Thi Tiêu An đứng ở cửa, ánh mắt đong đầy tình ý đặt trên người An Nguyệt Quân, tuy nhiên nàng ta phát hiện hắn lại không hề để ý tới mình. Thất vọng cùng ghen tị quay cuồng trào dâng trong lòng, Thi Tiêu An cắn chặt môi dưới, thướt tha yểu điệu lướt đến gần An Nguyệt Quân, điệu bộ hờn trách.
Tới trước mặt An Nguyệt Quân, nàng ta đưa tay nhận chén sứ từ một tỳ nữ dâng lên, dịu dàng nói: “Biểu ca, ca một đường vội vã trở về bảo, chắc cũng mệt lắm rồi đúng không? Ta đã sớm bảo người chuẩn bị tổ yến chưng đường phèn cho biểu ca tẩm bổ đây.”
An Nguyệt Quân lạnh lùng cười khẩy, nụ cười rét mướt sánh ngang băng tuyết nghìn năm, trầm thấp gọi: “Dương Hoà.”
“Dạ, bảo chủ.” Dương Hoà lập tức sẵn sàng chờ lệnh.
“An bài họ cho tốt.” An Nguyệt Quân liếc mắt nhìn hai vị khách bất đắc dĩ, chất giọng không mang theo tia tình cảm.
“Dạ.” Dương Hoà hiểu ý đáp.
Quay đầu, Dương Hoà lịch sự khom người với Tư Đồ Khiêm và Ngô Vũ Thi, nói: “Mời đi bên này.”
Hai người gật đầu, Dương Hoà đánh mắt liếc An Nguyệt Quân thấy chủ không có thêm ý kiến gì mới dẫn họ lui xuống.
Xong xuôi, An Nguyệt Quân quay ngoắt lại về phía Diệp Khê Thiến nở nụ cười rực rỡ, chói loà đến độ trời đất cũng điên đảo thất sắc, đôi môi đẹp cong cong tao nhã. Hắn cẩn thận lấy lòng hỏi: “Nương tử, như vậy nàng hài lòng chưa?”
“Rồi, rồi, rồi, hài lòng rồi.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt trả lời, tay thích thú véo mạnh gò má trắng mũm mĩm, mặt hắn lập tức xuất hiện hai vệt hồng hồng đáng yêu.
“Nương tử vui vẻ là tốt rồi.” An Nguyệt Quân híp mắt đáp.
Thi Tiêu An bị bỏ ở một bên, tổ yến trên tay chẳng biết nên buông xuống hay tiếp tục giữ, tay dần dần siết chặt thành chén, đầu ngón tay trắng bệch, đáy mắt nhá lên chút u quang.
Lát sau…
“Bảo chủ, gian phòng ngài phân phó đã sắp xếp xong. Hiện tại phu nhân có thể tới Lạc An các nghỉ ngơi.” Dương Hoà vừa bẩm báo lòng vừa cảm thấy quái lạ. Bảo chủ với phu nhân không phải phu thê ư? Hà cớ gì lại ở hai phòng khác nhau?
Lạc An các… Lạc An các…Là Lạc An các… Thi Tiêu An choáng váng oán hận. Lạc An các là chỗ biểu ca ở, nữ nhân này sao có thể cùng ở đó được?! Tuy nhiên, Thi Tiêu An lại không hề biểu lộ sự giận dữ này ra ngoài, vẻ mặt vẫn nhu nhược, đáng yêu kèm theo hơi thở hơi gấp gáp, nhác trông có vẻ yếu đuối, tội nghiệp.
“Nương tử, đi lâu cũng mệt rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Tròng mắt đen lúng liếng đảo quanh, khoé miệng ngập tràn yêu thương, An Nguyệt Quân dịu dàng hỏi nàng.
“Ừ.” Diệp Khê Thiến quả thực đã mỏi mệt, lập tức đồng ý với hắn.
An Nguyệt Quân ôm nàng đi thẳng, từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ để ý tới Thi Tiêu An, thậm chí một cái liếc mắt dành cho nàng ta cũng không có!
Thi Tiêu An hoá đá tại chỗ, sắc mặt vẫn bình thường song chén sứ trong tay kịch liệt rung động. Nàng ta nhìn đại sảnh vắng tanh, khàn giọng run rẩy: “Minh Nguyệt, ta có điểm nào kém ả chứ? Vì sao biểu ca chỉ cần ả chứ không cần ta?”
Tỳ nữ Minh Nguyệt ở một bên trả lời: “Tiểu thư dung mạo như tiên, ả làm sao có thể so sánh với người.”
“Nhưng vì sao biểu ca không cần ta?” Thi Tiêu An ho khan một tiếng, khẽ khàng hỏi.
Minh Nguyệt lại gần vỗ vỗ vai chủ tử: “Tiểu thư, rồi bảo chủ sẽ nhận ra điểm tốt của người.”
Thi Tiêu An ngơ ngẩn gật đầu, chỉ hi vọng thế… Nếu như không thể, nàng ta chỉ còn cách ép hắn cưới mình!
Diệp Khê Thiến bị dẫn đi lòng vòng đến chóng mặt thì mới tới Lạc An các. Vừa bước vào, hương thơm ngan ngát xông vào mũi làm tâm tình con người trở nên thoải mái. Diệp Khê Thiến trông An Nguyệt Quân hết thay nàng pha trà rồi lại giúp nàng đấm lưng, công việc tuy bận rộn nhưng hết sức vui vẻ, còn được tha hồ ăn đậu hũ, khoé môi hắn vui vẻ nhếch cao.
“Anh vừa về bảo mà không có chuyện gì cần giải quyết à?” Diệp Khê Thiến nghi hoặc nhìn người con trai đang tất bật quanh mình.
“Có.” An Nguyệt Quân thẳng thắn trả lời nhưng tay vẫn không dừng động tác, còn mải bận vuốt ve.
Diệp Khê Thiến thoải mái thở phào một cái. “Vậy anh còn không mau đi đi?”
“Nương tử quan trọng hơn.”
“Đi đi, đi đi, anh đi ngay cho tôi. Nếu Nguyệt gia bảo phá sản, coi chừng tôi đá anh đi tìm tên khác bây giờ.” Diệp Khê Thiến tức giận doạ.
“Nương tử, thì ra là vì Nguyệt gia bảo nên nàng mới nói thích ta.” Âm thanh đáng thương ai oán, rất, rất, rất đáng thương, xen lẫn cả tiếng nức nở nữa.
“Đáp án 1: con người phải dĩ thực vi thiên.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt đáp.
*dĩ thực vi thiên: có ăn là trên hết, mọi thứ khác đều không quan trọng bằng
“Nương tử, chẳng lẽ không phải vì ta đáng yêu nên nàng mới thích ta à?”
“Đáp án 2: mời xem lại đáp án 1.”
“…”
“Đi đi, đi đi, mau đi làm việc của anh đi.” Diệp Khê Thiến dương dương tự đắc phẩy phẩy tay về phía hắn giống như đuổi ruồi.
An Nguyệt Quân đứng lên, mắt lạnh quét tứ phía.
“Các ngươi nhớ chăm sóc phu nhân cho thật tốt.”
“Dạ.”
Lúc đang muốn bước ra khỏi cửa, An Nguyệt Quân chợt ngoái đầu nhìn Diệp Khê Thiến, bảo: “Nương tử, nàng phải cẩn thận với nữ nhân vừa rồi. Nàng ta nói cái gì nàng cũng đừng tin.”
Nữ nhân vừa rồi? Ai? Não chợt loé, đầu óc minh bạch, Diệp Khê Thiến khoát khoát tay tỏ ý đã hiểu. An Nguyệt Quân lúc này mới yên tâm bước ra ngoài.
…
An Nguyệt Quân vào thư phòng. Dương Hoà đã sớm ở đấy chờ, thấy chủ đến liền vội vàng hô: “Bảo chủ.”
Hắn gật đầu, ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Thưa bảo chủ, tất cả đều tốt, chỉ có chút việc gần đây là không bình thường.” Dương Hoà lắc đầu thông báo.
“Sao?”
“Tiệm đồ cổ, tửu lâu, cộng thêm ít cửa hàng khác do chúng ta kinh doanh không hiểu sao gần đây liên tiếp có kẻ đến quấy rối.”
“Thật à?” An Nguyệt Quân nhướng mày hỏi lại, đáy mắt tầng tầng lãnh ý.
“Cách dăm ba ngày lại đến. Hơn nữa vì sự quấy rối thường xuyên này mà doanh thu làm ăn của chúng ta giảm đi rất nhiều.” Dương Hoà bất đắc dĩ tiếp.
An Nguyệt Quân mặt không đổi sắc, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Dương Hoà, hồi lâu lại hỏi: “Có tra ra là người phương nào không?”
Dương Hoà chần chờ khá lâu mới trả lời: “Vẫn đang tra ạ.”
“Tổn thất bao nhiêu?” Mắt An Nguyệt Quân loé lên thứ ánh sáng u tối lạnh lẽo, khắc nghiệt, nét tàn nhẫn thấp thoáng làm tâm Dương Hoà tức thì run sợ.
“Hơn mười vạn lượng.” Dương Hoà lớn gan thành thực đáp. Dù số tiền đó với Nguyệt gia bảo mà nói chẳng đáng là bao, nhưng đối với người bình thường thì lại là cả một gia tài.
Thư phòng một mảnh yên tĩnh…
“Còn chuyện gì khác?” An Nguyệt Quân lại tiếp tục lạnh giọng hỏi.
“Dạ, còn vấn đề này nữa. Bảo chủ, Tư Đồ Khiêm là con trai của Thanh Nhạc vương gia. Thanh Nhạc vương gia trong triều cũng được coi là trọng thần, mà Tư Đồ Khiêm tuy tuổi còn trẻ song đã là Đại Tướng Quân. Trên dưới triều đình, ai ai cũng hết lời khen ngợi hắn. Bảo chủ, ngài đừng nên đụng tới hắn.”
An Nguyệt Quân không nói, chỉ mỗi sát khí quanh thân là quá nặng. Dĩ nhiên, thấy chủ như vậy Dương Hoà cũng không dám mở miệng nữa.
Hồi lâu sau, rốt cuộc An Nguyệt Quân mới bảo: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ.”
Đợi dáng người bên ngoài đã khuất xa rồi, hắn mới gọi một tiếng: “Tinh Ảnh.”
Bóng đen xuất hiện, tức thì quỳ trước mặt hắn, cung kính hô: “Bảo chủ.”
“Gần đây hắn có động tĩnh gì?”
“Dạ thưa, không có.”
“Không có? Hay tra không ra?” Câu hỏi nhẹ nhàng của An Nguyệt Quân làm da đầu Tinh Ảnh run lên, tim đập bình bịch.
“Bảo chủ, thuộc hạ sẽ đi tra lại.”
“Không cần, gọi Ánh Nguyệt trở về.” An Nguyệt Quân lắc đầu ra lệnh.
“Dạ.”
Tới trước mặt An Nguyệt Quân, nàng ta đưa tay nhận chén sứ từ một tỳ nữ dâng lên, dịu dàng nói: “Biểu ca, ca một đường vội vã trở về bảo, chắc cũng mệt lắm rồi đúng không? Ta đã sớm bảo người chuẩn bị tổ yến chưng đường phèn cho biểu ca tẩm bổ đây.”
An Nguyệt Quân lạnh lùng cười khẩy, nụ cười rét mướt sánh ngang băng tuyết nghìn năm, trầm thấp gọi: “Dương Hoà.”
“Dạ, bảo chủ.” Dương Hoà lập tức sẵn sàng chờ lệnh.
“An bài họ cho tốt.” An Nguyệt Quân liếc mắt nhìn hai vị khách bất đắc dĩ, chất giọng không mang theo tia tình cảm.
“Dạ.” Dương Hoà hiểu ý đáp.
Quay đầu, Dương Hoà lịch sự khom người với Tư Đồ Khiêm và Ngô Vũ Thi, nói: “Mời đi bên này.”
Hai người gật đầu, Dương Hoà đánh mắt liếc An Nguyệt Quân thấy chủ không có thêm ý kiến gì mới dẫn họ lui xuống.
Xong xuôi, An Nguyệt Quân quay ngoắt lại về phía Diệp Khê Thiến nở nụ cười rực rỡ, chói loà đến độ trời đất cũng điên đảo thất sắc, đôi môi đẹp cong cong tao nhã. Hắn cẩn thận lấy lòng hỏi: “Nương tử, như vậy nàng hài lòng chưa?”
“Rồi, rồi, rồi, hài lòng rồi.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt trả lời, tay thích thú véo mạnh gò má trắng mũm mĩm, mặt hắn lập tức xuất hiện hai vệt hồng hồng đáng yêu.
“Nương tử vui vẻ là tốt rồi.” An Nguyệt Quân híp mắt đáp.
Thi Tiêu An bị bỏ ở một bên, tổ yến trên tay chẳng biết nên buông xuống hay tiếp tục giữ, tay dần dần siết chặt thành chén, đầu ngón tay trắng bệch, đáy mắt nhá lên chút u quang.
Lát sau…
“Bảo chủ, gian phòng ngài phân phó đã sắp xếp xong. Hiện tại phu nhân có thể tới Lạc An các nghỉ ngơi.” Dương Hoà vừa bẩm báo lòng vừa cảm thấy quái lạ. Bảo chủ với phu nhân không phải phu thê ư? Hà cớ gì lại ở hai phòng khác nhau?
Lạc An các… Lạc An các…Là Lạc An các… Thi Tiêu An choáng váng oán hận. Lạc An các là chỗ biểu ca ở, nữ nhân này sao có thể cùng ở đó được?! Tuy nhiên, Thi Tiêu An lại không hề biểu lộ sự giận dữ này ra ngoài, vẻ mặt vẫn nhu nhược, đáng yêu kèm theo hơi thở hơi gấp gáp, nhác trông có vẻ yếu đuối, tội nghiệp.
“Nương tử, đi lâu cũng mệt rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Tròng mắt đen lúng liếng đảo quanh, khoé miệng ngập tràn yêu thương, An Nguyệt Quân dịu dàng hỏi nàng.
“Ừ.” Diệp Khê Thiến quả thực đã mỏi mệt, lập tức đồng ý với hắn.
An Nguyệt Quân ôm nàng đi thẳng, từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ để ý tới Thi Tiêu An, thậm chí một cái liếc mắt dành cho nàng ta cũng không có!
Thi Tiêu An hoá đá tại chỗ, sắc mặt vẫn bình thường song chén sứ trong tay kịch liệt rung động. Nàng ta nhìn đại sảnh vắng tanh, khàn giọng run rẩy: “Minh Nguyệt, ta có điểm nào kém ả chứ? Vì sao biểu ca chỉ cần ả chứ không cần ta?”
Tỳ nữ Minh Nguyệt ở một bên trả lời: “Tiểu thư dung mạo như tiên, ả làm sao có thể so sánh với người.”
“Nhưng vì sao biểu ca không cần ta?” Thi Tiêu An ho khan một tiếng, khẽ khàng hỏi.
Minh Nguyệt lại gần vỗ vỗ vai chủ tử: “Tiểu thư, rồi bảo chủ sẽ nhận ra điểm tốt của người.”
Thi Tiêu An ngơ ngẩn gật đầu, chỉ hi vọng thế… Nếu như không thể, nàng ta chỉ còn cách ép hắn cưới mình!
Diệp Khê Thiến bị dẫn đi lòng vòng đến chóng mặt thì mới tới Lạc An các. Vừa bước vào, hương thơm ngan ngát xông vào mũi làm tâm tình con người trở nên thoải mái. Diệp Khê Thiến trông An Nguyệt Quân hết thay nàng pha trà rồi lại giúp nàng đấm lưng, công việc tuy bận rộn nhưng hết sức vui vẻ, còn được tha hồ ăn đậu hũ, khoé môi hắn vui vẻ nhếch cao.
“Anh vừa về bảo mà không có chuyện gì cần giải quyết à?” Diệp Khê Thiến nghi hoặc nhìn người con trai đang tất bật quanh mình.
“Có.” An Nguyệt Quân thẳng thắn trả lời nhưng tay vẫn không dừng động tác, còn mải bận vuốt ve.
Diệp Khê Thiến thoải mái thở phào một cái. “Vậy anh còn không mau đi đi?”
“Nương tử quan trọng hơn.”
“Đi đi, đi đi, anh đi ngay cho tôi. Nếu Nguyệt gia bảo phá sản, coi chừng tôi đá anh đi tìm tên khác bây giờ.” Diệp Khê Thiến tức giận doạ.
“Nương tử, thì ra là vì Nguyệt gia bảo nên nàng mới nói thích ta.” Âm thanh đáng thương ai oán, rất, rất, rất đáng thương, xen lẫn cả tiếng nức nở nữa.
“Đáp án 1: con người phải dĩ thực vi thiên.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt đáp.
*dĩ thực vi thiên: có ăn là trên hết, mọi thứ khác đều không quan trọng bằng
“Nương tử, chẳng lẽ không phải vì ta đáng yêu nên nàng mới thích ta à?”
“Đáp án 2: mời xem lại đáp án 1.”
“…”
“Đi đi, đi đi, mau đi làm việc của anh đi.” Diệp Khê Thiến dương dương tự đắc phẩy phẩy tay về phía hắn giống như đuổi ruồi.
An Nguyệt Quân đứng lên, mắt lạnh quét tứ phía.
“Các ngươi nhớ chăm sóc phu nhân cho thật tốt.”
“Dạ.”
Lúc đang muốn bước ra khỏi cửa, An Nguyệt Quân chợt ngoái đầu nhìn Diệp Khê Thiến, bảo: “Nương tử, nàng phải cẩn thận với nữ nhân vừa rồi. Nàng ta nói cái gì nàng cũng đừng tin.”
Nữ nhân vừa rồi? Ai? Não chợt loé, đầu óc minh bạch, Diệp Khê Thiến khoát khoát tay tỏ ý đã hiểu. An Nguyệt Quân lúc này mới yên tâm bước ra ngoài.
…
An Nguyệt Quân vào thư phòng. Dương Hoà đã sớm ở đấy chờ, thấy chủ đến liền vội vàng hô: “Bảo chủ.”
Hắn gật đầu, ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Thưa bảo chủ, tất cả đều tốt, chỉ có chút việc gần đây là không bình thường.” Dương Hoà lắc đầu thông báo.
“Sao?”
“Tiệm đồ cổ, tửu lâu, cộng thêm ít cửa hàng khác do chúng ta kinh doanh không hiểu sao gần đây liên tiếp có kẻ đến quấy rối.”
“Thật à?” An Nguyệt Quân nhướng mày hỏi lại, đáy mắt tầng tầng lãnh ý.
“Cách dăm ba ngày lại đến. Hơn nữa vì sự quấy rối thường xuyên này mà doanh thu làm ăn của chúng ta giảm đi rất nhiều.” Dương Hoà bất đắc dĩ tiếp.
An Nguyệt Quân mặt không đổi sắc, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Dương Hoà, hồi lâu lại hỏi: “Có tra ra là người phương nào không?”
Dương Hoà chần chờ khá lâu mới trả lời: “Vẫn đang tra ạ.”
“Tổn thất bao nhiêu?” Mắt An Nguyệt Quân loé lên thứ ánh sáng u tối lạnh lẽo, khắc nghiệt, nét tàn nhẫn thấp thoáng làm tâm Dương Hoà tức thì run sợ.
“Hơn mười vạn lượng.” Dương Hoà lớn gan thành thực đáp. Dù số tiền đó với Nguyệt gia bảo mà nói chẳng đáng là bao, nhưng đối với người bình thường thì lại là cả một gia tài.
Thư phòng một mảnh yên tĩnh…
“Còn chuyện gì khác?” An Nguyệt Quân lại tiếp tục lạnh giọng hỏi.
“Dạ, còn vấn đề này nữa. Bảo chủ, Tư Đồ Khiêm là con trai của Thanh Nhạc vương gia. Thanh Nhạc vương gia trong triều cũng được coi là trọng thần, mà Tư Đồ Khiêm tuy tuổi còn trẻ song đã là Đại Tướng Quân. Trên dưới triều đình, ai ai cũng hết lời khen ngợi hắn. Bảo chủ, ngài đừng nên đụng tới hắn.”
An Nguyệt Quân không nói, chỉ mỗi sát khí quanh thân là quá nặng. Dĩ nhiên, thấy chủ như vậy Dương Hoà cũng không dám mở miệng nữa.
Hồi lâu sau, rốt cuộc An Nguyệt Quân mới bảo: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ.”
Đợi dáng người bên ngoài đã khuất xa rồi, hắn mới gọi một tiếng: “Tinh Ảnh.”
Bóng đen xuất hiện, tức thì quỳ trước mặt hắn, cung kính hô: “Bảo chủ.”
“Gần đây hắn có động tĩnh gì?”
“Dạ thưa, không có.”
“Không có? Hay tra không ra?” Câu hỏi nhẹ nhàng của An Nguyệt Quân làm da đầu Tinh Ảnh run lên, tim đập bình bịch.
“Bảo chủ, thuộc hạ sẽ đi tra lại.”
“Không cần, gọi Ánh Nguyệt trở về.” An Nguyệt Quân lắc đầu ra lệnh.
“Dạ.”
/106
|