Tiết thị nghe xong sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy không phải thật.
Con trai của bà bà biết, cho dù tính tình có chút trẻ con, nhưng lại không phải kẻ thô bạo vô lễ, làm sao có thể không duyên không cớ đánh người? Huống chi đánh còn là vợ mình, Lâm gia bọn họ chưa bao giờ có chuyện như vậy.
Nhưng bà nhìn biểu hiện của Thanh Liễu cũng không phải là đang nói dối liền có lòng muốn hỏi rõ ràng, đợi bà tập trung nhìn kỹ mới phát hiện cánh tay Thanh Liễu để trần, cả người núp ở trong chăn, nhìn không rõ lắm, nhưng ước chừng cũng có thể đoán được hẳn là ở trần.
Hai cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, trên cổ tay có dấu tay tím bầm, trên bờ vai mượt mà đầy là dấu hồng.
Tiết thị nhìn trái tim đập mạnh, lại nhìn sắc mặt Thanh Liễu, chỉ thấy mặt nàng mặc dù tiều tụy nhưng khóe mắt đỏ ửng, đầu lông mày hàm xuân.
Lúc này bà mới chú ý đến đệm chăn xốc xếch trên giường, quần áo tùy ý để cuối giường cùng với hương vị mập mờ như có như không trong phòng.
Đây rõ ràng là, rõ ràng là…
Mặt Tiết thị bỗng nhiên cũng đỏ lên, muốn hỏi nhưng nói không nên lời.
Vừa rồi bà thấy Thanh Liễu không qua ăn cơm mới hỏi Lâm Trạm đến một mình.
Lâm Trạm nói thân thể vợ hắn không thoải mái, muốn ăn ở trong phòng.
Trong lòng Tiết thị lập tức hơi có nghi ngờ, buổi trưa ăn cơm vẫn còn tốt, sao buổi chiều đã không thoải mái rồi? Bà biết Thanh Liễu không phải người yêu kiều giả vờ giả vịt, nàng không đến dùng cơm, một là thật sự không thoải mái, hai chính là lại bị con bà cắn sưng miệng như lần trước, ngượng ngùng ra cửa vì thế liền đi qua xem, ai ngờ làm bà dụng phải loại chuyện này.
Tiết thị không biết nên nói cái gì mới phải, ban ngày ban mặt Trạm nhi sao lại càn rỡ vậy chứ?
Hơn nữa nhìn vợ hắn cả người đầy dấu vết, chỉ sợ không phải một lần hai lần là có thể như vậy.
Thanh Liễu chỉ cúi đầu khóc kể một câu, sau đó cúi đầu gạt nước mắt.
Tiết thị nhìn nàng, đột nhiên nghĩ đến con dâu vừa nói gì cơ? Nàng nói Lâm Trạm đánh nàng?
Trong lòng Tiết thị đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ đứa nhỏ ngốc này đến bây giờ còn không biết xảy ra chuyện gì?
Bà lại nghĩ nghĩ, nếu Thanh Liễu thật sự không hề biết gì hết cũng không tính là ngạc nhiên.
Dù sao lúc trước nàng gả đến là kết minh hôn với Lâm Trạm, bà thông gia rất có khả năng không dạy cho nàng việc khuê phòng. Đứa nhỏ này tâm tư lại đơn thuần, sẽ càng không từ chỗ khác biết được loại chuyện này cho nên mới cảm thấy Trạm nhi bắt nạt nàng là đánh nàng.
Nghĩ đến đây Tiết thị là vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười. Hôm qua bà mới lo lắng con không biết gì, kết quả bây giờ con biết, lại phát hiện con dâu cái gì cũng không biết.
Loại chuyện này nên nói như thế nào đây?
Theo lý là muốn bà thông gia nói, nhưng lúc này có cho bà thêm cái mặt bà cũng không không biết ngại đi mời người qua đây.
Con trai mình làm ra loại chuyện này, bà nào có mặt đi nói với bà thông gia?
Nhưng nếu không nói, sợ là đứa nhỏ Thanh Liễu này ủy khuất đến hỏng. Huống chi sau này vợ chồng son hai người còn muốn qua ngày, cũng không thể để hai người bởi chuyện này là sinh hiềm khích.
Tiết thị nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có chính bà nói với Thanh Liễu.
Tiết thị ho nhẹ một tiếng, đứng dậy cầm lấy áo khoác bên mép giường phủ thêm cho Thanh Liễu.
Thanh Liễu thế mới phát hiện hai cánh tay trần của mình còn lộ ở bên ngoài, vội vén chăn lên đút vào, chỉ lộ gương mặt, mặt đỏ rần không dám nhìn Tiết thị.
Khi nàng vén chăn lên Tiết thị vô tình nhìn qua một cái, chỉ thấy trên cơ thể trắng như tuyết kia tràn đầy là dấu hồng, trên ngực thậm chí còn có mấy dấu răng cùng dấu tay, nhìn mà tim bà nhảy dựng lên.
Trạm nhi lần này thật đúng là có chút quá, tuyệt không biết chăm sóc vợ mình lần đầu, như một con trâu húc về phía trước, khó trách Thanh Liễu hiểu lầm.
Tiết thị giơ tay vén tóc Thanh Liễu qua sau tai, sờ lên gò má nàng, nhẹ nói: “Bé ngoan, để con chịu ủy khuất rồi, tí nữa ta sẽ bảo cha con phạt A Trạm, xả giận cho con.”
Hốc mắt Thanh Liễu đỏ lên, khẽ lắc đầu.
Tiết thị lại gắng bình tĩnh nói: “Có điều chuyện này cũng là nương làm không đúng, không có nói rõ với con. Chuyện A Trạm làm vừa rồi không phải là đánh con, mà là chuyện mà vợ chồng nào cũng phải làm, chỉ có như vậy mới có đứa nhỏ.”
Thanh Liễu nghe vậy trợn to mắt, trước đó lâm Trạm cũng nói đây là chuyện vợ chồng phải làm nhưng nàng không tin, cảm thấy hắn chỉ là kiếm cớ bắt nạt nàng, bây giờ nghe Tiết thị nói như vậy, nàng có chút bối rối.
Chẳng lẽ đây là thật?
Nhưng là vì sao sinh con lại phải làm chuyện xấu hổ như vậy? Khó nói giữa vợ chồng đều là như vậy sao? Các nàng đều chịu kiểu gì nhỉ?
Tiết thị nói ra mở đầu, lời sau đó liền nói dễ hơn.
Thanh Liễu càng nghe mắt trợn càng to, càng nghe mặt càng đỏ, cuối cùng không nói được lời gì, chỉ đỡ khuôn mặt đỏ rực như sắp bốc cháy, ngây ngốc luôn rồi.
Tiết thị nói xong, trong lòng thở ra, thật ra bà cũng là kiên trì dạy chứ trong lòng xấu hổ đến không chịu nổi. Trách chỉ trách con trai ngốc kia của bà, làm ra chuyện này làm bà đến giải quyết, quả thực là xấu hổ chết mặt già của bà rồi.
Bà nhìn Thanh Liễu, lại muốn lắc đầu than thở.
Con trai ngốc xứng con dâu ngốc bà đã có thể nghĩ ra nếu ngày hôm qua bà không đột nhiên nghĩ đến việc này, cho con mấy quyển sách để xem, bà chỉ sợ lúc còn sống cũng đừng nghĩ ôm được con của hai người bọn họ.
Con của bà, nói không chừng thật đúng là có thể làm ra chuyện ngốc ngã lộn nhào ở trên giường cho con dâu xem.
Ngoài cửa có bóng người lóe lên, Tiết thị mắt sắc, biết là con của minh trốn trốn tránh tránh ở bên ngoài, bà tức giận nói: “Ở bên ngoài làm gì? Còn không bưng cơm của Thanh Liễu vào đây?”
Lâm Trạm liền chậm rì rì bước vào, tay xách hộp đồ ăn, hắn thử nhìn về phía Thanh Liễu, thấy nàng đang ngẩn người không để ý đến mình, không khỏi có chút ủ rũ. Lại quay đầu qua nói với nương mình: “Nương, chỗ cha đang chờ ngài ăn cơm, ngài đo trước đi.”
Tiết thị cũng muốn để ợ chồng son hai người tự nói chuyện với nhau liền đứng lên, nới với Thanh Liễu: “Liễu nhi, mặc kệ có chuyện gì cũng không lớn bằng ăn cơm, cũng không thể để mình đói bụng. Trong lòng con còn khí, đợi ngày mai nương ra cho con, bây giờ cứ ăn cơm trước đã, ban đêm nghỉ ngơi cho khỏe.”
Bà thấy Thanh Liễu gật đầu, lại phụng phịu nói với Lâm Trạm: “Phục vụ vợ con ăn cơm cho tốt vào, nếu lại bắt nạt con bé ta sẽ bảo cha con thu thập con.”
Lâm Trạm ngoan ngoãn gật đầu, vợ đều không để ý hắn, hắn làm sao còn bắt nạt nàng.
Tiết thị đi rồi, trong phòng nhất thời không ai nói chuyện.
Lâm Trạm đóng kỹ cửa phòng, đợi trong phòng không còn ai khác hắn lập tức tiến lên, cười làm lành thấp giọng nói: “Vợ, chúng ta ăn cơm trước đi, chờ nàng ăn xong rồi ta ngồi yên cho nàng đánh thỏa thích, xin nàng bớt giận, được không?”
Thanh Liễu liếc hắn, vừa rồi lúc bắt nạt nàng hung ác như một con sói, bây giờ xin lỗi nàng lại như một con chó to quẫy quẫy đuôi.
Thật ra nàng nghe Tiết thị nói một hồi ủy khuất trong lòng đã tan hơn nửa, dù sao vợ chồng khác đều làm như vậy, Lâm Trạm chưa được tính là trêu cợt nàng, có điều nàng vẫn cảm thấy trong ngực vẫn buồn bực không tan.
Cho dù là vì sinh con, người này cũng không nên như vậy.
Lúc đó nàng đều đã khóc cầu xin hắn bao lâu? Chỉ thấy hắn càng thêm tệ hơn chứ không thấy hắn buông tha nàng.
Nếu bây giờ hắn hơi nói hai câu tốt liền cho hắn xem sắc mặt tốt, về sau chỉ sợ hắn bắt nạt càng hăng.
Thanh Liễu trong lòng suy nghĩ, ít nhất hôm nay, cả buổi tối đều không nói chuyện với hắn mới được!
Con trai của bà bà biết, cho dù tính tình có chút trẻ con, nhưng lại không phải kẻ thô bạo vô lễ, làm sao có thể không duyên không cớ đánh người? Huống chi đánh còn là vợ mình, Lâm gia bọn họ chưa bao giờ có chuyện như vậy.
Nhưng bà nhìn biểu hiện của Thanh Liễu cũng không phải là đang nói dối liền có lòng muốn hỏi rõ ràng, đợi bà tập trung nhìn kỹ mới phát hiện cánh tay Thanh Liễu để trần, cả người núp ở trong chăn, nhìn không rõ lắm, nhưng ước chừng cũng có thể đoán được hẳn là ở trần.
Hai cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, trên cổ tay có dấu tay tím bầm, trên bờ vai mượt mà đầy là dấu hồng.
Tiết thị nhìn trái tim đập mạnh, lại nhìn sắc mặt Thanh Liễu, chỉ thấy mặt nàng mặc dù tiều tụy nhưng khóe mắt đỏ ửng, đầu lông mày hàm xuân.
Lúc này bà mới chú ý đến đệm chăn xốc xếch trên giường, quần áo tùy ý để cuối giường cùng với hương vị mập mờ như có như không trong phòng.
Đây rõ ràng là, rõ ràng là…
Mặt Tiết thị bỗng nhiên cũng đỏ lên, muốn hỏi nhưng nói không nên lời.
Vừa rồi bà thấy Thanh Liễu không qua ăn cơm mới hỏi Lâm Trạm đến một mình.
Lâm Trạm nói thân thể vợ hắn không thoải mái, muốn ăn ở trong phòng.
Trong lòng Tiết thị lập tức hơi có nghi ngờ, buổi trưa ăn cơm vẫn còn tốt, sao buổi chiều đã không thoải mái rồi? Bà biết Thanh Liễu không phải người yêu kiều giả vờ giả vịt, nàng không đến dùng cơm, một là thật sự không thoải mái, hai chính là lại bị con bà cắn sưng miệng như lần trước, ngượng ngùng ra cửa vì thế liền đi qua xem, ai ngờ làm bà dụng phải loại chuyện này.
Tiết thị không biết nên nói cái gì mới phải, ban ngày ban mặt Trạm nhi sao lại càn rỡ vậy chứ?
Hơn nữa nhìn vợ hắn cả người đầy dấu vết, chỉ sợ không phải một lần hai lần là có thể như vậy.
Thanh Liễu chỉ cúi đầu khóc kể một câu, sau đó cúi đầu gạt nước mắt.
Tiết thị nhìn nàng, đột nhiên nghĩ đến con dâu vừa nói gì cơ? Nàng nói Lâm Trạm đánh nàng?
Trong lòng Tiết thị đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ đứa nhỏ ngốc này đến bây giờ còn không biết xảy ra chuyện gì?
Bà lại nghĩ nghĩ, nếu Thanh Liễu thật sự không hề biết gì hết cũng không tính là ngạc nhiên.
Dù sao lúc trước nàng gả đến là kết minh hôn với Lâm Trạm, bà thông gia rất có khả năng không dạy cho nàng việc khuê phòng. Đứa nhỏ này tâm tư lại đơn thuần, sẽ càng không từ chỗ khác biết được loại chuyện này cho nên mới cảm thấy Trạm nhi bắt nạt nàng là đánh nàng.
Nghĩ đến đây Tiết thị là vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười. Hôm qua bà mới lo lắng con không biết gì, kết quả bây giờ con biết, lại phát hiện con dâu cái gì cũng không biết.
Loại chuyện này nên nói như thế nào đây?
Theo lý là muốn bà thông gia nói, nhưng lúc này có cho bà thêm cái mặt bà cũng không không biết ngại đi mời người qua đây.
Con trai mình làm ra loại chuyện này, bà nào có mặt đi nói với bà thông gia?
Nhưng nếu không nói, sợ là đứa nhỏ Thanh Liễu này ủy khuất đến hỏng. Huống chi sau này vợ chồng son hai người còn muốn qua ngày, cũng không thể để hai người bởi chuyện này là sinh hiềm khích.
Tiết thị nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có chính bà nói với Thanh Liễu.
Tiết thị ho nhẹ một tiếng, đứng dậy cầm lấy áo khoác bên mép giường phủ thêm cho Thanh Liễu.
Thanh Liễu thế mới phát hiện hai cánh tay trần của mình còn lộ ở bên ngoài, vội vén chăn lên đút vào, chỉ lộ gương mặt, mặt đỏ rần không dám nhìn Tiết thị.
Khi nàng vén chăn lên Tiết thị vô tình nhìn qua một cái, chỉ thấy trên cơ thể trắng như tuyết kia tràn đầy là dấu hồng, trên ngực thậm chí còn có mấy dấu răng cùng dấu tay, nhìn mà tim bà nhảy dựng lên.
Trạm nhi lần này thật đúng là có chút quá, tuyệt không biết chăm sóc vợ mình lần đầu, như một con trâu húc về phía trước, khó trách Thanh Liễu hiểu lầm.
Tiết thị giơ tay vén tóc Thanh Liễu qua sau tai, sờ lên gò má nàng, nhẹ nói: “Bé ngoan, để con chịu ủy khuất rồi, tí nữa ta sẽ bảo cha con phạt A Trạm, xả giận cho con.”
Hốc mắt Thanh Liễu đỏ lên, khẽ lắc đầu.
Tiết thị lại gắng bình tĩnh nói: “Có điều chuyện này cũng là nương làm không đúng, không có nói rõ với con. Chuyện A Trạm làm vừa rồi không phải là đánh con, mà là chuyện mà vợ chồng nào cũng phải làm, chỉ có như vậy mới có đứa nhỏ.”
Thanh Liễu nghe vậy trợn to mắt, trước đó lâm Trạm cũng nói đây là chuyện vợ chồng phải làm nhưng nàng không tin, cảm thấy hắn chỉ là kiếm cớ bắt nạt nàng, bây giờ nghe Tiết thị nói như vậy, nàng có chút bối rối.
Chẳng lẽ đây là thật?
Nhưng là vì sao sinh con lại phải làm chuyện xấu hổ như vậy? Khó nói giữa vợ chồng đều là như vậy sao? Các nàng đều chịu kiểu gì nhỉ?
Tiết thị nói ra mở đầu, lời sau đó liền nói dễ hơn.
Thanh Liễu càng nghe mắt trợn càng to, càng nghe mặt càng đỏ, cuối cùng không nói được lời gì, chỉ đỡ khuôn mặt đỏ rực như sắp bốc cháy, ngây ngốc luôn rồi.
Tiết thị nói xong, trong lòng thở ra, thật ra bà cũng là kiên trì dạy chứ trong lòng xấu hổ đến không chịu nổi. Trách chỉ trách con trai ngốc kia của bà, làm ra chuyện này làm bà đến giải quyết, quả thực là xấu hổ chết mặt già của bà rồi.
Bà nhìn Thanh Liễu, lại muốn lắc đầu than thở.
Con trai ngốc xứng con dâu ngốc bà đã có thể nghĩ ra nếu ngày hôm qua bà không đột nhiên nghĩ đến việc này, cho con mấy quyển sách để xem, bà chỉ sợ lúc còn sống cũng đừng nghĩ ôm được con của hai người bọn họ.
Con của bà, nói không chừng thật đúng là có thể làm ra chuyện ngốc ngã lộn nhào ở trên giường cho con dâu xem.
Ngoài cửa có bóng người lóe lên, Tiết thị mắt sắc, biết là con của minh trốn trốn tránh tránh ở bên ngoài, bà tức giận nói: “Ở bên ngoài làm gì? Còn không bưng cơm của Thanh Liễu vào đây?”
Lâm Trạm liền chậm rì rì bước vào, tay xách hộp đồ ăn, hắn thử nhìn về phía Thanh Liễu, thấy nàng đang ngẩn người không để ý đến mình, không khỏi có chút ủ rũ. Lại quay đầu qua nói với nương mình: “Nương, chỗ cha đang chờ ngài ăn cơm, ngài đo trước đi.”
Tiết thị cũng muốn để ợ chồng son hai người tự nói chuyện với nhau liền đứng lên, nới với Thanh Liễu: “Liễu nhi, mặc kệ có chuyện gì cũng không lớn bằng ăn cơm, cũng không thể để mình đói bụng. Trong lòng con còn khí, đợi ngày mai nương ra cho con, bây giờ cứ ăn cơm trước đã, ban đêm nghỉ ngơi cho khỏe.”
Bà thấy Thanh Liễu gật đầu, lại phụng phịu nói với Lâm Trạm: “Phục vụ vợ con ăn cơm cho tốt vào, nếu lại bắt nạt con bé ta sẽ bảo cha con thu thập con.”
Lâm Trạm ngoan ngoãn gật đầu, vợ đều không để ý hắn, hắn làm sao còn bắt nạt nàng.
Tiết thị đi rồi, trong phòng nhất thời không ai nói chuyện.
Lâm Trạm đóng kỹ cửa phòng, đợi trong phòng không còn ai khác hắn lập tức tiến lên, cười làm lành thấp giọng nói: “Vợ, chúng ta ăn cơm trước đi, chờ nàng ăn xong rồi ta ngồi yên cho nàng đánh thỏa thích, xin nàng bớt giận, được không?”
Thanh Liễu liếc hắn, vừa rồi lúc bắt nạt nàng hung ác như một con sói, bây giờ xin lỗi nàng lại như một con chó to quẫy quẫy đuôi.
Thật ra nàng nghe Tiết thị nói một hồi ủy khuất trong lòng đã tan hơn nửa, dù sao vợ chồng khác đều làm như vậy, Lâm Trạm chưa được tính là trêu cợt nàng, có điều nàng vẫn cảm thấy trong ngực vẫn buồn bực không tan.
Cho dù là vì sinh con, người này cũng không nên như vậy.
Lúc đó nàng đều đã khóc cầu xin hắn bao lâu? Chỉ thấy hắn càng thêm tệ hơn chứ không thấy hắn buông tha nàng.
Nếu bây giờ hắn hơi nói hai câu tốt liền cho hắn xem sắc mặt tốt, về sau chỉ sợ hắn bắt nạt càng hăng.
Thanh Liễu trong lòng suy nghĩ, ít nhất hôm nay, cả buổi tối đều không nói chuyện với hắn mới được!
/74
|