Đúng như hai người suy đoán, tất cả mọi người thực sự đã bị tách ra. Họ cũng gặp phải tình huống như hai người, đầu tiên là xuất hiện tâm ma, ý chí không kiên định, cuối cùng mất mạng.
Nếu thoát khỏi tâm ma thì tiếp theo là mê trận. Mê trận này cũng không quá khó. Mặc kệ là dùng phương pháp gì, đa số vẫn có thể qua cửa, đáng tiếc là tiến vào sát trận thì không được may mắn như thế nữa.
Có thể chống đỡ được hố chông tẩm độc, đầm lầy, rắn độc… cơ bản có thể xem như là cao thủ, nhưng càng về sau thì bọn họ lại càng bi thảm.
Bởi vì suy nghĩ lòng người không giống nhau. Ngoại trừ ba vòng đầu ra, những màn sau còn xuất hiện đủ loại dã thú, vô cùng kì quái.
Có người chạm trán bầy sói, có người gặp hổ, có khi là báo, có khi là mãng xà khổng lồ… Thậm chí có người tài tình đến nỗi đưa cả cá sấu tới đây.
Cho đến lúc này, đã có hơn một nửa bị chết trong trận pháp huyền ảo này. Không ai biết còn có bao nhiêu người tiếp tục chết.
Thực tế, chỉ cần là trận pháp, tất nhiên sẽ có mắt trận là trụ cột của toàn bộ. Chỉ cần tìm ra rồi phá hủy nó, cả trận pháp đương nhiên bị phá đi.
Điều mấu chốt là, cũng phải biết đường đi tìm thì mới được.
Mà hai kẻ bên kia đương nhiên cũng hiểu rõ điều này nhưng lại cố tình ôm nhau té đi như thế đấy, hoàn toàn không muốn hủy trận cứu người, chỉ bỏ lại một đám tự sinh tự diệt, kéo dài hơi tàn bên trong. Ngược lại, bọn họ tình chàng ý thiếp ngọt như rót mật vào tai.
Đương nhiên rồi, chẳng phải đây là mục đích ban đầu của họ đấy sao? Lợi dụng lòng tham đáng ghê tởm của chính đám người đó, tiện tay loại trừ thêm vài tên nguy hại cho nhân dân.
Mà nhóm võ lâm nhân sĩ kia cũng không hoàn toàn vô tội. Muốn trách thì phải trách bọn họ quá tham lam. Nếu không, đôi vợ chồng phúc hắc kia sao có thể tính kế tới chân bọn họ?
Tốt nhất là bóp chết nguy cơ từ khi nó còn trong trứng.
Đương nhiên, trên đời không chỉ có một mình Hoàng Phủ Vũ Trạch thông mình, nhìn ra trận pháp. Người khác cũng có thể đoán được. Chỉ là cách thoát ra mà bọn họ nghĩ, đa số luôn là tìm mắt trận, phá trận pháp!
Chẳng qua, mắt trận dễ tìm chắc?
Chưa kể đến mãnh thú thường xuyên tập kích thì vận mệnh càng khổ sở và bức ép hơn. Tỷ như hai vị sau đây.
Không biết là duyên phận hay phân vượn, Âu Dương Ly và Bộc Dương Húc thế mà lại tụ hội với nhau cùng một chỗ, không nghĩ cũng biết quãng đường đi náo nhiệt đến cỡ nào.
“Này! Không phải ngươi luôn tự xưng thông minh tài giỏi sao? Thế nào mà bây giờ vẫn chưa tìm ra mắt trận chứ? Lão tử không chống đỡ nổi nữa rồi!”
Âu Dương Ly cả người chật vật, một bên đối kháng với con mãng xà dài hơn trăm thước trước mặt, thân to như cái thùng, một bên gào thét với Bộc Dương Húc đang dò tìm mắt trận ở phía sau.
Lúc này, Bộc Dương Húc cũng không khá khẩm gì cho cam. Quần áo trên người bị nhuộm thành màu đỏ, rách tung rách tóe, tóc tai tán loạn, gương mặt tuấn mỹ cũng có vết thương, nhưng một thân khí chất vẫn không gì ngăn được.
Nghe được lời nói của Âu Dương Ly, Bộc Dương Húc vội vàng nhìn sang. Trong khoảnh khắc suýt chút nữa đã thấy hắn ta bị mãng xà siết lấy, đáy mắt chợt lộ sự âm u.
Nghĩ nghĩ vài giây, Bộc Dương Húc cũng cầm kiếm vọt tới. Tìm mắt trận cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, tìm cái là thấy. Hắn cũng nhận ra, Âu Dương Ly không chống đỡ được bao lâu nữa.
Thấy hắn cũng qua giúp sức, trong đôi mắt xinh đẹp của Âu Dương Ly nhanh chóng lóe lên ánh hào quang không rõ, hiếm khi không mở mồm độc địa mắng chửi người.
Hai người ăn ý di chuyển, một đứng trước mặt thu hút sự chú ý của nó, một vòng ra sau công kích phần đuôi, chờ đợi thời cơ để cho nó một nhát trí mạng vào đúng vị trí thất tấc.
Có Bộc Dương Húc tham gia, mãng xà hiển nhiên rơi vào thế hạ phong, dần dần mệt mỏi. Bắt được sơ hở của nó, Bộc Dương Húc không chần chừ dùng trường kiếm đâm thẳng vào đoạn thất tấc. Máu tuôn xối xả, phun vào mặt, vào người, vào cả miệng hắn.
Mãng xà đau đớn vặn vẹo thân rắn to lớn, sau một lúc mới tắt thở, gục xuống.
Tinh thần thả lỏng, hai người nằm xuống hít thở.
Nhưng mà!
“Khè khè … Rít rít…” (tiếng rắn)
“Đáng chết! Sao lại thêm một con nữa thế này?!”Bộc Dương Húc nhất thời tức giận muốn chửi đổng lên. “Âu Dương Ly, chẳng lẽ ngươi thích cái giống chết tiệt này đến thế cơ à?!”
Âu Dương Ly tự biết đuối lý, câm miệng chịu đựng không nói gì, trực tiếp nắm chặt kiếm xông lên.
Hắn cũng chỉ vừa mới nghĩ thoáng qua một cái, nếu lại một con mãng xà đến nữa, bọn họ nhất định phải chết.
Ai biết được, thật đúng là CMN lại đến một con!
Miệng quạ đen cũng không cần linh nghiệm đến mức này chứ?
Không cẩn thận một chút, Âu Dương Ly đã bị đuôi mãng xà đánh văng ra ngoài, nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đảo lộn loạn cả lên, hộc ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm.
“Thừa dịp ngươi bệnh, phải lấy mạng ngươi”.
Không ngờ mãng xà cũng biết đạo lý này, vừa thấy hắn bị thương, cái đuôi thật lớn kia đã lại nhanh chóng quăng tới không chút niệm tình.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu lần này lại bị đánh trúng, hắn chỉ có nước chết cực kỳ thảm thương. Không chừng phải thịt nát xương tan rồi!
Nhưng giờ bản thân đã trọng thương, muốn vận công cũng khó, làm thế nào để tránh thoát chứ?
Trong phút chốc, hơi thở tử vong và cảm giác tuyệt vọng sợ hãi bao phủ toàn bộ đầu óc!
Mắt thấy cái đuôi cực lớn cách mình càng lúc càng gần, Âu Dương Ly không chút nghĩ ngợi nhắm nghiền mắt lại, hét lớn: “Bộc Dương Húc, ngươi nghe cho rõ đây, Gia thích ngươi. Ngươi là của Gia! Nếu ngươi dám chạm vào bất luận kẻ nào, Gia nguyền rủa ngươi cả đời bất lực, sinh con ra không có của quý, nghẹn chết nhà ngươi!”
Ối cha mẹ ơi!!! — Sao vẫn chưa đau nhỉ?
Tốc độ của nó có chậm như vậy đâu? Sao lâu thế mà vẫn chưa thấy đến?
Trong lòng còn đang nghi hoặc, chợt nghe tiếng trêu chọc truyền đến bên tai, “Còn không mở mắt ra? Có phải cảm thấy xấu hổ không còn mặt mũi gặp người khác không đấy?”
Âu Dương Ly sửng sốt, theo bản năng trợn tròn mắt.
Mãng xà không thấy, cả xác cái con vừa chết kia cũng không thấy, mặt đất không vết máu, cảnh vật xung quanh cũng khác hẳn lúc vừa rồi…
Sao lại thế này?
“Này… Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Ừm, có lẽ là lời thổ lộ của người nào đó trước khi chết đã cảm động trời xanh, cái vận may đi đường đạp phải phân chó cũng buông xuống trúng đầu rồi. Mãng xà không tìm được ngươi, ngược lại giúp chúng ta tìm ra mắt trận.” Cũng may một khắc cuối cùng, cả hai đều thoát.
“Hả? Ha ha ha ha… Gia không chết rồi! Ha ha ha… Ủa? Bộc Dương Húc, nhà ngươi sao thế?” Âu Dương Ly đang ngửa mặt nhìn trời, cười phá lên điên cuồng, bỗng nhận thấy Bộc Dương Húc có gì đó bất thường, nháy mắt đã cảm thấy lo lắng, mở miệng hỏi.
Mặt mũi Bộc Dương Húc có chút đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, thân thể cũng nóng kinh người, bệnh trạng thế này…
“Ta nghĩ… Đại khái là do vừa rồi không cẩn thận nuốt phải máu rắn.”
“Máu rắn? Chẳng lẽ ngươi trúng độc? Nhưng không đúng nha, con mãng xà kia không có độc, vậy ngươi trúng cái khỉ gì chứ?” Đúng lúc quan trọng thì người nào đó lại phát bệnh não tàn.
“Ngu ngốc! Xà vốn có tính dâm, máu của nó tương đương với xuân dược cực mạnh!”
“Xuân… Xuân dược?” Âu Dương Ly trợn tròn mắt, nhìn bệnh trạng, chắc là đúng như vậy, “Thật là…. Làm sao bây giờ?”
Bộc Dương Húc không nói gì, liếc hắn một cái, bỗng dưng cánh môi cong lên, tươi cười tà ác: “Nơi này chỉ có ngươi và ta, ngươi nói thử xem, ta nên làm gì bây giờ?”
“Ngươi? Ngươi nằm mơ đi!” Không được không được, hắn đã nói rồi, cả cuộc đời tuyệt đối không cho cái tên nam nhân đáng giận này chạm vào người mình!
“Xem ra ngươi muốn ta chết rồi… Vậy mà vừa nãy, người nào đó còn thổ lộ trước khi chết, làm ta cảm động không thôi…”
“Cái *beep* ý! Gia thổ lộ khi nào? Đó là do ngươi ảo giác ra thôi!”
“Ta có nói người đó là ngươi đâu? Chưa đánh đã khai kìa.”
“Ngươi…”
Thân mình càng lúc càng nóng, lý trí cũng dần bị đốt sạch, hắn nghĩ mình không chống đỡ thêm được lâu hơn!
“Không muốn bị “ăn sạch” thì chạy đi, ra xa một chút! Nếu không, ta cũng không dám cam đoan mình có thể làm ra chuyện gì đâu!”
“Ngươi… Ta…” Âu Dương Ly rối rắm mở miệng: “Nếu ta đi rồi, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Bộc Dương Húc không nói, toàn lực khắc chế dục vọng thiêu đốt cơ thể, môi như sắp cắn đến chảy máu.
Thấy hắn khổ sở như vậy, chính Âu Dương Ly lại không chịu nổi, do dự lắp bắp, “Muốn ta với ngươi… cũng không phải không thể. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta vài chuyện!”
“Nói!”
“Đuổi tất cả nữ nhân trong phủ ngươi đi!”
“Được!” Dù sao hắn cũng chẳng có hứng thú gì với nữ nhân cả.
“Không được gặp mặt bất luận kẻ nào khác ngoài ta, cả nam lẫn nữ!”
“Cái này không được, phải để thái tử phi sinh cho ta một đứa con trai!”
“Con! Con! Con đối với ngươi quan trọng vậy sao?!”
“Ừ!” Hắn là thái tử, là người thừa kế Tuyết Sinh quốc, hắn không thể không có một đứa con kế vị được.
Nghe vậy, Âu Dương Ly nâng khóe miệng tự giễu.
Là hắn không biết tự lượng sức mình thôi.
Hai năm trước, không phải đã biết kết quả rồi à? Còn chờ mong điều gì nữa đây? Rõ ràng lòng đã sớm biết, trong mắt nam nhân này, ngôi vị hoàng đế quan trọng đến bao nhiêu…
Sao lại quên cơ chứ, nam nhân này không giống mình. Mình sẽ vì tình yêu mà vứt bỏ tất cả, bao gồm quyền thế, đế vị, bao gồm cả tôn nghiêm của một nam nhân.
Nhưng Bộc Dương Húc thì sẽ vì cái ghế lạnh băng đó mà lạnh lùng vứt bỏ mọi thứ, cũng bao gồm cả Âu Dương Ly này đây.
Cõi lòng đau đến chết lặng. Trong khoảnh khắc đó, thậm chí hắn đã nghĩ cứ thế rời đi còn hơn, cứ để cho hắn ta tự sinh tự diệt, một mình chết ở nơi này. Nhưng lại nghĩ đến bộ dạng khổ sở của Bộc Dương Húc, bản thân vẫn không thể đành lòng….
Quả nhiên là lãng phí bản thân mà….
Nở nụ cười chua xót, đỡ hắn đứng dậy, đi về hướng một sơn động cách đó không xa.
“A—!!! Bộc Dương Húc, CMN, ngươi không phải là người!!! Đau chết lão tử a—!!!”
Nếu thoát khỏi tâm ma thì tiếp theo là mê trận. Mê trận này cũng không quá khó. Mặc kệ là dùng phương pháp gì, đa số vẫn có thể qua cửa, đáng tiếc là tiến vào sát trận thì không được may mắn như thế nữa.
Có thể chống đỡ được hố chông tẩm độc, đầm lầy, rắn độc… cơ bản có thể xem như là cao thủ, nhưng càng về sau thì bọn họ lại càng bi thảm.
Bởi vì suy nghĩ lòng người không giống nhau. Ngoại trừ ba vòng đầu ra, những màn sau còn xuất hiện đủ loại dã thú, vô cùng kì quái.
Có người chạm trán bầy sói, có người gặp hổ, có khi là báo, có khi là mãng xà khổng lồ… Thậm chí có người tài tình đến nỗi đưa cả cá sấu tới đây.
Cho đến lúc này, đã có hơn một nửa bị chết trong trận pháp huyền ảo này. Không ai biết còn có bao nhiêu người tiếp tục chết.
Thực tế, chỉ cần là trận pháp, tất nhiên sẽ có mắt trận là trụ cột của toàn bộ. Chỉ cần tìm ra rồi phá hủy nó, cả trận pháp đương nhiên bị phá đi.
Điều mấu chốt là, cũng phải biết đường đi tìm thì mới được.
Mà hai kẻ bên kia đương nhiên cũng hiểu rõ điều này nhưng lại cố tình ôm nhau té đi như thế đấy, hoàn toàn không muốn hủy trận cứu người, chỉ bỏ lại một đám tự sinh tự diệt, kéo dài hơi tàn bên trong. Ngược lại, bọn họ tình chàng ý thiếp ngọt như rót mật vào tai.
Đương nhiên rồi, chẳng phải đây là mục đích ban đầu của họ đấy sao? Lợi dụng lòng tham đáng ghê tởm của chính đám người đó, tiện tay loại trừ thêm vài tên nguy hại cho nhân dân.
Mà nhóm võ lâm nhân sĩ kia cũng không hoàn toàn vô tội. Muốn trách thì phải trách bọn họ quá tham lam. Nếu không, đôi vợ chồng phúc hắc kia sao có thể tính kế tới chân bọn họ?
Tốt nhất là bóp chết nguy cơ từ khi nó còn trong trứng.
Đương nhiên, trên đời không chỉ có một mình Hoàng Phủ Vũ Trạch thông mình, nhìn ra trận pháp. Người khác cũng có thể đoán được. Chỉ là cách thoát ra mà bọn họ nghĩ, đa số luôn là tìm mắt trận, phá trận pháp!
Chẳng qua, mắt trận dễ tìm chắc?
Chưa kể đến mãnh thú thường xuyên tập kích thì vận mệnh càng khổ sở và bức ép hơn. Tỷ như hai vị sau đây.
Không biết là duyên phận hay phân vượn, Âu Dương Ly và Bộc Dương Húc thế mà lại tụ hội với nhau cùng một chỗ, không nghĩ cũng biết quãng đường đi náo nhiệt đến cỡ nào.
“Này! Không phải ngươi luôn tự xưng thông minh tài giỏi sao? Thế nào mà bây giờ vẫn chưa tìm ra mắt trận chứ? Lão tử không chống đỡ nổi nữa rồi!”
Âu Dương Ly cả người chật vật, một bên đối kháng với con mãng xà dài hơn trăm thước trước mặt, thân to như cái thùng, một bên gào thét với Bộc Dương Húc đang dò tìm mắt trận ở phía sau.
Lúc này, Bộc Dương Húc cũng không khá khẩm gì cho cam. Quần áo trên người bị nhuộm thành màu đỏ, rách tung rách tóe, tóc tai tán loạn, gương mặt tuấn mỹ cũng có vết thương, nhưng một thân khí chất vẫn không gì ngăn được.
Nghe được lời nói của Âu Dương Ly, Bộc Dương Húc vội vàng nhìn sang. Trong khoảnh khắc suýt chút nữa đã thấy hắn ta bị mãng xà siết lấy, đáy mắt chợt lộ sự âm u.
Nghĩ nghĩ vài giây, Bộc Dương Húc cũng cầm kiếm vọt tới. Tìm mắt trận cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, tìm cái là thấy. Hắn cũng nhận ra, Âu Dương Ly không chống đỡ được bao lâu nữa.
Thấy hắn cũng qua giúp sức, trong đôi mắt xinh đẹp của Âu Dương Ly nhanh chóng lóe lên ánh hào quang không rõ, hiếm khi không mở mồm độc địa mắng chửi người.
Hai người ăn ý di chuyển, một đứng trước mặt thu hút sự chú ý của nó, một vòng ra sau công kích phần đuôi, chờ đợi thời cơ để cho nó một nhát trí mạng vào đúng vị trí thất tấc.
Có Bộc Dương Húc tham gia, mãng xà hiển nhiên rơi vào thế hạ phong, dần dần mệt mỏi. Bắt được sơ hở của nó, Bộc Dương Húc không chần chừ dùng trường kiếm đâm thẳng vào đoạn thất tấc. Máu tuôn xối xả, phun vào mặt, vào người, vào cả miệng hắn.
Mãng xà đau đớn vặn vẹo thân rắn to lớn, sau một lúc mới tắt thở, gục xuống.
Tinh thần thả lỏng, hai người nằm xuống hít thở.
Nhưng mà!
“Khè khè … Rít rít…” (tiếng rắn)
“Đáng chết! Sao lại thêm một con nữa thế này?!”Bộc Dương Húc nhất thời tức giận muốn chửi đổng lên. “Âu Dương Ly, chẳng lẽ ngươi thích cái giống chết tiệt này đến thế cơ à?!”
Âu Dương Ly tự biết đuối lý, câm miệng chịu đựng không nói gì, trực tiếp nắm chặt kiếm xông lên.
Hắn cũng chỉ vừa mới nghĩ thoáng qua một cái, nếu lại một con mãng xà đến nữa, bọn họ nhất định phải chết.
Ai biết được, thật đúng là CMN lại đến một con!
Miệng quạ đen cũng không cần linh nghiệm đến mức này chứ?
Không cẩn thận một chút, Âu Dương Ly đã bị đuôi mãng xà đánh văng ra ngoài, nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đảo lộn loạn cả lên, hộc ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm.
“Thừa dịp ngươi bệnh, phải lấy mạng ngươi”.
Không ngờ mãng xà cũng biết đạo lý này, vừa thấy hắn bị thương, cái đuôi thật lớn kia đã lại nhanh chóng quăng tới không chút niệm tình.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu lần này lại bị đánh trúng, hắn chỉ có nước chết cực kỳ thảm thương. Không chừng phải thịt nát xương tan rồi!
Nhưng giờ bản thân đã trọng thương, muốn vận công cũng khó, làm thế nào để tránh thoát chứ?
Trong phút chốc, hơi thở tử vong và cảm giác tuyệt vọng sợ hãi bao phủ toàn bộ đầu óc!
Mắt thấy cái đuôi cực lớn cách mình càng lúc càng gần, Âu Dương Ly không chút nghĩ ngợi nhắm nghiền mắt lại, hét lớn: “Bộc Dương Húc, ngươi nghe cho rõ đây, Gia thích ngươi. Ngươi là của Gia! Nếu ngươi dám chạm vào bất luận kẻ nào, Gia nguyền rủa ngươi cả đời bất lực, sinh con ra không có của quý, nghẹn chết nhà ngươi!”
Ối cha mẹ ơi!!! — Sao vẫn chưa đau nhỉ?
Tốc độ của nó có chậm như vậy đâu? Sao lâu thế mà vẫn chưa thấy đến?
Trong lòng còn đang nghi hoặc, chợt nghe tiếng trêu chọc truyền đến bên tai, “Còn không mở mắt ra? Có phải cảm thấy xấu hổ không còn mặt mũi gặp người khác không đấy?”
Âu Dương Ly sửng sốt, theo bản năng trợn tròn mắt.
Mãng xà không thấy, cả xác cái con vừa chết kia cũng không thấy, mặt đất không vết máu, cảnh vật xung quanh cũng khác hẳn lúc vừa rồi…
Sao lại thế này?
“Này… Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Ừm, có lẽ là lời thổ lộ của người nào đó trước khi chết đã cảm động trời xanh, cái vận may đi đường đạp phải phân chó cũng buông xuống trúng đầu rồi. Mãng xà không tìm được ngươi, ngược lại giúp chúng ta tìm ra mắt trận.” Cũng may một khắc cuối cùng, cả hai đều thoát.
“Hả? Ha ha ha ha… Gia không chết rồi! Ha ha ha… Ủa? Bộc Dương Húc, nhà ngươi sao thế?” Âu Dương Ly đang ngửa mặt nhìn trời, cười phá lên điên cuồng, bỗng nhận thấy Bộc Dương Húc có gì đó bất thường, nháy mắt đã cảm thấy lo lắng, mở miệng hỏi.
Mặt mũi Bộc Dương Húc có chút đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, thân thể cũng nóng kinh người, bệnh trạng thế này…
“Ta nghĩ… Đại khái là do vừa rồi không cẩn thận nuốt phải máu rắn.”
“Máu rắn? Chẳng lẽ ngươi trúng độc? Nhưng không đúng nha, con mãng xà kia không có độc, vậy ngươi trúng cái khỉ gì chứ?” Đúng lúc quan trọng thì người nào đó lại phát bệnh não tàn.
“Ngu ngốc! Xà vốn có tính dâm, máu của nó tương đương với xuân dược cực mạnh!”
“Xuân… Xuân dược?” Âu Dương Ly trợn tròn mắt, nhìn bệnh trạng, chắc là đúng như vậy, “Thật là…. Làm sao bây giờ?”
Bộc Dương Húc không nói gì, liếc hắn một cái, bỗng dưng cánh môi cong lên, tươi cười tà ác: “Nơi này chỉ có ngươi và ta, ngươi nói thử xem, ta nên làm gì bây giờ?”
“Ngươi? Ngươi nằm mơ đi!” Không được không được, hắn đã nói rồi, cả cuộc đời tuyệt đối không cho cái tên nam nhân đáng giận này chạm vào người mình!
“Xem ra ngươi muốn ta chết rồi… Vậy mà vừa nãy, người nào đó còn thổ lộ trước khi chết, làm ta cảm động không thôi…”
“Cái *beep* ý! Gia thổ lộ khi nào? Đó là do ngươi ảo giác ra thôi!”
“Ta có nói người đó là ngươi đâu? Chưa đánh đã khai kìa.”
“Ngươi…”
Thân mình càng lúc càng nóng, lý trí cũng dần bị đốt sạch, hắn nghĩ mình không chống đỡ thêm được lâu hơn!
“Không muốn bị “ăn sạch” thì chạy đi, ra xa một chút! Nếu không, ta cũng không dám cam đoan mình có thể làm ra chuyện gì đâu!”
“Ngươi… Ta…” Âu Dương Ly rối rắm mở miệng: “Nếu ta đi rồi, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Bộc Dương Húc không nói, toàn lực khắc chế dục vọng thiêu đốt cơ thể, môi như sắp cắn đến chảy máu.
Thấy hắn khổ sở như vậy, chính Âu Dương Ly lại không chịu nổi, do dự lắp bắp, “Muốn ta với ngươi… cũng không phải không thể. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta vài chuyện!”
“Nói!”
“Đuổi tất cả nữ nhân trong phủ ngươi đi!”
“Được!” Dù sao hắn cũng chẳng có hứng thú gì với nữ nhân cả.
“Không được gặp mặt bất luận kẻ nào khác ngoài ta, cả nam lẫn nữ!”
“Cái này không được, phải để thái tử phi sinh cho ta một đứa con trai!”
“Con! Con! Con đối với ngươi quan trọng vậy sao?!”
“Ừ!” Hắn là thái tử, là người thừa kế Tuyết Sinh quốc, hắn không thể không có một đứa con kế vị được.
Nghe vậy, Âu Dương Ly nâng khóe miệng tự giễu.
Là hắn không biết tự lượng sức mình thôi.
Hai năm trước, không phải đã biết kết quả rồi à? Còn chờ mong điều gì nữa đây? Rõ ràng lòng đã sớm biết, trong mắt nam nhân này, ngôi vị hoàng đế quan trọng đến bao nhiêu…
Sao lại quên cơ chứ, nam nhân này không giống mình. Mình sẽ vì tình yêu mà vứt bỏ tất cả, bao gồm quyền thế, đế vị, bao gồm cả tôn nghiêm của một nam nhân.
Nhưng Bộc Dương Húc thì sẽ vì cái ghế lạnh băng đó mà lạnh lùng vứt bỏ mọi thứ, cũng bao gồm cả Âu Dương Ly này đây.
Cõi lòng đau đến chết lặng. Trong khoảnh khắc đó, thậm chí hắn đã nghĩ cứ thế rời đi còn hơn, cứ để cho hắn ta tự sinh tự diệt, một mình chết ở nơi này. Nhưng lại nghĩ đến bộ dạng khổ sở của Bộc Dương Húc, bản thân vẫn không thể đành lòng….
Quả nhiên là lãng phí bản thân mà….
Nở nụ cười chua xót, đỡ hắn đứng dậy, đi về hướng một sơn động cách đó không xa.
“A—!!! Bộc Dương Húc, CMN, ngươi không phải là người!!! Đau chết lão tử a—!!!”
/94
|