.
Lý Nhàn cũng không kiêng dè gì, liền một tay kéo Âu Tư Thanh Thanh, một tay kéo Trương Tiểu Địch tới bên hồ không xa đó. Ban đầu chọn nơi này cắm trại, chính là đề thuận tiện cho việc lấy nước, đã tới tháng Giêng rồi, đương nhiên cũng không còn cảnh đẹp non xanh nước biếc nữa. Nhưng dòng sống nhỏ vẫn rất trong suốt, chưa đóng băng, còn có thể nhìn thấy những chú cá chịu lạnh bơi lại trong nước.
Cá trong nước thực sự khiến người ta ngưỡng mộ, sống trong thế giới của mình tự do tự tại vô ưu vô lo. Hàng ngày chỉ cần đầy chiếc bụng là đủ, cũng không cần phải tính toán, phải hục hặc với nhau.
Bên bờ phủ một lớp cỏ dại, bước đi phía trên phát ra tiếng kêu rất thoải mái. Mềm mại giống như đang giẫm lên một lớp bông vậy. Mặc dù không khí rất lạnh, cũng không có phong cảnh hợp với lòng người. Nhưng tản bộ bên bờ sông trong bầu không khí căng thẳng trước sa trường chết chóc đó tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại. Mà khi một người đi tản bộ, đầu óc thường sẽ là lúc tỉnh táo nhất, thích một mình ngồi im lặng trên cao.
Tiểu Địch thỉnh thoảng lại nhặt chiếc lá rơi dưới đất lên, sau đó đưa lại cho Lý Nhàn. Hai người ai nấy đều quấn lá cây vào với nhau, sau đó dùng lực lôi kéo. Mỗi khi chiếc lá trong tay Tiểu Địch không bị kéo đứt, cô bé đều giơ chiếc lá lên hoan hô thắng lợi. Niềm vui đơn giản như vậy cũng khiến Lý Nhàn ngưỡng mộ.
Hắn cùng Tiểu Địch chơi trò này xem ra có chút nhàm chán. Âu Tư Thanh Thanh đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, khóe miệng lại nở nụ cười thản nhiên mê đắm lòng người. Chỉ là trong khoảng vô tình đảo mắt, vẫn có thể nhìn thấy được nỗi lo lắng ẩn giấu trong đôi mắt nàng. Từ sau khi lên Yến Sơn, cô và Lý Nhàn ít được ở bên nhau. Nhưng điều đó không khiến cho cô giảm bớt sự ái mộ của mình dành cho Lý Nhàn. Ngược lại, chính vì như vậy, mỗi lần bên nhau cô đều rất chân trọng. Cô biết Lý Nhàn phải làm chuyện lớn, phải ra chiến trường, phải đánh nhau với kẻ địch. Cho nên, mỗi ngày có Lý Nhàn ở bên cạnh mình, cô đều cẩn thận thu giấu vào trong lòng.
Lý Nhàn cũng đã từng nói với cô, chờ sau này đánh được một vùng đất đào viên, không cần phải bôn ba khắp nơi vào nam ra bắc như thế này nữa, không còn phải vì tìm một chỗ trú trân mà phải liên tục đánh chém nữa. Tới khi đó, hai người họ sẽ có rất nhiều, rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Âu Tư Thanh Thanh vẫn luôn chờ đợi tới ngày đó, chờ Lý Nhàn vì cô mà xây lên một vùng đất yên vui.
Đôi khi tình cảm của con người cũng rất phức tạp, vì một chút lợi ích mà đánh cho tới đầu rơi máu chảy, âm mưu quỷ kế, dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Nhiều khi, những tính toán đó thậm chí có thể nói là trời long đất lở. Đôi khi tình cảm của con người đơn giản đã tới cực điểm, chỉ là một lời hứa cũng có thể khiến người ta yên lòng, khiến người ta thỏa mãn.
]- An Chi, lần này huynh phải đi bao lâu?
Âu Tư Thanh Thanh cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình khẽ nói.
Tiểu Địch dù sao tuổi cũng vẫn còn nhỏ, tâm tư của cô bé thực sự là đặt Lý Nhàn lên vị trí số một. Nhưng cô bé đối với sự bi thương ly biệt vẫn chưa tới bức tâm tình bất an. Vừa rồi so với Lý Nhàn xem lá trong tay ai cứng hơn, bây giờ lại nhặt đá ném trêu đùa những con cá chịu lạnh đó.
Lý Nhàn ngồi xuống một tảng đá, sau đó vỗ vỗ lên một chỗ bên cạnh mình.
Âu Tư Thanh Thanh chậm rãi bước tới, nâng chiếc váy nhung dài màu trắng lông chồn của mình lên, ngồi xuống bên cạnh Lý Nhàn. Nhìn từ bên cạnh, lông mi của cô rất dài, làn da trắng mịn.
- Lần này sẽ không đi lâu lắm. Muội yên tâm cùng với sư phụ và mọi người ở trong doanh địa. Bên này không thể có chiến sự thực sự, đơn giản chính là làm bộ thôi. Nhiều nhất là một tháng, bất luận thành công hay không ta cũng sẽ trở về. Ta không lừa dối muội, đại quân các đường của triều đình Đại Tùy đang chuẩn bị chinh phạt Cao Cú Lệ lần thứ hai. Nhân cơ hội này phải làm thế nào để kiếm được một chỗ dừng chân thích hợp? Trên Yến Sơn thì trời quá lạnh, ta không thể ngay cả một chỗ ở yên ổn cũng không thể cho muội được.
- Ừ ….
Âu Tư Thanh Thanh ừ một tiếng, cúi đầu vân vê vạt áo.
- Thanh Thanh.
Lý Nhàn khẽ nói:
- Muội không phải vẫn luôn thích ở bên hồ sao? Ta muốn đi đánh hạ chỗ kia, có một khoảng hồ rộng mấy trăm dặm, nước hồ trong veo, cá bơi thành đàn. Trong hồ còn có nhiều bãi lau sậy, bên hồ là núi, trên núi cây mọc thành rừng. Phong cảnh đẹp giống như tranh vẽ. Chờ ta đánh hạ được rồi, ta sẽ xây cho muội một tòa lầu nhỏ bên hồ, giống như tòa lầu bên hồ Thanh Ngưu của muội.
- Thật sao?
Âu Tư Thanh Thanh ngẩng đầu lên, mỉm cười.
- Vầy huynh xây cho muội một chiếc lầu nhỏ, bên ngoài cửa sổ lầu hai có thể làm một cái lan can nhỏ.
Nàng mím môi cười, ánh mắt tinh quái.
Lý Nhàn sửng sốt, liền hiểu ra vấn đề, không khỏi ngượng ngùng cười nói:
- Nàng còn sợ ta trèo qua cửa sổ sao? Yên tâm đi, sau nay ta đi cửa, đi quang minh chính đại.
Âu Tư Thanh Thanh cười nói:
- Ta mới không cho chàng để cửa. Say này ta khoét một cái lỗ nhỏ trên cửa, có người gõ cửa thì trước tiên nhìn xem là ai? Nếu là cái kẻ háo sắc thì ta không mở cửa cho hắn.
Lý Nhàn tự nhủ trong lòng đào một cái lỗ trên cửa vốn là ý tưởng của nàng nghĩ ra à.
- Vậy tốt nhất là muội đừng nên để ta vào cửa, nếu không sẽ bị ta đánh nát mông.
Lý Nhàn đưa tay lên khua khua, sau đó xấu xa làm ra thế nắm đấm.
Âu Tư Thanh Thanh đỏ ửng mặt lên, không quay đầu lại nhìn Lý Nhàn.
- An Chi, kỳ thực muội biết, kỳ thực lầu nhỏ bên hồ cũng tốt, cây cỏ giữa núi cũng tốt, muội đều không quan tâm. Nếu nơi đó không có huynh, dù có huynh xây cho muội một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy muội cũng không thích. Muội nhớ, cô nương A Sử Na Đóa Đóa khi rời khỏi Yến Sơn, cô ấy đã từng hỏi muội rằng có nhớ nhà không?
- Muội nói, nơi nào có huynh chính là nhà.
- Cho nên, dù có hồ buổi tối có thể ngắm trăng hay không, có căn nhà gỗ hai tầng xinh đẹp hay không muội cũng không quan tâm. Thậm chí, có một chỗ để trú chân ổn định hay không muội cũng không quan tâm. Nếu có thể bên cạnh huynh, dù là lưu lạc chân trời góc bể cũng được.
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ giống như một con muỗi bay qua nhẹ nhàng. Khi nói những lời này, vẻ mặt cô càng ửng hồng, nhìn rất giống đóa hoa đào nở rộ vào ngày đông. Càng đứng trong thời tiết gió lạnh tiêu điều, đóa hoa đào này càng thể hiện vẻ đẹp đáng quý.
Lý Nhàn không kìm nổi lòng đưa tay ra nâng cằm Âu Tư Thanh Thanh lên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô từ từ quay lại, hắn nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt dần có ngọn lửa hừng hực hiện lên. Âu Tư Thanh Thanh bị sắc thái trong ánh mắt Lý Nhàn làm cho hoảng sợ, sắc mặt càng ửng lên.
Cứ như vậy đỡ lấy cằm Âu Tư Thanh Thanh, Lý Nhàn cảm thấy có một luồng cảm xúc dâng lên càng ngày càng không thể kìm nén nổi. Khi ngọn lửa trong lòng dần cháy lên, hắn không hề chú ý tới điều gì, để ngọn lửa đó bùng cháy trong lòng.
Nắm chặt lấy đôi gò má mềm mại của Âu Tư Thanh Thanh, Lý Nhàn nhanh như tia chớp hôn lên mặt Âu Tư Thanh Thanh một cái. Hắn cảm thấy ngọn lửa đó trong lồng ngực mình không những thiêu đốt trong lòng, thậm chí còn bốc lên mặt. Điều này khiến cho Lý Nhàn con người của hai thế giới cảm thấy mình rất mất mặt, không phải là hôn người con gái một cái, sao mình lại giống như làm chuyện xấu kinh thiên động địa vậy? Còn đỏ mặt hơn cả chuyện ở đời trước lén vào nhà vệ sinh nữ đi tiểu nữa, cảm giác đó còn khó chịu hơn là rút đao giết người ngoài chiến trường.
Âu Tư Thanh Thanh được Lý Nhàn hôn một cái liền hoảng sợ. Đó là hành động thân mật nhất của Lý Nhàn làm khi cô và Lý Nhàn ở bên nhau. Trong thoáng chốc, đầu óc cô bỗng mất đi trực giác.
Dù sao cũng đã hôn một cái rồi, đơn giản hoặc là không làm đã làm thì phải làm đến cùng, Lý Nhàn ôm Âu Tư Thanh Thanh vào lòng mình, cúi đầu xuống hôn lên bờ môi mềm mại của cô. Tự nhiên như thế, đầu lưỡi của Lý Nhàn vươn ra theo bản năng đẩy khớp hàm đang khép chặt của Âu Tư Thanh Thanh ra, sau đó mặc sức tìm kiếm trong chiếc miệng nhỏ xinh xắn đó. Ban đầu Âu Tư Thanh Thanh còn có chút kháng cự, dần dần trong lúc ý loạn mê tình đưa đầu lưỡi đinh hương ra quấn lấy đầu lưỡi lỗ mãng của Lý Nhàn.
Nụ hôn này kéo dài, cho tới khi hai người đều cảm thấy không thở được nữa mới lưu luyến không lỡ rời nhau.
Cùng với cánh môi dần tách ra của hai người, giữa môi hắn và môi son của Âu Tư Thanh Thanh kéo ra một tí nước bọt. Bờ môi hơi lạnh bởi vì nụ hôn này thực sự quá mãnh liệt mà lại có chút sưng lên, nhìn lại càng thêm nở nang mê người. Không chờ Âu Tư Thanh Thanh trì hoãn thêm nữa, Lý Nhàn thưởng thức sự ngọt ngào lại hôn tiếp lần nữa.
- Ây da!
Đúng lúc hai người đang hôn nhau say đắm, bỗng bên tai vang lên một tiếng thét kinh hãi. Tiếng thét này đã khiến hia người hoảng sợ, liền tách nhau ra quay đầu lại nhìn.
Trương Tiểu Địch hai tay ôm lấy mặt mình giống như là nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn, nhưng cố tình để khe hở rất lớn nhìn trộm hai người.
- Cô cô nói, nam nữ khác biệt, An Chi ca ca Thanh Thanh tỷ tỷ hai người thật là mất mặt quá đi.
]Giọng trẻ con mang theo chút kinh ngạc, rõ ràng là trong mắt Tiểu Địch một nam một nữ ôm nhau là một chuyện rất mất mặt. Âu Tư Thanh Thanh đỏ mặt giãy ra khỏi vòng tay Lý Nhàn, dùng lời lẽ chân thành nhất nói với Trương Tiểu Địch:
- Kỳ thực … là Thanh Thanh tỷ tỷ nhắm mắt, An Chi ca ca đang giúp tỷ tỷ thổi hạt cát trong mắt ra.
Cô gật đầu tỏ vẻ mình nói là thật.
- Nhắm mắt?
Tiểu Địch thả tay xuống, cô bé nhìn thấy quả thật tròng mắt của Âu Tư Thanh Thanh đỏ lên, do đó đã tin lời ma quỷ của cô. Tiếp theo, dùng ánh mắt bỉ ổi nhất nhìn Lý Nhàn, sau đó nói với giọng khinh bỉ:
- An Chi ca ca thật ngốc! Thanh Thanh tỷ tỷ nhắm mắt, ca không ngờ lại thổi vào miệng cô ấy. Lẽ nào ca không phân biệt được mắt với miệng sao?
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười, thật ra không biết nên nói gì?
Tiểu Địch đi tới, nhìn vào mắt Âu Tư Thanh Thanh hỏi:
- Hạt cát đã thổi ra chưa? Có cần ta giúp tỷ không, Thanh Thanh tỷ tỷ?
Âu Tư Thanh Thanh liền nói:
- Đã thổi ra rồi, không sao.
Tiểu Địch kinh ngạc nhìn Lý Nhàn nói:
- Hóa ra là thổi miệng cũng có thể thổi được cát trong mắt ra sao? An Chi ca ca thật lợi hại. Sư phụ nói thất khiếu của con người đều tương thông, hóa ra là thật.
Lý Nhàn hít một hơi hóa giải xúc động, sau đó đương nhiên rất nghiêm chỉnh nói với Tiểu Địch:
- Tiểu Địch, hay là muội đi chơi ném đá tiếp đi. Thanh Thanh tỷ tỷ của muội nói trong áo, trong cổ cũng có cát vào, ta còn phải giúp cô ấy thổi đi ….
Âu Tư Thanh Thanh đỏ mặt trừng mắt nhìn Lý Nhàn, đứng dậy kéo tay Tiểu Địch nói:
- Đi, tỷ tỷ đi câu cá với muội, mặc kệ cái tên xấu xa đó!
Lý Nhàn ớ một tiếng, liền mỉm cười.
Âu Tư Thanh Thanh kéo tay Tiểu Địch chạy tới bờ sông, cũng không biết liệu có phải tim mình giống như chú nai con nhảy loạn xạ không, không những khiến cho nàng rất khó thích ứng, dường như ngay cả cá dưới sông cũng đều sợ chạy. Bất giác nhớ lại nụ hôn vừa rồi của Lý Nhàn, trong đầu cô mơ mơ màng màng giống như là say rượu vậy. Nàng nhớ, lúc nhỏ lần đầu tiên uống trộm rượu mạnh của ông, cảm giác đúng như bây giờ, khiến người ta đứng không vững nữa.
- Thanh Thanh tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì thế?
Tiểu Địch ngẩng lên nhìn khuôn mặt xinh xắn của Âu Tư Thanh Thanh hỏi.
Trực giác nhạy bén của đứa trẻ khiến cho Âu Tư Thanh Thanh có chút kinh ngạc, cô ngồi xuống, đặt tay lên vai Tiểu Địch nghiêm túc trả lời:
- Ta đang nghĩ tới một tòa lầu nhỏ, một tòa lầu bên cạnh hồ, có một buổi tối một tên xấu xa trèo lên cửa sổ của lầu đó, sau đó đi vào lấy trộm đồ.
- Thanh Thanh tỷ tỷ, là lấy trộm cái gì của tỷ phải không?
- Đúng rồi.
- Vậy tỷ bị trộm mất thứ gì?
- Trộm đi … trái tim của ta.
Âu Tư Thanh Thanh mỉm cười hạnh phúc.
- A! Đừng sợ, Thanh Thanh tỷ tỷ.
Tiểu Địch giơ bàn tay nhỏ lên quơ quơ, giống như thề:
- Để muội đi bắt tên xấu xa đó, muội sẽ giúp tỷ thiến hắn! An Chi ca ca nói rồi, đối với loại người xấu ức hiếp phụ nữ và trẻ con, trừng phạt tốt nhất chính là như vậy!
- Ách ….
Đúng lúc Lý Nhàn bước tới phía sau họ liền hoảng sợ, gãi đầu, chân tay luống cuống.
Mặt trời mùa đông phương bắc luôn rất lười biếng. Khi các binh lính đã dậy từ rất sớm, kết thúc thao luyện nó mới từ từ nhô lên từ phía chân trời phía đông. Mặt trời vừa mới nhô đầu lên không chói mắt. Màu sắc của nó giống như lòng đỏ trứng gà chín. Từ sau khi tới Yến Sơn, những binh lính Đại Tùy này được Lý Nhàn tăng cường huấn luyện mang tính cưỡng chế. Đó chính là buổi sáng sớm phụ trách chạy bộ việt dã 3km.
Các binh lính chạy một vòng này bụng đói kêu vang, khi nhìn thấy mặt trời xinh đẹp đó, thậm chí có người còn liếm môi ảo tưởng hương vị của món ăn ngon.
Buổi chiều hôm qua Huyện lệnh Cố Thành Lý Kiến đã dẫn nông phu bắt đầu vận chuyển lương thực tới đại doanh. Đúng lúc trong huyện thành trưng thu la ngựa và xe vận chuyển lương thực tới Liêu Tây đều ở đó, cho nên tốc độ vận chuyển lương thực từng xe từng xe rất nhanh. Số lương thực này vốn là phải vận chuyển tới trấn Hoài Viễn Liêu Tây. Nhưng để báo đám ơn cứu mạng của Tiết tướng quân, Lý Kiến cũng không chú ý lạm dụng một ít. Dù sao lương thảo của đại quân chinh Liêu chủ yếu là từ các kho lớn xuất ra, lương thực của các quận huyện địa phương cũng không có số lượng quy định.
Kho phủ Đại Tùy căn bản không thiếu lương thực, thiếu lương thực chính là người dân.
Chỉ là kho Lê Dương đã tích trữ hàng triệu thạch lương thực, chỉ có điều thu vào kho lúa, tình nguyện để mục nát cũng không dễ dàng cứu tế cho bách tính dùng. Bất luận là quan nhỏ địa phương như Lý Kiến, hay là quan lại quản lý kho lương thực lớn thích nhất vẫn là triều đình hạ lệnh điều phát lương thảo ra ngoài. Xuất một vạn thạch có thể báo lên một vạn năm nghìn thạch. Từng bó Nhục Hảo lớn đều được cất vào thắt lưng của họ.
Cho dù là tùy tiện khấu trừ một ít từ trong kho, họ cũng có thể kiếm được số tiền không chính đáng không hề nhỏ.
Tốc độ Đại Tùy từ khi lập nước tới khi thống nhất thiên hạ dẫn đến vạn nước tới triều khiến người ta khiếp sợ. Mà chốn quan trường của Đại Tùy trụy lạc thì chỉ có nhanh hơn chứ không có kém. Các quan lại nếu không thể biến đồ trong kho phủ thành vàng của mình, nếu không thể đem thuế má của dân chúng biến thành tiền của của mình, thì sẽ khiến cho đồng liêu khinh bỉ. Tham quan Đại Tùy nhiều như lông trâu. Nhưng thanh quan thì lại thưa thớt như sừng lân lông phượng.
Quan lại như Lý Kiến, tặng lương thực cho quân Lý Nhàn, chỗ hổng đó y chỉ cần chờ tới mùa thu hoạch mùa hạ năm sau là có thể bù lại dược. Dù nếu không bù lại được, nhiều lắm thì báo cáo lên triều đình bị thiên tai một năm. Sau đó sẽ tặng cho quận thủ đại nhân quận Thanh Hà một phần lễ vật hậu hĩnh, tự nhiên có vấn đề gì đều thành không có. Nếu làm không tốt triều đình sẽ phát tới một khoản tiền trợ giúp thiên tai chẳng hạn.
Lý Nhàn cũng không kiêng dè gì, liền một tay kéo Âu Tư Thanh Thanh, một tay kéo Trương Tiểu Địch tới bên hồ không xa đó. Ban đầu chọn nơi này cắm trại, chính là đề thuận tiện cho việc lấy nước, đã tới tháng Giêng rồi, đương nhiên cũng không còn cảnh đẹp non xanh nước biếc nữa. Nhưng dòng sống nhỏ vẫn rất trong suốt, chưa đóng băng, còn có thể nhìn thấy những chú cá chịu lạnh bơi lại trong nước.
Cá trong nước thực sự khiến người ta ngưỡng mộ, sống trong thế giới của mình tự do tự tại vô ưu vô lo. Hàng ngày chỉ cần đầy chiếc bụng là đủ, cũng không cần phải tính toán, phải hục hặc với nhau.
Bên bờ phủ một lớp cỏ dại, bước đi phía trên phát ra tiếng kêu rất thoải mái. Mềm mại giống như đang giẫm lên một lớp bông vậy. Mặc dù không khí rất lạnh, cũng không có phong cảnh hợp với lòng người. Nhưng tản bộ bên bờ sông trong bầu không khí căng thẳng trước sa trường chết chóc đó tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại. Mà khi một người đi tản bộ, đầu óc thường sẽ là lúc tỉnh táo nhất, thích một mình ngồi im lặng trên cao.
Tiểu Địch thỉnh thoảng lại nhặt chiếc lá rơi dưới đất lên, sau đó đưa lại cho Lý Nhàn. Hai người ai nấy đều quấn lá cây vào với nhau, sau đó dùng lực lôi kéo. Mỗi khi chiếc lá trong tay Tiểu Địch không bị kéo đứt, cô bé đều giơ chiếc lá lên hoan hô thắng lợi. Niềm vui đơn giản như vậy cũng khiến Lý Nhàn ngưỡng mộ.
Hắn cùng Tiểu Địch chơi trò này xem ra có chút nhàm chán. Âu Tư Thanh Thanh đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, khóe miệng lại nở nụ cười thản nhiên mê đắm lòng người. Chỉ là trong khoảng vô tình đảo mắt, vẫn có thể nhìn thấy được nỗi lo lắng ẩn giấu trong đôi mắt nàng. Từ sau khi lên Yến Sơn, cô và Lý Nhàn ít được ở bên nhau. Nhưng điều đó không khiến cho cô giảm bớt sự ái mộ của mình dành cho Lý Nhàn. Ngược lại, chính vì như vậy, mỗi lần bên nhau cô đều rất chân trọng. Cô biết Lý Nhàn phải làm chuyện lớn, phải ra chiến trường, phải đánh nhau với kẻ địch. Cho nên, mỗi ngày có Lý Nhàn ở bên cạnh mình, cô đều cẩn thận thu giấu vào trong lòng.
Lý Nhàn cũng đã từng nói với cô, chờ sau này đánh được một vùng đất đào viên, không cần phải bôn ba khắp nơi vào nam ra bắc như thế này nữa, không còn phải vì tìm một chỗ trú trân mà phải liên tục đánh chém nữa. Tới khi đó, hai người họ sẽ có rất nhiều, rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Âu Tư Thanh Thanh vẫn luôn chờ đợi tới ngày đó, chờ Lý Nhàn vì cô mà xây lên một vùng đất yên vui.
Đôi khi tình cảm của con người cũng rất phức tạp, vì một chút lợi ích mà đánh cho tới đầu rơi máu chảy, âm mưu quỷ kế, dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Nhiều khi, những tính toán đó thậm chí có thể nói là trời long đất lở. Đôi khi tình cảm của con người đơn giản đã tới cực điểm, chỉ là một lời hứa cũng có thể khiến người ta yên lòng, khiến người ta thỏa mãn.
]- An Chi, lần này huynh phải đi bao lâu?
Âu Tư Thanh Thanh cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình khẽ nói.
Tiểu Địch dù sao tuổi cũng vẫn còn nhỏ, tâm tư của cô bé thực sự là đặt Lý Nhàn lên vị trí số một. Nhưng cô bé đối với sự bi thương ly biệt vẫn chưa tới bức tâm tình bất an. Vừa rồi so với Lý Nhàn xem lá trong tay ai cứng hơn, bây giờ lại nhặt đá ném trêu đùa những con cá chịu lạnh đó.
Lý Nhàn ngồi xuống một tảng đá, sau đó vỗ vỗ lên một chỗ bên cạnh mình.
Âu Tư Thanh Thanh chậm rãi bước tới, nâng chiếc váy nhung dài màu trắng lông chồn của mình lên, ngồi xuống bên cạnh Lý Nhàn. Nhìn từ bên cạnh, lông mi của cô rất dài, làn da trắng mịn.
- Lần này sẽ không đi lâu lắm. Muội yên tâm cùng với sư phụ và mọi người ở trong doanh địa. Bên này không thể có chiến sự thực sự, đơn giản chính là làm bộ thôi. Nhiều nhất là một tháng, bất luận thành công hay không ta cũng sẽ trở về. Ta không lừa dối muội, đại quân các đường của triều đình Đại Tùy đang chuẩn bị chinh phạt Cao Cú Lệ lần thứ hai. Nhân cơ hội này phải làm thế nào để kiếm được một chỗ dừng chân thích hợp? Trên Yến Sơn thì trời quá lạnh, ta không thể ngay cả một chỗ ở yên ổn cũng không thể cho muội được.
- Ừ ….
Âu Tư Thanh Thanh ừ một tiếng, cúi đầu vân vê vạt áo.
- Thanh Thanh.
Lý Nhàn khẽ nói:
- Muội không phải vẫn luôn thích ở bên hồ sao? Ta muốn đi đánh hạ chỗ kia, có một khoảng hồ rộng mấy trăm dặm, nước hồ trong veo, cá bơi thành đàn. Trong hồ còn có nhiều bãi lau sậy, bên hồ là núi, trên núi cây mọc thành rừng. Phong cảnh đẹp giống như tranh vẽ. Chờ ta đánh hạ được rồi, ta sẽ xây cho muội một tòa lầu nhỏ bên hồ, giống như tòa lầu bên hồ Thanh Ngưu của muội.
- Thật sao?
Âu Tư Thanh Thanh ngẩng đầu lên, mỉm cười.
- Vầy huynh xây cho muội một chiếc lầu nhỏ, bên ngoài cửa sổ lầu hai có thể làm một cái lan can nhỏ.
Nàng mím môi cười, ánh mắt tinh quái.
Lý Nhàn sửng sốt, liền hiểu ra vấn đề, không khỏi ngượng ngùng cười nói:
- Nàng còn sợ ta trèo qua cửa sổ sao? Yên tâm đi, sau nay ta đi cửa, đi quang minh chính đại.
Âu Tư Thanh Thanh cười nói:
- Ta mới không cho chàng để cửa. Say này ta khoét một cái lỗ nhỏ trên cửa, có người gõ cửa thì trước tiên nhìn xem là ai? Nếu là cái kẻ háo sắc thì ta không mở cửa cho hắn.
Lý Nhàn tự nhủ trong lòng đào một cái lỗ trên cửa vốn là ý tưởng của nàng nghĩ ra à.
- Vậy tốt nhất là muội đừng nên để ta vào cửa, nếu không sẽ bị ta đánh nát mông.
Lý Nhàn đưa tay lên khua khua, sau đó xấu xa làm ra thế nắm đấm.
Âu Tư Thanh Thanh đỏ ửng mặt lên, không quay đầu lại nhìn Lý Nhàn.
- An Chi, kỳ thực muội biết, kỳ thực lầu nhỏ bên hồ cũng tốt, cây cỏ giữa núi cũng tốt, muội đều không quan tâm. Nếu nơi đó không có huynh, dù có huynh xây cho muội một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy muội cũng không thích. Muội nhớ, cô nương A Sử Na Đóa Đóa khi rời khỏi Yến Sơn, cô ấy đã từng hỏi muội rằng có nhớ nhà không?
- Muội nói, nơi nào có huynh chính là nhà.
- Cho nên, dù có hồ buổi tối có thể ngắm trăng hay không, có căn nhà gỗ hai tầng xinh đẹp hay không muội cũng không quan tâm. Thậm chí, có một chỗ để trú chân ổn định hay không muội cũng không quan tâm. Nếu có thể bên cạnh huynh, dù là lưu lạc chân trời góc bể cũng được.
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ giống như một con muỗi bay qua nhẹ nhàng. Khi nói những lời này, vẻ mặt cô càng ửng hồng, nhìn rất giống đóa hoa đào nở rộ vào ngày đông. Càng đứng trong thời tiết gió lạnh tiêu điều, đóa hoa đào này càng thể hiện vẻ đẹp đáng quý.
Lý Nhàn không kìm nổi lòng đưa tay ra nâng cằm Âu Tư Thanh Thanh lên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô từ từ quay lại, hắn nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt dần có ngọn lửa hừng hực hiện lên. Âu Tư Thanh Thanh bị sắc thái trong ánh mắt Lý Nhàn làm cho hoảng sợ, sắc mặt càng ửng lên.
Cứ như vậy đỡ lấy cằm Âu Tư Thanh Thanh, Lý Nhàn cảm thấy có một luồng cảm xúc dâng lên càng ngày càng không thể kìm nén nổi. Khi ngọn lửa trong lòng dần cháy lên, hắn không hề chú ý tới điều gì, để ngọn lửa đó bùng cháy trong lòng.
Nắm chặt lấy đôi gò má mềm mại của Âu Tư Thanh Thanh, Lý Nhàn nhanh như tia chớp hôn lên mặt Âu Tư Thanh Thanh một cái. Hắn cảm thấy ngọn lửa đó trong lồng ngực mình không những thiêu đốt trong lòng, thậm chí còn bốc lên mặt. Điều này khiến cho Lý Nhàn con người của hai thế giới cảm thấy mình rất mất mặt, không phải là hôn người con gái một cái, sao mình lại giống như làm chuyện xấu kinh thiên động địa vậy? Còn đỏ mặt hơn cả chuyện ở đời trước lén vào nhà vệ sinh nữ đi tiểu nữa, cảm giác đó còn khó chịu hơn là rút đao giết người ngoài chiến trường.
Âu Tư Thanh Thanh được Lý Nhàn hôn một cái liền hoảng sợ. Đó là hành động thân mật nhất của Lý Nhàn làm khi cô và Lý Nhàn ở bên nhau. Trong thoáng chốc, đầu óc cô bỗng mất đi trực giác.
Dù sao cũng đã hôn một cái rồi, đơn giản hoặc là không làm đã làm thì phải làm đến cùng, Lý Nhàn ôm Âu Tư Thanh Thanh vào lòng mình, cúi đầu xuống hôn lên bờ môi mềm mại của cô. Tự nhiên như thế, đầu lưỡi của Lý Nhàn vươn ra theo bản năng đẩy khớp hàm đang khép chặt của Âu Tư Thanh Thanh ra, sau đó mặc sức tìm kiếm trong chiếc miệng nhỏ xinh xắn đó. Ban đầu Âu Tư Thanh Thanh còn có chút kháng cự, dần dần trong lúc ý loạn mê tình đưa đầu lưỡi đinh hương ra quấn lấy đầu lưỡi lỗ mãng của Lý Nhàn.
Nụ hôn này kéo dài, cho tới khi hai người đều cảm thấy không thở được nữa mới lưu luyến không lỡ rời nhau.
Cùng với cánh môi dần tách ra của hai người, giữa môi hắn và môi son của Âu Tư Thanh Thanh kéo ra một tí nước bọt. Bờ môi hơi lạnh bởi vì nụ hôn này thực sự quá mãnh liệt mà lại có chút sưng lên, nhìn lại càng thêm nở nang mê người. Không chờ Âu Tư Thanh Thanh trì hoãn thêm nữa, Lý Nhàn thưởng thức sự ngọt ngào lại hôn tiếp lần nữa.
- Ây da!
Đúng lúc hai người đang hôn nhau say đắm, bỗng bên tai vang lên một tiếng thét kinh hãi. Tiếng thét này đã khiến hia người hoảng sợ, liền tách nhau ra quay đầu lại nhìn.
Trương Tiểu Địch hai tay ôm lấy mặt mình giống như là nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn, nhưng cố tình để khe hở rất lớn nhìn trộm hai người.
- Cô cô nói, nam nữ khác biệt, An Chi ca ca Thanh Thanh tỷ tỷ hai người thật là mất mặt quá đi.
]Giọng trẻ con mang theo chút kinh ngạc, rõ ràng là trong mắt Tiểu Địch một nam một nữ ôm nhau là một chuyện rất mất mặt. Âu Tư Thanh Thanh đỏ mặt giãy ra khỏi vòng tay Lý Nhàn, dùng lời lẽ chân thành nhất nói với Trương Tiểu Địch:
- Kỳ thực … là Thanh Thanh tỷ tỷ nhắm mắt, An Chi ca ca đang giúp tỷ tỷ thổi hạt cát trong mắt ra.
Cô gật đầu tỏ vẻ mình nói là thật.
- Nhắm mắt?
Tiểu Địch thả tay xuống, cô bé nhìn thấy quả thật tròng mắt của Âu Tư Thanh Thanh đỏ lên, do đó đã tin lời ma quỷ của cô. Tiếp theo, dùng ánh mắt bỉ ổi nhất nhìn Lý Nhàn, sau đó nói với giọng khinh bỉ:
- An Chi ca ca thật ngốc! Thanh Thanh tỷ tỷ nhắm mắt, ca không ngờ lại thổi vào miệng cô ấy. Lẽ nào ca không phân biệt được mắt với miệng sao?
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười, thật ra không biết nên nói gì?
Tiểu Địch đi tới, nhìn vào mắt Âu Tư Thanh Thanh hỏi:
- Hạt cát đã thổi ra chưa? Có cần ta giúp tỷ không, Thanh Thanh tỷ tỷ?
Âu Tư Thanh Thanh liền nói:
- Đã thổi ra rồi, không sao.
Tiểu Địch kinh ngạc nhìn Lý Nhàn nói:
- Hóa ra là thổi miệng cũng có thể thổi được cát trong mắt ra sao? An Chi ca ca thật lợi hại. Sư phụ nói thất khiếu của con người đều tương thông, hóa ra là thật.
Lý Nhàn hít một hơi hóa giải xúc động, sau đó đương nhiên rất nghiêm chỉnh nói với Tiểu Địch:
- Tiểu Địch, hay là muội đi chơi ném đá tiếp đi. Thanh Thanh tỷ tỷ của muội nói trong áo, trong cổ cũng có cát vào, ta còn phải giúp cô ấy thổi đi ….
Âu Tư Thanh Thanh đỏ mặt trừng mắt nhìn Lý Nhàn, đứng dậy kéo tay Tiểu Địch nói:
- Đi, tỷ tỷ đi câu cá với muội, mặc kệ cái tên xấu xa đó!
Lý Nhàn ớ một tiếng, liền mỉm cười.
Âu Tư Thanh Thanh kéo tay Tiểu Địch chạy tới bờ sông, cũng không biết liệu có phải tim mình giống như chú nai con nhảy loạn xạ không, không những khiến cho nàng rất khó thích ứng, dường như ngay cả cá dưới sông cũng đều sợ chạy. Bất giác nhớ lại nụ hôn vừa rồi của Lý Nhàn, trong đầu cô mơ mơ màng màng giống như là say rượu vậy. Nàng nhớ, lúc nhỏ lần đầu tiên uống trộm rượu mạnh của ông, cảm giác đúng như bây giờ, khiến người ta đứng không vững nữa.
- Thanh Thanh tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì thế?
Tiểu Địch ngẩng lên nhìn khuôn mặt xinh xắn của Âu Tư Thanh Thanh hỏi.
Trực giác nhạy bén của đứa trẻ khiến cho Âu Tư Thanh Thanh có chút kinh ngạc, cô ngồi xuống, đặt tay lên vai Tiểu Địch nghiêm túc trả lời:
- Ta đang nghĩ tới một tòa lầu nhỏ, một tòa lầu bên cạnh hồ, có một buổi tối một tên xấu xa trèo lên cửa sổ của lầu đó, sau đó đi vào lấy trộm đồ.
- Thanh Thanh tỷ tỷ, là lấy trộm cái gì của tỷ phải không?
- Đúng rồi.
- Vậy tỷ bị trộm mất thứ gì?
- Trộm đi … trái tim của ta.
Âu Tư Thanh Thanh mỉm cười hạnh phúc.
- A! Đừng sợ, Thanh Thanh tỷ tỷ.
Tiểu Địch giơ bàn tay nhỏ lên quơ quơ, giống như thề:
- Để muội đi bắt tên xấu xa đó, muội sẽ giúp tỷ thiến hắn! An Chi ca ca nói rồi, đối với loại người xấu ức hiếp phụ nữ và trẻ con, trừng phạt tốt nhất chính là như vậy!
- Ách ….
Đúng lúc Lý Nhàn bước tới phía sau họ liền hoảng sợ, gãi đầu, chân tay luống cuống.
Mặt trời mùa đông phương bắc luôn rất lười biếng. Khi các binh lính đã dậy từ rất sớm, kết thúc thao luyện nó mới từ từ nhô lên từ phía chân trời phía đông. Mặt trời vừa mới nhô đầu lên không chói mắt. Màu sắc của nó giống như lòng đỏ trứng gà chín. Từ sau khi tới Yến Sơn, những binh lính Đại Tùy này được Lý Nhàn tăng cường huấn luyện mang tính cưỡng chế. Đó chính là buổi sáng sớm phụ trách chạy bộ việt dã 3km.
Các binh lính chạy một vòng này bụng đói kêu vang, khi nhìn thấy mặt trời xinh đẹp đó, thậm chí có người còn liếm môi ảo tưởng hương vị của món ăn ngon.
Buổi chiều hôm qua Huyện lệnh Cố Thành Lý Kiến đã dẫn nông phu bắt đầu vận chuyển lương thực tới đại doanh. Đúng lúc trong huyện thành trưng thu la ngựa và xe vận chuyển lương thực tới Liêu Tây đều ở đó, cho nên tốc độ vận chuyển lương thực từng xe từng xe rất nhanh. Số lương thực này vốn là phải vận chuyển tới trấn Hoài Viễn Liêu Tây. Nhưng để báo đám ơn cứu mạng của Tiết tướng quân, Lý Kiến cũng không chú ý lạm dụng một ít. Dù sao lương thảo của đại quân chinh Liêu chủ yếu là từ các kho lớn xuất ra, lương thực của các quận huyện địa phương cũng không có số lượng quy định.
Kho phủ Đại Tùy căn bản không thiếu lương thực, thiếu lương thực chính là người dân.
Chỉ là kho Lê Dương đã tích trữ hàng triệu thạch lương thực, chỉ có điều thu vào kho lúa, tình nguyện để mục nát cũng không dễ dàng cứu tế cho bách tính dùng. Bất luận là quan nhỏ địa phương như Lý Kiến, hay là quan lại quản lý kho lương thực lớn thích nhất vẫn là triều đình hạ lệnh điều phát lương thảo ra ngoài. Xuất một vạn thạch có thể báo lên một vạn năm nghìn thạch. Từng bó Nhục Hảo lớn đều được cất vào thắt lưng của họ.
Cho dù là tùy tiện khấu trừ một ít từ trong kho, họ cũng có thể kiếm được số tiền không chính đáng không hề nhỏ.
Tốc độ Đại Tùy từ khi lập nước tới khi thống nhất thiên hạ dẫn đến vạn nước tới triều khiến người ta khiếp sợ. Mà chốn quan trường của Đại Tùy trụy lạc thì chỉ có nhanh hơn chứ không có kém. Các quan lại nếu không thể biến đồ trong kho phủ thành vàng của mình, nếu không thể đem thuế má của dân chúng biến thành tiền của của mình, thì sẽ khiến cho đồng liêu khinh bỉ. Tham quan Đại Tùy nhiều như lông trâu. Nhưng thanh quan thì lại thưa thớt như sừng lân lông phượng.
Quan lại như Lý Kiến, tặng lương thực cho quân Lý Nhàn, chỗ hổng đó y chỉ cần chờ tới mùa thu hoạch mùa hạ năm sau là có thể bù lại dược. Dù nếu không bù lại được, nhiều lắm thì báo cáo lên triều đình bị thiên tai một năm. Sau đó sẽ tặng cho quận thủ đại nhân quận Thanh Hà một phần lễ vật hậu hĩnh, tự nhiên có vấn đề gì đều thành không có. Nếu làm không tốt triều đình sẽ phát tới một khoản tiền trợ giúp thiên tai chẳng hạn.
/219
|