Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 151 - Chương 108.4

/158


Editor: Tư Di

Mộ Dung Tiểu Tiểu rất muốn hỏi cái chết của Lam Chấn Hiên là như thế nào, mà Y Na lại mở miệng lần thứ hai: Tiểu Tiểu, về mặt tình cảm không nên quá tùy hứng, có thể có được lòng một người, phải biết quý trọng thật tốt, nói đã đến nước này, bà ngoại đi trước, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.

. . . . . .

Một mình Mộ Dung Tiểu Tiểu co rúc trong chăn, đến lúc này mỗi tối nàng lại cực kỳ nhớ nhung máy điều hòa của hiện đại. Hà hơi làm ấm tay, trong đầu nhớ lại lời khuyên can của Y Na, môi đỏ mọng nâng lên một nụ cười, thật ra thì nàng nào có giận Dạ Nguyệt Ly, chỉ là nếu lúc này nàng không làm tư thái cững rắn một chút, để tránh ngày sau bụng có phản ứng gì Dạ Nguyệt Ly lại tới nói với nàng buông tha đứa bé, lạnh nhạt hắn vài ngày cung tốt.

Bên này Dạ Nguyệt Ly thấy thời điểm không sai biệt lắm, cẩn thận thuần thục âm thầm vào bên trong phòng, rất dễ nhận thấy chuyện như vậy không phải lần đầu rồi. Hắn cởi quần áo, giày ra, sau khi rón rén chui vào trong chăn, khóa chặt người nào đó từ phía sau vào ngực mình, nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi thỏa mãn than thở, quả nhiên, vẫn là ôm nha đầu hắn mới ngủ được an ổn.

Ừ… Nghe được tiếng rì rầm lẩm bẩm của người trong ngực, trong lòng Dạ Nguyệt Ly cảnh giác cao độ, trong nháy mắt trong đầu xẹt qua vô số lý do, đáng tiếc chờ cả ngày cũng không thấy người trong ngực có chút động tĩnh nào.

Thở một hơi, cũng may, chưa tỉnh.

Kể từ khi nha đầu hoài thai hình như vẫn luôn ngủ rất sâu.

Một lúc sau, hình như Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ không được thoải mái, uốn éo người, chậm rãi lật người.

Bắp thịt toàn thân Dạ Nguyệt Ly căng thẳng, môi mỏng mím lại, bị sợ đến thậm chí quên cả hô hấp.

Lại một lát sau, thấy nàng vẫn hô hấp đều đều, Dạ Nguyệt Ly mới chậm rãi buông cánh tay xuống, ôm người lần nữa.

Mộ Dung Tiểu Tiểu vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lồng ngực của Dạ Nguyệt Ly, khóe miệng hả hê nâng lên, cho là nàng không biết hắn sẽ tới bò lên giường mỗi đêm sao? Quá ngây thơ rồi, nếu không phải nàng âm thầm cho phép, hắn có thể được như ý sao?

Trong nội tâm hừ hừ, hai cánh tay di chuyển đến bên hông gầy gò của Dạ Nguyệt Ly, giống như vô ý vuốt ve, chậc chậc cái miệng nhỏ nhắn, lầm bẩm giống như nói mơ: Chăn thật trơn…

Dạ Nguyệt Ly rất muốn bắt lấy bàn tay nhỏ bé làm loạn bên hông này, vốn mấy ngày này bị cấm dục, hiện nay không thể không nghi ngờ là nha đầu đang trêu chọc mình, nhưng hắn lại không dám lộn xộn, sợ nàng tỉnh đuổi hắn đi, chỉ đành phải chịu đựng.

Bảo ngươi nhịn.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhất thời nổi lên ác tâm, bàn tay trắng nõn theo thắt lưng Dạ Nguyệt Ly leo tới áo lót trước ngực hắn, đã tìm được chỗ nào đó.

Lúc này Dạ Nguyệt Ly tối sầm mặt, điểm điểm đầu mũi nhỏ của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười: Nha đầu thật là nghịch ngợm. Hắn chậm hiểu nữa cũng biết nha đầu đã sớm tỉnh, xem ra một màn lúc trước là nàng cố ý chọc ghẹo.

Mộ Dung Tiểu Tiểu bị lật tẩy trở nên quẫn bách, nàng mở mắt ra, trợn mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly một cái, một bên đẩy Dạ Nguyệt Ly ra mép giường, vừa giả vờ cả giận nói: Ai cho huynh lên giường sao? Muội còn chưa tha thứ cho huynh.

Trong nội thâm hô to thất sách, hắn nên chịu đựng, làm bộ như nàng ngủ thiếp đi, như vậy có thể ở lại đến bình minh.

Bảo bối, đừng như vậy, nào có phu thê nào bất đồng trên giường. Dạ Nguyệt Ly chết cũng không xuống giường, vừa nói xong còn muốn ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu chặt hơn, cố làm bộ đáng thương nói.

Đừng dài dòng, muội còn chưa có gả cho huynh. Hơi sức không sánh bằng Dạ Nguyệt Ly, Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ có thể sử dụng ánh mắt biểu đạt khó chịu của mình.

Hài tử chúng ta cũng có rồi, hôn lễ cũng đã chuẩn bị xong. Dạ Nguyệt Ly để giọng điệu mình càng thêm dịu dàng, dứt lời, còn hôn một cái lên miệng nhỏ nhắn của nàng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ: Á, sao huynh không khuyên muội buồng tha đứa bé?

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, Dạ Nguyệt Ly thâm tình chăm chú nhìn nàng, tim mềm mại đến có thể chảy ra nước: Mọi chuyện có thể mất đi muội, huynh đều không biết làm, nha đầu, sao muội lại không hiểu?

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhất thời tươi cười rạng rỡ.

Bảo bối, muội cười cái gì? Dạ Nguyệt Ly vuốt ve gò má mềm mại của nàng, không nhịn được hôn một cái, suy nghĩ một chút, lại hôn môi của nàng một cái.

Không phải huynh đã sớm nói, lúc trước khuyên muội như vậy, muội còn tưởng rằng huynh muốn bỏ Bảo Bảo. Mộ Dung Tiểu Tiểu ôm lên cổ của hắn, uất ức nói.

Hài tử của bọn họ, sao hắn lại không thương? Chỉ là: Nếu thật sự như lời sư phụ nói, nha đầu, huynh sợ đến lúc đó muội…. Không chịu nổi thực tế tàn khốc.

Sự phụ cũng nói không chắc chắn rồi, hiện tái kết luận quá sớm là không đúng. Nói gì sinh ra được sẽ là quái thai, quả thật lời nói vô căn cứ.

Nha đầu. . . Dạ Nguyệt ly há miệng, còn muốn nói điều gì.

Ngừng. Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu che môi mỏng của Dạ Nguyệt Ly, mặt trịnh trọng nói: Đánh cược một lần, bốn tháng, bốn tháng là hài tử có thể thành hình, đến lúc đó huynh sẽ cho rằng muội kiên trì đúng. Nàng kéo tay Dạ Nguyệt Ly đặt trên bụng chưa nhô lên của nàng, nghiêm túc nói: Ly, chúng ta không thể tàn nhẫn




/158

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status