Yến tiệc mừng thọ của Hoàng thái hậu diễn ra thuận lợi, kết thúc viên mãn, xem xong hí kịch vô cùng náo nhiệt, mọi người đều tản ra đi về.
Tuyên Tử chơi cả một ngày lúc này đã ngủ say được Tô Đường bế nên ngủ càng ngon hơn. Tô Đường uống hai ly rượu trái cây, sắc mặt ửng hộng, lại không có chỗ dựa, liền kéo Tống Thế An sang, dựa vào vai hắn không chút khách khí nào. Tống Thế An thấy thế liền nhẹ nhàng thấp người xuống để nàng dựa thoải mái hơn một chút.
Nghe tiếng bánh xe chạy, Tô Đường chợt nghĩ tới một chuyện, “Này, hôm nay cái vị quận chúa Dung Hoa kia rất kỳ quái, tự dưng lại gây chuyện với ta, sao lại thế nhỉ?”
Nghe thấy cái tên này, Tống Thế An cũng nhớ tới một khuôn mặt ngang ngược, mày không khỏi nhíu lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Tô Đường kể qua lại một lần, sau đó nói: “Ta cũng đâu có đắc tội với nàng ta, sao lại cứ cố ý dồn ép ta?” Nói xong, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Đừng nói là chàng và nàng ta từng qua lại, nên ta thành kẻ hy sinh vô tội nhé!”
Thấy mắt Tống Thế An chợt lóe lên, Tô Đường lập tức nói: “Khai thật mau!”
Đột nhiên Tống Thế An nhớ tới một suy nghĩ trước đây không lâu, cân nhắc một chút rồi nói: “Lúc trước nàng ta từng muốn gả cho ta, bị ta cự tuyệt.”
Nói xong, hắn chăm chú nhìn sắc mặt Tô Đường — nàng sẽ ghen sao?
Ai ngờ, Tô Đường nghe xong lại cười ha hả: “Mặt lạnh, từ bao giờ mà chàng cũng biết nói đùa thế! Ha ha ha!”
“…” Mồ hôi thi nhau tuôn rơi trên khuôn mặt lạnh.
Hắn thật lòng mà!!!
Từ khi thọ yến của thái hậu kết thúc, trong kinh thành lặng lẽ xảy ra một chút thay đổi. Ví dụ như quan hệ của nhóm các đại phu nhân quyền quý cao sang với các phu quân của mình, hoặc như cuộc chiến cạnh tranh giữa Thêm Một Phần Nữa và Vinh ký.
Chuyện trước, khi các phu nhân dần dần phô bày một chút vẻ ‘ghen tuông’ của mình, khiến các phu quân vừa cảm thấy mới mẻ lại không khỏi bùi ngùi — ôi, đều bị phu nhân tướng quân dạy hư rồi!
Chuyện sau, Tô Đường nghe nói việc làm ăn của tiệm lại tốt lên, không khỏi vui ra mặt, hơn nữa, nàng càng tích cực đăng môn bái phỏng các vị phu nhân để tán gẫu, thi thoảng còn mang chút điểm tâm cho các cung nhân nếm thử, mà mỗi lần như vậy, Tô Đường lại làm ra vẻ vô tình nhắc đến Thêm Một Phần Nữa. Vì thế, việc kinh doanh của cửa tiệm ngày càng tốt hơn.
Nhưng mà, Tô Đường cao hứng, có người lại mất hứng.
Nhìn thấy việc buôn bán của mình bị cái tiệm Thêm Một Phần Nữa gì gì đó kia giành mất, Vinh chưởng quầy bừng lửa giận. Lúc này lão ta đang đứng trong quầy ôm cái răng sưng đỏ, gào thét với đám tiểu nhị.
“Bảo các ngươi hạ giá, không làm được! Bảo các ngươi đổi mới thực đơn, không làm được! Mẹ kiếp toàn lũ não nhúng nước! Ông đây chỉ muốn đập nát cái tiệm kia ra!”
“Chưởng quầy, không được đâu! Tiểu Triển đại nhân và cửa tiệm đó có quan hệ với nhau, bên trên tiểu Triển đại nhân còn có lão Triển đại nhân, còn cả Hoàng thượng nữa!” Tùy tùng bên cạnh vội ngăn cản, ông chủ vốn là người thích hạ độc thủ, không bận tâm là tàn độc thâm hiểm hay không. Trước kia vì muốn tiêu diệt một số đối thủ cạnh tranh, không ít lần họ cũng đe dọa, uy hiếp, đánh đập người ta. Nếu lần này không nhịn được lại đập tiệm người ta nữa, thì tự chui đầu vào rọ mất.
“Hừ!” Vinh chưởng quầy đập mạnh xuống bàn, kết quả là đau tay đến mức hít một hơi lạnh. Lão đã biết chuyện tiểu Triển đại nhân đứng sau lưng Thêm Một Phần Nữa từ lâu, cũng chính vì vậy nên từ trước tới giờ mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hôm nay nhìn thấy cái tiệm rách nát kia kinh doanh náo nhiệt như vậy, mà tiệm nhà mình thì càng ngày càng xuống dốc, thật đúng là ‘thím nhịn được, thúc cũng không nhịn được”!
Không diệt trừ bọn họ, ông đây nuốt không trôi!
Đúng lúc này, một người lấm la lấm lét bước ra: “Vinh đại nhân, tiểu nhân có ý này.”
Vinh chưởng quầy nhìn tên kia một cái, nói: “Trương Tam, tiểu tử nhà ngươi lại nghĩ ra chiêu gì hại người thế?”
“Hà hà, như ngài vừa nói đấy địch thủ của chúng ta lần này không giống bình thường, chúng ta không thể cạnh tranh công khai, thì có thể dùng chiêu ngầm. Bảo đảm xuất chiêu này ra, tiệm Thêm Một Phần Nữa kia chắc chắn sẽ xong đời!”
Khi y nói mưu kế của mình xong, đôi mắt hí của Vinh chưởng quầy lóe sáng, khóe miệng nở nụ cười thâm hiểm…
…
Hôm nay, trời trong xanh, nắng rực rỡ, trong lịch Hoàng đạo có viết — thích hợp xuất hành!
Sau khi Tô Đường vô tình nhìn thấy mấy chữ to này, cố tình to giọng nói với Tuyên Tử: “Tuyên Tử, con biết mấy chữ này không?”
Tuyên Tử liếc nhìn lịch, lại ngẩng đầu nhìn thấy vẻ giảo hoạt trong mắt Tô Đường, cậu nhóc liền hiểu ngay, liếc nhìn sang Tống Thế An đang phê duyệt công văn ở bên cạnh, nghĩ một chút rồi nói: “Biết ạ. Là thích hợp xuất hành.”
Tô Đường lại lập tức thở dài nói: “Hôm nay trời đẹp thật đấy!”
Tống Thế An đang chăm chú làm việc, nghe thấy hai mẹ con người xướng kẻ họa, khẽ cười rồi tiếp tục vùi đầu vào làm.
Thấy hắn không để tâm, Tô Đường nghiến răng nghiến lời, lại tiếp tục dạy Tuyên Tử học: “Tuyên Tử, chúng ta học thơ tiếp đi! Thiên thương thương, dã mang mang, nhất chi hồng hạnh tưởng xuất tường!” (Trời xanh xanh, đất mênh mông, một cành hồng hạnh muốn vượt tường)
“…” Tuyên Tử ngẩng lên, mắt hoang mang, có bài thơ này sao?
Bút trong tay Tống Thế An ngừng lại, một giọt mực rơi xuống.
“Tiểu hiên song, chính sơ trang, miết kiến hồng hạnh chính xuất tường!” (Khung cửa nhỏ, ngồi trang điểm, liếc thấy cành hồng hạnh vượt tường.)
“…” Sao lại vẫn là hồng hạnh vượt tường?
Khóe miệng Tống Thế An run lên.
“Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, kim triêu hồng hạnh ba xuất tường!” (Cả đêm nằm nghe mưa xuân trong phòng nhỏ, sáng mai hồng hạnh lại vượt tường)
“…” Hồng hạnh bận thật đấy!
Trong lòng Tống Thế An cũng không yên.
“Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai!” (Chẳng buồn đường đời không tri kỷ, một cành hồng hạnh muốn vượt tường)
“…”
Cuối cùng Tống Thế An cũng không nhịn được nữa: “Ngày mai nghỉ ngơi, cùng ra ngoài chơi đi.”
Giữ nàng nhiều ngày thế này, chả trách nàng ủ rũ mặt mày, nhưng lại ‘lo lắng’ nàng ra ngoài một mình, hắn đành phải chịu phiền phức đi theo vậy.
Tuyên Tử nghe thế liền sáng rực mắt: “Phụ thân cũng đi dạo theo chúng con sao?”
“Ừ.” Tống Thế An nhìn về phía Tô Đường, thấy mặt nàng càng nhăn nhó hơn, cười hỏi: “Sao thế? Không muốn ra ngoài à?”
“Muốn chứ muốn chứ!” Hừ, nhưng ta chỉ muốn đưa Tuyên Tử ra ngoài thôi, chàng đi theo làm gì! Có mặt lạnh ở bên cạnh, sát phong cảnh chết đi được!
Có điều, ôi, nhìn Tuyên Tử hưng phấn như vậy, thôi cũng được, dù gì cũng là ra ngoài!
Tô Đường nhìn tường cao, nhìn trời xanh, thở dài ai oán — mấy hôm nay buồn chết bà đây!
Tống Thế An cầm bút, lại thản nhiên hỏi: “Nàng giải thích cho Tuyên Tử nghe bài thơ nàng vừa đọc có ý gì đi.”
Hồng hạnh vượt tường à? Hừ!
Tô Đường thấy khuôn mặt không đổi sắc của hắn, bĩu môi, cúi đầu nhìn vẻ mặt tò mò của Tuyên Tử, khụ một tiếng, nói: “Thật ra rất đơn giản, con nhớ kỹ nhé, trước đây có một nữ tráng sĩ, tên nàng là Hồng Hạnh, nàng bị hãm hại, bị nhốt vào tù trên thảo nguyên, bên ngoài có bức tường rất cao! Sau đó, nghe nói ân nhân cứu mạng của nàng phải đi tới một nơi nguy hiểm rất xa, cho nên nàng mới tìm mọi cách để thoát khỏi bức tường cao đó, trốn khỏi nhà tù đó, đi giúp ân nhân cứu mạng của nàng. Rồi rất không khéo, khi nàng đang vượt tường, người ở phòng bên cạnh nàng đang ngồi bên cửa sổ trang điểm, ai ngờ người đó cũng là một nhân sĩ chính nghĩa, vì thế liền giúp nàng trốn thoát! Tóm lại, bài thơ này kể về một câu chuyện nữ tráng sĩ dũng cảm chính nghĩa đấu với thế lực tà ác! Ừ!”
“…” Thật tuyệt vời! Tuyên Tử phấn khởi.
“…” Giỏi bịa chuyện thật! Tống Thế An không nói gì.
Sau đó, Tống Thế An nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc với mấy vị đại nhân trong Bộ binh, nên thay y phục rồi xuất môn. Tuyên Tử đọc sách, luyện chữ, mệt rã rời, được Thược Dược đưa đi ngủ.
Trong hoa viên nhỏ, chỉ còn lại một mình Tô Đường nằm trên ghế mây — nhàn rỗi muốn chết. Sờ thịt ở eo, to thêm một vòng; sờ thịt trên ngực, ồ, y như bánh bao lên men, càng đầy đặn hơn.
Không được không được, cứ ăn ăn ngủ ngủ miết thế này, sớm biến thành heo mất!
Ngay khi Tô Đường đang rầu rĩ vì thịt béo trên người, một hạ nhân vội vội vàng vàng chạy tới.
“Thiếu phu nhân, không ổn, có khách hàng mua điểm tâm ở tiệm chúng ta phát hiện trong túi có sâu, giờ đang làm ầm lên! Tiểu Triển đại nhân đi thành Lâm bắt tội phạm nên không tìm được, đành phải đến tìm ngài!”
Nghe y nói vậy, mặt Tô Đường biến sắc, đứng bật dậy, cũng không chú ý thay y phục mà đi thẳng ra cửa.
Trong điểm tâm có sâu à?! Đùa cái gì thế?!
Nếu là thật, chuyện này rất nghiêm trọng!
Tô Đường vô cùng hoảng hốt, dọc đường đi không ngừng suy nghĩ chân tướng sự việc.
Thì ra, hôm nay cửa tiệm đông bất ngờ, rất nhiều khách hàng đều vì nghe danh tiếng mà đến, ở trong tiệm bận đến quên trời đất. Nhưng đến giữa trưa, đột nhiên có một nhóm người lớn cầm điểm tâm đã bị mở ra đến, nói là bên trong có sâu! Tiểu Mạc và đám tiểu nhị nhìn qua, quả nhiên trong túi có sâu. Mọi người đều hoảng sợ.
Mà những người khách này cũng không tin vào lời giải thích của bọn họ, lục lọi điểm tâm còn lại trong điếm, không ngờ cũng có. Chuyện này khiến mọi người đều trợn trừng mắt, các khách hàng khác đều để món điểm tâm đã chọn lại, tức giận lạ thường, còn có người nói ăn sẽ chết người, muốn đi báo quan đóng cửa tiệm này lại!
“Rốt cuộc chuyện có sâu đó là sao?” Tô Đường vội hỏi.
“Tiểu nhân cũng không biết! Cửa tiệm chúng ta luôn chú ý vệ sinh, mọi thứ đều làm mới. Lúc trước vẫn ổn thỏa, sao hôm nay lại có sâu chứ?!” Hạ nhân đáp.
Lòng Tô Đường rối như tơ vò, cuối cùng cố gắng trấn tĩnh — không thể rối loạn được, lúc này trong tiệm chắc hẳn đang rất loạn, nàng mà hoảng hốt nữa thì xong!
Trong tiệm quả thực rất loạn. Khi Tô Đường tới nơi, nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng nàng lạnh đi. Bên ngoài cửa tiệm, một đám người hò hét đòi trả lại tiền, chửi chủ tiệm vô lương tâm, những người chỉ trỏ thì đầy vẻ chán ghét. Tấm biển “Thêm Một Phần Nữa” trên cửa bị ném rơi xuống một góc, trong tiệm rất bừa bãi, khung bếp hấp điểm tâm đổ ra đất, vài người vẫn còn đang hung dữ đập phá, đám người tiểu Mạc muốn ngăn cản nhưng lại bị đẩy mạnh xuống đất, có người thậm chí còn bị đánh bầm dập mặt mũi.
Đến khi nhìn thấy một người nhấc chân lên định đá tiểu Mạc đang ngã xuống đất, Tô Đường liền đẩy đám người này ra, lao tới, đẩy người kia: “Dừng tay hết cho ta!”
Người kia bị đẩy ra, sắc mặt dữ tợn, thấy người đẩy mình là phụ nữ, gã giận dữ định đưa tay lên đánh Tô Đường. Tiểu Mạc hoảng sợ vội lao lên che trước mặt nàng. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy ‘bốp’ một tiếng, sau lưng tiểu Mạc bị đấm một quyền, phun ra một ngụm máu. Hỉ Thước thấy vậy sợ đến òa khóc.
Tô Đường thấy cục diện không thể khống chế được, tình hình cấp bách liền quát lên: “Giết người là phạm pháp!”
Gã hung hãn kia nghe vậy, nhìn thấy máu cũng hơi hoảng, dừng tay lại nhưng vẫn ra vẻ mạnh mẽ: “Tiệm này bán điểm tâm có sâu, còn sống chết không chịu nhận. Ông đây trừ bạo an dân!”
“Ta nhổ vào!” Tô Đường giận dữ: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Là lão Hoàng đế hay là đại nhân nha môn?! Quốc có quốc pháp, không tới lượt ngươi!”
“Vậy ngươi là ai! Tư cách gì quản chuyện của ông!” Gã hung hãn mắng
“Ta là chưởng quầy ở đây, có việc gì cứ tìm ta!” Tô Đường nghiêm mặt.
Tuyên Tử chơi cả một ngày lúc này đã ngủ say được Tô Đường bế nên ngủ càng ngon hơn. Tô Đường uống hai ly rượu trái cây, sắc mặt ửng hộng, lại không có chỗ dựa, liền kéo Tống Thế An sang, dựa vào vai hắn không chút khách khí nào. Tống Thế An thấy thế liền nhẹ nhàng thấp người xuống để nàng dựa thoải mái hơn một chút.
Nghe tiếng bánh xe chạy, Tô Đường chợt nghĩ tới một chuyện, “Này, hôm nay cái vị quận chúa Dung Hoa kia rất kỳ quái, tự dưng lại gây chuyện với ta, sao lại thế nhỉ?”
Nghe thấy cái tên này, Tống Thế An cũng nhớ tới một khuôn mặt ngang ngược, mày không khỏi nhíu lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Tô Đường kể qua lại một lần, sau đó nói: “Ta cũng đâu có đắc tội với nàng ta, sao lại cứ cố ý dồn ép ta?” Nói xong, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Đừng nói là chàng và nàng ta từng qua lại, nên ta thành kẻ hy sinh vô tội nhé!”
Thấy mắt Tống Thế An chợt lóe lên, Tô Đường lập tức nói: “Khai thật mau!”
Đột nhiên Tống Thế An nhớ tới một suy nghĩ trước đây không lâu, cân nhắc một chút rồi nói: “Lúc trước nàng ta từng muốn gả cho ta, bị ta cự tuyệt.”
Nói xong, hắn chăm chú nhìn sắc mặt Tô Đường — nàng sẽ ghen sao?
Ai ngờ, Tô Đường nghe xong lại cười ha hả: “Mặt lạnh, từ bao giờ mà chàng cũng biết nói đùa thế! Ha ha ha!”
“…” Mồ hôi thi nhau tuôn rơi trên khuôn mặt lạnh.
Hắn thật lòng mà!!!
Từ khi thọ yến của thái hậu kết thúc, trong kinh thành lặng lẽ xảy ra một chút thay đổi. Ví dụ như quan hệ của nhóm các đại phu nhân quyền quý cao sang với các phu quân của mình, hoặc như cuộc chiến cạnh tranh giữa Thêm Một Phần Nữa và Vinh ký.
Chuyện trước, khi các phu nhân dần dần phô bày một chút vẻ ‘ghen tuông’ của mình, khiến các phu quân vừa cảm thấy mới mẻ lại không khỏi bùi ngùi — ôi, đều bị phu nhân tướng quân dạy hư rồi!
Chuyện sau, Tô Đường nghe nói việc làm ăn của tiệm lại tốt lên, không khỏi vui ra mặt, hơn nữa, nàng càng tích cực đăng môn bái phỏng các vị phu nhân để tán gẫu, thi thoảng còn mang chút điểm tâm cho các cung nhân nếm thử, mà mỗi lần như vậy, Tô Đường lại làm ra vẻ vô tình nhắc đến Thêm Một Phần Nữa. Vì thế, việc kinh doanh của cửa tiệm ngày càng tốt hơn.
Nhưng mà, Tô Đường cao hứng, có người lại mất hứng.
Nhìn thấy việc buôn bán của mình bị cái tiệm Thêm Một Phần Nữa gì gì đó kia giành mất, Vinh chưởng quầy bừng lửa giận. Lúc này lão ta đang đứng trong quầy ôm cái răng sưng đỏ, gào thét với đám tiểu nhị.
“Bảo các ngươi hạ giá, không làm được! Bảo các ngươi đổi mới thực đơn, không làm được! Mẹ kiếp toàn lũ não nhúng nước! Ông đây chỉ muốn đập nát cái tiệm kia ra!”
“Chưởng quầy, không được đâu! Tiểu Triển đại nhân và cửa tiệm đó có quan hệ với nhau, bên trên tiểu Triển đại nhân còn có lão Triển đại nhân, còn cả Hoàng thượng nữa!” Tùy tùng bên cạnh vội ngăn cản, ông chủ vốn là người thích hạ độc thủ, không bận tâm là tàn độc thâm hiểm hay không. Trước kia vì muốn tiêu diệt một số đối thủ cạnh tranh, không ít lần họ cũng đe dọa, uy hiếp, đánh đập người ta. Nếu lần này không nhịn được lại đập tiệm người ta nữa, thì tự chui đầu vào rọ mất.
“Hừ!” Vinh chưởng quầy đập mạnh xuống bàn, kết quả là đau tay đến mức hít một hơi lạnh. Lão đã biết chuyện tiểu Triển đại nhân đứng sau lưng Thêm Một Phần Nữa từ lâu, cũng chính vì vậy nên từ trước tới giờ mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hôm nay nhìn thấy cái tiệm rách nát kia kinh doanh náo nhiệt như vậy, mà tiệm nhà mình thì càng ngày càng xuống dốc, thật đúng là ‘thím nhịn được, thúc cũng không nhịn được”!
Không diệt trừ bọn họ, ông đây nuốt không trôi!
Đúng lúc này, một người lấm la lấm lét bước ra: “Vinh đại nhân, tiểu nhân có ý này.”
Vinh chưởng quầy nhìn tên kia một cái, nói: “Trương Tam, tiểu tử nhà ngươi lại nghĩ ra chiêu gì hại người thế?”
“Hà hà, như ngài vừa nói đấy địch thủ của chúng ta lần này không giống bình thường, chúng ta không thể cạnh tranh công khai, thì có thể dùng chiêu ngầm. Bảo đảm xuất chiêu này ra, tiệm Thêm Một Phần Nữa kia chắc chắn sẽ xong đời!”
Khi y nói mưu kế của mình xong, đôi mắt hí của Vinh chưởng quầy lóe sáng, khóe miệng nở nụ cười thâm hiểm…
…
Hôm nay, trời trong xanh, nắng rực rỡ, trong lịch Hoàng đạo có viết — thích hợp xuất hành!
Sau khi Tô Đường vô tình nhìn thấy mấy chữ to này, cố tình to giọng nói với Tuyên Tử: “Tuyên Tử, con biết mấy chữ này không?”
Tuyên Tử liếc nhìn lịch, lại ngẩng đầu nhìn thấy vẻ giảo hoạt trong mắt Tô Đường, cậu nhóc liền hiểu ngay, liếc nhìn sang Tống Thế An đang phê duyệt công văn ở bên cạnh, nghĩ một chút rồi nói: “Biết ạ. Là thích hợp xuất hành.”
Tô Đường lại lập tức thở dài nói: “Hôm nay trời đẹp thật đấy!”
Tống Thế An đang chăm chú làm việc, nghe thấy hai mẹ con người xướng kẻ họa, khẽ cười rồi tiếp tục vùi đầu vào làm.
Thấy hắn không để tâm, Tô Đường nghiến răng nghiến lời, lại tiếp tục dạy Tuyên Tử học: “Tuyên Tử, chúng ta học thơ tiếp đi! Thiên thương thương, dã mang mang, nhất chi hồng hạnh tưởng xuất tường!” (Trời xanh xanh, đất mênh mông, một cành hồng hạnh muốn vượt tường)
“…” Tuyên Tử ngẩng lên, mắt hoang mang, có bài thơ này sao?
Bút trong tay Tống Thế An ngừng lại, một giọt mực rơi xuống.
“Tiểu hiên song, chính sơ trang, miết kiến hồng hạnh chính xuất tường!” (Khung cửa nhỏ, ngồi trang điểm, liếc thấy cành hồng hạnh vượt tường.)
“…” Sao lại vẫn là hồng hạnh vượt tường?
Khóe miệng Tống Thế An run lên.
“Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, kim triêu hồng hạnh ba xuất tường!” (Cả đêm nằm nghe mưa xuân trong phòng nhỏ, sáng mai hồng hạnh lại vượt tường)
“…” Hồng hạnh bận thật đấy!
Trong lòng Tống Thế An cũng không yên.
“Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai!” (Chẳng buồn đường đời không tri kỷ, một cành hồng hạnh muốn vượt tường)
“…”
Cuối cùng Tống Thế An cũng không nhịn được nữa: “Ngày mai nghỉ ngơi, cùng ra ngoài chơi đi.”
Giữ nàng nhiều ngày thế này, chả trách nàng ủ rũ mặt mày, nhưng lại ‘lo lắng’ nàng ra ngoài một mình, hắn đành phải chịu phiền phức đi theo vậy.
Tuyên Tử nghe thế liền sáng rực mắt: “Phụ thân cũng đi dạo theo chúng con sao?”
“Ừ.” Tống Thế An nhìn về phía Tô Đường, thấy mặt nàng càng nhăn nhó hơn, cười hỏi: “Sao thế? Không muốn ra ngoài à?”
“Muốn chứ muốn chứ!” Hừ, nhưng ta chỉ muốn đưa Tuyên Tử ra ngoài thôi, chàng đi theo làm gì! Có mặt lạnh ở bên cạnh, sát phong cảnh chết đi được!
Có điều, ôi, nhìn Tuyên Tử hưng phấn như vậy, thôi cũng được, dù gì cũng là ra ngoài!
Tô Đường nhìn tường cao, nhìn trời xanh, thở dài ai oán — mấy hôm nay buồn chết bà đây!
Tống Thế An cầm bút, lại thản nhiên hỏi: “Nàng giải thích cho Tuyên Tử nghe bài thơ nàng vừa đọc có ý gì đi.”
Hồng hạnh vượt tường à? Hừ!
Tô Đường thấy khuôn mặt không đổi sắc của hắn, bĩu môi, cúi đầu nhìn vẻ mặt tò mò của Tuyên Tử, khụ một tiếng, nói: “Thật ra rất đơn giản, con nhớ kỹ nhé, trước đây có một nữ tráng sĩ, tên nàng là Hồng Hạnh, nàng bị hãm hại, bị nhốt vào tù trên thảo nguyên, bên ngoài có bức tường rất cao! Sau đó, nghe nói ân nhân cứu mạng của nàng phải đi tới một nơi nguy hiểm rất xa, cho nên nàng mới tìm mọi cách để thoát khỏi bức tường cao đó, trốn khỏi nhà tù đó, đi giúp ân nhân cứu mạng của nàng. Rồi rất không khéo, khi nàng đang vượt tường, người ở phòng bên cạnh nàng đang ngồi bên cửa sổ trang điểm, ai ngờ người đó cũng là một nhân sĩ chính nghĩa, vì thế liền giúp nàng trốn thoát! Tóm lại, bài thơ này kể về một câu chuyện nữ tráng sĩ dũng cảm chính nghĩa đấu với thế lực tà ác! Ừ!”
“…” Thật tuyệt vời! Tuyên Tử phấn khởi.
“…” Giỏi bịa chuyện thật! Tống Thế An không nói gì.
Sau đó, Tống Thế An nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc với mấy vị đại nhân trong Bộ binh, nên thay y phục rồi xuất môn. Tuyên Tử đọc sách, luyện chữ, mệt rã rời, được Thược Dược đưa đi ngủ.
Trong hoa viên nhỏ, chỉ còn lại một mình Tô Đường nằm trên ghế mây — nhàn rỗi muốn chết. Sờ thịt ở eo, to thêm một vòng; sờ thịt trên ngực, ồ, y như bánh bao lên men, càng đầy đặn hơn.
Không được không được, cứ ăn ăn ngủ ngủ miết thế này, sớm biến thành heo mất!
Ngay khi Tô Đường đang rầu rĩ vì thịt béo trên người, một hạ nhân vội vội vàng vàng chạy tới.
“Thiếu phu nhân, không ổn, có khách hàng mua điểm tâm ở tiệm chúng ta phát hiện trong túi có sâu, giờ đang làm ầm lên! Tiểu Triển đại nhân đi thành Lâm bắt tội phạm nên không tìm được, đành phải đến tìm ngài!”
Nghe y nói vậy, mặt Tô Đường biến sắc, đứng bật dậy, cũng không chú ý thay y phục mà đi thẳng ra cửa.
Trong điểm tâm có sâu à?! Đùa cái gì thế?!
Nếu là thật, chuyện này rất nghiêm trọng!
Tô Đường vô cùng hoảng hốt, dọc đường đi không ngừng suy nghĩ chân tướng sự việc.
Thì ra, hôm nay cửa tiệm đông bất ngờ, rất nhiều khách hàng đều vì nghe danh tiếng mà đến, ở trong tiệm bận đến quên trời đất. Nhưng đến giữa trưa, đột nhiên có một nhóm người lớn cầm điểm tâm đã bị mở ra đến, nói là bên trong có sâu! Tiểu Mạc và đám tiểu nhị nhìn qua, quả nhiên trong túi có sâu. Mọi người đều hoảng sợ.
Mà những người khách này cũng không tin vào lời giải thích của bọn họ, lục lọi điểm tâm còn lại trong điếm, không ngờ cũng có. Chuyện này khiến mọi người đều trợn trừng mắt, các khách hàng khác đều để món điểm tâm đã chọn lại, tức giận lạ thường, còn có người nói ăn sẽ chết người, muốn đi báo quan đóng cửa tiệm này lại!
“Rốt cuộc chuyện có sâu đó là sao?” Tô Đường vội hỏi.
“Tiểu nhân cũng không biết! Cửa tiệm chúng ta luôn chú ý vệ sinh, mọi thứ đều làm mới. Lúc trước vẫn ổn thỏa, sao hôm nay lại có sâu chứ?!” Hạ nhân đáp.
Lòng Tô Đường rối như tơ vò, cuối cùng cố gắng trấn tĩnh — không thể rối loạn được, lúc này trong tiệm chắc hẳn đang rất loạn, nàng mà hoảng hốt nữa thì xong!
Trong tiệm quả thực rất loạn. Khi Tô Đường tới nơi, nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng nàng lạnh đi. Bên ngoài cửa tiệm, một đám người hò hét đòi trả lại tiền, chửi chủ tiệm vô lương tâm, những người chỉ trỏ thì đầy vẻ chán ghét. Tấm biển “Thêm Một Phần Nữa” trên cửa bị ném rơi xuống một góc, trong tiệm rất bừa bãi, khung bếp hấp điểm tâm đổ ra đất, vài người vẫn còn đang hung dữ đập phá, đám người tiểu Mạc muốn ngăn cản nhưng lại bị đẩy mạnh xuống đất, có người thậm chí còn bị đánh bầm dập mặt mũi.
Đến khi nhìn thấy một người nhấc chân lên định đá tiểu Mạc đang ngã xuống đất, Tô Đường liền đẩy đám người này ra, lao tới, đẩy người kia: “Dừng tay hết cho ta!”
Người kia bị đẩy ra, sắc mặt dữ tợn, thấy người đẩy mình là phụ nữ, gã giận dữ định đưa tay lên đánh Tô Đường. Tiểu Mạc hoảng sợ vội lao lên che trước mặt nàng. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy ‘bốp’ một tiếng, sau lưng tiểu Mạc bị đấm một quyền, phun ra một ngụm máu. Hỉ Thước thấy vậy sợ đến òa khóc.
Tô Đường thấy cục diện không thể khống chế được, tình hình cấp bách liền quát lên: “Giết người là phạm pháp!”
Gã hung hãn kia nghe vậy, nhìn thấy máu cũng hơi hoảng, dừng tay lại nhưng vẫn ra vẻ mạnh mẽ: “Tiệm này bán điểm tâm có sâu, còn sống chết không chịu nhận. Ông đây trừ bạo an dân!”
“Ta nhổ vào!” Tô Đường giận dữ: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Là lão Hoàng đế hay là đại nhân nha môn?! Quốc có quốc pháp, không tới lượt ngươi!”
“Vậy ngươi là ai! Tư cách gì quản chuyện của ông!” Gã hung hãn mắng
“Ta là chưởng quầy ở đây, có việc gì cứ tìm ta!” Tô Đường nghiêm mặt.
/80
|