Hôm đó, trong căn phòng lấp lánh màu vàng của chị Tần Thiến, tôi và Tần Xuyên trợn mắt há miệng nghe chị ấy kể những câu chuyện về các bang phái, lý luận, tình yêu trong giới xã hội đen.
Chị Tần Thiến kể, năm đó chính Đàm Huy đến bệnh viện đón chị ấy. Chị Tần Thiến tưởng anh ta đã bỏ trốn từ lâu, nhưng lại mạo hiểm lén quay về bệnh viện thăm mình. Khi đó, đúng là Đàm Huy đã muốn bỏ trốn, nhưng lại cảm thấy trước khi đi dù thế nào cũng phải về nhìn chị Tần Thiến một cái, vậy là thăm xong, số người bỏ trốn lại biến thành hai.
Hồi đó chính bọn họ cũng không biết phải chạy đi đâu, một người đàn ông hai mươi tám tuổi đánh trọng thương kẻ khác, một cô gái mười tám tuổi vừa biết bí mật lớn nhất cuộc đời mình, tương lai đối với bọn họ mà nói gần như là không có tương lai.
Sự nghiệp giang hồ với danh xưng Cửu Long Nhất Phượng trước đó của Đàm Huy đã hoàn toàn biến mất sau khi chuyện đó xảy ra, trên người anh ta chỉ còn năm nghìn tệ, Tần Thiến thì một xu cũng không có, ngay cả quần áo để thay cũng chẳng mang. Chắc chắn phải rời khỏi Bắc Kinh, nhưng đi đâu thì không ai biết, cuối cùng chị Tần Thiến đề nghị trốn đến Thượng Hải, trong tiềm thức, có lẽ chị ấy muốn tìm về nơi gần gũi với thân thế của mình hơn cả.
Hồi mới đến Thượng Hải, họ thuê nhà trọ có giá rẻ nhất, không biết có thể làm gì, hằng ngày rút một trăm tệ trong chổ tiền năm nghìn tệ ra tiêu. Gần một tháng cứ tiêu như thế, Đàm Huy ra ngoài tìm người bạn cũ, vốn chỉ định gặp để mượn ít tiền, ai ngờ người đó kéo Đàm Huy cùng đi đòi nợ. Tôi chưa từng nhìn thấy Đàm Huy đánh nhau, nhưng tôi nghĩ chắc chắn là vô cùng lợi hại, ít nhất thì chị Tần Thiến phải tìm một người đàn ông giỏi đánh nhau hơn cả chị ấy, cả Tần Xuyên mới đúng. Kết quả của việc đi đòi nợ là, một mình Đàm Huy quả cảm, giúp bạn đòi được mười vạn tệ, sau đó được chia cho hai vạn. Từ đó về sau Đàm Huy nổi danh trong giới đòi nợ, anh ta ra tay tàn độc, không cho đối phương thương lượng, hơn nữa dù gặp phải bất kỳ ai cũng việc mình mình làm, gặp chuyện gì mặt cũng lạnh như tiền. Cứ thế, từ kẻ chuyên đi đòi nợ, anh ta đã lại xây dựng được “ đế chế” của riêng mình ở Thượng Hải.
Nửa năm sau, Đàm Huy và chị Tần Thiến dùng số tiền tích trữ được và vay mượn thêm, mở một phòng tắm hơi, chính là Kim Cương Trì.
Phòng tắm hơi này chỉ tiếp khách nam, cũng có chút danh tiếng trong giới giang hồ Thượng Hải, đám người xã hội đen thường lui tới đây, hoặc là để trốn, hoặc là tụ tập làm một việc gì đấy. Danh tiếng của họ ngày một nổi như cồn, lão đại trên địa bàn bắt đầu thấy chướng mắt. Con rắn đầu đàn ở khu Từ Hối Thượng Hải có tên Tào Tượng Nhi, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, không cao không to, có khuôn mặt của Phật Di Lặc, nhưng khi cần cũng tàn độc cũng tàn độc không thương tiếc. Tào Thượng Nhi sai người đến Kim Cương Trì, nói chiều muộn sẽ tới uống trà, Đàm Huy nghe tin chẳng khác gì sét đánh ngang tai, gọi điện đi khắp nơi cầu cứu, nhưng tin tức trên giang hồ thường lan truyền rất nhanh, nghe nói anh ta đắc tội với Tào Thượng Nhi, chẳng ai dám ra mặt giúp đỡ. Cuối cùng chị Tần Thiến ngăn Đàm Huy lại, bảo đừng gọi ai cả, ông ta tới đích thân chị ấy sẽ tiếp đón, chẳng qua chỉ là uống trà nói chuyện thôi mà, tán gẫu ai chẳng biết.
Thế là có cuộc gặp gỡ mà sau này được dân giang hồ truyền tụng là người đẹp và quái thú. Nghe nói khi gặp chị Tần Thiến, Tào Thượng Nhi ngẩn cả người, ông ta không ngờ lại có một phượng hoàng lửa kiều diễm tới thế ở Kim Cương Trì. Tần Thiến rất khách sáo, vừa gặp đã gọi ông ta là chú, sau đó cung cung kính kính dâng trà, mở đĩa CD của Đặng Lệ Quân mà ông ta thích nghe nhất, tiếp theo bắt đầu kể lể về thân thế của mình, vừa kể vừa khóc, kể tới cuối cùng Tào Thượng Nhi không thể ngồi yên nổi nữa, phải cất lời hứa sẽ giúp chị ấy tìm được cha, có câu trả lời rõ rành cho mẹ Tần Thiến.
Lúc ra khỏi Kim Cương Trì, chị Tần Thiến khoát tay Tào Thượng Nhi, Tào Thượng Nhi đứng lại ở cửa, chỉ chỉ vào tấm biển gắn chữ vàng trên đó nói, sau này đây cũng như nhà của ông ta, việc của chị Tần Thiến cũng là việc của ông ta. Kẻ nào trên giang hồ dám bắt nạt làm khó Tần Thiến, thì kẻ đó cũng là kẻ thù của Tào Thượng Nhi.
Từ đó về sau coi như Tần Thiến và Đàm Huy đã đứng vững và có chỗ dựa ở Thượng Hải. Kim Cương Trì làm ăn càng ngày càng tốt, nghe nói một nửa dân giang hồ của Thượng Hải đều thuê tủ gửi đồ ở Kim Cương Trì, trong đó bao gồm cả tủ đao gươm mà tôi nhìn thấy. Tào Thượng Nhi nói được làm được, mấy tháng sau đúng là đã tìm được cha đẻ của chị Tần Thiến.
Chị Tần Thiến kể, chị ấy đích thân đi gặp cha, vốn suốt dọc đường còn đang nghĩ phải mắng mỏ trách cứ ông như thế nào, mới có thể giúp mẹ đòi lại công bằng, nhưng khi gặp cha, chị ấy chẳng nói được dù chỉ một từ. Người đàn ông trước mặt chị ấy đã già rồi, chẳng còn anh tuấn mà cũng chẳng hề phong độ, giống như một người dân nhỏ bé bình thường của Thượng Hải, yếu ớt nhát gan và sợ hãi, sống lúc nào cũng run rẩy thấp thỏm. Lúc chị Tần Thiến đi vào con hẻm, gặp cha mình đang dắt xe đạp đi ra. Về sau chị ấy mới biết, sau khi quay lại Thượng Hải cha chị ấy có một cuộc sống rất tệ, để có được công việc, miễn cưỡng kết hôn với con gái của chủ nhiệm xưởng bánh kẹo, cũng chính vì cuộc hôn nhân không được viên mãn đó nên mới cắt đứt liên hệ với mẹ Tần Thiến. Hơn một năm sau kết hôn mà không có con, đi kiểm tra ở rất nhiều nơi, cũng chẳng có kết quả gì. Nhà gái vốn có thế lực, nên đỗ hết lỗi cho ông, nói do ông không có khả năng. Cả đời ông không ngóc đầu lên nổi ở nhà vợ.
Cuộc đời có nhân có quả, con người có số mệnh, kẻ vứt bỏ người yêu và đứa con chưa chưa kịp chào đời, không bao giờ có con nữa.
Chị Tần Thiến kể, ông ấy mãi mãi sẽ không bao giờ biết cô con gái ruột của mình đã từng tới gặp mình, biết rõ về cuộc đời của ông nhưng lại lướt qua như một người xa lạ, cũng có thể đây chính là sự trả thù lớn nhất của mẹ con chị ấy dành cho người đàn ông bội bạc.
Chị Tần Thiến kể xong mọi chuyện, giữa chừng chị hút hai điếu thuốc, khi định châm điếu thứ ba, Tần Xuyên giật lấy, ngồi bên cạnh chị ấy, khoác vai chị ấy bảo: “Chị, quay về nhà đi.”
“Không về, lần này chị gây ra họa lớn như thế, về bà nội sẽ đánh chết chị mất.”
“Bà rất nhớ chị.”
“Chị biết, nhưng chị không thể gây rắc rối cho người nhà. Không nói chuyện ấy nữa, lần này gọi em đến không phải để khuyên chị quay về.” Chị Tần Thiến giật lại điếu thuốc từ tay Tần Xuyên.
“Thế chuyện quan trọng mà chị bảo là gì?”
“Chị với Đàm Huy định kết hôn.” Chị Tần Thiến cười vui vẻ.
“Hả?!” Tôi và Tần Xuyên cùng nhảy dựng lên.
“Chị chị chị…chuyện này chị định không cho bố mẹ biết?” Tần Xuyên chỉ vào chị Tần Thiến lắp bắp.
“Giờ biết nói thế nào, để sau hẵng hay.”
“Chẳng phải hai người đang bỏ trốn à? Có thể kết hôn không?”
“Có tiền có thể sai quỷ gọi ma, chuyện ở đây đã nhờ người bố trí xong xuôi, hơn nữa chị cũng đã đủ tuổi kết hôn rồi, gì mà được với không được.” Chị Tần Thiến chớp chớp mắt, câu đủ tuổi kết hôn được nói ra từ miệng chị cả trong giới giang hồ quả thực quá nực cười.
“Chị không cần hộ khẩu à? Làm sao đăng ký?”
“Tổ chức trước! Đợi hôm nào em mang hộ khẩu cho chị thì đăng ký sau.” Tần Thiến nói hỡ hững.
Tần Xuyên vẫn đang cằn nhằn ai oán, rõ ràng cậu ta thấy rất ấm ức chuyện người chị duy nhất của mình chuẩn bị kết hôn.
“Được rồi được rồi!” Chị Tần Thiến ôm chúng tôi, “Lát nữa cùng đi ăn cơm, ngày mai hai đứa đi shopping cùng chị, chị mua quần áo mới cho.”
“Mua quần áo mới làm gì?” Tôi ngây ngốc hỏi.
“Ngày kia là đám cưới, hai đứa phải làm phù dâu phù rể cho chị!”
Không hiểu tại sao bị gán ghép với Tần Xuyên lại khiến tôi đỏ bừng cả mặt, Tần Xuyên cũng hiếm khi ngại như thế, nhưng vẫn cứng giọng: “Ai muốn làm phù rể cùng cô ấy chứ!”
“Tôi còn không muốn đứng cùng cậu kìa!” Tôi cũng đáp trả.
“Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn thế, gặp mặt là cãi cọ! Đi thôi, Đàm Huy đã đến nhà hàng rồi, đang đợi chúng ta!” Chị Tần Thiến một tay kéo Tần Xuyên, một tay kéo tôi.
Buổi tối ăn cơm cùng Đàm Huy, Tần Xuyên vẻ mặt vẫn xị ra không vui, nên không chịu đi chúc rượu. Đàm Huy không chấp cậu ta, chu đáo nhiệt tình với hai chúng tôi vô cùng. Tôi có thể cảm nhận được anh ta rất yêu chị Tần Thiến, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sâu sắc thứ tình yêu muốn trọn đời trọn kiếp bên nhau nó như thế nào. Không phải dùng từ hoa mĩ để biểu đạt, cũng không phải sự quyến luyến dựa dẫm không có em tuyệt đối không được, mà chỉ muốn được nắm tay nhau đi đến cuối con đường.
Ngày hôm sau chị Tần Thiến đưa chúng tôi tới Le Printemps trên đường Hoài Hải, chị ấy mua cho Tần Xuyên một bộ vest, lúc thắt cà vạt Tần Xuyên cứ ngúng nguẩy giằng ra, bị chị Tần Thiến cho một cái bạt tai mới chịu đứng im. Tần Xuyên trong gương, dáng người cao ráo thẳng tắp, lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đẹp trai. Tần Xuyên thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, đột nhiên xấu hổ, bực bội nói: “Nhìn gì mà nhìn?”
“Nhìn cậu giống nhà quê mới nổi ấy!” Tôi đáp ngược với những gì đang nghĩ.
Tần Xuyên không chịu thử nữa, gào lên đòi quay về phòng thử đồ. Tới lượt tôi thử váy, cậu ta bắt đầu công cuộc trả thù của mình, mặc bộ nào cũng chê xấu, thử váy dây thì cậu ta chê người xấu đòi khoe, váy xòe thì bảo nhìn giống đà điểu, màu trắng thì kêu trông càng làm màu da đen của tôi nổi bật, màu đỏ lại bảo nhà quê, khiến tôi tức tới mức muốn khóc. Chị Tần Thiến đành phải đuổi cậu ta ra ngoài, cuối cùng mới mua được một chiếc váy ren màu vàng nhạt phù hợp với tôi nhất.
Chị Tần Thiến kể, năm đó chính Đàm Huy đến bệnh viện đón chị ấy. Chị Tần Thiến tưởng anh ta đã bỏ trốn từ lâu, nhưng lại mạo hiểm lén quay về bệnh viện thăm mình. Khi đó, đúng là Đàm Huy đã muốn bỏ trốn, nhưng lại cảm thấy trước khi đi dù thế nào cũng phải về nhìn chị Tần Thiến một cái, vậy là thăm xong, số người bỏ trốn lại biến thành hai.
Hồi đó chính bọn họ cũng không biết phải chạy đi đâu, một người đàn ông hai mươi tám tuổi đánh trọng thương kẻ khác, một cô gái mười tám tuổi vừa biết bí mật lớn nhất cuộc đời mình, tương lai đối với bọn họ mà nói gần như là không có tương lai.
Sự nghiệp giang hồ với danh xưng Cửu Long Nhất Phượng trước đó của Đàm Huy đã hoàn toàn biến mất sau khi chuyện đó xảy ra, trên người anh ta chỉ còn năm nghìn tệ, Tần Thiến thì một xu cũng không có, ngay cả quần áo để thay cũng chẳng mang. Chắc chắn phải rời khỏi Bắc Kinh, nhưng đi đâu thì không ai biết, cuối cùng chị Tần Thiến đề nghị trốn đến Thượng Hải, trong tiềm thức, có lẽ chị ấy muốn tìm về nơi gần gũi với thân thế của mình hơn cả.
Hồi mới đến Thượng Hải, họ thuê nhà trọ có giá rẻ nhất, không biết có thể làm gì, hằng ngày rút một trăm tệ trong chổ tiền năm nghìn tệ ra tiêu. Gần một tháng cứ tiêu như thế, Đàm Huy ra ngoài tìm người bạn cũ, vốn chỉ định gặp để mượn ít tiền, ai ngờ người đó kéo Đàm Huy cùng đi đòi nợ. Tôi chưa từng nhìn thấy Đàm Huy đánh nhau, nhưng tôi nghĩ chắc chắn là vô cùng lợi hại, ít nhất thì chị Tần Thiến phải tìm một người đàn ông giỏi đánh nhau hơn cả chị ấy, cả Tần Xuyên mới đúng. Kết quả của việc đi đòi nợ là, một mình Đàm Huy quả cảm, giúp bạn đòi được mười vạn tệ, sau đó được chia cho hai vạn. Từ đó về sau Đàm Huy nổi danh trong giới đòi nợ, anh ta ra tay tàn độc, không cho đối phương thương lượng, hơn nữa dù gặp phải bất kỳ ai cũng việc mình mình làm, gặp chuyện gì mặt cũng lạnh như tiền. Cứ thế, từ kẻ chuyên đi đòi nợ, anh ta đã lại xây dựng được “ đế chế” của riêng mình ở Thượng Hải.
Nửa năm sau, Đàm Huy và chị Tần Thiến dùng số tiền tích trữ được và vay mượn thêm, mở một phòng tắm hơi, chính là Kim Cương Trì.
Phòng tắm hơi này chỉ tiếp khách nam, cũng có chút danh tiếng trong giới giang hồ Thượng Hải, đám người xã hội đen thường lui tới đây, hoặc là để trốn, hoặc là tụ tập làm một việc gì đấy. Danh tiếng của họ ngày một nổi như cồn, lão đại trên địa bàn bắt đầu thấy chướng mắt. Con rắn đầu đàn ở khu Từ Hối Thượng Hải có tên Tào Tượng Nhi, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, không cao không to, có khuôn mặt của Phật Di Lặc, nhưng khi cần cũng tàn độc cũng tàn độc không thương tiếc. Tào Thượng Nhi sai người đến Kim Cương Trì, nói chiều muộn sẽ tới uống trà, Đàm Huy nghe tin chẳng khác gì sét đánh ngang tai, gọi điện đi khắp nơi cầu cứu, nhưng tin tức trên giang hồ thường lan truyền rất nhanh, nghe nói anh ta đắc tội với Tào Thượng Nhi, chẳng ai dám ra mặt giúp đỡ. Cuối cùng chị Tần Thiến ngăn Đàm Huy lại, bảo đừng gọi ai cả, ông ta tới đích thân chị ấy sẽ tiếp đón, chẳng qua chỉ là uống trà nói chuyện thôi mà, tán gẫu ai chẳng biết.
Thế là có cuộc gặp gỡ mà sau này được dân giang hồ truyền tụng là người đẹp và quái thú. Nghe nói khi gặp chị Tần Thiến, Tào Thượng Nhi ngẩn cả người, ông ta không ngờ lại có một phượng hoàng lửa kiều diễm tới thế ở Kim Cương Trì. Tần Thiến rất khách sáo, vừa gặp đã gọi ông ta là chú, sau đó cung cung kính kính dâng trà, mở đĩa CD của Đặng Lệ Quân mà ông ta thích nghe nhất, tiếp theo bắt đầu kể lể về thân thế của mình, vừa kể vừa khóc, kể tới cuối cùng Tào Thượng Nhi không thể ngồi yên nổi nữa, phải cất lời hứa sẽ giúp chị ấy tìm được cha, có câu trả lời rõ rành cho mẹ Tần Thiến.
Lúc ra khỏi Kim Cương Trì, chị Tần Thiến khoát tay Tào Thượng Nhi, Tào Thượng Nhi đứng lại ở cửa, chỉ chỉ vào tấm biển gắn chữ vàng trên đó nói, sau này đây cũng như nhà của ông ta, việc của chị Tần Thiến cũng là việc của ông ta. Kẻ nào trên giang hồ dám bắt nạt làm khó Tần Thiến, thì kẻ đó cũng là kẻ thù của Tào Thượng Nhi.
Từ đó về sau coi như Tần Thiến và Đàm Huy đã đứng vững và có chỗ dựa ở Thượng Hải. Kim Cương Trì làm ăn càng ngày càng tốt, nghe nói một nửa dân giang hồ của Thượng Hải đều thuê tủ gửi đồ ở Kim Cương Trì, trong đó bao gồm cả tủ đao gươm mà tôi nhìn thấy. Tào Thượng Nhi nói được làm được, mấy tháng sau đúng là đã tìm được cha đẻ của chị Tần Thiến.
Chị Tần Thiến kể, chị ấy đích thân đi gặp cha, vốn suốt dọc đường còn đang nghĩ phải mắng mỏ trách cứ ông như thế nào, mới có thể giúp mẹ đòi lại công bằng, nhưng khi gặp cha, chị ấy chẳng nói được dù chỉ một từ. Người đàn ông trước mặt chị ấy đã già rồi, chẳng còn anh tuấn mà cũng chẳng hề phong độ, giống như một người dân nhỏ bé bình thường của Thượng Hải, yếu ớt nhát gan và sợ hãi, sống lúc nào cũng run rẩy thấp thỏm. Lúc chị Tần Thiến đi vào con hẻm, gặp cha mình đang dắt xe đạp đi ra. Về sau chị ấy mới biết, sau khi quay lại Thượng Hải cha chị ấy có một cuộc sống rất tệ, để có được công việc, miễn cưỡng kết hôn với con gái của chủ nhiệm xưởng bánh kẹo, cũng chính vì cuộc hôn nhân không được viên mãn đó nên mới cắt đứt liên hệ với mẹ Tần Thiến. Hơn một năm sau kết hôn mà không có con, đi kiểm tra ở rất nhiều nơi, cũng chẳng có kết quả gì. Nhà gái vốn có thế lực, nên đỗ hết lỗi cho ông, nói do ông không có khả năng. Cả đời ông không ngóc đầu lên nổi ở nhà vợ.
Cuộc đời có nhân có quả, con người có số mệnh, kẻ vứt bỏ người yêu và đứa con chưa chưa kịp chào đời, không bao giờ có con nữa.
Chị Tần Thiến kể, ông ấy mãi mãi sẽ không bao giờ biết cô con gái ruột của mình đã từng tới gặp mình, biết rõ về cuộc đời của ông nhưng lại lướt qua như một người xa lạ, cũng có thể đây chính là sự trả thù lớn nhất của mẹ con chị ấy dành cho người đàn ông bội bạc.
Chị Tần Thiến kể xong mọi chuyện, giữa chừng chị hút hai điếu thuốc, khi định châm điếu thứ ba, Tần Xuyên giật lấy, ngồi bên cạnh chị ấy, khoác vai chị ấy bảo: “Chị, quay về nhà đi.”
“Không về, lần này chị gây ra họa lớn như thế, về bà nội sẽ đánh chết chị mất.”
“Bà rất nhớ chị.”
“Chị biết, nhưng chị không thể gây rắc rối cho người nhà. Không nói chuyện ấy nữa, lần này gọi em đến không phải để khuyên chị quay về.” Chị Tần Thiến giật lại điếu thuốc từ tay Tần Xuyên.
“Thế chuyện quan trọng mà chị bảo là gì?”
“Chị với Đàm Huy định kết hôn.” Chị Tần Thiến cười vui vẻ.
“Hả?!” Tôi và Tần Xuyên cùng nhảy dựng lên.
“Chị chị chị…chuyện này chị định không cho bố mẹ biết?” Tần Xuyên chỉ vào chị Tần Thiến lắp bắp.
“Giờ biết nói thế nào, để sau hẵng hay.”
“Chẳng phải hai người đang bỏ trốn à? Có thể kết hôn không?”
“Có tiền có thể sai quỷ gọi ma, chuyện ở đây đã nhờ người bố trí xong xuôi, hơn nữa chị cũng đã đủ tuổi kết hôn rồi, gì mà được với không được.” Chị Tần Thiến chớp chớp mắt, câu đủ tuổi kết hôn được nói ra từ miệng chị cả trong giới giang hồ quả thực quá nực cười.
“Chị không cần hộ khẩu à? Làm sao đăng ký?”
“Tổ chức trước! Đợi hôm nào em mang hộ khẩu cho chị thì đăng ký sau.” Tần Thiến nói hỡ hững.
Tần Xuyên vẫn đang cằn nhằn ai oán, rõ ràng cậu ta thấy rất ấm ức chuyện người chị duy nhất của mình chuẩn bị kết hôn.
“Được rồi được rồi!” Chị Tần Thiến ôm chúng tôi, “Lát nữa cùng đi ăn cơm, ngày mai hai đứa đi shopping cùng chị, chị mua quần áo mới cho.”
“Mua quần áo mới làm gì?” Tôi ngây ngốc hỏi.
“Ngày kia là đám cưới, hai đứa phải làm phù dâu phù rể cho chị!”
Không hiểu tại sao bị gán ghép với Tần Xuyên lại khiến tôi đỏ bừng cả mặt, Tần Xuyên cũng hiếm khi ngại như thế, nhưng vẫn cứng giọng: “Ai muốn làm phù rể cùng cô ấy chứ!”
“Tôi còn không muốn đứng cùng cậu kìa!” Tôi cũng đáp trả.
“Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn thế, gặp mặt là cãi cọ! Đi thôi, Đàm Huy đã đến nhà hàng rồi, đang đợi chúng ta!” Chị Tần Thiến một tay kéo Tần Xuyên, một tay kéo tôi.
Buổi tối ăn cơm cùng Đàm Huy, Tần Xuyên vẻ mặt vẫn xị ra không vui, nên không chịu đi chúc rượu. Đàm Huy không chấp cậu ta, chu đáo nhiệt tình với hai chúng tôi vô cùng. Tôi có thể cảm nhận được anh ta rất yêu chị Tần Thiến, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sâu sắc thứ tình yêu muốn trọn đời trọn kiếp bên nhau nó như thế nào. Không phải dùng từ hoa mĩ để biểu đạt, cũng không phải sự quyến luyến dựa dẫm không có em tuyệt đối không được, mà chỉ muốn được nắm tay nhau đi đến cuối con đường.
Ngày hôm sau chị Tần Thiến đưa chúng tôi tới Le Printemps trên đường Hoài Hải, chị ấy mua cho Tần Xuyên một bộ vest, lúc thắt cà vạt Tần Xuyên cứ ngúng nguẩy giằng ra, bị chị Tần Thiến cho một cái bạt tai mới chịu đứng im. Tần Xuyên trong gương, dáng người cao ráo thẳng tắp, lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đẹp trai. Tần Xuyên thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, đột nhiên xấu hổ, bực bội nói: “Nhìn gì mà nhìn?”
“Nhìn cậu giống nhà quê mới nổi ấy!” Tôi đáp ngược với những gì đang nghĩ.
Tần Xuyên không chịu thử nữa, gào lên đòi quay về phòng thử đồ. Tới lượt tôi thử váy, cậu ta bắt đầu công cuộc trả thù của mình, mặc bộ nào cũng chê xấu, thử váy dây thì cậu ta chê người xấu đòi khoe, váy xòe thì bảo nhìn giống đà điểu, màu trắng thì kêu trông càng làm màu da đen của tôi nổi bật, màu đỏ lại bảo nhà quê, khiến tôi tức tới mức muốn khóc. Chị Tần Thiến đành phải đuổi cậu ta ra ngoài, cuối cùng mới mua được một chiếc váy ren màu vàng nhạt phù hợp với tôi nhất.
/79
|