Thân ảnh “Hoàng Phủ Vũ Trạch” lại xuất hiện trước mặt, nhìn nàng yếu ớt ngã trên đất, rơi lệ đầy mặt, khuôn mặt lạnh lùng của hắn bỗng hiện lên nụ cười băng hàn, lãnh khốc vô tình.
“Vũ Trạch ······”
***
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng lâm vào nguy cơ.
Thần sắc cực kỳ bi ai, đôi mắt lộ rõ sự tuyệt vọng, thậm chí có tia điên cuồng!
Trong ánh mắt, trừ bỏ bóng dáng Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Nhiễm Phong thân mật ôm nhau, không còn bất cứ sự vật gì khác.
A!!!
“Nàng” nói, từ trước tới giờ, “nàng” chưa từng yêu hắn, tất cả chỉ là để đùa bỡn hắn mà thôi. Còn người “nàng” thật sự yêu thương, vẫn luôn là Hoàng Phủ Nhiễm Phong, không hề thay đổi!
Làm sao có thể?! Làm sao nàng có thể đối xử với hắn như vậy?
Uất Trì Nghiên San, nàng thật sao rất độc ác!
A—!
Hoàng Phủ Vũ Trạch lúc này tựa như một dã thú bị trọng thương, khản giọng gầm thét, từng tiếng từng tiếng tê tâm liệt phế giã vào lòng người, nghe mà không nhịn được phải rơi lệ.
Tuyệt vọng giống như muốn hủy diệt thiên địa càng làm người ta cảm nhận sâu sắc nỗi bi thương của hắn, cũng như tấm lòng thâm tình, lưu luyến si mê ······
Chính lúc này, một chuỗi kinh văn truyền đến bên tai, vọt vào chiếm đóng đầu óc hắn..
Thanh âm đó ôn hòa, bình tĩnh mà lại an tường, giống như phật âm từ Tây Thiên, có sức mạnh làm người nghe an thần.
Phật âm dần dần xua đuổi tâm ma, điên cuồng trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, con ngươi đỏ như máu khôi phục thanh minh.
Hắn bị làm sao vậy? Làm sao lại không tin San San của hắn chứ?
San San của hắn tuyệt đối sẽ không hành xử như vậy!
Nàng đã đáp ứng rồi, nàng sẽ vĩnh viễn ở bên hắn, sinh nhi dục nữ cho hắn, cùng hắn làm bạn đến bạc đầu giai lão.
Nữ nhân kia căn bản không phải San San! Đúng, phải đi tìm San San của hắn, San San nhất định còn đang chờ hắn!
Bừng tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi hoàn toàn, hình ảnh làm hắn thương tâm muốn chết kia đã không còn nữa, thay vào đó, chỉ thấy hoa đào đầy khắp núi đồi, “Phật âm” dẫn đường bên tai cũng biến mất. Hết thảy quy về tĩnh mịch của thực tại.
Sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến giúp hắn biết rằng, San San chưa từng rời đi, tất cả những gì vừa phát sinh quả là ảo cảnh!
Cùng lúc đó, Uất Trì Nghiên San cũng “chạy thoát” khỏi ảo cảnh, cũng cảm nhận sự ấm áp truyền đến, cảm nhận người đứng bên cạnh, nàng chân chính hiểu ra, đối với mình, nam nhân này đã trở nên quan trọng đến dường nào.
“Vũ Trạch!” Nhào vào vòng tay hắn, mặc cho nước mắt trong suốt cọ rửa khuôn mặt, “Vũ Trạch, em yêu chàng! Thật sự rất là yêu ······”
Bởi vì “từng mất đi”, cho nên càng thêm quý trọng hiện tại. Giờ phút này, nàng thầm muốn lớn tiếng nói yêu, lớn tiếng nói cho hắn rõ, nàng yêu thương hắn cỡ nào.
Hoàng Phủ Vũ Trạch ngây ngẩn cả người, lập tức ôm chặt lấy thiên hạ trong lòng, tuấn nhan nở rộ tươi cười làm toàn bộ nhật nguyệt thiên địa thất sắc.
“San San, San San của ta, ha ha ······” Đúng rồi, đây mới là San San, là người hắn yêu nhất trên đời.
Hai người cùng ăn ý không hề hỏi gì về chuyện vừa xảy ra. Hết thảy đã qua, tâm ma không còn. Cảm tình càng sâu, trái tim càng gần.
Vậy là đủ rồi.
Chẳng qua, “Phật âm” dẫn đường cho hai người thoát khỏi tâm ma vẫn làm bọn họ tương đối nghi hoặc.
Không biết có phải ảo giác hay không, Uất Trì Nghiên San cứ cảm thấy, nàng đã từng nghe thấy giọng nói ấy rồi, nhưng tâm trạng lúc ấy quá hỗn loạn, thanh âm kia lại quá phiêu miểu, căn bản không thể nắm bắt được, cho nên trong đầu chỉ thấy chợt lóe một thứ gì đó rồi biến mất biệt tăm ngay.
Hai người trao đổi một chút, đều biết thanh âm đó cố ý đến giúp đỡ!
Nhưng, là loại người nào mới có bản sự thông thiên đến thế? Không những có thể xông vào ảo cảnh sinh từ tâm ma, còn có thể hướng dẫn lòng người vượt qua ······
Đến tột cùng là ai? Mà vì sao muốn giúp?
“Những người khác đâu rồi?” Quét mắt chung quanh, trừ bỏ hai người bọn họ ra thì không một bóng người.
Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm giọng nói: “Ta nghĩ, hẳn là từ lúc chúng ta bước trên đảo Đào Hoa đã lọt vào đại trận rồi. Có lẽ hai chúng ta luôn nắm tay cho nên không bị chia cắt, về phần những người khác thì ······”
Không cần đoán cũng biết, nhất định đã bị đưa đến những chỗ khác.
Đảo Đào Hoa, đúng là quỷ dị chết tiệt!
Thi cốt rải rác khắp nơi đã nói lên cửa thứ nhất này hung hiểm cỡ nào.
Nghĩ thử là biết, nếu không thể thoát khỏi tâm ma, sợ là chỉ có thể chờ chết trong đó, hoặc là chịu không nổi mà lựa chọn tự sát.
Tựa như vừa rồi, hắn cũng tuyệt vọng đến nỗi muốn chấm dứt bản thân ······
Cửa thứ nhất đã thế, vậy chặng đường phía sau?
Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Vũ Trạch không khỏi lại lần nữa nắm chặt lấy tay nàng.
Bất luận phát sinh cái gì, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, cho dù, phải trả giá bằng tính mạng!
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Do không biết địa điểm cụ thể, rừng đào chỉ toàn cây là cây, ngay cả bóng dáng đường nhỏ cũng không có, hai người đành dựa vào vận khí tùy tiện chọn một phương hướng để đi.
“Đợi chút, hình như có chỗ không thích hợp!” Hoàng Phủ Vũ Trạch lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Uất Trì Nghiên San thở dài: “Đúng là không thích hợp, bởi vì chúng ta luôn đảo quanh chỗ này.”
“Mê trận.” Cẩn thận quan sát bốn phía, Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu mi thốt ra, “Mê trận cũng không quá cao cấp, chỉ cần tìm được mắt trận là có thể ra.”
Hai người đều từng nghiên cứu trận pháp, không hề xa lạ với mấy thứ này. Mê trận là loại đơn giản nhất, phá hủy mắt trận rồi, hết thảy sẽ dễ dàng giải quyết.
Bỗng nhiên, Uất Trì Nghiên San kinh hỉ: “Ở đây! Đây hẳn là mắt trận!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch quay đầu nhìn chằm chằm vào cái cây đó, tinh mâu cũng lộ ra sự vui sướng, “Đúng vậy, chính là chỗ này!”
Dứt lời, Hoàng Phủ Vũ Trạch liền vận công lực, bổ một chưởng về phía đó.
“Ầm” Cây cối đổ xuống.
Biển đào chung quanh giống như sống dậy, di động nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt, cảnh vật đã xảy ra biến hóa.
Nhưng mà, còn chưa chờ hai người tỏ ra cao hứng, Hoàng Phủ Vũ Trạch đã rống lớn một tiếng, “Đi mau!”
Uất Trì Nghiên San không phản ứng kịp đã cảm thấy thân mình bay lên, được kéo bay vọt sang một bên.
Mà chỗ hai người vừa đứng đột nhiên sụp xuống, lộ ra một cái hố thật lớn, nhìn lại từ xa xa còn nhìn ra bên trong cắm đầy chông nhọn, trên đầu chông phiếm ánh đen bóng, hiển nhiên đã tẩm cự độc lên đó!
Nếu không nhờ Hoàng Phủ Vũ Trạch phản ứng mau, giờ phút này, hai người chỉ sợ đã ······
Lại không chờ hai người kịp cảm thán cái gì, nguy cơ liên tiếp buông xuống.
Lập tức nhận ra vùng đất mình đứng càng ngày mềm mại, lực hút dưới chân cũng ngày càng mạnh, hai người cúi đầu nhìn lại lập tức sợ hãi!
“Là đầm lầy!”
“Đáng chết!” Hoàng Phủ Vũ Trạch oán hận mắng một tiếng, vừa cố gắng tìm kiếm phương pháp tự cứu, vừa lo lắng dặn dò: “Tuyệt đối không được lộn xộn, biết không? Càng giãy dụa thì càng lún mau.”
“Vâng, chàng yên tâm đi, em không làm gì hết.”
Đầm lầy dần dần phủ đến đầu gối Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Vũ Trạch, tình huống càng lúc càng nguy cấp!
Bỗng lúc đó!
Một sợi dây không thô nhưng khá dài cách đó không xa làm cho Hoàng Phủ Vũ Trạch thấy được hy vọng.
Vận công hút sợi dây lại phía này, sau đó lại vận lực ném một đầu dây tới vắt lên nhánh cây gần nhất, hắn nhanh chóng quay sang quấn đầu dây còn lại lên cổ tay Uất Trì Nghiên San, lại hút đầu dây bên kia về.
Không để Uất Trì Nghiên San kịp phản ứng, Hoàng Phủ Vũ Trạch quyết đoán vận khởi toàn thân công lực kéo mạnh sợi dây, thông qua nhánh cây, lôi Uất Trì Nghiên San ra ngoài!
“Xoạt” một tiếng, Uất Trì Nghiên San ngã chuẩn ngay bờ đầm lầy. Còn sợi dây do không chịu nổi sức nặng một người cộng thêm công lực của Hoàng Phủ Vũ Trạch, hoàn toàn đứt lìa.
Muốn sử dụng cùng phương pháp đó để cứu hắn đã là không có khả năng vì gần đó chỉ sót lại một ít nhánh cây nhỏ yếu, không còn gì để cứu người được.
Mà sau một loạt động tác liên tục, thân thể Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng đã chìm xuống với một tốc độ nhanh không thể tưởng, đầm lầy đã lên tới phần eo.
“Vũ Trạch, bắt lấy tay của em, mau lên!” Ghé sát vào bên cạnh đầm lầy, Uất Trì Nghiên San nỗ lực hết sức kéo dài thân thể của mình ra, muốn tóm được tay hắn.
Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, hai cánh tay căn bản không thể chạm vào nhau nổi.
Uất Trì Nghiên San nóng lên, ánh mắt hồng hồng, nước mắt chảy dài không thể khống chế, “Vũ Trạch, chàng đợi một chút, em đi tìm cái gì đó tới cứu chàng! Chàng nhất định phải kiên trì đợi em ở đó, có biết không?!”
“Không thể đâu.” Hoàng Phủ Vũ Trạch cất đi ôn nhu ngày xưa, lạnh lùng mở miệng: “Hiện tại chúng ta đã lâm vào sát trận, khắp nơi đều là sát chiêu, không cho phép nàng đi bừa như thế!”
“Nhưng làm sao em có thể trơ mắt nhìn chàng chết chứ?!” Uất Trì Nghiên San đã lệ rơi đầy mặt, “Nếu chàng ······ Em một người còn sống thì có ý nghĩa gì nữa đây?!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch cảm nhận trái tim mềm nhũn cả ra, cái mũi có chút xót xa.
Ý của nàng là nguyện chết cùng hắn sao?
Ha ha, trước khi chết, có thể nghe một câu này rồi, hắn cho dù chết cũng thấy thỏa mãn biết bao.
“Vô dụng thôi, nàng xem chung quanh đây căn bản là không có thứ gì dùng được cả, cho dù nàng bình yên vô sự xông qua sát trận thì cũng không kịp trở về cứu ta.” Hoàng Phủ Vũ Trạch bình tĩnh mà ôn nhu nói: “Đừng khóc, đáp ứng ta, sống cho thật tốt. Tuy là ta không muốn một nam nhân nào khác lại có được nàng, nhưng ta vẫn hy vọng nàng có thể tìm được một người thay thế ta mà yêu nàng thật lòng, thay thế ta mà bảo vệ nàng, chiếu cố nàng, chăm sóc cho nàng ······”
“Không! Em không cần! Trừ chàng ra, ai cũng không cần!” Cái tên ngốc này, hắn nghĩ, ngoài hắn ra, nàng còn có khả năng nhận một nam nhân khác nữa sao?
Cho dù sẽ có một người yêu nàng thật lòng xuất hiện đi nữa, thậm chí có lẽ người đó cũng sẽ nguyện ý trả giá sinh mệnh vì nàng, nhưng người đó, nào phải là hắn!
Lòng nàng đau quá, nàng nên làm cái gì bây giờ? Phải thế nào mới cứu được hắn ra?
Chung quanh, ngoài trừ cây ra thì không còn gì khác, đáng tiếc là cây lại không thể tùy tiện đụng vào, nếu không, rất có khả năng nó sẽ đưa tới một nguy cơ còn lớn hơn nữa!
Làm sao bây giờ ······ Phải làm sao bây giờ đây ······
“Vũ Trạch ······”
***
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng lâm vào nguy cơ.
Thần sắc cực kỳ bi ai, đôi mắt lộ rõ sự tuyệt vọng, thậm chí có tia điên cuồng!
Trong ánh mắt, trừ bỏ bóng dáng Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Nhiễm Phong thân mật ôm nhau, không còn bất cứ sự vật gì khác.
A!!!
“Nàng” nói, từ trước tới giờ, “nàng” chưa từng yêu hắn, tất cả chỉ là để đùa bỡn hắn mà thôi. Còn người “nàng” thật sự yêu thương, vẫn luôn là Hoàng Phủ Nhiễm Phong, không hề thay đổi!
Làm sao có thể?! Làm sao nàng có thể đối xử với hắn như vậy?
Uất Trì Nghiên San, nàng thật sao rất độc ác!
A—!
Hoàng Phủ Vũ Trạch lúc này tựa như một dã thú bị trọng thương, khản giọng gầm thét, từng tiếng từng tiếng tê tâm liệt phế giã vào lòng người, nghe mà không nhịn được phải rơi lệ.
Tuyệt vọng giống như muốn hủy diệt thiên địa càng làm người ta cảm nhận sâu sắc nỗi bi thương của hắn, cũng như tấm lòng thâm tình, lưu luyến si mê ······
Chính lúc này, một chuỗi kinh văn truyền đến bên tai, vọt vào chiếm đóng đầu óc hắn..
Thanh âm đó ôn hòa, bình tĩnh mà lại an tường, giống như phật âm từ Tây Thiên, có sức mạnh làm người nghe an thần.
Phật âm dần dần xua đuổi tâm ma, điên cuồng trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, con ngươi đỏ như máu khôi phục thanh minh.
Hắn bị làm sao vậy? Làm sao lại không tin San San của hắn chứ?
San San của hắn tuyệt đối sẽ không hành xử như vậy!
Nàng đã đáp ứng rồi, nàng sẽ vĩnh viễn ở bên hắn, sinh nhi dục nữ cho hắn, cùng hắn làm bạn đến bạc đầu giai lão.
Nữ nhân kia căn bản không phải San San! Đúng, phải đi tìm San San của hắn, San San nhất định còn đang chờ hắn!
Bừng tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi hoàn toàn, hình ảnh làm hắn thương tâm muốn chết kia đã không còn nữa, thay vào đó, chỉ thấy hoa đào đầy khắp núi đồi, “Phật âm” dẫn đường bên tai cũng biến mất. Hết thảy quy về tĩnh mịch của thực tại.
Sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến giúp hắn biết rằng, San San chưa từng rời đi, tất cả những gì vừa phát sinh quả là ảo cảnh!
Cùng lúc đó, Uất Trì Nghiên San cũng “chạy thoát” khỏi ảo cảnh, cũng cảm nhận sự ấm áp truyền đến, cảm nhận người đứng bên cạnh, nàng chân chính hiểu ra, đối với mình, nam nhân này đã trở nên quan trọng đến dường nào.
“Vũ Trạch!” Nhào vào vòng tay hắn, mặc cho nước mắt trong suốt cọ rửa khuôn mặt, “Vũ Trạch, em yêu chàng! Thật sự rất là yêu ······”
Bởi vì “từng mất đi”, cho nên càng thêm quý trọng hiện tại. Giờ phút này, nàng thầm muốn lớn tiếng nói yêu, lớn tiếng nói cho hắn rõ, nàng yêu thương hắn cỡ nào.
Hoàng Phủ Vũ Trạch ngây ngẩn cả người, lập tức ôm chặt lấy thiên hạ trong lòng, tuấn nhan nở rộ tươi cười làm toàn bộ nhật nguyệt thiên địa thất sắc.
“San San, San San của ta, ha ha ······” Đúng rồi, đây mới là San San, là người hắn yêu nhất trên đời.
Hai người cùng ăn ý không hề hỏi gì về chuyện vừa xảy ra. Hết thảy đã qua, tâm ma không còn. Cảm tình càng sâu, trái tim càng gần.
Vậy là đủ rồi.
Chẳng qua, “Phật âm” dẫn đường cho hai người thoát khỏi tâm ma vẫn làm bọn họ tương đối nghi hoặc.
Không biết có phải ảo giác hay không, Uất Trì Nghiên San cứ cảm thấy, nàng đã từng nghe thấy giọng nói ấy rồi, nhưng tâm trạng lúc ấy quá hỗn loạn, thanh âm kia lại quá phiêu miểu, căn bản không thể nắm bắt được, cho nên trong đầu chỉ thấy chợt lóe một thứ gì đó rồi biến mất biệt tăm ngay.
Hai người trao đổi một chút, đều biết thanh âm đó cố ý đến giúp đỡ!
Nhưng, là loại người nào mới có bản sự thông thiên đến thế? Không những có thể xông vào ảo cảnh sinh từ tâm ma, còn có thể hướng dẫn lòng người vượt qua ······
Đến tột cùng là ai? Mà vì sao muốn giúp?
“Những người khác đâu rồi?” Quét mắt chung quanh, trừ bỏ hai người bọn họ ra thì không một bóng người.
Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm giọng nói: “Ta nghĩ, hẳn là từ lúc chúng ta bước trên đảo Đào Hoa đã lọt vào đại trận rồi. Có lẽ hai chúng ta luôn nắm tay cho nên không bị chia cắt, về phần những người khác thì ······”
Không cần đoán cũng biết, nhất định đã bị đưa đến những chỗ khác.
Đảo Đào Hoa, đúng là quỷ dị chết tiệt!
Thi cốt rải rác khắp nơi đã nói lên cửa thứ nhất này hung hiểm cỡ nào.
Nghĩ thử là biết, nếu không thể thoát khỏi tâm ma, sợ là chỉ có thể chờ chết trong đó, hoặc là chịu không nổi mà lựa chọn tự sát.
Tựa như vừa rồi, hắn cũng tuyệt vọng đến nỗi muốn chấm dứt bản thân ······
Cửa thứ nhất đã thế, vậy chặng đường phía sau?
Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Vũ Trạch không khỏi lại lần nữa nắm chặt lấy tay nàng.
Bất luận phát sinh cái gì, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, cho dù, phải trả giá bằng tính mạng!
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Do không biết địa điểm cụ thể, rừng đào chỉ toàn cây là cây, ngay cả bóng dáng đường nhỏ cũng không có, hai người đành dựa vào vận khí tùy tiện chọn một phương hướng để đi.
“Đợi chút, hình như có chỗ không thích hợp!” Hoàng Phủ Vũ Trạch lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Uất Trì Nghiên San thở dài: “Đúng là không thích hợp, bởi vì chúng ta luôn đảo quanh chỗ này.”
“Mê trận.” Cẩn thận quan sát bốn phía, Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu mi thốt ra, “Mê trận cũng không quá cao cấp, chỉ cần tìm được mắt trận là có thể ra.”
Hai người đều từng nghiên cứu trận pháp, không hề xa lạ với mấy thứ này. Mê trận là loại đơn giản nhất, phá hủy mắt trận rồi, hết thảy sẽ dễ dàng giải quyết.
Bỗng nhiên, Uất Trì Nghiên San kinh hỉ: “Ở đây! Đây hẳn là mắt trận!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch quay đầu nhìn chằm chằm vào cái cây đó, tinh mâu cũng lộ ra sự vui sướng, “Đúng vậy, chính là chỗ này!”
Dứt lời, Hoàng Phủ Vũ Trạch liền vận công lực, bổ một chưởng về phía đó.
“Ầm” Cây cối đổ xuống.
Biển đào chung quanh giống như sống dậy, di động nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt, cảnh vật đã xảy ra biến hóa.
Nhưng mà, còn chưa chờ hai người tỏ ra cao hứng, Hoàng Phủ Vũ Trạch đã rống lớn một tiếng, “Đi mau!”
Uất Trì Nghiên San không phản ứng kịp đã cảm thấy thân mình bay lên, được kéo bay vọt sang một bên.
Mà chỗ hai người vừa đứng đột nhiên sụp xuống, lộ ra một cái hố thật lớn, nhìn lại từ xa xa còn nhìn ra bên trong cắm đầy chông nhọn, trên đầu chông phiếm ánh đen bóng, hiển nhiên đã tẩm cự độc lên đó!
Nếu không nhờ Hoàng Phủ Vũ Trạch phản ứng mau, giờ phút này, hai người chỉ sợ đã ······
Lại không chờ hai người kịp cảm thán cái gì, nguy cơ liên tiếp buông xuống.
Lập tức nhận ra vùng đất mình đứng càng ngày mềm mại, lực hút dưới chân cũng ngày càng mạnh, hai người cúi đầu nhìn lại lập tức sợ hãi!
“Là đầm lầy!”
“Đáng chết!” Hoàng Phủ Vũ Trạch oán hận mắng một tiếng, vừa cố gắng tìm kiếm phương pháp tự cứu, vừa lo lắng dặn dò: “Tuyệt đối không được lộn xộn, biết không? Càng giãy dụa thì càng lún mau.”
“Vâng, chàng yên tâm đi, em không làm gì hết.”
Đầm lầy dần dần phủ đến đầu gối Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Vũ Trạch, tình huống càng lúc càng nguy cấp!
Bỗng lúc đó!
Một sợi dây không thô nhưng khá dài cách đó không xa làm cho Hoàng Phủ Vũ Trạch thấy được hy vọng.
Vận công hút sợi dây lại phía này, sau đó lại vận lực ném một đầu dây tới vắt lên nhánh cây gần nhất, hắn nhanh chóng quay sang quấn đầu dây còn lại lên cổ tay Uất Trì Nghiên San, lại hút đầu dây bên kia về.
Không để Uất Trì Nghiên San kịp phản ứng, Hoàng Phủ Vũ Trạch quyết đoán vận khởi toàn thân công lực kéo mạnh sợi dây, thông qua nhánh cây, lôi Uất Trì Nghiên San ra ngoài!
“Xoạt” một tiếng, Uất Trì Nghiên San ngã chuẩn ngay bờ đầm lầy. Còn sợi dây do không chịu nổi sức nặng một người cộng thêm công lực của Hoàng Phủ Vũ Trạch, hoàn toàn đứt lìa.
Muốn sử dụng cùng phương pháp đó để cứu hắn đã là không có khả năng vì gần đó chỉ sót lại một ít nhánh cây nhỏ yếu, không còn gì để cứu người được.
Mà sau một loạt động tác liên tục, thân thể Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng đã chìm xuống với một tốc độ nhanh không thể tưởng, đầm lầy đã lên tới phần eo.
“Vũ Trạch, bắt lấy tay của em, mau lên!” Ghé sát vào bên cạnh đầm lầy, Uất Trì Nghiên San nỗ lực hết sức kéo dài thân thể của mình ra, muốn tóm được tay hắn.
Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, hai cánh tay căn bản không thể chạm vào nhau nổi.
Uất Trì Nghiên San nóng lên, ánh mắt hồng hồng, nước mắt chảy dài không thể khống chế, “Vũ Trạch, chàng đợi một chút, em đi tìm cái gì đó tới cứu chàng! Chàng nhất định phải kiên trì đợi em ở đó, có biết không?!”
“Không thể đâu.” Hoàng Phủ Vũ Trạch cất đi ôn nhu ngày xưa, lạnh lùng mở miệng: “Hiện tại chúng ta đã lâm vào sát trận, khắp nơi đều là sát chiêu, không cho phép nàng đi bừa như thế!”
“Nhưng làm sao em có thể trơ mắt nhìn chàng chết chứ?!” Uất Trì Nghiên San đã lệ rơi đầy mặt, “Nếu chàng ······ Em một người còn sống thì có ý nghĩa gì nữa đây?!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch cảm nhận trái tim mềm nhũn cả ra, cái mũi có chút xót xa.
Ý của nàng là nguyện chết cùng hắn sao?
Ha ha, trước khi chết, có thể nghe một câu này rồi, hắn cho dù chết cũng thấy thỏa mãn biết bao.
“Vô dụng thôi, nàng xem chung quanh đây căn bản là không có thứ gì dùng được cả, cho dù nàng bình yên vô sự xông qua sát trận thì cũng không kịp trở về cứu ta.” Hoàng Phủ Vũ Trạch bình tĩnh mà ôn nhu nói: “Đừng khóc, đáp ứng ta, sống cho thật tốt. Tuy là ta không muốn một nam nhân nào khác lại có được nàng, nhưng ta vẫn hy vọng nàng có thể tìm được một người thay thế ta mà yêu nàng thật lòng, thay thế ta mà bảo vệ nàng, chiếu cố nàng, chăm sóc cho nàng ······”
“Không! Em không cần! Trừ chàng ra, ai cũng không cần!” Cái tên ngốc này, hắn nghĩ, ngoài hắn ra, nàng còn có khả năng nhận một nam nhân khác nữa sao?
Cho dù sẽ có một người yêu nàng thật lòng xuất hiện đi nữa, thậm chí có lẽ người đó cũng sẽ nguyện ý trả giá sinh mệnh vì nàng, nhưng người đó, nào phải là hắn!
Lòng nàng đau quá, nàng nên làm cái gì bây giờ? Phải thế nào mới cứu được hắn ra?
Chung quanh, ngoài trừ cây ra thì không còn gì khác, đáng tiếc là cây lại không thể tùy tiện đụng vào, nếu không, rất có khả năng nó sẽ đưa tới một nguy cơ còn lớn hơn nữa!
Làm sao bây giờ ······ Phải làm sao bây giờ đây ······
/94
|