Khách nhân đi rồi, Chu thị ở dưới bếp dọn dẹp, Thanh Hà thì kéo Thanh Liễu trở về phòng.
Nàng đóng cửa, nhìn trái nhìn phải một rồi mới thấp giọng nói: A tỷ, người nhà kia có bắt nạt tỷ không?
Thanh Liễu bật cười: Bọn họ cũng không phải ác bá, sao lại sẽ bắt nạt ta?
Thanh Hà nói: Những nhà giàu đó không phải đều như vậy sao?
Thanh Liễu vỗ vỗ tay nàng, Yên tâm đi, Lâm gia không giống với nhà khác, ta có thể cảm giác được.
Thanh Hà nói: Có đôi khi cảm giác chưa chắc đã đúng, tỷ xem nãi nãi của chúng ta đó, không phải cũng vậy hay sao?
Thanh Liễu im lặng một lúc lâu, hỏi: Thanh Hà, có phải muội có chút oán nãi nãi phải không?
Thanh Hà hốc mắt đỏ ửng nhìn nàng, Ta vẫn cho rằng nãi nãi thật lòng yêu thương chúng ta, không nghĩ tới...
Thanh Liễu than nhẹ, không muốn nàng quá câu chấp, khuyên nhủ: Nãi nãi đúng là thương chúng ta, nhưng trong lòng bà càng yêu thương cháu trai hơn, nếu muội nghĩ rõ thì sẽ không khó chịu. Mặc kệ như thế nào, xưa nay bà đều chưa từng thua thiệt chúng ta, hơn nữa chuyện đó cũng là vì cha, không phải là tâm tư riêng của bà, nói đến cùng bà cũng không có gì sai.
Thanh Hà trừng to đôi mắt đỏ hồng, Ta biết chuyện này không thể tính là lỗi của bà, nhưng ta vẫn không thể chấp nhận.
Thanh Liễu liền nói: Không thể chấp nhận cũng được, chỉ là ngoài mặt vẫn phải không có trở ngại, bằng không người khác sẽ không nói bà không đúng mà sẽ chỉ nói muội không nghe lời trưởng bối. Muội còn muốn làm mai đấy, không thể bị người khác làm hỏng thanh danh.
Nghe nàng nhắc đến chuyện này mặt Thanh Hà hơi đỏ lên, đến cùng vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá.
Thanh Liễu cười cười không lại tiếp tục đề tài này, Dây bện trong nhà còn không? Mang cho ta một ít đi.
Thanh Hà ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: Tỷ muốn cái đó làm gì? Còn muốn bện dây à?
Đúng vậy, Thanh Liễu gật gật đầu, Bằng không ta đây một ngày lại một ngày chuyện gì cũng không làm, thật sự sẽ thành người lười mất. Ta muốn làm cho mỗi người trong Lâm gia một túi lưới.
Thanh Hà hơi nhăn mày, có chút bận tâm: Nhà bọn họ có tiền như vậy muốn gì mà không có, có khi nào chướng mắt những vật như này của chúng ta không?
Thanh Liễu nói: Không sao, ta thấy bọn họ không giống người như vậy. Huống chi ta tặng người là tâm ý của ta, có tâm ý trong lòng ta mới có thể không có trở ngại.
Thanh Hà gật gật đầu cũng không hỏi thêm gì nữa, đứng dậy giúp nàng sửa sang lại dây bện.
Thanh Liễu lại đi phòng bếp tìm Chu thị.
Nương, ta thấy Thanh Hà qua năm cũng đã mười lăm tuổi, trong nhà nên giúp nàng xem xem mới phải.
Chu thị nói: Ta đang có ý đó đây, trước đó vì chân của cha con mà trễ nãi, giờ cha con sắp khỏi rồi, sau chính là chuyện của Thanh Hà.
Thanh Liễu gật gật đầu, lại nói: Thanh Hà tuy rằng bình thường không nói nhiều nhưng chính nàng cũng có chủ ý, nếu ngài coi trọng gia đình nào cũng phải hỏi qua ý kiến của nàng mới được.
Chu thị nói: Ta biết mà. Bà tổng cộng chỉ có hai khuê nữ, một người ở góa, còn lại một người bất luận như thế nào cũng muốn nàng trôi qua vui vẻ.
Trước cơm tối, xe ngựa Lâm gia đến đón nàng.
Cả nhà lưu luyến không rời tiễn nàng đến ngoài cửa, Thanh Liễu quay đầu bảo mọi người dừng lại, nói: Nương, ta sẽ thường xuyên về nhà thăm ngài cùng cha, hai nhà chúng ta cách nhau gần, trong nhà nếu có chuyện gì cứ đến gọi ta một tiếng là được.
Chu thị gật đầu, nàng quay sang nói với Thanh Hà: Nương phải chăm sóc cha, chuyện trong nhà cần muội san sẻ nhiều. Túi lưới đó có rảnh thì bện mấy cái, không rảnh cũng đừng làm, đừng để mệt đến mình.
Ta biết, A tỷ.
Cuối cùng Thanh Liễu nhìn về phía Thanh Tùng, vuốt đầu của hắn nói: Đệ là tiểu nam tử hán trong nhà, phải giúp cha bảo vệ nương cùng nhị tỷ, biết không?
Thanh Tùng thật mạnh gật đầu, Đại tỷ, ta sẽ nhanh lớn lên bảo vệ mọi người!
Thanh Liễu cười cười, tạm biệt người nhà, lên xe đi rồi.
Nàng về chuyến này người trong thôn đều nhìn thấy. Trước đó thấy nàng phải thủ tiết mọi người cảm thấy nàng đáng thương, đồng tình nàng. Trước mắt thấy nàng mặc lăng la tơ lụa, ngồi xe ngựa to, nghiễm nhiên là một thiếu phu nhân nhà giàu, không ít người trong lòng lại có chút ghen tuông.
Sau khi từ nhà mẹ đẻ trở về trong lòng Thanh Liễu liền an định rất nhiều. Nàng lại tìm việc cho mình làm, mỗi ngày trừ bồi Tiết thị nói chuyện ra thì chính là ở trong sân của mình nghiên cứu chế tạo nhiều kiểu túi lưới mới, không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây, trước đó loại cảm giác mê mang phảng phất như không chạm được xuống đất cũng phai nhạt rất nhiều.
Đến khi cả nhà Lâm Hồng từ nhạc gia trở về, nàng lại càng không có thời gian rảnh. Lâm Thụy tiểu gia hỏa kia không biết vì sao lại đặc biệt thích chạy đến sân của nàng, mỗi lần đến liền kề cận không đi, bởi vậy nàng cùng Cẩm nương cũng từ từ quen thuộc.
Nhà mẹ đẻ Cẩm nương ở trong huyện cũng là nhà giàu có, trong nhà có mấy cửa tiệm, trong số của hồi môn của nàng còn có một gian son phấn. Có điều Cẩm nương đối chuyện trong cửa hàng cũng không mấy để ý, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào mới có thể chiếu sách thuốc cổ truyền phối mấy màu sắc ném cho người trong cửa hàng đi làm. Nàng đối thi họa cảm thấy hứng thú hơn, có khi đến chỗ Thanh Liễu trên tay đều cầm quyển sách.
Khó là vì hai người các nàng một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, một người không biết chữ lại có thể dính vào một khối, quân hệ còn dần dần thân cận.
Hai nàng dâu không có hiềm khích, gia đình lại an bình, tâm tình Tiết thị cũng ngày càng sáng sủa, trong nhà nhất thời hòa thuận vui vẻ.
Đảo mắt đến gần cuối năm, nhà bình thường lúc này đã bắt đầu bận rộn, trừ dọn dẹp nhà cửa, hiến tế tổ tiên, giết heo giết gà.
Lâm gia có người làm, rất nhiều chuyện không cần Tiết thị tự mình đi làm, có điều theo các nhà đưa lễ mừng năm mới đến bà cũng phải chuẩn bị lại lễ, lại có hộ nông dân mướn ruộng đất của Lâm gia đưa tạ lễ tới, bà không thiếu được phải đích thân tiếp đón. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn bà cũng bận tối mày tối mặt.
Bà vốn có ý để hai con dâu đến giúp đỡ, nhưng tâm tư Cẩm nương không ở đây, Thanh Liễu trái lại có lòng muốn giúp đỡ, nhưng nàng ngay cả danh mục quà tặng cũng xem không hiểu, chỉ có thể giúp đỡ sửa sang lại vật phẩm, giúp việc.
Chiều hôm đó Tiết thị mệt đến liệt ở trên ghế không muốn nhúc nhích.
Lâm lão gia không khỏi đau lòng, ngồi bên cạnh giúp bà đấm lưng bóp vai.
Tiết thị nói: Ta thấy Cẩm nương thật sự không có tâm tư kia còn chưa tính, nhưng đứa nhỏ Thanh Liễu này mặc dù không biết chữ, tâm tư còn tính linh hoạt, chỉ điểm một chút là biết, chờ qua thời gian bận rộn này để Cẩm nương dạy nàng biết chữ, ta lại nhìn hai năm, nếu nàng đúng là một đứa nhỏ ngoan, chuyện trong nhà ta cũng chầm chậm dạy cho nàng, ông thấy thế nào?
Mặc dù trước mắt bà rất vừa lòng Thanh Liễu, nhưng đến cùng nàng mới vào cửa chưa được một tháng, bản tính chưa thấu, không dám vội vàng giao việc nhà đến trong tay nàng.
Lâm lão gia nói: Bà quyết định là được rồi.
Tiết thị gật gật đầu, lại thở dài: Đáng tiếc nhà chúng ta người lớn đơn bạc, chờ sau này Hồng nhi nếu có thể lại sinh thêm một đứa, để Thụy nhi làm con thừa tự cho Trạm nhi. Nếu không có đứa nhỏ khác, Thụy nhi cũng gọi Thanh Liễu là đại nương nhiều lần như vậy, sau này để thằng bé phụng dưỡng đại nương hắn hết quãng đời còn lại, nó hẳn là sẽ không nói gì.
Lâm lão gia lên tiếng nói: Mọi chuyện cứ để người làm đi làm, đừng để bản thân bị mệt.
Tiết thị cười cười, Ta biết mà.
Thanh Liễu mất rất nhiều tâm tư, rốt cục trước tết chiếu hình thức ngũ độc nghĩ ra túi lưới hình bò cạp, rắn, thằn lằn, con rết, con cóc, trong bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa tặng cho Lâm gia mỗi người một, có ý trừ tà tị độc.
Lâm Thụy nhận được lễ vật mới mẻ vui vẻ đương nhiên không cần phải nói, trong nhã những người khác cũng đều rất vui vẻ, ngay cả Lâm lão gia trong mắt cũng lộ ra chút vừa lòng.
Túi lưới đó tự nhiên không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng Lâm gia bọn họ lại không thiếu tiền, bọn họ xem trọng là tâm ý của Thanh Liễu đối mọi người trong nhà.
Bữa cơm đoàn viên của Lâm gia tự nhiên phong phú hơn nhà bình thường rất nhiều.
Thanh Liễu nhìn một bàn đầy đồ ăn, có nhiều món còn chưa từng nghe qua, cũng không biết nên hạ đũa thế nào.
Nhưng là Lâm Thụy, như một tiểu đại nhân ngồi bên cạnh nàng, ra hình ra dáng dạy nàng món này ăn thế nào, món kia dùng thế nào.
Hai người bất tri bất giác ăn bụng tròn vo, Tiết thị dở khóc dở cười sai người bưng trà tiêu thực lên.
Thanh Liễu xấu hổ đỏ mặt, thật lâu không dám ngẩng đầu nhìn người khác.
Ăn cơm, người một nhà quây quần trong phòng chính gác đêm, do có trẻ con nên canh đến giờ hợi liền đều tự về phòng đi ngủ.
Thanh Liễu về đến phòng mình vẫn không thấy buồn ngủ, đặt hết đáp lễ vừa nhận được lên bàn, hưng trí bừng bừng mở ra.
Trong hà bao Lâm lão gia đưa là rất nhiều vàng, có hình nguyên bảo, có hình hồ lô, hình hạt dưa, trước đó Thanh Liễu ngay cả vàng cũng chưa từng thấy chứ đừng nói là cả một nắm vật nhỏ đáng yêu như vậy, yêu thích không buông tay thưởng thức hồi lâu mới đi xem thứ khác.
Tiết thị cho nàng là một đôi vòng tay bạch ngọc, nói là thấy nàng không nỡ mang vòng tay phỉ thúy nên để nàng đeo một đôi này, dù sao cái này không trị giá bao nhiêu tiền, có vỡ cũng không đau lòng.
Thanh Liễu soi đèn nhìn kỹ, thấy đôi vòng ngọc đó trắng nõn nà, không chút khiếm khuyết liền biết khẳng định không phải không đáng giá như Tiết thị nói. Nàng ái ngại vuốt ve, không đành lòng lại cô phụ tâm ý bà, đeo đôi vòng tay lên cổ tay mình.
Lâm Hồng cho nàng là một viên trân châu to, nghe nói là hắn có được từ một người chuyên buôn bán trên biển, tổng cộng chỉ có ba viên, ba nữ nhân trong nhà mỗi người một viên. Vừa rồi Tiết thị nói hai ngày nữa mang đến cửa hàng, mỗi người làm một cây trâm cài trân châu.
Cẩm nương tặng nàng một bộ son phấn tinh xảo nghiên lệ, là chính nàng điều phối, lại mang đến cửa hàng son phấn dưới tên nàng làm, nhóm đầu tiên chỉ làm hai bộ, một bộ cho Tiết thị, một bộ cho nàng.
Liền ngay cả Thụy Nhi cũng tặng nàng một túi bánh ngọt thủy tinh có được từ nhà ngoại.
Thanh Liễu nhìn mấy thứ này hồi lâu, lần này không khóa chúng lại trong ngăn tủ mà là cẩn thận thu vào trong hộp trang điểm.
Bởi vì đây là đáp lễ dùng tâm ý nàng đổi lấy, cho nên không cảm thấy bất an.
Tối nay cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, ngay cả trong phòng nàng cũng đốt mấy ngọn nến.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía bức tranh của Lâm Trạm, đi qua thắp cho hắn mấy nén hương, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn kỹ mặt hắn.
Lâm Trạm ngũ quan giống Lâm lão gia, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, nhưng khuôn mặt không khắc sâu như Lâm lão gia, có thể là có mấy phần giống Tiết thị, nhìn qua nhu hòa hơn rất nhiều. Mặc dù hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn không ra vóc người cao thế nào, nhưng chỉ nhìn đôi chân kia cũng thấy thập phần thon dài, giống chân người Lâm gia.
Khó trách Thụy nhi mới hơn ba tuổi mà đã cao đến trên eo nàng.
Thanh Liễu nhìn hồi lâu, khẽ nói: Đại công tử, không biết huynh có về thăm phu nhân không, nguyện huynh đời sau cũng có thể giống đời này, đầu thai đến một gia đình tốt, một đời không lo.
Nàng đóng cửa, nhìn trái nhìn phải một rồi mới thấp giọng nói: A tỷ, người nhà kia có bắt nạt tỷ không?
Thanh Liễu bật cười: Bọn họ cũng không phải ác bá, sao lại sẽ bắt nạt ta?
Thanh Hà nói: Những nhà giàu đó không phải đều như vậy sao?
Thanh Liễu vỗ vỗ tay nàng, Yên tâm đi, Lâm gia không giống với nhà khác, ta có thể cảm giác được.
Thanh Hà nói: Có đôi khi cảm giác chưa chắc đã đúng, tỷ xem nãi nãi của chúng ta đó, không phải cũng vậy hay sao?
Thanh Liễu im lặng một lúc lâu, hỏi: Thanh Hà, có phải muội có chút oán nãi nãi phải không?
Thanh Hà hốc mắt đỏ ửng nhìn nàng, Ta vẫn cho rằng nãi nãi thật lòng yêu thương chúng ta, không nghĩ tới...
Thanh Liễu than nhẹ, không muốn nàng quá câu chấp, khuyên nhủ: Nãi nãi đúng là thương chúng ta, nhưng trong lòng bà càng yêu thương cháu trai hơn, nếu muội nghĩ rõ thì sẽ không khó chịu. Mặc kệ như thế nào, xưa nay bà đều chưa từng thua thiệt chúng ta, hơn nữa chuyện đó cũng là vì cha, không phải là tâm tư riêng của bà, nói đến cùng bà cũng không có gì sai.
Thanh Hà trừng to đôi mắt đỏ hồng, Ta biết chuyện này không thể tính là lỗi của bà, nhưng ta vẫn không thể chấp nhận.
Thanh Liễu liền nói: Không thể chấp nhận cũng được, chỉ là ngoài mặt vẫn phải không có trở ngại, bằng không người khác sẽ không nói bà không đúng mà sẽ chỉ nói muội không nghe lời trưởng bối. Muội còn muốn làm mai đấy, không thể bị người khác làm hỏng thanh danh.
Nghe nàng nhắc đến chuyện này mặt Thanh Hà hơi đỏ lên, đến cùng vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá.
Thanh Liễu cười cười không lại tiếp tục đề tài này, Dây bện trong nhà còn không? Mang cho ta một ít đi.
Thanh Hà ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: Tỷ muốn cái đó làm gì? Còn muốn bện dây à?
Đúng vậy, Thanh Liễu gật gật đầu, Bằng không ta đây một ngày lại một ngày chuyện gì cũng không làm, thật sự sẽ thành người lười mất. Ta muốn làm cho mỗi người trong Lâm gia một túi lưới.
Thanh Hà hơi nhăn mày, có chút bận tâm: Nhà bọn họ có tiền như vậy muốn gì mà không có, có khi nào chướng mắt những vật như này của chúng ta không?
Thanh Liễu nói: Không sao, ta thấy bọn họ không giống người như vậy. Huống chi ta tặng người là tâm ý của ta, có tâm ý trong lòng ta mới có thể không có trở ngại.
Thanh Hà gật gật đầu cũng không hỏi thêm gì nữa, đứng dậy giúp nàng sửa sang lại dây bện.
Thanh Liễu lại đi phòng bếp tìm Chu thị.
Nương, ta thấy Thanh Hà qua năm cũng đã mười lăm tuổi, trong nhà nên giúp nàng xem xem mới phải.
Chu thị nói: Ta đang có ý đó đây, trước đó vì chân của cha con mà trễ nãi, giờ cha con sắp khỏi rồi, sau chính là chuyện của Thanh Hà.
Thanh Liễu gật gật đầu, lại nói: Thanh Hà tuy rằng bình thường không nói nhiều nhưng chính nàng cũng có chủ ý, nếu ngài coi trọng gia đình nào cũng phải hỏi qua ý kiến của nàng mới được.
Chu thị nói: Ta biết mà. Bà tổng cộng chỉ có hai khuê nữ, một người ở góa, còn lại một người bất luận như thế nào cũng muốn nàng trôi qua vui vẻ.
Trước cơm tối, xe ngựa Lâm gia đến đón nàng.
Cả nhà lưu luyến không rời tiễn nàng đến ngoài cửa, Thanh Liễu quay đầu bảo mọi người dừng lại, nói: Nương, ta sẽ thường xuyên về nhà thăm ngài cùng cha, hai nhà chúng ta cách nhau gần, trong nhà nếu có chuyện gì cứ đến gọi ta một tiếng là được.
Chu thị gật đầu, nàng quay sang nói với Thanh Hà: Nương phải chăm sóc cha, chuyện trong nhà cần muội san sẻ nhiều. Túi lưới đó có rảnh thì bện mấy cái, không rảnh cũng đừng làm, đừng để mệt đến mình.
Ta biết, A tỷ.
Cuối cùng Thanh Liễu nhìn về phía Thanh Tùng, vuốt đầu của hắn nói: Đệ là tiểu nam tử hán trong nhà, phải giúp cha bảo vệ nương cùng nhị tỷ, biết không?
Thanh Tùng thật mạnh gật đầu, Đại tỷ, ta sẽ nhanh lớn lên bảo vệ mọi người!
Thanh Liễu cười cười, tạm biệt người nhà, lên xe đi rồi.
Nàng về chuyến này người trong thôn đều nhìn thấy. Trước đó thấy nàng phải thủ tiết mọi người cảm thấy nàng đáng thương, đồng tình nàng. Trước mắt thấy nàng mặc lăng la tơ lụa, ngồi xe ngựa to, nghiễm nhiên là một thiếu phu nhân nhà giàu, không ít người trong lòng lại có chút ghen tuông.
Sau khi từ nhà mẹ đẻ trở về trong lòng Thanh Liễu liền an định rất nhiều. Nàng lại tìm việc cho mình làm, mỗi ngày trừ bồi Tiết thị nói chuyện ra thì chính là ở trong sân của mình nghiên cứu chế tạo nhiều kiểu túi lưới mới, không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây, trước đó loại cảm giác mê mang phảng phất như không chạm được xuống đất cũng phai nhạt rất nhiều.
Đến khi cả nhà Lâm Hồng từ nhạc gia trở về, nàng lại càng không có thời gian rảnh. Lâm Thụy tiểu gia hỏa kia không biết vì sao lại đặc biệt thích chạy đến sân của nàng, mỗi lần đến liền kề cận không đi, bởi vậy nàng cùng Cẩm nương cũng từ từ quen thuộc.
Nhà mẹ đẻ Cẩm nương ở trong huyện cũng là nhà giàu có, trong nhà có mấy cửa tiệm, trong số của hồi môn của nàng còn có một gian son phấn. Có điều Cẩm nương đối chuyện trong cửa hàng cũng không mấy để ý, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào mới có thể chiếu sách thuốc cổ truyền phối mấy màu sắc ném cho người trong cửa hàng đi làm. Nàng đối thi họa cảm thấy hứng thú hơn, có khi đến chỗ Thanh Liễu trên tay đều cầm quyển sách.
Khó là vì hai người các nàng một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, một người không biết chữ lại có thể dính vào một khối, quân hệ còn dần dần thân cận.
Hai nàng dâu không có hiềm khích, gia đình lại an bình, tâm tình Tiết thị cũng ngày càng sáng sủa, trong nhà nhất thời hòa thuận vui vẻ.
Đảo mắt đến gần cuối năm, nhà bình thường lúc này đã bắt đầu bận rộn, trừ dọn dẹp nhà cửa, hiến tế tổ tiên, giết heo giết gà.
Lâm gia có người làm, rất nhiều chuyện không cần Tiết thị tự mình đi làm, có điều theo các nhà đưa lễ mừng năm mới đến bà cũng phải chuẩn bị lại lễ, lại có hộ nông dân mướn ruộng đất của Lâm gia đưa tạ lễ tới, bà không thiếu được phải đích thân tiếp đón. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn bà cũng bận tối mày tối mặt.
Bà vốn có ý để hai con dâu đến giúp đỡ, nhưng tâm tư Cẩm nương không ở đây, Thanh Liễu trái lại có lòng muốn giúp đỡ, nhưng nàng ngay cả danh mục quà tặng cũng xem không hiểu, chỉ có thể giúp đỡ sửa sang lại vật phẩm, giúp việc.
Chiều hôm đó Tiết thị mệt đến liệt ở trên ghế không muốn nhúc nhích.
Lâm lão gia không khỏi đau lòng, ngồi bên cạnh giúp bà đấm lưng bóp vai.
Tiết thị nói: Ta thấy Cẩm nương thật sự không có tâm tư kia còn chưa tính, nhưng đứa nhỏ Thanh Liễu này mặc dù không biết chữ, tâm tư còn tính linh hoạt, chỉ điểm một chút là biết, chờ qua thời gian bận rộn này để Cẩm nương dạy nàng biết chữ, ta lại nhìn hai năm, nếu nàng đúng là một đứa nhỏ ngoan, chuyện trong nhà ta cũng chầm chậm dạy cho nàng, ông thấy thế nào?
Mặc dù trước mắt bà rất vừa lòng Thanh Liễu, nhưng đến cùng nàng mới vào cửa chưa được một tháng, bản tính chưa thấu, không dám vội vàng giao việc nhà đến trong tay nàng.
Lâm lão gia nói: Bà quyết định là được rồi.
Tiết thị gật gật đầu, lại thở dài: Đáng tiếc nhà chúng ta người lớn đơn bạc, chờ sau này Hồng nhi nếu có thể lại sinh thêm một đứa, để Thụy nhi làm con thừa tự cho Trạm nhi. Nếu không có đứa nhỏ khác, Thụy nhi cũng gọi Thanh Liễu là đại nương nhiều lần như vậy, sau này để thằng bé phụng dưỡng đại nương hắn hết quãng đời còn lại, nó hẳn là sẽ không nói gì.
Lâm lão gia lên tiếng nói: Mọi chuyện cứ để người làm đi làm, đừng để bản thân bị mệt.
Tiết thị cười cười, Ta biết mà.
Thanh Liễu mất rất nhiều tâm tư, rốt cục trước tết chiếu hình thức ngũ độc nghĩ ra túi lưới hình bò cạp, rắn, thằn lằn, con rết, con cóc, trong bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa tặng cho Lâm gia mỗi người một, có ý trừ tà tị độc.
Lâm Thụy nhận được lễ vật mới mẻ vui vẻ đương nhiên không cần phải nói, trong nhã những người khác cũng đều rất vui vẻ, ngay cả Lâm lão gia trong mắt cũng lộ ra chút vừa lòng.
Túi lưới đó tự nhiên không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng Lâm gia bọn họ lại không thiếu tiền, bọn họ xem trọng là tâm ý của Thanh Liễu đối mọi người trong nhà.
Bữa cơm đoàn viên của Lâm gia tự nhiên phong phú hơn nhà bình thường rất nhiều.
Thanh Liễu nhìn một bàn đầy đồ ăn, có nhiều món còn chưa từng nghe qua, cũng không biết nên hạ đũa thế nào.
Nhưng là Lâm Thụy, như một tiểu đại nhân ngồi bên cạnh nàng, ra hình ra dáng dạy nàng món này ăn thế nào, món kia dùng thế nào.
Hai người bất tri bất giác ăn bụng tròn vo, Tiết thị dở khóc dở cười sai người bưng trà tiêu thực lên.
Thanh Liễu xấu hổ đỏ mặt, thật lâu không dám ngẩng đầu nhìn người khác.
Ăn cơm, người một nhà quây quần trong phòng chính gác đêm, do có trẻ con nên canh đến giờ hợi liền đều tự về phòng đi ngủ.
Thanh Liễu về đến phòng mình vẫn không thấy buồn ngủ, đặt hết đáp lễ vừa nhận được lên bàn, hưng trí bừng bừng mở ra.
Trong hà bao Lâm lão gia đưa là rất nhiều vàng, có hình nguyên bảo, có hình hồ lô, hình hạt dưa, trước đó Thanh Liễu ngay cả vàng cũng chưa từng thấy chứ đừng nói là cả một nắm vật nhỏ đáng yêu như vậy, yêu thích không buông tay thưởng thức hồi lâu mới đi xem thứ khác.
Tiết thị cho nàng là một đôi vòng tay bạch ngọc, nói là thấy nàng không nỡ mang vòng tay phỉ thúy nên để nàng đeo một đôi này, dù sao cái này không trị giá bao nhiêu tiền, có vỡ cũng không đau lòng.
Thanh Liễu soi đèn nhìn kỹ, thấy đôi vòng ngọc đó trắng nõn nà, không chút khiếm khuyết liền biết khẳng định không phải không đáng giá như Tiết thị nói. Nàng ái ngại vuốt ve, không đành lòng lại cô phụ tâm ý bà, đeo đôi vòng tay lên cổ tay mình.
Lâm Hồng cho nàng là một viên trân châu to, nghe nói là hắn có được từ một người chuyên buôn bán trên biển, tổng cộng chỉ có ba viên, ba nữ nhân trong nhà mỗi người một viên. Vừa rồi Tiết thị nói hai ngày nữa mang đến cửa hàng, mỗi người làm một cây trâm cài trân châu.
Cẩm nương tặng nàng một bộ son phấn tinh xảo nghiên lệ, là chính nàng điều phối, lại mang đến cửa hàng son phấn dưới tên nàng làm, nhóm đầu tiên chỉ làm hai bộ, một bộ cho Tiết thị, một bộ cho nàng.
Liền ngay cả Thụy Nhi cũng tặng nàng một túi bánh ngọt thủy tinh có được từ nhà ngoại.
Thanh Liễu nhìn mấy thứ này hồi lâu, lần này không khóa chúng lại trong ngăn tủ mà là cẩn thận thu vào trong hộp trang điểm.
Bởi vì đây là đáp lễ dùng tâm ý nàng đổi lấy, cho nên không cảm thấy bất an.
Tối nay cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, ngay cả trong phòng nàng cũng đốt mấy ngọn nến.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía bức tranh của Lâm Trạm, đi qua thắp cho hắn mấy nén hương, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn kỹ mặt hắn.
Lâm Trạm ngũ quan giống Lâm lão gia, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, nhưng khuôn mặt không khắc sâu như Lâm lão gia, có thể là có mấy phần giống Tiết thị, nhìn qua nhu hòa hơn rất nhiều. Mặc dù hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn không ra vóc người cao thế nào, nhưng chỉ nhìn đôi chân kia cũng thấy thập phần thon dài, giống chân người Lâm gia.
Khó trách Thụy nhi mới hơn ba tuổi mà đã cao đến trên eo nàng.
Thanh Liễu nhìn hồi lâu, khẽ nói: Đại công tử, không biết huynh có về thăm phu nhân không, nguyện huynh đời sau cũng có thể giống đời này, đầu thai đến một gia đình tốt, một đời không lo.
/74
|