.
Tới bờ Tát Thủy, đội ngũ lần lượt ngừng lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại chỗ. Trước khi đến Đại tướng quân Tả Ngự Vệ Tiết Thế Hùng đã tiết lộ với Lý Nhàn và hai con trai của mình về việc chỉ muốn bức cho Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên xưng thần, sau đó tranh thủ một ít lương thực từ thành Bình Nhưỡng, rồi đại quân lập tức hồi sư.
Tiết Thế Hùng tiết lộ chuyện này khiến Lý Nhàn có chút cảm thán. Hắn có thể hiểu được một vị Đại tướng quân bách chiến bách thắng lý tưởng hào hùng vì hai đứa con trai của mình mà phải giở thủ đoạn thay đổi thứ tự công thành, trong chuyện này có bao nhiêu là sự bất đắc dĩ và bi thương.
Tới ven bờ Tát Thủy rồi, Tiết Vạn Triệt hạ lệnh cho đại quân đóng doanh, sau đó gọi Tiết Vạn Quân, Lý Nhàn đến.
- Ta vừa xem xét địa hình, nơi này dòng nước êm dịu, đại quân hoàn toàn có thể lội nước qua sông. Vì để đảm bảo cho hai bên đường sông đều được ổn thỏa, ta tính toán chia ra phòng thủ. Yến tướng quân, ngươi thấy thế nào?
Tiết Vạn Triệt nhìn thẳng Lý Nhàn hỏi.
- Chia ư?
Lý Nhàn nhìn lướt qua Tát Thủy trước mặt, giơ tay chỉ nói:
- Ý của Tướng quân là, chia binh mã ra đóng ở cả hai bên đường sông ư?
Tiết Vạn Triệt gật đầu nói:
- Người Cao Cú Lệ xảo trá, nếu tụ binh ở bờ bắc, lúc đại quân thu quân chỉ sợ sẽ gặp phiền toái. Bờ nam bên này tuy cách đại doanh không tới năm mươi dặm, nhưng nếu Ất Chi Văn Đức phái một đạo nhân mã vòng qua chặn ở đây, dù không ngăn được đại quân qua sông, vẫn có tác dụng cầm chân đại quân, nếu lại có một chi quân Cao Cú Lệ từ phía sau đánh tới, đại quân sẽ rơi vào nguy cảnh hai mặt thụ địch.
Lý Nhàn hiểu được ý tứ của Tiết Vạn Triệt, gật đầu nói:
- Yến mỗ nguyện theo mệnh lệnh của Tướng quân.
]Tiết Vạn Triệt cười nói:
- Tốt lắm, làm phiền Yến tướng quân lãnh binh thủ hộ bờ nam Tát Thủy, ta cùng Vạn Quân dẫn binh bảo vệ bờ bắc. Nếu quân Cao Cú Lệ đột kích thì cứu viện cho nhau.
Lý Nhàn cũng hiểu nguyên do Tiết Vạn Triệt an bài như vậy, cho nên không cự tuyệt, chỉ đơn giản gật đầu nói:
- Tất không phụ sự phó thác của Tướng quân.
Tiết Vạn Triệt ừ một tiếng, lập tức xoay người đi. Y hạ lệnh cho binh mã năm Chiết Xung doanh thuộc Tả Ngự Vệ lội nước qua sông, ở bờ bắc dựng doanh địa. Ba Chiết Xung doanh Tả Đồn Vệ của Lý Nhàn thủ ở bờ nam. Tiết Vạn Triệt để Lý Nhàn thủ bờ nam nhìn có vẻ là cho Lý Nhàn chiếm tiện nghi, nơi này cách đại doanh Tùy quân chỉ trên dưới năm mươi dặm, nếu bị quân Cao Cú Lệ tập kích, nội trong hai canh giờ viện binh từ đại doanh có thể đuổi tới. Bờ bắc mới là nơi nguy hiểm hơn, nếu người Cao Cú Lệ công kích quy mô, Lý Nhàn mà không phái binh tiếp ứng, huynh đệ Tiết Vạn Triệt rất có thể sẽ toàn quân bị diệt.
Nhưng Lý Nhàn biết, Tiết Vạn Triệt lệnh hắn canh giữ ở bờ nam không phải là có lòng tốt gì, đơn giản là không tín nhiệm hắn, một chút cũng không tin tưởng hắn.
Nếu bờ bắc thất thủ, quân Cao Cú Lệ ngăn chặn đường sông, đại quân từ phía bắc quay đầu lại liền gặp khó khăn.
Rõ ràng, đánh giá và sự tôn sùng của Tiết Vạn Quân đối với Lý Nhàn không hề có tác động gì với cái nhìn của Tiết Vạn Triệt, dù Lý Nhàn có tỏ thái độ nguyện gia nhập trận doanh Tiết gia, nói không chừng Tiết Vạn Triệt vẫn sẽ an bài như vậy. Đem đường lui của cả hai mươi mấy vạn đại quân và Tả Ngự Vệ của phụ thân giao cho Lý Nhàn, Tiết Vạn Triệt không có sự quyết đoán này.
- Kỳ thực... ta cảm thấy lần này huynh trưởng an bài không được thỏa đáng.
Tiết Vạn Quân áy náy nhìn Lý Nhàn, nói:
- Bờ nam căn bản không cần đóng. Người Cao Cú Lệ âm hiểm giả dối không sai, nhưng cũng chính vì thế bọn họ mới không ngu mà ở phía bên này của đường sông ngăn chặn đại quân. Mặt sau là Tát Thủy, loại chuyện tử chiến đến cùng này, mười lần thì hết chín lần là thắng không nổi. Ất Chi Văn Đức dùng binh rất có bố cục, không thể nào phạm phải sai lầm ngu ngốc này. Đem tính mạng của nhân mã dưới tay vứt bỏ là việc hoàn toàn không cần thiết. Chỉ cần ngăn chặn bờ bắc, đại quân muốn vượt qua tất phải tổn thất thật lớn.
Lý Nhàn cười nói:
- Triệt tướng quân an bài như vậy cũng là để được vững vàng thôi. Yến mỗ nguyện mang các huynh đệ dưới tay bảo vệ bờ nam, đây cũng là Triệt tướng quân có ý chiếu cố cho Yến mỗ rồi, đa tạ.
Tiết Vạn Quân thấy Lý Nhàn không có bất kỳ biểu hiện bất mãn gì, bèn không nói thêm nữa. Lại cùng Lý Nhàn tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó đi tìm huynh trưởng Tiết Vạn Triệt.
Chờ Tiết Vạn Quân đi rồi, khóe miệng Lý Nhàn chợt nhếch lên một ý cười sâu xa.
- Phân phó các binh sĩ, cách sông hai dặm hạ trại, phái du kỵ binh tuần tra trong vòng hai mươi dặm thượng du.
Lý Nhàn phân phó nói.
Lạc Phó và Thiết Lão Lang hiện giờ đều đã thăng làm Giáo úy lục phẩm, bởi vì Lý Nhàn là Biệt tướng tòng ngũ phẩm sử dụng chức quyền của Lang tướng, cho nên đám Giáo úy lục phẩm bọn họ cũng theo đó mà có quyền lợi của Biệt tướng. Nhằm dễ dàng quản lý ba Chiết Xung doanh, lần này Lý Nhàn cho hai người Thiết Lão Lang và Lạc Phó mỗi người thống lĩnh riêng một doanh, lấy Giáo úy lâm thời giữ quyền Đô úy, sau mấy ngày khảo sát, liền sắp xếp một tên Giáo úy trong doanh tên là Lưu Mãn tạm giữ chức Đô úy một doanh. Tên Lưu Mãn này ba mươi mấy tuổi, quan hệ giao thiệp cũng rất tốt, người này tuy không có bản lĩnh đặc biệt gì, cũng không phải loại nhân vật mạnh mẽ ra vào trận địa giết địch như vào chỗ không người, nhưng tính tình chất phác ôn hòa, rất được lòng bọn lính cấp dưới.
An bài một người như vậy, một là vì suy nghĩ cho cảm xúc của các lính già trong doanh, hai là coi trọng nhân cách của Lưu Mãn, một người khiêm tốn, không ẩn giấu tâm tư ngoan độc.
Đóng doanh không khó, chỉ cần dựng lều trại lên là được, đặt thêm mấy cái rào lộc giác (hình sừng hưu) cản ngựa mang tính tượng trưng. Nơi này cách đại doanh của quân Tùy không xa, Lý Nhàn cũng không lo lắng người Cao Cú Lệ sẽ đánh lén. Trái lại, huynh đệ Tiết thị ở bờ bắc, cô quân cheo leo bên bờ, rủi như người Cao Cú Lệ đột kích quy mô, Lý Nhàn nếu không kịp thời cứu viện, chỉ sợ hai người kia sẽ dữ nhiều lành ít.
- Tướng quân một đường bôn ba mệt mỏi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút.
Không biết từ lúc nào Vương Khải Niên đã xách tới một cái ghế đẩu đứng ở phía sau Lý Nhàn không xa. Chờ sau khi Lý Nhàn tướng quân sắp xếp thỏa đáng rồi, y mang theo nụ cười nịnh nọt bước lên.
Lý Nhàn mỉm cười ngồi xuống ghế đẩu, híp mắt nhìn Vương Khải Niên hỏi:
- Vương lữ suất, ta nghe nói ngươi không muốn theo ta rời khỏi Hộ lương binh mà, sao hôm nay lại đuổi đến đây? Ta đi rồi, vị trí Giáo úy trong Hộ lương binh trống không, lấy kinh nghiệm và lý lịch của Vương lữ suất, thăng nhiệm lên Giáo úy nên là chuyện nước chảy thành sông. Ngươi lại đi theo ta làm gì, đây không phải là tự hủy tương lai hay sao?
Vương Khải Niên mang vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Tướng quân có điều không biết, tuy rằng thời gian ty chức đi theo bên người Tướng quân không dài, nhưng mỗi ngày được nghe Tướng quân dạy bảo, ty chức như được truyền thụ trí tuệ, cảm ngộ như tắm gió xuân. Từ khi Tướng quân đến Hộ lương binh nhậm chức, tầm mắt của ty chức đã được mở rộng nhiều. Hôm qua nghe nói Tướng quân phải rời khỏi Hộ lương binh, lòng ty chức đau như dao cắt. Nghĩ tới nghĩ lui, vì có thể ngày ngày được nghe Tướng quân dạy bảo, vị trí Giáo úy kia không làm cũng thế. So với cơ hội được hầu hạ bên người Tướng quân, chức quan nọ kia đều chỉ là mây khói thoáng qua không đáng nhắc tới.
Y với vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc trang trọng, khi nói những lời này không nhìn ra chút ý tứ nịnh nọt, ngược lại, là một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt.
Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Tâm tư của ngươi chuyển biến cũng thật nhanh chóng, hôm qua còn cầu xin ta, nói là nguyện ở lại Hộ lương binh làm một con ngựa già, lớn tuổi rồi không thể ra trận không nên giết người. Bản tướng quân đã chấp nhận lời thỉnh cầu của ngươi, hôm nay ngươi còn đuổi theo tới đây làm gì? Chẳng lẽ hôm nay ngươi đã có thể ra trận giết địch rồi hả?
Vương Khải Niên hiên ngang lẫm liệt nói:
- Tướng quân, đêm qua ty chức đã trắng đêm vắt óc suy nghĩ, biết mình phạm vào sai lầm lớn. Thân là binh sĩ Đại Tùy, sao có thể lấy tuổi già sức yếu làm cớ mà không ra sức vì nước? Đêm qua ty chức ngẫm lại cảm thấy đau đớn khó hiểu, cảm giác sâu sắc như đã phụ hồng ân của Hoàng đế Đại Tùy bệ hạ, cô phụ ân giáo huấn của Tướng quân, có lỗi với bộ quân phục mặc trên người này, có lỗi với hy vọng của Tướng quân đối với ta. Tướng quân, ta đã nghĩ thông suốt, dù có liều cái mạng già này chết trận sa trường da ngựa bọc thây, ty chức cũng nguyện theo dưới trướng Tướng quân.
Lý Nhàn khó xử nói:
- Vương Khải Niên à, trong quân ta đã không còn vị trí nào thích hợp với ngươi rồi, Lữ suất đều đã đủ cả, thật sự không tiện bỏ cũ thay mới an bài cho ngươi. Thôi thì như vậy đi, ngươi tạm thời trở về Hộ lương binh chờ trước, khi nào có vị trí Lữ suất trống, ta lại nói một tiếng với Tân tướng quân, điều ngươi đến đây là được.
Vương Khải Niên lộ ra vẻ quyết tuyệt, kiên định nói:
- Tướng quân là coi thường Vương mỗ rồi, có thể ra sức vì nước, có thể đi theo Tướng quân, cho dù có làm một tiểu binh dắt ngựa cầm roi cho Tướng quân, ty chức cũng không chối từ.
Lý Nhàn cười ha ha, khoát tay áo nói:
- Nếu đã như vậy, bên du kỵ còn thiếu một đội trưởng, nếu ngươi thật sự nguyện xuất lực vì quốc, tạm thời đành chịu ủy khuất một chút.
- Du kỵ...
Vương Khải Niên do dự nói:
- Kỳ thực ty chức cảm thấy, đi theo bên người Tướng quân đại nhân làm một thân binh đã là vinh hạnh của ty chức rồi, vị trí du kỵ này... ty chức sợ làm trễ nải quân tình phụ sự phó thác của Tướng quân.
Lý Nhàn trừng mắt nhìn y nói:
- Đi, hay không đi?
Vương Khải Niên lập tức đứng thẳng tắp hô:
- Ty chức tuân mệnh!
Lý Nhàn khoát tay áo:
- Đi thôi, mang theo người chạy dọc sông lên, ít nhất cũng phải tuần tra trong vòng hai mươi dặm, nếu ở thượng du phát hiện ra lính Cao Cú Lệ, phải cấp tốc báo tin.
Vương Khải Niên hành quân lễ, chậm chạp chạy đi rồi.
Lạc Phó khó hiểu nói:
- Tướng quân, người này rất sợ chết. Hôm qua biết Tướng quân phải suất quân tiến công thành Bình Nhưỡng, lập tức tỏ vẻ nguyện ở lại Hộ lương binh. Hôm nay biết Tướng quân dẫn quân thủ hộ bến Tát Thủy liền lập tức đuổi theo. Hạng người sợ chết thay đổi thất thường như vậy, Tướng quân giữ lại làm gì?
Lý Nhàn cười nói:
- Người này sợ chết là sự thật, nhưng ta đã cố ý phái người đi điều tra, phát hiện ra bản lĩnh điều tra dò đường nghe ngóng tin tức của y thật khiến cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Năm đó Bạch Đạo Xuyên và người Đột Quyết giao chiến, chính là người này mang theo thám báo đi trinh sát đã phát giác ra người Đột Quyết mai phục. Đại quân liền tương kế tựu kế đánh cho hơn mười vạn Lang Kỵ của Đột Quyết phải cong đuôi chạy trốn. Nếu không vì người này lá gan quá nhỏ, không muốn phát triển chỉ muốn giữ mạng, chỉ sợ bằng vào quân công tích lũy sớm đã được làm Biệt tướng. Người như vậy, giữ lại cũng có tác dụng.
Lạc Phó gật đầu nói:
- Tướng quân là muốn cho y vào Phi Hổ quân?
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Người này có năng lực trinh sát trời cho, Phi Hổ quân còn thiếu một người như vậy đến dạy bảo.
- Thiếu tướng quân, Tiết Vạn Triệt rõ ràng không tín nhiệm chúng ta.
Triều Cầu Ca nói:
- Lệnh chúng ta thủ bờ nam, đây là việc hoàn toàn không cần thiết. Đội ngũ vốn chỉ có hơn vạn người, lại còn chia ra, lẽ nào y không sợ bị bọn người Cao Cú Lệ vây ở bờ bắc?
Lý Nhàn cười nói:
- Tiết Vạn Triệt không tin ta, ta cũng không tin được y.
Đông Phương Liệt Hỏa nói:
- Theo ta thấy, nếu thật sự quân Cao Cú Lệ vây công bọn họ ở bờ bắc, chúng ta cũng không cần đi cứu.
Lý Nhàn không nói gì, chỉ chậm rãi gật gật đầu.
...
...
Tiết Vạn Quân thở dài nói:
- Ca, hà cớ gì an bài như vậy?
Tiết Vạn Triệt nói:
- Ta chỉ muốn nhìn xem tên họ Yến kia có phải là người có ơn tất báo không. Ngày mai đệ mang một số huynh đệ giả trang làm quân Cao Cú Lệ tập kích doanh trại chúng ta, diễn một màn kịch cho họ Yến kia xem, để coi hắn có dẫn quân tới cứu hay không. Nếu tới, ta sẽ để hắn cùng chúng ta trấn thủ bờ bắc. Nếu không đến... Vậy đừng trách ta không khách khí, truyền hắn đến đây thảo luận quân tình, sau đó ngầm phục binh sĩ, nghe ta hiệu lệnh liền bắt giữ hắn!
Tiết Vạn Quân ngẩn ra:
- Ca, huynh muốn làm cái gì?
Tiết Vạn Triệt nói:
- Ta sao có thể để cho một người không đáng tin đứng ở sau lưng ta chứ?
Tới bờ Tát Thủy, đội ngũ lần lượt ngừng lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại chỗ. Trước khi đến Đại tướng quân Tả Ngự Vệ Tiết Thế Hùng đã tiết lộ với Lý Nhàn và hai con trai của mình về việc chỉ muốn bức cho Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên xưng thần, sau đó tranh thủ một ít lương thực từ thành Bình Nhưỡng, rồi đại quân lập tức hồi sư.
Tiết Thế Hùng tiết lộ chuyện này khiến Lý Nhàn có chút cảm thán. Hắn có thể hiểu được một vị Đại tướng quân bách chiến bách thắng lý tưởng hào hùng vì hai đứa con trai của mình mà phải giở thủ đoạn thay đổi thứ tự công thành, trong chuyện này có bao nhiêu là sự bất đắc dĩ và bi thương.
Tới ven bờ Tát Thủy rồi, Tiết Vạn Triệt hạ lệnh cho đại quân đóng doanh, sau đó gọi Tiết Vạn Quân, Lý Nhàn đến.
- Ta vừa xem xét địa hình, nơi này dòng nước êm dịu, đại quân hoàn toàn có thể lội nước qua sông. Vì để đảm bảo cho hai bên đường sông đều được ổn thỏa, ta tính toán chia ra phòng thủ. Yến tướng quân, ngươi thấy thế nào?
Tiết Vạn Triệt nhìn thẳng Lý Nhàn hỏi.
- Chia ư?
Lý Nhàn nhìn lướt qua Tát Thủy trước mặt, giơ tay chỉ nói:
- Ý của Tướng quân là, chia binh mã ra đóng ở cả hai bên đường sông ư?
Tiết Vạn Triệt gật đầu nói:
- Người Cao Cú Lệ xảo trá, nếu tụ binh ở bờ bắc, lúc đại quân thu quân chỉ sợ sẽ gặp phiền toái. Bờ nam bên này tuy cách đại doanh không tới năm mươi dặm, nhưng nếu Ất Chi Văn Đức phái một đạo nhân mã vòng qua chặn ở đây, dù không ngăn được đại quân qua sông, vẫn có tác dụng cầm chân đại quân, nếu lại có một chi quân Cao Cú Lệ từ phía sau đánh tới, đại quân sẽ rơi vào nguy cảnh hai mặt thụ địch.
Lý Nhàn hiểu được ý tứ của Tiết Vạn Triệt, gật đầu nói:
- Yến mỗ nguyện theo mệnh lệnh của Tướng quân.
]Tiết Vạn Triệt cười nói:
- Tốt lắm, làm phiền Yến tướng quân lãnh binh thủ hộ bờ nam Tát Thủy, ta cùng Vạn Quân dẫn binh bảo vệ bờ bắc. Nếu quân Cao Cú Lệ đột kích thì cứu viện cho nhau.
Lý Nhàn cũng hiểu nguyên do Tiết Vạn Triệt an bài như vậy, cho nên không cự tuyệt, chỉ đơn giản gật đầu nói:
- Tất không phụ sự phó thác của Tướng quân.
Tiết Vạn Triệt ừ một tiếng, lập tức xoay người đi. Y hạ lệnh cho binh mã năm Chiết Xung doanh thuộc Tả Ngự Vệ lội nước qua sông, ở bờ bắc dựng doanh địa. Ba Chiết Xung doanh Tả Đồn Vệ của Lý Nhàn thủ ở bờ nam. Tiết Vạn Triệt để Lý Nhàn thủ bờ nam nhìn có vẻ là cho Lý Nhàn chiếm tiện nghi, nơi này cách đại doanh Tùy quân chỉ trên dưới năm mươi dặm, nếu bị quân Cao Cú Lệ tập kích, nội trong hai canh giờ viện binh từ đại doanh có thể đuổi tới. Bờ bắc mới là nơi nguy hiểm hơn, nếu người Cao Cú Lệ công kích quy mô, Lý Nhàn mà không phái binh tiếp ứng, huynh đệ Tiết Vạn Triệt rất có thể sẽ toàn quân bị diệt.
Nhưng Lý Nhàn biết, Tiết Vạn Triệt lệnh hắn canh giữ ở bờ nam không phải là có lòng tốt gì, đơn giản là không tín nhiệm hắn, một chút cũng không tin tưởng hắn.
Nếu bờ bắc thất thủ, quân Cao Cú Lệ ngăn chặn đường sông, đại quân từ phía bắc quay đầu lại liền gặp khó khăn.
Rõ ràng, đánh giá và sự tôn sùng của Tiết Vạn Quân đối với Lý Nhàn không hề có tác động gì với cái nhìn của Tiết Vạn Triệt, dù Lý Nhàn có tỏ thái độ nguyện gia nhập trận doanh Tiết gia, nói không chừng Tiết Vạn Triệt vẫn sẽ an bài như vậy. Đem đường lui của cả hai mươi mấy vạn đại quân và Tả Ngự Vệ của phụ thân giao cho Lý Nhàn, Tiết Vạn Triệt không có sự quyết đoán này.
- Kỳ thực... ta cảm thấy lần này huynh trưởng an bài không được thỏa đáng.
Tiết Vạn Quân áy náy nhìn Lý Nhàn, nói:
- Bờ nam căn bản không cần đóng. Người Cao Cú Lệ âm hiểm giả dối không sai, nhưng cũng chính vì thế bọn họ mới không ngu mà ở phía bên này của đường sông ngăn chặn đại quân. Mặt sau là Tát Thủy, loại chuyện tử chiến đến cùng này, mười lần thì hết chín lần là thắng không nổi. Ất Chi Văn Đức dùng binh rất có bố cục, không thể nào phạm phải sai lầm ngu ngốc này. Đem tính mạng của nhân mã dưới tay vứt bỏ là việc hoàn toàn không cần thiết. Chỉ cần ngăn chặn bờ bắc, đại quân muốn vượt qua tất phải tổn thất thật lớn.
Lý Nhàn cười nói:
- Triệt tướng quân an bài như vậy cũng là để được vững vàng thôi. Yến mỗ nguyện mang các huynh đệ dưới tay bảo vệ bờ nam, đây cũng là Triệt tướng quân có ý chiếu cố cho Yến mỗ rồi, đa tạ.
Tiết Vạn Quân thấy Lý Nhàn không có bất kỳ biểu hiện bất mãn gì, bèn không nói thêm nữa. Lại cùng Lý Nhàn tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó đi tìm huynh trưởng Tiết Vạn Triệt.
Chờ Tiết Vạn Quân đi rồi, khóe miệng Lý Nhàn chợt nhếch lên một ý cười sâu xa.
- Phân phó các binh sĩ, cách sông hai dặm hạ trại, phái du kỵ binh tuần tra trong vòng hai mươi dặm thượng du.
Lý Nhàn phân phó nói.
Lạc Phó và Thiết Lão Lang hiện giờ đều đã thăng làm Giáo úy lục phẩm, bởi vì Lý Nhàn là Biệt tướng tòng ngũ phẩm sử dụng chức quyền của Lang tướng, cho nên đám Giáo úy lục phẩm bọn họ cũng theo đó mà có quyền lợi của Biệt tướng. Nhằm dễ dàng quản lý ba Chiết Xung doanh, lần này Lý Nhàn cho hai người Thiết Lão Lang và Lạc Phó mỗi người thống lĩnh riêng một doanh, lấy Giáo úy lâm thời giữ quyền Đô úy, sau mấy ngày khảo sát, liền sắp xếp một tên Giáo úy trong doanh tên là Lưu Mãn tạm giữ chức Đô úy một doanh. Tên Lưu Mãn này ba mươi mấy tuổi, quan hệ giao thiệp cũng rất tốt, người này tuy không có bản lĩnh đặc biệt gì, cũng không phải loại nhân vật mạnh mẽ ra vào trận địa giết địch như vào chỗ không người, nhưng tính tình chất phác ôn hòa, rất được lòng bọn lính cấp dưới.
An bài một người như vậy, một là vì suy nghĩ cho cảm xúc của các lính già trong doanh, hai là coi trọng nhân cách của Lưu Mãn, một người khiêm tốn, không ẩn giấu tâm tư ngoan độc.
Đóng doanh không khó, chỉ cần dựng lều trại lên là được, đặt thêm mấy cái rào lộc giác (hình sừng hưu) cản ngựa mang tính tượng trưng. Nơi này cách đại doanh của quân Tùy không xa, Lý Nhàn cũng không lo lắng người Cao Cú Lệ sẽ đánh lén. Trái lại, huynh đệ Tiết thị ở bờ bắc, cô quân cheo leo bên bờ, rủi như người Cao Cú Lệ đột kích quy mô, Lý Nhàn nếu không kịp thời cứu viện, chỉ sợ hai người kia sẽ dữ nhiều lành ít.
- Tướng quân một đường bôn ba mệt mỏi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút.
Không biết từ lúc nào Vương Khải Niên đã xách tới một cái ghế đẩu đứng ở phía sau Lý Nhàn không xa. Chờ sau khi Lý Nhàn tướng quân sắp xếp thỏa đáng rồi, y mang theo nụ cười nịnh nọt bước lên.
Lý Nhàn mỉm cười ngồi xuống ghế đẩu, híp mắt nhìn Vương Khải Niên hỏi:
- Vương lữ suất, ta nghe nói ngươi không muốn theo ta rời khỏi Hộ lương binh mà, sao hôm nay lại đuổi đến đây? Ta đi rồi, vị trí Giáo úy trong Hộ lương binh trống không, lấy kinh nghiệm và lý lịch của Vương lữ suất, thăng nhiệm lên Giáo úy nên là chuyện nước chảy thành sông. Ngươi lại đi theo ta làm gì, đây không phải là tự hủy tương lai hay sao?
Vương Khải Niên mang vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Tướng quân có điều không biết, tuy rằng thời gian ty chức đi theo bên người Tướng quân không dài, nhưng mỗi ngày được nghe Tướng quân dạy bảo, ty chức như được truyền thụ trí tuệ, cảm ngộ như tắm gió xuân. Từ khi Tướng quân đến Hộ lương binh nhậm chức, tầm mắt của ty chức đã được mở rộng nhiều. Hôm qua nghe nói Tướng quân phải rời khỏi Hộ lương binh, lòng ty chức đau như dao cắt. Nghĩ tới nghĩ lui, vì có thể ngày ngày được nghe Tướng quân dạy bảo, vị trí Giáo úy kia không làm cũng thế. So với cơ hội được hầu hạ bên người Tướng quân, chức quan nọ kia đều chỉ là mây khói thoáng qua không đáng nhắc tới.
Y với vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc trang trọng, khi nói những lời này không nhìn ra chút ý tứ nịnh nọt, ngược lại, là một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt.
Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Tâm tư của ngươi chuyển biến cũng thật nhanh chóng, hôm qua còn cầu xin ta, nói là nguyện ở lại Hộ lương binh làm một con ngựa già, lớn tuổi rồi không thể ra trận không nên giết người. Bản tướng quân đã chấp nhận lời thỉnh cầu của ngươi, hôm nay ngươi còn đuổi theo tới đây làm gì? Chẳng lẽ hôm nay ngươi đã có thể ra trận giết địch rồi hả?
Vương Khải Niên hiên ngang lẫm liệt nói:
- Tướng quân, đêm qua ty chức đã trắng đêm vắt óc suy nghĩ, biết mình phạm vào sai lầm lớn. Thân là binh sĩ Đại Tùy, sao có thể lấy tuổi già sức yếu làm cớ mà không ra sức vì nước? Đêm qua ty chức ngẫm lại cảm thấy đau đớn khó hiểu, cảm giác sâu sắc như đã phụ hồng ân của Hoàng đế Đại Tùy bệ hạ, cô phụ ân giáo huấn của Tướng quân, có lỗi với bộ quân phục mặc trên người này, có lỗi với hy vọng của Tướng quân đối với ta. Tướng quân, ta đã nghĩ thông suốt, dù có liều cái mạng già này chết trận sa trường da ngựa bọc thây, ty chức cũng nguyện theo dưới trướng Tướng quân.
Lý Nhàn khó xử nói:
- Vương Khải Niên à, trong quân ta đã không còn vị trí nào thích hợp với ngươi rồi, Lữ suất đều đã đủ cả, thật sự không tiện bỏ cũ thay mới an bài cho ngươi. Thôi thì như vậy đi, ngươi tạm thời trở về Hộ lương binh chờ trước, khi nào có vị trí Lữ suất trống, ta lại nói một tiếng với Tân tướng quân, điều ngươi đến đây là được.
Vương Khải Niên lộ ra vẻ quyết tuyệt, kiên định nói:
- Tướng quân là coi thường Vương mỗ rồi, có thể ra sức vì nước, có thể đi theo Tướng quân, cho dù có làm một tiểu binh dắt ngựa cầm roi cho Tướng quân, ty chức cũng không chối từ.
Lý Nhàn cười ha ha, khoát tay áo nói:
- Nếu đã như vậy, bên du kỵ còn thiếu một đội trưởng, nếu ngươi thật sự nguyện xuất lực vì quốc, tạm thời đành chịu ủy khuất một chút.
- Du kỵ...
Vương Khải Niên do dự nói:
- Kỳ thực ty chức cảm thấy, đi theo bên người Tướng quân đại nhân làm một thân binh đã là vinh hạnh của ty chức rồi, vị trí du kỵ này... ty chức sợ làm trễ nải quân tình phụ sự phó thác của Tướng quân.
Lý Nhàn trừng mắt nhìn y nói:
- Đi, hay không đi?
Vương Khải Niên lập tức đứng thẳng tắp hô:
- Ty chức tuân mệnh!
Lý Nhàn khoát tay áo:
- Đi thôi, mang theo người chạy dọc sông lên, ít nhất cũng phải tuần tra trong vòng hai mươi dặm, nếu ở thượng du phát hiện ra lính Cao Cú Lệ, phải cấp tốc báo tin.
Vương Khải Niên hành quân lễ, chậm chạp chạy đi rồi.
Lạc Phó khó hiểu nói:
- Tướng quân, người này rất sợ chết. Hôm qua biết Tướng quân phải suất quân tiến công thành Bình Nhưỡng, lập tức tỏ vẻ nguyện ở lại Hộ lương binh. Hôm nay biết Tướng quân dẫn quân thủ hộ bến Tát Thủy liền lập tức đuổi theo. Hạng người sợ chết thay đổi thất thường như vậy, Tướng quân giữ lại làm gì?
Lý Nhàn cười nói:
- Người này sợ chết là sự thật, nhưng ta đã cố ý phái người đi điều tra, phát hiện ra bản lĩnh điều tra dò đường nghe ngóng tin tức của y thật khiến cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Năm đó Bạch Đạo Xuyên và người Đột Quyết giao chiến, chính là người này mang theo thám báo đi trinh sát đã phát giác ra người Đột Quyết mai phục. Đại quân liền tương kế tựu kế đánh cho hơn mười vạn Lang Kỵ của Đột Quyết phải cong đuôi chạy trốn. Nếu không vì người này lá gan quá nhỏ, không muốn phát triển chỉ muốn giữ mạng, chỉ sợ bằng vào quân công tích lũy sớm đã được làm Biệt tướng. Người như vậy, giữ lại cũng có tác dụng.
Lạc Phó gật đầu nói:
- Tướng quân là muốn cho y vào Phi Hổ quân?
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Người này có năng lực trinh sát trời cho, Phi Hổ quân còn thiếu một người như vậy đến dạy bảo.
- Thiếu tướng quân, Tiết Vạn Triệt rõ ràng không tín nhiệm chúng ta.
Triều Cầu Ca nói:
- Lệnh chúng ta thủ bờ nam, đây là việc hoàn toàn không cần thiết. Đội ngũ vốn chỉ có hơn vạn người, lại còn chia ra, lẽ nào y không sợ bị bọn người Cao Cú Lệ vây ở bờ bắc?
Lý Nhàn cười nói:
- Tiết Vạn Triệt không tin ta, ta cũng không tin được y.
Đông Phương Liệt Hỏa nói:
- Theo ta thấy, nếu thật sự quân Cao Cú Lệ vây công bọn họ ở bờ bắc, chúng ta cũng không cần đi cứu.
Lý Nhàn không nói gì, chỉ chậm rãi gật gật đầu.
...
...
Tiết Vạn Quân thở dài nói:
- Ca, hà cớ gì an bài như vậy?
Tiết Vạn Triệt nói:
- Ta chỉ muốn nhìn xem tên họ Yến kia có phải là người có ơn tất báo không. Ngày mai đệ mang một số huynh đệ giả trang làm quân Cao Cú Lệ tập kích doanh trại chúng ta, diễn một màn kịch cho họ Yến kia xem, để coi hắn có dẫn quân tới cứu hay không. Nếu tới, ta sẽ để hắn cùng chúng ta trấn thủ bờ bắc. Nếu không đến... Vậy đừng trách ta không khách khí, truyền hắn đến đây thảo luận quân tình, sau đó ngầm phục binh sĩ, nghe ta hiệu lệnh liền bắt giữ hắn!
Tiết Vạn Quân ngẩn ra:
- Ca, huynh muốn làm cái gì?
Tiết Vạn Triệt nói:
- Ta sao có thể để cho một người không đáng tin đứng ở sau lưng ta chứ?
/219
|