Hôm sau, Thanh Liễu hâm nóng lại bánh rau dại hôm qua để lại, lại nấu một nồi cháo loãng coi như là bữa sáng.
Ăm cơm xong, Chu thị ở trong bếp dọn dẹp, Thanh Liễu lấy cớ tìm kim chỉ vào phòng cha nương, tìm thiếp canh (trên có ghi ngày sinh tháng đẻ) của mình dấu trong ngực, chờ giữa trưa có rảnh liền mang theo một rổ hạt dẻ hôm qua vặt được ra cửa.
Hòe Hoa bà bà ở tại cuối thôn, bà cả đời cơ khổ, chưa từng gả cho người, bây giờ trên không có cha nương, dưới không có nhi nữ, thậm chí ngay cả huynh đệ tỷ muội cũng không có. Lại do bà làm là nghề liên quan đến người chết nên người trong thôn có chút sợ bà, bình thường nếu không có chuyện gì thì rất ít đến cửa.
Trước kia Thanh Liễu cũng có chút sợ bà, mãi đến có một lần Hòe Hoa bà bà vấp ngã trên núi, vừa khéo bị nàng gặp được đưa bà trở về, sau này lại do lo lắng đến cửa thăm vài lần, lúc này mới chậm rãi quen thuộc.
Đi men theo đường nhỏ, trên đường không đụng tới người nào, rất nhanh liền thấy nhà của Hòe Hoa bà bà.
Thanh Liễu đứng ngoài hàng rào gọi hai tiếng, nghe được bên trong có người đáp lại mới đẩy cửa trúc ra bước vào.
Hòe Hoa bà bà từ trong nhà đi ra, bà tuổi đã gần sáu mươi, thân thể lại rất khỏe mạnh, dáng người mặc dù lộ gầy, trái lại nhìn có mấy phần mạnh mẽ.
Bà híp mắt nhìn nhìn mới giãn ra nói: Là Thanh Liễu à.
Thanh Liễu cười đi lên bậc thang: Là ta, bà bà mấy ngày nay như thế nào?
Hòe Hoa bà bà dẫn nàng vào trong nhà, Ta còn có thể thế nào, như cũ thôi. Ngươi thì sao? Ta nghe nói nhà các ngươi...
Thanh Liễu đặt giỏ lên bàn, đỡ bà ngồi xuống, gật gật đầu, thấp giọng nói: Vâng, cha ta bị xe bò cán gãy chân, hiện vẫn đang nằm ở trên giường.
Hòe Hoa bà bà thở dài, Ta cũng không hay ra cửa, hai ngày nay mới nghe được tin, nha đầu, có phải bạc không đủ không? Lão bà tử đây ngược lại có chút ít, không bằng ngươi cầm trước.
Thanh Liễu vội vàng lắc đầu, Hòe Hoa bà bà lẻ loi một mình, bạc chính là toàn bộ chỗ dựa của bà, nếu cầm khoản tiền này, chỉ sợ lòng nàng cũng không yên ổn.
Bà bà, tiền của ngài thì ngài cứ giữ cẩn thận, trong nhà hiện đã nghĩ ra biện pháp.
Hòe Hoa bà bà nói: Lấy tính tình của nãi nãi ngươi, chỉ sợ không phải biện pháp tốt gì.
Thanh Liễu im lặng chốc lát, nói ra ý tưởng của Vương thị.
Aiz, nãi nãi của ngươi đó, bình thường thấy đối mấy cháu gái rất tốt, đến lúc quan trọng nhìn ra khác nhau ngay.
Lời này Thanh Liễu không tốt tiếp lời, vẫn giữ im lặng.
Hòe Hoa bà bà lại nói: Ý của ngươi thế nào?
Thanh Liễu lại hỏi: Bà bà, hôm qua ta nghe người ta nói Lam đại thiện nhân mời bà nói cho con trai ông ấy một mối minh hôn, phải không?
Hòe Hoa bà bà gật đầu, Không sai, chẳng lẽ trong nhà ngươi có ý hướng? Nhưng ta nhớ trong nhà ngươi cũng không có tỷ muội nào chết sớm mà.
Thanh Liễu khẽ cắn môi, ngồi xổm xuống trước mặt bà, ngửa đầu nhìn bà, Bà bà, ngài thấy ta thế nào?
Hòe Hoa bà bà sửng sốt, lúc phản ứng kịp, tăng cao âm lượng nói: Ngươi nha đầu này, đừng choáng váng, đây cũng không phải chuyện tốt gì!
Thanh Liễu kiên định nói: Ta đã nghĩ kĩ rồi. Trong nhà hiện như vậy, nãi nãi quyết định chủ ý muốn bán ta cùng Thanh Hà, mẫu thân không dám cho cha biết, sợ kích thích ông, chỉ sợ mấy ngày nữa hai chúng ta sẽ bị người Hoàng gia mang đi. Bà bà, nói thật với ngài, ta không sợ làm nô tì, nhưng không nghĩ về sinh kế ngày sau mà tùy tiện tìm một nam nhân để gả, chỉ sợ lại gặp phải một người như Dương gia. Huống hồ thiếp há lại dễ làm? Thanh Hà nhỏ như vậy, nào chịu nổi chủ nhà phu nhân chà xát? Ta chỉ có một muội muội, một đệ đệ, nếu không che chở bọn họ, vậy cần tỷ tỷ như ta làm gì?
Hòe Hoa bà bà nhìn nàng, Vậy chính ngươi thì sao? Ngươi có nghĩ tới chưa, nếu cùng người kết minh hôn, đời này phải chịu ở góa.
Thanh Liễu gật đầu: Ta cũng nghĩ đến rồi, tất cả mọi người nói Lâm gia là đại thiện nhân, nhà chúng ta cũng trồng vài mẫu của Lâm gia, đất nhà bọn họ, không chỉ giá thuê thấp hơn nhà khác một nửa, còn không cần chúng ta giao thuế ruộng. Người tốt như vậy, gia phong nhất định cũng không tệ. Nếu ta qua cửa, hẳn là sẽ không bị bắt nạt. Thủ tiết cả đời thì sao chứ? Chẳng lẽ không thủ tiết, gả cho người khác thì cuộc sống nhất định sẽ tốt hay sao? Bà bà, xin ngài giúp ta, bây giờ trong nhà thật sự không còn đường ra nào khác, hai ngày nay nãi nãi sẽ cho Hoàng gia câu trả lời thuyết phục, nếu chậm, chỉ sợ không giữ được Thanh Hà.
Hòe Hoa bà bà bình tĩnh nhìn nàng, cuối cùng thở dài một cái: Ngươi đứa nhỏ ngốc này, ngươi đã quyết định dứt khoát như vậy, vậy ta sẽ xem cho ngươi. Có đôi lời ngươi nói đúng rồi, Lâm gia đúng là nhà trong sạch, trong nhà nhân khẩu đơn giản, Lâm phu nhân cũng cực dễ nói chuyện, nếu ngươi gả qua sẽ không chịu khổ.
Thanh Liễu vui vẻ nói: Cám ơn bà bà!
Đừng cám ơn quá sớm, Hòe Hoa bà bà nói: Ta còn phải tính cho ngươi cùng đứa bé nhà họ Lâm kia nữa, nếu không hợp vậy cũng không có biện pháp. Ngươi đi về trước đi, lấy bát tự của ngươi đến.
Thanh Liễu vội lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đỏ, Ở đây rồi, ta đã mang tới. Xin bà bà giúp ta tính một quẻ, nếu ta cùng đại công tử bát tự không hợp thì phải là vận mệnh đã như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn.
Nàng sớm nghe người ta nói qua, kết minh hôn còn trịnh trọng hơn người bình thường thành thân, nếu hai người kết thân tướng mệnh không hợp, sẽ khiến gia đình không yên. Mặc dù nàng muốn kết thân này, nhưng không nghĩ hại người Lâm gia. Nếu lát nữa quẻ tướng không tốt thì nàng sẽ dẹp ý niệm này, chỉ coi như nàng cùng Thanh Hà nên có một kiếp này.
Hòe Hoa bà bà thấy nàng ngay cả cái này cũng đã chuẩn bị xong, sao có thể không biết nàng đã hạ quyết tâm, dốc hết toàn lực. Bà lắc đầu đứng lên, Ngươi ở đây chờ ta.
Nói xong liền tiến vào buồng trong.
Thanh Liễu biết bà muốn đi vào tính quẻ, đàng hoàng tử tế chờ ở phòng ngoài, trong lòng lại căng thẳng không yên.
Khoảng thời gian chờ đợi như là đi chịu chết, đợi nghe được cửa phòng trong vang lên, nàng vội dậy nghênh đón.
Sắc mặt Hòe Hoa bà bà tái nhợt hơn vừa rồi không ít, Thanh Liễu không lập tức hỏi bà kết quả thế nào, đỡ người đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lại rót một ly trà đưa đến bên tay bà.
Hòe Hoa bà bà uống trà, tựa lưng vào ghế ngồi, thật dài thở ra một hơi.
Thanh Liễu căng thẳng nhìn bà.
Hòe Hoa bà bà nhìn nàng một cái, lắc đầu thở dài: Nha đầu ngốc, như nguyện của ngươi, lát nữa ta phải đi Lâm gia một chuyến.
Thật ạ?! Thanh Liễu mừng rỡ khuôn nguôi, Làm phiền bà bà!
Hòe Hoa bà bà bất đắc dĩ cười cười, Chỉ có cô nương ngốc như ngươi, biết rõ phải đi thủ tiết còn vui vẻ như vậy.
Thanh Liễu bỏ xuống được một mối tâm sự lớn, nụ cười trên mặt cũng buông lỏng chút, nói: Với ta mà nói thủ tiết lại không phải chuyện cực khổ gì.
Nàng nghĩ nghĩ, có chút lo lắng lại hỏi: Bà bà, ta cùng đại công tử bát tự thật sự hợp à?
Nghe nàng hỏi vậy, Hòe Hoa bà bà tức giận nói: Ta nói hợp là hợp, ngươi một tiểu nha đầu, dám nghi ngờ ta?
Thanh Liễu vội nói: Ý ta không phải vậy, ta chỉ là lo lắng, nếu không quá thích hợp lại quấy rối âm hồn đại công tử không được an bình, khiến Lâm gia gia đình không yên, vậy không phải là lỗi của ta hay sao?
Sắc mặt Hòe Hoa bà bà tốt hơn chút, nói: Ngươi đó, chính mình tự thân cũng khó bảo toàn, còn có thời gian đi lo cho nhà người ta?
Thanh Liễu nói: Nếu không liên quan đến ta, ta tự nhiên sẽ không lo lắng.
Nhưng nếu bởi nàng mà lên, trong lòng nàng làm sao có thể an?
Hòe Hoa bà bà liền lắc đầu.
Thanh Liễu lại nói chuyện với bà thêm chốc lát, nghĩ đến ở nhà còn có việc phải làm lại cám ơn bà lần nữa rồi trở về.
Sau phải làm chính là ở nhà chờ tin của bà bà.
Nàng về đến nhà, Chu thị đang ở trong phòng dệt vải, Thanh Hà ngồi ở ngưỡng cửa bện túi lưới, Thanh Tùng thì cầm búa nhỏ gõ xác ngoài của hạt dẻ hôm qua mang về.
Thanh Tùng vừa thấy nàng vào sân liền chào đón: Đại tỷ, tỷ vừa đi đâu về vậy?
Thanh Liễu sờ sờ đầu hắn, treo chiếc rổ không dưới mái hiên, nói: Ta đi xem Hòe Hoa bà bà, cho bà một rổ hạt dẻ đệ hái, bà bà nói nhờ ta cám ơn đệ đấy.
Thành Tùng gãi gãi tóc, có chút ngượng ngùng, quay đầu lại ngồi xổm xuống gõ vỏ hạt dẻ.
Thanh Hà nói: Thân thể bà bà dạo này thế nào?
Thanh Liễu gật đầu: Rất tốt. Nói nói sang vấn đề khác, Tháng này chúng ta bện được bao nhiêu túi lưới? Chờ đại đường ca trở về đều nhờ huynh ấy cầm đổi bạc.
Thanh Hà đưa rổ cho nàng xem, nói: Sợi sắp hết, cũng bảo huynh ấy đổi chút sợi về.
Thanh Liễu gật gật đầu, lại vào nhà xem Lý Đại Sơn.
Lý Đại Sơn nằm trên giường ngủ, Chu thị ở bên cạnh sửa sang lại sợi tơ, nhìn có mấy phần tâm thần không yên.
Thanh Liễu nhìn sắc mặt bà lại tiều tụy hơn hôm qua mấy phần, trong lòng thở dài. Những lời Vương thị nói hôm qua, khẳng định khiến nương nàng dày vò đến bây giờ.
Một đầu là trượng phu cùng nhi tử, một đầu là hai đứa con gái, điều này khiến bà phải lấy hay bỏ thế nào. Huống hồ lời bà bà nói bà còn không dám nói với Lý Đại Sơn, sợ ông giận quá làm ra chuyện xuất, giống như lời đêm đó nói, thà rằng chết đi.
Nhưng nếu không nói, chính bà lại vặn không nổi bà bà, chẳng lẽ thật sự phải nhìn hai đứa con gái vào hố lửa hay sao?
Chu thị chỉ nghĩ vậy thôi trái tim liền vô cùng đau đớn, hốc mắt ửng hồng, cũng rốt cục không chảy ra được nước mắt. Nước mắt bà mấy ngày nay đã chảy hết rồi.
Thanh Liễu vốn không chuẩn bị nói, muốn đợi tin từ Lâm gia rồi lại cho nương biết, nhưng bây giờ không đành lòng nhìn bà đau khổ.
Nàng nhìn Lý Đại Sơn, nhỏ giọng bảo nương nàng đi phòng bếp, không có người khác nàng liền nói ra quyết định của mình cho bà nghe.
Chu thị nghe xong lắc đầu liên tục: Đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc... Sao con lại ngốc vậy chứ? Đi Lâm gia, đó là phải thủ tiết cả đời đấy!
Thanh Liễu nhẹ giọng an ủi bà, lặp lại lời nói với Hòe Hoa bà bà một lần, cuối cùng nói: Bà bà đã đi Lâm gia rồi, chờ người Lâm gia tới, việc này xem như là định ra. Nương, dù sao đã không thể đổi ý, không bằng chúng ta nghĩ kĩ. Chân của cha rất nhanh là có thể chữa trị, Thanh Hà cũng không cần làm thiếp cho người ta, ta đi Lâm gia ít nhất có thể áo cơm không lo, đây không phải là rất tốt sao?
Chu thị chỉ gạt nước mắt, khóc không thành tiếng, Đều tại ta... Đều do nương không bản sự...
Thanh Liễu khẽ nói: Loại chuyện này làm sao có thể trách nương, người đừng suy nghĩ nhiều. Nương, chúng ta gạt cha trước, đỡ cha biết lại khó chịu. Đợi mọi chuyện qua rồi, ngài lại từ từ nói với cha.
Chu thị nắm chặt tay nàng, nghẹn ngào nói không ra lời.
Ăm cơm xong, Chu thị ở trong bếp dọn dẹp, Thanh Liễu lấy cớ tìm kim chỉ vào phòng cha nương, tìm thiếp canh (trên có ghi ngày sinh tháng đẻ) của mình dấu trong ngực, chờ giữa trưa có rảnh liền mang theo một rổ hạt dẻ hôm qua vặt được ra cửa.
Hòe Hoa bà bà ở tại cuối thôn, bà cả đời cơ khổ, chưa từng gả cho người, bây giờ trên không có cha nương, dưới không có nhi nữ, thậm chí ngay cả huynh đệ tỷ muội cũng không có. Lại do bà làm là nghề liên quan đến người chết nên người trong thôn có chút sợ bà, bình thường nếu không có chuyện gì thì rất ít đến cửa.
Trước kia Thanh Liễu cũng có chút sợ bà, mãi đến có một lần Hòe Hoa bà bà vấp ngã trên núi, vừa khéo bị nàng gặp được đưa bà trở về, sau này lại do lo lắng đến cửa thăm vài lần, lúc này mới chậm rãi quen thuộc.
Đi men theo đường nhỏ, trên đường không đụng tới người nào, rất nhanh liền thấy nhà của Hòe Hoa bà bà.
Thanh Liễu đứng ngoài hàng rào gọi hai tiếng, nghe được bên trong có người đáp lại mới đẩy cửa trúc ra bước vào.
Hòe Hoa bà bà từ trong nhà đi ra, bà tuổi đã gần sáu mươi, thân thể lại rất khỏe mạnh, dáng người mặc dù lộ gầy, trái lại nhìn có mấy phần mạnh mẽ.
Bà híp mắt nhìn nhìn mới giãn ra nói: Là Thanh Liễu à.
Thanh Liễu cười đi lên bậc thang: Là ta, bà bà mấy ngày nay như thế nào?
Hòe Hoa bà bà dẫn nàng vào trong nhà, Ta còn có thể thế nào, như cũ thôi. Ngươi thì sao? Ta nghe nói nhà các ngươi...
Thanh Liễu đặt giỏ lên bàn, đỡ bà ngồi xuống, gật gật đầu, thấp giọng nói: Vâng, cha ta bị xe bò cán gãy chân, hiện vẫn đang nằm ở trên giường.
Hòe Hoa bà bà thở dài, Ta cũng không hay ra cửa, hai ngày nay mới nghe được tin, nha đầu, có phải bạc không đủ không? Lão bà tử đây ngược lại có chút ít, không bằng ngươi cầm trước.
Thanh Liễu vội vàng lắc đầu, Hòe Hoa bà bà lẻ loi một mình, bạc chính là toàn bộ chỗ dựa của bà, nếu cầm khoản tiền này, chỉ sợ lòng nàng cũng không yên ổn.
Bà bà, tiền của ngài thì ngài cứ giữ cẩn thận, trong nhà hiện đã nghĩ ra biện pháp.
Hòe Hoa bà bà nói: Lấy tính tình của nãi nãi ngươi, chỉ sợ không phải biện pháp tốt gì.
Thanh Liễu im lặng chốc lát, nói ra ý tưởng của Vương thị.
Aiz, nãi nãi của ngươi đó, bình thường thấy đối mấy cháu gái rất tốt, đến lúc quan trọng nhìn ra khác nhau ngay.
Lời này Thanh Liễu không tốt tiếp lời, vẫn giữ im lặng.
Hòe Hoa bà bà lại nói: Ý của ngươi thế nào?
Thanh Liễu lại hỏi: Bà bà, hôm qua ta nghe người ta nói Lam đại thiện nhân mời bà nói cho con trai ông ấy một mối minh hôn, phải không?
Hòe Hoa bà bà gật đầu, Không sai, chẳng lẽ trong nhà ngươi có ý hướng? Nhưng ta nhớ trong nhà ngươi cũng không có tỷ muội nào chết sớm mà.
Thanh Liễu khẽ cắn môi, ngồi xổm xuống trước mặt bà, ngửa đầu nhìn bà, Bà bà, ngài thấy ta thế nào?
Hòe Hoa bà bà sửng sốt, lúc phản ứng kịp, tăng cao âm lượng nói: Ngươi nha đầu này, đừng choáng váng, đây cũng không phải chuyện tốt gì!
Thanh Liễu kiên định nói: Ta đã nghĩ kĩ rồi. Trong nhà hiện như vậy, nãi nãi quyết định chủ ý muốn bán ta cùng Thanh Hà, mẫu thân không dám cho cha biết, sợ kích thích ông, chỉ sợ mấy ngày nữa hai chúng ta sẽ bị người Hoàng gia mang đi. Bà bà, nói thật với ngài, ta không sợ làm nô tì, nhưng không nghĩ về sinh kế ngày sau mà tùy tiện tìm một nam nhân để gả, chỉ sợ lại gặp phải một người như Dương gia. Huống hồ thiếp há lại dễ làm? Thanh Hà nhỏ như vậy, nào chịu nổi chủ nhà phu nhân chà xát? Ta chỉ có một muội muội, một đệ đệ, nếu không che chở bọn họ, vậy cần tỷ tỷ như ta làm gì?
Hòe Hoa bà bà nhìn nàng, Vậy chính ngươi thì sao? Ngươi có nghĩ tới chưa, nếu cùng người kết minh hôn, đời này phải chịu ở góa.
Thanh Liễu gật đầu: Ta cũng nghĩ đến rồi, tất cả mọi người nói Lâm gia là đại thiện nhân, nhà chúng ta cũng trồng vài mẫu của Lâm gia, đất nhà bọn họ, không chỉ giá thuê thấp hơn nhà khác một nửa, còn không cần chúng ta giao thuế ruộng. Người tốt như vậy, gia phong nhất định cũng không tệ. Nếu ta qua cửa, hẳn là sẽ không bị bắt nạt. Thủ tiết cả đời thì sao chứ? Chẳng lẽ không thủ tiết, gả cho người khác thì cuộc sống nhất định sẽ tốt hay sao? Bà bà, xin ngài giúp ta, bây giờ trong nhà thật sự không còn đường ra nào khác, hai ngày nay nãi nãi sẽ cho Hoàng gia câu trả lời thuyết phục, nếu chậm, chỉ sợ không giữ được Thanh Hà.
Hòe Hoa bà bà bình tĩnh nhìn nàng, cuối cùng thở dài một cái: Ngươi đứa nhỏ ngốc này, ngươi đã quyết định dứt khoát như vậy, vậy ta sẽ xem cho ngươi. Có đôi lời ngươi nói đúng rồi, Lâm gia đúng là nhà trong sạch, trong nhà nhân khẩu đơn giản, Lâm phu nhân cũng cực dễ nói chuyện, nếu ngươi gả qua sẽ không chịu khổ.
Thanh Liễu vui vẻ nói: Cám ơn bà bà!
Đừng cám ơn quá sớm, Hòe Hoa bà bà nói: Ta còn phải tính cho ngươi cùng đứa bé nhà họ Lâm kia nữa, nếu không hợp vậy cũng không có biện pháp. Ngươi đi về trước đi, lấy bát tự của ngươi đến.
Thanh Liễu vội lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đỏ, Ở đây rồi, ta đã mang tới. Xin bà bà giúp ta tính một quẻ, nếu ta cùng đại công tử bát tự không hợp thì phải là vận mệnh đã như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn.
Nàng sớm nghe người ta nói qua, kết minh hôn còn trịnh trọng hơn người bình thường thành thân, nếu hai người kết thân tướng mệnh không hợp, sẽ khiến gia đình không yên. Mặc dù nàng muốn kết thân này, nhưng không nghĩ hại người Lâm gia. Nếu lát nữa quẻ tướng không tốt thì nàng sẽ dẹp ý niệm này, chỉ coi như nàng cùng Thanh Hà nên có một kiếp này.
Hòe Hoa bà bà thấy nàng ngay cả cái này cũng đã chuẩn bị xong, sao có thể không biết nàng đã hạ quyết tâm, dốc hết toàn lực. Bà lắc đầu đứng lên, Ngươi ở đây chờ ta.
Nói xong liền tiến vào buồng trong.
Thanh Liễu biết bà muốn đi vào tính quẻ, đàng hoàng tử tế chờ ở phòng ngoài, trong lòng lại căng thẳng không yên.
Khoảng thời gian chờ đợi như là đi chịu chết, đợi nghe được cửa phòng trong vang lên, nàng vội dậy nghênh đón.
Sắc mặt Hòe Hoa bà bà tái nhợt hơn vừa rồi không ít, Thanh Liễu không lập tức hỏi bà kết quả thế nào, đỡ người đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lại rót một ly trà đưa đến bên tay bà.
Hòe Hoa bà bà uống trà, tựa lưng vào ghế ngồi, thật dài thở ra một hơi.
Thanh Liễu căng thẳng nhìn bà.
Hòe Hoa bà bà nhìn nàng một cái, lắc đầu thở dài: Nha đầu ngốc, như nguyện của ngươi, lát nữa ta phải đi Lâm gia một chuyến.
Thật ạ?! Thanh Liễu mừng rỡ khuôn nguôi, Làm phiền bà bà!
Hòe Hoa bà bà bất đắc dĩ cười cười, Chỉ có cô nương ngốc như ngươi, biết rõ phải đi thủ tiết còn vui vẻ như vậy.
Thanh Liễu bỏ xuống được một mối tâm sự lớn, nụ cười trên mặt cũng buông lỏng chút, nói: Với ta mà nói thủ tiết lại không phải chuyện cực khổ gì.
Nàng nghĩ nghĩ, có chút lo lắng lại hỏi: Bà bà, ta cùng đại công tử bát tự thật sự hợp à?
Nghe nàng hỏi vậy, Hòe Hoa bà bà tức giận nói: Ta nói hợp là hợp, ngươi một tiểu nha đầu, dám nghi ngờ ta?
Thanh Liễu vội nói: Ý ta không phải vậy, ta chỉ là lo lắng, nếu không quá thích hợp lại quấy rối âm hồn đại công tử không được an bình, khiến Lâm gia gia đình không yên, vậy không phải là lỗi của ta hay sao?
Sắc mặt Hòe Hoa bà bà tốt hơn chút, nói: Ngươi đó, chính mình tự thân cũng khó bảo toàn, còn có thời gian đi lo cho nhà người ta?
Thanh Liễu nói: Nếu không liên quan đến ta, ta tự nhiên sẽ không lo lắng.
Nhưng nếu bởi nàng mà lên, trong lòng nàng làm sao có thể an?
Hòe Hoa bà bà liền lắc đầu.
Thanh Liễu lại nói chuyện với bà thêm chốc lát, nghĩ đến ở nhà còn có việc phải làm lại cám ơn bà lần nữa rồi trở về.
Sau phải làm chính là ở nhà chờ tin của bà bà.
Nàng về đến nhà, Chu thị đang ở trong phòng dệt vải, Thanh Hà ngồi ở ngưỡng cửa bện túi lưới, Thanh Tùng thì cầm búa nhỏ gõ xác ngoài của hạt dẻ hôm qua mang về.
Thanh Tùng vừa thấy nàng vào sân liền chào đón: Đại tỷ, tỷ vừa đi đâu về vậy?
Thanh Liễu sờ sờ đầu hắn, treo chiếc rổ không dưới mái hiên, nói: Ta đi xem Hòe Hoa bà bà, cho bà một rổ hạt dẻ đệ hái, bà bà nói nhờ ta cám ơn đệ đấy.
Thành Tùng gãi gãi tóc, có chút ngượng ngùng, quay đầu lại ngồi xổm xuống gõ vỏ hạt dẻ.
Thanh Hà nói: Thân thể bà bà dạo này thế nào?
Thanh Liễu gật đầu: Rất tốt. Nói nói sang vấn đề khác, Tháng này chúng ta bện được bao nhiêu túi lưới? Chờ đại đường ca trở về đều nhờ huynh ấy cầm đổi bạc.
Thanh Hà đưa rổ cho nàng xem, nói: Sợi sắp hết, cũng bảo huynh ấy đổi chút sợi về.
Thanh Liễu gật gật đầu, lại vào nhà xem Lý Đại Sơn.
Lý Đại Sơn nằm trên giường ngủ, Chu thị ở bên cạnh sửa sang lại sợi tơ, nhìn có mấy phần tâm thần không yên.
Thanh Liễu nhìn sắc mặt bà lại tiều tụy hơn hôm qua mấy phần, trong lòng thở dài. Những lời Vương thị nói hôm qua, khẳng định khiến nương nàng dày vò đến bây giờ.
Một đầu là trượng phu cùng nhi tử, một đầu là hai đứa con gái, điều này khiến bà phải lấy hay bỏ thế nào. Huống hồ lời bà bà nói bà còn không dám nói với Lý Đại Sơn, sợ ông giận quá làm ra chuyện xuất, giống như lời đêm đó nói, thà rằng chết đi.
Nhưng nếu không nói, chính bà lại vặn không nổi bà bà, chẳng lẽ thật sự phải nhìn hai đứa con gái vào hố lửa hay sao?
Chu thị chỉ nghĩ vậy thôi trái tim liền vô cùng đau đớn, hốc mắt ửng hồng, cũng rốt cục không chảy ra được nước mắt. Nước mắt bà mấy ngày nay đã chảy hết rồi.
Thanh Liễu vốn không chuẩn bị nói, muốn đợi tin từ Lâm gia rồi lại cho nương biết, nhưng bây giờ không đành lòng nhìn bà đau khổ.
Nàng nhìn Lý Đại Sơn, nhỏ giọng bảo nương nàng đi phòng bếp, không có người khác nàng liền nói ra quyết định của mình cho bà nghe.
Chu thị nghe xong lắc đầu liên tục: Đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc... Sao con lại ngốc vậy chứ? Đi Lâm gia, đó là phải thủ tiết cả đời đấy!
Thanh Liễu nhẹ giọng an ủi bà, lặp lại lời nói với Hòe Hoa bà bà một lần, cuối cùng nói: Bà bà đã đi Lâm gia rồi, chờ người Lâm gia tới, việc này xem như là định ra. Nương, dù sao đã không thể đổi ý, không bằng chúng ta nghĩ kĩ. Chân của cha rất nhanh là có thể chữa trị, Thanh Hà cũng không cần làm thiếp cho người ta, ta đi Lâm gia ít nhất có thể áo cơm không lo, đây không phải là rất tốt sao?
Chu thị chỉ gạt nước mắt, khóc không thành tiếng, Đều tại ta... Đều do nương không bản sự...
Thanh Liễu khẽ nói: Loại chuyện này làm sao có thể trách nương, người đừng suy nghĩ nhiều. Nương, chúng ta gạt cha trước, đỡ cha biết lại khó chịu. Đợi mọi chuyện qua rồi, ngài lại từ từ nói với cha.
Chu thị nắm chặt tay nàng, nghẹn ngào nói không ra lời.
/74
|