[i]Chúng ta dần dần thay đổi, những thay đổi mang tính quyết định lặng lẽ đâm chồi nảy mầm, chúng ta không còn thấy thân thuộc với nhau nữa, nhưng càng như thế lại càng muốn tiếp cận, gần gũi nhau hơn.[/i]
Đối với tôi, thời gian học cấp II là quãng thời gian đẹp nhất.
Bắc Kinh những năm 90 của thế kỷ 20, không khí ngập tràn mùi vị ngọt ngào của sự phồn hoa thịnh vượng. Chỉ cần ca sĩ ra đĩa lập tức hot ngay, Tứ Đại Thiên Vương, Vương Phi, Trương Quốc Vinh, Mai Diễm Phương, không chỉ riêng họ, rất nhiều ca sĩ khác cũng có một hai bài hát được phát khắp hang cùng ngõ hẻm. Lang quân như ý, Người bạn cùng bàn, Tiểu Phương, Tình yêu của người thợ kéo thuyền lần lượt được phát từ những chiếc loa phóng thanh trên phố. Chỉ là những bộ phim mới quay đều được mặc định là hay cả, phim hành động của Thành Long, phim hài của Châu Tinh Trì cùng rất nhiều những bộ phim tình cảm khác, phim truyền hình trong nước thậm chí có những bộ lên tới cả trăm tập. Các cửa hàng, quán ăn của những hộ kinh doanh cá thể mọc lên như nấm, ai cũng có của ăn của để, giàu không phải giàu nhưng nghèo cũng chẳng phải nghèo, khắp nơi tràn ngập không khí của sự phồn hoa no đủ, Bắc Kinh giống như cô gái mới lớn, bồng bột và kiều diễm, “ cô gái” ấy thích thú khi phát hiện ra vẻ đẹp tìm ẩn trên cơ thể mình, còn về việc sẽ già đi, “ cô ấy” thậm chí không cả buồn nghĩ.
Những năm tháng tuổi trẻ của tôi vừa khéo bắt kịp với thời khắc đẹp nhất, rực rỡ nhất của “ cô gái mới lớn Bắc Kinh”.
Hồi thi chuyển cấp, tôi không được vào thẳng các trường trung học cơ sở trọng điểm tốt nhất của thành phố như các bạn trong ban cán sự lớp, cũng không vào các trường bình thường theo đúng trình tự như đa số các bạn còn lại. Học và giáo dục là việc được gia đình tôi xem trọng nhất, bố mẹ tôi cũng thống nhất mời giáo viên chủ nhiệm ăn một bữa ở Tụy Hoa Lâu, giáo viên chủ nhiệm bèn giới thiệu tôi vào học trong trường trọng điểm của khu vực: Trung học cơ sở Đăng Hoa.
Lần này thì tôi không còn được làm bạn cùng trường với bố nữa rồi, bởi trước kia bố tôi học ở trường trọng điểm của thành phố. Vì chuyện này mà cả nhà cùng tập trung công kích, cỗ vũ tôi, bảo tôi phải chăm chỉ học hành, cố gắng để vào được cùng một trường đại học với bố, bởi dù sao đối với gia đình tôi mà nói, không có gì quan trọng hơn việc học. Trường cấp II Đăng Hoa rất gần nhà, đạp xe khoảng mười phút là đến. Tôi còn ở ngõ Đăng Hoa, vốn tưởng đã có quyết định dỡ bỏ tại tạm gác đấy, nghe nói bởi vì ngõ Đăng Hoa nằm ở trung tâm thành phố, lại thuộc kiến trúc cổ, rất có khả năng sẽ được bảo tồn chứ không dỡ bỏ nữa. Chuyện đó khiến tôi buồn bã rất lâu, cảm giác như anh Tiểu Thuyền, anh Tân Nguyên, chị Tần Thiến, Tần Xuyên, bọn họ phải chuyển đi một cách oan uổng. Nhưng bà nội tôi thì không nghĩ thế, lấy lại được nhà là chuyện vô cùng quan trọng đối với bà, chú tôi không những kết hôn mà còn sinh em gái rồi, không khí trong nhà lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt. Có điều tôi chẳng thích kiểu náo nhiệt ấy, dù vui vẻ tới đâu thì các bạn tôi cũng không còn ở đây nữa, tôi vẫn thích ngày xưa hơn, mỗi lần nói với bà nội như thế bà lại bảo tôi phiền phức, đuổi đi chỗ khác chơi.
Còn một việc nữa mà tôi không ngờ đến: Tôi thật sự đã mất anh Tiểu Thuyền, nhưng tên ngốc Tần Xuyên thì chẳng chuyển đi đâu xa. Cậu ta học cấp II ở trường 421 ngay cạnh trường tôi, lúc đi lúc về kiểu gì cũng giáp mặt.
Học sinh trường cậu ta hoàn toàn khác với học sinh trường tôi, không bao giờ mặc đồng phục, tùy tiện bừa bãi, tóc cắt húi cua, tay nghênh ngang đút túi quần, đi đường thì đâm ngang đâm dọc, thậm chí có người còn đeo kính đen và hút thuốc. Học sinh trường tôi sợ học sinh trường 421, bên đấy thường xuyên có những kẻ tụm năm tụm ba tập trung trước cổng trường tôi, nghe nói có bạn đã bị họ trấn tiền, vì thế hễ nhìn thấy đám người trường 421 là chúng tôi thường phải tránh đi đường khác.
Có vài lần, tôi còn thấy Tần Xuyên đứng ở cổng trường mình, cậu ta khoác cổ bá vai một đám “ mặt mụn”, bộ dạng rất nghênh ngang tự đắc. Khi tôi đạp xe đi qua mặt Tần Xuyên, cậu ta vừa cười vừa đùa cợt, nhai kẹo cao su rồi thổi bong bóng thật to. Tôi nhìn thấy nhưng phớt lờ, cậu ta cũng phớt lờ tôi, cứ như chúng tôi chưa từng quen nhau vậy. Lúc lướt qua nhau, có một cảm giác rất kỳ lạ, chẳng hiểu do tiếc nuối vì không còn thân thiết như xưa hay may mắn vì tôi không giống như cậu ta, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, tôi đã có cuộc sống mới, mà không chừng sau này Tần Xuyên sẽ chẳng đóng vai trò gì trong cuộc sống mới đó của tôi cả.
Năm đầu tiên của cấp II cứ thế trôi qua, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện đáng chú ý nhất là tôi được giữ chức vụ cao nhất từ nhỏ cho tới lớn: Lớp phó học tập. Nhưng thi cuối kỳ lại đứng thứ mười hai, không lọt vào top 10 nên lại bị giáng chức. Vì chuyện này mà tôi đã khóc lóc ầm ĩ một trận, đồng thời thề rằng không bao giờ làm cán sự lớp nữa.
Đương nhiên, khi ấy chỉ đơn thuần là do tôi giận dỗi, chứ tôi không ngờ rằng hai năm tiếp theo mình đã nổi danh như thế nào, và vì cái “ danh tiếng” ấy mà cuộc đời tôi mãi gắn bó với ba từ “ cán sự lớp”.
Một trong những khác biệt lớn nhất của học sinh cấp I và cấp II đó là, con trai và con gái không chơi chung với nhau nữa, con trai chơi trò của con trai, con gái chơi trò của con gái. Ngoài việc trao đổi bài tập, thi cử, hai nhóm giới tính ấy căn bản không có bất kì giao lưu nào khác, nếu như có đôi nào đó thân thiết hòa hợp, không cần phải đoán, chắc chắn một trong hai người “ có ý” với người kia.
“ Có ý” là từ mà chúng tôi thì thầm với nhau thôi, bởi nếu dùng “ tình đầu chớm nở” thì có vẻ hơi sớm. Chút “ có ý” đó cùng lắm chỉ có thể mở đầu cho tuổi thanh xuân, nhưng thế thôi cũng đủ khiến chúng tôi run rẩy mong chờ.
Trong lớp tôi, người có liên quan tới từ “ có ý” nhất là Lưu Văn Văn, bởi vì mấy cậu con trai trong lớp đều “ có ý” với cô ấy.
Lưu Văn Văn xinh đẹp, mặc dù tôi cảm thấy cô ấy không bằng chị Tần Thiến, nhưng những bạn học khác lại chưa gặp chị Tần Thiến bao giờ, vì vậy cô ấy được coi là xinh đẹp nhất. Lưu Văn Văn dậy thì khá sớm, học hết lớp 7 đã cao hơn mét sáu, đứng giữa đám bạn học mơn mởn như một cọng hành lá, vô cùng bắt mắt. Mà tôi khi ấy thì chưa dật thì, chỉ cao hơn một mét rưỡi, đứng bên cạnh Lưu Văn Văn thì không khác gì cây nấm lùn.
Đương nhiên, chẳng ai “ có ý” gì với cây nấm lùn như tôi cả, nhưng cây nấm lùn cũng có mùa xuân của riêng nó, tôi đặc biệt để ý một người.
Tôi không phải kẻ đa tình, trong trái tim mình, người mà tôi thích nhất vẫn là anh Tiểu Thuyền, việc gặp gỡ Tôn Thái chỉ là do tình cờ. Tôn Thái không phải bạn học cùng lớp tôi, cậu ấy học lớp số 5 bên cạnh. Suốt cả năm học tôi chẳng có chút ấn tượng gì với cậu ấy cả, khóa chúng tôi có mười lớp, tôi lại chẳng nổi như Lưu Văn Văn, ngoài bạn học cùng lớp và mấy bạn cùng học trường tiểu học ngày trước ra, tôi chẳng quen ai khác.
Hôm đó là ngày công nghệ của trường Đăng Hoa, trường tổ chức cho học sinh đi tham quan bảo tàng tự nhiên. Từ trường đến bảo tàng rất gần, chỉ qua hai, ba điểm dừng, vì vậy trường cho phép học sinh tự đi xe đạp rồi tập trung theo lớp ở trước cổng bảo tàng. Trời mưa nhỏ, tôi mặc áo mưa, nên đạp xe khá chậm, đến khi đạp tới trường thì đa phần các bạn đã đi cả rồi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ chẳng ai ở lại đợi một cây nấm lùn như tôi cả, còn bên cạnh xe Lưu Văn Văn, ít nhất cũng có bốn năm bạn nam vây quanh. Tôi vội vàng nhấn pê đan, Tôn Thái cùng mấy nam sinh lớp tôi, nhìn bóng lưng Tôn Thái, tôi ngẩn người.
Cậu ấy rất giống anh Tiểu Thuyền.
Cũng sơ mi trắng, dáng người dong dỏng cao, tấm lưng thẳng tắp.
Tôi theo sát sau học như bị trúng tà, suốt dọc đường tôi chỉ nhìn chằm chằm Tôn Thái như sợ ánh mặt trời ấm áp quen thuộc sẽ bốc hơi ngay trước mắt. Cũng may trời mưa đường trơn, học lại cố gắng đạp nhanh, một nam sinh trong số đó không nắm vững tay lái, loạng choạng ngã luôn xuống đường, tôi theo sát quá, không kịp bóp phanh nên ngã chồng lên người kia, chổ kẹo mềm Young Couple tôi đút trong túi áo rơi đầy đất.
Trong lúc tôi nhếch nhác vò dậy, Tôn Thái đi tới trước mặt, chìa tay ra, hoang mang hỏi:” Bạn ơi, bạn không sao chứ?”
Tôi choáng váng nhìn cậu ấy, không thốt được câu nào. Bộ dạng dịu dàng như thế, cũng thật giống anh Tiểu Thuyền.
Mãi không thấy tôi có phản ứng gì, Tôn Thái bối rối thu tay về, các bạn đi cùng cậu ấy lần lượt đứng dậy, không biết ai vô tình giẫm hết lên kẹo của tôi, Tôn Thái cũng dựng xe lên, đi theo họ. Tôi ngây ngốc ngồi xổm dưới đất, nhìn theo bóng họ đi xa dần, cảm giác tim mình đập nhanh kinh khủng, mặt nóng hừng hực, gần như khiến những hạt mưa phải bốc hơi.
Từ hôm đó, cuộc sống cấp II của tôi lại thêm phần thú vị.
Khi ấy tôi không biết tên Tôn Thái, cũng không giám đi hỏi người khác. Phải mất mấy ngày sau mới nghĩ ra một cách khá hay, tôi giả vờ quên mang sách toán, loanh quanh trước cửa lớp bọn họ mất mấy lần nghỉ giữa giờ, mãi mới gặp được một mình cậu ấy, lấy hết dũng cảm đi tới, cố gắng gọi cậu ấy bằng một thái độ tự nhiên nhất có thể.
“Bạn…gì ơi.”
“Chuyện gì vậy?” Tần Thái hoang mang nhìn tôi, rõ ràng tôi đã hoàn toàn biến mất trong ký ức của cậu ấy giống như cơn mưa hôm đó. Mặc dù không hi vọng cậu ấy có ấn tượng sâu đậm với mình, nhưng cảm giác lạ lẫm triệt để của người đối diện vẫn khiến tôi có chút thất vọng.
“Có…có thể cho mình mượn sách toán một lát không? Mình quên mang sách rồi.” Tôi lắp ba lắp bắp thốt ra những “lời thoại” đã học thuộc lòng từ trước, vừa nói vừa vô cùng căng thẳng, chỉ sợ cậu ấy buông lới từ chối.
“Ồ, cậu đợi tí nhé.”
Tôn Thái hoàn toàn không để ý tới tâm trạng phức tạp của tôi, cậu ấy quay vào lớp, không lâu sau mang ra một cuốn sách toán quăng mép.
“Cảm ơn cậu!” Tôi đón cuốn sách, kích động tới mức chỉ hận không thể cúi rạp người mà nói lời cảm ơn.
“À, cậu ở lớp nào?” Tôn Thái gọi giật lại hỏi trong khi tôi vội vội vàng vàng chạy đi.
“Lớp số 4!” Tôi chỉ vào cửa lớp chênh chếch với lớp cậu ta.
“Cậu tân gì?” Cậu ấy lại hỏi.
Đây là câu hỏi phát sinh mà tôi không ngờ tới, tôi đỏ mặt đáp: “Mình là Tạ Kiều.”
“Ừ.” Hình như cậu ấy chẳng để ý, còn tôi lại vì thế mà hào hứng hơn, tôi nghĩ có lẽ tôi cũng không tới nỗi quá mờ nhạt như mình vẫn tưởng tượng.
“Mình sẽ trả lại sách cho cậu! Tiết sau sẽ trả!” Tôi nói với cậu ấy với giọng trong trẻo hơn, cười cũng tươi hơn.
“Được.” Tôn Thái vẫy vẫy tay, quay về lớp của mình.
Ngày hôm đó tôi đã trải qua tiết toán bằng trạng thái “cưỡi ngựa xem hoa” nhất từ trước tới giờ, cuốn sách của Tôn Thái cho mượn bị tôi lật giở hết lần này tới lần khác, những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Tôn Thái, lớp 8 (5)” trên bìa cũng bị tôi lẩm nhẩm đọc như học thuộc lòng hết lượt này tới lượt khác. Cũng trong ngày hôm ấy, tôi đã tượng tưởng cho bằng hết những viễn cảnh tươi đẹp mà tôi có thể nghĩ ra được.
Tôi nghĩ tới những cuốn truyện tranh Nhật Bản, những cuốn tiểu thuyết của Vu Tình, Tịch Quyên mà các bạn vẫn hay đọc, sau đó lần lượt tưởng tượng mình và Tôn Thái là nhân vật chính trong truyện, tôi cũng nghĩ sau này tôi cũng nhất định sẽ trở thành một cô gái có được câu chuyện tình cảm như thế, tôi sẽ thành một nữ chính đáng yêu ấm áp.
Có điều tôi không biết rằng, ký ức đẹp đẽ nhất giữa tôi và Tôn Thái, cũng chỉ là chuyện tôi mượn sách đó mà thôi.
Đối với tôi, thời gian học cấp II là quãng thời gian đẹp nhất.
Bắc Kinh những năm 90 của thế kỷ 20, không khí ngập tràn mùi vị ngọt ngào của sự phồn hoa thịnh vượng. Chỉ cần ca sĩ ra đĩa lập tức hot ngay, Tứ Đại Thiên Vương, Vương Phi, Trương Quốc Vinh, Mai Diễm Phương, không chỉ riêng họ, rất nhiều ca sĩ khác cũng có một hai bài hát được phát khắp hang cùng ngõ hẻm. Lang quân như ý, Người bạn cùng bàn, Tiểu Phương, Tình yêu của người thợ kéo thuyền lần lượt được phát từ những chiếc loa phóng thanh trên phố. Chỉ là những bộ phim mới quay đều được mặc định là hay cả, phim hành động của Thành Long, phim hài của Châu Tinh Trì cùng rất nhiều những bộ phim tình cảm khác, phim truyền hình trong nước thậm chí có những bộ lên tới cả trăm tập. Các cửa hàng, quán ăn của những hộ kinh doanh cá thể mọc lên như nấm, ai cũng có của ăn của để, giàu không phải giàu nhưng nghèo cũng chẳng phải nghèo, khắp nơi tràn ngập không khí của sự phồn hoa no đủ, Bắc Kinh giống như cô gái mới lớn, bồng bột và kiều diễm, “ cô gái” ấy thích thú khi phát hiện ra vẻ đẹp tìm ẩn trên cơ thể mình, còn về việc sẽ già đi, “ cô ấy” thậm chí không cả buồn nghĩ.
Những năm tháng tuổi trẻ của tôi vừa khéo bắt kịp với thời khắc đẹp nhất, rực rỡ nhất của “ cô gái mới lớn Bắc Kinh”.
Hồi thi chuyển cấp, tôi không được vào thẳng các trường trung học cơ sở trọng điểm tốt nhất của thành phố như các bạn trong ban cán sự lớp, cũng không vào các trường bình thường theo đúng trình tự như đa số các bạn còn lại. Học và giáo dục là việc được gia đình tôi xem trọng nhất, bố mẹ tôi cũng thống nhất mời giáo viên chủ nhiệm ăn một bữa ở Tụy Hoa Lâu, giáo viên chủ nhiệm bèn giới thiệu tôi vào học trong trường trọng điểm của khu vực: Trung học cơ sở Đăng Hoa.
Lần này thì tôi không còn được làm bạn cùng trường với bố nữa rồi, bởi trước kia bố tôi học ở trường trọng điểm của thành phố. Vì chuyện này mà cả nhà cùng tập trung công kích, cỗ vũ tôi, bảo tôi phải chăm chỉ học hành, cố gắng để vào được cùng một trường đại học với bố, bởi dù sao đối với gia đình tôi mà nói, không có gì quan trọng hơn việc học. Trường cấp II Đăng Hoa rất gần nhà, đạp xe khoảng mười phút là đến. Tôi còn ở ngõ Đăng Hoa, vốn tưởng đã có quyết định dỡ bỏ tại tạm gác đấy, nghe nói bởi vì ngõ Đăng Hoa nằm ở trung tâm thành phố, lại thuộc kiến trúc cổ, rất có khả năng sẽ được bảo tồn chứ không dỡ bỏ nữa. Chuyện đó khiến tôi buồn bã rất lâu, cảm giác như anh Tiểu Thuyền, anh Tân Nguyên, chị Tần Thiến, Tần Xuyên, bọn họ phải chuyển đi một cách oan uổng. Nhưng bà nội tôi thì không nghĩ thế, lấy lại được nhà là chuyện vô cùng quan trọng đối với bà, chú tôi không những kết hôn mà còn sinh em gái rồi, không khí trong nhà lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt. Có điều tôi chẳng thích kiểu náo nhiệt ấy, dù vui vẻ tới đâu thì các bạn tôi cũng không còn ở đây nữa, tôi vẫn thích ngày xưa hơn, mỗi lần nói với bà nội như thế bà lại bảo tôi phiền phức, đuổi đi chỗ khác chơi.
Còn một việc nữa mà tôi không ngờ đến: Tôi thật sự đã mất anh Tiểu Thuyền, nhưng tên ngốc Tần Xuyên thì chẳng chuyển đi đâu xa. Cậu ta học cấp II ở trường 421 ngay cạnh trường tôi, lúc đi lúc về kiểu gì cũng giáp mặt.
Học sinh trường cậu ta hoàn toàn khác với học sinh trường tôi, không bao giờ mặc đồng phục, tùy tiện bừa bãi, tóc cắt húi cua, tay nghênh ngang đút túi quần, đi đường thì đâm ngang đâm dọc, thậm chí có người còn đeo kính đen và hút thuốc. Học sinh trường tôi sợ học sinh trường 421, bên đấy thường xuyên có những kẻ tụm năm tụm ba tập trung trước cổng trường tôi, nghe nói có bạn đã bị họ trấn tiền, vì thế hễ nhìn thấy đám người trường 421 là chúng tôi thường phải tránh đi đường khác.
Có vài lần, tôi còn thấy Tần Xuyên đứng ở cổng trường mình, cậu ta khoác cổ bá vai một đám “ mặt mụn”, bộ dạng rất nghênh ngang tự đắc. Khi tôi đạp xe đi qua mặt Tần Xuyên, cậu ta vừa cười vừa đùa cợt, nhai kẹo cao su rồi thổi bong bóng thật to. Tôi nhìn thấy nhưng phớt lờ, cậu ta cũng phớt lờ tôi, cứ như chúng tôi chưa từng quen nhau vậy. Lúc lướt qua nhau, có một cảm giác rất kỳ lạ, chẳng hiểu do tiếc nuối vì không còn thân thiết như xưa hay may mắn vì tôi không giống như cậu ta, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, tôi đã có cuộc sống mới, mà không chừng sau này Tần Xuyên sẽ chẳng đóng vai trò gì trong cuộc sống mới đó của tôi cả.
Năm đầu tiên của cấp II cứ thế trôi qua, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện đáng chú ý nhất là tôi được giữ chức vụ cao nhất từ nhỏ cho tới lớn: Lớp phó học tập. Nhưng thi cuối kỳ lại đứng thứ mười hai, không lọt vào top 10 nên lại bị giáng chức. Vì chuyện này mà tôi đã khóc lóc ầm ĩ một trận, đồng thời thề rằng không bao giờ làm cán sự lớp nữa.
Đương nhiên, khi ấy chỉ đơn thuần là do tôi giận dỗi, chứ tôi không ngờ rằng hai năm tiếp theo mình đã nổi danh như thế nào, và vì cái “ danh tiếng” ấy mà cuộc đời tôi mãi gắn bó với ba từ “ cán sự lớp”.
Một trong những khác biệt lớn nhất của học sinh cấp I và cấp II đó là, con trai và con gái không chơi chung với nhau nữa, con trai chơi trò của con trai, con gái chơi trò của con gái. Ngoài việc trao đổi bài tập, thi cử, hai nhóm giới tính ấy căn bản không có bất kì giao lưu nào khác, nếu như có đôi nào đó thân thiết hòa hợp, không cần phải đoán, chắc chắn một trong hai người “ có ý” với người kia.
“ Có ý” là từ mà chúng tôi thì thầm với nhau thôi, bởi nếu dùng “ tình đầu chớm nở” thì có vẻ hơi sớm. Chút “ có ý” đó cùng lắm chỉ có thể mở đầu cho tuổi thanh xuân, nhưng thế thôi cũng đủ khiến chúng tôi run rẩy mong chờ.
Trong lớp tôi, người có liên quan tới từ “ có ý” nhất là Lưu Văn Văn, bởi vì mấy cậu con trai trong lớp đều “ có ý” với cô ấy.
Lưu Văn Văn xinh đẹp, mặc dù tôi cảm thấy cô ấy không bằng chị Tần Thiến, nhưng những bạn học khác lại chưa gặp chị Tần Thiến bao giờ, vì vậy cô ấy được coi là xinh đẹp nhất. Lưu Văn Văn dậy thì khá sớm, học hết lớp 7 đã cao hơn mét sáu, đứng giữa đám bạn học mơn mởn như một cọng hành lá, vô cùng bắt mắt. Mà tôi khi ấy thì chưa dật thì, chỉ cao hơn một mét rưỡi, đứng bên cạnh Lưu Văn Văn thì không khác gì cây nấm lùn.
Đương nhiên, chẳng ai “ có ý” gì với cây nấm lùn như tôi cả, nhưng cây nấm lùn cũng có mùa xuân của riêng nó, tôi đặc biệt để ý một người.
Tôi không phải kẻ đa tình, trong trái tim mình, người mà tôi thích nhất vẫn là anh Tiểu Thuyền, việc gặp gỡ Tôn Thái chỉ là do tình cờ. Tôn Thái không phải bạn học cùng lớp tôi, cậu ấy học lớp số 5 bên cạnh. Suốt cả năm học tôi chẳng có chút ấn tượng gì với cậu ấy cả, khóa chúng tôi có mười lớp, tôi lại chẳng nổi như Lưu Văn Văn, ngoài bạn học cùng lớp và mấy bạn cùng học trường tiểu học ngày trước ra, tôi chẳng quen ai khác.
Hôm đó là ngày công nghệ của trường Đăng Hoa, trường tổ chức cho học sinh đi tham quan bảo tàng tự nhiên. Từ trường đến bảo tàng rất gần, chỉ qua hai, ba điểm dừng, vì vậy trường cho phép học sinh tự đi xe đạp rồi tập trung theo lớp ở trước cổng bảo tàng. Trời mưa nhỏ, tôi mặc áo mưa, nên đạp xe khá chậm, đến khi đạp tới trường thì đa phần các bạn đã đi cả rồi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ chẳng ai ở lại đợi một cây nấm lùn như tôi cả, còn bên cạnh xe Lưu Văn Văn, ít nhất cũng có bốn năm bạn nam vây quanh. Tôi vội vàng nhấn pê đan, Tôn Thái cùng mấy nam sinh lớp tôi, nhìn bóng lưng Tôn Thái, tôi ngẩn người.
Cậu ấy rất giống anh Tiểu Thuyền.
Cũng sơ mi trắng, dáng người dong dỏng cao, tấm lưng thẳng tắp.
Tôi theo sát sau học như bị trúng tà, suốt dọc đường tôi chỉ nhìn chằm chằm Tôn Thái như sợ ánh mặt trời ấm áp quen thuộc sẽ bốc hơi ngay trước mắt. Cũng may trời mưa đường trơn, học lại cố gắng đạp nhanh, một nam sinh trong số đó không nắm vững tay lái, loạng choạng ngã luôn xuống đường, tôi theo sát quá, không kịp bóp phanh nên ngã chồng lên người kia, chổ kẹo mềm Young Couple tôi đút trong túi áo rơi đầy đất.
Trong lúc tôi nhếch nhác vò dậy, Tôn Thái đi tới trước mặt, chìa tay ra, hoang mang hỏi:” Bạn ơi, bạn không sao chứ?”
Tôi choáng váng nhìn cậu ấy, không thốt được câu nào. Bộ dạng dịu dàng như thế, cũng thật giống anh Tiểu Thuyền.
Mãi không thấy tôi có phản ứng gì, Tôn Thái bối rối thu tay về, các bạn đi cùng cậu ấy lần lượt đứng dậy, không biết ai vô tình giẫm hết lên kẹo của tôi, Tôn Thái cũng dựng xe lên, đi theo họ. Tôi ngây ngốc ngồi xổm dưới đất, nhìn theo bóng họ đi xa dần, cảm giác tim mình đập nhanh kinh khủng, mặt nóng hừng hực, gần như khiến những hạt mưa phải bốc hơi.
Từ hôm đó, cuộc sống cấp II của tôi lại thêm phần thú vị.
Khi ấy tôi không biết tên Tôn Thái, cũng không giám đi hỏi người khác. Phải mất mấy ngày sau mới nghĩ ra một cách khá hay, tôi giả vờ quên mang sách toán, loanh quanh trước cửa lớp bọn họ mất mấy lần nghỉ giữa giờ, mãi mới gặp được một mình cậu ấy, lấy hết dũng cảm đi tới, cố gắng gọi cậu ấy bằng một thái độ tự nhiên nhất có thể.
“Bạn…gì ơi.”
“Chuyện gì vậy?” Tần Thái hoang mang nhìn tôi, rõ ràng tôi đã hoàn toàn biến mất trong ký ức của cậu ấy giống như cơn mưa hôm đó. Mặc dù không hi vọng cậu ấy có ấn tượng sâu đậm với mình, nhưng cảm giác lạ lẫm triệt để của người đối diện vẫn khiến tôi có chút thất vọng.
“Có…có thể cho mình mượn sách toán một lát không? Mình quên mang sách rồi.” Tôi lắp ba lắp bắp thốt ra những “lời thoại” đã học thuộc lòng từ trước, vừa nói vừa vô cùng căng thẳng, chỉ sợ cậu ấy buông lới từ chối.
“Ồ, cậu đợi tí nhé.”
Tôn Thái hoàn toàn không để ý tới tâm trạng phức tạp của tôi, cậu ấy quay vào lớp, không lâu sau mang ra một cuốn sách toán quăng mép.
“Cảm ơn cậu!” Tôi đón cuốn sách, kích động tới mức chỉ hận không thể cúi rạp người mà nói lời cảm ơn.
“À, cậu ở lớp nào?” Tôn Thái gọi giật lại hỏi trong khi tôi vội vội vàng vàng chạy đi.
“Lớp số 4!” Tôi chỉ vào cửa lớp chênh chếch với lớp cậu ta.
“Cậu tân gì?” Cậu ấy lại hỏi.
Đây là câu hỏi phát sinh mà tôi không ngờ tới, tôi đỏ mặt đáp: “Mình là Tạ Kiều.”
“Ừ.” Hình như cậu ấy chẳng để ý, còn tôi lại vì thế mà hào hứng hơn, tôi nghĩ có lẽ tôi cũng không tới nỗi quá mờ nhạt như mình vẫn tưởng tượng.
“Mình sẽ trả lại sách cho cậu! Tiết sau sẽ trả!” Tôi nói với cậu ấy với giọng trong trẻo hơn, cười cũng tươi hơn.
“Được.” Tôn Thái vẫy vẫy tay, quay về lớp của mình.
Ngày hôm đó tôi đã trải qua tiết toán bằng trạng thái “cưỡi ngựa xem hoa” nhất từ trước tới giờ, cuốn sách của Tôn Thái cho mượn bị tôi lật giở hết lần này tới lần khác, những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Tôn Thái, lớp 8 (5)” trên bìa cũng bị tôi lẩm nhẩm đọc như học thuộc lòng hết lượt này tới lượt khác. Cũng trong ngày hôm ấy, tôi đã tượng tưởng cho bằng hết những viễn cảnh tươi đẹp mà tôi có thể nghĩ ra được.
Tôi nghĩ tới những cuốn truyện tranh Nhật Bản, những cuốn tiểu thuyết của Vu Tình, Tịch Quyên mà các bạn vẫn hay đọc, sau đó lần lượt tưởng tượng mình và Tôn Thái là nhân vật chính trong truyện, tôi cũng nghĩ sau này tôi cũng nhất định sẽ trở thành một cô gái có được câu chuyện tình cảm như thế, tôi sẽ thành một nữ chính đáng yêu ấm áp.
Có điều tôi không biết rằng, ký ức đẹp đẽ nhất giữa tôi và Tôn Thái, cũng chỉ là chuyện tôi mượn sách đó mà thôi.
/79
|