Ngày 25 tháng 4 năm Đại Nghiệp Đại Tùy thứ 9, Dương Quảng lại một lần nữa tới trấn Hoài Viễn Liêu Tây. Ngày thứ hai đại quân chinh Liêu bắt đầu tấn công mạnh, đánh bại binh mã của Ất Chi Văn Thanh Cao Cú Lệ, giết qua Liêu Thủy. Cuộc chiến này đã giết chết hơn vạn người Cao Cú Lệ. Ất Chi Văn Thanh trọng thương rút lui về thành Liêu Đông. Ngày 27 tháng 4, Dương Quảng ngự giá vượt sông Liêu Thủy, đại quân lại một lần nữa vây khốn thành Liêu Đông.
Ngày 29 tháng 4, Dương Quảng lệnh cho hành quân Nguyên soái Vũ Văn Thuật và Thượng Đại tướng quân Dương Nghĩa Thần thống lĩnh đại quân tấn công Bình Nhưỡng từ phía bắc. Ngoài ra còn phái Tả võ vệ Đại tướng quân Tả Quang Lộc đại phu Vương Nhân Cung dẫn quân tấn công Tân thành. Dương Quảng đích thân thống lĩnh đại quân bao vây tấn công thành Liêu Đông. Đông chinh lần này Dương Quảng là vì muốn lấy lại thể diện, cho nên hạ lệnh nếu người Cao Cú Lệ giả hàng, không cần phải để ý, toàn lực công thành.
Mặc dù trận chiến năm ngoái Cao Cú Lệ xem như đánh thắng, nhưng quốc lực lại không thể sánh với Đại Tùy được. Đại Tùy tổn thất ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ, Đại Nghiệp Hoàng đế đã hạ chỉ chiêu mộ Kiêu quả. Đại quân đông chinh lần này lại có trăm vạn người, mà Cao Cú Lệ năm ngoái chiến loạn, lương thực vốn đã không thu lại được bao nhiêu, cộng thêm cũng bị tổn thất không ít binh mã. Cho nên, dù rất thận trọng, nhưng vẫn liên tiếp bị thất bại.
Vũ Văn Thuật và Dương Nghĩa Thần thống lĩnh đại quân đi xuống phía nam, liên tiếp chiến thắng. Đại tướng quân Lai Hộ Nhi thống lĩnh thủy quân cũng đã lên bờ, chiến đấu với liên quan Cao Cú Lệ, giết chết trên vạn quân địch.
Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên vô cùng hoảng sợ, sai người tới Liêu Đông cầu hàng.
Lần này Dương Quảng đã không đồng ý, hạ lệnh đại quân tiếp tục tấn công mạnh, thề phải san bằng Bình Nhưỡng bắt được Cao Nguyên rửa sạch mối nhục. Quân Tùy càng tấn công thành mạnh mẽ hơn, chỉ là thành Liêu Đông lại bị người Cao Cú Lệ phong kín giống như chiếc thùng sắt, nhất thời khó mà công hạ được.
Đúng lúc quân Tùy trên chiến trường Liêu Đông thế như chẻ tre tấn công bên trong cảnh nội Cao Cú Lệ. Tương tự Tri Thế Lang Vương Bạc cũng không cam lòng với thất bại của mình, cũng đã liên hợp với mấy hào kiệt lục lâm ở phía bắc Hoàng Hà. Đám người Tôn Tuyên Nhã, Hách Kiến Đức, tụ tập đại quân hơn mười vạn người lại một lần nữa vượt sông xuống phía nam, thề giết chết Trương Tu Đà báo thù.
Mà lúc này, tinh kỵ Yến Vân trại của Lý Nhàn sớm đã trở về Cự Dã Trạch rồi.
Đúng lúc ở trong một ngôi miếu hoang biên giới quận Đông Bình mấy tên ăn mày đang rúc vào một chỗ sưởi ấm cho nhau, bỗng nghe thấy tiếng bước chân của mấy đại hán mặc áo đen từ bên ngoài truyền vào. Trang phục của mấy người này giống nhau, áo đen giày cỏ, tướng mạo lạnh lùng. Trên thắt lưng của mỗi người đều mang hoành đao, nhìn rất hung ác.
Mấy tên ăn mày thấy những người áo đen đó đi vào miếu, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Tráng sỹ áo đen dẫn đầu đi vào trong miếu chậm rãi nhìn quanh một lượt, lập tức dừng lại ở tên ăn mày nhỏ nhất đó. Ánh mắt lạnh lùng của gã giống như gió từ phương bắc vào tháng 2 thổi tới, giống như con dao cứa vào da thịt. Chỉ có tên ăn mày 14 tuổi bị hoảng sợ mà nhảy dựng lên, theo bản năng thu người ra phía sau dựa sát vào lòng lão ăn mày già nhất.
- Đừng sợ, bé con, họ đều là quan gia, không chấp nhặt tới những người như chúng ta.
Lão ăn mày vỗ lưng thằng bé ăn mày nói.
Lão ngẩng đầu lên, khiêm tốn cười nói:
- Các vị quan lão gia, các vị tới chỗ bẩn thỉu này làm gì thế? Có gì tiểu nhân có thể hợp lực, mấy vị cứ việc hỏi.
Mặc dù lão là ăn mày, nhưng tuổi tác của lão cũng lớn rồi, những chuyện trải qua cũng nhiều rồi. Cho nên, thấy mấy người mặc áo đen đó xông thẳng vào là biết thế nào rồi. Lão thầm đoán mấy người này đang tìm thứ gì đó. Người áo đen cầm đầu là một chàng trai khoảng 30 tuổi. Y hầu như không ngờ một lão ăn mày có thể chết bất cứ lúc nào lại có kiến thức như vậy.
- Các ngươi có thấy một người rất gày rấy gày không? Khoảng chừng 50 tuổi, dáng người không cao, mắt hình tam giác.
Người áo đen kia nói ngữ khí rất hòa thuận, chỉ là luồng khí lạnh đó trên người y tỏa ra khiến cho đám ăn mày cảm thấy khó chịu.
- Không có, ngài cũng biết, người như chúng tôi không dám tùy tiện đi lại, chỉ có ở trong miếu hoang này chờ chết mà thôi.
Lão ăn mày bởi vì hoảng sợ mà nói một câu nói dối mà ngay cả bản thân mình cũng không tin. Tên ăn mày, nếu không đi ra ngoài thì ai tin? Làm gì có ăn mày không đi ra ngoài xin cơm? Chỉ một câu như vậy cũng đã lộ rõ lời nói dối rồi. Chàng trai áo đen đó không hề tức giận, mà gật đầu, thành thật nói:
- Đúng vậy, người không thành thật như các ngươi đương nhiên không thể tùy tiện đi lại rồi, nếu không … thật sự sẽ chết.
Lão ăn mày run tay lên, nửa miếng bánh mỳ nguội lạnh trên tay bỗng rơi xuống đất.
Chàng trai áo đen bước lên phía trước mấy bước, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt miếng bánh mỳ đó lên, đặt lên mũi ngửi ngửi, sau đó dùng bánh mỳ đó đập mấy cái lên con cá gỗ ở gần đó, tiếng kêu vang lên rất nặng. Chiếc bánh mỳ không việc gì, cá gỗ vỡ vụn rơi xuống đất không ít.
- Cái này cũng ăn được sao?
Chàng trai áo đen mỉm cười hỏi.
Lão ăn mày khó nhọc nuốt nước miếng, cười khổ một tiếng. Thằng bé ăn mày đó lại rụt người ra phía sau, giống như rất sợ ánh mắt của chàng trai trước mặt.
Chàng trai áo đen lấy một bọc giấy dầu bên trong tay nải phía sau lưng ra một chiếc đùi gà béo ngậy đưa cho thằng bé ăn mày:
- Muốn ăn không?
Thằng bé sợ hãi run lẩy bẩy, cũng nuốt khó nhọc nuốt nước miếng ực một cái như lão ăn mày. Nhưng lão ăn này là vì lo lắng và sợ hãi. Còn nó thì thật sự là rất muốn ăn cái đùi gà đó. Nó quay đầu lại nhìn lão ăn mày một cái. Người phía sau liền khẽ lắc đầu với nó. Thằng bé thất vọng, cũng kiên định lắc đầu.
- Thật là không muốn ăn chứ?
Chàng trai áo đen mỉm cười, lập tức ném cái đùi gà vào một góc. Y lấy ra một miếng vải lau tay, đứng lên nói với thằng bé đó:
- Nếu vừa rồi ngươi nhận chiếc đùi gà đó, ta sẽ có thể không giết chết ngươi, mà còn rất thành thật hỏi ngươi. Bì giáp bẩn thỉu này trên người ngươi từ đâu tới? Còn nữa ….
Chàng trai áo đen chỉ vào đôi giày của thằng bé nói:
- Đôi giày này là thế nào?
Mặc dù đôi giày đó đã thực sự có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể đoán được có điều gì đó mờ ám.
- Đáng tiếc, ngươi không dám nhận đùi gà đó, cho nên ta chỉ có thể giết chết lão ta trước.
Chàng trai áo đen chỉ vào lão ăn mày kia, nói:
- Nếu ngươi còn không chịu nói, vậy thì ta sẽ lại giết tiếp người khác. Các ngươi ở đây có tổng cộng 6 người. Nếu sau khi ta giết chết 5 người mà ngươi vẫn không chịu nói, vậy thì ta chỉ còn cách là dẫn ngươi về. Dẫn ngươi về, không phải là vì lòng tốt của ta cảm thấy tuổi của ngươi còn trẻ mà tha cho ngươi, là bởi vì trong tay ta không có hình cụ. Nếu bức cũng cũng không phải là 10 đầu ngón tay 10 đầu ngón chân của ngươi lần lượt bị kẹp vào, sau đó cắt tai ngươi, mũi ngươi và móc mắt ngươi. Ta thấy người như ngươi chắc chắn là rất ngang ngạnh. Cho nên nên dẫn ngươi về lần lượt dùng hết 36 loại tra tấn trong tay ta.
Y mỉm cười, rất ôn hòa nói:
- Được rồi, bây giờ ta còn có chút kiên nhẫn. Ta muốn hỏi ngươi một lần nữa, là ngươi ăn đùi gà đó, hay là chờ ta giết chết người của ngươi?
Thằng bé ăn mày sợ tới mức run cầm cập, quỳ xuống đất liên tục dập đầu. Lực dập đầu của nó rất mạnh, không được mấy cái trên trán đã chảy máu rồi. Khuôn mặt bẩn thỉu từng dòng máu chảy xuống, thoạt nhìn khá là bắt mắt, chỉ là dù như vậy thì nó cũng không có nói một câu xin tha mạng.
Chàng trai áo đen thoáng giật mình, liền thở dài nói:
- Hóa ra vẫn thật sự là một hảo hán.
Y chỉ lão ăn mày đó nói:
- Trước tiên chặt hai chân của lão ta.
Hai người áo đen phía sau y liền gật đầu, vừa bước đi vừa rút cây hoành đao ở thắt lưng ra. Lão ăn mày đó liền tái mặt đi, trắng bệch như tờ giấy, quỳ xuống cầu xin:
- Ta nói, ngài đừng ép nó nữa. Nó là người câm!
Người áo đen sửng sốt, liền cười tự chế giễu.
- Còn có chuyện này ….
……….
………
- Chết rồi?
Lý Nhàn có chút kinh ngạc nhìn Trần Tước Nhi hỏi:
- Sao lại … chết đơn giản như vậy?
Trần Tước Nhi mỉm cười nhìn không ra màu sắc của bộ bì giáp, còn có hai con dao chọc thủng đôi giày kim tuyến đặt trước mặt Lý Nhàn. Bì giáp rất dày, cho nên mấy tên ăn mày đó mới cho thằng bé đó bì giáp để chống lạnh. Còn họ thì chưa nhìn thấy tiền bạc. Đương nhiên không biết giày đó mang đi bán chí ít cũng có thể đổi được 10 ngày ăn no. Đương nhiên, nếu họ mang đi bán, nói không chừng sẽ bị người ta quy cho tội ăn cắp mà đánh cho một trận.
- Tìm người xác nhận rõ ràng. Bì giáp và giày này chính là của Trương Kim Xưng. Nói tới Trương Kim Xưng cũng thật sự có chút bi thương, vượt qua trăm cay ngàn đắng chạy trốn khỏi Đại Sơn, ngẫm dọc đường đi này cũng đã chịu không ít tội rồi. Đáng tiếc không ngờ lại chết trong tay mấy tên ăn mày đó. Nói tới mà buồn cười, theo như lão ăn mày đó nói, hôm đó Trương Kim Xưng tới ngôi miếu hoang đó quả thực đã từng nói, y chính là Trương Kim Xưng, muốn dùng ngôi miếu hoang này làm tụ nghĩa sảnh. Đồng thời còn muốn thu nhận những tên ăn mày đó làm thủ hạ, còn cho họ được ăn ngon, có nữ nhân. Tiếc là, bởi vì y cướp tấm nệm hỏng của lão ăn mày đó và bánh mỳ của thằng bé đó mà bị đám ăn mày đánh chết.
- Đánh chết? Chính bởi vì một cái đệm rách? Nửa cái bánh mỳ?
Lý Nhàn trừng mắt lên nhìn, cảm thấy chuyện này có chút quá hoang đường. Trong ký ức của hắn, Trương Kim Xưng có lẽ là tới năm Đại Nghiệp thứ 12 mới chết. Khi đó đội ngũ của y cũng đã lớn mạnh tới đỉnh cao rồi, một đòn tấn công có thể công hạ Bình Ân, Võ An, Cự Lộc, Thanh Hà. Bởi vì khinh địch bị danh tướng Đại Tùy Dương Nghĩa Thần đánh bại, dẫn tàn binh chạy tới quận Thanh Hà, lại bị Quận thủ quận Thanh Hà Dương Thiện Hội bắt giữ, chặt đầu thị chúng.
Bây giờ mới là năm Đại Nghiệp thứ 9, Trương Kim Xưng sớm đã chết được 3 năm rồi.
Liệu có phải đã xảy ra phản ứng dây truyền không?
Đây là chuyện đầu tiên mà Lý Nhàn suy nghĩ tới.
- Ta đào thi thể của Trương Kim Xưng ở phía sau miếu hoang lên, bởi vì thời tiết còn chưa ấm lên, dù thi thể đã trương lên nhưng vẫn còn có thể nhận ra mặt. Để ổn thỏa, sau khi trở về ta lại để cho người trước đây ở Cự Dã Trạch phân biệt giày, cho nên có thể xác định Trương Kim Xưng đã chết thật sự.
Trần Tước Nhi có chút thất vọng nói.
Lý Nhàn cũng có chút thất vọng. Thất vọng vì đại hào lục lâm vốn có lẽ huy hoàng lại chết tủi nhục như vậy. Thất vọng vì đối thủ số một của mình thực sự không gây khó khăn gì cho mình. Thất vọng vì y chết dễ dàng uất ức nghẹn khuất như vậy khiến cho người ta thổn thức.
- Bộ hạ của Trương Kim Xưng ở Đại Sơn bị chúng ta đánh tan rồi, giết chết hơn năm nghìn người, số còn lại đều bỏ chạy rồi. Ta đã cho người tung tin Trương Kim Xưng bị chúng ta giết chết rồi. Phỏng chừng những tên bại binh đó sẽ thật thà trong khoảng thời gian dài. Hoặc là họ tìm được chỗ ẩn nấp, hoặc là sẽ trở về quê hương kiếm sống.
Trần Tước Nhi nói:
- Người của Phi Hổ Mật Điệp ở quận Lỗ cũng đã để lại một ít. Nếu có tin tức gì sẽ nhanh chóng báo về.
- Sau khi Vương Bạc chạy về phía bắc Hoàng Hà, đã liên lạc với lục lâm và kết giao với đám người Tôn Tuyên Nhã, Hách Kiến Đức, lại tụ hợp được hơn mười vạn người. Hiện tại đã vượt sông rồi. Trương Tu Đà dẫn Tần Quỳnh và La Sĩ Tín thống lĩnh hơn hai vạn quan quân Tề quận đã đi nghênh tiếp, có lẽ không bao lâu nữa sẽ đánh tới.
Lý Nhàn gật đầu, nhìn đôi giày bẩn thỉu trước mặt khẽ nhíu mày:
- Trước tiên hãy mang thứ này đi, thối chết đi được.
Trần Tước Nhi cười nói:
- Ta cả đường mang về cũng đã phải chịu rồi.
Lý Nhàn cười nói:
- Vậy huynh có thể mang về ngửi hương cùng rượu, cố nhịn thêm ba năm nữa.
Trần Tước Nhi mang đôi giày đó và bì giáp ra ngoài, dặn bọn thủ hạ cầm đi chôn.
- Chuyện của Tề quận chúng ta giám sát là được, không cần phải nhúng tay vào. Ta muốn huynh quan sát bên phía Lê Dương, có tin gì không?
- Lương thực được vận chuyển theo đường thủy đi ra ngoài, nhưng phần lớn không hề đi qua Liêu Tây!
Trần Tước Nhi mỉm cười nói:
- Thực không ngờ, con trai của Sở Quốc Công Dương Tố lại tạo phản! Dương Huyền Cảm, cha của hắn vì Dương Kiên và Dương Quảng mà lập chiến công hiển hách. Dương Huyền Cảm cũng được Dương Quảng trọng dung, ta không hiểu ai tạo phản? Theo lý mà nói cũng không lẽ là hắn ta tạo phản?
Lý Nhàn mỉm cười gật đầu nói:
- Sở công … sao so được với Hoàng đế? Người ở chân núi có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt trần ở lưng chừng núi. Tới lưng chừng núi rồi lại thấy cảnh sắc tráng lệ ở đỉnh núi. Mà tới đỉnh núi rồi, lại nghĩ … liệu có phải phong cảnh trên trời còn đẹp hơn không?
Đầu tháng 6 năm Đại Nghiệp Đại Tùy thứ 9, đại quân đông chinh thuận lợi đánh tới đô thành Cao Cú Lệ Bình Nhưỡng. Đại quân của Vũ Văn Thuật và Dương Nghĩa Thần đã tụ hợp với thủy quân của Lai Hộ Nhi, bao vây thành công Bình Nhưỡng. Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên của đã cử người ra ngoài thành diện kiến Vũ Văn Thuật, bày tỏ bên mình bằng lòng thần phục dưới chân Hoàng đế Đại Tùy, vĩnh viễn cam chịu là thần tử.
Dương Quảng đã lĩnh hội sâu sắc bài học quân viễn chinh lần trước bị tiêu diệt hoàn toàn, lần này không bố trí quan văn đảm nhiệm giám quân Vũ Văn Thuật nữa. Khi sắp xuất chinh, ông đã nói với Vũ Văn Thuật, viễn chinh lần này phải công hạ được Bình Nhưỡng. Nếu Cao Nguyên đầu hàng, không chịu! Cho nên, lần này Vương Cao Nguyên đầu hàng đã bị Vũ Văn Thuật từ chối.
Chinh phạt lần thứ hai, chiến sự Liêu Đông đã diễn ra thuận lợi. Cao Cú Lệ đã bị đánh bại hoàn toàn. Bởi vì có kinh nghiệm khi rút quân lần đầu tiên, nếm qua một lần thất bại, Vũ Văn Thuật đã hạ lệnh tấn công các đại thành ven đường qua Cao Cú Lệ. Ngoài mấy tòa thành trì phòng thủ kiên cố ra, về cơ bản đã không đủ sức uy hiếp đối với đường lui về của đại quân nữa. Lần trước, khi rút lui, bởi vì tốc độ tiến quân quá nhanh nên đã bỏ qua rất nhiều thành trì và bảo trại của Cao Cú Lệ. Cho nên, Vũ Văn Thuật đã suýt bị chặn đứng ở giữa đường không trở về được. Nếu không phải con thứ của y Vũ Văn Sỹ Cập kịp thời dẫn hai vạn tinh kỵ tiếp ứng, nói không chừng ông ta cũng đã phải nuốt hận ở Liêu Đông rồi.
Ngày 29 tháng 4, Dương Quảng lệnh cho hành quân Nguyên soái Vũ Văn Thuật và Thượng Đại tướng quân Dương Nghĩa Thần thống lĩnh đại quân tấn công Bình Nhưỡng từ phía bắc. Ngoài ra còn phái Tả võ vệ Đại tướng quân Tả Quang Lộc đại phu Vương Nhân Cung dẫn quân tấn công Tân thành. Dương Quảng đích thân thống lĩnh đại quân bao vây tấn công thành Liêu Đông. Đông chinh lần này Dương Quảng là vì muốn lấy lại thể diện, cho nên hạ lệnh nếu người Cao Cú Lệ giả hàng, không cần phải để ý, toàn lực công thành.
Mặc dù trận chiến năm ngoái Cao Cú Lệ xem như đánh thắng, nhưng quốc lực lại không thể sánh với Đại Tùy được. Đại Tùy tổn thất ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ, Đại Nghiệp Hoàng đế đã hạ chỉ chiêu mộ Kiêu quả. Đại quân đông chinh lần này lại có trăm vạn người, mà Cao Cú Lệ năm ngoái chiến loạn, lương thực vốn đã không thu lại được bao nhiêu, cộng thêm cũng bị tổn thất không ít binh mã. Cho nên, dù rất thận trọng, nhưng vẫn liên tiếp bị thất bại.
Vũ Văn Thuật và Dương Nghĩa Thần thống lĩnh đại quân đi xuống phía nam, liên tiếp chiến thắng. Đại tướng quân Lai Hộ Nhi thống lĩnh thủy quân cũng đã lên bờ, chiến đấu với liên quan Cao Cú Lệ, giết chết trên vạn quân địch.
Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên vô cùng hoảng sợ, sai người tới Liêu Đông cầu hàng.
Lần này Dương Quảng đã không đồng ý, hạ lệnh đại quân tiếp tục tấn công mạnh, thề phải san bằng Bình Nhưỡng bắt được Cao Nguyên rửa sạch mối nhục. Quân Tùy càng tấn công thành mạnh mẽ hơn, chỉ là thành Liêu Đông lại bị người Cao Cú Lệ phong kín giống như chiếc thùng sắt, nhất thời khó mà công hạ được.
Đúng lúc quân Tùy trên chiến trường Liêu Đông thế như chẻ tre tấn công bên trong cảnh nội Cao Cú Lệ. Tương tự Tri Thế Lang Vương Bạc cũng không cam lòng với thất bại của mình, cũng đã liên hợp với mấy hào kiệt lục lâm ở phía bắc Hoàng Hà. Đám người Tôn Tuyên Nhã, Hách Kiến Đức, tụ tập đại quân hơn mười vạn người lại một lần nữa vượt sông xuống phía nam, thề giết chết Trương Tu Đà báo thù.
Mà lúc này, tinh kỵ Yến Vân trại của Lý Nhàn sớm đã trở về Cự Dã Trạch rồi.
Đúng lúc ở trong một ngôi miếu hoang biên giới quận Đông Bình mấy tên ăn mày đang rúc vào một chỗ sưởi ấm cho nhau, bỗng nghe thấy tiếng bước chân của mấy đại hán mặc áo đen từ bên ngoài truyền vào. Trang phục của mấy người này giống nhau, áo đen giày cỏ, tướng mạo lạnh lùng. Trên thắt lưng của mỗi người đều mang hoành đao, nhìn rất hung ác.
Mấy tên ăn mày thấy những người áo đen đó đi vào miếu, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Tráng sỹ áo đen dẫn đầu đi vào trong miếu chậm rãi nhìn quanh một lượt, lập tức dừng lại ở tên ăn mày nhỏ nhất đó. Ánh mắt lạnh lùng của gã giống như gió từ phương bắc vào tháng 2 thổi tới, giống như con dao cứa vào da thịt. Chỉ có tên ăn mày 14 tuổi bị hoảng sợ mà nhảy dựng lên, theo bản năng thu người ra phía sau dựa sát vào lòng lão ăn mày già nhất.
- Đừng sợ, bé con, họ đều là quan gia, không chấp nhặt tới những người như chúng ta.
Lão ăn mày vỗ lưng thằng bé ăn mày nói.
Lão ngẩng đầu lên, khiêm tốn cười nói:
- Các vị quan lão gia, các vị tới chỗ bẩn thỉu này làm gì thế? Có gì tiểu nhân có thể hợp lực, mấy vị cứ việc hỏi.
Mặc dù lão là ăn mày, nhưng tuổi tác của lão cũng lớn rồi, những chuyện trải qua cũng nhiều rồi. Cho nên, thấy mấy người mặc áo đen đó xông thẳng vào là biết thế nào rồi. Lão thầm đoán mấy người này đang tìm thứ gì đó. Người áo đen cầm đầu là một chàng trai khoảng 30 tuổi. Y hầu như không ngờ một lão ăn mày có thể chết bất cứ lúc nào lại có kiến thức như vậy.
- Các ngươi có thấy một người rất gày rấy gày không? Khoảng chừng 50 tuổi, dáng người không cao, mắt hình tam giác.
Người áo đen kia nói ngữ khí rất hòa thuận, chỉ là luồng khí lạnh đó trên người y tỏa ra khiến cho đám ăn mày cảm thấy khó chịu.
- Không có, ngài cũng biết, người như chúng tôi không dám tùy tiện đi lại, chỉ có ở trong miếu hoang này chờ chết mà thôi.
Lão ăn mày bởi vì hoảng sợ mà nói một câu nói dối mà ngay cả bản thân mình cũng không tin. Tên ăn mày, nếu không đi ra ngoài thì ai tin? Làm gì có ăn mày không đi ra ngoài xin cơm? Chỉ một câu như vậy cũng đã lộ rõ lời nói dối rồi. Chàng trai áo đen đó không hề tức giận, mà gật đầu, thành thật nói:
- Đúng vậy, người không thành thật như các ngươi đương nhiên không thể tùy tiện đi lại rồi, nếu không … thật sự sẽ chết.
Lão ăn mày run tay lên, nửa miếng bánh mỳ nguội lạnh trên tay bỗng rơi xuống đất.
Chàng trai áo đen bước lên phía trước mấy bước, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt miếng bánh mỳ đó lên, đặt lên mũi ngửi ngửi, sau đó dùng bánh mỳ đó đập mấy cái lên con cá gỗ ở gần đó, tiếng kêu vang lên rất nặng. Chiếc bánh mỳ không việc gì, cá gỗ vỡ vụn rơi xuống đất không ít.
- Cái này cũng ăn được sao?
Chàng trai áo đen mỉm cười hỏi.
Lão ăn mày khó nhọc nuốt nước miếng, cười khổ một tiếng. Thằng bé ăn mày đó lại rụt người ra phía sau, giống như rất sợ ánh mắt của chàng trai trước mặt.
Chàng trai áo đen lấy một bọc giấy dầu bên trong tay nải phía sau lưng ra một chiếc đùi gà béo ngậy đưa cho thằng bé ăn mày:
- Muốn ăn không?
Thằng bé sợ hãi run lẩy bẩy, cũng nuốt khó nhọc nuốt nước miếng ực một cái như lão ăn mày. Nhưng lão ăn này là vì lo lắng và sợ hãi. Còn nó thì thật sự là rất muốn ăn cái đùi gà đó. Nó quay đầu lại nhìn lão ăn mày một cái. Người phía sau liền khẽ lắc đầu với nó. Thằng bé thất vọng, cũng kiên định lắc đầu.
- Thật là không muốn ăn chứ?
Chàng trai áo đen mỉm cười, lập tức ném cái đùi gà vào một góc. Y lấy ra một miếng vải lau tay, đứng lên nói với thằng bé đó:
- Nếu vừa rồi ngươi nhận chiếc đùi gà đó, ta sẽ có thể không giết chết ngươi, mà còn rất thành thật hỏi ngươi. Bì giáp bẩn thỉu này trên người ngươi từ đâu tới? Còn nữa ….
Chàng trai áo đen chỉ vào đôi giày của thằng bé nói:
- Đôi giày này là thế nào?
Mặc dù đôi giày đó đã thực sự có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể đoán được có điều gì đó mờ ám.
- Đáng tiếc, ngươi không dám nhận đùi gà đó, cho nên ta chỉ có thể giết chết lão ta trước.
Chàng trai áo đen chỉ vào lão ăn mày kia, nói:
- Nếu ngươi còn không chịu nói, vậy thì ta sẽ lại giết tiếp người khác. Các ngươi ở đây có tổng cộng 6 người. Nếu sau khi ta giết chết 5 người mà ngươi vẫn không chịu nói, vậy thì ta chỉ còn cách là dẫn ngươi về. Dẫn ngươi về, không phải là vì lòng tốt của ta cảm thấy tuổi của ngươi còn trẻ mà tha cho ngươi, là bởi vì trong tay ta không có hình cụ. Nếu bức cũng cũng không phải là 10 đầu ngón tay 10 đầu ngón chân của ngươi lần lượt bị kẹp vào, sau đó cắt tai ngươi, mũi ngươi và móc mắt ngươi. Ta thấy người như ngươi chắc chắn là rất ngang ngạnh. Cho nên nên dẫn ngươi về lần lượt dùng hết 36 loại tra tấn trong tay ta.
Y mỉm cười, rất ôn hòa nói:
- Được rồi, bây giờ ta còn có chút kiên nhẫn. Ta muốn hỏi ngươi một lần nữa, là ngươi ăn đùi gà đó, hay là chờ ta giết chết người của ngươi?
Thằng bé ăn mày sợ tới mức run cầm cập, quỳ xuống đất liên tục dập đầu. Lực dập đầu của nó rất mạnh, không được mấy cái trên trán đã chảy máu rồi. Khuôn mặt bẩn thỉu từng dòng máu chảy xuống, thoạt nhìn khá là bắt mắt, chỉ là dù như vậy thì nó cũng không có nói một câu xin tha mạng.
Chàng trai áo đen thoáng giật mình, liền thở dài nói:
- Hóa ra vẫn thật sự là một hảo hán.
Y chỉ lão ăn mày đó nói:
- Trước tiên chặt hai chân của lão ta.
Hai người áo đen phía sau y liền gật đầu, vừa bước đi vừa rút cây hoành đao ở thắt lưng ra. Lão ăn mày đó liền tái mặt đi, trắng bệch như tờ giấy, quỳ xuống cầu xin:
- Ta nói, ngài đừng ép nó nữa. Nó là người câm!
Người áo đen sửng sốt, liền cười tự chế giễu.
- Còn có chuyện này ….
……….
………
- Chết rồi?
Lý Nhàn có chút kinh ngạc nhìn Trần Tước Nhi hỏi:
- Sao lại … chết đơn giản như vậy?
Trần Tước Nhi mỉm cười nhìn không ra màu sắc của bộ bì giáp, còn có hai con dao chọc thủng đôi giày kim tuyến đặt trước mặt Lý Nhàn. Bì giáp rất dày, cho nên mấy tên ăn mày đó mới cho thằng bé đó bì giáp để chống lạnh. Còn họ thì chưa nhìn thấy tiền bạc. Đương nhiên không biết giày đó mang đi bán chí ít cũng có thể đổi được 10 ngày ăn no. Đương nhiên, nếu họ mang đi bán, nói không chừng sẽ bị người ta quy cho tội ăn cắp mà đánh cho một trận.
- Tìm người xác nhận rõ ràng. Bì giáp và giày này chính là của Trương Kim Xưng. Nói tới Trương Kim Xưng cũng thật sự có chút bi thương, vượt qua trăm cay ngàn đắng chạy trốn khỏi Đại Sơn, ngẫm dọc đường đi này cũng đã chịu không ít tội rồi. Đáng tiếc không ngờ lại chết trong tay mấy tên ăn mày đó. Nói tới mà buồn cười, theo như lão ăn mày đó nói, hôm đó Trương Kim Xưng tới ngôi miếu hoang đó quả thực đã từng nói, y chính là Trương Kim Xưng, muốn dùng ngôi miếu hoang này làm tụ nghĩa sảnh. Đồng thời còn muốn thu nhận những tên ăn mày đó làm thủ hạ, còn cho họ được ăn ngon, có nữ nhân. Tiếc là, bởi vì y cướp tấm nệm hỏng của lão ăn mày đó và bánh mỳ của thằng bé đó mà bị đám ăn mày đánh chết.
- Đánh chết? Chính bởi vì một cái đệm rách? Nửa cái bánh mỳ?
Lý Nhàn trừng mắt lên nhìn, cảm thấy chuyện này có chút quá hoang đường. Trong ký ức của hắn, Trương Kim Xưng có lẽ là tới năm Đại Nghiệp thứ 12 mới chết. Khi đó đội ngũ của y cũng đã lớn mạnh tới đỉnh cao rồi, một đòn tấn công có thể công hạ Bình Ân, Võ An, Cự Lộc, Thanh Hà. Bởi vì khinh địch bị danh tướng Đại Tùy Dương Nghĩa Thần đánh bại, dẫn tàn binh chạy tới quận Thanh Hà, lại bị Quận thủ quận Thanh Hà Dương Thiện Hội bắt giữ, chặt đầu thị chúng.
Bây giờ mới là năm Đại Nghiệp thứ 9, Trương Kim Xưng sớm đã chết được 3 năm rồi.
Liệu có phải đã xảy ra phản ứng dây truyền không?
Đây là chuyện đầu tiên mà Lý Nhàn suy nghĩ tới.
- Ta đào thi thể của Trương Kim Xưng ở phía sau miếu hoang lên, bởi vì thời tiết còn chưa ấm lên, dù thi thể đã trương lên nhưng vẫn còn có thể nhận ra mặt. Để ổn thỏa, sau khi trở về ta lại để cho người trước đây ở Cự Dã Trạch phân biệt giày, cho nên có thể xác định Trương Kim Xưng đã chết thật sự.
Trần Tước Nhi có chút thất vọng nói.
Lý Nhàn cũng có chút thất vọng. Thất vọng vì đại hào lục lâm vốn có lẽ huy hoàng lại chết tủi nhục như vậy. Thất vọng vì đối thủ số một của mình thực sự không gây khó khăn gì cho mình. Thất vọng vì y chết dễ dàng uất ức nghẹn khuất như vậy khiến cho người ta thổn thức.
- Bộ hạ của Trương Kim Xưng ở Đại Sơn bị chúng ta đánh tan rồi, giết chết hơn năm nghìn người, số còn lại đều bỏ chạy rồi. Ta đã cho người tung tin Trương Kim Xưng bị chúng ta giết chết rồi. Phỏng chừng những tên bại binh đó sẽ thật thà trong khoảng thời gian dài. Hoặc là họ tìm được chỗ ẩn nấp, hoặc là sẽ trở về quê hương kiếm sống.
Trần Tước Nhi nói:
- Người của Phi Hổ Mật Điệp ở quận Lỗ cũng đã để lại một ít. Nếu có tin tức gì sẽ nhanh chóng báo về.
- Sau khi Vương Bạc chạy về phía bắc Hoàng Hà, đã liên lạc với lục lâm và kết giao với đám người Tôn Tuyên Nhã, Hách Kiến Đức, lại tụ hợp được hơn mười vạn người. Hiện tại đã vượt sông rồi. Trương Tu Đà dẫn Tần Quỳnh và La Sĩ Tín thống lĩnh hơn hai vạn quan quân Tề quận đã đi nghênh tiếp, có lẽ không bao lâu nữa sẽ đánh tới.
Lý Nhàn gật đầu, nhìn đôi giày bẩn thỉu trước mặt khẽ nhíu mày:
- Trước tiên hãy mang thứ này đi, thối chết đi được.
Trần Tước Nhi cười nói:
- Ta cả đường mang về cũng đã phải chịu rồi.
Lý Nhàn cười nói:
- Vậy huynh có thể mang về ngửi hương cùng rượu, cố nhịn thêm ba năm nữa.
Trần Tước Nhi mang đôi giày đó và bì giáp ra ngoài, dặn bọn thủ hạ cầm đi chôn.
- Chuyện của Tề quận chúng ta giám sát là được, không cần phải nhúng tay vào. Ta muốn huynh quan sát bên phía Lê Dương, có tin gì không?
- Lương thực được vận chuyển theo đường thủy đi ra ngoài, nhưng phần lớn không hề đi qua Liêu Tây!
Trần Tước Nhi mỉm cười nói:
- Thực không ngờ, con trai của Sở Quốc Công Dương Tố lại tạo phản! Dương Huyền Cảm, cha của hắn vì Dương Kiên và Dương Quảng mà lập chiến công hiển hách. Dương Huyền Cảm cũng được Dương Quảng trọng dung, ta không hiểu ai tạo phản? Theo lý mà nói cũng không lẽ là hắn ta tạo phản?
Lý Nhàn mỉm cười gật đầu nói:
- Sở công … sao so được với Hoàng đế? Người ở chân núi có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt trần ở lưng chừng núi. Tới lưng chừng núi rồi lại thấy cảnh sắc tráng lệ ở đỉnh núi. Mà tới đỉnh núi rồi, lại nghĩ … liệu có phải phong cảnh trên trời còn đẹp hơn không?
Đầu tháng 6 năm Đại Nghiệp Đại Tùy thứ 9, đại quân đông chinh thuận lợi đánh tới đô thành Cao Cú Lệ Bình Nhưỡng. Đại quân của Vũ Văn Thuật và Dương Nghĩa Thần đã tụ hợp với thủy quân của Lai Hộ Nhi, bao vây thành công Bình Nhưỡng. Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên của đã cử người ra ngoài thành diện kiến Vũ Văn Thuật, bày tỏ bên mình bằng lòng thần phục dưới chân Hoàng đế Đại Tùy, vĩnh viễn cam chịu là thần tử.
Dương Quảng đã lĩnh hội sâu sắc bài học quân viễn chinh lần trước bị tiêu diệt hoàn toàn, lần này không bố trí quan văn đảm nhiệm giám quân Vũ Văn Thuật nữa. Khi sắp xuất chinh, ông đã nói với Vũ Văn Thuật, viễn chinh lần này phải công hạ được Bình Nhưỡng. Nếu Cao Nguyên đầu hàng, không chịu! Cho nên, lần này Vương Cao Nguyên đầu hàng đã bị Vũ Văn Thuật từ chối.
Chinh phạt lần thứ hai, chiến sự Liêu Đông đã diễn ra thuận lợi. Cao Cú Lệ đã bị đánh bại hoàn toàn. Bởi vì có kinh nghiệm khi rút quân lần đầu tiên, nếm qua một lần thất bại, Vũ Văn Thuật đã hạ lệnh tấn công các đại thành ven đường qua Cao Cú Lệ. Ngoài mấy tòa thành trì phòng thủ kiên cố ra, về cơ bản đã không đủ sức uy hiếp đối với đường lui về của đại quân nữa. Lần trước, khi rút lui, bởi vì tốc độ tiến quân quá nhanh nên đã bỏ qua rất nhiều thành trì và bảo trại của Cao Cú Lệ. Cho nên, Vũ Văn Thuật đã suýt bị chặn đứng ở giữa đường không trở về được. Nếu không phải con thứ của y Vũ Văn Sỹ Cập kịp thời dẫn hai vạn tinh kỵ tiếp ứng, nói không chừng ông ta cũng đã phải nuốt hận ở Liêu Đông rồi.
/219
|