Type: heisall
Tôi không nhớ mình ra khỏi quán cà phê lúc mấy giờ, còn lại chút ý thức tỉnh táo tôi liền gọi điện cho Tần Xuyên bảo cậu ta tới đón mình. Tần Xuyên nhanh chóng xuất hiện, tôi vùi mặt vào gối ngồi khóc bên đường, Tần Xuyên ngồi xuống, đỡ vai tôi rồi gọi: “Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Giống như người đang gặp ác mộng được đánh thức, tôi ngẩn đầu nhìn Tần Xuyên, ngẩn ra bảo: “Tần Xuyên, tôi muốn uống rượu.”
“Đi, tôi uống cùng cậu.” Tần Xuyên không hề do dự.
Chúng tôi đến một quán bia lớn, Word Cup được tổ chức ở Hàn và Nhật đã bắt đầu, nhà hàng nào cũng có sự chuẩn bị chu đáo, bày một dọc ghế nhựa màu trắng tràn ra cả ngoài đường, từng két bia chất cao ngất nơi góc tường, chúng tôi đi thẳng đến đó khiêng một két ra, Tần Xuyên chẳng can tôi, cậu ta gọi thêm lạc và thịt xiên nướng, gân bò nhiều ớt, cánh gà nướng mật ong, bánh bao phết tương cà, ngoài ra nhất định phải có thận lợn. Tôi căn bản chẳng cần nhìn menu, bởi những món tôi thích Tần Xuyên đều biết. Đi với Dương Trừng tôi cũng không cần gọi món, bởi những thứ đồ ăn cao cấp đó tôi chẳng biết món nào, tôi nghĩ chắc anh chẳng biết món nào tôi thích món nào tôi không thích, mà chỉ dựa vào giá tiền để gọi.
Sự so sánh ấy khiến tôi thấy chua xót, không rõ tại sao mình đã biết khó như vậy mà vẫn lao vào, chọn một người không sống cùng thế giới như thế.
“Tần Xuyên, trên thế giới này tại sao lại có người chẳng giống cậu chút nào vậy?”
“… Thế giới rộng lớn quá.”
“Thế giới rộng lớn như vậy sao lại để tôi gặp Dương Trừng?”
“… Phật tổ phái cậu ta đến để thử thách cậu đấy.”
“Ăn nói cho tử tế được không!” Tôi ném một hạt lạc trúng đầu Tần Xuyên, “Đứng ở góc độ một người đàn ông cậu nói cho tôi biết xem, rốt cuộc các cậu thích người phụ nữ như thế nào?”
“Chính là… thích thôi…” Tần Xuyên khổ sở.
“Năm xưa tại sao cậu thích Lưu Văn Văn?” Tôi đưa ly bia lên miệng, uống ừng ực.
“Cô ấy bảo cô ấy thích tôi.”
“Thế là cậu cũng thích à! Hại tôi thảm tới mức này! Nếu lý do cậu thích cô ấy cao quý một chút, lãng mạng một chút tôi còn cam tâm!” Tôi đập mạnh bàn, “Vậy tại sao lại thích Trần Bảo Gia?”
“Cô ấy nói cô ấy có thể giúp tôi xử lý máy tính…”
“Cậu vì cái máy tính mà bán thân à?” Tôi trợn mắt, “Vậy tại sao lại thích Vương Oánh?”
“Không phải kể rồi còn gì, cô ấy nói tôi là bạn trai của cô ấy…”
“Tần Xuyên, cậu nghiêm túc chút được không hả? Toàn lý do vớ vẩn! Hoa cỏ bên đường tùy ý chọn bừa một bông, bông nào cũng được! Cậu không thể nghiêm túc, lâu dài, thật lòng thích một ai đó sao?”
“Có chứ…” Tần Xuyên lí nhí.
“Có cái mông ấy!” Tôi uống tới mơ mơ màng màng, đưa tay kéo giật cậu ta, “Vậy nếu, tôi nói là nếu nhé, nếu cậu thích Vương Oánh, nhưng Vương Oánh không thể ở bên cậu, không thể tốt với cậu, thì cậu có lập tức chuyển mục tiêu sang Từ Lâm không?”
“Sẽ có đàn ông thích Từ Lâm à?” Tần Xuyên vẻ mặt băn khoăn.
“Giả sử! Ý của tôi là cậu có lập tức theo đuổi bạn của Vương Oánh không?”
“Cậu điên à, đương nhiên không rồi.”
“Nếu như có người làm thế? Thì hắn đang nghĩ gì?”
“Chắc chắn hắn không thích cả hai cô gái đó, không thích ai cả. Có lẽ hắn chỉ thích cảm giác như đang thích ai đó mà thôi, còn người đấy là ai, hắn chẳng bận tâm, hắn phỉnh phờ bản thân, tự mua vui cho bản thân.” Tần Xuyên chắc nghĩ mình hiếm khi nói được những lời sâu sắc như vậy nên vô cùng đắc ý cụng ly đòi uống với tôi.
“Cậu nói đúng.” Tôi đặt ly bia xuống cười thê thảm.
“Thực ra, bình thường anh chẳng để lộ tâm tư gì nhưng thực ra chuyện gì anh cũng hiểu!” Tần Xuyên dương dương đắc ý.
“Dương Trừng chính là người như thế. Đầu tiên anh ấy ngỏ lời với Thiên Hỉ, sau khi bị cự tuyệt, nên mới tới tìm tôi.”
Tần Xuyên sững người.
“Lúc còn đang yêu tôi, anh vẫn hẹn hò cùng đi ăn tối với bạn gái cũ. Vừa rồi, tôi bị bạn gái cũ của người ta hẹn gặp!”
Tần Xuyên đẩy ly bia tới choang một tiếng, rồi đứng bật dậy, tôi hoảng hốt kéo cậu ta lại, “Cậu làm gì thế?”
“Tôi đi đánh chết thằng chó ấy!” Tần Xuyên tức giận phừng phừng, mặt hằm hè.
“Đừng gây chuyện! Suốt ngày bị người ta gọi là đồ mọi rợ, lẽ nào cậu định hành động mọi rợ thật à?”
“Tạ Kiều, thằng đó không được bắt nạt cậu, có tôi ở đây, không ai được phép bắt nạt cậu.”
“Từ nhỏ đến lớn cậu là người bắt nạt tôi nhiều nhất!” Tôi bĩu môi.
“Cậu… chỉ là hồi nhỏ đùa với cậu thôi mà. Lớn rồi tôi đã để cậu phải khóc bao giờ chưa?” Tần Xuyên thở phì phò.
“Sao cậu biết là chưa?” Tôi lẩm bẩm.
“Cái gì?” Tần Xuyên nghe không rõ, tôi cũng không giải thích thêm.
“Này, Tần Xuyên.” Tôi giơ cao ly bia, nhìn bọt đang sủi trong đó, nói tiếp: “Tôi là một người không đáng được ai đó thích ư? Đại khái sẽ chẳng có ai thật thích tôi cả phải không?”
“Vớ vẩn!”
“Tôi không được xinh đẹp, thân hình cũng không hot, mãi mới thi được vào trường đại học có tiếng tăm một tí nhưng lại chỉ lẹt đẹt đứng bét, không có sở trường, tính tình tùy tiện, cũng không dịu dàng…”
“Cái đó… vớ… vớ vẩn!”
“Cậu không thể khẳng định được à? Nếu thấy tôi nói vớ vẩn thì phản kích lại xem nào? Không nói được đúng không?” Tôi tức tối.
“Nhưng cũng có tí đúng!” Tần Xuyên gào lên không phục.
“Sao cậu có thể như thế! Cậu không thấy tôi thất tình đang rất buồn à? Rốt cuộc có biết an ủi người khác không hả?”
Tôi cảm thấy Tần Xuyên thành thật tới đáng ghét, nên tức tối gào lên.
“Thế thì đã làm sao? Yêu phải người xấu, không phải cô gái hoàn mĩ nhất, có rất nhiều khuyết điểm, thế thì đã làm sao? Tạ Kiều, cậu chính là cậu, nhật định sẽ có người thấy cậu tốt nhất, đáng yêu nhất, đặc biệt nhất, nhất định sẽ có người luôn lo lắng cho cậu, nhất định có người coi cậu là người quan trọng nhất. Cả thế giới này, cả vũ trụ này cũng không có ai vượt qua được cậu!”
Tần Xuyên nói một hơi rồi ngồi thở dốc, tôi ngẩn ra nhìn cậu ta, khẽ nói: “Sẽ có không?”
“Nhất định có!”
“Thật không?”
“Thật.”
Tần Xuyên nhìn tôi khẳng định.
Chúng tôi vui vẻ cụng ly, vui vẻ uống cạn, khi đó tôi nghĩ, vứt bén tình yêu tình đương đi, có một người bạn thân thế này, cả đời chẳng có gì phải nuối tiếc cả.
Hôm đó, tôi đã uống một trận say đã đời lần thứ hhai trong cuộc đời mình, vì đã qua giờ tắt đèn ở ký túc nên Tần Xuyên vác tôi về phòng của cậu ta.
Tôi không nhớ mình ra khỏi quán cà phê lúc mấy giờ, còn lại chút ý thức tỉnh táo tôi liền gọi điện cho Tần Xuyên bảo cậu ta tới đón mình. Tần Xuyên nhanh chóng xuất hiện, tôi vùi mặt vào gối ngồi khóc bên đường, Tần Xuyên ngồi xuống, đỡ vai tôi rồi gọi: “Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Giống như người đang gặp ác mộng được đánh thức, tôi ngẩn đầu nhìn Tần Xuyên, ngẩn ra bảo: “Tần Xuyên, tôi muốn uống rượu.”
“Đi, tôi uống cùng cậu.” Tần Xuyên không hề do dự.
Chúng tôi đến một quán bia lớn, Word Cup được tổ chức ở Hàn và Nhật đã bắt đầu, nhà hàng nào cũng có sự chuẩn bị chu đáo, bày một dọc ghế nhựa màu trắng tràn ra cả ngoài đường, từng két bia chất cao ngất nơi góc tường, chúng tôi đi thẳng đến đó khiêng một két ra, Tần Xuyên chẳng can tôi, cậu ta gọi thêm lạc và thịt xiên nướng, gân bò nhiều ớt, cánh gà nướng mật ong, bánh bao phết tương cà, ngoài ra nhất định phải có thận lợn. Tôi căn bản chẳng cần nhìn menu, bởi những món tôi thích Tần Xuyên đều biết. Đi với Dương Trừng tôi cũng không cần gọi món, bởi những thứ đồ ăn cao cấp đó tôi chẳng biết món nào, tôi nghĩ chắc anh chẳng biết món nào tôi thích món nào tôi không thích, mà chỉ dựa vào giá tiền để gọi.
Sự so sánh ấy khiến tôi thấy chua xót, không rõ tại sao mình đã biết khó như vậy mà vẫn lao vào, chọn một người không sống cùng thế giới như thế.
“Tần Xuyên, trên thế giới này tại sao lại có người chẳng giống cậu chút nào vậy?”
“… Thế giới rộng lớn quá.”
“Thế giới rộng lớn như vậy sao lại để tôi gặp Dương Trừng?”
“… Phật tổ phái cậu ta đến để thử thách cậu đấy.”
“Ăn nói cho tử tế được không!” Tôi ném một hạt lạc trúng đầu Tần Xuyên, “Đứng ở góc độ một người đàn ông cậu nói cho tôi biết xem, rốt cuộc các cậu thích người phụ nữ như thế nào?”
“Chính là… thích thôi…” Tần Xuyên khổ sở.
“Năm xưa tại sao cậu thích Lưu Văn Văn?” Tôi đưa ly bia lên miệng, uống ừng ực.
“Cô ấy bảo cô ấy thích tôi.”
“Thế là cậu cũng thích à! Hại tôi thảm tới mức này! Nếu lý do cậu thích cô ấy cao quý một chút, lãng mạng một chút tôi còn cam tâm!” Tôi đập mạnh bàn, “Vậy tại sao lại thích Trần Bảo Gia?”
“Cô ấy nói cô ấy có thể giúp tôi xử lý máy tính…”
“Cậu vì cái máy tính mà bán thân à?” Tôi trợn mắt, “Vậy tại sao lại thích Vương Oánh?”
“Không phải kể rồi còn gì, cô ấy nói tôi là bạn trai của cô ấy…”
“Tần Xuyên, cậu nghiêm túc chút được không hả? Toàn lý do vớ vẩn! Hoa cỏ bên đường tùy ý chọn bừa một bông, bông nào cũng được! Cậu không thể nghiêm túc, lâu dài, thật lòng thích một ai đó sao?”
“Có chứ…” Tần Xuyên lí nhí.
“Có cái mông ấy!” Tôi uống tới mơ mơ màng màng, đưa tay kéo giật cậu ta, “Vậy nếu, tôi nói là nếu nhé, nếu cậu thích Vương Oánh, nhưng Vương Oánh không thể ở bên cậu, không thể tốt với cậu, thì cậu có lập tức chuyển mục tiêu sang Từ Lâm không?”
“Sẽ có đàn ông thích Từ Lâm à?” Tần Xuyên vẻ mặt băn khoăn.
“Giả sử! Ý của tôi là cậu có lập tức theo đuổi bạn của Vương Oánh không?”
“Cậu điên à, đương nhiên không rồi.”
“Nếu như có người làm thế? Thì hắn đang nghĩ gì?”
“Chắc chắn hắn không thích cả hai cô gái đó, không thích ai cả. Có lẽ hắn chỉ thích cảm giác như đang thích ai đó mà thôi, còn người đấy là ai, hắn chẳng bận tâm, hắn phỉnh phờ bản thân, tự mua vui cho bản thân.” Tần Xuyên chắc nghĩ mình hiếm khi nói được những lời sâu sắc như vậy nên vô cùng đắc ý cụng ly đòi uống với tôi.
“Cậu nói đúng.” Tôi đặt ly bia xuống cười thê thảm.
“Thực ra, bình thường anh chẳng để lộ tâm tư gì nhưng thực ra chuyện gì anh cũng hiểu!” Tần Xuyên dương dương đắc ý.
“Dương Trừng chính là người như thế. Đầu tiên anh ấy ngỏ lời với Thiên Hỉ, sau khi bị cự tuyệt, nên mới tới tìm tôi.”
Tần Xuyên sững người.
“Lúc còn đang yêu tôi, anh vẫn hẹn hò cùng đi ăn tối với bạn gái cũ. Vừa rồi, tôi bị bạn gái cũ của người ta hẹn gặp!”
Tần Xuyên đẩy ly bia tới choang một tiếng, rồi đứng bật dậy, tôi hoảng hốt kéo cậu ta lại, “Cậu làm gì thế?”
“Tôi đi đánh chết thằng chó ấy!” Tần Xuyên tức giận phừng phừng, mặt hằm hè.
“Đừng gây chuyện! Suốt ngày bị người ta gọi là đồ mọi rợ, lẽ nào cậu định hành động mọi rợ thật à?”
“Tạ Kiều, thằng đó không được bắt nạt cậu, có tôi ở đây, không ai được phép bắt nạt cậu.”
“Từ nhỏ đến lớn cậu là người bắt nạt tôi nhiều nhất!” Tôi bĩu môi.
“Cậu… chỉ là hồi nhỏ đùa với cậu thôi mà. Lớn rồi tôi đã để cậu phải khóc bao giờ chưa?” Tần Xuyên thở phì phò.
“Sao cậu biết là chưa?” Tôi lẩm bẩm.
“Cái gì?” Tần Xuyên nghe không rõ, tôi cũng không giải thích thêm.
“Này, Tần Xuyên.” Tôi giơ cao ly bia, nhìn bọt đang sủi trong đó, nói tiếp: “Tôi là một người không đáng được ai đó thích ư? Đại khái sẽ chẳng có ai thật thích tôi cả phải không?”
“Vớ vẩn!”
“Tôi không được xinh đẹp, thân hình cũng không hot, mãi mới thi được vào trường đại học có tiếng tăm một tí nhưng lại chỉ lẹt đẹt đứng bét, không có sở trường, tính tình tùy tiện, cũng không dịu dàng…”
“Cái đó… vớ… vớ vẩn!”
“Cậu không thể khẳng định được à? Nếu thấy tôi nói vớ vẩn thì phản kích lại xem nào? Không nói được đúng không?” Tôi tức tối.
“Nhưng cũng có tí đúng!” Tần Xuyên gào lên không phục.
“Sao cậu có thể như thế! Cậu không thấy tôi thất tình đang rất buồn à? Rốt cuộc có biết an ủi người khác không hả?”
Tôi cảm thấy Tần Xuyên thành thật tới đáng ghét, nên tức tối gào lên.
“Thế thì đã làm sao? Yêu phải người xấu, không phải cô gái hoàn mĩ nhất, có rất nhiều khuyết điểm, thế thì đã làm sao? Tạ Kiều, cậu chính là cậu, nhật định sẽ có người thấy cậu tốt nhất, đáng yêu nhất, đặc biệt nhất, nhất định sẽ có người luôn lo lắng cho cậu, nhất định có người coi cậu là người quan trọng nhất. Cả thế giới này, cả vũ trụ này cũng không có ai vượt qua được cậu!”
Tần Xuyên nói một hơi rồi ngồi thở dốc, tôi ngẩn ra nhìn cậu ta, khẽ nói: “Sẽ có không?”
“Nhất định có!”
“Thật không?”
“Thật.”
Tần Xuyên nhìn tôi khẳng định.
Chúng tôi vui vẻ cụng ly, vui vẻ uống cạn, khi đó tôi nghĩ, vứt bén tình yêu tình đương đi, có một người bạn thân thế này, cả đời chẳng có gì phải nuối tiếc cả.
Hôm đó, tôi đã uống một trận say đã đời lần thứ hhai trong cuộc đời mình, vì đã qua giờ tắt đèn ở ký túc nên Tần Xuyên vác tôi về phòng của cậu ta.
/79
|