Chuyển ngữ: Mic
Hữu phong tuấn cực (Trung)
[3]
Tiêu Tranh ở tại Tấn thành lấy ít thắng nhiều, sau khi đại thắng quân đội Tây Nhung, tình thế bắt đầu xoay chuyển, hoàng đế vui mừng, lập tức sắc phong Tấn vương.
Mà năm này, hắn còn chưa tới tuổi nhược quán.
Tiêu Tuấn sau khi nghe được tin thì cười đến là quỷ dị, có lần Triệu vương nói với hắn: “Thập tam đệ, ta chợt phát hiện đệ dạo này hình như rất có tinh thần.”
Đương nhiên, bởi vì hắn lại có đối thủ để cạnh tranh.
Hắn cũng chưa từng gặp lại Khánh Đức công chúa, trên thực tế, đây bất quá chỉ là rung động nhất thời của một thiếu niên, bởi vì lúc đầu hoàn toàn không biết thân phận của nàng, cho nên mới bất giác nảy sinh cảm xúc không nên có. Hiện giờ hắn đã qua nhược quán, có một vài việc, cũng nương theo lý trí mà áp chế.
Chiến sự bước vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, khi danh tiếng của Tiêu Tranh vang khắp thiên hạ, hoàng đế đối với hắn cũng ngày càng coi trọng, nhưng cũng đem Tiêu Đoan đang một mình ở Tấn vương phủ đón vào cung.
Lúc Tiêu Tuấn nhập cung từng liếc mắt thấy thằng nhóc đó, nó đã cao hơn rất nhiều, nhưng vẫn vô cùng gầy yếu, sắc mặt trắng bệch đến gần như trong suốt, có đôi khi thậm chí cảm thấy chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn nó bay đi.
Nhưng nụ cười của nó lại rất ấm áp, cũng biết hướng hắn hành lễ, gọi một tiếng “hoàng thúc”, nhưng chung quy lại mơ hồ lộ ra một tia xa cách, đôi mắt hẹp dài gần như không khác gì với đại hoàng huynh năm đó.
Mỗi lần như vậy, Tiêu Tuấn đều sẽ nhớ lại vị đại hoàng huynh đứng tựa bên cửa lúc ấy, cũng sẽ bất giác mà nhớ tới Khánh Đức công chúa mà hắn từng gặp trước cửa phủ của hoàng huynh, thậm chí là thiếu niên Tiêu Tranh, dưới ánh trăng lành lạnh dắt tay Tiêu Đoan chậm rãi bước trên đường phố kinh thành.
Không nghĩ tới khi gặp lại, tất cả đã là cảnh còn người mất.
Khánh Đức công chúa đột nhiên mất tích, dường như là đồng thời với lúc Sùng Quang đế muốn chọn phò mã cho nàng.
Có điều Tiêu Tuấn cảm thấy đấy không phải là chọn phò mã, mà là liên hôn, chẳng qua so với việc đi hòa thân ban đầu kia thì tốt hơn một chút mà thôi, nhưng đặt trong mối quan hệ chính trị, có mấy phần xuất phát từ thật tâm?
Hắn cưỡi ngựa ra khỏi thành tìm kiếm một phen, quả thực trông thấy chiếc xe ngựa đã chạy xa kia, thậm chí còn có đôi mắt quen thuộc ấy, nhưng thấy dáng vẻ nàng hốt hoảng như vậy, thì vẫn không hề tiến lên phía trước.
Bên cạnh nàng có một nam tử ôn nhuận văn nhã tựa tiên nhân, Tiêu Tuấn chợt cảm thấy yên lòng, cẩn thận suy nghĩ, vẫn là có thể xem nàng ấy như tỷ tỷ mà đối đãi.
Lần này sau khi trở về, hắn không đập bể đồ đạc, bởi vì hắn chợt cảm thấy chính mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng lúc hoàng đế muốn an bày hôn sự cho hắn, hắn vẫn cố chấp cự tuyệt.
Không phải vẫn còn chấp niệm, chỉ là không muốn trở thành vật hi sinh cho mối quan hệ chính trị.
Cũng chính lúc này, hắn gặp Tiêu Tranh. Kẻ kia thay đổi rất nhiều, đến mức khiến hắn bất chợt cảm thấy người mình từng gặp là một người khác.
Tiêu Tranh vẫn trầm mặc như trước, thậm chí là lạnh nhạt, nhưng bên trong đồng tử bất giác lại lóe lên tia quả quyết cùng khí thế, khiến hắn cảm thấy kinh ngạc. Có đôi lúc hắn đứng cạnh Sùng Quang đế, Tiêu Tuấn thậm chí cảm thấy thập thất đệ trẻ tuổi này mới chính là vương giả thật sự.
Đại khái cũng có thể chính nguyên nhân này đã làm cho vị ca ca của hắn đối với đệ đệ nhỏ tuổi nhưng chiến công hiển hách này sinh ra cố kỵ.
Nhưng trên thực tế, hắn cảm thấy Tiêu Tranh đối với Sùng Quang đế có chút khúc mắc, cũng có thể là vì vị đại hoàng huynh mất sớm kia, cũng có thể là vì vị hoàng tỷ đột ngột mất tích, càng có thể là vì Tiêu Đoan vô duyên vô cớ bị đón vào cung kia….
Tiêu Tuấn rất coi thường hắn, theo thời gian lâu dài hắn đã dưỡng thành tính cách tự phụ ngạo mạn, hắn biết được quy tắc của cuộc đời này, nếu muốn người khác coi trọng mình, trước tiên phải biết coi trọng chính bản thân, cho nên hắn trước nay vẫn chưa bao giờ cho rằng mình thua kém ai.
Rất không may, Tiêu Tranh cũng là một người như vậy.
Chẳng qua hắn không hề biểu lộ ra ngoài, sự tự tin của hắn vĩnh viễn ẩn nấp bên dưới vẻ ngoài lạnh nhạt, cho đến một ngày khi hắn không còn che giấu khí thế uy nghiêm của mình, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra trong tay Tấn vương trẻ tuổi này thế nhưng lại có nhiều quyền lực như vậy.
Sức khỏe của Sùng Quang đế bắt đầu không tốt, nhưng vẫn giấu giếm không nói ra, hắn ba lần bảy lượt gọi Tiêu Tuấn vào cung mật đàm, nhưng cuối cùng đều lòng vòng lộ ra trọng điểm.
Tiêu Tuấn mơ hồ cảm thấy, hoàng đế đang phó thác hậu sự, nhưng hiển nhiên là vẫn rất không tín nhiệm hắn.
Mấy huynh đệ lại bắt đầu vây quanh hắn, dò hỏi tin tức, nhưng hắn vẫn giúp hoàng đế che đậy, nói thân thể bệ hạ rất khỏe.
Cũng có lẽ là chờ cơ hội này, hắn muốn tin hoàng đế sẽ đem cơ hội trao cho đệ đệ ruột thịt là hắn.
Nhưng đã khiến hắn thất vọng rồi.
Vào một đêm, thân thể hoàng đế đột nhiên không ổn, hắn tức tốc nhập cung, còn chưa vào cửa điện thì đã thấy Tiêu Tranh người mặc triều phục đứng bên cạnh cửa, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước, xưng hô càng trở nên xa lạ: “Ngô vương.”
Hắn mím môi: “Tấn vương.”
Bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngô vương điện hạ, phải đổi xưng hô thành Nhiếp chính vương rồi.”
Hắn cả kinh, không thể tin tưởng nhìn Tiêu Tranh trừng trừng, nhưng người kia lại vẫn bình thản lạnh nhạt.
“Bổn vương không tin!” Hắn phẩy áo muốn đi vào, một bóng dáng nho nhỏ bên cạnh sợ hãi chợt lao qua, hắn cúi đầu nhìn, thì ra là cháu trai ruột của hắn, nhưng đứa trẻ này lại bị hắn dọa sợ mà trốn đằng sau Tiêu Tranh, chỉ lộ ra đôi mắt tựa nai con chăm chăm nhìn hắn.
Quả nhiên, người thân bên cạnh hắn đều không ai tin tưởng hắn, ca ca, cháu trai, đều giống như mẫu phi của hắn.
Trên đời này, muốn có cái gì, đều phải tự mình đoạt lấy!
Hắn hừ lạnh một tiếng, thu lại bước chân, ánh mắt sâu thẳm âm u liếc Tiêu Tranh một cái, xoay người bỏ đi.
Vừa về phủ đã trông thấy các vương gia khác đang ngồi chật cả sảnh phòng.
“Thập tham đệ, thế nào rồi? Thập thất đệ thật sự được phong làm Nhiếp chính vương?”
“Đúng đó, bệ hạ thật sự sẽ không đưa ra quyết định như vậy đâu nhỉ?”
“Tên tiểu tử đó dựa vào cái gì mà làm Nhiếp chính vương? Bệ hạ thật sự không sợ hắn sẽ cướp ngôi à!”
“Hừ, miệng còn hôi sữa, khó đảm trọng trách, bệ hạ rốt cuộc e là bệnh đến hồ đồ rồi!”
“Xem ra chúng ta phải bày tỏ thái độ mới được, sao có thể để hắn dễ dàng thực hiện!”
“…………..”
Tiêu Tuấn một tay chống nạnh, hơi nghiêng đầu, híp mắt cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo đong đầy kiêu ngạo cùng bất tuân nhìn đám người đó: “Nếu đã bất mãn như vậy, chi bằng làm phản đi, chỉ cần các ngươi có gan.”
[4]
Một khi đã muốn tạo phản, chính là không phải chuyện chỉ nói là được, Tiêu Tuấn từ sớm đã tóm được nhược điểm của mấy vương gia này, hắn đã quyết định hành sự, đám người đó một kẻ cũng đừng hòng trốn thoát.
Có điều phản ứng của Tiêu Tranh so với tưởng tượng của hắn còn nhanh hơn nhiều,Tiêu Tuấn không kịp lưỡng lự liền rút khỏi kinh thành, dùng binh lực còn lại trong tay trấn giữ Giang Đông.
Loạn thất vương khiến Đại Lương dân tâm hoảng loạn, thậm chí ngay cả Tây Nhung cũng bắt đầu rục rịch.
Đương nhiên, trên thực tế bọn chúng có bao giờ an phận đâu chứ?!
Chẳng qua việc này đối với Tiêu Tuấn mà nói chính là một cơ hội tốt, sau khi ở Giang Đông nghỉ ngơi chỉnh đốn không lâu, hắn liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm giữ Giang Nam, dùng Trường giang làm ranh giới, hướng về đô thành phía bắc, trận địa sẵn sàng.
Mặc dù Tiêu Tuấn tính tình không tốt, nhưng cũng không đến mức là kẻ không có đầu óc, hắn muốn tạo phản cũng không phải nhất thời nóng đầu, mà là thật sự muốn quyền thế.
Hoặc nói, trên đời này kẻ nào lại không muốn quyền thế?
Hắn ở Giang Nam thường xuyên thăm hỏi danh sĩ, tiếc là người nào người nấy đều không muốn xuất sơn giúp hắn. Sau đó khó khăn lắm mới nghe ngóng được có một vị tiên sinh dạy học tài hoa xuất chúng tên gọi Văn Kim Trì, tính tình cũng tốt, liền chạy đến mời mọc, chưa từng nghĩ đến đối phương thế nhưng đã xuống mồ….
Hắn liền tính khai khoa đãi sĩ(1), nhưng văn nhân trọng khí tiết, cũng chả được mấy người tham gia. Trong tình huống bất đắc dĩ, hắn đành phải tới Giang gia cậy nhờ. Trên thực tế, hắn cũng không muốn đi bước này, bởi vì như vậy sẽ khiến hắn nhớ đến mối quan hệ giữa bản thân và mẫu phi đã mất, còn có ca ca ruột thịt.
(1) Mở khoa cử thu chọn hiền tài
Không phải già mồm cãi láo gì, chỉ là không muốn nhớ lại, nhưng đã tới nước này thì không được phép hối hận, càng không thể quay đầu.
Đáng tiếc Giang gia không muốn gặp hắn, hoặc giả nói không muốn thấy chuyện hắn làm phản, vì thế tính tình hắn lại nổi lên, trực tiếp mắng chửi rồi liền bỏ về, nhưng phát hiện đám huynh đệ theo đuôi lại nơm nớp lo sợ.
Không bao lâu, Thục vương liền phản bội trốn đi.
À, dùng lời lẽ của phía hoàng thất bên kia, chính là “Quy hàng”.
Tiêu Tuấn phái người truy đuổi, Thục vương xảo quyệt lại cải trang thay mận đổi đào dùng thế thân đánh tráo. Hắn nhất thời kiêu ngạo lại nổi lên, dứt khoát đợi xem phản ứng của Tiêu Tranh.
Tên nhãi kia dạo gần đây tiến hành tân chính gì gì đó, nực cười, muốn cho nữ tử làm quan, xem ra vị trí Nhiếp chính vương này của ngươi cũng sắp đi tong rồi!
Hắn bắt đầu lôi kéo quan viên khu vực Giang Bắc, từ từ mở rộng thế lực, phái quân sư đắc lực nhất bên cạnh tới Dương Châu, giúp Quảng Lăng vương trị quân, tất cả đều tiến hành có trật tự, giang sơn quyền thế, cuối cùng đều sẽ rơi vào tay hắn.
Buổi tối một ngày nào đó hắn xem cổ văn, bỗng đọc tới câu “Bất lai tuấn cực du, hà năng tiểu thiên hạ” của Phạm Trọng Yêm, trong lòng chợt xao động, bỗng dưng rất muốn đi xem thử Tuấn Cực phong của Thái thất sơn kia hình dáng như thế nào.
Đúng lúc thị thiếp bên cạnh Hồng Trù tiến vào bồi hắn, trông thấy bộ dạng ngẩn ngơ của hắn, ngạc nhiên hỏi: “Vương gia sao vậy?”
Tiêu Tuấn bừng tỉnh, bật cười, thở dài nói: “Bổn vương đang nghĩ, sau này nếu như không còn, có thể mai táng xương cốt ở Tuấn Cực phong thì cũng tốt rồi.”
Hồng Trù nghe vậy không khỏi sững sờ một lúc. Nàng là thiếu nữ mồ côi mà Tiêu Tuấn cứu trên đường xuống Giang Nam, không nơi nương tựa liền ở lại bên cạnh hắn. Tiêu Tuấn mặc dù tuổi trẻ anh tuấn, nhưng đối với chuyện nam nữ cũng không ham thích, cho nên lâu như vậy cũng chỉ có một mình nàng ở bên cạnh hắn. Nghe hắn nói thế, Hồng Trù chỉ cho rằng hắn lo lắng tương lai, cũng không nghĩ nhiều.
Chuẩn bị đi nghỉ, ngoài cửa chợt có người bẩm báo nói tìm thấy tung tích Lâm Tuyên.
Tiêu Tuấn nghe thấy lập tức khoác áo ra ngoài, bước chân gấp gáp. Hắn biết ảnh hưởng của Lâm Tuyên ở khu vực Giang Nam, cho nên vẫn luôn tìm kiếm, không ngờ cuối cùng để hắn tìm được.
[5]
Lâm Tuyên thực tế đang đưa phu nhân của hắn Lương Khánh Đức chuẩn bị suốt đêm vượt sông đi Giang Bắc. Khí trời chuyển lạnh, gió rất to, thời tiết thế này suốt đêm vượt sông quả thực rất nguy hiểm, nhưng hắn không thể ở lại đây chờ Ngô vương tới tìm hắn.
Lúc Tiêu Tuấn cưỡi ngựa chạy tới, trên người chỉ mặc trung y màu trắng, tóc cũng tán loạn sau tai, theo gió tung bay, không có một chút dáng vẻ tính khí nóng nảy thường ngày, trái lại lộ ra nét phong lưu tuấn dật, ôn hòa đa tình.
Đuốc sáng hừng hực soi khắp bờ sông, hắn nhìn thấy trên con thuyền nhỏ vừa mới rời bến có một nam tử, dung mạo dưới ánh lửa mơ hồ có chút quen thuộc. Nhíu mày suy nghĩ trong thoáng chốc, thế nhưng lại không chút manh mối.
Cung tiễn thủ bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi hắn hạ lệnh một tiếng thì liền xuống tay, nhưng ngay sau đó bên trong thuyền đột nhiên có người xông ra, vừa kéo Lâm Tuyên đẩy vào khoang thuyền, vừa nghẹn ngào nói: “Mau tránh đi! Chúng ta có chết cũng phải chết cùng nhau!”
Tiêu Tuấn bỗng ngẩn người, hắn nhớ giọng nói đó, thế nhưng lại là cửu hoàng tỷ của hắn, Khánh Đức công chúa.
Chả trách cảm thấy nam tử đó quen quen.
Có điều hắn đã sớm buông bỏ chấp niệm năm xưa, đương nhiên cũng không có bất kỳ cố kỵ gì. Cười lạnh một tiếng, tự mình tiếp nhận trường cung bắn một mũi tên, nhưng rốt cuộc chỉ bắn lên thân thuyền, có điều tiễn vũ rung động vẫn khiến Lương Khánh Đức sợ đến hét to.
“Ngô vương, ngươi………”
Nàng dường như muốn cầu xin, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, Lâm Tuyên đã kéo nàng che chở ở sau lưng.
Tiêu Tuấn phất phất tay, lớn tiếng nói: “Chạy cũng được, chỉ cần ông trời để các ngươi bình an qua sông, bổn vương cũng không ngăn trở, nhưng tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện nữa, bất luận là ai cũng đừng xuất hiện!”
Vẻ mặt Lương Khánh Đức kinh ngạc, Lâm Tuyên cũng có chút chấn kinh, sau đó hướng phía hắn chắp tay, kéo Lương Khánh Đức vào khoang thuyền, con thuyền nhỏ liền trôi về phía trước, dần khuất trong bóng đêm.
Tiêu Tuấn tùy ý thả trường cung, một tay nắm dây cương, một tay chống hông cười nhạt.
Hắn chính là kẻ kiêu ngạo như vậy, nếu đã muốn đi, hắn hà cớ gì phải ngăn trở? Cho dù Lâm Tuyên sau này sẽ xuất hiện ở trước mặc Tiêu Tranh thì đã làm sao? Hắn vẫn như cũ có thể thắng.
Trên đời này cũng không chỉ có mình Tiêu Tranh hắn có thể đánh trận!
Tác giả có lời muốn nói: Ngô vương tự phụ kiêu ngạo, sống rất thành thật, mặc dù là phản tặc, nhưng ta rất thích tính cách của hắn, vì thế nhịn không được viết ngoại truyện này về hắn. Thực ra vốn dĩ còn muốn viết ngoại truyện về Tiêu Đoan, nhưng ta quá yêu hắn, cho nên không muốn viết nữa (What!==). Được rồi được rồi, thực ra Tiêu Đoan có một ‘hố’ riêng luôn, nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong, sau này sẽ quyết định có làm hay không thôi, ta bị thúc giục có quá nhiều điều muốn viết rồi, ngã quỵ run rẩy ~ Xin hãy để lại lời nhắn tung hoa aaaaaaaaaa…………………
Hữu phong tuấn cực (Trung)
[3]
Tiêu Tranh ở tại Tấn thành lấy ít thắng nhiều, sau khi đại thắng quân đội Tây Nhung, tình thế bắt đầu xoay chuyển, hoàng đế vui mừng, lập tức sắc phong Tấn vương.
Mà năm này, hắn còn chưa tới tuổi nhược quán.
Tiêu Tuấn sau khi nghe được tin thì cười đến là quỷ dị, có lần Triệu vương nói với hắn: “Thập tam đệ, ta chợt phát hiện đệ dạo này hình như rất có tinh thần.”
Đương nhiên, bởi vì hắn lại có đối thủ để cạnh tranh.
Hắn cũng chưa từng gặp lại Khánh Đức công chúa, trên thực tế, đây bất quá chỉ là rung động nhất thời của một thiếu niên, bởi vì lúc đầu hoàn toàn không biết thân phận của nàng, cho nên mới bất giác nảy sinh cảm xúc không nên có. Hiện giờ hắn đã qua nhược quán, có một vài việc, cũng nương theo lý trí mà áp chế.
Chiến sự bước vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, khi danh tiếng của Tiêu Tranh vang khắp thiên hạ, hoàng đế đối với hắn cũng ngày càng coi trọng, nhưng cũng đem Tiêu Đoan đang một mình ở Tấn vương phủ đón vào cung.
Lúc Tiêu Tuấn nhập cung từng liếc mắt thấy thằng nhóc đó, nó đã cao hơn rất nhiều, nhưng vẫn vô cùng gầy yếu, sắc mặt trắng bệch đến gần như trong suốt, có đôi khi thậm chí cảm thấy chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn nó bay đi.
Nhưng nụ cười của nó lại rất ấm áp, cũng biết hướng hắn hành lễ, gọi một tiếng “hoàng thúc”, nhưng chung quy lại mơ hồ lộ ra một tia xa cách, đôi mắt hẹp dài gần như không khác gì với đại hoàng huynh năm đó.
Mỗi lần như vậy, Tiêu Tuấn đều sẽ nhớ lại vị đại hoàng huynh đứng tựa bên cửa lúc ấy, cũng sẽ bất giác mà nhớ tới Khánh Đức công chúa mà hắn từng gặp trước cửa phủ của hoàng huynh, thậm chí là thiếu niên Tiêu Tranh, dưới ánh trăng lành lạnh dắt tay Tiêu Đoan chậm rãi bước trên đường phố kinh thành.
Không nghĩ tới khi gặp lại, tất cả đã là cảnh còn người mất.
Khánh Đức công chúa đột nhiên mất tích, dường như là đồng thời với lúc Sùng Quang đế muốn chọn phò mã cho nàng.
Có điều Tiêu Tuấn cảm thấy đấy không phải là chọn phò mã, mà là liên hôn, chẳng qua so với việc đi hòa thân ban đầu kia thì tốt hơn một chút mà thôi, nhưng đặt trong mối quan hệ chính trị, có mấy phần xuất phát từ thật tâm?
Hắn cưỡi ngựa ra khỏi thành tìm kiếm một phen, quả thực trông thấy chiếc xe ngựa đã chạy xa kia, thậm chí còn có đôi mắt quen thuộc ấy, nhưng thấy dáng vẻ nàng hốt hoảng như vậy, thì vẫn không hề tiến lên phía trước.
Bên cạnh nàng có một nam tử ôn nhuận văn nhã tựa tiên nhân, Tiêu Tuấn chợt cảm thấy yên lòng, cẩn thận suy nghĩ, vẫn là có thể xem nàng ấy như tỷ tỷ mà đối đãi.
Lần này sau khi trở về, hắn không đập bể đồ đạc, bởi vì hắn chợt cảm thấy chính mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng lúc hoàng đế muốn an bày hôn sự cho hắn, hắn vẫn cố chấp cự tuyệt.
Không phải vẫn còn chấp niệm, chỉ là không muốn trở thành vật hi sinh cho mối quan hệ chính trị.
Cũng chính lúc này, hắn gặp Tiêu Tranh. Kẻ kia thay đổi rất nhiều, đến mức khiến hắn bất chợt cảm thấy người mình từng gặp là một người khác.
Tiêu Tranh vẫn trầm mặc như trước, thậm chí là lạnh nhạt, nhưng bên trong đồng tử bất giác lại lóe lên tia quả quyết cùng khí thế, khiến hắn cảm thấy kinh ngạc. Có đôi lúc hắn đứng cạnh Sùng Quang đế, Tiêu Tuấn thậm chí cảm thấy thập thất đệ trẻ tuổi này mới chính là vương giả thật sự.
Đại khái cũng có thể chính nguyên nhân này đã làm cho vị ca ca của hắn đối với đệ đệ nhỏ tuổi nhưng chiến công hiển hách này sinh ra cố kỵ.
Nhưng trên thực tế, hắn cảm thấy Tiêu Tranh đối với Sùng Quang đế có chút khúc mắc, cũng có thể là vì vị đại hoàng huynh mất sớm kia, cũng có thể là vì vị hoàng tỷ đột ngột mất tích, càng có thể là vì Tiêu Đoan vô duyên vô cớ bị đón vào cung kia….
Tiêu Tuấn rất coi thường hắn, theo thời gian lâu dài hắn đã dưỡng thành tính cách tự phụ ngạo mạn, hắn biết được quy tắc của cuộc đời này, nếu muốn người khác coi trọng mình, trước tiên phải biết coi trọng chính bản thân, cho nên hắn trước nay vẫn chưa bao giờ cho rằng mình thua kém ai.
Rất không may, Tiêu Tranh cũng là một người như vậy.
Chẳng qua hắn không hề biểu lộ ra ngoài, sự tự tin của hắn vĩnh viễn ẩn nấp bên dưới vẻ ngoài lạnh nhạt, cho đến một ngày khi hắn không còn che giấu khí thế uy nghiêm của mình, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra trong tay Tấn vương trẻ tuổi này thế nhưng lại có nhiều quyền lực như vậy.
Sức khỏe của Sùng Quang đế bắt đầu không tốt, nhưng vẫn giấu giếm không nói ra, hắn ba lần bảy lượt gọi Tiêu Tuấn vào cung mật đàm, nhưng cuối cùng đều lòng vòng lộ ra trọng điểm.
Tiêu Tuấn mơ hồ cảm thấy, hoàng đế đang phó thác hậu sự, nhưng hiển nhiên là vẫn rất không tín nhiệm hắn.
Mấy huynh đệ lại bắt đầu vây quanh hắn, dò hỏi tin tức, nhưng hắn vẫn giúp hoàng đế che đậy, nói thân thể bệ hạ rất khỏe.
Cũng có lẽ là chờ cơ hội này, hắn muốn tin hoàng đế sẽ đem cơ hội trao cho đệ đệ ruột thịt là hắn.
Nhưng đã khiến hắn thất vọng rồi.
Vào một đêm, thân thể hoàng đế đột nhiên không ổn, hắn tức tốc nhập cung, còn chưa vào cửa điện thì đã thấy Tiêu Tranh người mặc triều phục đứng bên cạnh cửa, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước, xưng hô càng trở nên xa lạ: “Ngô vương.”
Hắn mím môi: “Tấn vương.”
Bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngô vương điện hạ, phải đổi xưng hô thành Nhiếp chính vương rồi.”
Hắn cả kinh, không thể tin tưởng nhìn Tiêu Tranh trừng trừng, nhưng người kia lại vẫn bình thản lạnh nhạt.
“Bổn vương không tin!” Hắn phẩy áo muốn đi vào, một bóng dáng nho nhỏ bên cạnh sợ hãi chợt lao qua, hắn cúi đầu nhìn, thì ra là cháu trai ruột của hắn, nhưng đứa trẻ này lại bị hắn dọa sợ mà trốn đằng sau Tiêu Tranh, chỉ lộ ra đôi mắt tựa nai con chăm chăm nhìn hắn.
Quả nhiên, người thân bên cạnh hắn đều không ai tin tưởng hắn, ca ca, cháu trai, đều giống như mẫu phi của hắn.
Trên đời này, muốn có cái gì, đều phải tự mình đoạt lấy!
Hắn hừ lạnh một tiếng, thu lại bước chân, ánh mắt sâu thẳm âm u liếc Tiêu Tranh một cái, xoay người bỏ đi.
Vừa về phủ đã trông thấy các vương gia khác đang ngồi chật cả sảnh phòng.
“Thập tham đệ, thế nào rồi? Thập thất đệ thật sự được phong làm Nhiếp chính vương?”
“Đúng đó, bệ hạ thật sự sẽ không đưa ra quyết định như vậy đâu nhỉ?”
“Tên tiểu tử đó dựa vào cái gì mà làm Nhiếp chính vương? Bệ hạ thật sự không sợ hắn sẽ cướp ngôi à!”
“Hừ, miệng còn hôi sữa, khó đảm trọng trách, bệ hạ rốt cuộc e là bệnh đến hồ đồ rồi!”
“Xem ra chúng ta phải bày tỏ thái độ mới được, sao có thể để hắn dễ dàng thực hiện!”
“…………..”
Tiêu Tuấn một tay chống nạnh, hơi nghiêng đầu, híp mắt cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo đong đầy kiêu ngạo cùng bất tuân nhìn đám người đó: “Nếu đã bất mãn như vậy, chi bằng làm phản đi, chỉ cần các ngươi có gan.”
[4]
Một khi đã muốn tạo phản, chính là không phải chuyện chỉ nói là được, Tiêu Tuấn từ sớm đã tóm được nhược điểm của mấy vương gia này, hắn đã quyết định hành sự, đám người đó một kẻ cũng đừng hòng trốn thoát.
Có điều phản ứng của Tiêu Tranh so với tưởng tượng của hắn còn nhanh hơn nhiều,Tiêu Tuấn không kịp lưỡng lự liền rút khỏi kinh thành, dùng binh lực còn lại trong tay trấn giữ Giang Đông.
Loạn thất vương khiến Đại Lương dân tâm hoảng loạn, thậm chí ngay cả Tây Nhung cũng bắt đầu rục rịch.
Đương nhiên, trên thực tế bọn chúng có bao giờ an phận đâu chứ?!
Chẳng qua việc này đối với Tiêu Tuấn mà nói chính là một cơ hội tốt, sau khi ở Giang Đông nghỉ ngơi chỉnh đốn không lâu, hắn liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm giữ Giang Nam, dùng Trường giang làm ranh giới, hướng về đô thành phía bắc, trận địa sẵn sàng.
Mặc dù Tiêu Tuấn tính tình không tốt, nhưng cũng không đến mức là kẻ không có đầu óc, hắn muốn tạo phản cũng không phải nhất thời nóng đầu, mà là thật sự muốn quyền thế.
Hoặc nói, trên đời này kẻ nào lại không muốn quyền thế?
Hắn ở Giang Nam thường xuyên thăm hỏi danh sĩ, tiếc là người nào người nấy đều không muốn xuất sơn giúp hắn. Sau đó khó khăn lắm mới nghe ngóng được có một vị tiên sinh dạy học tài hoa xuất chúng tên gọi Văn Kim Trì, tính tình cũng tốt, liền chạy đến mời mọc, chưa từng nghĩ đến đối phương thế nhưng đã xuống mồ….
Hắn liền tính khai khoa đãi sĩ(1), nhưng văn nhân trọng khí tiết, cũng chả được mấy người tham gia. Trong tình huống bất đắc dĩ, hắn đành phải tới Giang gia cậy nhờ. Trên thực tế, hắn cũng không muốn đi bước này, bởi vì như vậy sẽ khiến hắn nhớ đến mối quan hệ giữa bản thân và mẫu phi đã mất, còn có ca ca ruột thịt.
(1) Mở khoa cử thu chọn hiền tài
Không phải già mồm cãi láo gì, chỉ là không muốn nhớ lại, nhưng đã tới nước này thì không được phép hối hận, càng không thể quay đầu.
Đáng tiếc Giang gia không muốn gặp hắn, hoặc giả nói không muốn thấy chuyện hắn làm phản, vì thế tính tình hắn lại nổi lên, trực tiếp mắng chửi rồi liền bỏ về, nhưng phát hiện đám huynh đệ theo đuôi lại nơm nớp lo sợ.
Không bao lâu, Thục vương liền phản bội trốn đi.
À, dùng lời lẽ của phía hoàng thất bên kia, chính là “Quy hàng”.
Tiêu Tuấn phái người truy đuổi, Thục vương xảo quyệt lại cải trang thay mận đổi đào dùng thế thân đánh tráo. Hắn nhất thời kiêu ngạo lại nổi lên, dứt khoát đợi xem phản ứng của Tiêu Tranh.
Tên nhãi kia dạo gần đây tiến hành tân chính gì gì đó, nực cười, muốn cho nữ tử làm quan, xem ra vị trí Nhiếp chính vương này của ngươi cũng sắp đi tong rồi!
Hắn bắt đầu lôi kéo quan viên khu vực Giang Bắc, từ từ mở rộng thế lực, phái quân sư đắc lực nhất bên cạnh tới Dương Châu, giúp Quảng Lăng vương trị quân, tất cả đều tiến hành có trật tự, giang sơn quyền thế, cuối cùng đều sẽ rơi vào tay hắn.
Buổi tối một ngày nào đó hắn xem cổ văn, bỗng đọc tới câu “Bất lai tuấn cực du, hà năng tiểu thiên hạ” của Phạm Trọng Yêm, trong lòng chợt xao động, bỗng dưng rất muốn đi xem thử Tuấn Cực phong của Thái thất sơn kia hình dáng như thế nào.
Đúng lúc thị thiếp bên cạnh Hồng Trù tiến vào bồi hắn, trông thấy bộ dạng ngẩn ngơ của hắn, ngạc nhiên hỏi: “Vương gia sao vậy?”
Tiêu Tuấn bừng tỉnh, bật cười, thở dài nói: “Bổn vương đang nghĩ, sau này nếu như không còn, có thể mai táng xương cốt ở Tuấn Cực phong thì cũng tốt rồi.”
Hồng Trù nghe vậy không khỏi sững sờ một lúc. Nàng là thiếu nữ mồ côi mà Tiêu Tuấn cứu trên đường xuống Giang Nam, không nơi nương tựa liền ở lại bên cạnh hắn. Tiêu Tuấn mặc dù tuổi trẻ anh tuấn, nhưng đối với chuyện nam nữ cũng không ham thích, cho nên lâu như vậy cũng chỉ có một mình nàng ở bên cạnh hắn. Nghe hắn nói thế, Hồng Trù chỉ cho rằng hắn lo lắng tương lai, cũng không nghĩ nhiều.
Chuẩn bị đi nghỉ, ngoài cửa chợt có người bẩm báo nói tìm thấy tung tích Lâm Tuyên.
Tiêu Tuấn nghe thấy lập tức khoác áo ra ngoài, bước chân gấp gáp. Hắn biết ảnh hưởng của Lâm Tuyên ở khu vực Giang Nam, cho nên vẫn luôn tìm kiếm, không ngờ cuối cùng để hắn tìm được.
[5]
Lâm Tuyên thực tế đang đưa phu nhân của hắn Lương Khánh Đức chuẩn bị suốt đêm vượt sông đi Giang Bắc. Khí trời chuyển lạnh, gió rất to, thời tiết thế này suốt đêm vượt sông quả thực rất nguy hiểm, nhưng hắn không thể ở lại đây chờ Ngô vương tới tìm hắn.
Lúc Tiêu Tuấn cưỡi ngựa chạy tới, trên người chỉ mặc trung y màu trắng, tóc cũng tán loạn sau tai, theo gió tung bay, không có một chút dáng vẻ tính khí nóng nảy thường ngày, trái lại lộ ra nét phong lưu tuấn dật, ôn hòa đa tình.
Đuốc sáng hừng hực soi khắp bờ sông, hắn nhìn thấy trên con thuyền nhỏ vừa mới rời bến có một nam tử, dung mạo dưới ánh lửa mơ hồ có chút quen thuộc. Nhíu mày suy nghĩ trong thoáng chốc, thế nhưng lại không chút manh mối.
Cung tiễn thủ bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi hắn hạ lệnh một tiếng thì liền xuống tay, nhưng ngay sau đó bên trong thuyền đột nhiên có người xông ra, vừa kéo Lâm Tuyên đẩy vào khoang thuyền, vừa nghẹn ngào nói: “Mau tránh đi! Chúng ta có chết cũng phải chết cùng nhau!”
Tiêu Tuấn bỗng ngẩn người, hắn nhớ giọng nói đó, thế nhưng lại là cửu hoàng tỷ của hắn, Khánh Đức công chúa.
Chả trách cảm thấy nam tử đó quen quen.
Có điều hắn đã sớm buông bỏ chấp niệm năm xưa, đương nhiên cũng không có bất kỳ cố kỵ gì. Cười lạnh một tiếng, tự mình tiếp nhận trường cung bắn một mũi tên, nhưng rốt cuộc chỉ bắn lên thân thuyền, có điều tiễn vũ rung động vẫn khiến Lương Khánh Đức sợ đến hét to.
“Ngô vương, ngươi………”
Nàng dường như muốn cầu xin, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, Lâm Tuyên đã kéo nàng che chở ở sau lưng.
Tiêu Tuấn phất phất tay, lớn tiếng nói: “Chạy cũng được, chỉ cần ông trời để các ngươi bình an qua sông, bổn vương cũng không ngăn trở, nhưng tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện nữa, bất luận là ai cũng đừng xuất hiện!”
Vẻ mặt Lương Khánh Đức kinh ngạc, Lâm Tuyên cũng có chút chấn kinh, sau đó hướng phía hắn chắp tay, kéo Lương Khánh Đức vào khoang thuyền, con thuyền nhỏ liền trôi về phía trước, dần khuất trong bóng đêm.
Tiêu Tuấn tùy ý thả trường cung, một tay nắm dây cương, một tay chống hông cười nhạt.
Hắn chính là kẻ kiêu ngạo như vậy, nếu đã muốn đi, hắn hà cớ gì phải ngăn trở? Cho dù Lâm Tuyên sau này sẽ xuất hiện ở trước mặc Tiêu Tranh thì đã làm sao? Hắn vẫn như cũ có thể thắng.
Trên đời này cũng không chỉ có mình Tiêu Tranh hắn có thể đánh trận!
Tác giả có lời muốn nói: Ngô vương tự phụ kiêu ngạo, sống rất thành thật, mặc dù là phản tặc, nhưng ta rất thích tính cách của hắn, vì thế nhịn không được viết ngoại truyện này về hắn. Thực ra vốn dĩ còn muốn viết ngoại truyện về Tiêu Đoan, nhưng ta quá yêu hắn, cho nên không muốn viết nữa (What!==). Được rồi được rồi, thực ra Tiêu Đoan có một ‘hố’ riêng luôn, nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong, sau này sẽ quyết định có làm hay không thôi, ta bị thúc giục có quá nhiều điều muốn viết rồi, ngã quỵ run rẩy ~ Xin hãy để lại lời nhắn tung hoa aaaaaaaaaa…………………
/71
|