Một người quá chú trọng tới tình thân tình bằng hữu, không thể có được tiền đồ sáng lạng được.
Đó là kết luận được Văn Ngoạt đúc kết nhiều năm khi quan sát thế gian muôn màu. Mặc dù dung mạo y đẹp như phụ nữ, thoạt nhìn thì vẫn còn trẻ, thực tế tâm thái của y đã già nua lắm rồi, thậm chí ngay cả một con gà vịt cũng không nhẫn tâm giết chết. Đôi lúc, y còn cảm thấy mình càng ngày càng giống hòa thượng. Mà trên thực tế, y một đời ăn chay.
- Được rồi, ta sẽ cho người đi cùng, xem xem có thể đuổi kịp không?
Văn Ngoạt gật đầu, trong lòng thở dài:
- Yến Vân … hy vọng ngươi thực sự là Yến Vân, không phải … là được.
Nếu trên thế giới này có người hiểu Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng nhất, có lẽ người này không thể là Hoàng hậu Tiêu Thị được sủng ái nhất của Dương Quảng, cũng không phải là Vũ Văn Thuật thần tử được Dương Quảng tín nhiệm nhất, mà là Văn Ngoạt y. Ngay cả bản thân Dương Quảng cũng chưa chắc đã hiểu về bản thân mình. Theo con mắt của Dương Quảng, Văn Ngoạt biết lúc này vị Hoàng đế khi thì yêu tài như mạng khi thì kỵ hiền lần này lại định đề bạt người mới rồi. Những năm gần đây, bởi vì nhận được sự sủng ái của Dương Quảng mà đệ tử bình dân một bước lên mây dù không nhiều, nhưng mỗi người đều trở thành một đoạn huyền thoại.
Ví dụ như La Nghệ. Ví dụ như Mạch Thiết Trượng tử chiến hôm qua.
Nếu Hoàng đế tín nhiệm một người, rất khó thay đổi.
Đôi khi, cơ trí của ông giống như biển đông rộng lớn, không ai có thể sánh kịp ông. Ánh mắt của ông có thể nhìn thấy tâm tư xấu xa của những thần tử đó. Một câu là có thể xuyên thấu sự gian xảo của kẻ địch, mà đôi khi, ông ….
Văn Ngoạt cười khổ lắc đầu, dừng suy nghĩ lại, ánh mắt nhìn về phương bắc. Y lại tiếp tục nghĩ người thiếu niên đó, ngươi chạy ra làm gì? Lẽ nào, ngươi cố ý thu hút sự chú ý của Bệ hạ? Nếu là như vậy, ngươi có thể làm được gì chứ? Có lẽ, ngày đó mình thực sự là nên tiếp tục truy đuổi, giết chết ngươi rồi, sao lại có rắc rối hôm nay chứ?
……….
…………
Bất luận thế nào, chuyện Lý Nhàn đã cướp được thi thể của Mạch Thiết Trượng về bờ tây Liêu Thủy đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho những người bên bờ sông bên này hôm nay. Đặc biệt là những binh lính Tả Đồn Vệ đó tự giác tập hợp bên sông, từ việc hành quân lễ trang trọng của họ liền biết họ cảm kích với người kỵ sỹ giáp đen phi ngựa bờ đông Liêu Thủy. Khi hắn tự báo danh từ kia sông sang, cũng không biết có bao nhiêu người nhớ được cái tên rửa nỗi nhục cho Tả Đồn Vệ này, mãi mãi không thể quên được.
Hôm đó, mười tám kỵ binh nhanh như gió, kỵ sỹ giáp đen cưỡi ngựa đen đó đạp bụi mù lên, như thiên tướng đạp mây bay xuống. Một mũi tên ngoài trăm bước đã bắn trúng họng, giết chết tên quan Cao Cú Lệ. Gần năm mươi kỵ binh Cao Cú Lệ, thậm chí còn không ngăn cản nổi mười tám kỵ binh xông lên. Người cưỡi ngựa đen liền vung hắc đao sáng loáng lên đúng thời điểm, cũng không biết đã làm hoa mắt bao nhiêu người?
Không chỉ là Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng nhớ tới bóng hình thon dài đó, rất nhiều người ở đó cũng đều nhớ đến cái tên Yến Vân.
Thi thể của Mạch Thiết Trượng bị cướp đi, đừng nói nghìn lượng vàng, mà ngay cả Ất Chi Văn Đức không chạm tới được một đồng đã tức giận quăng nón trụ xuống đất. Sau đó chỉ về phía bóng của mười tám kỵ binh rời đi quát lớn:
- Đuổi theo! Giết bọn chúng!
Mấy trăm kỵ binh chạy tới men theo bờ sông đuổi về hướng bắc, nhưng ngựa tồi của kỵ binh Cao Cú Lệ bất luận thế nào cũng không thể sánh được với ngựa chiến của đám người Lý Nhàn. Chiến mã lấy trộm được từ trong chuồng ngựa của A Sử Na Khứ Hộc, dù là con kém nhất cũng còn mạnh hơn ngựa mạnh của kỵ binh Cao Cú Lệ ngồi không biết bao nhiêu. Càng huống hồ, ngoài Đại Hắc mã của Lý Nhàn ra, con ngựa mà Lạc Phó cưỡi cũng không phải là loại ngựa tìm trăm dặm thấy được đó sao?
Cho nên, cho dù mười tám người bọn họ mặc thiết giáp, những kỵ binh Cao Cú Lệ mặc bì giáp đó cũng không thể đuổi được bọn họ.
- An Chi.
Trần tước Nhi vừa cười vừa gọi Lý Nhàn:
- Đệ nhìn xem, phía sau có mấy trăm con ruồi nhặng bu tới, hay là chúng ta giết chết vài tên? Nói thực, giết chết mọi rợ Cao Cú Lệ quả thực con mẹ nó thật sảng khoái, còn sướng hơn là giết chết người Đột Quyết!
Lý Nhàn quay người lại nhìn, nói:
- Nếu những tên khốn kiếp này thực sự dám đuổi theo tới thành Vũ Lệ La, không cần chúng ta ra tay, biên quân Đại Tùy cũng bắn chúng thành con nhím.
Lạc Phó nói:
- Người đuổi theo cũng phải tới ba bốn trăm, hay là giết đi?
Thấy Lạc Phó nghiện giết chóc, Lý Nhàn cười ha hả nói:
- Tam Thập Thất ca, hay là thôi đi. Chúng ta đã làm xong việc nên làm rồi, trước tiên tới thành Vũ Lệ La qua sông, sau đó sẽ trở về. Nếu những tên khốn kiếp đó không dám đuổi quá xa, chúng ta cũng không cần phải qua sông. Ngày mai, binh mã Đại Tùy có thể sẽ vượt sông đánh cho lính của Ất Chi Văn Đức tè ra quần. Chuyện náo nhiệt này chúng ta không thể không xem.
Mười tám kỵ binh lao như gió về phía trước, chạy thẳng tới mười mấy dặm, những tên kỵ binh phiền phức Cao Cú Lệ đó vẫn đuổi theo phía sau. Nếu không phải là Lý Nhàn không chịu, đám Yến Sơn tặc này cũng chẳng màng xem đối phương nhiều người hay không, nói không chừng lúc này đã điều chuyển thành một trận chết chóc rồi. Thấy đã chạy gần bốn mươi dặm, dù những kỵ binh đó bị cách xa rồi, nhưng vẫn như ruồi nhặng bám lấy không buông. Khoảng cách giữa hai bên đã xa trên ba dặm rồi, kỳ thực kỵ binh Cao Cú Lệ đã hoàn toàn không có ý đuổi tiếp nữa rồi. Nếu không phải bên bờ sông không có gì che khuất tầm nhìn, chỉ e là ngay cả bóng dáng của mười tám người bọn họ cũng không nhìn thấy được.
Cơn tức của Lý Nhàn lại nổi lên, tính toán một chút lộ trình cách chỗ giấu thuyền của Độc Cô Nhuệ Chí đã không còn bao xa nữa. Hắn ghìm Đại hắc mã quay lại, chửi một câu:
- Con mẹ nó bọn Cao Cú Lệ quả thực muốn chết rồi!
Đang nói, Lý Nhàn bỗng thoáng nhìn thấy trên một ngọn núi phía ngoài mấy trăm mét bỗng có người nhô đầu lên, lập tức lại trầm xuống. Mặc dù động tác này rất nhanh, nhưng vẫn bị Lý Nhàn nhìn thấy.
Phía sau sườn núi có mai phục?
Lý Nhàn bỗng giật mình, phản ứng đầu tiên chính là trúng kế của người Cao Cú Lệ? Nhưng rất nhanh hắn đã từ bỏ ý nghĩ này. Ất Chi Văn Đức cũng không phải là thần tiên sao có thể mai phục ngoài mấy chục dặm được? Cho dù hắn ta có đoán được có người tới cướp thi thể của Mạch Thiết Trượng, dẫn nhiều nhân mã tới bờ sông là được không phải là chuyện phiền toái như vậy. Nhưng, nếu không phải lính Cao Cú Lệ, vậy chiếc nón trụ nhô lên phía sau sườn núi đó giải thích thế nào?
Lẽ nào là ….
Lý Nhàn bỗng nghĩ ra một khả năng.
Ha ha, hắn bật cười trong lòng. Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng này lần này đã chơi một chiêu hay! Chẳng trách ông ta bằng lòng chi ra nghìn lượng vàng chuộc lấy thi thể Mạch Thiết Trượng. Cũng xem đây là lý do ước định hai bên đình chiến một ngày. Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy! Ở đây nào phải là mua thi thể của Mạch Thiết Trượng, rõ ràng là mua thi thể của năm vạn binh lính Cao Cú Lệ bờ đông Liêu Thủy!
Vì vậy có thể thấy, năm đó Dương Quảng bình định Nam Trần tuyệt đối không chỉ là dựa vào bản lĩnh của các tướng đó. Mặc dù Hạ Nhược Bật, Cao Dĩnh, Dương Tố đều là những người rất có bản lĩnh, nhưng Dương Quảng khi đó sao lại bị bại bởi những tướng quân này? Nam Trần không phải là nước nhỏ, giàu có và đông đúc, hiệu xưng hùng binh hàng triệu, Dương Quảng thân là Đại nguyên soái binh mã Đại Tùy sao có thể là một người tầm thường được?
Gian xảo quá!
Lý Nhàn xem như đã hiểu được một tính cách tàn nhẫn khác ngoài sự hồ đồ của Dương Quảng.
Lý Nhàn mỉm cười, lấy một lá cờ Đại Tùy đỏ thẫm từ trong túi trên người Đại hắc mã ra, thầm nhủ, có người chuẩn bị đương nhiên vẫn khí vẫn khác người rồi.
Hắn liền mở cờ chiến đó ra, sau đó nói với Thiết Lão Lang:
- Treo lên mã sóc của huynh, chúng ta sẽ chờ ở đây, đánh một trận nữa!
Thiết Lão Lang nhận lấy cờ chiến của Đại Tùy, có chút kinh ngạc hỏi:
- Sao lại dùng thứ này?
Lý Nhàn liếc nhìn về phía sau sườn núi, hạ giọng nói:
- Phục binh phía sau sườn núi đó, lính của Đại Tùy!
……..
………
Phía sau sườn núi mấy trăm mét, nếu có người có thể chậm rãi thăng không nhìn qua, nhất định sẽ ngạc nhiên với cảnh tượng mà mình nhìn thấy!
Sau sườn núi, toàn là binh lính Đại Tùy được trang bị hoàn mỹ!
Hàn thiếc trên chiến mã không thể phát ra tiếng kêu, các binh lính ngồi dưới đất thành hàng, không ai nói chuyện. Trong im lặng, thể hiện rõ sát khí. Phủ binh Đại Tùy đông nghìn nghịt ẩn thân phía sau sườn núi kéo tới rừng rậm từ xa.
Một thám báo từ trên sườn núi trượt xuống, bước nhanh tới trận địa. Trên bãi đất trống, một lão tướng chòm râu đã hoa râm ngồi trên một núi đá. Mặc dù nếp nhăn trên mặt chằng chịt, tang thương như khe rãnh tây bắc, nhưng hai mắt y vẫn sáng như sao, nhìn quanh, tự có uy thế của mình. Y là một vị Đại tướng quân lớn tuổi nhất Đại Tùy, còn lớn hơn Vũ Văn Thuật sáu bảy tuổi. Nhưng không thể nghi ngờ, lão không phải là dựa vào tư cách kinh nghiệm lý lịch lão luyện mới ngồi lên vị trí Đại tướng quân chính tam phẩm.
Y tên là Tiết Thế Hùng, Đại tướng quân Tả Ngự Vệ Đại Tùy.
Năm nay, y đã 58 tuổi rồi.
Mặc dù đã không còn đã không còn khí phách hùng vĩ xách đao ra trận giết chết vô số kẻ địch như lúc còn trẻ, nhưng bắt đầu chinh chiến từ năm 17 tuổi, đã 41 năm ngoài sa trường, trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, dù tuổi già, khí thế toát ra càng thâm hậu.
- Đại tướng quân, phía sau sườn núi có hơn mười kỵ binh trọng giáp dừng lại, giương cờ hiệu Đại Tùy. Cách họ hai ba dặm phía sau, có hàng trăm kỵ binh nhẹ Cao Cú Lệ truy kích.
Tốc độ nói của thám báo dù rất nhanh, nhưng rất rõ ràng.
Tiết Thế Hùng nhíu mày, đứng dậy, phuẩy bụi trên người, nói:
- Đi, đi xem xem.
Mười mấy lang tướng phía sau y, đứng trên sườn núi nhìn trộm ra phía ngoài. Trong tầm nhìn, mười tám kỵ binh trọng giám xếp thành một hàng, cờ chiến Đại Tùy màu đỏ bay phất phới.
- Trọng giáp?
Trong mắt Tiết Thế Hùng lóe lên sự nghi ngờ, lẩm bẩm nói:
- Đây là lính của ai qua sông?
Rất nhanh, y liền thoải mái:
- Dù hắn là lính của ai, đều là một nhóm hán tử.
- Đại tướng quân, nên làm thế nào?
Một lang tướng thấp giọng hỏi.
Tiết Thế Hùng trừng mắt nhìn y nói:
- Nên làm thế nào? Lẽ nào còn có thể trơ mắt nhìn lính của Đại Tùy ta bị mấy trăm mọi rợ Cao Cú Lệ ức hiếp à? Nói ra, Tả Ngự Vệ gánh không nổi người này!
Lang tướng đó nói:
- Nhưng, chúng ta mai phục ở đây là để sáng sớm ngày mai phối hợp với đại quân vượt sông tấn công đại doanh Cao Cú Lệ. Nếu tùy tiện ra ngoài giết, bại lộ hành tích thì làm thế nào?
Tiết Thế Hùng nói:
- Linh tinh!
Hai từ này, không thể giải thích hết được.
Lão tướng quân tức giận, phẩy tay rời khỏi sườn núi, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Sao lại nhìn thiết giáp đó lại quen thế …. Đây là lính tư hộ viện nhà nào? Thậm chí còn có gan chạy tới Liêu Đông trêu chọc Ất Chi Văn Đức sao?
- Nhìn giống như là trọng giáo Hổ Bí ….
Có người tự cho là thông minh nhắc nhở một câu, khiến cho Tiết Thế Hùng lườm một cái:
- Vẫn còn thối lắm! Ngươi nghĩ là ta đã hoa mắt không nhìn rõ quan quân và tư binh hộ viện sao?
Có lẽ là đã già thật rồi, hoặc là y đã cố ý quên rồi.
- Chắc chắn không phải là Hổ Bí U Châu, chắc chắn không phải.
Y tự nhủ thầm, vẻ mặt mỉm cười.
Đúng rồi. Nếu là Hổ Bí, chưa chờ lệnh từ tiện rời khỏi nơi dừng chân, đó chính là đại tội, giết không tha.
Đó là kết luận được Văn Ngoạt đúc kết nhiều năm khi quan sát thế gian muôn màu. Mặc dù dung mạo y đẹp như phụ nữ, thoạt nhìn thì vẫn còn trẻ, thực tế tâm thái của y đã già nua lắm rồi, thậm chí ngay cả một con gà vịt cũng không nhẫn tâm giết chết. Đôi lúc, y còn cảm thấy mình càng ngày càng giống hòa thượng. Mà trên thực tế, y một đời ăn chay.
- Được rồi, ta sẽ cho người đi cùng, xem xem có thể đuổi kịp không?
Văn Ngoạt gật đầu, trong lòng thở dài:
- Yến Vân … hy vọng ngươi thực sự là Yến Vân, không phải … là được.
Nếu trên thế giới này có người hiểu Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng nhất, có lẽ người này không thể là Hoàng hậu Tiêu Thị được sủng ái nhất của Dương Quảng, cũng không phải là Vũ Văn Thuật thần tử được Dương Quảng tín nhiệm nhất, mà là Văn Ngoạt y. Ngay cả bản thân Dương Quảng cũng chưa chắc đã hiểu về bản thân mình. Theo con mắt của Dương Quảng, Văn Ngoạt biết lúc này vị Hoàng đế khi thì yêu tài như mạng khi thì kỵ hiền lần này lại định đề bạt người mới rồi. Những năm gần đây, bởi vì nhận được sự sủng ái của Dương Quảng mà đệ tử bình dân một bước lên mây dù không nhiều, nhưng mỗi người đều trở thành một đoạn huyền thoại.
Ví dụ như La Nghệ. Ví dụ như Mạch Thiết Trượng tử chiến hôm qua.
Nếu Hoàng đế tín nhiệm một người, rất khó thay đổi.
Đôi khi, cơ trí của ông giống như biển đông rộng lớn, không ai có thể sánh kịp ông. Ánh mắt của ông có thể nhìn thấy tâm tư xấu xa của những thần tử đó. Một câu là có thể xuyên thấu sự gian xảo của kẻ địch, mà đôi khi, ông ….
Văn Ngoạt cười khổ lắc đầu, dừng suy nghĩ lại, ánh mắt nhìn về phương bắc. Y lại tiếp tục nghĩ người thiếu niên đó, ngươi chạy ra làm gì? Lẽ nào, ngươi cố ý thu hút sự chú ý của Bệ hạ? Nếu là như vậy, ngươi có thể làm được gì chứ? Có lẽ, ngày đó mình thực sự là nên tiếp tục truy đuổi, giết chết ngươi rồi, sao lại có rắc rối hôm nay chứ?
……….
…………
Bất luận thế nào, chuyện Lý Nhàn đã cướp được thi thể của Mạch Thiết Trượng về bờ tây Liêu Thủy đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho những người bên bờ sông bên này hôm nay. Đặc biệt là những binh lính Tả Đồn Vệ đó tự giác tập hợp bên sông, từ việc hành quân lễ trang trọng của họ liền biết họ cảm kích với người kỵ sỹ giáp đen phi ngựa bờ đông Liêu Thủy. Khi hắn tự báo danh từ kia sông sang, cũng không biết có bao nhiêu người nhớ được cái tên rửa nỗi nhục cho Tả Đồn Vệ này, mãi mãi không thể quên được.
Hôm đó, mười tám kỵ binh nhanh như gió, kỵ sỹ giáp đen cưỡi ngựa đen đó đạp bụi mù lên, như thiên tướng đạp mây bay xuống. Một mũi tên ngoài trăm bước đã bắn trúng họng, giết chết tên quan Cao Cú Lệ. Gần năm mươi kỵ binh Cao Cú Lệ, thậm chí còn không ngăn cản nổi mười tám kỵ binh xông lên. Người cưỡi ngựa đen liền vung hắc đao sáng loáng lên đúng thời điểm, cũng không biết đã làm hoa mắt bao nhiêu người?
Không chỉ là Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng nhớ tới bóng hình thon dài đó, rất nhiều người ở đó cũng đều nhớ đến cái tên Yến Vân.
Thi thể của Mạch Thiết Trượng bị cướp đi, đừng nói nghìn lượng vàng, mà ngay cả Ất Chi Văn Đức không chạm tới được một đồng đã tức giận quăng nón trụ xuống đất. Sau đó chỉ về phía bóng của mười tám kỵ binh rời đi quát lớn:
- Đuổi theo! Giết bọn chúng!
Mấy trăm kỵ binh chạy tới men theo bờ sông đuổi về hướng bắc, nhưng ngựa tồi của kỵ binh Cao Cú Lệ bất luận thế nào cũng không thể sánh được với ngựa chiến của đám người Lý Nhàn. Chiến mã lấy trộm được từ trong chuồng ngựa của A Sử Na Khứ Hộc, dù là con kém nhất cũng còn mạnh hơn ngựa mạnh của kỵ binh Cao Cú Lệ ngồi không biết bao nhiêu. Càng huống hồ, ngoài Đại Hắc mã của Lý Nhàn ra, con ngựa mà Lạc Phó cưỡi cũng không phải là loại ngựa tìm trăm dặm thấy được đó sao?
Cho nên, cho dù mười tám người bọn họ mặc thiết giáp, những kỵ binh Cao Cú Lệ mặc bì giáp đó cũng không thể đuổi được bọn họ.
- An Chi.
Trần tước Nhi vừa cười vừa gọi Lý Nhàn:
- Đệ nhìn xem, phía sau có mấy trăm con ruồi nhặng bu tới, hay là chúng ta giết chết vài tên? Nói thực, giết chết mọi rợ Cao Cú Lệ quả thực con mẹ nó thật sảng khoái, còn sướng hơn là giết chết người Đột Quyết!
Lý Nhàn quay người lại nhìn, nói:
- Nếu những tên khốn kiếp này thực sự dám đuổi theo tới thành Vũ Lệ La, không cần chúng ta ra tay, biên quân Đại Tùy cũng bắn chúng thành con nhím.
Lạc Phó nói:
- Người đuổi theo cũng phải tới ba bốn trăm, hay là giết đi?
Thấy Lạc Phó nghiện giết chóc, Lý Nhàn cười ha hả nói:
- Tam Thập Thất ca, hay là thôi đi. Chúng ta đã làm xong việc nên làm rồi, trước tiên tới thành Vũ Lệ La qua sông, sau đó sẽ trở về. Nếu những tên khốn kiếp đó không dám đuổi quá xa, chúng ta cũng không cần phải qua sông. Ngày mai, binh mã Đại Tùy có thể sẽ vượt sông đánh cho lính của Ất Chi Văn Đức tè ra quần. Chuyện náo nhiệt này chúng ta không thể không xem.
Mười tám kỵ binh lao như gió về phía trước, chạy thẳng tới mười mấy dặm, những tên kỵ binh phiền phức Cao Cú Lệ đó vẫn đuổi theo phía sau. Nếu không phải là Lý Nhàn không chịu, đám Yến Sơn tặc này cũng chẳng màng xem đối phương nhiều người hay không, nói không chừng lúc này đã điều chuyển thành một trận chết chóc rồi. Thấy đã chạy gần bốn mươi dặm, dù những kỵ binh đó bị cách xa rồi, nhưng vẫn như ruồi nhặng bám lấy không buông. Khoảng cách giữa hai bên đã xa trên ba dặm rồi, kỳ thực kỵ binh Cao Cú Lệ đã hoàn toàn không có ý đuổi tiếp nữa rồi. Nếu không phải bên bờ sông không có gì che khuất tầm nhìn, chỉ e là ngay cả bóng dáng của mười tám người bọn họ cũng không nhìn thấy được.
Cơn tức của Lý Nhàn lại nổi lên, tính toán một chút lộ trình cách chỗ giấu thuyền của Độc Cô Nhuệ Chí đã không còn bao xa nữa. Hắn ghìm Đại hắc mã quay lại, chửi một câu:
- Con mẹ nó bọn Cao Cú Lệ quả thực muốn chết rồi!
Đang nói, Lý Nhàn bỗng thoáng nhìn thấy trên một ngọn núi phía ngoài mấy trăm mét bỗng có người nhô đầu lên, lập tức lại trầm xuống. Mặc dù động tác này rất nhanh, nhưng vẫn bị Lý Nhàn nhìn thấy.
Phía sau sườn núi có mai phục?
Lý Nhàn bỗng giật mình, phản ứng đầu tiên chính là trúng kế của người Cao Cú Lệ? Nhưng rất nhanh hắn đã từ bỏ ý nghĩ này. Ất Chi Văn Đức cũng không phải là thần tiên sao có thể mai phục ngoài mấy chục dặm được? Cho dù hắn ta có đoán được có người tới cướp thi thể của Mạch Thiết Trượng, dẫn nhiều nhân mã tới bờ sông là được không phải là chuyện phiền toái như vậy. Nhưng, nếu không phải lính Cao Cú Lệ, vậy chiếc nón trụ nhô lên phía sau sườn núi đó giải thích thế nào?
Lẽ nào là ….
Lý Nhàn bỗng nghĩ ra một khả năng.
Ha ha, hắn bật cười trong lòng. Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng này lần này đã chơi một chiêu hay! Chẳng trách ông ta bằng lòng chi ra nghìn lượng vàng chuộc lấy thi thể Mạch Thiết Trượng. Cũng xem đây là lý do ước định hai bên đình chiến một ngày. Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy! Ở đây nào phải là mua thi thể của Mạch Thiết Trượng, rõ ràng là mua thi thể của năm vạn binh lính Cao Cú Lệ bờ đông Liêu Thủy!
Vì vậy có thể thấy, năm đó Dương Quảng bình định Nam Trần tuyệt đối không chỉ là dựa vào bản lĩnh của các tướng đó. Mặc dù Hạ Nhược Bật, Cao Dĩnh, Dương Tố đều là những người rất có bản lĩnh, nhưng Dương Quảng khi đó sao lại bị bại bởi những tướng quân này? Nam Trần không phải là nước nhỏ, giàu có và đông đúc, hiệu xưng hùng binh hàng triệu, Dương Quảng thân là Đại nguyên soái binh mã Đại Tùy sao có thể là một người tầm thường được?
Gian xảo quá!
Lý Nhàn xem như đã hiểu được một tính cách tàn nhẫn khác ngoài sự hồ đồ của Dương Quảng.
Lý Nhàn mỉm cười, lấy một lá cờ Đại Tùy đỏ thẫm từ trong túi trên người Đại hắc mã ra, thầm nhủ, có người chuẩn bị đương nhiên vẫn khí vẫn khác người rồi.
Hắn liền mở cờ chiến đó ra, sau đó nói với Thiết Lão Lang:
- Treo lên mã sóc của huynh, chúng ta sẽ chờ ở đây, đánh một trận nữa!
Thiết Lão Lang nhận lấy cờ chiến của Đại Tùy, có chút kinh ngạc hỏi:
- Sao lại dùng thứ này?
Lý Nhàn liếc nhìn về phía sau sườn núi, hạ giọng nói:
- Phục binh phía sau sườn núi đó, lính của Đại Tùy!
……..
………
Phía sau sườn núi mấy trăm mét, nếu có người có thể chậm rãi thăng không nhìn qua, nhất định sẽ ngạc nhiên với cảnh tượng mà mình nhìn thấy!
Sau sườn núi, toàn là binh lính Đại Tùy được trang bị hoàn mỹ!
Hàn thiếc trên chiến mã không thể phát ra tiếng kêu, các binh lính ngồi dưới đất thành hàng, không ai nói chuyện. Trong im lặng, thể hiện rõ sát khí. Phủ binh Đại Tùy đông nghìn nghịt ẩn thân phía sau sườn núi kéo tới rừng rậm từ xa.
Một thám báo từ trên sườn núi trượt xuống, bước nhanh tới trận địa. Trên bãi đất trống, một lão tướng chòm râu đã hoa râm ngồi trên một núi đá. Mặc dù nếp nhăn trên mặt chằng chịt, tang thương như khe rãnh tây bắc, nhưng hai mắt y vẫn sáng như sao, nhìn quanh, tự có uy thế của mình. Y là một vị Đại tướng quân lớn tuổi nhất Đại Tùy, còn lớn hơn Vũ Văn Thuật sáu bảy tuổi. Nhưng không thể nghi ngờ, lão không phải là dựa vào tư cách kinh nghiệm lý lịch lão luyện mới ngồi lên vị trí Đại tướng quân chính tam phẩm.
Y tên là Tiết Thế Hùng, Đại tướng quân Tả Ngự Vệ Đại Tùy.
Năm nay, y đã 58 tuổi rồi.
Mặc dù đã không còn đã không còn khí phách hùng vĩ xách đao ra trận giết chết vô số kẻ địch như lúc còn trẻ, nhưng bắt đầu chinh chiến từ năm 17 tuổi, đã 41 năm ngoài sa trường, trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, dù tuổi già, khí thế toát ra càng thâm hậu.
- Đại tướng quân, phía sau sườn núi có hơn mười kỵ binh trọng giáp dừng lại, giương cờ hiệu Đại Tùy. Cách họ hai ba dặm phía sau, có hàng trăm kỵ binh nhẹ Cao Cú Lệ truy kích.
Tốc độ nói của thám báo dù rất nhanh, nhưng rất rõ ràng.
Tiết Thế Hùng nhíu mày, đứng dậy, phuẩy bụi trên người, nói:
- Đi, đi xem xem.
Mười mấy lang tướng phía sau y, đứng trên sườn núi nhìn trộm ra phía ngoài. Trong tầm nhìn, mười tám kỵ binh trọng giám xếp thành một hàng, cờ chiến Đại Tùy màu đỏ bay phất phới.
- Trọng giáp?
Trong mắt Tiết Thế Hùng lóe lên sự nghi ngờ, lẩm bẩm nói:
- Đây là lính của ai qua sông?
Rất nhanh, y liền thoải mái:
- Dù hắn là lính của ai, đều là một nhóm hán tử.
- Đại tướng quân, nên làm thế nào?
Một lang tướng thấp giọng hỏi.
Tiết Thế Hùng trừng mắt nhìn y nói:
- Nên làm thế nào? Lẽ nào còn có thể trơ mắt nhìn lính của Đại Tùy ta bị mấy trăm mọi rợ Cao Cú Lệ ức hiếp à? Nói ra, Tả Ngự Vệ gánh không nổi người này!
Lang tướng đó nói:
- Nhưng, chúng ta mai phục ở đây là để sáng sớm ngày mai phối hợp với đại quân vượt sông tấn công đại doanh Cao Cú Lệ. Nếu tùy tiện ra ngoài giết, bại lộ hành tích thì làm thế nào?
Tiết Thế Hùng nói:
- Linh tinh!
Hai từ này, không thể giải thích hết được.
Lão tướng quân tức giận, phẩy tay rời khỏi sườn núi, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Sao lại nhìn thiết giáp đó lại quen thế …. Đây là lính tư hộ viện nhà nào? Thậm chí còn có gan chạy tới Liêu Đông trêu chọc Ất Chi Văn Đức sao?
- Nhìn giống như là trọng giáo Hổ Bí ….
Có người tự cho là thông minh nhắc nhở một câu, khiến cho Tiết Thế Hùng lườm một cái:
- Vẫn còn thối lắm! Ngươi nghĩ là ta đã hoa mắt không nhìn rõ quan quân và tư binh hộ viện sao?
Có lẽ là đã già thật rồi, hoặc là y đã cố ý quên rồi.
- Chắc chắn không phải là Hổ Bí U Châu, chắc chắn không phải.
Y tự nhủ thầm, vẻ mặt mỉm cười.
Đúng rồi. Nếu là Hổ Bí, chưa chờ lệnh từ tiện rời khỏi nơi dừng chân, đó chính là đại tội, giết không tha.
/219
|