.
Phải nói rằng lần này Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Vũ Văn Thuật làm nguyên soái thống binh, tập hợp chín vệ ba mươi vạn đại quân như Tả Vũ Vệ, Hữu Vũ Vệ, Tả Võ Vệ, Tả Ngự Vệ viễn chinh rất gấp gáp. Từ khi Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng quay về đại doanh thành Liêu Đông đến khi đại quân xuất chinh chỉ có năm ngày chuẩn bị, hơn nữa bản đồ có liên quan đến cảnh nội Cao Cú Lệ ở trong tay các đại tướng quân dường như không có tác dụng gì. Về cơ bản đối với Cao Cú Lệ, viễn chinh quân Tùy thuộc kiểu thăm dò về trước.
Ở giữa sông Liêu và sông Mã Tí, bản đồ quân sự mà Đại Tùy sử dụng vẫn miễn cưỡng có thể nhìn thấy mấy đại thành như Phù Dư, An Thị, Ô Cốt nhưng qua sông Mã Tí xuống phía nam thì không nhìn thấy gì trên bản đồ.
Yêu cầu viễn chinh lần này là tốc độ, trước khi vào đông nhất định phải hợp binh với thủy sư của Đại tướng quân Lai Hộ Nhi đồng thời đánh hạ Bình Nhưỡng.
Đại quân từ đại doanh Liêu Đông theo thứ tự xuất phát, Tả Võ Vệ của Đại tướng quân Vương Nhân Cung làm tiên phong, Tả Ngự Vệ Tiết Thế Hùng làm hậu phương, trước sau kéo dài hơn mười dặm, trùng trùng điệp điệp.
Hành trình kế tiếp thì không có gì để nói cả, hành trình ban đầu của đại quân có thể nói là vô cùng thuận lợi, thành trì Cao Cú Lệ ven đường đóng cửa không dám ra chiến. Mục tiêu của quân Tùy là thẳng đến Bình Nhưỡng, vì vậy phần lớn thành trì cũng lười ra tấn công, số ít những kẻ ngốc dự định đánh lén đường lui đại quân, kết quả bị Đại tướng quân Tả Ngự Vệ Tiết Thế Hùng cản phía sau đánh cho tơi bời. Từ sau khi thành Liêu Đông xuất phát đại quân đánh đâu thắng đấy, người Cao Cú Lệ trước phủ binh ba mươi vạn tinh nhuệ Đại Tùy không chịu nổi một đòn nào.
Nhưng đến ngày thứ mười thì Lý Nhàn thấy sốt ruột.
Là người có kinh nghiệm, hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý trải qua tai nạn nhưng khi hắn nhìn thấy tai nạn càng lúc càng đến gần mình thì sự bi ai trong lòng ngày càng trầm trọng, hơn nữa hắn áp lực đến mức không thở nổi. Nhưng với hắn không có ảnh hưởng gì, vứt bỏ hắn và thân phận đối địch Dương gia Đại Tùy không nói nhưng đứng ở góc độ của một người Hán thuần túy, Lý Nhàn muốn đi xoay chuyển tai nạn này đến, nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là một Giáo Úy hộ lương binh nhỏ bé căn bản không thể thay đổi được chiều hướng lịch sử. Bước chân tai nạn ập đến càng lúc càng gần, tâm trạng của Lý Nhàn ngày càng trầm trọng hơn.
Bởi vì những thứ mang theo quá nặng, cho dù phủ binh Đại Tùy bốn người có thể dùng chung một ngựa chạy chậm, nhưng trên mỗi người được phân mang theo ba thạch lương thực vẫn là quá nặng, từ ngày thứ tư Lý Nhàn đã nhìn thấy không ít binh sĩ, vì những gánh nặng trên vai mà lén chôn vùi lương thực vào đất, đây là lúc tai họa bắt đầu. Mặc dù Vũ Văn Sĩ Cập phân thêm cho Tả Đồn Vệ hơn năm trăm con ngựa chạy chậm, nhưng vẫn có người vì cảm thấy gánh nặng trên vai quá vất vả nên đã vùi lương thực vào đất. Lý Nhàn đã mấy lần đi tìm Tân Thế Hùng, đến vấn đề này, hy vọng có thể khiến tướng quân chú ý. Mặc dù Tân Thế Hùng miệng thì nói là đồng ý nhưng vì tâm tư đang đặt vào việc tiến quân mà căn bản không chú ý đến.
Trên thực tế, tình trạng binh sĩ Tả Đồn Vệ vứt bỏ lương thực vẫn là nhẹ nhất, bởi vì dưới sự nhắc nhở của Lý Nhàn thì Tân Thế Hùng ít nhiều cũng hạ mệnh lệnh, không cho phép binh sĩ vứt lương thực đi. Mệnh lệnh này miễn cưỡng có được ít tác dụng, mặc dù hiệu quả vô cùng nhỏ.
Thiếu niên vốn lạc quan nhau mày càng ngày càng nhiều, sự thay đổi của hắn khiến đám người Lạc Phó thấy được rõ ràng. Họ biết Lý Nhàn đang lo lắng điều gì, hơn nữa ban đầu họ còn hy vọng binh mã Đại Tùy chiến bại, bởi vì chỉ có như vậy bọn họ mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Nhưng khi ngày này đến ngày càng gần, tâm trạng họ cũng nặng trĩu vô cùng.
Vốn khi đứng dưới góc độ của kẻ đối địch bọn họ có thể nhìn nhận tất cả với tâm thái nhẹ nhàng nhất nhưng khi bản thân mình ở trong đó, thì cảm giác thoải mái này lại
[
]không hề xuất hiện.
Việc mà Lý Nhàn có thể làm được là nghiêm lệnh binh lính hộ lương của Tả Đồn Vệ không được phép vứt bỏ lương thực, hơn nữa quyết đoán chém giết đội trưởng giám sát không nghiêm và mười mấy dân phu vì không chịu được gánh nặng mà lén vùi lương thực vào đất. Sự nghiêm khắc của Lý Nhàn lúc này giống như một ác ma, nhưng không như vậy thì có thể như nào chứ?
Hộ lương binh giám sát các dân phu vận chuyển lương thực nhưng ba vạn đại quân Tả Đồn Vệ , các dân phu phụ trách mang lương thảo cũng là một phần năm, hơn nữa khí hậu không hợp dẫn đến rất nhiều người đổ bệnh, đến cả ngựa cũng chết bất đắc kỳ tử, tốc độ tiêu hao lương thực cũng không giảm khi người giảm mà ngược lại còn tăng lên.
Phải nói rằng tai họa này khó mà nghịch chuyển được.
Lý Nhàn từng nghĩ, nếu thân phận của mình là một Đại tướng quân chứ không phải là một lang tướng nhỏ bé thì hắn có thể tận dụng hết sức để cứu vãn trận tai họa này ập đến hay không? Nhưng trong lần thứ năm hắn quay về từ chỗ Tân Thế Hùng hắn chợt phát hiện ra, cứ coi như là Đại tướng quân thì sẽ ra sao? Hành động các binh sĩ vứt bỏ lương thực căn bản không ngăn cản được. Khi cùng lúc yêu cầu quá đáng về tốc độ hành quân thì việc vứt bỏ quân nhu đã thành sự lựa chọn tất yếu.
Đám binh lính không thể vứt bỏ giáp trụ, phục bị, binh khí của chính mình, vậy chỉ có thể vứt bỏ lương thực.
Nhưng với Đại tướng quân như Vũ Văn Thuật, không phải không biết chuyện các binh sĩ tự ý chôn lương thực vào đất nhưng bọn họ nhận thức sai lầm rằng việc vứt bỏ lương thực có thể cứu vãn được. Người Cao Cú Lệ cũng là người, cũng cần phải trồng lương thực ăn cơm, vì vậy không cần lo việc tiếp tế, lấy chiến đấu nuôi chiến đấu là được rồi. Thức ăn có thể đoạt từ trong tay người Cao Cú Lệ ven đường, nhưng đợi sau khi đại quân ca khúc khải hoàn tiến qua sông Mã Tí bọn họ mới ý thức được mình đã sai.
Người Cao Cú Lệ sớm đã có chuẩn bị ứng chiến rồi, sau khi thu vụ mùa năm nay, bách tính Cao Cú Lệ các thôn xóm sớm đã mang lương thực dưới sự nghiêm lệnh của thành chủ trốn vào trong thành phòng thủ nghiêm mật. Sau khi qua được sông Mã Tí ven theo nơi hoang vắng, đừng nói một hạt gạo cũng không tìm được, gần như là không nhìn thấy một người dân Cao Cú Lệ nào. Mà người dẫn đường là người Cao Cú Lệ bắt được ở gần thành Liêu Đông, qua sông Mã Tí rồi thì người dẫn đường cũng dần dần mất đi tác dụng. Đại quân phải tăng tốc, nhưng không có cách nào biết rõ phương hướng tiến lên, vì vậy tốc độ hành quân thật ra còn chậm hơn trước khi qua sông Mã Tí.
Sau khi qua sông Mã Tí, Lý Nhàn rõ ràng phát hiện ra tốc độ hành quân của đại quân đã giảm xuống. Từ trong chuyện này, Lý Nhàn biết được tình cảnh của đại quân ngày càng khó khăn. Vứt bỏ lương thực nhiều nhất là binh lính của quân tiên phong Tả Võ Vệ Đại tướng Vương Nhân Cung, họ là quân mở đường, gặp chiến tất phải chiến đấu trước, để nhẹ nhàng ra trận giết được địch vứt bỏ lương thực nghiêm trọng nhất. Vừa mới qua sông Mã Tí, nghe nói bên Tả Võ Vệ đã bắt đầu cạn kiệt lương thực rồi.
Thời điểm Lý Nhàn biết đại quân bắt đầu xuất hiện nguy cơ cạn kiệt lương thực, Đại tướng quân này chẳng những không lập tức rút quân mà lựa chọn gia tăng tốc độ. Nhất định Vũ Văn Thuật và mọi người muốn nhanh chóng đuổi tới Bình Nhưỡng hội hợp cùng Thủy sư Lai Hộ Nhi Đại tướng quân để mượn lương thực!
Lý Nhàn có thể hiểu được nỗi khổ của đám người Vũ Văn Thuật, nếu đổi lại là hắn ngồi trên vị trí đại tướng quân, chỉ e hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy. Ba mươi vạn đại quân viễn chinh, mới qua được sông Mã Tí, nhưng vì vấn đề về lương thực mà đành phải quay lại, bất luận thế nào cũng không biết giải thích với hoàng đế ra sao. Lượng lớn lương thực mà Thủy sư của Lai Hộ Nhi mang theo để giải quyết vấn đề ăn uống cần thiết cho ba mươi vạn đại quân cũng không phải vấn đề lớn.
Người khác không biết, nhưng Lý Nhàn thì biết, trong lúc đợi đại quân đuổi tới Bình Nhưỡng, thủy quân của Lai Hộ Nhi đã chiến bại trở về rồi.
Không có sự trợ giúp của Thủy sư, không có lương thực, đại quân sao có thể không thất bại được.
Nhưng Lý Nhàn đi nói với Tân Thế Hùng thế nào đây? Nói là Thủy sư đã đại bại và đại quân lập tức quay về rồi sao? Trước tiên không nói đến việc Tân Thế Hùng tin hay không, trong lúc quan trọng này Tân Thế Hùng sẽ không để ý đến mối quan hệ không rõ ràng giữa Lý Nhàn và Vũ Văn Sĩ Cập mà tha cho hắn, tội nhiễu loạn lòng quân đã đủ để chém đầu hắn rồi.
Lúc xuất chinh, Lý Nhàn quả thật không ngờ đến điểm này.
Nhưng hiện tại, trong lúc tâm trạng ngày càng đau khổ thì hắn sớm đã không còn ý nghĩ mượn thời cơ để phát tài rồi.
Sau khi từ đại trướng của Tân Thế Hùng trở về, Lý Nhàn đã bị đám người Lạc Phó và Vương Khải Niên vây quanh. Mọi người vốn nghĩ ban nãy Tân Thế Hùng phái người đến gọi Lý Nhàn đến bàn chuyện hỏi tình hình nhưng nhìn khi thấy sắc mặt nghiêm trọng của Lý Nhàn thì mọi người không biết nên nói gì.
Dựa theo cấp bậc, Lý Nhàn còn lâu mới có tư cách tham gia hội nghị quân sự, nhưng nhìn vào mối quan hệ giữa hắn và Vũ Văn Sĩ Cập, nhìn vào việc mấy ngày này Lý Nhàn thật sự quản lý được hậu đội đến mức Tả Đồn Vệ là đội quân không lo lắng về lương thực nhất. Vì vậy Tân Thế Hùng mới đặc biệt phái người gọi Lý Nhàn tham gia hội nghị quân sự ngày hôm nay. Quan trọng nhất là ông ta hỏi kỹ lưỡng Lý Nhàn, lương thảo còn kiên trì được bao lâu.
Phải nói rằng lần này Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Vũ Văn Thuật làm nguyên soái thống binh, tập hợp chín vệ ba mươi vạn đại quân như Tả Vũ Vệ, Hữu Vũ Vệ, Tả Võ Vệ, Tả Ngự Vệ viễn chinh rất gấp gáp. Từ khi Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng quay về đại doanh thành Liêu Đông đến khi đại quân xuất chinh chỉ có năm ngày chuẩn bị, hơn nữa bản đồ có liên quan đến cảnh nội Cao Cú Lệ ở trong tay các đại tướng quân dường như không có tác dụng gì. Về cơ bản đối với Cao Cú Lệ, viễn chinh quân Tùy thuộc kiểu thăm dò về trước.
Ở giữa sông Liêu và sông Mã Tí, bản đồ quân sự mà Đại Tùy sử dụng vẫn miễn cưỡng có thể nhìn thấy mấy đại thành như Phù Dư, An Thị, Ô Cốt nhưng qua sông Mã Tí xuống phía nam thì không nhìn thấy gì trên bản đồ.
Yêu cầu viễn chinh lần này là tốc độ, trước khi vào đông nhất định phải hợp binh với thủy sư của Đại tướng quân Lai Hộ Nhi đồng thời đánh hạ Bình Nhưỡng.
Đại quân từ đại doanh Liêu Đông theo thứ tự xuất phát, Tả Võ Vệ của Đại tướng quân Vương Nhân Cung làm tiên phong, Tả Ngự Vệ Tiết Thế Hùng làm hậu phương, trước sau kéo dài hơn mười dặm, trùng trùng điệp điệp.
Hành trình kế tiếp thì không có gì để nói cả, hành trình ban đầu của đại quân có thể nói là vô cùng thuận lợi, thành trì Cao Cú Lệ ven đường đóng cửa không dám ra chiến. Mục tiêu của quân Tùy là thẳng đến Bình Nhưỡng, vì vậy phần lớn thành trì cũng lười ra tấn công, số ít những kẻ ngốc dự định đánh lén đường lui đại quân, kết quả bị Đại tướng quân Tả Ngự Vệ Tiết Thế Hùng cản phía sau đánh cho tơi bời. Từ sau khi thành Liêu Đông xuất phát đại quân đánh đâu thắng đấy, người Cao Cú Lệ trước phủ binh ba mươi vạn tinh nhuệ Đại Tùy không chịu nổi một đòn nào.
Nhưng đến ngày thứ mười thì Lý Nhàn thấy sốt ruột.
Là người có kinh nghiệm, hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý trải qua tai nạn nhưng khi hắn nhìn thấy tai nạn càng lúc càng đến gần mình thì sự bi ai trong lòng ngày càng trầm trọng, hơn nữa hắn áp lực đến mức không thở nổi. Nhưng với hắn không có ảnh hưởng gì, vứt bỏ hắn và thân phận đối địch Dương gia Đại Tùy không nói nhưng đứng ở góc độ của một người Hán thuần túy, Lý Nhàn muốn đi xoay chuyển tai nạn này đến, nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là một Giáo Úy hộ lương binh nhỏ bé căn bản không thể thay đổi được chiều hướng lịch sử. Bước chân tai nạn ập đến càng lúc càng gần, tâm trạng của Lý Nhàn ngày càng trầm trọng hơn.
Bởi vì những thứ mang theo quá nặng, cho dù phủ binh Đại Tùy bốn người có thể dùng chung một ngựa chạy chậm, nhưng trên mỗi người được phân mang theo ba thạch lương thực vẫn là quá nặng, từ ngày thứ tư Lý Nhàn đã nhìn thấy không ít binh sĩ, vì những gánh nặng trên vai mà lén chôn vùi lương thực vào đất, đây là lúc tai họa bắt đầu. Mặc dù Vũ Văn Sĩ Cập phân thêm cho Tả Đồn Vệ hơn năm trăm con ngựa chạy chậm, nhưng vẫn có người vì cảm thấy gánh nặng trên vai quá vất vả nên đã vùi lương thực vào đất. Lý Nhàn đã mấy lần đi tìm Tân Thế Hùng, đến vấn đề này, hy vọng có thể khiến tướng quân chú ý. Mặc dù Tân Thế Hùng miệng thì nói là đồng ý nhưng vì tâm tư đang đặt vào việc tiến quân mà căn bản không chú ý đến.
Trên thực tế, tình trạng binh sĩ Tả Đồn Vệ vứt bỏ lương thực vẫn là nhẹ nhất, bởi vì dưới sự nhắc nhở của Lý Nhàn thì Tân Thế Hùng ít nhiều cũng hạ mệnh lệnh, không cho phép binh sĩ vứt lương thực đi. Mệnh lệnh này miễn cưỡng có được ít tác dụng, mặc dù hiệu quả vô cùng nhỏ.
Thiếu niên vốn lạc quan nhau mày càng ngày càng nhiều, sự thay đổi của hắn khiến đám người Lạc Phó thấy được rõ ràng. Họ biết Lý Nhàn đang lo lắng điều gì, hơn nữa ban đầu họ còn hy vọng binh mã Đại Tùy chiến bại, bởi vì chỉ có như vậy bọn họ mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Nhưng khi ngày này đến ngày càng gần, tâm trạng họ cũng nặng trĩu vô cùng.
Vốn khi đứng dưới góc độ của kẻ đối địch bọn họ có thể nhìn nhận tất cả với tâm thái nhẹ nhàng nhất nhưng khi bản thân mình ở trong đó, thì cảm giác thoải mái này lại
[
]không hề xuất hiện.
Việc mà Lý Nhàn có thể làm được là nghiêm lệnh binh lính hộ lương của Tả Đồn Vệ không được phép vứt bỏ lương thực, hơn nữa quyết đoán chém giết đội trưởng giám sát không nghiêm và mười mấy dân phu vì không chịu được gánh nặng mà lén vùi lương thực vào đất. Sự nghiêm khắc của Lý Nhàn lúc này giống như một ác ma, nhưng không như vậy thì có thể như nào chứ?
Hộ lương binh giám sát các dân phu vận chuyển lương thực nhưng ba vạn đại quân Tả Đồn Vệ , các dân phu phụ trách mang lương thảo cũng là một phần năm, hơn nữa khí hậu không hợp dẫn đến rất nhiều người đổ bệnh, đến cả ngựa cũng chết bất đắc kỳ tử, tốc độ tiêu hao lương thực cũng không giảm khi người giảm mà ngược lại còn tăng lên.
Phải nói rằng tai họa này khó mà nghịch chuyển được.
Lý Nhàn từng nghĩ, nếu thân phận của mình là một Đại tướng quân chứ không phải là một lang tướng nhỏ bé thì hắn có thể tận dụng hết sức để cứu vãn trận tai họa này ập đến hay không? Nhưng trong lần thứ năm hắn quay về từ chỗ Tân Thế Hùng hắn chợt phát hiện ra, cứ coi như là Đại tướng quân thì sẽ ra sao? Hành động các binh sĩ vứt bỏ lương thực căn bản không ngăn cản được. Khi cùng lúc yêu cầu quá đáng về tốc độ hành quân thì việc vứt bỏ quân nhu đã thành sự lựa chọn tất yếu.
Đám binh lính không thể vứt bỏ giáp trụ, phục bị, binh khí của chính mình, vậy chỉ có thể vứt bỏ lương thực.
Nhưng với Đại tướng quân như Vũ Văn Thuật, không phải không biết chuyện các binh sĩ tự ý chôn lương thực vào đất nhưng bọn họ nhận thức sai lầm rằng việc vứt bỏ lương thực có thể cứu vãn được. Người Cao Cú Lệ cũng là người, cũng cần phải trồng lương thực ăn cơm, vì vậy không cần lo việc tiếp tế, lấy chiến đấu nuôi chiến đấu là được rồi. Thức ăn có thể đoạt từ trong tay người Cao Cú Lệ ven đường, nhưng đợi sau khi đại quân ca khúc khải hoàn tiến qua sông Mã Tí bọn họ mới ý thức được mình đã sai.
Người Cao Cú Lệ sớm đã có chuẩn bị ứng chiến rồi, sau khi thu vụ mùa năm nay, bách tính Cao Cú Lệ các thôn xóm sớm đã mang lương thực dưới sự nghiêm lệnh của thành chủ trốn vào trong thành phòng thủ nghiêm mật. Sau khi qua được sông Mã Tí ven theo nơi hoang vắng, đừng nói một hạt gạo cũng không tìm được, gần như là không nhìn thấy một người dân Cao Cú Lệ nào. Mà người dẫn đường là người Cao Cú Lệ bắt được ở gần thành Liêu Đông, qua sông Mã Tí rồi thì người dẫn đường cũng dần dần mất đi tác dụng. Đại quân phải tăng tốc, nhưng không có cách nào biết rõ phương hướng tiến lên, vì vậy tốc độ hành quân thật ra còn chậm hơn trước khi qua sông Mã Tí.
Sau khi qua sông Mã Tí, Lý Nhàn rõ ràng phát hiện ra tốc độ hành quân của đại quân đã giảm xuống. Từ trong chuyện này, Lý Nhàn biết được tình cảnh của đại quân ngày càng khó khăn. Vứt bỏ lương thực nhiều nhất là binh lính của quân tiên phong Tả Võ Vệ Đại tướng Vương Nhân Cung, họ là quân mở đường, gặp chiến tất phải chiến đấu trước, để nhẹ nhàng ra trận giết được địch vứt bỏ lương thực nghiêm trọng nhất. Vừa mới qua sông Mã Tí, nghe nói bên Tả Võ Vệ đã bắt đầu cạn kiệt lương thực rồi.
Thời điểm Lý Nhàn biết đại quân bắt đầu xuất hiện nguy cơ cạn kiệt lương thực, Đại tướng quân này chẳng những không lập tức rút quân mà lựa chọn gia tăng tốc độ. Nhất định Vũ Văn Thuật và mọi người muốn nhanh chóng đuổi tới Bình Nhưỡng hội hợp cùng Thủy sư Lai Hộ Nhi Đại tướng quân để mượn lương thực!
Lý Nhàn có thể hiểu được nỗi khổ của đám người Vũ Văn Thuật, nếu đổi lại là hắn ngồi trên vị trí đại tướng quân, chỉ e hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy. Ba mươi vạn đại quân viễn chinh, mới qua được sông Mã Tí, nhưng vì vấn đề về lương thực mà đành phải quay lại, bất luận thế nào cũng không biết giải thích với hoàng đế ra sao. Lượng lớn lương thực mà Thủy sư của Lai Hộ Nhi mang theo để giải quyết vấn đề ăn uống cần thiết cho ba mươi vạn đại quân cũng không phải vấn đề lớn.
Người khác không biết, nhưng Lý Nhàn thì biết, trong lúc đợi đại quân đuổi tới Bình Nhưỡng, thủy quân của Lai Hộ Nhi đã chiến bại trở về rồi.
Không có sự trợ giúp của Thủy sư, không có lương thực, đại quân sao có thể không thất bại được.
Nhưng Lý Nhàn đi nói với Tân Thế Hùng thế nào đây? Nói là Thủy sư đã đại bại và đại quân lập tức quay về rồi sao? Trước tiên không nói đến việc Tân Thế Hùng tin hay không, trong lúc quan trọng này Tân Thế Hùng sẽ không để ý đến mối quan hệ không rõ ràng giữa Lý Nhàn và Vũ Văn Sĩ Cập mà tha cho hắn, tội nhiễu loạn lòng quân đã đủ để chém đầu hắn rồi.
Lúc xuất chinh, Lý Nhàn quả thật không ngờ đến điểm này.
Nhưng hiện tại, trong lúc tâm trạng ngày càng đau khổ thì hắn sớm đã không còn ý nghĩ mượn thời cơ để phát tài rồi.
Sau khi từ đại trướng của Tân Thế Hùng trở về, Lý Nhàn đã bị đám người Lạc Phó và Vương Khải Niên vây quanh. Mọi người vốn nghĩ ban nãy Tân Thế Hùng phái người đến gọi Lý Nhàn đến bàn chuyện hỏi tình hình nhưng nhìn khi thấy sắc mặt nghiêm trọng của Lý Nhàn thì mọi người không biết nên nói gì.
Dựa theo cấp bậc, Lý Nhàn còn lâu mới có tư cách tham gia hội nghị quân sự, nhưng nhìn vào mối quan hệ giữa hắn và Vũ Văn Sĩ Cập, nhìn vào việc mấy ngày này Lý Nhàn thật sự quản lý được hậu đội đến mức Tả Đồn Vệ là đội quân không lo lắng về lương thực nhất. Vì vậy Tân Thế Hùng mới đặc biệt phái người gọi Lý Nhàn tham gia hội nghị quân sự ngày hôm nay. Quan trọng nhất là ông ta hỏi kỹ lưỡng Lý Nhàn, lương thảo còn kiên trì được bao lâu.
/219
|