tên là “Ngũ Nha” cho thủy quân triều đình, dùng để chinh phạt Cao Cú Lệ.

Nhưng hơn một ngàn tám trăm thợ đóng thuyền này chưa có một ai sống sót để đến được Thủy An đấy.

Chu Bất Sĩ nhìn vào bản thiết kế Long Chu, rồi bất chợt thở dài.

Gã dùng giấy dầu cẩn thận bọc lại bản thiết kế thuyền Long Chu, sau đó bên ngoài lại quấn thêm mấy lớp vải nữa, rồi chuyển mấy viên gạch phía dưới giường nằm ra để lộ ra một căn mật thất. Từ trong ngăn mật thất này, gã lấy ra một tập thư xem xem rồi để sang một bên, tiếp đó thì bỏ bản thiết kế thuyền Long Chu vào trong đó. Sau khi để mấy viên gạch vào chỗ cũ thì gã mang những lá thư kia về bàn và ngồi xuống đọc.

Tất cả những bức thư đó đều được xem lại một lần, Chu Bất Sĩ chau mày rồi khuôn mặt hiện lên sự lo lắng.

- Ai mà ngờ được, chuyện lại kết thúc nhanh như vậy, dễ dàng như vậy?

Gã thở dài một tiếng rồi lớn tiếng gọi người hầu tới:

- Người đâu, mang cho ta một chậu than vào đây!

Một tên gia nô chạy vào nhìn Chu Bất Sĩ bằng ánh mắt khó hiểu rồi lên tiếng hỏi:

- Chủ nhân, hôm nay nóng như vậy, người còn cần chậu than làm gì?

Chu Bất Sĩ tức giận quát lớn:

- Bảo ngươi mang vào một chậu than lớn thì ngươi cứ mang vào, ở đây nhiều lời làm gi?

Tên gia nô kia sợ đến mức luống cuống:

- Tôi đi lấy ngay đây, xin chủ nhân bớt giận.

- Được rồi!

Chu Bất Sĩ khoát khoát tay và nói:

- Ngươi ra ngoài đi, nếu như không có lời của ta, bất cứ ai cũng không được phép bước vào trong phòng. Kể cả phu nhân cũng không được!

- Nô tài đã hiểu!

Tên gia nô khúm núm vâng một tiếng rồi khom lưng cẩn thận bước ra ngoài.

Chu Bất Sĩ đứng dậy, mang chậu rửa mặt hàng ngày của mình tới, rồi bỏ tập thư dày đó vào trong chậu, tiếp theo y lấy một bức thư lên làm mồi, dùng hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) chậm rãi châm, lửa cháy bùng lên y liền bỏ bức thư đó vào trong chậu.

- Giữ lại những thứ này chỉ là mầm tai họa mà thôi, cũng chỉ có thể trách bản thân, cứ tưởng rằng có thể nắm bắt được cơ hội rồi một bước lên trời, ai mà ngờ được rằng ngươi lại đoản mệnh như vậy! Còn nói cái gì mình mới chính là chân mệnh thiên tử, ta nhổ vào!

Gã vừa nói vừa đốt thư, thì từ bên ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng động, Chu Bất Sĩ liền đứng dậy, la lớn:

- Ai ở bên ngoài đó?

Không ai đáp lại, Chu Bất Sĩ liền bước nhanh ra phía cửa, mở cửa ra và nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy một bóng đen cừa mới biến mất ở một góc sân. Chu Bất Sĩ lo lắng trong lòng, chạy đến trước cửa viện ngó nghiêng nhưng lại không nhìn thấy cái bóng đen đó đâu nữa, gã chau mày nhăn mặt, lập tức lớn tiếng gọi gia đinh trong nhà tới, nói bản thân vừa nhìn thấy một tên trộm, sai mọi người đi lục soát quanh nhà một vòng. Hai mươi tên gia đinh tay cầm gậy lục soát quanh nhà nhưng lại không tìm thấy bất cứ thứ gì.

Chu Bất Sĩ liền lo sợ, nghĩ đến khả năng người của Thảo Lư Diệp gia mà đại ca đã nói đến theo dõi, gã liền lập tức hạ lệnh cho gia nhân tăng cường canh phòng, sau đó vội vàng chạy về thư phòng. Chạy vào thư phòng, đầu tiên gã nhìn vào cái chậu, thấy tất cả lá thư đều cháy thành tro, sau đó mới bước đến mở ngăn mật thất dưới giường lên. Sau khi xác định bản thiết kế Long Chu vẫn còn, gã mới thở phào một cái. Gã đứng dậy nhưng do dự, vẫn cảm thấy chưa yên tâm vì thế ôm bản thiết kế Long Chu mang sang phòng ngủ của mình.

Gã vừa mới bước ra khỏi phòng thì người áo đen liền từ sau giá sách bước ra, người này nhìn thấy ngọn lửa trong chậu và ngăn mật thất dưới giường thì thở nhẹ một hơi, sau đó thì bước đến bên cửa sổ lau sạch vết chân rồi nhảy vọt ra ngoài, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Chu Bất Sĩ ôm lấy bản thiết kế Long Chu bước vào trong phòng ngủ của mình, gã nhìn trái nhìn phải nhưng lại không tìm thấy một nơi nào thích hợp để cất giấu. Đúng lúc gã đang đau đầu thì thê tử Lưu thị vội vàng bước vào, vừa nhìn thấy Chu Bất Sĩ liền kinh ngạc hỏi:

- Trong nhà có trộm sao? Tại sao tất cả hộ viện đều đang đi tuần ở ngoài sân?

Nhìn thấy thê tử, ánh mắt của Chu Bất Sĩ liền sáng lên.

- Nàng tới đây thật là đúng lúc!

Gã bật cười hả hả rồi đắc ý nói:

- Mau, mang kim chỉ của nàng tới đây, giúp ta khâu những thứ này vào những bộ quần áo không mặc đến!

Lưu thị ngẩn người ra, hỏi lại:

- Đây là những thứ gì?

Chu Bất Sĩ cười đáp:

- Cái này … còn quý hơn cả tính mạng và bảo bối đó!





Thành tây, quán trọ Duyệt Lai.

Lưu Hắc Thát vội vàng đánh chiếc xe ngựa bình thường đi trực tiếp vào sân sau của quán trọ Duyệt Lai, sau khi giao xe ngựa cho tiểu nhị của quán thì ôm những thứ vừa mới mua bước vào trong tiểu viện. Tiểu nhị nhìn những thứ trong lòng của y, thấy toàn là phấn son bất giác cười trộm. Gã thấy người đàn ông có đàn ông có hàm râu quai nón này đúng là rất đáng thương, một người đàn ông trai tráng như vậy mà phải hầu hạ hai vị nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc, ngay cả đến những thứ như phấn son cũng phải đích thân ra ngoài mua về, đúng là không biết ngại mà. Chỉ có điều lại nghĩ đến chuyện biết đâu chừng hai vị mỹ nữ kia cũng là do người đàn ông này mua về, lập tức gã lại cực kỳ ganh tỵ và hâm mộ.

Lưu Hắc Thát không đoán được những suy nghĩ xấu xa của tên tiểu nhị kia, nếu không thì y đã đánh cho tên tiểu nhị này một trận tơi bời rồi.

Bước đến viện môn, Gia Nhi đã bước ra tươi cười đón gã:

- Lưu đại ca đã trở về.

Lưu Hắc Thát vội vàng nói:

- Gia Nhi cô nương xin đừng khách sáo như vậy. Tướng quân sai tôi giúp Nhị Đương Đầu làm chút việc thì tôi chính là thuộc hạ của Nhị Đương Đầu. Hơn nữa, cô khách sáo với tôi như vậy, giống như đang chế giễu tôi, coi tôi như người ngoài rồi.

Diệp Hoài Tụ từ trong phòng bước ra tươi cười chào hỏi:

- Nhị Đương Đầu đúng ra phải là Ngưu đại ca, Tam Đương Đầu chính là Lưu đại ca đây. Tướng quân điều Ngưu đại ca sang đội thủy quân, làm trợ thủ cho Trần Đại Đương Đầu, vốn dĩ Trần Đại Đương đầu cũng muốn huynh qua đó nhưng là ta đã xin tướng quân để huynh lại, giúp ta làm một số việc, đúng là đã làm lỡ chuyện của Lưu đại ca rồi.

Lưu Hắc Thát liền vội vàng khoát tay nói:

- Chúng ta đều là làm việc cho tướng quân, Nhị Đương Đầu xin đừng nói những lời khách khí như vậy.

Y gãi gãi đầu, thật thà đáp lại:

- Nhưng tính cách của tôi ở lại Mật Điệp quả là không được thích hợp cho lắm, nếu để tôi nói thì tôi vẫn cảm thấy được giết giặc trên chiến trường vẫn là sảng khoái nhất, nhưng không thể ra chiến trường giết giặc thì điều tôi đến đội thủy quân cũng được. Đợi sau khi chúng ta làm xong chuyện lần này, tôi sẽ nhanh chóng đến chỗ Trần Đại Đương Đầu báo danh.

Y phát hiện ra mình đã nói lỡ lời, liền lập tức sửa lại:

- Đến lúc đó, hẳn là Diệp đại gia làm Đại Đương Đầu mới đúng.

Diệp Hoài Tụ khẽ cười đáp lại:

- Như lời huynh nói thì chúng ta đều là làm việc cho tướng quân.

Lưu Hắc Thát cười thoải mái đáp lại:

- Phải nói rằng tướng quân rất có mắt nhìn người, chỉ có thống lĩnh đám binh lính thô ráp như chúng tôi là thích hợp nhất, chuyện của Mật Điệp chỉ có Diệp đại gia quản lý là thích hợp nhất. Ngài mới tiếp quản Mật Điệp mới có vài ngày mà bọn họ có phong cách làm việc khác trước rồi! Đám nhóc con đó hiện giờ hành sự giống như quỷ vậy, hóa ra bản lĩnh đều có, lúc trước đúng là đã lừa ta mẹ nó rồi.

Gia Nhi lầy tay che cười miệng, ra hiệu mời y vào trong.

Lưu Hắc Thát bước vào trong phòng, đột nhiên nhớ ra bèn lấy đồ trong ngực ra đưa cho Gia Nhi:

- Đây chính là thứ mà Mật Điệp lấy được trong ngày hôm nay, còn đây là son phấn mà Nhị Đương Đầu cần.

Gia Nhi nhìn vào chiếc hộp son phấn trên cùng kinh ngạc thốt lên:

- Ai da … Lưu đại ca, sao huynh biết tiểu thư nhà tôi thích sử dụng hộp son của Tôn Cẩm Ký?

Lưu Hắc Thát mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:

- Tôi đâu có biết, là lúc xuất phát, tướng quân nói cho tôi biết đấy chứ …

Gia Nhi ngẩn người ra, theo bản năng nhìn về phía Diệp Hoài Tụ nhưng cô làm ra bộ không nghe thấy gì, ngẩng đầu lên trời nhìn chăm chú vào một đám may trắng trên đỉnh đầu. Mây trắng gió nhẹ.

- Chu Nhất Thạch và Chu Bất Sĩ vẫn cho là thứ chúng ta muốn chính là bản thiết kế của Long Chu, cẩn thận quá mức rồi.

Gia Nhi nói tránh đi:

- Hôm qua lúc ta đến nhà Chu Bất Sĩ thì thấy gã đang giấu bản thiết kế Long Chu dưới một ngăn bí mật dưới gầm giường, nhưng nói ra cũng thật là trùng hợp, cũng chính vì chuyện này mà ta mới phát hiện ra những thứ này.

Nàng cười rồi nói tiếp:

- Là một thứ dùng để đóng thuyền, không ngờ lại cất giữ đồ vật rách này dưới giường, từ đó có thể thấy rằng gã không phải là một người đơn giản, đại ca của gã Chu Nhất Thạch đem bản thiết kế của Long Chu đưa cho gã, xem ra là một quyết định sai lầm rồi.

Ba người vừa nói vừa bước vào trong phòng, Lưu Hắc Thát nói:

- Chính vì những phát hiện ngày hôm qua của Gia Nhi cô nương, tôi liền dẫn theo người đi điều tra mấy chiếc thuyền buôn của Chu Bất Sĩ, quả thực là gã không trung thực! Tình báo hôm nay thu thập được những thứ này, đợi mấy người điều tra cẩn thận nữa, nhất định là sẽ có kết quả.

Gia Nhi cười nói:

- Nếu không phải là tiểu thư nhà tôi lợi hại, sớm đoán được Chu Bất Sĩ không phải là người đơn giản như vậy.

Diệp Hoài Tụ cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Vẫn không lợi hại bằng hai người, chỉ là với những chuyện liên quan đến quan hệ giữa hai huynh đệ ruột thịt, nhiều năm như vậy ta chưa bao giờ nhìn thấy huynh đệ này lại hòa thuận đến như vậy, cho nên mới nghĩ đến chuyện đi điều tra một chút.

Nàng nhìn Gia Nhi và nói:

- Lúc em lấy những bức thư này, không để lại dấu vết gì chứ?

Gia Nhi gật đầu đáp lại:

- Tiểu thư yên tâm, những lá thư chưa bị đốt đều được em lấy về hết, sợ rằng Chu Bất Sĩ nhìn thấy sơ hở, nên em đã thêm vào bên trong một vài tờ đã cháy hết. chỉ là không thể lấy được bản thiết kế Long Chu, đúng là rất đáng tiếc.

Hóa ra, người ẩn nấp sau giá sách trong thư phòng của Chu Bất Sĩ là Gia Nhi.

- Lấy thứ đó thì có tác dụng gì?

Diệp Hoài Tụ cười nói:

- Nếu như em thực sự lấy bản thiết kế Long Chu, thứ mà Chu gia coi như báu vật gia truyền quay về Cự Dã Trạch, tên nhóc đó … rất có thể là hắn sẽ đem cuốn sách quý báu đó làm giấy vệ sinh đấy.

Những lời nàng nói chỉ là nói đùa nhưng cho dù là Gia Nhi hay là Lưu Hắc Thát đều hiểu được rằng những gì mà Diệp Hồng Tụ vừa nói, về cơ bản là sự thật, Đại Đương Gia hiện tại của Cự Dã Trạch, Lý tướng quân của họ chính là một người có thể làm ra những chuyện như thế. Cho nên, những lời nói đùa vừa rồi gần như là rất nghiêm túc, thậm chí là Gia Nhi sau khi nghe xong còn không thể cười lên được, trái lại rất nghiêm túc hỏi:

- Cái đó … ngài ấy dùng những tờ giấy bằng da dê dày như thế … cái đó, không cảm thấy cứng và khó chịu hay sao?

Lời vừa nói ra, Lưu Hắc Thát cố nén không cười thành tiếng, khuôn mặt nghẹn thành màu gan lợn.

Diệp Hoài Tụ nhìn Gia Nhi bằng ánh mắt nghiêm túc, khiến cho Gia Nhi phải đỏ mặt lên vì sợ.

- Em … em không phải là có ý đó, ý của em là, không phải nói mấy tờ giấy da dê đó không tốt …

Đúng lúc này, ở Cự Dã Trạch cách đó nghìn dặm xa xôi, một người lúc nào cũng tỏ ra uy nghiêm trước mặt bao người đột nhiên lại cảm thấy đau bụng, hắn liền tiện tay cầm lấy một cuốn binh thư làm bằng trúc, phi như bay vào trong nhà xí. Trong nhà xí đọc sách quả nhiên là chuyện thú vị nhất thiên hạ, một lúc sau người này thoải mái ren rỉ một tiếng, lúc cần vệ sinh thì lại nhớ rằng bản thân đã quên mang giấy vệ sinh.

Người này nhìn vào cuốn thẻ tre cổ trong tay mình, cắn chặt răng nhưng vẫn cảm thấy không có tác dụng gì. Nguyên nhân thì có hai, thứ nhất dùng thẻ tre để chùi thì quá là thô, thứ hai khi chùi còn không sạch bằng dùng viên gạch …

Hắn rối rắm, vô cùng rối rắm.

/219

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status