Chuyển ngữ: Mic
Sinh thần Tiêu Tranh là vào ngày sáu tháng tư.
Hôm ấy hắn ở trong cung bận rộn chính vụ cả một ngày trời, trở về lại bị Lý thái hậu gọi tới chúc mừng một hồi, khi trở lại phủ thì đã tối rồi.
Dựa theo căn dặn trước đó của hắn, trong phủ cũng không có bày trí gì, yên ắng như thường.
Về phòng thay triều phục, đang chuẩn bị truyền bữa tối thì chợt nghe Triệu Toàn bẩm báo nói Bình Dương vương mời hắn tới tiền sảnh.
Bởi vì ở trong phủ đệ nhà mình, nên Tiêu Tranh chỉ mặc thường phục màu trắng như tuyết, rộng rãi thoải mái, mái tóc đen nhánh từ sớm cũng đã thả ra, chỉ dùng dây cột tóc tùy ý buộc lại, mặc dù không đủ trang nghiêm nhưng lại cực kỳ tao nhã, lúc đi đến tiền sảnh, y phục phấp phới theo gió, tựa như trích tiên từ trong tranh bước ra.
Tới trước cửa lớn tiền sảnh, hắn đẩy cửa bước vào, nhưng vừa trông thấy tình hình trong sảnh thì nháy mắt liền biến sắc.
Trong điện đèn đuốc rực rỡ, cao lương mỹ tửu, tân khách đầy bàn, náo nhiệt vô cùng.
Tiêu Tranh lạnh nhạt quét mắt một vòng, cất bước vào trong, bước đi từ tốn mà vững vàng, trong mắt bất kỳ ai thì vẫn là dáng vẻ thường ngày, nhưng chỉ có Triệu Toàn đi sau lưng hắn cùng với Tiêu Đoan đang ngồi ở phía trên bên phải mới phát hiện vẻ không vui của hắn.
Tiêu Tranh không vui không phải bởi vì Tiêu Đoan không nghe lời hắn làm yến tiệc này cho hắn, mà là mời quá nhiều đại thần đến vậy.
Người tới dường như đều là tâm phúc trong triều của hắn hoặc là người có quan hệ thân thiết, yến tiệc này ngoài mặt nói là chúc mừng, chi bằng nói là họp riêng. Nếu như bị kẻ có tâm bắt lấy nhược điểm, chính là Nhiếp chính vương hắn dẫn đầu việc kết bè kết đảng.
Chẳng qua người đã tới rồi, hắn cũng không thể lại đuổi đi, lúc đi tới ngồi ngay ngắn sau bàn, Tiêu Tranh đã trở thành Nhiếp chính vương trong mắt mọi người, lạnh lùng uy nghiêm, cao cao tại thượng.
Tiêu Đoan thấy vậy thì thầm thở phào một hơi, trước tiên nâng chén nói: “Chất nhi chúc mừng sinh thần hoàng thúc.”
Chúng đại thần bên dưới lấy Lục Phường làm tiên phong, cũng đều nhao nhao đứng dậy nâng chén, đồng thanh hô: “Chúc mừng sinh thần vương gia, chúc vương gia phúc thọ vĩnh hưởng.”
“Chỉ là sinh thần nho nhỏ, làm phiền các vị đến đây, quả thực hổ thẹn.” Tiêu Tranh nâng chén khẽ gật đầu tỏ ý, ánh mắt không mặn không nhạt quét qua Tiêu Đoan một cái.
Tiêu Đoan hôm nay tìm mấy đại thần này là muốn dùng hành động thực tế giúp đỡ hắn, có đúng không?
Sau khi quét một vòng qua các tân khách có mặt, Tiêu Tranh chú ý tới mấy vị phụ tá cũng đến, chợt nhớ ra trong phủ còn có hai nữ phụ tá, liền phân phó Triệu Toàn đi mời hai người đến dự tiệc, bằng không chính là không đủ trọng đãi.
Triệu Toàn vâng lệnh đi làm, ai ngờ người vừa mới ra khỏi cửa thì đã đụng phải hai người Văn Tố và Phó Thanh Ngọc đang vội vã đến.
Biết được đêm nay thiết yến, hai người còn đặc biệt chú ý trang điểm một phen. Văn Tố mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, áo ngắn bên ngoài màu trắng cổ xanh, tao nhã thanh thoát, tôn lên làn da trắng mịn cùng đôi đồng tử đen nhánh, càng toát lên vẻ thập phần linh lợi.
Phó Thanh Ngọc thì mặc váy lụa màu xanh nhạt, trên tóc hiếm khi lại cài trâm hoa, thậm chí còn thoa chút son, có điều so với Văn Tố diện mạo ôn nhu, làn da trắng ngần thì lại có vẻ anh khí.
Hai người kính cẩn lễ phép bước vào đại sảnh, nháy mắt thu hút ánh mắt của mọi người.
Đây chính là lần đầu tiên nữ phụ tá xuất hiện trước mắt mọi người đấy.
Trong tay Văn Tố bưng một mâm thức ăn, bên trong đặt điểm tâm mình đã hao tâm tổn trí nghiên cứu tìm tòi làm ra, theo bước Phó Thanh Ngọc bưng đến dưới chỗ Tiêu Tranh.
“Kính chúc vương gia phúc thọ vô cương, chúng dân nữ đối với ân dìu dắt của vương gia không gì hồi đáp, chỉ có một mâm điểm tâm, thể hiện chút tâm ý.”
Lời như thế này đương nhiên Văn Tố không nói được, nàng với Phó Thanh Ngọc từ sớm đã thương lượng xong, nàng phụ trách làm điểm tâm, Phó Thanh Ngọc phụ trách nói lời chúc mừng.
Tiêu Tranh nghe vậy thì liếc Văn Tố một cái, hóa ra mấy ngày nay nàng bận rộn cả ngày chính là vì việc này à.
Hắn đối với điểm tâm không có hứng thú, ngược lại cảm thấy dân ca Giang Nam của nàng nghe khá hay, mỗi lần tâm phiền ý loạn đều lặng lẽ chạy đi nghe hát một lúc, liền cảm thấy tâm hồn thư thái.
“Dâng lên đây đi.”
Văn Tố nghe vậy, lập tức đứng dậy bưng điểm tâm qua, cung cung kính kính đặt trên bàn trước mặt Tiêu Tranh.
Tiêu Đoan ở một bên không ngăn được nhếch khóe môi.
Mâm được mở ra, bên trong chỉ có hai khối điểm tâm, đều được làm thành hình mỹ nhân, tay áo tung bay, sinh động như thật, bên dưới không biết dùng loại tương gì vẽ hình đám mây, có mùi hoa quả dìu dịu, toàn bộ tổ hợp trông như tiên nữ đáp mây mà đến, phiêu dật tuyệt mỹ.
Món ăn mỹ vị như vậy, ngay cả Triệu Toàn trước giờ căm thù điểm tâm Giang Nam cũng có chút tán thưởng, nhưng Tiêu Tranh lại sầm mặt.
Bởi vì trên hai khối điểm tâm viết một chữ, hợp lại với nhau thành từ mà hắn kiêng kị nhất kia: VƯU VẬT.
Trong sảnh thoắt cái không một tiếng động, những người có mặt bên dưới đều có chút kỳ quái vì sao Nhiếp chính vương lại không lên tiếng, nhao nhao dài cổ muốn xem thử trong mâm thức ăn kia rốt cuộc là điểm tâm thế nào, nhưng Tiêu Tranh lại đột nhiên đem nắp mâm đóng sập lại, động tĩnh lớn như vậy khiến Văn Tố không khỏi rụt cổ, lại nhìn Nhiếp chính vương, vừa hay bắt gặp nét mặt sa sầm của hắn.
Mặc dù không nói gì, nhưng vẻ không vui trên mặt lại quá rõ ràng.
Văn Tố có chút không yên, nhịn không được nhướn mắt nhìn Bình Dương vương, trong lòng đã khẳng định tin tức hắn tiết lộ cho mình là giả.
Thế nhưng Tiêu Tranh chỉ nâng chén nhấp rượu, nhìn cũng không nhìn nàng, khóe môi giấu sau tay áo rộng nhẹ nhếch lên một nụ cười nhạt giễu cợt.
Bầu không khí trong điện nặng nề, sau một hồi trầm lắng, cuối cùng vẫn là Tiêu Tranh tự mình phá vỡ tình thế căng thẳng: “Làm rất khéo, nhị vị có lòng rồi.”
Tiêu Đoan nghe thế liền sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía thúc thúc mình, lúc thấy trên mặt hắn thế nhưng còn mang theo ý cười thì lại càng kinh ngạc.
Thuận theo ánh mắt của Tiêu Tranh, tầm mắt Tiêu Đoan rơi trên người Văn Tố, khe khẽ nhíu mày, lẽ nào thúc thúc nhìn trúng nữ tử này ư?
Hắn từng xem qua bài thi của Văn Tố, chẳng qua là một kẻ bình thường, có thể ở lại vương phủ đã là một kỳ tích, người như vậy sao xứng với nhân vật như thúc thúc hắn chứ?
Thế nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là sau đó Tiêu Tranh không những không tức giận mà còn bảo Triệu Toàn sắp xếp chỗ ngồi bên trái mình cho hai nữ phụ tá, ngang hàng bên trên với bọn họ.
Hành động này đã biểu thị sự coi trọng của hắn đối với hai người.
Đám người Lục Phường ngồi bên dưới nhớ tới việc đoàn sứ giả Thanh Hải quốc sắp tới nên cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ có Tiêu Đoan là cực kỳ không vui.
Hắn buồn bực, hắn là cháu ruột đó, không thể nói ‘vưu vật’, sao mà a đầu họ Văn kia lại không bị gì? Thúc thúc cũng quá thiên vị rồi!
Văn Tố lúc này cũng lén quan sát Tiêu Đoan, trong lòng sầu não vô cùng: nàng có chỗ nào đắc tội với Bình Dương vương sao? Vì sao hắn cố ý tiết lộ một tin tức sai lệch tới chơi xỏ mình như vậy chứ?
Phó Thanh Ngọc vẫn không rõ tình hình sát lại gần nhỏ giọng hỏi nàng: “Vừa rồi rốt cuộc là chuyện thế nào vậy?”
Văn Tố lập tức nhếch miệng cười lắc đầu, lấp liếm cho qua.
Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tóm lại không thể nói Bình Dương vương cố ý chơi nàng đúng không?
Vốn cho rằng yến tiệc này chỉ cần ngồi ăn cơm uống rượu là xong, ai ngờ về sau mọi người lại bắt đầu bàn bạc đến đại sự quốc gia, hơn nữa còn càng lúc càng hào hứng.
Phó Thanh Ngọc nghe thập phần chăm chú, đến nỗi Văn Tố cảm thấy nàng ấy phải nhẫn nhịn lắm mới không lên tiếng tham gia thảo luận. Nàng đối với mấy chuyện này trái lại không chút hứng thú, nhưng lại ngồi rất gần Tiêu Tranh, không thể thoải mái ăn uống, chỉ có thể kiên trì chịu đựng tiếng thảo luận liên tục không ngừng kia, quả thực là mệt mỏi muốn ngủ.
Chán quá đi à.
Có điều người cảm thấy chán không chỉ mình nàng, bởi vì Nhiếp chính vương cũng là vẻ mặt cụt hứng, chỉ bưng ly rượu nhấp từng ngụm một, không nói không rằng.
Lúc Văn Tố quay đầu lướt mắt nhìn qua, đúng lúc trông thấy Tiêu Đoan tựa như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm thúc thúc mình, ánh mắt ý vị không rõ, dường như mang theo một tia thăm dò. Nàng chợt cảm thấy yến hội này rất không đơn giản, vì thế dỏng tai chăm chú lắng nghe, mới phát hiện đề tài họ đang bàn luận đa phần đều xoay quanh chuyện hoàng đế xử lý chính vụ không rõ ràng cùng với Nhiếp chính vương anh minh thần võ.
Bưng ly rượu, mượn động tác nâng chén dùng tay áo che mặt, Văn Tố cười thầm một lúc.
Chư vị đại nhân quả thật cũng hơi lộ liễu quá rồi, ta nói, mấy người muốn tạo phản, tốt xấu gì cũng phải kín đáo chút chứ?
Có thể là thấy Nhiếp chính vương không có biểu hiện gì, Lục Phường và Tiêu Đoan đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh âm thanh thảo luận bên dưới liền cao lên rất nhiều, mãi đến khi bị cắt ngang bởi âm thanh chung rượu bị rơi mạnh xuống đất.
Cánh tay Văn Tố bị đụng một cái, vừa quay đầu nhìn liền bắt gặp đầu Nhiếp chính vương gục bên cạnh nàng, mùi rượu nồng nặc.
Say rồi?
Tửu lượng này…… là dùng giọt mà tính à? -_-
Trong sảnh nháy mắt trở nên an tĩnh, Triệu Toàn vội vàng định chạy tới đỡ Tiêu Tranh, nhưng bị Tiêu Đoan ngăn lại, “Bổn vương có thể đưa thúc thúc về phòng nghỉ ngơi.” Vừa nói vừa khụy gối dìu Tiêu Tranh, hơi gắng sức nâng hắn bước ra ngoài.
Văn Tố trông thấy rất rõ, vừa rồi sắc mặt Bình Dương vương không coi là tốt, hình như thập phần thất vọng chán nản thì phải.
Tình hình nơi đây vẫn rất phức tạp. Văn Tố nhún vai, việc làm duy nhất là tranh thủ trước khi tàn tiệc phải ăn nhiều một chút.
*
“Thúc thúc, nơi này không có người ngoài, không cần giả vờ say rồi.” Vừa tới hoa viên, Tiêu Đoan liền thả Tiêu Tranh, trong giọng nói mang theo một tia buồn bực.
Tiêu Tranh đứng thẳng người, chỉnh lại thường phục vừa rồi cố ý dùng rượu vẩy lên, thần sắc bình tĩnh quét mắt nhìn hắn.
Mặc dù không nhìn ra cảm xúc, nhưng Tiêu Đoan vẫn cảm thấy toàn thân nặng nề khó chịu, hắn biết đây là thói quen của thúc thúc, lúc không vui sẽ không nói rõ, nhưng áp lực từ trong ánh mắt thì lại che phủ ngập trời, khiến người ta có trốn cũng trốn không được.
Tiêu Đoan ổn định tinh thần, nhếch môi nở nụ cười lơ đễnh, “Thúc thúc đây là bởi vì chất nhi trêu chọc a đầu họ Văn kia mà tức giận sao?”
Hắn trái lại tránh nặng tìm nhẹ. Tiêu Tranh nghiêm túc nhìn hắn, ngọn đèn treo nơi hành lang phản chiếu ánh sáng vào đôi đồng tử thâm trầm của hắn, ý vị không rõ, “mặc dù ngươi vẫn luôn chướng mắt hoàng đế, nhưng chỉ một điểm này liền nhìn ra ngươi và hắn đều không hiểu chuyện như nhau, làm việc toàn dựa vào ý thích của mình mà thôi.”
“Gì chứ?” Tiêu Đoan không khỏi hoảng hốt.
“Văn Tố là phụ tá trong phủ, ngươi không có việc gì trêu chọc nàng làm chi?”
Tiêu Đoan bình tĩnh lại, ngữ điệu mang vẻ chế giễu nói: “Chuyên tâm muốn làm điểm tâm cho thúc thúc, không phải là muốn dùng sắc dụ người à?” Hắn nhíu mày một cái, nhìn Tiêu Tranh, “Thúc thúc bảo vệ nàng ta như vậy, không phải là thật sự nhìn trúng nàng ta rồi đấy chứ?”
Tiêu Tranh cười lạnh, “Nếu như ta dễ dàng hợp ý một người như vậy, trong phủ này từ sớm không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ rồi.”
“Nhưng hôm nay thúc thúc đối xử với nàng ta rất trọng hậu.”
“Ta là muốn nói cho ngươi, nàng ấy là nữ phụ tá, liên hôn giữa Thanh Hải quốc và Đại Lương ngày nào chưa thành, nàng ấy vẫn còn có chỗ trọng dụng, ngươi cũng nên dùng lễ mà đối đãi với nàng ấy, chứ không phải trêu đùa như những nữ tử bình thường.”
Tiêu Đoan nghe thế thì im lặng không lên tiếng.
Tiêu Tranh nhướn mắt liếc nhìn về phía tiền sảnh, thần sắc lộ ra đôi chút không kiên nhẫn, “Còn về yến tiệc ngươi sắp xếp ngày hôm nay, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra, nhưng tuyệt đối không có lần sau!” Dứt lời cũng không chờ Tiêu Đoan đáp lời, người đã phất áo bỏ đi.
“Bình Dương vương gia.”
Sau lưng có người tới gần, Tiêu Đoan quay người, thì ra là Lục Phường.
“Thế nào? Vương gia thật sự say rồi?”
Tiêu Đoan nở nụ cười bất đắc dĩ, “Lục đại nhân, e rằng thúc thúc dự định làm nhân vật như Chu Công Đán rồi.”
Lục Phường nhíu mày một cái, lắc đầu thở dài: “Vương gia anh tài ngút trời, khí chất vương giả, tiếc là………” Ngập ngừng một lúc, hắn lại hỏi: “Thế Bình Dương vương gia kế tiếp có tính toán gì?”
Tiêu Đoan quét mắt nhìn hắn một cái, nhướn mày về phía sân viện le lói chút ánh sáng cách đó không xa, cười nói: “Tiếp theo bổn vương muốn vâng theo dạy bảo của thúc thúc, đối xử tử tế với nhị vị nữ phụ tá.”
“Hả?” Lục Trừng đầu đầy sương mù.
Sáng sớm hôm sau, Văn Tố ngáp ngủ đẩy cửa phòng, vừa liếc thấy bóng người đứng ở ngưỡng cửa thì suýt nữa sợ đến giật người.
“Bình, Bình Dương vương gia, ngài đây là đang làm gì vậy?”
Tiêu Đoan chỉ mặc trung y màu trắng, lưng gánh mấy cành mận gai, mặc dù không rách da thịt nhưng vì hắn vốn dĩ trông đã gầy yếu, lại thêm hành động như vậy khiến người ta không khỏi đau lòng.
“Bổn vương tới chịu đòn nhận tội, chuyện điểm tâm hôm qua là bổn vương cố ý chọc ghẹo cô, vẫn xin cô nương lượng thứ.”
Ể?
Văn Tố nuốt nước bọt, yếu ớt nói: “Không cần đâu…….”
Tiêu Đoan nở nụ cười ấm áp, “Cô nương tha thứ cho bổn vương rồi?”
“Tha thứ, tha thứ, vương gia ngài thật sự là làm khó dân nữ rồi.” Văn Tố gần như muốn khóc nấc lên.
“Như vậy bổn vương cũng an tâm.” Tiêu Đoan thở phào, quay người hướng bên ngoài rời đi, mặc dù lưng cõng cành mận gai nhưng vẫn tao nhã thong dong, phong độ ngời ngời.
Văn Tố trái lại không có tâm trí thưởng thức, nàng vỗ trán cảm thán: thói đời không phải là thay đổi quá nhanh rồi sao? Mấy vương gia lại lưu hành trò này à?
Sinh thần Tiêu Tranh là vào ngày sáu tháng tư.
Hôm ấy hắn ở trong cung bận rộn chính vụ cả một ngày trời, trở về lại bị Lý thái hậu gọi tới chúc mừng một hồi, khi trở lại phủ thì đã tối rồi.
Dựa theo căn dặn trước đó của hắn, trong phủ cũng không có bày trí gì, yên ắng như thường.
Về phòng thay triều phục, đang chuẩn bị truyền bữa tối thì chợt nghe Triệu Toàn bẩm báo nói Bình Dương vương mời hắn tới tiền sảnh.
Bởi vì ở trong phủ đệ nhà mình, nên Tiêu Tranh chỉ mặc thường phục màu trắng như tuyết, rộng rãi thoải mái, mái tóc đen nhánh từ sớm cũng đã thả ra, chỉ dùng dây cột tóc tùy ý buộc lại, mặc dù không đủ trang nghiêm nhưng lại cực kỳ tao nhã, lúc đi đến tiền sảnh, y phục phấp phới theo gió, tựa như trích tiên từ trong tranh bước ra.
Tới trước cửa lớn tiền sảnh, hắn đẩy cửa bước vào, nhưng vừa trông thấy tình hình trong sảnh thì nháy mắt liền biến sắc.
Trong điện đèn đuốc rực rỡ, cao lương mỹ tửu, tân khách đầy bàn, náo nhiệt vô cùng.
Tiêu Tranh lạnh nhạt quét mắt một vòng, cất bước vào trong, bước đi từ tốn mà vững vàng, trong mắt bất kỳ ai thì vẫn là dáng vẻ thường ngày, nhưng chỉ có Triệu Toàn đi sau lưng hắn cùng với Tiêu Đoan đang ngồi ở phía trên bên phải mới phát hiện vẻ không vui của hắn.
Tiêu Tranh không vui không phải bởi vì Tiêu Đoan không nghe lời hắn làm yến tiệc này cho hắn, mà là mời quá nhiều đại thần đến vậy.
Người tới dường như đều là tâm phúc trong triều của hắn hoặc là người có quan hệ thân thiết, yến tiệc này ngoài mặt nói là chúc mừng, chi bằng nói là họp riêng. Nếu như bị kẻ có tâm bắt lấy nhược điểm, chính là Nhiếp chính vương hắn dẫn đầu việc kết bè kết đảng.
Chẳng qua người đã tới rồi, hắn cũng không thể lại đuổi đi, lúc đi tới ngồi ngay ngắn sau bàn, Tiêu Tranh đã trở thành Nhiếp chính vương trong mắt mọi người, lạnh lùng uy nghiêm, cao cao tại thượng.
Tiêu Đoan thấy vậy thì thầm thở phào một hơi, trước tiên nâng chén nói: “Chất nhi chúc mừng sinh thần hoàng thúc.”
Chúng đại thần bên dưới lấy Lục Phường làm tiên phong, cũng đều nhao nhao đứng dậy nâng chén, đồng thanh hô: “Chúc mừng sinh thần vương gia, chúc vương gia phúc thọ vĩnh hưởng.”
“Chỉ là sinh thần nho nhỏ, làm phiền các vị đến đây, quả thực hổ thẹn.” Tiêu Tranh nâng chén khẽ gật đầu tỏ ý, ánh mắt không mặn không nhạt quét qua Tiêu Đoan một cái.
Tiêu Đoan hôm nay tìm mấy đại thần này là muốn dùng hành động thực tế giúp đỡ hắn, có đúng không?
Sau khi quét một vòng qua các tân khách có mặt, Tiêu Tranh chú ý tới mấy vị phụ tá cũng đến, chợt nhớ ra trong phủ còn có hai nữ phụ tá, liền phân phó Triệu Toàn đi mời hai người đến dự tiệc, bằng không chính là không đủ trọng đãi.
Triệu Toàn vâng lệnh đi làm, ai ngờ người vừa mới ra khỏi cửa thì đã đụng phải hai người Văn Tố và Phó Thanh Ngọc đang vội vã đến.
Biết được đêm nay thiết yến, hai người còn đặc biệt chú ý trang điểm một phen. Văn Tố mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, áo ngắn bên ngoài màu trắng cổ xanh, tao nhã thanh thoát, tôn lên làn da trắng mịn cùng đôi đồng tử đen nhánh, càng toát lên vẻ thập phần linh lợi.
Phó Thanh Ngọc thì mặc váy lụa màu xanh nhạt, trên tóc hiếm khi lại cài trâm hoa, thậm chí còn thoa chút son, có điều so với Văn Tố diện mạo ôn nhu, làn da trắng ngần thì lại có vẻ anh khí.
Hai người kính cẩn lễ phép bước vào đại sảnh, nháy mắt thu hút ánh mắt của mọi người.
Đây chính là lần đầu tiên nữ phụ tá xuất hiện trước mắt mọi người đấy.
Trong tay Văn Tố bưng một mâm thức ăn, bên trong đặt điểm tâm mình đã hao tâm tổn trí nghiên cứu tìm tòi làm ra, theo bước Phó Thanh Ngọc bưng đến dưới chỗ Tiêu Tranh.
“Kính chúc vương gia phúc thọ vô cương, chúng dân nữ đối với ân dìu dắt của vương gia không gì hồi đáp, chỉ có một mâm điểm tâm, thể hiện chút tâm ý.”
Lời như thế này đương nhiên Văn Tố không nói được, nàng với Phó Thanh Ngọc từ sớm đã thương lượng xong, nàng phụ trách làm điểm tâm, Phó Thanh Ngọc phụ trách nói lời chúc mừng.
Tiêu Tranh nghe vậy thì liếc Văn Tố một cái, hóa ra mấy ngày nay nàng bận rộn cả ngày chính là vì việc này à.
Hắn đối với điểm tâm không có hứng thú, ngược lại cảm thấy dân ca Giang Nam của nàng nghe khá hay, mỗi lần tâm phiền ý loạn đều lặng lẽ chạy đi nghe hát một lúc, liền cảm thấy tâm hồn thư thái.
“Dâng lên đây đi.”
Văn Tố nghe vậy, lập tức đứng dậy bưng điểm tâm qua, cung cung kính kính đặt trên bàn trước mặt Tiêu Tranh.
Tiêu Đoan ở một bên không ngăn được nhếch khóe môi.
Mâm được mở ra, bên trong chỉ có hai khối điểm tâm, đều được làm thành hình mỹ nhân, tay áo tung bay, sinh động như thật, bên dưới không biết dùng loại tương gì vẽ hình đám mây, có mùi hoa quả dìu dịu, toàn bộ tổ hợp trông như tiên nữ đáp mây mà đến, phiêu dật tuyệt mỹ.
Món ăn mỹ vị như vậy, ngay cả Triệu Toàn trước giờ căm thù điểm tâm Giang Nam cũng có chút tán thưởng, nhưng Tiêu Tranh lại sầm mặt.
Bởi vì trên hai khối điểm tâm viết một chữ, hợp lại với nhau thành từ mà hắn kiêng kị nhất kia: VƯU VẬT.
Trong sảnh thoắt cái không một tiếng động, những người có mặt bên dưới đều có chút kỳ quái vì sao Nhiếp chính vương lại không lên tiếng, nhao nhao dài cổ muốn xem thử trong mâm thức ăn kia rốt cuộc là điểm tâm thế nào, nhưng Tiêu Tranh lại đột nhiên đem nắp mâm đóng sập lại, động tĩnh lớn như vậy khiến Văn Tố không khỏi rụt cổ, lại nhìn Nhiếp chính vương, vừa hay bắt gặp nét mặt sa sầm của hắn.
Mặc dù không nói gì, nhưng vẻ không vui trên mặt lại quá rõ ràng.
Văn Tố có chút không yên, nhịn không được nhướn mắt nhìn Bình Dương vương, trong lòng đã khẳng định tin tức hắn tiết lộ cho mình là giả.
Thế nhưng Tiêu Tranh chỉ nâng chén nhấp rượu, nhìn cũng không nhìn nàng, khóe môi giấu sau tay áo rộng nhẹ nhếch lên một nụ cười nhạt giễu cợt.
Bầu không khí trong điện nặng nề, sau một hồi trầm lắng, cuối cùng vẫn là Tiêu Tranh tự mình phá vỡ tình thế căng thẳng: “Làm rất khéo, nhị vị có lòng rồi.”
Tiêu Đoan nghe thế liền sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía thúc thúc mình, lúc thấy trên mặt hắn thế nhưng còn mang theo ý cười thì lại càng kinh ngạc.
Thuận theo ánh mắt của Tiêu Tranh, tầm mắt Tiêu Đoan rơi trên người Văn Tố, khe khẽ nhíu mày, lẽ nào thúc thúc nhìn trúng nữ tử này ư?
Hắn từng xem qua bài thi của Văn Tố, chẳng qua là một kẻ bình thường, có thể ở lại vương phủ đã là một kỳ tích, người như vậy sao xứng với nhân vật như thúc thúc hắn chứ?
Thế nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là sau đó Tiêu Tranh không những không tức giận mà còn bảo Triệu Toàn sắp xếp chỗ ngồi bên trái mình cho hai nữ phụ tá, ngang hàng bên trên với bọn họ.
Hành động này đã biểu thị sự coi trọng của hắn đối với hai người.
Đám người Lục Phường ngồi bên dưới nhớ tới việc đoàn sứ giả Thanh Hải quốc sắp tới nên cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ có Tiêu Đoan là cực kỳ không vui.
Hắn buồn bực, hắn là cháu ruột đó, không thể nói ‘vưu vật’, sao mà a đầu họ Văn kia lại không bị gì? Thúc thúc cũng quá thiên vị rồi!
Văn Tố lúc này cũng lén quan sát Tiêu Đoan, trong lòng sầu não vô cùng: nàng có chỗ nào đắc tội với Bình Dương vương sao? Vì sao hắn cố ý tiết lộ một tin tức sai lệch tới chơi xỏ mình như vậy chứ?
Phó Thanh Ngọc vẫn không rõ tình hình sát lại gần nhỏ giọng hỏi nàng: “Vừa rồi rốt cuộc là chuyện thế nào vậy?”
Văn Tố lập tức nhếch miệng cười lắc đầu, lấp liếm cho qua.
Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tóm lại không thể nói Bình Dương vương cố ý chơi nàng đúng không?
Vốn cho rằng yến tiệc này chỉ cần ngồi ăn cơm uống rượu là xong, ai ngờ về sau mọi người lại bắt đầu bàn bạc đến đại sự quốc gia, hơn nữa còn càng lúc càng hào hứng.
Phó Thanh Ngọc nghe thập phần chăm chú, đến nỗi Văn Tố cảm thấy nàng ấy phải nhẫn nhịn lắm mới không lên tiếng tham gia thảo luận. Nàng đối với mấy chuyện này trái lại không chút hứng thú, nhưng lại ngồi rất gần Tiêu Tranh, không thể thoải mái ăn uống, chỉ có thể kiên trì chịu đựng tiếng thảo luận liên tục không ngừng kia, quả thực là mệt mỏi muốn ngủ.
Chán quá đi à.
Có điều người cảm thấy chán không chỉ mình nàng, bởi vì Nhiếp chính vương cũng là vẻ mặt cụt hứng, chỉ bưng ly rượu nhấp từng ngụm một, không nói không rằng.
Lúc Văn Tố quay đầu lướt mắt nhìn qua, đúng lúc trông thấy Tiêu Đoan tựa như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm thúc thúc mình, ánh mắt ý vị không rõ, dường như mang theo một tia thăm dò. Nàng chợt cảm thấy yến hội này rất không đơn giản, vì thế dỏng tai chăm chú lắng nghe, mới phát hiện đề tài họ đang bàn luận đa phần đều xoay quanh chuyện hoàng đế xử lý chính vụ không rõ ràng cùng với Nhiếp chính vương anh minh thần võ.
Bưng ly rượu, mượn động tác nâng chén dùng tay áo che mặt, Văn Tố cười thầm một lúc.
Chư vị đại nhân quả thật cũng hơi lộ liễu quá rồi, ta nói, mấy người muốn tạo phản, tốt xấu gì cũng phải kín đáo chút chứ?
Có thể là thấy Nhiếp chính vương không có biểu hiện gì, Lục Phường và Tiêu Đoan đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh âm thanh thảo luận bên dưới liền cao lên rất nhiều, mãi đến khi bị cắt ngang bởi âm thanh chung rượu bị rơi mạnh xuống đất.
Cánh tay Văn Tố bị đụng một cái, vừa quay đầu nhìn liền bắt gặp đầu Nhiếp chính vương gục bên cạnh nàng, mùi rượu nồng nặc.
Say rồi?
Tửu lượng này…… là dùng giọt mà tính à? -_-
Trong sảnh nháy mắt trở nên an tĩnh, Triệu Toàn vội vàng định chạy tới đỡ Tiêu Tranh, nhưng bị Tiêu Đoan ngăn lại, “Bổn vương có thể đưa thúc thúc về phòng nghỉ ngơi.” Vừa nói vừa khụy gối dìu Tiêu Tranh, hơi gắng sức nâng hắn bước ra ngoài.
Văn Tố trông thấy rất rõ, vừa rồi sắc mặt Bình Dương vương không coi là tốt, hình như thập phần thất vọng chán nản thì phải.
Tình hình nơi đây vẫn rất phức tạp. Văn Tố nhún vai, việc làm duy nhất là tranh thủ trước khi tàn tiệc phải ăn nhiều một chút.
*
“Thúc thúc, nơi này không có người ngoài, không cần giả vờ say rồi.” Vừa tới hoa viên, Tiêu Đoan liền thả Tiêu Tranh, trong giọng nói mang theo một tia buồn bực.
Tiêu Tranh đứng thẳng người, chỉnh lại thường phục vừa rồi cố ý dùng rượu vẩy lên, thần sắc bình tĩnh quét mắt nhìn hắn.
Mặc dù không nhìn ra cảm xúc, nhưng Tiêu Đoan vẫn cảm thấy toàn thân nặng nề khó chịu, hắn biết đây là thói quen của thúc thúc, lúc không vui sẽ không nói rõ, nhưng áp lực từ trong ánh mắt thì lại che phủ ngập trời, khiến người ta có trốn cũng trốn không được.
Tiêu Đoan ổn định tinh thần, nhếch môi nở nụ cười lơ đễnh, “Thúc thúc đây là bởi vì chất nhi trêu chọc a đầu họ Văn kia mà tức giận sao?”
Hắn trái lại tránh nặng tìm nhẹ. Tiêu Tranh nghiêm túc nhìn hắn, ngọn đèn treo nơi hành lang phản chiếu ánh sáng vào đôi đồng tử thâm trầm của hắn, ý vị không rõ, “mặc dù ngươi vẫn luôn chướng mắt hoàng đế, nhưng chỉ một điểm này liền nhìn ra ngươi và hắn đều không hiểu chuyện như nhau, làm việc toàn dựa vào ý thích của mình mà thôi.”
“Gì chứ?” Tiêu Đoan không khỏi hoảng hốt.
“Văn Tố là phụ tá trong phủ, ngươi không có việc gì trêu chọc nàng làm chi?”
Tiêu Đoan bình tĩnh lại, ngữ điệu mang vẻ chế giễu nói: “Chuyên tâm muốn làm điểm tâm cho thúc thúc, không phải là muốn dùng sắc dụ người à?” Hắn nhíu mày một cái, nhìn Tiêu Tranh, “Thúc thúc bảo vệ nàng ta như vậy, không phải là thật sự nhìn trúng nàng ta rồi đấy chứ?”
Tiêu Tranh cười lạnh, “Nếu như ta dễ dàng hợp ý một người như vậy, trong phủ này từ sớm không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ rồi.”
“Nhưng hôm nay thúc thúc đối xử với nàng ta rất trọng hậu.”
“Ta là muốn nói cho ngươi, nàng ấy là nữ phụ tá, liên hôn giữa Thanh Hải quốc và Đại Lương ngày nào chưa thành, nàng ấy vẫn còn có chỗ trọng dụng, ngươi cũng nên dùng lễ mà đối đãi với nàng ấy, chứ không phải trêu đùa như những nữ tử bình thường.”
Tiêu Đoan nghe thế thì im lặng không lên tiếng.
Tiêu Tranh nhướn mắt liếc nhìn về phía tiền sảnh, thần sắc lộ ra đôi chút không kiên nhẫn, “Còn về yến tiệc ngươi sắp xếp ngày hôm nay, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra, nhưng tuyệt đối không có lần sau!” Dứt lời cũng không chờ Tiêu Đoan đáp lời, người đã phất áo bỏ đi.
“Bình Dương vương gia.”
Sau lưng có người tới gần, Tiêu Đoan quay người, thì ra là Lục Phường.
“Thế nào? Vương gia thật sự say rồi?”
Tiêu Đoan nở nụ cười bất đắc dĩ, “Lục đại nhân, e rằng thúc thúc dự định làm nhân vật như Chu Công Đán rồi.”
Lục Phường nhíu mày một cái, lắc đầu thở dài: “Vương gia anh tài ngút trời, khí chất vương giả, tiếc là………” Ngập ngừng một lúc, hắn lại hỏi: “Thế Bình Dương vương gia kế tiếp có tính toán gì?”
Tiêu Đoan quét mắt nhìn hắn một cái, nhướn mày về phía sân viện le lói chút ánh sáng cách đó không xa, cười nói: “Tiếp theo bổn vương muốn vâng theo dạy bảo của thúc thúc, đối xử tử tế với nhị vị nữ phụ tá.”
“Hả?” Lục Trừng đầu đầy sương mù.
Sáng sớm hôm sau, Văn Tố ngáp ngủ đẩy cửa phòng, vừa liếc thấy bóng người đứng ở ngưỡng cửa thì suýt nữa sợ đến giật người.
“Bình, Bình Dương vương gia, ngài đây là đang làm gì vậy?”
Tiêu Đoan chỉ mặc trung y màu trắng, lưng gánh mấy cành mận gai, mặc dù không rách da thịt nhưng vì hắn vốn dĩ trông đã gầy yếu, lại thêm hành động như vậy khiến người ta không khỏi đau lòng.
“Bổn vương tới chịu đòn nhận tội, chuyện điểm tâm hôm qua là bổn vương cố ý chọc ghẹo cô, vẫn xin cô nương lượng thứ.”
Ể?
Văn Tố nuốt nước bọt, yếu ớt nói: “Không cần đâu…….”
Tiêu Đoan nở nụ cười ấm áp, “Cô nương tha thứ cho bổn vương rồi?”
“Tha thứ, tha thứ, vương gia ngài thật sự là làm khó dân nữ rồi.” Văn Tố gần như muốn khóc nấc lên.
“Như vậy bổn vương cũng an tâm.” Tiêu Đoan thở phào, quay người hướng bên ngoài rời đi, mặc dù lưng cõng cành mận gai nhưng vẫn tao nhã thong dong, phong độ ngời ngời.
Văn Tố trái lại không có tâm trí thưởng thức, nàng vỗ trán cảm thán: thói đời không phải là thay đổi quá nhanh rồi sao? Mấy vương gia lại lưu hành trò này à?
/71
|