.
Sau khi Nhuệ Kim Doanh tiến vào Cự Dã Trạch, dùng năm ngày thanh lý toàn bộ sơn trại và chỗ cư trú trên ven Thủy Bạc của gia quyến đám thổ phỉ kia, có một số người ẩn nấp cũng bị tìm ra lập tức đuổi ra ngoài sơn trại. Nam nữ già trẻ gần ba vạn người bị xua đuổi rời khỏi nơi này, đối với bọn họ mà nói mà nói, còn không biết phải đi chỗ nào dừng chân.
Lúc Lý Nhàn hạ lệnh làm những chuyện này không có một chút lòng đồng cảm, bất kể là những bách tính kia hoặc van xin hoặc khóc tỉ tê đều không làm rung động nổi lòng dạ sắt đá của hắn. Có mấy tên lưu manh thừa cơ gây xích mích định làm cho bách tính xung kích kỵ binh của Duệ Kim Doanh, bị Phi Hổ mật điệp mau tay nhanh mắt xông vào đám người bắt ra chặt đầu tại chỗ. Thủ đoạn sấm rền gió cuốn làm kinh sợ tất cả mọi người, dù cho bọn chúng nếu không bằng lòng cũng chỉ có thể cũng chỉ có thể rời khỏi chỗ bọn chúng sinh sống hai ba năm này.
Có thể bọn chúng đều sẽ trở thành người lưu lạc không nhà để về, có lẽ sau đó không lâu bọn chúng sẽ tìm được một địa điểm khác lại lần nữa làm giặc, lại có thể, bọn chúng có thể trở về quê nhà bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng đây hết thảy đều không liên quan tới Lý Nhàn, bởi vì những người này tuyệt đối không thể giữ lại, đối với địa hình địa hình của Cự Dã Trạch mà nói, những người này hiểu rõ sâu xa hơn so với người của Yến Sơn trại. Để bọn họ lại, chỉ có thể là mầm tai hoạ nói không chừng lúc nào sẽ giống như bom hẹn giờ đem thắng lợi vất vả có được nổ một cái tan thành mây khói.
Không thể một đòn đánh chết Trương Kim Xưng, cho nên Lý Nhàn không thể không cẩn thận gấp bội.
Trong năm ngày này, binh sĩ của Duệ Kim Doanh đem tất cả thuyền đánh cá trong Thủy Bạc thu gom lại cho một mồi lửa đốt. Đây cũng là vì đề phòng nhân mã của Trương Kim Xưng sau khi quay về đi vào từ đường thuỷ, vì để ngừa ngộ nhỡ, gần năm nghìn nhân mã của Duệ Kim Doanh nhưng thật ra hơn bốn ngàn người trú đóng ở trên ven Thủy Bạc, ngày đêm tuần tra cảnh giới.
Đây cũng là nguyên do vì sao Lý Nhàn muốn giữ thợ thủ công biết làm thuyền lại, thuyền ở Cự Dã Trạch là nhu phẩm cần thiết, không có thuyền Thủy Bạc to lớn liền biến thành không có chút ý nghĩa nào. Thuyền có thể đốt, nhưng thợ thủ công nhất định phải giữ lại.
Cách tòa lâu đài Đại Tùy nghiêng đổ này còn có mấy năm, mấy năm này Lý gia quân sẽ phải sinh sống ở Cự Dã Trạch, bất luận là thuyền đánh cá hay là chiến thuyền, đều phải có đủ. Tạm thời tiêu hủy là vì tạm thời làm cho ổn định, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Cuối cùng thợ thủ công giữ lại có chừng hơn ba trăm người, những người này đều bị Lý Nhàn hạ lệnh kiểm soát chặt chẽ lại. Trước khi giải quyết sạch Trương Kim Xưng, đề phòng đối với hơn ba trăm người này cũng không thể thiếu cảnh giác. Muốn lập uy, cũng phải bố thí lấy ân nghĩa. Trong hơn ba trăm người này có người có gia quyến đấy, cha mẹ vợ con của bọn họ cũng được phá lệ giữ lại, nhưng không thể ra khỏi Cự Dã Trạch một bước, kẻ không làm theo lập tức chém không tha. Những người dân này phần lớn đều là bị Trương Kim Xưng bắt từ các nơi tới, kỳ thật đối với ai làm Đại Đương Gia của Cự Dã Trạch bọn họ chẳng có phản ứng quá kích động gì.
Lý Nhàn cẩn thận từng li từng tí xem ra hơi có chút quá mức, nhưng cũng là thủ đoạn nhất định phải thực hiện.
Gia viên của những người dân này trên cơ bản đều bị nhân mã của Trương Kim Xưng san thành bình địa, rơi vào đường cùng mới mới đi theo Trương Kim Xưng về tới Cự Dã Trạch, bọn họ chỉ là vì sống sót, thực ra đối với Trương Kim Xưng cũng không có lòng ủng hộ gì. Ai là chủ nhân của Cự Dã Trạch bọn họ kỳ thực không quan tâm, quan tâm là bọn họ có thể hay sống tiếp không.
Loạn thế đã là như vậy, bách tính tầng thấp nhất mới là người khổ nhất.
Lại năm ngày, Đạt Khê Trường Nho gia dẫn đầu bộ binh Lý gia quân hơn hai vạn người chạy tới, đến đây, đại quân tất cả tiến vào trong Cự Dã Trạch. Một lần nữa chỉnh đốn sơn trại, xây dựng thủy trại, sau đó tăng thêm nhân thủ ngày đêm tuần tra không ngừng. Quãng thời gian mới bắt đầu này, bất kể như thế nào cũng không có thể thiếu cảnh giác.
Tiếp theo, điều Lý Nhàn phải làm, chính là suy nghĩ vì sự vững chắc Cự Dã Trạch.
Khi Trương Kim Xưng chiếm Cự Dã Trạch, để bảo đảm sống còn của mấy vạn người trong Cự Dã Trạch nhất định phải đi ra ngoài cướp bóc, vô số làng bị lũ phỉ san thành bình địa. Lương thảo của Lý gia quân bây giờ mặc dù vẫn còn trong thời gian ngắn không là vấn đề, nhưng Lý Nhàn không thể không tính toán. Ra ngoài cướp bóc bách tính? Đồ cướp được kia có thể duy trì bao lâu?
Lý Nhàn đang đợi, chờ một cơ hội phát đại tài.
….
….
Đi dạo ở tại ven Thủy Bạc, hồ lớn nhìn không thấy bến bờ, tựa như đứng ở bờ biển lớn hết tầm mắt trông về phía xa vậy, có thể làm cho lòng dạ người đều trở nên khoáng đạt. Mặc dù vì vững chắc để tất cả thuyền đánh cá đều bị đốt quách đi cho rồi, không thể chèo thuyền du ngoạn trên sóng hồ coi như là một chuyện đáng tiếc đáng tiếc, nhưng chỉ là đứng ở bên bờ nhìn non sông gấm vóc, cũng là một việc rất làm người ta sung sướng.
- Đáng tiếc nếu có thuyền thì tốt rồi, có thể đi đến giữa hồ xem một chút.
Âu Tư Thanh Thanh đứng ở bên cạnh Lý Nhàn, có chút buồn bã nói.
Lý Nhàn cười cười nói
- Thuyền thì có, có vài chiếc chiến thuyền tương đối lớn ta cho người kéo lên trên bờ rồi, nhưng chưa thiêu huỷ, chẳng qua chúng ta mới đến Cự Dã Trạch, nên vững vàng một chút thì tốt, muốn chèo thuyền du ngoạn trên hồ sau này có rất nhiều cơ hội. Đợi ta sau khi giải quyết Trương Kim Xưng xong, cũng không có gì lo lắng do dự rồi.
- Muội biết.
Âu Tư Thanh Thanh cười cười nói
- Muội chẳng qua là cảm thấy, đốt những thuyền đó đáng tiếc.
Lý Nhàn kéo tay nàng than thở
- Nha đầu ngốc.... Tâm tư của muội lại làm sao có thể giấu diếm được ta? Ta biết muội không phải là tiếc những thuyền đánh cá ấy, muội là yêu thương đám bách tính bị ta đuổi ra khỏi Cự Dã Trạch chứ gì?
Âu Tư Thanh Thanh mím môi gật đầu một cái, không nói gì.
Lý Nhàn cầm tay nàng vào trong một tiểu đình bên hồ ngồi xuống, nhìn hồ nước gợn sóng xanh, im lặng một lúc, nói:
- Bách tính đáng thương, ta biết. Nhưng nếu như không đuổi bọn họ ra ngoài, một ngày Trương Kim Xưng dẫn theo nhân mã quay về giết, không dám đảm bảo sẽ không cùng những người dân này nội trong ứng ngoài hợp. Tuy rằng những người dân này đều là Trương Kim Xưng bắt về từ bên ngoài, cưỡng ép bọn họ định cư ở Cự Dã Trạch. Ta biết bọn họ đối với Trương Kim Xưng không nhất định tán thành, nhưng dù là có một chút xíu nguy hiểm ta cũng không muốn đi mạo hiểm, suy cho cùng, hiện nay có sinh mạng của mấy vạn người đè ở trên vai ta.
.
- Đặc tính lớn nhất Bách tính chính là nhẫn nại, Trương Kim Xưng có thể đối với bọn họ không tốt, cướp đoạt lương thực của bọn họ, dâm nhục vợ con của bọn họ, nhưng qua mấy năm, nữ tử bị cướp về sớm đã quen cuộc sống bây giờ, trước đây lũ thổ phỉ cưỡng chiếm thân thể các cô ấy, giờ đây đã biến thành chồng của họ. Có con cái, có nhà, họ liền cam chịu số phận. Từ ban đầu hận lũ thổ phỉ kia vào nhà cướp của, đến bây giờ hàng ngày đứng ở nhà mình cửa sân trong đợi chồng mình cướp bóc quay về đoàn tụ, quá trình này cũng không chậm, họ tiếp nhận cũng không khó khăn.
- Bây giờ chúng ta tới, giữ các cô ấy lại thoạt nhìn là đối với các cô ấy tốt, kỳ thực kỳ thực trong lòng họ thù hận chúng ta vượt xa thù hận thù hận đối với Trương Kim Xưng. Có thể qua một năm nữa, hai năm, họ cũng sẽ thích ứng sự có mặt của chúng ta, lại lần nữa ổn định ổn định cuộc sống, nhưng.... Ta không có thời gian một hai năm để vỗ về các cô ấy, bởi vì địch nhân không thể nào cho ta thời gian một hai năm.
Lời của Lý Nhàn rất nhẹ, giảng đạo lý cũng cũng rất kỳ quái.
Cho nên Âu Tư Thanh Thanh tuy rằng khe khẽ gật đầu, nhưng cũng không quá hiểu.
- Ta trước đây đã nói với muội, muốn đánh ra một mảnh đào viên lạc thổ, không có chiến tranh không có tai hoạ không có bi thương, có lẽ muội có thể cảm thấy việc ta làm bây giờ, chính là việc làm cho bách tính bi thương, ta là một tên lường gạt.
]Lý Nhàn cười cười nói
- Nhưng, nếu muốn nếu muốn xây dựng một mảnh lạc thổ như thế, tiền đề là cái gì?
Hắn tự trả lời câu hỏi của mình
- Là tiếp tục tồn tại. Chỉ có ta sống, mới có thể đi thực hiện lý tưởng trong lòng ta. Nếu như.... chúng ta đều bởi vì trong chốc lát nhân từ nương tay mà chết, muội nói đi, những bách tính trước đây bị ta đuổi ra khỏi Cự Dã Trạch trong mắt mang theo bi thương ấy, bọn họ có thể thoải mái cười to hay không?
- Con đường sau này còn rất dài rất dài, có thể ta vẫn sẽ làm rất nhiều chuyện thoạt nhìn rất tàn nhẫn, thế nhưng Thanh Thanh.... muội phải tin tưởng, tương lai, ta nhất định có thể hoàn thành chuyện ta nhận lời với muội.
Âu Tư Thanh Thanh gật đầu một cái, sắc mặt ửng đỏ.
- Kể cho muội một câu chuyện nữa.
Lý Nhàn cười một cái nói
- Trước đây cực kỳ lâu, Trung Nguyên Giang Nam bị ba người chiếm giữ, bọn họ chia ra thành lập quốc gia của mình, một tên là Ngụy quốc, một tên là Thục quốc, một tên là Ngô quốc. Trong đó người thành lập Thục quốc tên Lưu Bị, hắn lúc vừa mới khởi binh rất nhỏ yếu, chỉ có mấy nghìn nhân mã, địa bàn chỉ có một huyện. Đối thủ của hắn sau này Tào Tháo của Ngụy quốc lãnh đạo mấy chục vạn đại quân đến đánh hắn, Lưu Bị đánh không lại, hắn chỉ có thể chạy trốn, nhưng hắn là một người nhân nghĩa, không đành lòng nhìn bách tính rơi vào trong tay của Tào Tháo, thế là mang theo mang theo bách tính toàn huyện toàn huyện chạy trốn.
- Thủ hạ của Lưu Bị có một người vô cùng nổi tiếng vô cùng có bản lĩnh, tên là Gia Cát Lượng. Ông ta khuyên Lưu Bị, chủ công à, người mang theo mười vạn bách tính cả gia đình rời khỏi như vậy, một ngày ngay cả hai mươi dặm cũng không đi được, nếu như bị quân đội của Tào Tháo đuổi kịp thì hỏng. Không bằng vứt bỏ bách tính, chúng ta trang bị nhẹ nhàng gấp rút lên đường còn có thể cắt đuôi truy binh. Lưu Bị không đồng ý, nói ta không đành lòng nhìn bách tính bởi vì ta mà bị liên lụy, nhất định phải mang bách tính cùng đi.
Lý Nhàn hỏi Âu Tư Thanh Thanh:
- Muội cảm thấy, đối với bách tính mà nói, là Lưu Bị nhân nghĩa, hay là Gia Cát Lượng thấu tình đạt lý?
Âu Tư Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi nói:
- Lưu Bị, hắn không đành lòng để bách tính chịu khổ chịu nạn, thà rằng mình bị truy binh của Tào Tháo đuổi kịp cũng không vứt bỏ bách tính, dĩ nhiên là Lưu Bị nhân nghĩa.
Lý Nhàn cười một tiếng lắc đầu:
- Trên thực tế, muội sai rồi.
- Cũng bởi vì Lưu Bị mang theo mười vạn bách tính cùng nhau chạy trốn, mỗi ngày cũng đi không được bao xa, tuy là Gia Cát Lượng dùng diệu kế năm lần bảy lượt ngăn cản truy binh của Tào Tháo, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi kịp. Để giết chết Lưu Bị, nhân mã của Tào Tháo ra sức truy sát về phía trước, ngăn ở trước mặt bọn họ bất luận là binh sĩ của Lưu Bị hay là bách tính đều bị giết, mười vạn bách tính đã bị giết bao nhiêu người ta không biết, ta chỉ biết là, nếu như bọn họ không đi cùng Lưu Bị, nhân mã của Tào Tháo không cần phải tàn sát bách tính.
- Nếu như bọn họ ở lại trong nhà, huyện ấy liền biến thành địa bàn của Tào Tháo, bọn họ cũng sẽ biến thành bách tính của Tào Tháo, Tào Tháo sẽ giết bọn họ sao? Lẽ nào Tào Tháo thì không cần bách tính sao? Nếu như Lưu Bị nghe theo đề xuất của Gia Cát Lượng, chỉ mang theo quân đội của mình chạy trốn, binh lính của hắn sẽ bởi vì bách tính liên lụy mà chết trận sao? Những bách tính ấy.... sẽ gặp phải tàn sát sao?
- Cho nên thoạt nhìn Lưu Bị nhân nghĩa kỳ thực chính là kẻ đần độn, nói lời tối tăm hơn, ai biết mục đích của hắn khăng khăng làm theo ý mình mang theo mười vạn bách tính cùng nhau chạy trốn có phải chính là muốn dùng bách tính ngăn trở truy binh của Tào Tháo cho hay không? Thoạt nhìn Gia Cát Lượng không nhân nghĩa, kỳ thực mới thực sự suy nghĩ vì bách tính, bởi vì hắn biết, bất luận Tào Tháo thâm độc, quốc gia của ông ta cũng cần bách tính, không có bách tính có thể gọi là một quốc gia sao? Mang theo bách tính cùng đi, như vậy bách tính cũng sẽ bị tàn sát. Nếu như bỏ lại bách tính, bách tính sẽ biến thành bách tính của Ngụy quốc, bọn họ phải giao nộp thuế phú cho Ngụy quốc, người bảo vệ bọn họ, từ lính của Lưu Bị biến thành lính của Tào Tháo, chỉ đơn giản như vậy.
Vẻ mặt Âu Tư Thanh Thanh trở nên có chút khó coi, nàng suy nghĩ rất lâu trong chốc lát, chậm rãi gật đầu một cái nói:
- Muội hiểu rồi, An Chi.
Đúng vậy, nếu như Lưu Bị không mang theo mười vạn bách tính kia cùng nhau đi, thì Tào Tháo có cần thiết đi giết bách tính không? Hắn muốn giết chính là Lưu Bị, không phải là bách tính !
Tuy rằng An Chi đuổi những bách tính của Cự Dã Trạch ra ngoài, nhưng thực sự chính là hại bọn họ sao? Nếu như Trương Kim Xưng mang theo mấy vạn người đánh trở lại, bách tính trong Cự Dã Trạch thì trợ giúp Trương Kim Xưng hay là trợ giúp An Chi? Nếu có người len lén dẫn dụ nhân mã của Trương Kim Xưng vào trong, binh sĩ của An Chi và nhân mã của Trương Kim Xưng chém giết, đến lúc đó trong Cự Dã Trạch, bất luận ai chiến thắng, sẽ chết bao nhiêu người? Những bách tính ấy, sẽ chết bao nhiêu?
Đây là cảm ngộ của Âu Tư Thanh Thanh, cũng là cảm ngộ của Lý Nhàn cho nàng.
Trên thực tế, Lý Nhàn trong lòng mình lại căn bản không có những phiền não này. Bởi vì hắn thật sự hiểu một đạo lý, nếu muốn bảo vệ bách tính, bản thân còn xa không có tư cách đó. Có thể giữ được mình, giữ được thân nhân của mình và thủ hạ, đây mới là chuyện bây giờ nên suy tính.
Ở giữa ngươi chết và ta chết làm lựa chọn, dĩ nhiên là ngươi chết, chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi Nhuệ Kim Doanh tiến vào Cự Dã Trạch, dùng năm ngày thanh lý toàn bộ sơn trại và chỗ cư trú trên ven Thủy Bạc của gia quyến đám thổ phỉ kia, có một số người ẩn nấp cũng bị tìm ra lập tức đuổi ra ngoài sơn trại. Nam nữ già trẻ gần ba vạn người bị xua đuổi rời khỏi nơi này, đối với bọn họ mà nói mà nói, còn không biết phải đi chỗ nào dừng chân.
Lúc Lý Nhàn hạ lệnh làm những chuyện này không có một chút lòng đồng cảm, bất kể là những bách tính kia hoặc van xin hoặc khóc tỉ tê đều không làm rung động nổi lòng dạ sắt đá của hắn. Có mấy tên lưu manh thừa cơ gây xích mích định làm cho bách tính xung kích kỵ binh của Duệ Kim Doanh, bị Phi Hổ mật điệp mau tay nhanh mắt xông vào đám người bắt ra chặt đầu tại chỗ. Thủ đoạn sấm rền gió cuốn làm kinh sợ tất cả mọi người, dù cho bọn chúng nếu không bằng lòng cũng chỉ có thể cũng chỉ có thể rời khỏi chỗ bọn chúng sinh sống hai ba năm này.
Có thể bọn chúng đều sẽ trở thành người lưu lạc không nhà để về, có lẽ sau đó không lâu bọn chúng sẽ tìm được một địa điểm khác lại lần nữa làm giặc, lại có thể, bọn chúng có thể trở về quê nhà bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng đây hết thảy đều không liên quan tới Lý Nhàn, bởi vì những người này tuyệt đối không thể giữ lại, đối với địa hình địa hình của Cự Dã Trạch mà nói, những người này hiểu rõ sâu xa hơn so với người của Yến Sơn trại. Để bọn họ lại, chỉ có thể là mầm tai hoạ nói không chừng lúc nào sẽ giống như bom hẹn giờ đem thắng lợi vất vả có được nổ một cái tan thành mây khói.
Không thể một đòn đánh chết Trương Kim Xưng, cho nên Lý Nhàn không thể không cẩn thận gấp bội.
Trong năm ngày này, binh sĩ của Duệ Kim Doanh đem tất cả thuyền đánh cá trong Thủy Bạc thu gom lại cho một mồi lửa đốt. Đây cũng là vì đề phòng nhân mã của Trương Kim Xưng sau khi quay về đi vào từ đường thuỷ, vì để ngừa ngộ nhỡ, gần năm nghìn nhân mã của Duệ Kim Doanh nhưng thật ra hơn bốn ngàn người trú đóng ở trên ven Thủy Bạc, ngày đêm tuần tra cảnh giới.
Đây cũng là nguyên do vì sao Lý Nhàn muốn giữ thợ thủ công biết làm thuyền lại, thuyền ở Cự Dã Trạch là nhu phẩm cần thiết, không có thuyền Thủy Bạc to lớn liền biến thành không có chút ý nghĩa nào. Thuyền có thể đốt, nhưng thợ thủ công nhất định phải giữ lại.
Cách tòa lâu đài Đại Tùy nghiêng đổ này còn có mấy năm, mấy năm này Lý gia quân sẽ phải sinh sống ở Cự Dã Trạch, bất luận là thuyền đánh cá hay là chiến thuyền, đều phải có đủ. Tạm thời tiêu hủy là vì tạm thời làm cho ổn định, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Cuối cùng thợ thủ công giữ lại có chừng hơn ba trăm người, những người này đều bị Lý Nhàn hạ lệnh kiểm soát chặt chẽ lại. Trước khi giải quyết sạch Trương Kim Xưng, đề phòng đối với hơn ba trăm người này cũng không thể thiếu cảnh giác. Muốn lập uy, cũng phải bố thí lấy ân nghĩa. Trong hơn ba trăm người này có người có gia quyến đấy, cha mẹ vợ con của bọn họ cũng được phá lệ giữ lại, nhưng không thể ra khỏi Cự Dã Trạch một bước, kẻ không làm theo lập tức chém không tha. Những người dân này phần lớn đều là bị Trương Kim Xưng bắt từ các nơi tới, kỳ thật đối với ai làm Đại Đương Gia của Cự Dã Trạch bọn họ chẳng có phản ứng quá kích động gì.
Lý Nhàn cẩn thận từng li từng tí xem ra hơi có chút quá mức, nhưng cũng là thủ đoạn nhất định phải thực hiện.
Gia viên của những người dân này trên cơ bản đều bị nhân mã của Trương Kim Xưng san thành bình địa, rơi vào đường cùng mới mới đi theo Trương Kim Xưng về tới Cự Dã Trạch, bọn họ chỉ là vì sống sót, thực ra đối với Trương Kim Xưng cũng không có lòng ủng hộ gì. Ai là chủ nhân của Cự Dã Trạch bọn họ kỳ thực không quan tâm, quan tâm là bọn họ có thể hay sống tiếp không.
Loạn thế đã là như vậy, bách tính tầng thấp nhất mới là người khổ nhất.
Lại năm ngày, Đạt Khê Trường Nho gia dẫn đầu bộ binh Lý gia quân hơn hai vạn người chạy tới, đến đây, đại quân tất cả tiến vào trong Cự Dã Trạch. Một lần nữa chỉnh đốn sơn trại, xây dựng thủy trại, sau đó tăng thêm nhân thủ ngày đêm tuần tra không ngừng. Quãng thời gian mới bắt đầu này, bất kể như thế nào cũng không có thể thiếu cảnh giác.
Tiếp theo, điều Lý Nhàn phải làm, chính là suy nghĩ vì sự vững chắc Cự Dã Trạch.
Khi Trương Kim Xưng chiếm Cự Dã Trạch, để bảo đảm sống còn của mấy vạn người trong Cự Dã Trạch nhất định phải đi ra ngoài cướp bóc, vô số làng bị lũ phỉ san thành bình địa. Lương thảo của Lý gia quân bây giờ mặc dù vẫn còn trong thời gian ngắn không là vấn đề, nhưng Lý Nhàn không thể không tính toán. Ra ngoài cướp bóc bách tính? Đồ cướp được kia có thể duy trì bao lâu?
Lý Nhàn đang đợi, chờ một cơ hội phát đại tài.
….
….
Đi dạo ở tại ven Thủy Bạc, hồ lớn nhìn không thấy bến bờ, tựa như đứng ở bờ biển lớn hết tầm mắt trông về phía xa vậy, có thể làm cho lòng dạ người đều trở nên khoáng đạt. Mặc dù vì vững chắc để tất cả thuyền đánh cá đều bị đốt quách đi cho rồi, không thể chèo thuyền du ngoạn trên sóng hồ coi như là một chuyện đáng tiếc đáng tiếc, nhưng chỉ là đứng ở bên bờ nhìn non sông gấm vóc, cũng là một việc rất làm người ta sung sướng.
- Đáng tiếc nếu có thuyền thì tốt rồi, có thể đi đến giữa hồ xem một chút.
Âu Tư Thanh Thanh đứng ở bên cạnh Lý Nhàn, có chút buồn bã nói.
Lý Nhàn cười cười nói
- Thuyền thì có, có vài chiếc chiến thuyền tương đối lớn ta cho người kéo lên trên bờ rồi, nhưng chưa thiêu huỷ, chẳng qua chúng ta mới đến Cự Dã Trạch, nên vững vàng một chút thì tốt, muốn chèo thuyền du ngoạn trên hồ sau này có rất nhiều cơ hội. Đợi ta sau khi giải quyết Trương Kim Xưng xong, cũng không có gì lo lắng do dự rồi.
- Muội biết.
Âu Tư Thanh Thanh cười cười nói
- Muội chẳng qua là cảm thấy, đốt những thuyền đó đáng tiếc.
Lý Nhàn kéo tay nàng than thở
- Nha đầu ngốc.... Tâm tư của muội lại làm sao có thể giấu diếm được ta? Ta biết muội không phải là tiếc những thuyền đánh cá ấy, muội là yêu thương đám bách tính bị ta đuổi ra khỏi Cự Dã Trạch chứ gì?
Âu Tư Thanh Thanh mím môi gật đầu một cái, không nói gì.
Lý Nhàn cầm tay nàng vào trong một tiểu đình bên hồ ngồi xuống, nhìn hồ nước gợn sóng xanh, im lặng một lúc, nói:
- Bách tính đáng thương, ta biết. Nhưng nếu như không đuổi bọn họ ra ngoài, một ngày Trương Kim Xưng dẫn theo nhân mã quay về giết, không dám đảm bảo sẽ không cùng những người dân này nội trong ứng ngoài hợp. Tuy rằng những người dân này đều là Trương Kim Xưng bắt về từ bên ngoài, cưỡng ép bọn họ định cư ở Cự Dã Trạch. Ta biết bọn họ đối với Trương Kim Xưng không nhất định tán thành, nhưng dù là có một chút xíu nguy hiểm ta cũng không muốn đi mạo hiểm, suy cho cùng, hiện nay có sinh mạng của mấy vạn người đè ở trên vai ta.
.
- Đặc tính lớn nhất Bách tính chính là nhẫn nại, Trương Kim Xưng có thể đối với bọn họ không tốt, cướp đoạt lương thực của bọn họ, dâm nhục vợ con của bọn họ, nhưng qua mấy năm, nữ tử bị cướp về sớm đã quen cuộc sống bây giờ, trước đây lũ thổ phỉ cưỡng chiếm thân thể các cô ấy, giờ đây đã biến thành chồng của họ. Có con cái, có nhà, họ liền cam chịu số phận. Từ ban đầu hận lũ thổ phỉ kia vào nhà cướp của, đến bây giờ hàng ngày đứng ở nhà mình cửa sân trong đợi chồng mình cướp bóc quay về đoàn tụ, quá trình này cũng không chậm, họ tiếp nhận cũng không khó khăn.
- Bây giờ chúng ta tới, giữ các cô ấy lại thoạt nhìn là đối với các cô ấy tốt, kỳ thực kỳ thực trong lòng họ thù hận chúng ta vượt xa thù hận thù hận đối với Trương Kim Xưng. Có thể qua một năm nữa, hai năm, họ cũng sẽ thích ứng sự có mặt của chúng ta, lại lần nữa ổn định ổn định cuộc sống, nhưng.... Ta không có thời gian một hai năm để vỗ về các cô ấy, bởi vì địch nhân không thể nào cho ta thời gian một hai năm.
Lời của Lý Nhàn rất nhẹ, giảng đạo lý cũng cũng rất kỳ quái.
Cho nên Âu Tư Thanh Thanh tuy rằng khe khẽ gật đầu, nhưng cũng không quá hiểu.
- Ta trước đây đã nói với muội, muốn đánh ra một mảnh đào viên lạc thổ, không có chiến tranh không có tai hoạ không có bi thương, có lẽ muội có thể cảm thấy việc ta làm bây giờ, chính là việc làm cho bách tính bi thương, ta là một tên lường gạt.
]Lý Nhàn cười cười nói
- Nhưng, nếu muốn nếu muốn xây dựng một mảnh lạc thổ như thế, tiền đề là cái gì?
Hắn tự trả lời câu hỏi của mình
- Là tiếp tục tồn tại. Chỉ có ta sống, mới có thể đi thực hiện lý tưởng trong lòng ta. Nếu như.... chúng ta đều bởi vì trong chốc lát nhân từ nương tay mà chết, muội nói đi, những bách tính trước đây bị ta đuổi ra khỏi Cự Dã Trạch trong mắt mang theo bi thương ấy, bọn họ có thể thoải mái cười to hay không?
- Con đường sau này còn rất dài rất dài, có thể ta vẫn sẽ làm rất nhiều chuyện thoạt nhìn rất tàn nhẫn, thế nhưng Thanh Thanh.... muội phải tin tưởng, tương lai, ta nhất định có thể hoàn thành chuyện ta nhận lời với muội.
Âu Tư Thanh Thanh gật đầu một cái, sắc mặt ửng đỏ.
- Kể cho muội một câu chuyện nữa.
Lý Nhàn cười một cái nói
- Trước đây cực kỳ lâu, Trung Nguyên Giang Nam bị ba người chiếm giữ, bọn họ chia ra thành lập quốc gia của mình, một tên là Ngụy quốc, một tên là Thục quốc, một tên là Ngô quốc. Trong đó người thành lập Thục quốc tên Lưu Bị, hắn lúc vừa mới khởi binh rất nhỏ yếu, chỉ có mấy nghìn nhân mã, địa bàn chỉ có một huyện. Đối thủ của hắn sau này Tào Tháo của Ngụy quốc lãnh đạo mấy chục vạn đại quân đến đánh hắn, Lưu Bị đánh không lại, hắn chỉ có thể chạy trốn, nhưng hắn là một người nhân nghĩa, không đành lòng nhìn bách tính rơi vào trong tay của Tào Tháo, thế là mang theo mang theo bách tính toàn huyện toàn huyện chạy trốn.
- Thủ hạ của Lưu Bị có một người vô cùng nổi tiếng vô cùng có bản lĩnh, tên là Gia Cát Lượng. Ông ta khuyên Lưu Bị, chủ công à, người mang theo mười vạn bách tính cả gia đình rời khỏi như vậy, một ngày ngay cả hai mươi dặm cũng không đi được, nếu như bị quân đội của Tào Tháo đuổi kịp thì hỏng. Không bằng vứt bỏ bách tính, chúng ta trang bị nhẹ nhàng gấp rút lên đường còn có thể cắt đuôi truy binh. Lưu Bị không đồng ý, nói ta không đành lòng nhìn bách tính bởi vì ta mà bị liên lụy, nhất định phải mang bách tính cùng đi.
Lý Nhàn hỏi Âu Tư Thanh Thanh:
- Muội cảm thấy, đối với bách tính mà nói, là Lưu Bị nhân nghĩa, hay là Gia Cát Lượng thấu tình đạt lý?
Âu Tư Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi nói:
- Lưu Bị, hắn không đành lòng để bách tính chịu khổ chịu nạn, thà rằng mình bị truy binh của Tào Tháo đuổi kịp cũng không vứt bỏ bách tính, dĩ nhiên là Lưu Bị nhân nghĩa.
Lý Nhàn cười một tiếng lắc đầu:
- Trên thực tế, muội sai rồi.
- Cũng bởi vì Lưu Bị mang theo mười vạn bách tính cùng nhau chạy trốn, mỗi ngày cũng đi không được bao xa, tuy là Gia Cát Lượng dùng diệu kế năm lần bảy lượt ngăn cản truy binh của Tào Tháo, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi kịp. Để giết chết Lưu Bị, nhân mã của Tào Tháo ra sức truy sát về phía trước, ngăn ở trước mặt bọn họ bất luận là binh sĩ của Lưu Bị hay là bách tính đều bị giết, mười vạn bách tính đã bị giết bao nhiêu người ta không biết, ta chỉ biết là, nếu như bọn họ không đi cùng Lưu Bị, nhân mã của Tào Tháo không cần phải tàn sát bách tính.
- Nếu như bọn họ ở lại trong nhà, huyện ấy liền biến thành địa bàn của Tào Tháo, bọn họ cũng sẽ biến thành bách tính của Tào Tháo, Tào Tháo sẽ giết bọn họ sao? Lẽ nào Tào Tháo thì không cần bách tính sao? Nếu như Lưu Bị nghe theo đề xuất của Gia Cát Lượng, chỉ mang theo quân đội của mình chạy trốn, binh lính của hắn sẽ bởi vì bách tính liên lụy mà chết trận sao? Những bách tính ấy.... sẽ gặp phải tàn sát sao?
- Cho nên thoạt nhìn Lưu Bị nhân nghĩa kỳ thực chính là kẻ đần độn, nói lời tối tăm hơn, ai biết mục đích của hắn khăng khăng làm theo ý mình mang theo mười vạn bách tính cùng nhau chạy trốn có phải chính là muốn dùng bách tính ngăn trở truy binh của Tào Tháo cho hay không? Thoạt nhìn Gia Cát Lượng không nhân nghĩa, kỳ thực mới thực sự suy nghĩ vì bách tính, bởi vì hắn biết, bất luận Tào Tháo thâm độc, quốc gia của ông ta cũng cần bách tính, không có bách tính có thể gọi là một quốc gia sao? Mang theo bách tính cùng đi, như vậy bách tính cũng sẽ bị tàn sát. Nếu như bỏ lại bách tính, bách tính sẽ biến thành bách tính của Ngụy quốc, bọn họ phải giao nộp thuế phú cho Ngụy quốc, người bảo vệ bọn họ, từ lính của Lưu Bị biến thành lính của Tào Tháo, chỉ đơn giản như vậy.
Vẻ mặt Âu Tư Thanh Thanh trở nên có chút khó coi, nàng suy nghĩ rất lâu trong chốc lát, chậm rãi gật đầu một cái nói:
- Muội hiểu rồi, An Chi.
Đúng vậy, nếu như Lưu Bị không mang theo mười vạn bách tính kia cùng nhau đi, thì Tào Tháo có cần thiết đi giết bách tính không? Hắn muốn giết chính là Lưu Bị, không phải là bách tính !
Tuy rằng An Chi đuổi những bách tính của Cự Dã Trạch ra ngoài, nhưng thực sự chính là hại bọn họ sao? Nếu như Trương Kim Xưng mang theo mấy vạn người đánh trở lại, bách tính trong Cự Dã Trạch thì trợ giúp Trương Kim Xưng hay là trợ giúp An Chi? Nếu có người len lén dẫn dụ nhân mã của Trương Kim Xưng vào trong, binh sĩ của An Chi và nhân mã của Trương Kim Xưng chém giết, đến lúc đó trong Cự Dã Trạch, bất luận ai chiến thắng, sẽ chết bao nhiêu người? Những bách tính ấy, sẽ chết bao nhiêu?
Đây là cảm ngộ của Âu Tư Thanh Thanh, cũng là cảm ngộ của Lý Nhàn cho nàng.
Trên thực tế, Lý Nhàn trong lòng mình lại căn bản không có những phiền não này. Bởi vì hắn thật sự hiểu một đạo lý, nếu muốn bảo vệ bách tính, bản thân còn xa không có tư cách đó. Có thể giữ được mình, giữ được thân nhân của mình và thủ hạ, đây mới là chuyện bây giờ nên suy tính.
Ở giữa ngươi chết và ta chết làm lựa chọn, dĩ nhiên là ngươi chết, chỉ đơn giản như vậy.
/219
|