Tôi cảm động vì cô ấy, và cũng nuối tiếc thay cô ấy.
“Vương Oánh, thực ra mình luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu…”
“Tại sao?”
“Nếu không phải vì mình, cậu và Tần Xuyên… Hai người vẫn sẽ ở bên nhau, giờ cậu cũng có chỗ dựa.”
“Tạ Kiều.” Vương Oánh nhướng mày nhìn tôi, “Có đúng là cậu bị thiếu dây thần kinh nào đó không?”
“Cái gì?”
“Cậu không biết à? Mình chưa bao giờ thích Tần Xuyên.”
“Cái gì!” Tôi gần như nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn Vương Oánh.
“Có điều cậu xin lỗi mình cũng phải. Đã vậy hôm nay nói hết đi, người mình thích không phải Tần Xuyên, mà là Dương Trừng.” Vương Oánh nhìn tôi, “Mình thích Dương Trừng.”
Lần này, tôi đờ người.
Vương Oánh kể, từ nhỏ cô ấy đã thích Dương Trừng, nghĩ cũng phải, có một người bạn thanh mai trúc mã đẹp trai như thế, người con gái nào có thể không động lòng? Nhưng Vương Oánh thông minh, cô ấy không giống đám con gái vây quanh Dương Trừng, kẻ nào kẻ nấy chẳng khác gì thiêu thân lao về phía anh ấy, sau đó bị anh ấy vứt bỏ không chút tiếc nuối, từ đó về sau còn chẳng thể làm bạn. Vương Oánh chỉ làm bạn của anh ấy, cùng ăn cơm vui đùa, chỉ là không yêu đương mà thôi. Và như thế, cô ấy luôn ở bên cạnh Dương Trừng, cùng học trung học, cùng học đại học, sau đó cùng đi du học. Sự cân bằng đó suýt thì bị tôi phá vỡ, Vương Oánh bảo khi biết tôi và Dương Trừng yêu nhau, cô ấy như phát điên. Nhưng qua một thời gian, cô ấy phát hiện chúng tôi chẳng ra làm sao, kẻ không yêu là tôi giống như một cô ấy khác, so với việc Dương Trừng gặp gỡ đám con gái lẳng lơ như Nhậm Tư Vũ, thì ở bên tôi cô ấy còn yên tâm hơn. Cô ấy bảo thích Tần Xuyên, chẳng qua là do tức tối mà trả thù, cô ấy muốn khiến Dương Trừng không vui, nhưng không ngờ vì vậy mà tôi và Tần Xuyên bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm.
“Dương Trừng biết không?”
“Sao cậu ấy biết được! Chính vì không có tình yêu nên bọn mình mới ở bên nhau bao nhiêu năm như thế.”
“Nhưng mình thấy không đúng…” Tôi lẩm bẩm, “Vương Oánh, cậu và Dương Trừng đều nghĩ sai rồi, hai người đều cho rằng chỉ những người không yêu nhau mới có thể ở bên nhau lâu dài, không phải thế, chỉ những người yêu nhau mới hi vọng mãi mãi, mới muốn không bao giờ phân ly. Chỉ những người yêu nhau mới ở bên nhau.”
Vương Oánh lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt trong như nước, tôi cũng nhìn lại cô ấy đầy kiên định, cuối cùng cô ấy cười, “Có lẽ vậy.”
“Cậu chưa từng nói cho Dương Trừng biết?”
“Trước kia chưa, bây giờ thì lại càng không thể nói. Kiều Kiều, cậu thật sự không hiểu đâu. Cuộc sống của mình và Dương Trừng, giống như vật ký sinh vào sinh mệnh chính trị của hai gia đình. Hoặc là cao cao tại thượng như cậu ấy bây giờ, hoặc là thất bại hoàn toàn giống như mình. Gia đình mình lụn bại, cho dù cậu ấy có yêu mình cũng không thể đón nhận mình, huống hồ, giữa bọn mình chưa bao giờ đạt đến mức độ của hai người yêu nhau. Cậu ấy không tuyệt giao với mình, vẫn quan tâm hỏi han tình hình bố mình, mình đã thấy cảm ơn lắm rồi. Trên thế giới này, không phải cứ bảo yêu là sẽ được yêu, không phải cứ cho đi tấm lòng chân thành là được báo đáp, có những người không bao giờ ở bên nhau được. Mình và Dương Trừng là những người như thế.”
Có lẽ do nói quá nhiều, Vương Oánh lại sắp ngủ, còn tôi đã tỉnh từ lâu, hiếm khi thấy lòng thản nhiên như lúc này. Tôi hồi tưởng lại hình dáng của chúng tôi khi còn niên thiếu, khi ấy, chúng tôi ai cũng đều rất chân thành và thận trọng khi yêu, những bí mật bị vùi lấp trong những năm tháng ấy, sau khi bị thời gian làm mờ, chỉ còn lưu lại dáng vẻ đáng yêu của chúng tôi. Tình yêu từng khiến chúng tôi đau khổ vô vọng, tình yêu bí mật, tình yêu tổn thương, nuối tiếc trước kia, bây giờ đều trở thành những ký ức khiến chúng tôi phải cảm ơn. Dù số mệnh có đưa chúng tôi tới đâu, dù sự trưởng thành của chúng tôi lưu lại dấu vết gì cho thời đại, thì trong cuộc đời chúng tôi cũng đã ghi khắc sự tồn tại của nhau, bản thân chúng tôi là những container vận chuyển lẫn nhau, trước khi biến mất, tất cả sẽ không mất đi.
Tôi không kìm được phải nhắn tin cho Tần Xuyên, chẳng mấy khi lại sến súa như vậy: “Em nhớ anh.”
“Ngoan.” Anh nhanh chóng trả lời.
Vương Oánh chỉ ở lại mấy ngày rồi sang Mĩ, là Dương Trừng sắp xếp cho cô ấy, đặt vé và bố trí nơi ở. Dương Trừng thật sự không hề biết tình cảm của cô ấy ư? Tôi thấy chưa chắc đã như Vương Oánh nghĩ, nếu không với tính cách của Dương Trừng, một người chỉ quan tâm tới suy nghĩ của bản thân, sao có thể giúp cô ấy làm tới bước này. Tôi còn nhớ mãi, bộ dạng lái xe vượt đèn đỏ của Dương Trừng khi Vương Oánh nằm viện.
Về sau tôi kín miệng như bưng, không kể cho Từ Lâm nghe những gì Vương Oánh tâm sự, và lần này Từ Lâm không ra sân bay tiễn cô ấy, có điều vẫn đeo miếng ngọc Quan âm đó ở trước ngực, lúc nào miếng ngọc cũng sáng bóng.
Hằng ngày Tần Xuyên đều đón tôi đi làm, chỉ có điều không phải bằng chiếc A4 màu trắng nữa, mà đổi thành đi tàu điện ngầm. Anh đã bán xe, đồng thời mang hết số tiền tiết kiệm đang có tổng cộng được mấy trăm vạn tệ đều đưa cả cho Vương Oánh, nói là lợi nhuận cổ đông từ ngày xưa. Lần này “Chàng trai A4” biến thành “Chàng trai đi bộ”, có điều cũng chẳng sao, bởi vì mọi người trong tòa soạn giờ đã gọi Tần Xuyên là bạn trai của Tạ Kiều rồi.
Ở bên người mình yêu, là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời này của tôi.
Kết thúc
May mà, em gặp anh
May mà, em không để mất anh
May mà, em có thể được bên anh tới già
May mà, em của ngày xưa đã yêu anh thời niên thiếu.
Mười năm đầu của thế kỷ 21 nhanh chóng trôi qua, nhưng chúng tôi dường như lại rất trì độn trước sự thay đổi của thế giới.
Mặc dù vẫn nỗ lực để lại dấu ấn của mình trong thời đại này, nhưng phần tươi mới rực rỡ nhất không phải là chúng tôi nữa.
Không biết từ bao giờ đã không còn thức đêm thức hôm để đọc truyện tranh, xem phim Mĩ nữa; cứ tưởng cả đời này sẽ không bao giờ rời bỏ được chiếc máy vi tính, vậy mà giờ đã bị smartphone thay thế quá nửa; màn hình di động càng ngày càng lớn, nhưng càng ngày lại càng ít chụp bản thân. Nghe nói em gái Tiểu Du của tôi điên cuồng hâm mộ nhóm EXO đang hot, tôi không thể liệt kê được tên của từng người trong nhóm, cứ tưởng H.O.T, TVXQ và Super Junior mới là những nhóm nhạc đang nổi của Hàn Quốc. Đi KTV hát karaoke, tìm đi tìm lại vẫn chỉ hát mấy bài của Châu Kiệt Luân, Tôn Yến Tư, nhưng những bài đang thịnh hành nhất trong list bài hát thì chúng tôi chưa nghe bao giờ. Tôi không thể thức thâu đêm nữa, nếu hôm nào thức thì cả ngày sẽ uể oải, mệt mỏi. Về căn bản không xem phim trong nước sản xuất, mà toàn xem những bộ phim chẳng có tiêu chuẩn gì, và cũng không nhiệt tình tới mức chạy lên Douban để đánh giá phim. Các bộ phim của Hồng Kông không còn khiến người xem hứng thú, ngay cả Châu Tinh Trì cũng đã không còn đóng phim. Các diễn đàn dần thưa thớt vắng vẻ, blog QQ cả vạn năm chẳng thấy cập nhật, status của rất nhiều người đều dừng lại ở bát mỳ xào đã ăn từ rất nhiều năm trước. Từ blog đến Weibo rồi lại tới Weixin, rất nhiều người đã trở thành khán giả của trò bấm like. Bắt đầu uống Collagen và chiết xuất hạt nho, nhưng vẫn có bọng mắt và nếp nhăn. Bố mẹ bắt đầu già đi, những người đã nghỉ hưu như họ ngày ngày đều gửi một loạt những tin Weixin kiểu Chicken Soup như “Kiểm tra xem bạn có đang trong thời kỳ ủ bệnh không”, “Mười điều mà người ta cần biết trong đời”. Vận động viên Lưu Tường cùng thời với chúng tôi, đã đi vào lịch sử điền kinh thế giới khi trở thành người Châu Á đầu tiên đoạt huy chương vàng Olympic cự lý 110m rào tại Athens 2004, nhưng lại vấp ngã ngay rào đầu tiên tại Olympic London 2012, tôi cũng chỉ là một người khách xem Olympic trên tàu điện ngầm, cùng cất tiếng thở dài với những hành khách khác xung quanh. Trước kia luôn cho rằng 9x và 00x là lũ trẻ con hỉ mũi chưa sạch, nhưng giờ làm bất kỳ chương trình dự án nào cũng phải nghĩ cách lấy lòng bọn ấy trước tiên. Đã rất nhiều năm không đi shopping ở Tây Đan nữa, chẳng còn thích Blue Harbour và Tam Lý Đồn, quen với các trang web mua sắm Haitao, Taobao hơn. Đồ của bản thân trong giỏ hàng rất ít, đồ cho trẻ con và thực phẩm chức năng cho người già chiếm quá nửa. Ra ngoài xưng hô không còn gọi anh gọi chị nữa mà đa phần là cô chú.
Rất nhiều chuyện cứ tưởng cả đời này sẽ không quên, thì giờ cũng không còn ghi khắc trong lòng nữa, không dũng cảm như xưa nhưng có trách nhiệm hơn, so với việc theo đuổi giấc mơ viển vông thì muốn giữ gìn, giữ gìn hạnh phúc nhỏ bé ngay bên cạnh mình.
Tôi bắt đầu bước vào một nhịp sống đều đều ổn định, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng thời niên thiếu của chúng tôi vẫn dần dần rời xa. Giữa niên thiếu và trưởng thành, chúng tôi dường như còn đang trải qua giai đoạn từng niên thiếu, có chút hoài niệm, bắt đầu già đi, lại có chút kiên cường, lý tính, và có cả viễn cảnh tốt hơn.
Các nhà khoa học nói, mọi người sẽ luôn cho rằng những thứ thuộc về thời niên thiếu luôn là nhất, những bài hát hay nhất, bộ phim hay nhất, đồ ăn vặt ngon nhất, bạn bè đáng yêu nhất, khiến mọi thứ về sau này đều kém sắc hơn. Chuyện xảy ra trong khoảng từ mười lăm đến ba mươi tuổi, người ta sẽ ghi nhớ cả đời. Vì vậy mỗi người chúng ta đều có những ký ức vô cùng quý giá, bởi vì chúng ta đều từng niên thiếu.
“Vương Oánh, thực ra mình luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu…”
“Tại sao?”
“Nếu không phải vì mình, cậu và Tần Xuyên… Hai người vẫn sẽ ở bên nhau, giờ cậu cũng có chỗ dựa.”
“Tạ Kiều.” Vương Oánh nhướng mày nhìn tôi, “Có đúng là cậu bị thiếu dây thần kinh nào đó không?”
“Cái gì?”
“Cậu không biết à? Mình chưa bao giờ thích Tần Xuyên.”
“Cái gì!” Tôi gần như nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn Vương Oánh.
“Có điều cậu xin lỗi mình cũng phải. Đã vậy hôm nay nói hết đi, người mình thích không phải Tần Xuyên, mà là Dương Trừng.” Vương Oánh nhìn tôi, “Mình thích Dương Trừng.”
Lần này, tôi đờ người.
Vương Oánh kể, từ nhỏ cô ấy đã thích Dương Trừng, nghĩ cũng phải, có một người bạn thanh mai trúc mã đẹp trai như thế, người con gái nào có thể không động lòng? Nhưng Vương Oánh thông minh, cô ấy không giống đám con gái vây quanh Dương Trừng, kẻ nào kẻ nấy chẳng khác gì thiêu thân lao về phía anh ấy, sau đó bị anh ấy vứt bỏ không chút tiếc nuối, từ đó về sau còn chẳng thể làm bạn. Vương Oánh chỉ làm bạn của anh ấy, cùng ăn cơm vui đùa, chỉ là không yêu đương mà thôi. Và như thế, cô ấy luôn ở bên cạnh Dương Trừng, cùng học trung học, cùng học đại học, sau đó cùng đi du học. Sự cân bằng đó suýt thì bị tôi phá vỡ, Vương Oánh bảo khi biết tôi và Dương Trừng yêu nhau, cô ấy như phát điên. Nhưng qua một thời gian, cô ấy phát hiện chúng tôi chẳng ra làm sao, kẻ không yêu là tôi giống như một cô ấy khác, so với việc Dương Trừng gặp gỡ đám con gái lẳng lơ như Nhậm Tư Vũ, thì ở bên tôi cô ấy còn yên tâm hơn. Cô ấy bảo thích Tần Xuyên, chẳng qua là do tức tối mà trả thù, cô ấy muốn khiến Dương Trừng không vui, nhưng không ngờ vì vậy mà tôi và Tần Xuyên bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm.
“Dương Trừng biết không?”
“Sao cậu ấy biết được! Chính vì không có tình yêu nên bọn mình mới ở bên nhau bao nhiêu năm như thế.”
“Nhưng mình thấy không đúng…” Tôi lẩm bẩm, “Vương Oánh, cậu và Dương Trừng đều nghĩ sai rồi, hai người đều cho rằng chỉ những người không yêu nhau mới có thể ở bên nhau lâu dài, không phải thế, chỉ những người yêu nhau mới hi vọng mãi mãi, mới muốn không bao giờ phân ly. Chỉ những người yêu nhau mới ở bên nhau.”
Vương Oánh lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt trong như nước, tôi cũng nhìn lại cô ấy đầy kiên định, cuối cùng cô ấy cười, “Có lẽ vậy.”
“Cậu chưa từng nói cho Dương Trừng biết?”
“Trước kia chưa, bây giờ thì lại càng không thể nói. Kiều Kiều, cậu thật sự không hiểu đâu. Cuộc sống của mình và Dương Trừng, giống như vật ký sinh vào sinh mệnh chính trị của hai gia đình. Hoặc là cao cao tại thượng như cậu ấy bây giờ, hoặc là thất bại hoàn toàn giống như mình. Gia đình mình lụn bại, cho dù cậu ấy có yêu mình cũng không thể đón nhận mình, huống hồ, giữa bọn mình chưa bao giờ đạt đến mức độ của hai người yêu nhau. Cậu ấy không tuyệt giao với mình, vẫn quan tâm hỏi han tình hình bố mình, mình đã thấy cảm ơn lắm rồi. Trên thế giới này, không phải cứ bảo yêu là sẽ được yêu, không phải cứ cho đi tấm lòng chân thành là được báo đáp, có những người không bao giờ ở bên nhau được. Mình và Dương Trừng là những người như thế.”
Có lẽ do nói quá nhiều, Vương Oánh lại sắp ngủ, còn tôi đã tỉnh từ lâu, hiếm khi thấy lòng thản nhiên như lúc này. Tôi hồi tưởng lại hình dáng của chúng tôi khi còn niên thiếu, khi ấy, chúng tôi ai cũng đều rất chân thành và thận trọng khi yêu, những bí mật bị vùi lấp trong những năm tháng ấy, sau khi bị thời gian làm mờ, chỉ còn lưu lại dáng vẻ đáng yêu của chúng tôi. Tình yêu từng khiến chúng tôi đau khổ vô vọng, tình yêu bí mật, tình yêu tổn thương, nuối tiếc trước kia, bây giờ đều trở thành những ký ức khiến chúng tôi phải cảm ơn. Dù số mệnh có đưa chúng tôi tới đâu, dù sự trưởng thành của chúng tôi lưu lại dấu vết gì cho thời đại, thì trong cuộc đời chúng tôi cũng đã ghi khắc sự tồn tại của nhau, bản thân chúng tôi là những container vận chuyển lẫn nhau, trước khi biến mất, tất cả sẽ không mất đi.
Tôi không kìm được phải nhắn tin cho Tần Xuyên, chẳng mấy khi lại sến súa như vậy: “Em nhớ anh.”
“Ngoan.” Anh nhanh chóng trả lời.
Vương Oánh chỉ ở lại mấy ngày rồi sang Mĩ, là Dương Trừng sắp xếp cho cô ấy, đặt vé và bố trí nơi ở. Dương Trừng thật sự không hề biết tình cảm của cô ấy ư? Tôi thấy chưa chắc đã như Vương Oánh nghĩ, nếu không với tính cách của Dương Trừng, một người chỉ quan tâm tới suy nghĩ của bản thân, sao có thể giúp cô ấy làm tới bước này. Tôi còn nhớ mãi, bộ dạng lái xe vượt đèn đỏ của Dương Trừng khi Vương Oánh nằm viện.
Về sau tôi kín miệng như bưng, không kể cho Từ Lâm nghe những gì Vương Oánh tâm sự, và lần này Từ Lâm không ra sân bay tiễn cô ấy, có điều vẫn đeo miếng ngọc Quan âm đó ở trước ngực, lúc nào miếng ngọc cũng sáng bóng.
Hằng ngày Tần Xuyên đều đón tôi đi làm, chỉ có điều không phải bằng chiếc A4 màu trắng nữa, mà đổi thành đi tàu điện ngầm. Anh đã bán xe, đồng thời mang hết số tiền tiết kiệm đang có tổng cộng được mấy trăm vạn tệ đều đưa cả cho Vương Oánh, nói là lợi nhuận cổ đông từ ngày xưa. Lần này “Chàng trai A4” biến thành “Chàng trai đi bộ”, có điều cũng chẳng sao, bởi vì mọi người trong tòa soạn giờ đã gọi Tần Xuyên là bạn trai của Tạ Kiều rồi.
Ở bên người mình yêu, là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời này của tôi.
Kết thúc
May mà, em gặp anh
May mà, em không để mất anh
May mà, em có thể được bên anh tới già
May mà, em của ngày xưa đã yêu anh thời niên thiếu.
Mười năm đầu của thế kỷ 21 nhanh chóng trôi qua, nhưng chúng tôi dường như lại rất trì độn trước sự thay đổi của thế giới.
Mặc dù vẫn nỗ lực để lại dấu ấn của mình trong thời đại này, nhưng phần tươi mới rực rỡ nhất không phải là chúng tôi nữa.
Không biết từ bao giờ đã không còn thức đêm thức hôm để đọc truyện tranh, xem phim Mĩ nữa; cứ tưởng cả đời này sẽ không bao giờ rời bỏ được chiếc máy vi tính, vậy mà giờ đã bị smartphone thay thế quá nửa; màn hình di động càng ngày càng lớn, nhưng càng ngày lại càng ít chụp bản thân. Nghe nói em gái Tiểu Du của tôi điên cuồng hâm mộ nhóm EXO đang hot, tôi không thể liệt kê được tên của từng người trong nhóm, cứ tưởng H.O.T, TVXQ và Super Junior mới là những nhóm nhạc đang nổi của Hàn Quốc. Đi KTV hát karaoke, tìm đi tìm lại vẫn chỉ hát mấy bài của Châu Kiệt Luân, Tôn Yến Tư, nhưng những bài đang thịnh hành nhất trong list bài hát thì chúng tôi chưa nghe bao giờ. Tôi không thể thức thâu đêm nữa, nếu hôm nào thức thì cả ngày sẽ uể oải, mệt mỏi. Về căn bản không xem phim trong nước sản xuất, mà toàn xem những bộ phim chẳng có tiêu chuẩn gì, và cũng không nhiệt tình tới mức chạy lên Douban để đánh giá phim. Các bộ phim của Hồng Kông không còn khiến người xem hứng thú, ngay cả Châu Tinh Trì cũng đã không còn đóng phim. Các diễn đàn dần thưa thớt vắng vẻ, blog QQ cả vạn năm chẳng thấy cập nhật, status của rất nhiều người đều dừng lại ở bát mỳ xào đã ăn từ rất nhiều năm trước. Từ blog đến Weibo rồi lại tới Weixin, rất nhiều người đã trở thành khán giả của trò bấm like. Bắt đầu uống Collagen và chiết xuất hạt nho, nhưng vẫn có bọng mắt và nếp nhăn. Bố mẹ bắt đầu già đi, những người đã nghỉ hưu như họ ngày ngày đều gửi một loạt những tin Weixin kiểu Chicken Soup như “Kiểm tra xem bạn có đang trong thời kỳ ủ bệnh không”, “Mười điều mà người ta cần biết trong đời”. Vận động viên Lưu Tường cùng thời với chúng tôi, đã đi vào lịch sử điền kinh thế giới khi trở thành người Châu Á đầu tiên đoạt huy chương vàng Olympic cự lý 110m rào tại Athens 2004, nhưng lại vấp ngã ngay rào đầu tiên tại Olympic London 2012, tôi cũng chỉ là một người khách xem Olympic trên tàu điện ngầm, cùng cất tiếng thở dài với những hành khách khác xung quanh. Trước kia luôn cho rằng 9x và 00x là lũ trẻ con hỉ mũi chưa sạch, nhưng giờ làm bất kỳ chương trình dự án nào cũng phải nghĩ cách lấy lòng bọn ấy trước tiên. Đã rất nhiều năm không đi shopping ở Tây Đan nữa, chẳng còn thích Blue Harbour và Tam Lý Đồn, quen với các trang web mua sắm Haitao, Taobao hơn. Đồ của bản thân trong giỏ hàng rất ít, đồ cho trẻ con và thực phẩm chức năng cho người già chiếm quá nửa. Ra ngoài xưng hô không còn gọi anh gọi chị nữa mà đa phần là cô chú.
Rất nhiều chuyện cứ tưởng cả đời này sẽ không quên, thì giờ cũng không còn ghi khắc trong lòng nữa, không dũng cảm như xưa nhưng có trách nhiệm hơn, so với việc theo đuổi giấc mơ viển vông thì muốn giữ gìn, giữ gìn hạnh phúc nhỏ bé ngay bên cạnh mình.
Tôi bắt đầu bước vào một nhịp sống đều đều ổn định, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng thời niên thiếu của chúng tôi vẫn dần dần rời xa. Giữa niên thiếu và trưởng thành, chúng tôi dường như còn đang trải qua giai đoạn từng niên thiếu, có chút hoài niệm, bắt đầu già đi, lại có chút kiên cường, lý tính, và có cả viễn cảnh tốt hơn.
Các nhà khoa học nói, mọi người sẽ luôn cho rằng những thứ thuộc về thời niên thiếu luôn là nhất, những bài hát hay nhất, bộ phim hay nhất, đồ ăn vặt ngon nhất, bạn bè đáng yêu nhất, khiến mọi thứ về sau này đều kém sắc hơn. Chuyện xảy ra trong khoảng từ mười lăm đến ba mươi tuổi, người ta sẽ ghi nhớ cả đời. Vì vậy mỗi người chúng ta đều có những ký ức vô cùng quý giá, bởi vì chúng ta đều từng niên thiếu.
/79
|