Ngoan ngoãn được vài hôm, An Nguyệt Quân lại bắt đầu ầm ĩ. Hắn rúc trong chăn, mở to mắt như cô vợ nhỏ dỗi hờn, khụt khịt: “Nương tử, cho ta xuống giường đi.”
“Không được!” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc hắn.
“Nương tử, nếu nằm thêm nữa, ta sẽ ấp được cả sọt gà con đấy.” An Nguyệt Quân buồn thiu ngó nàng, bĩu môi lẩm bẩm.
“Bậy nào!” Diệp Khê Thiến buồn cười lắc đầu, véo nhẹ gò má tái nhợt của hắn. “Đợi hai má lại phúng phính hồng hào, anh mới có thể xuống giường.”
An Nguyệt Quân cao giọng rên rỉ: “Xong, thật sắp ấp ra gà con rồi!”
“Ai bảo anh không chịu ăn cơ.” Diệp Khê Thiến lạnh giọng phê bình, đáy lòng đau thay cho hắn.
“Nương tử…” Đôi mắt đen trắng rõ ràng của An Nguyệt Quân lén liếc Diệp Khê Thiến, nàng vừa xoay người một cái liền cười như chú mèo ăn vụng, vén chăn, thò chân xuống đất, chuẩn bị chuồn.
“Khụ khụ…” Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười ho mấy cái cảnh cáo. Không cho hắn xuống giường, một mặt là vì lo cho sức khoẻ của hắn, một mặt là vì ngăn không cho hắn thấy hôn lễ đương chuẩn bị dở dang ngoài bảo. Để hắn biết trước rồi thì còn gì là bất ngờ?
Cái chân thò ra rụt về ngay tức thì, đắp chăn, nằm thẳng, An Nguyệt Quân mở to mắt nhìn Diệp Khê Thiến, hỏi: “Sao đột nhiên nương tử lại ho? Nàng bị cảm hả?”
“Em khoẻ. Chỉ cần anh khỏi bệnh, em khoẻ liền.” Diệp Khê Thiến bước đến bên giường đắp kỹ chăn cho hắn, cúi đầu hôn lên gương mặt trắng bệch của hắn.
“Nương tử, ở đây nữa, ở đây nữa nè…” An Nguyệt Quân nũng nịu chu môi.
“Rồi.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt, sau đó đặt một nụ hôn lên môi hắn.
An Nguyệt Quân nằm trong chăn cười ngây ngô hệt đứa con nít được kẹo.
“Quân, nằm yên đó nhé, em ra ngoài một lát rồi về.” Diệp Khê Thiến muốn thảo luận về hôn lễ với Dương Hoà bèn dặn hắn.
“Không!” An Nguyệt Quân níu lấy nàng.
“Sao?” Diệp Khê Thiến sửng sốt.
“Nương tử không được bỏ ta! Ta không cho phép nàng đi! Không! Không! Không…” Vốn An Nguyệt Quân đã kích động nay càng ôm chặt nàng, miệng lảm nhảm. Đôi mắt hắn ươn ướt van xin nàng.
“Quân, em sẽ về ngay mà.” Diệp Khê Thiến vỗ vai hắn trấn an.
“Không! Không! Không! Ta bảo không là không!” An Nguyệt Quân hệt đứa con nít ăn vạ. Hắn nhắm chặt mắt, lắc đầu quầy quậy một cách sợ hãi.
Diệp Khê Thiến hiểu chuyện lần này đã tổn thương hắn rất sâu, khiến hắn phải sống trong sợ hãi, lo được lo mất. Hắn sợ lại mất nàng. Hoá ra… nàng khiến hắn bất an thế ư?
Nhắm mắt, thở dài, Diệp Khê Thiến dịu giọng: “Rồi, em ở lại với anh.”
Đợi An Nguyệt Quân ngủ thiếp đi, Diệp Khê Thiến mới khẽ khàng rời phòng. Dương Hoà đã sớm đứng chờ ngoài cửa. Nàng hỏi: “Mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?”
“Phu nhân, đâu vào đấy cả rồi. Thiếp mời đã phát. Sáu ngày sau là ngày tốt, khi đó chắc bảo chủ cũng khoẻ hẳn, lúc ấy thành thân là tốt nhất.”
“Vâng, làm phiền Dương bá bá.” Diệp Khê Thiến gật đầu. Giọng nàng rất nhỏ vì sợ đánh thức An Nguyệt Quân bên trong.
“Phu nhân khách khí quá. Chỉ là còn một vấn đề. Rượu ở thành Lâm Nguyệt không phải loại thượng hạng, mua chúng để chiêu đãi khách khứa có hơi mất mặt Nguyệt gia bảo. Nếu muốn mua lượng lớn rượu ngon, cần phải vận chuyển từ địa phương khác, sợ không kịp thời gian. Chúng ta nên làm thế nào đây?” Dương Hoà đau đầu bóp trán. Bảo chủ thành thân là chuyện lớn, tuyệt không thể xảy ra sơ sót.
“Quanh đây có nguyên liệu ủ rượu không?” Diệp Khê Thiến ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi. Dù lâu rồi chưa thử lại tay nghề nhưng mọi thứ vẫn in trong đầu nàng. Dù chỉ là bartender nhưng ủ rượu chắc cũng không làm khó được nàng.
“Có ạ. Phu nhân hỏi làm gì?” Dương Hoà khó hiểu nhìn nàng.
“Dương bá bá kêu người mua nguyên liệu ủ rượu về đi. À, mấy cái rượu thượng hạng ấy, mỗi loại mua một vò chắc không khó chứ?”
“Dĩ nhiên là không, phu nhân.” Dương Hoà dù thắc mắc song không hỏi nhiều, vâng theo.
“Phần rượu cứ giao cho cháu.” Diệp Khê Thiến cười thần bí.
“Vâng.” Dương Hoà liếc nàng. “Phu nhân, còn phụ thân, mẫu thân người, người xem…”
Mặt Diệp Khê Thiến hơi tái, tuy nhiên nàng hồi phục rất nhanh. Nàng cười nhạt, thờ ơ đáp: “Cha mẹ cháu mất sớm, cháu không có người thân. Chẳng cần phải lo đâu ạ.”
“À…” Dương Hoà nhìn nét tối tăm trong mắt nàng, thở dài: “Xin lỗi phu nhân.”
“Không sao, chuyện qua lâu rồi.” Diệp Khê Thiến khoát tay, trông Dương Hoà định rời đi thì gọi với: “Dương bá bá, phiền bá mời đại phu tới cho cháu nhé.”
“Vâng, phu nhân.”
Diệp Khê Thiến còn một mình, tay bất giác sờ sườn mặt mình: sần sùi, lồi lõm. Mỗi ngày nàng đều bôi Tuyết Vực cao nhưng sao mãi có chả hiệu quả?
Đại phu tới, xem xét vết sẹo của nàng, sau đó thở dài, lắc đầu: “Phu nhân…”
Mặt Diệp Khê Thiến thoắt trắng thoắt xanh, run run hỏi: “Tệ lắm à?”
“Phu nhân, thời gian dùng Tuyết Vực cao không thể bị gián đoạn. Mấy hôm trước là thời kỳ quan trọng, có lẽ phu nhân đã quên bôi nên vết sẹo sợ không tiêu hết được rồi.” Vẻ mặt đại phu tiếc nuối.
“Thật ư?” Diệp Khê Thiến không dám tin, hỏi lần nữa.
“Phu nhân, người đừng quá bận tâm. Hiện giờ vết sẹo đã nhạt hơn trước nhiều. Nếu không nhìn kỹ, đối phương chắc chắn không phát hiện ra. Phu nhân yên tâm đi.” Đại phu an ủi.
Vốn định trở thành cô dâu đẹp nhất… nhưng với gương mặt này… nàng nào có thể…
Ngắm người ngủ say trên giường, nàng mỉm cười tự nhủ: “Thôi, nếu không thể làm cô dâu đẹp nhất… thì mình sẽ làm cô dâu hạnh phúc nhất!”
“Đại phu, ông xem anh ấy khoẻ chưa?” Diệp Khê Thiến thấy đại phu dọn dẹp hòm thuốc định lui thì vội gọi lại, kéo đến bên giường.
Đại phu quan sát, tươi cười bảo: “Phu nhân, bảo chủ khoẻ rồi ạ. Ha ha ha, người trẻ sức trẻ mà.”
Diệp Khê Thiến toan mở miệng, một giọng khác đã chen vào: “Nương tử, đại phu kêu ta khoẻ rồi.”
Giọng nói nhão như cháo khiến nàng dở khóc dở cười. Nàng cúi đầu nhìn đôi mắt mở to của An Nguyệt Quân nhấp nháy hy vọng, môi đỏ lấp ló sau mép chăn trông yêu cực.
Đại phu thức thời lui ra, đóng cửa.
“Anh muốn xuống giường vậy cơ à?” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ hỏi.
“Ừ.” An Nguyệt Quân gật gật, đáy mắt nghịch ngợm, môi cười tươi. “Ta muốn xem xem tân phòng của chúng ta trông thế nào.”
Diệp Khê Thiến cứng người, ngắc ngứ: “Anh biết rồi?”
An Nguyệt Quân chu môi: “Nương tử xấu, không thèm nói cho ta. Nếu lúc nãy ta không nghe lén thì cũng đâu có biết.”
“Vài ngày nữa là biết mà.” Diệp Khê Thiến lắc đầu.
An Nguyệt Quân nheo mắt ôm Diệp Khê Thiến, thì thầm: “Nương tử tốt quá, ta vui lắm.”
Diệp Khê Thiến cũng cười hạnh phúc.
“Nương tử, chúng ta sắp thành thân!” An Nguyệt Quân lớn họng tuyên bố, mắt cười cong cong. Sắp thành thân rồi!
“Ừ!” Diệp Khê Thiến đáp nhẹ, mặt hơi đỏ. Chính nàng là người đề nghị chuyện thành thân chứ lị, cứ như cầu hôn ấy.
“Nương tử, chúng ta sắp thành thân!” Ai đó vẫn tiếp tục hưng phấn to, mắt lấp la lấp lánh đáng yêu.
“Ừ.”
“Nương tử, chúng ta sắp thành thân!”
“Ừ…”
“Nương tử…”
“Anh còn muốn nói mấy lần nữa hả?!”
Ai đó ngoan ngoãn ngậm miệng.
…
Hoàng cung.
Điện Huyền Dương thoảng hương ngan ngát. Tử Hạo hiện hôn mê nằm trên giường lớn, tay trái lẫn tay phải đều bị băng trắng toát, mắt nhắm chặt.
Căn phòng đầy nữ nhân hoặc ung dung quý phái hoặc son đỏ phấn hồng hoặc thanh tú nhã nhặn, tất cả đều có vẻ lo lắng nhìn chằm chằm nam tử nằm trên long sàng, tuy nhiên ai lo thật lo giả có mà trời biết. Nữ nhân trông cao quý nhất trong số trên mất kiên nhẫn, trách: “Xảy ra chuyện gì? Bao giờ bệ hạ mới tỉnh?”
*long sàng: giường vua
“Xin Hoa quý phi bớt nóng. Hoàng thượng mất máu nhiều mới hôn mê bất tỉnh, sẽ sớm tỉnh thôi ạ.” Trán người đứng đầu nhóm thái y đổ mồ hôi, dừng một chốc rồi dè dặt thưa tiếp: “Nhưng cánh tay bệ hạ bị cắt rất sâu, sợ… có khi tàn phế mất.”
“Đáng chết! Có khi cái gì mà có khi! Xảy ra chuyện đó thì các ngươi cũng đừng mong đầu mình còn trên cổ!” Hoa quý phi mắng đám thái y xối xả.
“Vâng, vâng, vâng…” Đám thái y quỳ mọp, gật đầu như giã tỏi.
Chợt từ giường vang lên tiếng rên rỉ.
Tiếng tuy nhỏ nhưng khiến tất cả mọi người chấn động. Hoa quý phi lao đến quỳ bên giường, sốt sắng: “Bệ hạ, bệ hạ, người tỉnh rồi ư?” Dường như càng sốt sắng bao nhiêu thì càng chứng tỏ sự quan tâm của nàng ta bấy nhiêu.
Khắp phòng ai cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tử Hạo nghe mà chói cả tai. Y nhíu mày, mỏi mệt quay đầu sang phía bên kia, hô: “Cút!”
Dù suy yếu nhưng Tử Hạo vẫn là hoàng đế mày bén như gươm, mắt sắc như báo, lời y ai không dám tuân?
“Nghe chưa? Bệ hạ bảo các ngươi cút!” Hoa quý phi quay đầu gào lại mọi người trong phòng.
Đợi khi phòng chỉ còn lại hai người họ, Hoa quý phi lại xáp lại gần, nhu thuận thỏ thẻ: “Họ đi hết rồi, bệ hạ.”
“Ngươi cũng cút!” Tử Hạo thấy nét giả dối trong đôi mắt Hoa quý phi thì càng thêm phiền.
Giờ đến lượt Hoa quý phi hốt hoảng: “Bệ hạ…”
“Đừng để trẫm lặp lại lần thứ hai!”
“Vâng.” Hoa quý phi đành ấm ức lui xuống.
Đột nhiên Tử Hạo nhớ đến một đôi mắt. Đôi mắt khiến y chìm đắm, khiến y nhớ nhung, khiến y muốn chinh phục. Nhưng dù dùng mọi cách, y vẫn chuốc lấy thất bại! Thất bại đau đớn!
Tử Hạo nghiến răng nhắm chặt mắt.
“Không cam lòng à?” Giọng nói lạnh nhạt cất lên trong điện Huyền Dương, vang vọng khắp bốn phía.
Tử Hạo kinh hãi. Võ công y không kém, thế mà lại chẳng hề phát hiện hơi thở kẻ lạ. Thích khách ư? Trấn định mình, Tử Hạo bình tĩnh hỏi lớn: “Là kẻ nào?”
Tiếng cười nhạt truyền đến từ phía sau một cây cột chạm trổ tinh xảo. Y đeo mặt nạ bạc, không ai khác, là giáo chủ Tà Y giáo.
“Giáo chủ Tà Y giáo?” Tử Hạo ngạc nhiên, thần sắc đề phòng.
“Đúng.” Giáo chủ thừa nhận, đôi mắt sắc tà ác hệt mắt rắn độc.
“Chẳng phải ngươi bị An Nguyệt Quân giết rồi ư? Ngươi chưa bị Lãnh Diện Ngọc Quân giết?”
“Ha ha ha, kẻ bị giết là giả. Chỉ cần đeo mặt nạ bạc vào thì ai chả hoá thành giáo chủ được.” Giáo chủ cười lớn.
“Ngươi đến đây làm gì? Không sợ trẫm gọi thị vệ vào bắt ngươi ư?” Tử Hạo lạnh giọng. Dù đau yếu nhưng y vẫn luôn mang khí phách của một vị hoàng đế.
“Còn ra vẻ à? Chẳng biết mấy hôm trước ai bị An Nguyệt Quân chém nằm bẹp dí, cuối cùng không chịu nổi cầu xin hắn ấy nhỉ?” Giáo chủ vờ buột miệng thốt.
Sắc mặt Tử Hạo trắng bệch. Đôi mắt mệt mỏi của y thoáng tia sát ý, trầm giọng: “Ngươi đã biết chuyện, vậy thì không thể chừa đường sống cho ngươi…”
Toan gọi thị vệ thì lời giáo chủ lại khiến Tử Hạo cứng người: “Không chỉ mình ta, những kẻ có mặt hôm đó đều biết hết. Ngươi định giết hết họ à?”
“Ngươi…!” Tử Hạo quan sát giáo chủ. “Tà Y giáo vẫn luôn là mối hoạ ngầm cho triều đình. Hôm nay ngươi lại tự nạp mạng tới cửa, trẫm há có thể tha? Người đâu…”
“Thật ra chúng ta nên hợp tác.” Giáo chủ nhã nhặn đề nghị. Nếu y có thể bình tĩnh đứng đây thì chắc chắn phải xử lí hết mọi cản trở rồi.
“Nực cười! Sao trẫm… khụ khụ… trẫm phải hợp tác với ngươi chứ?” Tử Hạo kích động.
“Ngươi cam lòng để cho An Nguyệt Quân coi thường mình? Ngươi cam lòng nhìn An Nguyệt Quân cướp nữ nhân ngươi thích? Người cam lòng khi dân chúng nghĩ ngươi là một tên hoàng đế vô dụng? Ngươi cam lòng chịu đựng đau đớn của những vết thương kia? Ngươi có cam lòng không?” Giáo chủ đắc ý nhìn vẻ khốn quẫn của Tử Hạo, đôi mắt càng thêm âm u.
Nữ nhân y thích? Hoá ra… y thích nàng. Cảm giác đó là thích ư? Tử Hạo tự hỏi bản thân. Đúng là y không cam lòng, nhưng y có nên hợp tác với giáo chủ Tà Y giáo không đây?
“Điều kiện của ngươi là gì?” Tử Hạo hỏi. Đời chẳng có gì là miễn phí cả, điều này dĩ nhiên y hiểu.
“Nếu mọi chuyện thành công, chỉ cần cho ta một chức quan là được. Đâu có là gì với ngươi đúng chứ? Vậy cũng chứng tỏ Tà Y giáo chúng ta thần phục triều đình.” Giáo chủ vừa nói vừa cười gian. Thần phục? Xưa nay y chưa từng biết thần phục là gì. Làm quan chỉ là bước đầu trong kế hoạch nuốt trọn triều đình của y mà thôi.
Tuy nhiên trước khi thực hiện bước đầu tiên đó, y phải diệt trừ Nguyệt gia bảo đã.
Tử Hạo đắn đo suy tính thiệt hơn. Nếu đồng ý, tên giáo chủ Tà Y giáo này được làm quan, còn y đường đường là hoàng đế Tử Nguyệt vương triều mà lại phải hợp tác với loại mạt rệp như y. Song nếu không đồng ý, y lại cảm thấy tiếc tiếc. Tà Y giáo dù suýt chút An Nguyệt Quân diệt nhưng cũng không thể xem thường. Vả lại, sự tồn tại của Nguyệt gia bảo đối với triều đình mới càng là mối nguy lớn.
Diệt Nguyệt gia bảo rồi diệt Tà Y giáo!
Sau một lúc phân vân, Tử Hạo gật đầu đáp ứng: “Được.”
Giáo chủ Tà Y giáo và y nhìn nhau, miệng cười nhưng mắt không hề cười.
“Bệ hạ thật anh minh. Nếu người đã đồng ý vậy ta cũng không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa. Ta sẽ về vạch kế sách, vài ngày sau lại tới gặp người.” Dứt lời, bóng giáo chủ liền biến mất.
Tử Hạo đăm chiêu, hô: “Người đâu!”
Lâu sau mới có nô tài chạy vào đáp: “Có thuộc hạ!”
“Tra xem ngày trẫm bị thương, những ai có mặt tại ngự thư phòng. Những kẻ đó…” Tử Hạo gằn giọng: “Giết không tha!”
“Không được!” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc hắn.
“Nương tử, nếu nằm thêm nữa, ta sẽ ấp được cả sọt gà con đấy.” An Nguyệt Quân buồn thiu ngó nàng, bĩu môi lẩm bẩm.
“Bậy nào!” Diệp Khê Thiến buồn cười lắc đầu, véo nhẹ gò má tái nhợt của hắn. “Đợi hai má lại phúng phính hồng hào, anh mới có thể xuống giường.”
An Nguyệt Quân cao giọng rên rỉ: “Xong, thật sắp ấp ra gà con rồi!”
“Ai bảo anh không chịu ăn cơ.” Diệp Khê Thiến lạnh giọng phê bình, đáy lòng đau thay cho hắn.
“Nương tử…” Đôi mắt đen trắng rõ ràng của An Nguyệt Quân lén liếc Diệp Khê Thiến, nàng vừa xoay người một cái liền cười như chú mèo ăn vụng, vén chăn, thò chân xuống đất, chuẩn bị chuồn.
“Khụ khụ…” Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười ho mấy cái cảnh cáo. Không cho hắn xuống giường, một mặt là vì lo cho sức khoẻ của hắn, một mặt là vì ngăn không cho hắn thấy hôn lễ đương chuẩn bị dở dang ngoài bảo. Để hắn biết trước rồi thì còn gì là bất ngờ?
Cái chân thò ra rụt về ngay tức thì, đắp chăn, nằm thẳng, An Nguyệt Quân mở to mắt nhìn Diệp Khê Thiến, hỏi: “Sao đột nhiên nương tử lại ho? Nàng bị cảm hả?”
“Em khoẻ. Chỉ cần anh khỏi bệnh, em khoẻ liền.” Diệp Khê Thiến bước đến bên giường đắp kỹ chăn cho hắn, cúi đầu hôn lên gương mặt trắng bệch của hắn.
“Nương tử, ở đây nữa, ở đây nữa nè…” An Nguyệt Quân nũng nịu chu môi.
“Rồi.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt, sau đó đặt một nụ hôn lên môi hắn.
An Nguyệt Quân nằm trong chăn cười ngây ngô hệt đứa con nít được kẹo.
“Quân, nằm yên đó nhé, em ra ngoài một lát rồi về.” Diệp Khê Thiến muốn thảo luận về hôn lễ với Dương Hoà bèn dặn hắn.
“Không!” An Nguyệt Quân níu lấy nàng.
“Sao?” Diệp Khê Thiến sửng sốt.
“Nương tử không được bỏ ta! Ta không cho phép nàng đi! Không! Không! Không…” Vốn An Nguyệt Quân đã kích động nay càng ôm chặt nàng, miệng lảm nhảm. Đôi mắt hắn ươn ướt van xin nàng.
“Quân, em sẽ về ngay mà.” Diệp Khê Thiến vỗ vai hắn trấn an.
“Không! Không! Không! Ta bảo không là không!” An Nguyệt Quân hệt đứa con nít ăn vạ. Hắn nhắm chặt mắt, lắc đầu quầy quậy một cách sợ hãi.
Diệp Khê Thiến hiểu chuyện lần này đã tổn thương hắn rất sâu, khiến hắn phải sống trong sợ hãi, lo được lo mất. Hắn sợ lại mất nàng. Hoá ra… nàng khiến hắn bất an thế ư?
Nhắm mắt, thở dài, Diệp Khê Thiến dịu giọng: “Rồi, em ở lại với anh.”
Đợi An Nguyệt Quân ngủ thiếp đi, Diệp Khê Thiến mới khẽ khàng rời phòng. Dương Hoà đã sớm đứng chờ ngoài cửa. Nàng hỏi: “Mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?”
“Phu nhân, đâu vào đấy cả rồi. Thiếp mời đã phát. Sáu ngày sau là ngày tốt, khi đó chắc bảo chủ cũng khoẻ hẳn, lúc ấy thành thân là tốt nhất.”
“Vâng, làm phiền Dương bá bá.” Diệp Khê Thiến gật đầu. Giọng nàng rất nhỏ vì sợ đánh thức An Nguyệt Quân bên trong.
“Phu nhân khách khí quá. Chỉ là còn một vấn đề. Rượu ở thành Lâm Nguyệt không phải loại thượng hạng, mua chúng để chiêu đãi khách khứa có hơi mất mặt Nguyệt gia bảo. Nếu muốn mua lượng lớn rượu ngon, cần phải vận chuyển từ địa phương khác, sợ không kịp thời gian. Chúng ta nên làm thế nào đây?” Dương Hoà đau đầu bóp trán. Bảo chủ thành thân là chuyện lớn, tuyệt không thể xảy ra sơ sót.
“Quanh đây có nguyên liệu ủ rượu không?” Diệp Khê Thiến ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi. Dù lâu rồi chưa thử lại tay nghề nhưng mọi thứ vẫn in trong đầu nàng. Dù chỉ là bartender nhưng ủ rượu chắc cũng không làm khó được nàng.
“Có ạ. Phu nhân hỏi làm gì?” Dương Hoà khó hiểu nhìn nàng.
“Dương bá bá kêu người mua nguyên liệu ủ rượu về đi. À, mấy cái rượu thượng hạng ấy, mỗi loại mua một vò chắc không khó chứ?”
“Dĩ nhiên là không, phu nhân.” Dương Hoà dù thắc mắc song không hỏi nhiều, vâng theo.
“Phần rượu cứ giao cho cháu.” Diệp Khê Thiến cười thần bí.
“Vâng.” Dương Hoà liếc nàng. “Phu nhân, còn phụ thân, mẫu thân người, người xem…”
Mặt Diệp Khê Thiến hơi tái, tuy nhiên nàng hồi phục rất nhanh. Nàng cười nhạt, thờ ơ đáp: “Cha mẹ cháu mất sớm, cháu không có người thân. Chẳng cần phải lo đâu ạ.”
“À…” Dương Hoà nhìn nét tối tăm trong mắt nàng, thở dài: “Xin lỗi phu nhân.”
“Không sao, chuyện qua lâu rồi.” Diệp Khê Thiến khoát tay, trông Dương Hoà định rời đi thì gọi với: “Dương bá bá, phiền bá mời đại phu tới cho cháu nhé.”
“Vâng, phu nhân.”
Diệp Khê Thiến còn một mình, tay bất giác sờ sườn mặt mình: sần sùi, lồi lõm. Mỗi ngày nàng đều bôi Tuyết Vực cao nhưng sao mãi có chả hiệu quả?
Đại phu tới, xem xét vết sẹo của nàng, sau đó thở dài, lắc đầu: “Phu nhân…”
Mặt Diệp Khê Thiến thoắt trắng thoắt xanh, run run hỏi: “Tệ lắm à?”
“Phu nhân, thời gian dùng Tuyết Vực cao không thể bị gián đoạn. Mấy hôm trước là thời kỳ quan trọng, có lẽ phu nhân đã quên bôi nên vết sẹo sợ không tiêu hết được rồi.” Vẻ mặt đại phu tiếc nuối.
“Thật ư?” Diệp Khê Thiến không dám tin, hỏi lần nữa.
“Phu nhân, người đừng quá bận tâm. Hiện giờ vết sẹo đã nhạt hơn trước nhiều. Nếu không nhìn kỹ, đối phương chắc chắn không phát hiện ra. Phu nhân yên tâm đi.” Đại phu an ủi.
Vốn định trở thành cô dâu đẹp nhất… nhưng với gương mặt này… nàng nào có thể…
Ngắm người ngủ say trên giường, nàng mỉm cười tự nhủ: “Thôi, nếu không thể làm cô dâu đẹp nhất… thì mình sẽ làm cô dâu hạnh phúc nhất!”
“Đại phu, ông xem anh ấy khoẻ chưa?” Diệp Khê Thiến thấy đại phu dọn dẹp hòm thuốc định lui thì vội gọi lại, kéo đến bên giường.
Đại phu quan sát, tươi cười bảo: “Phu nhân, bảo chủ khoẻ rồi ạ. Ha ha ha, người trẻ sức trẻ mà.”
Diệp Khê Thiến toan mở miệng, một giọng khác đã chen vào: “Nương tử, đại phu kêu ta khoẻ rồi.”
Giọng nói nhão như cháo khiến nàng dở khóc dở cười. Nàng cúi đầu nhìn đôi mắt mở to của An Nguyệt Quân nhấp nháy hy vọng, môi đỏ lấp ló sau mép chăn trông yêu cực.
Đại phu thức thời lui ra, đóng cửa.
“Anh muốn xuống giường vậy cơ à?” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ hỏi.
“Ừ.” An Nguyệt Quân gật gật, đáy mắt nghịch ngợm, môi cười tươi. “Ta muốn xem xem tân phòng của chúng ta trông thế nào.”
Diệp Khê Thiến cứng người, ngắc ngứ: “Anh biết rồi?”
An Nguyệt Quân chu môi: “Nương tử xấu, không thèm nói cho ta. Nếu lúc nãy ta không nghe lén thì cũng đâu có biết.”
“Vài ngày nữa là biết mà.” Diệp Khê Thiến lắc đầu.
An Nguyệt Quân nheo mắt ôm Diệp Khê Thiến, thì thầm: “Nương tử tốt quá, ta vui lắm.”
Diệp Khê Thiến cũng cười hạnh phúc.
“Nương tử, chúng ta sắp thành thân!” An Nguyệt Quân lớn họng tuyên bố, mắt cười cong cong. Sắp thành thân rồi!
“Ừ!” Diệp Khê Thiến đáp nhẹ, mặt hơi đỏ. Chính nàng là người đề nghị chuyện thành thân chứ lị, cứ như cầu hôn ấy.
“Nương tử, chúng ta sắp thành thân!” Ai đó vẫn tiếp tục hưng phấn to, mắt lấp la lấp lánh đáng yêu.
“Ừ.”
“Nương tử, chúng ta sắp thành thân!”
“Ừ…”
“Nương tử…”
“Anh còn muốn nói mấy lần nữa hả?!”
Ai đó ngoan ngoãn ngậm miệng.
…
Hoàng cung.
Điện Huyền Dương thoảng hương ngan ngát. Tử Hạo hiện hôn mê nằm trên giường lớn, tay trái lẫn tay phải đều bị băng trắng toát, mắt nhắm chặt.
Căn phòng đầy nữ nhân hoặc ung dung quý phái hoặc son đỏ phấn hồng hoặc thanh tú nhã nhặn, tất cả đều có vẻ lo lắng nhìn chằm chằm nam tử nằm trên long sàng, tuy nhiên ai lo thật lo giả có mà trời biết. Nữ nhân trông cao quý nhất trong số trên mất kiên nhẫn, trách: “Xảy ra chuyện gì? Bao giờ bệ hạ mới tỉnh?”
*long sàng: giường vua
“Xin Hoa quý phi bớt nóng. Hoàng thượng mất máu nhiều mới hôn mê bất tỉnh, sẽ sớm tỉnh thôi ạ.” Trán người đứng đầu nhóm thái y đổ mồ hôi, dừng một chốc rồi dè dặt thưa tiếp: “Nhưng cánh tay bệ hạ bị cắt rất sâu, sợ… có khi tàn phế mất.”
“Đáng chết! Có khi cái gì mà có khi! Xảy ra chuyện đó thì các ngươi cũng đừng mong đầu mình còn trên cổ!” Hoa quý phi mắng đám thái y xối xả.
“Vâng, vâng, vâng…” Đám thái y quỳ mọp, gật đầu như giã tỏi.
Chợt từ giường vang lên tiếng rên rỉ.
Tiếng tuy nhỏ nhưng khiến tất cả mọi người chấn động. Hoa quý phi lao đến quỳ bên giường, sốt sắng: “Bệ hạ, bệ hạ, người tỉnh rồi ư?” Dường như càng sốt sắng bao nhiêu thì càng chứng tỏ sự quan tâm của nàng ta bấy nhiêu.
Khắp phòng ai cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tử Hạo nghe mà chói cả tai. Y nhíu mày, mỏi mệt quay đầu sang phía bên kia, hô: “Cút!”
Dù suy yếu nhưng Tử Hạo vẫn là hoàng đế mày bén như gươm, mắt sắc như báo, lời y ai không dám tuân?
“Nghe chưa? Bệ hạ bảo các ngươi cút!” Hoa quý phi quay đầu gào lại mọi người trong phòng.
Đợi khi phòng chỉ còn lại hai người họ, Hoa quý phi lại xáp lại gần, nhu thuận thỏ thẻ: “Họ đi hết rồi, bệ hạ.”
“Ngươi cũng cút!” Tử Hạo thấy nét giả dối trong đôi mắt Hoa quý phi thì càng thêm phiền.
Giờ đến lượt Hoa quý phi hốt hoảng: “Bệ hạ…”
“Đừng để trẫm lặp lại lần thứ hai!”
“Vâng.” Hoa quý phi đành ấm ức lui xuống.
Đột nhiên Tử Hạo nhớ đến một đôi mắt. Đôi mắt khiến y chìm đắm, khiến y nhớ nhung, khiến y muốn chinh phục. Nhưng dù dùng mọi cách, y vẫn chuốc lấy thất bại! Thất bại đau đớn!
Tử Hạo nghiến răng nhắm chặt mắt.
“Không cam lòng à?” Giọng nói lạnh nhạt cất lên trong điện Huyền Dương, vang vọng khắp bốn phía.
Tử Hạo kinh hãi. Võ công y không kém, thế mà lại chẳng hề phát hiện hơi thở kẻ lạ. Thích khách ư? Trấn định mình, Tử Hạo bình tĩnh hỏi lớn: “Là kẻ nào?”
Tiếng cười nhạt truyền đến từ phía sau một cây cột chạm trổ tinh xảo. Y đeo mặt nạ bạc, không ai khác, là giáo chủ Tà Y giáo.
“Giáo chủ Tà Y giáo?” Tử Hạo ngạc nhiên, thần sắc đề phòng.
“Đúng.” Giáo chủ thừa nhận, đôi mắt sắc tà ác hệt mắt rắn độc.
“Chẳng phải ngươi bị An Nguyệt Quân giết rồi ư? Ngươi chưa bị Lãnh Diện Ngọc Quân giết?”
“Ha ha ha, kẻ bị giết là giả. Chỉ cần đeo mặt nạ bạc vào thì ai chả hoá thành giáo chủ được.” Giáo chủ cười lớn.
“Ngươi đến đây làm gì? Không sợ trẫm gọi thị vệ vào bắt ngươi ư?” Tử Hạo lạnh giọng. Dù đau yếu nhưng y vẫn luôn mang khí phách của một vị hoàng đế.
“Còn ra vẻ à? Chẳng biết mấy hôm trước ai bị An Nguyệt Quân chém nằm bẹp dí, cuối cùng không chịu nổi cầu xin hắn ấy nhỉ?” Giáo chủ vờ buột miệng thốt.
Sắc mặt Tử Hạo trắng bệch. Đôi mắt mệt mỏi của y thoáng tia sát ý, trầm giọng: “Ngươi đã biết chuyện, vậy thì không thể chừa đường sống cho ngươi…”
Toan gọi thị vệ thì lời giáo chủ lại khiến Tử Hạo cứng người: “Không chỉ mình ta, những kẻ có mặt hôm đó đều biết hết. Ngươi định giết hết họ à?”
“Ngươi…!” Tử Hạo quan sát giáo chủ. “Tà Y giáo vẫn luôn là mối hoạ ngầm cho triều đình. Hôm nay ngươi lại tự nạp mạng tới cửa, trẫm há có thể tha? Người đâu…”
“Thật ra chúng ta nên hợp tác.” Giáo chủ nhã nhặn đề nghị. Nếu y có thể bình tĩnh đứng đây thì chắc chắn phải xử lí hết mọi cản trở rồi.
“Nực cười! Sao trẫm… khụ khụ… trẫm phải hợp tác với ngươi chứ?” Tử Hạo kích động.
“Ngươi cam lòng để cho An Nguyệt Quân coi thường mình? Ngươi cam lòng nhìn An Nguyệt Quân cướp nữ nhân ngươi thích? Người cam lòng khi dân chúng nghĩ ngươi là một tên hoàng đế vô dụng? Ngươi cam lòng chịu đựng đau đớn của những vết thương kia? Ngươi có cam lòng không?” Giáo chủ đắc ý nhìn vẻ khốn quẫn của Tử Hạo, đôi mắt càng thêm âm u.
Nữ nhân y thích? Hoá ra… y thích nàng. Cảm giác đó là thích ư? Tử Hạo tự hỏi bản thân. Đúng là y không cam lòng, nhưng y có nên hợp tác với giáo chủ Tà Y giáo không đây?
“Điều kiện của ngươi là gì?” Tử Hạo hỏi. Đời chẳng có gì là miễn phí cả, điều này dĩ nhiên y hiểu.
“Nếu mọi chuyện thành công, chỉ cần cho ta một chức quan là được. Đâu có là gì với ngươi đúng chứ? Vậy cũng chứng tỏ Tà Y giáo chúng ta thần phục triều đình.” Giáo chủ vừa nói vừa cười gian. Thần phục? Xưa nay y chưa từng biết thần phục là gì. Làm quan chỉ là bước đầu trong kế hoạch nuốt trọn triều đình của y mà thôi.
Tuy nhiên trước khi thực hiện bước đầu tiên đó, y phải diệt trừ Nguyệt gia bảo đã.
Tử Hạo đắn đo suy tính thiệt hơn. Nếu đồng ý, tên giáo chủ Tà Y giáo này được làm quan, còn y đường đường là hoàng đế Tử Nguyệt vương triều mà lại phải hợp tác với loại mạt rệp như y. Song nếu không đồng ý, y lại cảm thấy tiếc tiếc. Tà Y giáo dù suýt chút An Nguyệt Quân diệt nhưng cũng không thể xem thường. Vả lại, sự tồn tại của Nguyệt gia bảo đối với triều đình mới càng là mối nguy lớn.
Diệt Nguyệt gia bảo rồi diệt Tà Y giáo!
Sau một lúc phân vân, Tử Hạo gật đầu đáp ứng: “Được.”
Giáo chủ Tà Y giáo và y nhìn nhau, miệng cười nhưng mắt không hề cười.
“Bệ hạ thật anh minh. Nếu người đã đồng ý vậy ta cũng không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa. Ta sẽ về vạch kế sách, vài ngày sau lại tới gặp người.” Dứt lời, bóng giáo chủ liền biến mất.
Tử Hạo đăm chiêu, hô: “Người đâu!”
Lâu sau mới có nô tài chạy vào đáp: “Có thuộc hạ!”
“Tra xem ngày trẫm bị thương, những ai có mặt tại ngự thư phòng. Những kẻ đó…” Tử Hạo gằn giọng: “Giết không tha!”
/106
|