Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 138 - Chương 99

/158


Editor: Taiga

Từ nhỏ Lâm Lộc đã hầu hạ bên người Nam Cung Quân Hạo, là người được Nam Cung Quân Hạo tín nhiệm nhất, cũng coi như là người hiểu tâm tư đế vương nhất.

Nhưng hắn lại trả lời: “Suy nghĩ trong lòng Hoàng thượng chính là câu trả lời của nô tài.”

Mắt ưng của Nam Cung Quân Hạo đột nhiên mở ra, ánh mắt nhìn thẳng đến chỗ Lâm Lộc, sâu kín nói: “Hửm?”

Trong lòng Lâm Lộc đột nhiên run lên, môi trắng bệch mở ra muốn nói điều gì đó, lại thấy thần sắc Nam Cung Quân Hạo trở lại bình thường, ánh mắt thâm trầm nhìn chồng tấu chương, dường như chìm vào một suy nghĩ nào đó.

Ổn định lại tâm trạng, hắn nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, đã giữa trưa rồi, người nên dùng bữa thôi.”

Nam Cung Quân Hạo giật mình, ánh mắt liếc nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt lần này lại hết sức sâu sắc, hắn thu lại tấu chương, nói: “Ừ.”



Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ thẳng đến trưa, trong không khí trời vừa trở lạnh, tất cả đều là khí lạnh mùa đông.

Khi nàng tỉnh lại, cả người đều nép trong ngực Dạ Nguyệt Ly, bị hơi thở nồng đậm nam tính của hắn bao phủ, thật là ấm áp.

Ngây ngốc nhìn Dạ Nguyệt Ly thấy hắn đã sớm tỉnh lại, Mộ Dung Tiểu Tiểu mơ màng muốn bò dậy, toàn thân đau nhức khiến nàng tỉnh táo.

Mặt say mê nghiêng đầu, nhìn đến gương mặt tuấn tú nở nụ cười ôn nhu, nhìn trong mắt nàng đầy thâm tình, theo bản năng cười một tiếng.

“Còn chưa chịu tỉnh?” thần trí bị nụ cười của Mộ Dung Tiểu Tiểu mê hoặc, ngón tay Dạ Nguyệt Ly phác theo cằm tinh xảo của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nghiêng người ấn một nụ hôn lên đôi môi vốn đã sung đỏ của nàng, sau đó cảm thấy không muốn rời đi.

Nụ hôn sâu thêm, đây là một loại say mê lưu luyến không muốn rời đôi môi đỏ mọng kia, cánh tay dài ôm eo nàng sát lại, để thân thể trần tụi của hai người càng thêm dán chặt vào nhau.

“Đau…” cánh môi mềm mại không chịu nổi, Mộ Dung Tiểu Tiểu hừ nhẹ một tiếng.

Bàn tay Dạ Nguyệt Ly đang vuốt ve hơi chậm lại, khé nhíu lông mày, đau lòng nhìn đôi môi bị hắn giày xéo đến sung đỏ kia, cùng với dấu hôn ngân hắn để lại trên khắp thân thể mềm mại, hắn hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn dục vọng đang kêu gào, chậm rãi buông tay, thân thể khẽ lui lại phía sau, thanh âm buồn bực nói: “Hôm nay bỏ qua cho nha đầu, lần tới sẽ tiếp tục.”

Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn to mắt, người này có thể vô sỉ hơn nữa được không?

“Muội đói bụng!” hai mắt nàng dấy lên lửa giận, người này sao không biết tiết chế tí nào.

Tâm thần ngẩn ra, Dạ Nguyệt Ly nhếch lông mi, ngưng mắt nhìn nàng tỉ mỉ, không nhịn được cúi người khẽ hôn xuống, sau đó dựa vào trán nàng, không dám nhìn nàng tâm tình bất định, thanh âm hắn nhẹ nhàng pha chút lo lắng: “Nha đầu, huynh muốn có hài tử, muội nguyện ý sinh hài tử cho huynh không?”

Nàng không biết, khi nàng tức giận hay khi nàng cười, chỉ một ánh mắt của nàng cũng làm suy nghĩ của hắn quay cuồng, một câu nói, một động tác của nàng cũng khiến hắn hoặc là vui mừng phấn khởi, hoặc là tinh thần hoảng hốt, hắn đã sớm biết nữ nhân này là kiếp số cả đời của hắn, chạy không thoát, mà hắn cũng không muốn trốn.

Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình sững sờ, tròng mắt nàng liếc nhìn bụng bằng phẳng của chính mình, trong đầu vang vọng lại câu nói vừa rồi cảu Dạ Nguyệt Ly, trong ngực xuất hiện cảm giác khác thường, hắn lại lo lắng hỏi nàng có nguyện ý sinh hài tử cho hắn không, thật ra từ ngay lúc mới gặp lại nàng đã muốn như vậy, nếu hắn chấp nhận nàng, nàng liền quyết định giao cả đời mình cho hắn.

Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ đổi, ánh mắt chợt lóe, nàng đáp: “Loại chuyện này để tùy duyên đi…”

Ánh mắt




/158

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status