Mọi người đều nhìn Cuồng Long sau khi hắn dõng dạc nói ra chính kiến của mình. Có kẻ gật gù, tán thành lời nói của hắn. Cũng có một số người rất ngạc nhiên. Bọn họ to nhỏ, bàn tán với nhau. Một tên hỏi:
“Không phải Kình Ngư bang luôn dẫn đầu trong việc chống hung nô sao? Bây giờ sao lại phản đối việc đánh đuổi chúng như thế?”
Tên bên cạnh nói:
“Ngươi chưa hiểu sao? Chống hung nô là một chuyện, đánh đuổi chúng khỏi bờ biển này lại là một chuyện khác.”
Một tên khác chen vào:
“Cũng giống nhau mà. Có khác chi đâu?”
Tên đó giải thích:
“Khi hung nô vượt núi đến đây, chúng ta có thể dễ dàng đánh chúng chạy về bên kia vì dựa vào địa thế hiểm trở ở đây. Bây giờ nếu chúng ta vượt núi sang đánh chúng, không phải cũng bị chúng đánh cho chạy về hay sao?”
Tên kia gật đầu:
“Ta hiểu rồi. Do chúng ta ít người quá có phải không?”
Có người nhăn mặt hỏi:
“Ít người và đông người thì liên quan gì? Đang nói vượt núi mà?”
Tên kia giọng sành sỏi nói:
“Là thế này. Chúng ta cho một nhóm người vượt núi đánh với hung nô trước, sau đó sẽ có mấy nhóm khác theo sau, thế là chúng ta cùng nhau đánh bọn chúng tan tành. Nhưng do chúng ta có ít người quá, nên cách này không dùng được.”
Mọi người nghe hắn nói đều lắc đầu. Đầu óc tên này quá thiển cận, nói năng tầm bậy tầm bạ vì vậy lời vừa xong liền chẳng ai quan tâm đến hắn nữa. Lúc này, lão già áo xanh cười nói:
“Thì ra là Cuồng Long, Cuồng bang chủ của Kình Ngư bang.”
Cuồng Long liếc lão già áo xanh, hắn nói:
“Ta không còn là bang chủ của Kình Ngư bang nữa.”
Lời của Cuồng Long gây nên một trận ồn ào nữa. Lão già áo xanh cũng chấn động một phen vì tin tức động trời này. Sáng hôm trước, Kình Ngư bang viết thư báo tin cho mọi người quanh đây: Cuồng Long lên làm bang chủ đời thứ ba. Thế mà sáng hôm nay hắn đã không còn làm bang chủ nữa. Sự việc thế này, dù kẻ có hàm dưỡng tốt đến thế nào đi nữa cũng phải lâm vào trầm tư một phen. Lão già áo xanh hỏi:
“Cuồng bang chủ nói thật chăng?”
Cuồng Long lạnh lùng nhìn về phía Cuồng Thanh Nga nói:
“Lão không tin thì cứ tìm phó bang chủ của Kình Ngư bang mà hỏi.”
Lão già áo xanh nhìn Cuồng Long rồi lại nhìn Cuồng Thanh Nga mấy lượt. Lão thấy Cuồng Thanh Nga tỏ vẻ rất khó xử liền biết lời Cuồng Long là thật. Lão giả vờ lấy tay che miệng, ho mấy cái. Chuyện riêng của bang phái người ta, lão cũng không tiện hỏi thêm. Lão ho xong liền nói sang chuyện khác:
“Vậy Cuồng… Cuồng… Cuồng hiền điệt vì sao lại phản đối việc hợp sức, đánh đuổi hung nô?”
Lão không biết phải xưng hô với Cuồng Long thế nào cho hợp lẽ cả. Hiện giờ lão chẳng biết Cuồng Long giữ chức vụ gì trong Kình Ngư bang nên chẳng biết dùng từ thế nào cả, lão ấp úng mấy lần làm dân chúng xung quanh cười một trận ra trò. Cuồng Long lại tưởng lão già áo xanh đang pha trò giễu cợt mình, mặt hắn đỏ bừng lên nói:
“Hừ. Các ngươi không biết bọn chúng đông đến thế nào ư? Các nguơi chưa biết sự tàn nhẫn của chúng sao? Vậy mà còn nghe người dụ dỗ, đi nạp mạng ư?”
Hầu Lạc mỉa mai:
“Ngươi tham sống sợ chết thì cứ ở nhà, đừng gây náo loạn nữa.”
Cuồng Long thấy Hầu Lạc càng giận hơn. Hôm qua thua trong tay con khỉ ốm đó làm hắn thấy nhục nhã vô cùng. Hắn lớn giọng:
“Ta chỉ lo cho sự an nguy của tất cả mọi người ở đây thôi. Chỉ cần chúng không xâm phạm nơi đây, chúng ta cần gì phải khơi dậy sự hung hãn của chúng chứ? Mọi người thấy có phải không?”
Một số người, nhất là đàn bà và người lớn tuổi đều gật đầu, miệng thì hô “phải rồi, phải rồi” không ngớt. Cuồng Long thấy phản ứng của mọi người như thế liền nói:
“Chúng ta cứ sống như trước, bình an và thoải mái. Cần gì phải gây thù chuốc oán với bọn hung nô. Mọi người đừng nên nghe lời một tên nhóc con dèm pha mà làm đảo lộn tất cả mọi thứ.”
Thấy mọi người đều ủng hộ lời nói của mình, Cuồng Long nhìn về phía Bạch Vân. Hai con mắt tràn đầy sự ganh tỵ của hắn nhíu lại, hắn nói:
“Vả lại ta nghi ngờ tên này là tay sai của bọn hung nô phái đến. Hắn muốn chúng ta cùng nhau vượt núi để bọn hung nô tiện tay chém giết đó.”
Mọi nguời đều nhìn nhau. Có người la lên:
“Có thật không?”
“Mau bắt hắn lại.”
“Đừng để hắn chạy thoát.”
“Bắt tên tay sai lại rồi lăng trì hắn.”
“Dám cấu kết với bọn hung nô, mau giết phăng hắn đi”…
Dân chúng đều nhao nhao cả lên, cả khu chợ bây giờ ồn ào vô cùng. Tuy nhiên, các bang phái chỉ bán tín bán nghi về lời nói của Cuồng Long. Khi bọn họ chưa biết phải làm sao thì một người trung niên bước ra, hắn nhìn Bạch Vân hỏi:
“Lời của Cuồng Long có đúng không?”
Cuồng Long thấy người đó liền nói:
“Họ Quan kia, cha ngươi không dạy ngươi cách xưng hô với người lớn kẻ nhỏ hay sao?”
Người họ Quan không để ý đến Cuồng Long, hắn nhìn Bạch Vân hỏi lại:
“Mau trả lời cho ta biết. Nếu không ngươi khó toàn mạng rời khỏi đây.”
Bạch Vân im lặng từ lúc Cuồng Long bước ra. Gã muốn xem “con rồng điên” kia đang diễn trò gì. Một màn diễn thuyết của hắn làm Bạch Vân buồn cười không chịu được, duy chỉ có cái màn “gắp lửa bỏ tay người” của hắn làm Bạch Vân phải thán phục sức tưởng tượng của hắn. Bạch Vân điềm nhiên nói:
“Ta không phải tay sai. Nếu đúng là như thế thì ta sẽ dẫn dụ từng nhóm người vượt núi, như vậy cơ hội thành công không phải sẽ cao hơn sao? Cần gì phải lôi kéo tất cả mọi người tụ họp đến đây?”
Mọi người lại yên lặng như đang suy ngẫm về lời nói của Bạch Vân. Tên họ Quan lại hỏi:
“Vậy theo như ngươi nói lúc nãy. Ngươi hẳn đã có kế sách chống hung nô rồi phải không?”
Thấy Bạch Vân mỉm cười đầy tự tin, họ Quan lớn giọng:
“Ngươi cứ nói ra đi, việc chống hung nô là việc cần phải làm. Nếu mọi người thấy có lý, sẽ bàn tiếp.”
Bạch Vân nói ngay:
“Được, ta nói đây.”
Gã nhìn quanh một lượt rồi bỗng nhiên hỏi:
“Xin hỏi vị huynh đệ này, có bao nhiêu đường có thể đi qua bên kia núi?”
Họ Quan hỏi lại:
“Ngươi không nói kế sách ra mà lại hỏi việc này làm chỉ?”
Bạch Vân thong thả nói:
“Huynh cứ nói cho ta nghe trước đã.”
Mọi người đều tò mò, không biết Bạch Vân muốn nói gì nên đều yên lặng theo dõi. Họ Quan kia cũng khó hiểu vô cùng, hắn nhíu mày nói:
“Có thể đi được thì có ba tuyến đường. Một: đi thuyền vòng qua là đến. Hai: cũng là đi vòng, nhưng đi đường bộ. Tuy nhiên khá xa, mất nhiều thời gian. Ba: leo núi. Đây là đường nhanh nhất nhưng nguy hiểm nhất.”
Lời nói đó nằm ngoài suy đoán của Bạch Vân. Gã thầm than trong lòng, bây giờ gã mới biết: có thể dùng thuyền sang bên kia núi. Gã nói:
“Mọi người thấy đó. Chúng ta rất may mắn vì có ngọn núi che chở. Nếu không, mọi người có bình thản được như bây giờ không? Các thôn làng bên kia núi bị bọn hung nô giày xéo, hành hạ, bọn họ không phải cũng là con dân nước Đại Nam hay sao? Chúng ta cùng nhau đánh đuổi chúng khỏi bờ biển này không chỉ vì lòng yêu nước, mối trăn trở, nỗi thấp thỏm trong mỗi chúng ta mà còn vì bao nhiêu người đang bị bọn hung nô hành hạ, giam giữ ở phía bên kia núi.”
Gã tiếp:
“Kế hoạch của ta: chỉ cần mọi người cùng đồng lòng với nhau, mỗi người chung tay góp một ít công sức của mình là được.”
“Không phải Kình Ngư bang luôn dẫn đầu trong việc chống hung nô sao? Bây giờ sao lại phản đối việc đánh đuổi chúng như thế?”
Tên bên cạnh nói:
“Ngươi chưa hiểu sao? Chống hung nô là một chuyện, đánh đuổi chúng khỏi bờ biển này lại là một chuyện khác.”
Một tên khác chen vào:
“Cũng giống nhau mà. Có khác chi đâu?”
Tên đó giải thích:
“Khi hung nô vượt núi đến đây, chúng ta có thể dễ dàng đánh chúng chạy về bên kia vì dựa vào địa thế hiểm trở ở đây. Bây giờ nếu chúng ta vượt núi sang đánh chúng, không phải cũng bị chúng đánh cho chạy về hay sao?”
Tên kia gật đầu:
“Ta hiểu rồi. Do chúng ta ít người quá có phải không?”
Có người nhăn mặt hỏi:
“Ít người và đông người thì liên quan gì? Đang nói vượt núi mà?”
Tên kia giọng sành sỏi nói:
“Là thế này. Chúng ta cho một nhóm người vượt núi đánh với hung nô trước, sau đó sẽ có mấy nhóm khác theo sau, thế là chúng ta cùng nhau đánh bọn chúng tan tành. Nhưng do chúng ta có ít người quá, nên cách này không dùng được.”
Mọi người nghe hắn nói đều lắc đầu. Đầu óc tên này quá thiển cận, nói năng tầm bậy tầm bạ vì vậy lời vừa xong liền chẳng ai quan tâm đến hắn nữa. Lúc này, lão già áo xanh cười nói:
“Thì ra là Cuồng Long, Cuồng bang chủ của Kình Ngư bang.”
Cuồng Long liếc lão già áo xanh, hắn nói:
“Ta không còn là bang chủ của Kình Ngư bang nữa.”
Lời của Cuồng Long gây nên một trận ồn ào nữa. Lão già áo xanh cũng chấn động một phen vì tin tức động trời này. Sáng hôm trước, Kình Ngư bang viết thư báo tin cho mọi người quanh đây: Cuồng Long lên làm bang chủ đời thứ ba. Thế mà sáng hôm nay hắn đã không còn làm bang chủ nữa. Sự việc thế này, dù kẻ có hàm dưỡng tốt đến thế nào đi nữa cũng phải lâm vào trầm tư một phen. Lão già áo xanh hỏi:
“Cuồng bang chủ nói thật chăng?”
Cuồng Long lạnh lùng nhìn về phía Cuồng Thanh Nga nói:
“Lão không tin thì cứ tìm phó bang chủ của Kình Ngư bang mà hỏi.”
Lão già áo xanh nhìn Cuồng Long rồi lại nhìn Cuồng Thanh Nga mấy lượt. Lão thấy Cuồng Thanh Nga tỏ vẻ rất khó xử liền biết lời Cuồng Long là thật. Lão giả vờ lấy tay che miệng, ho mấy cái. Chuyện riêng của bang phái người ta, lão cũng không tiện hỏi thêm. Lão ho xong liền nói sang chuyện khác:
“Vậy Cuồng… Cuồng… Cuồng hiền điệt vì sao lại phản đối việc hợp sức, đánh đuổi hung nô?”
Lão không biết phải xưng hô với Cuồng Long thế nào cho hợp lẽ cả. Hiện giờ lão chẳng biết Cuồng Long giữ chức vụ gì trong Kình Ngư bang nên chẳng biết dùng từ thế nào cả, lão ấp úng mấy lần làm dân chúng xung quanh cười một trận ra trò. Cuồng Long lại tưởng lão già áo xanh đang pha trò giễu cợt mình, mặt hắn đỏ bừng lên nói:
“Hừ. Các ngươi không biết bọn chúng đông đến thế nào ư? Các nguơi chưa biết sự tàn nhẫn của chúng sao? Vậy mà còn nghe người dụ dỗ, đi nạp mạng ư?”
Hầu Lạc mỉa mai:
“Ngươi tham sống sợ chết thì cứ ở nhà, đừng gây náo loạn nữa.”
Cuồng Long thấy Hầu Lạc càng giận hơn. Hôm qua thua trong tay con khỉ ốm đó làm hắn thấy nhục nhã vô cùng. Hắn lớn giọng:
“Ta chỉ lo cho sự an nguy của tất cả mọi người ở đây thôi. Chỉ cần chúng không xâm phạm nơi đây, chúng ta cần gì phải khơi dậy sự hung hãn của chúng chứ? Mọi người thấy có phải không?”
Một số người, nhất là đàn bà và người lớn tuổi đều gật đầu, miệng thì hô “phải rồi, phải rồi” không ngớt. Cuồng Long thấy phản ứng của mọi người như thế liền nói:
“Chúng ta cứ sống như trước, bình an và thoải mái. Cần gì phải gây thù chuốc oán với bọn hung nô. Mọi người đừng nên nghe lời một tên nhóc con dèm pha mà làm đảo lộn tất cả mọi thứ.”
Thấy mọi người đều ủng hộ lời nói của mình, Cuồng Long nhìn về phía Bạch Vân. Hai con mắt tràn đầy sự ganh tỵ của hắn nhíu lại, hắn nói:
“Vả lại ta nghi ngờ tên này là tay sai của bọn hung nô phái đến. Hắn muốn chúng ta cùng nhau vượt núi để bọn hung nô tiện tay chém giết đó.”
Mọi nguời đều nhìn nhau. Có người la lên:
“Có thật không?”
“Mau bắt hắn lại.”
“Đừng để hắn chạy thoát.”
“Bắt tên tay sai lại rồi lăng trì hắn.”
“Dám cấu kết với bọn hung nô, mau giết phăng hắn đi”…
Dân chúng đều nhao nhao cả lên, cả khu chợ bây giờ ồn ào vô cùng. Tuy nhiên, các bang phái chỉ bán tín bán nghi về lời nói của Cuồng Long. Khi bọn họ chưa biết phải làm sao thì một người trung niên bước ra, hắn nhìn Bạch Vân hỏi:
“Lời của Cuồng Long có đúng không?”
Cuồng Long thấy người đó liền nói:
“Họ Quan kia, cha ngươi không dạy ngươi cách xưng hô với người lớn kẻ nhỏ hay sao?”
Người họ Quan không để ý đến Cuồng Long, hắn nhìn Bạch Vân hỏi lại:
“Mau trả lời cho ta biết. Nếu không ngươi khó toàn mạng rời khỏi đây.”
Bạch Vân im lặng từ lúc Cuồng Long bước ra. Gã muốn xem “con rồng điên” kia đang diễn trò gì. Một màn diễn thuyết của hắn làm Bạch Vân buồn cười không chịu được, duy chỉ có cái màn “gắp lửa bỏ tay người” của hắn làm Bạch Vân phải thán phục sức tưởng tượng của hắn. Bạch Vân điềm nhiên nói:
“Ta không phải tay sai. Nếu đúng là như thế thì ta sẽ dẫn dụ từng nhóm người vượt núi, như vậy cơ hội thành công không phải sẽ cao hơn sao? Cần gì phải lôi kéo tất cả mọi người tụ họp đến đây?”
Mọi người lại yên lặng như đang suy ngẫm về lời nói của Bạch Vân. Tên họ Quan lại hỏi:
“Vậy theo như ngươi nói lúc nãy. Ngươi hẳn đã có kế sách chống hung nô rồi phải không?”
Thấy Bạch Vân mỉm cười đầy tự tin, họ Quan lớn giọng:
“Ngươi cứ nói ra đi, việc chống hung nô là việc cần phải làm. Nếu mọi người thấy có lý, sẽ bàn tiếp.”
Bạch Vân nói ngay:
“Được, ta nói đây.”
Gã nhìn quanh một lượt rồi bỗng nhiên hỏi:
“Xin hỏi vị huynh đệ này, có bao nhiêu đường có thể đi qua bên kia núi?”
Họ Quan hỏi lại:
“Ngươi không nói kế sách ra mà lại hỏi việc này làm chỉ?”
Bạch Vân thong thả nói:
“Huynh cứ nói cho ta nghe trước đã.”
Mọi người đều tò mò, không biết Bạch Vân muốn nói gì nên đều yên lặng theo dõi. Họ Quan kia cũng khó hiểu vô cùng, hắn nhíu mày nói:
“Có thể đi được thì có ba tuyến đường. Một: đi thuyền vòng qua là đến. Hai: cũng là đi vòng, nhưng đi đường bộ. Tuy nhiên khá xa, mất nhiều thời gian. Ba: leo núi. Đây là đường nhanh nhất nhưng nguy hiểm nhất.”
Lời nói đó nằm ngoài suy đoán của Bạch Vân. Gã thầm than trong lòng, bây giờ gã mới biết: có thể dùng thuyền sang bên kia núi. Gã nói:
“Mọi người thấy đó. Chúng ta rất may mắn vì có ngọn núi che chở. Nếu không, mọi người có bình thản được như bây giờ không? Các thôn làng bên kia núi bị bọn hung nô giày xéo, hành hạ, bọn họ không phải cũng là con dân nước Đại Nam hay sao? Chúng ta cùng nhau đánh đuổi chúng khỏi bờ biển này không chỉ vì lòng yêu nước, mối trăn trở, nỗi thấp thỏm trong mỗi chúng ta mà còn vì bao nhiêu người đang bị bọn hung nô hành hạ, giam giữ ở phía bên kia núi.”
Gã tiếp:
“Kế hoạch của ta: chỉ cần mọi người cùng đồng lòng với nhau, mỗi người chung tay góp một ít công sức của mình là được.”
/79
|