Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 135 - Chương 97

/158


Editor: Taiga

Xoa được một lúc, nàng cảm thấy da thịt dưới tay có chút nóng lên, không, không phải là nàng.

Đáy mắt màu đỏ kia lóe lên dục vọng, còn có bàn tay đang luồn vào trong váy áo nàng, phủ lên ôm trọn bộ ngực nàng vuốt ve nhẹ nhàng…

“Còn đang trên xe ngựa.” Mộ Dung Tiểu Tiểu giận tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ừ, huynh biết.” Dạ Nguyệt Ly ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ của Mộ Dung Tiểu Tiểu, theo bản năng liếm vành tai nàng.

“Dạ Nguyệt Ly!” bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu đẩy gương mặt tuấn tú của hắn sang một bên, khóe môi co quắp: “Đừng làm loạn, ít nhất cũng phải nhịn đến khi về đến nhà cho muội.” Toái Nguyệt còn ở bên ngoài, nàng không muốn hắn nghe được.

Dạ Nguyệt Ly nhẹ giọng than thở, thân thể tránh sang bên cạnh, ôm chặt người nhỏ vào trong ngực, gương mặt tuấn tú của hắn vùi vào cổ Mộ Dung Tiểu Tiểu, hít lấy hương thơm của nàng, khàn khàn nói: “Nhưng huynh muốn…”

Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ vỗ về hắn, thay hắn chỉnh lại những lọn tóc bị gió thổi tung, khóe môi nở nụ cười ôn nhu, những lời này khiến nàng cảm thấy hắn giống như tiểu hài tử đang đòi kẹo, thật là đáng yêu.

Nhưng nàng nói với hắn: “Ly, huynh không thể lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kia.” Nói xong, sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu từ từ chuyển hồng, cho dù đã uống thuốc của Mục Trạch Dương, nhưng nàng mới mười lăm tuổi, còn đang là vị thành niên.

“Huynh nghĩ rất khó.” Dạ Nguyệt Ly thành thật nói.

“Huynh phải kiểm chế.” Mộ Dung Tiểu Tiểu quay mặt qua một bên.

“Xấu hổ?”

“… Không có.”

“Vậy tại sao không đáp ứng?”

“Lúc này không được.”

Một lúc sau.

“Huynh nghĩ muốn…”

“Muội nói lúc này không được!”

“…”

Không khí có chút kỳ dị, cảm giác được xe ngựa dừng lại, Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng mặt nhìn, thấy Dạ Nguyệt Ly cười tà mị, nàng ngỡ ngàng nói: “Đã về đến nhà?”

Dạ Nguyệt Ly chỉ cười không nói, sau khi xuống xe ngựa lập tức một tay ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu từ chỗ ngồi ra ngoài, không nói lời nào đi thẳng đến phòng ngủ trong biệt viện, cúi đầu nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu hơi căng thẳng, hắn cười đến tà tứ: “Ừ, đã về đến nơi.”

“Muội cảm thấy có chút choáng váng, muội thấy hay là nghỉ ngươi trước đã.” Liệu nàng giả bộ bệnh thì có thể tránh được không?

“Nha đầu có thể nằm bất động, huynh đảm bảo sẽ không khiến cho muội mệt mỏi.” Dạ Nguyệt Ly một tay mở cửa, cảm thấy có chút buồn cười đối với việc Mộ Dung Tiểu Tiểu tìm lý do tạm thời trốn tránh.

“Huynh là tên lưu manh!” cái gì gọi là nàng chỉ cần nằm bất động? Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa đỏ mặt vừa tức giận.

“Ừ, huynh chỉ lưu manh với muội.” Dạ Nguyệt Ly rộng lượng thừa nhận.

“Huynh…” da mặt dày

Mộ Dung Tiểu Tiểu giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, gương mặt ửng đỏ đột nhiên cười đến vô cùng phóng túng, cắn răng nói: “Muội đang nghĩ trước khi thành thân chúng ta có nên tách ra ngủ hay không…”

Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng thả Mộ Dung Tiểu Tiểu xuống giường, cởi bỏ toàn bộ y phục của mình, toàn thân trần trụi nhảy lên giường, ánh mắt màu đỏ chứa đầy dục vọng mê hoặc, nhiếp hồn đoạt phách, hắn đã từng thử qua, mành che màu tím nhẹ nhàng buông xuống, kèm theo âm thanh thanh thúy của chuông gió vỏ sò màu tím, hắn cười đến mê hoặc: “Bảo bối, lát nữa huynh sẽ thảo luận vấn đề này cùng muội…”

Chống lại cặp mắt long lanh như thủy tinh kia, trong đôi mắt lưu ly tràn ngập hờn dỗi, đầy hơi nước như phủ sương mù, làm cho ánh mắt nàng lại




/158

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status