Tuy bảo hai người đi diệt Tà Y giáo nhưng thực chất chỉ cần một An Nguyệt Quân là đủ rồi.
Khuôn mặt An Nguyệt Quân dù lạnh lùng cũng không ảnh hưởng đến dung mạo tuyệt thế. Trường sam trắng tinh mang phong vị thần tiên, mỗi động tác chân động tác tay đều hấp dẫn người xem. Chẳng những khiến các cô nương trẻ tuổi xinh đẹp chết mê chết mệt, hắn còn khiến cả các bà các cô tuổi trung niên xấu hổ che mặt. An Nguyệt Quân thì thờ ơ như không. Hắn còn chẳng thèm ngó họ một cái.
Nguyệt gia bảo.
Dương Hoà đến Thấm Tuyết các, mở cửa phòng Diệp Khê Thiến. Lão đờ người nhìn căn phòng bừa bộn, bàn ghế bị chặt đôi. Hiển nhiên trong này mới xảy ra xô xát.
Phu nhân đâu? Dương Hoà hốt hoảng kiếm khắp nơi nhưng không thấy Diệp Khê Thiến. Lão huy động trên dưới Nguyệt gia bảo lục soát mọi ngõ ngách, cố níu lấy tia hy vọng nhỏ nhoi.
Tuy nhiên sau nửa ngày tìm kiếm, Dương Hoà dần dần tuyệt vọng.
Phu nhân mất tích thật rồi!
Khắp Nguyệt gia bảo chẳng thấy bóng dáng phu nhân, tim Dương Hoà nặng như đeo đá. Phu nhân mất tích, lão biết ăn nói với bảo chủ thế nào?
Cùng lúc đó, con tim An Nguyệt Quân cũng chợt đau nhói. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vó câu ngựa không ngừng nghỉ, trải qua một ngày một đêm, cuối cùng An Nguyệt Quân và Tinh Ảnh cũng tới căn cứ địa của Tà Y giáo – Vô U cốc.
Vô U cốc kề núi gần sông, mùa hè cỏ cây tươi tốt, trăm hoa đua nở, không khí ẩm ướt thoang thoảng hương hoa; mùa đông bông tuyết trắng xoá, khắp nơi bao phủ một màu tinh khôi, đẹp tới động lòng. Ngờ đâu chốn nước non xinh đẹp này đã từng chôn vùi biết bao sinh mạng vô tội, màu tuyết trắng kia đã từng nhuốm biết bao máu tươi đỏ thẫm.
An Nguyệt Quân xuống ngựa, đứng vững. Mặc dù rong ruổi cả ngày đường song dường như hắn chưa hề dính nửa hạt bụi bặm, vẫn khuôn mặt chói lọi, vẫn phong thái thiên tiên. Lạnh lẽo nhếch môi, An Nguyệt Quân ngoái đầu bảo Tinh Ảnh: “Ở đây chờ ta.”
Rồi chẳng đợi Tinh Ảnh đáp, hắn rời đi luôn.
An Nguyệt Quân vào Vô U cốc, chưa được bao lâu, bỗng một trời phi tiêu bay ào ào về phía hắn. Hắn cười khẩy, tung người giữa không trung, nước chảy mây trôi né hết, tay áo ưu nhã nhẹ bay.
Khắc sau, toàn bộ phi tiêu đều bị hoá thành bột, phiêu tán cùng tuyết trắng mênh mông.
“Chưa chịu ra ư?” An Nguyệt Quân lạnh lùng nói.
Phút chốc, xung quanh hắn nhung nhúc người. Tuy nhiên mặt hắn không chút thay đổi, hắn nào để tâm tới đám lâu la này.
Đằng sau cái cây nọ, một nam tử bước ra, mặt đầy vết đao, dù đã thành sẹo nhưng trông vẫn đáng sợ. Y nắm chặt đoản đao, chầm chậm áp sát An Nguyệt Quân, hỏi: “Ngươi không sợ?”
*đoản đao: đao ngắn
An Nguyệt Quân bất động, lờ tịt tên đang nói chuyện với mình, mắt dày đặc băng hàn.
“Vô lễ!” Nam tử thấy mình bị lơ nên thẹn quá hoá giận, gào mắng.
An Nguyệt Quân chậm rãi bước. Tư thái kiêu ngạo lạnh lùng khiến hàng địch ngơ ngẩn, ngây ngốc nhường đường cho hắn. Hắn thản nhiên vòng qua người tên nam tử, đi thẳng.
Mặt nam tử hết trắng lại xanh, tức muốn nổ đom đóm mắt. Y xông lên trước, song đoản đao trong tay lăm lăm vọt tới sau lưng An Nguyệt Quân. Nhưng rốt cuộc, y chỉ đâm trúng không khí, hay nói đúng hơn An Nguyệt Quân không để mũi đao y chạm đến mình.
“Cút!”
An Nguyệt Quân ngoái đầu, cười cợt nhếch môi rồi tiếp tục tiến bước.
Cây cối rậm rạp, cành lá xào xạc nghe buốt óc. Làn gió lướt qua mặt mang hơi thở chết chóc. Có lẽ đám người bị sát ý của An Nguyệt Quân doạ nên không dám đuổi theo.
Đương đi, đột nhiên ánh mắt An Nguyệt Quân loé sáng, bước chân chững lại. Tấm lưng thon dài in trên nền trời bao la, cao ngạo, tinh khiết, vững chãi.
“An Nguyệt Quân quả là An Nguyệt Quân, bảo chủ quả là bảo chủ, dám đơn thương độc mã tới diệt Tà Y giáo. Lợi hại! Lợi hại!”
Dứt lời, bóng một người đeo mặt nạ xuất hiện, giọng nói ngang phè khiến người khác không đoán nổi y ám chỉ gì.
An Nguyệt Quân chăm chú nhìn y, sát ý dấy lên, đồng tử yêu mị dần dần biến tím. Dung nhan trắng tựa băng tuyết nghìn năm, tóc đen dài tung bay trong gió, không nhiễm bụi trần, đẹp đẽ mị hoặc.
Thấy thế, nam tử mặc trường sam xanh lục, đeo mặt nạ – giáo chủ Tà Y giáo – lòng kinh sợ mà vẫn cứng miệng: “An Nguyệt Quân, hôm nay nhất định ngươi sẽ thua! Lãnh Diện Ngọc Quân bách chiến bách thắng nhất định sẽ thua!” Song đáy mắt y có thấp thỏm chút lo sợ.
An Nguyệt Quân không hé nửa lời, mắt tím ghim chặt tên giáo chủ kia.
Giáo chủ thấy hắn bất động bèn nôn nóng phóng tới, tung chưởng vừa độc vừa mạnh. An Nguyệt Quân nhanh chóng né thoát.
Hai bên giao chiến chừng một khắc, kiếm khí đọ với chưởng phong, cây cối xung quanh cũng vì đó mà đổ rạp. Bóng trắng nhẹ nhàng ưu nhã, bóng xanh địch không lại nên phải dùng toàn những chiêu hiểm độc chí mạng.
Không lâu sau, thắng bại đã rõ.
Giáo chủ che ngực, ho khan, máu tươi giọt giọt rỉ bên khoé môi. Y gắng gượng bò dậy. Lãnh Diện Ngọc Quẩn quả danh bất hư truyền! Nhưng danh bất hư truyền thì sao chứ…
Bấy giờ toàn bộ Tà Y giáo đều đã tụ tập về đây, người cầm đao, kẻ cầm kiếm đợi giáo chủ ra lệnh.
“Giáo chủ, tóm được rồi ạ.” Bỗng có giọng lạ truyền đến. Chúng giáo nghe, đồng loạt tránh đường.
Một tên nam tử bề ngoài trông bỉ ổi vác một nữ nhân bị trói chặt tay chân tới. Khi y đến gần, mọi người liếc nữ nhân y vác, kinh ngạc thở mạnh.
Trên mặt nữ nhân kia có vết sẹo đỏ thẫm vô cùng kinh khủng. Thanh kiếm sắc bén đặt trên cổ nàng ta chỉ cần cứa nhẹ một phát là khiến nàng ta hương tiêu ngọc vẫn…
*hương tiêu ngọc vẫn: cụm từ dùng để tả người con gái đẹp khi chết
Không sai, là Diệp Khê Thiến.
“An Nguyệt Quân, nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay bọn ta. Giờ ngươi hãy tự vẫn ngay, nếu không ta chẳng đảm bảo ả được toàn mạng đâu.” Giáo chủ đắc ý ép buộc, nét gian tà thấp thoáng nơi đáy mắt.
Mắt An Nguyệt Quân loé sáng, đồng tử tím cuồn cuộn sát khí, nhưng hắn vẫn im lặng, khoé miệng chỉ nhếch một nụ cười lạnh.
“Sao? Đây không phải nữ nhân ngươi yêu nhất ư? Hay tự vẫn là tàn nhẫn với người quá? Thôi thì phế hai tay cũng được.” Giáo chủ cười khẩy, tiếp tục chơi ác.
An Nguyệt Quân vẫn bất động.
“Cứu… Quân…” Giọng nữ yếu ớt thiết tha, lệ trên mặt nàng chảy xuôi theo vết sẹo kinh khủng.
Lưỡi kiếm trên cổ Diệp Khê Thiến ấn mạnh, phút chốc máu tươi trào ra. Máu từng giọt từng giọt nhuộm đỏ tuyết.
“Ngươi còn không mau quyết định?” Giáo chủ cau mày giục.
“Được.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên, chẳng chút lo lắng hay phập phồng khiến giáo chủ cứng người. Rõ ràng y đã nắm được thóp An Nguyệt Quân rồi nhưng sao lòng vẫn lo sợ, run rẩy?
An Nguyệt Quân cười lạnh, giơ tay, ngay sau đó một tay vung kiếm khí về phía cánh tay kia của mình.
Khuôn mặt An Nguyệt Quân dù lạnh lùng cũng không ảnh hưởng đến dung mạo tuyệt thế. Trường sam trắng tinh mang phong vị thần tiên, mỗi động tác chân động tác tay đều hấp dẫn người xem. Chẳng những khiến các cô nương trẻ tuổi xinh đẹp chết mê chết mệt, hắn còn khiến cả các bà các cô tuổi trung niên xấu hổ che mặt. An Nguyệt Quân thì thờ ơ như không. Hắn còn chẳng thèm ngó họ một cái.
Nguyệt gia bảo.
Dương Hoà đến Thấm Tuyết các, mở cửa phòng Diệp Khê Thiến. Lão đờ người nhìn căn phòng bừa bộn, bàn ghế bị chặt đôi. Hiển nhiên trong này mới xảy ra xô xát.
Phu nhân đâu? Dương Hoà hốt hoảng kiếm khắp nơi nhưng không thấy Diệp Khê Thiến. Lão huy động trên dưới Nguyệt gia bảo lục soát mọi ngõ ngách, cố níu lấy tia hy vọng nhỏ nhoi.
Tuy nhiên sau nửa ngày tìm kiếm, Dương Hoà dần dần tuyệt vọng.
Phu nhân mất tích thật rồi!
Khắp Nguyệt gia bảo chẳng thấy bóng dáng phu nhân, tim Dương Hoà nặng như đeo đá. Phu nhân mất tích, lão biết ăn nói với bảo chủ thế nào?
Cùng lúc đó, con tim An Nguyệt Quân cũng chợt đau nhói. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vó câu ngựa không ngừng nghỉ, trải qua một ngày một đêm, cuối cùng An Nguyệt Quân và Tinh Ảnh cũng tới căn cứ địa của Tà Y giáo – Vô U cốc.
Vô U cốc kề núi gần sông, mùa hè cỏ cây tươi tốt, trăm hoa đua nở, không khí ẩm ướt thoang thoảng hương hoa; mùa đông bông tuyết trắng xoá, khắp nơi bao phủ một màu tinh khôi, đẹp tới động lòng. Ngờ đâu chốn nước non xinh đẹp này đã từng chôn vùi biết bao sinh mạng vô tội, màu tuyết trắng kia đã từng nhuốm biết bao máu tươi đỏ thẫm.
An Nguyệt Quân xuống ngựa, đứng vững. Mặc dù rong ruổi cả ngày đường song dường như hắn chưa hề dính nửa hạt bụi bặm, vẫn khuôn mặt chói lọi, vẫn phong thái thiên tiên. Lạnh lẽo nhếch môi, An Nguyệt Quân ngoái đầu bảo Tinh Ảnh: “Ở đây chờ ta.”
Rồi chẳng đợi Tinh Ảnh đáp, hắn rời đi luôn.
An Nguyệt Quân vào Vô U cốc, chưa được bao lâu, bỗng một trời phi tiêu bay ào ào về phía hắn. Hắn cười khẩy, tung người giữa không trung, nước chảy mây trôi né hết, tay áo ưu nhã nhẹ bay.
Khắc sau, toàn bộ phi tiêu đều bị hoá thành bột, phiêu tán cùng tuyết trắng mênh mông.
“Chưa chịu ra ư?” An Nguyệt Quân lạnh lùng nói.
Phút chốc, xung quanh hắn nhung nhúc người. Tuy nhiên mặt hắn không chút thay đổi, hắn nào để tâm tới đám lâu la này.
Đằng sau cái cây nọ, một nam tử bước ra, mặt đầy vết đao, dù đã thành sẹo nhưng trông vẫn đáng sợ. Y nắm chặt đoản đao, chầm chậm áp sát An Nguyệt Quân, hỏi: “Ngươi không sợ?”
*đoản đao: đao ngắn
An Nguyệt Quân bất động, lờ tịt tên đang nói chuyện với mình, mắt dày đặc băng hàn.
“Vô lễ!” Nam tử thấy mình bị lơ nên thẹn quá hoá giận, gào mắng.
An Nguyệt Quân chậm rãi bước. Tư thái kiêu ngạo lạnh lùng khiến hàng địch ngơ ngẩn, ngây ngốc nhường đường cho hắn. Hắn thản nhiên vòng qua người tên nam tử, đi thẳng.
Mặt nam tử hết trắng lại xanh, tức muốn nổ đom đóm mắt. Y xông lên trước, song đoản đao trong tay lăm lăm vọt tới sau lưng An Nguyệt Quân. Nhưng rốt cuộc, y chỉ đâm trúng không khí, hay nói đúng hơn An Nguyệt Quân không để mũi đao y chạm đến mình.
“Cút!”
An Nguyệt Quân ngoái đầu, cười cợt nhếch môi rồi tiếp tục tiến bước.
Cây cối rậm rạp, cành lá xào xạc nghe buốt óc. Làn gió lướt qua mặt mang hơi thở chết chóc. Có lẽ đám người bị sát ý của An Nguyệt Quân doạ nên không dám đuổi theo.
Đương đi, đột nhiên ánh mắt An Nguyệt Quân loé sáng, bước chân chững lại. Tấm lưng thon dài in trên nền trời bao la, cao ngạo, tinh khiết, vững chãi.
“An Nguyệt Quân quả là An Nguyệt Quân, bảo chủ quả là bảo chủ, dám đơn thương độc mã tới diệt Tà Y giáo. Lợi hại! Lợi hại!”
Dứt lời, bóng một người đeo mặt nạ xuất hiện, giọng nói ngang phè khiến người khác không đoán nổi y ám chỉ gì.
An Nguyệt Quân chăm chú nhìn y, sát ý dấy lên, đồng tử yêu mị dần dần biến tím. Dung nhan trắng tựa băng tuyết nghìn năm, tóc đen dài tung bay trong gió, không nhiễm bụi trần, đẹp đẽ mị hoặc.
Thấy thế, nam tử mặc trường sam xanh lục, đeo mặt nạ – giáo chủ Tà Y giáo – lòng kinh sợ mà vẫn cứng miệng: “An Nguyệt Quân, hôm nay nhất định ngươi sẽ thua! Lãnh Diện Ngọc Quân bách chiến bách thắng nhất định sẽ thua!” Song đáy mắt y có thấp thỏm chút lo sợ.
An Nguyệt Quân không hé nửa lời, mắt tím ghim chặt tên giáo chủ kia.
Giáo chủ thấy hắn bất động bèn nôn nóng phóng tới, tung chưởng vừa độc vừa mạnh. An Nguyệt Quân nhanh chóng né thoát.
Hai bên giao chiến chừng một khắc, kiếm khí đọ với chưởng phong, cây cối xung quanh cũng vì đó mà đổ rạp. Bóng trắng nhẹ nhàng ưu nhã, bóng xanh địch không lại nên phải dùng toàn những chiêu hiểm độc chí mạng.
Không lâu sau, thắng bại đã rõ.
Giáo chủ che ngực, ho khan, máu tươi giọt giọt rỉ bên khoé môi. Y gắng gượng bò dậy. Lãnh Diện Ngọc Quẩn quả danh bất hư truyền! Nhưng danh bất hư truyền thì sao chứ…
Bấy giờ toàn bộ Tà Y giáo đều đã tụ tập về đây, người cầm đao, kẻ cầm kiếm đợi giáo chủ ra lệnh.
“Giáo chủ, tóm được rồi ạ.” Bỗng có giọng lạ truyền đến. Chúng giáo nghe, đồng loạt tránh đường.
Một tên nam tử bề ngoài trông bỉ ổi vác một nữ nhân bị trói chặt tay chân tới. Khi y đến gần, mọi người liếc nữ nhân y vác, kinh ngạc thở mạnh.
Trên mặt nữ nhân kia có vết sẹo đỏ thẫm vô cùng kinh khủng. Thanh kiếm sắc bén đặt trên cổ nàng ta chỉ cần cứa nhẹ một phát là khiến nàng ta hương tiêu ngọc vẫn…
*hương tiêu ngọc vẫn: cụm từ dùng để tả người con gái đẹp khi chết
Không sai, là Diệp Khê Thiến.
“An Nguyệt Quân, nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay bọn ta. Giờ ngươi hãy tự vẫn ngay, nếu không ta chẳng đảm bảo ả được toàn mạng đâu.” Giáo chủ đắc ý ép buộc, nét gian tà thấp thoáng nơi đáy mắt.
Mắt An Nguyệt Quân loé sáng, đồng tử tím cuồn cuộn sát khí, nhưng hắn vẫn im lặng, khoé miệng chỉ nhếch một nụ cười lạnh.
“Sao? Đây không phải nữ nhân ngươi yêu nhất ư? Hay tự vẫn là tàn nhẫn với người quá? Thôi thì phế hai tay cũng được.” Giáo chủ cười khẩy, tiếp tục chơi ác.
An Nguyệt Quân vẫn bất động.
“Cứu… Quân…” Giọng nữ yếu ớt thiết tha, lệ trên mặt nàng chảy xuôi theo vết sẹo kinh khủng.
Lưỡi kiếm trên cổ Diệp Khê Thiến ấn mạnh, phút chốc máu tươi trào ra. Máu từng giọt từng giọt nhuộm đỏ tuyết.
“Ngươi còn không mau quyết định?” Giáo chủ cau mày giục.
“Được.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên, chẳng chút lo lắng hay phập phồng khiến giáo chủ cứng người. Rõ ràng y đã nắm được thóp An Nguyệt Quân rồi nhưng sao lòng vẫn lo sợ, run rẩy?
An Nguyệt Quân cười lạnh, giơ tay, ngay sau đó một tay vung kiếm khí về phía cánh tay kia của mình.
/106
|