Gần như mỗi tối Vân Đóa đều cùng Đường Nhất Bạch trò chuyện trên video. Lúc Đường Nhất Bạch đi da trắng nõn nà, nhưng chuyến đi năm trước ở Bruce phơi nắng đã sớm làm cho da anh trở thành màu lúa mì rồi. Nhưng mà lần này Vân Đóa phát hiện, chỉ mơi vài ngày, màu da của anh liền đen hơn một chút, đến khi kết thúc ngoại huấn, da anh đã hoàn toàn thành màu đồng cổ, giống một Cổ Thiên Lạc không có chí tiến thủ.
Vân Đóa nói, “Đường Nhất Bạch, anh thật sự đã hoàn toàn biến thành Đường Nhất Hắc.”
Đường Nhất Bạch còn rất tự kỷ, “Có phải rất gợi cảm hay không?”
Vân Đóa cười xấu xa, “Ừ, gợi cảm như khoai tây nướng.”
Đường Nhất Bạch khẽ nhíu mày, “Chờ anh về trừng trị em.”
Vân Đóa hỏi, “Chừng nào thì anh trở về?”
“Ngày kia.”
“Buổi sáng hay là buổi chiều? Buổi sáng em không rảnh, buổi chiều rảnh, có thể đi đón anh.”
“Không cần, quá xa, hết giờ làm em về nhà chờ anh.”
“Được…”
***
Hôm nay Đường Nhất Bạch sẽ trở về, Vân Đóa làm xong việc, nhẹ nhàng bước về nhà, trong lòng kích động nói không nên lời. Muốn gặp được Đường Nhất Bạch …, không phải ở trên điện thoại di động, là Đường Nhất Bạch phiên bản người thật…
Đi tới cửa, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, mới vừa lấy chìa khóa cắm -- vào ổ khóa, đột nhiên, cửa chợt bị người kéo ra, trước mắt Vân Đóa xuất hiện một bóng dáng vừa cao vừa đen, đối phương vươn cánh tay, dùng sức lôi cô vào trong nhà.
“Ôi!”Vân Đóa sợ hãi kêu một tiếng, cứ như vậy bị anh kéo vào trong.
Rầm! Cửa bị đóng thật mạnh.
Ngay sau đó không đợi cô phản ứng, anh đã bắt được cô, nặng nề hôn.
Lưng cô dựa vào cánh cửa phía đằng sau, hai tay bị anh gắt gao giữ lấy, không thể động đậy, cứ như vậy ngửa đầu đón nhận nụ hôn như bão tố của anh. Đầu lưỡi của anh thuần thục gạt mở răng môi của cô, luồn vào trong, khi thì quấy khi thì mút, giống như đang vội vàng khao khát cái gì đó. Lâu lắm không gặp, nhớ nhung mãnh liệt biến thành một mảnh mênh mông, làm cho bọn họ hoàn toàn chìm đắm, anh điên cuồng hôn, cô ngửa đầu thử phối hợp, nhẹ nhàng quấy đầu lưỡi, đuổi theo anh. Cảm nhận được cô đáp lại, anh càng thêm kích động, nặng nề thở hổn hển, nâng khuôn mặt của cô, hôn thật sâu, hôn đến môi lưỡi cô tê dại, vẫn còn không bỏ qua cho cô.
Bởi vì sức thở chênh lệch rõ ràng, thường vào loại thời điểm này, Vân Đóa luôn luôn không chịu nỗi trước so với anh. Cô nghiêng mặt đi, thở hổn hển, anh cúi đầu buông tha cô, để không gian cho cô thở dốc, chỉ nhẹ nhàng liếm ở trên đôi môi sưng đỏ của cô.
Vân Đóa đột nhiên nói, “Hỏng bét, chìa khóa!”
Tim Đường Nhất Bạch hơi ngừng, thời điểm lãng mạn như vậy mà cô còn có lòng dạ nhớ cái chìa khóa…
Vân Đóa đẩy anh ra, mở cửa rút ra chìa khóa cắm ở ngoài cửa, cô trợn mắt nhìn anh.
Ánh mắt mềm mại và hờn dỗi, trong giây phút này làm cho trái tim anh mềm mại đến rối tinh rối mù, thấy cô đi vào phòng khách, anh vội vàng chăm chú đi theo.
Vân Đóa tò mò nói, “Nhị Bạch đâu? Sao không thấy nó?”
Đường Nhất Bạch kéo tay cô, “Không cần lo cho Nhị Bạch.”
Vân Đóa đã có chút lo lắng, “Anh xách nó đi nơi nào rồi?”
“Nấu, đang ở trong nồi cơm điện.”
“…Này!”
Đường Nhất Bạch kéo tay cô ngồi ở trên ghế sô pha, anh nói, “Em không cần lo lắng, anh nhốt nó ở trong phòng sách rồi.”
“Tại sao?”
Tại sao? Bởi vì cái con chó này không biết sao lại thế, mỗi lần thấy anh hôn cô, nó đều sủa gâu gâu gâu, con chó ngu ngốc này hoàn toàn chính là một cái còi báo động, loại thời điểm này sao có thể để cho nó ở đây phá rối được.
Đường Nhất Bạch vuốt ve khuôn mặt của cô, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa khóe môi cô, anh uất ức nhìn cô, “Anh vừa trở về, sao em cứ nhớ đến Nhị Bạch thế.”
“Bởi vì nó ngu ngốc …” Hai tay Vân Đóa nâng mặt Đường Nhất Bạch, dịu dàng nói, “Được rồi, được rồi đừng tức giận.”
Cánh tay Đường Nhất Bạch vươn đến phía sau ghế sô pha, tiếp theo lấy ra một bó hoa hồng tặng cô. Trên hoa hồng tươi đẹp còn vương vài giọt nước, đặc biệt làm cảm động lòng người. Khuôn mặt Vân Đóa đỏ bừng giống như cánh hoa hồng đỏ rực, cô chu môi cười, “Cảm ơn anh.”
Đường Nhất Bạch nhìn cô, duỗi cổ về phía trước, ý bảo cô phải dùng hành động thực tế bày tỏ lòng biết ơn.
Vân Đóa liền ngửa mặt hôn một cái ở trên cằm anh.
Anh lại không thỏa mãn, ngón trỏ chỉ chỉ môi mình.
Vân Đóa đỏ mặt, đưa môi thơm của mình lên.
Không kịp lui lại, cái ót của cô đã bị anh giữ chặt, hôn sâu hơn.
Vừa hôn, anh vừa đẩy cô ngã ở trên ghế sô pha, nằm ở trên người cô cùng môi lưỡi cô quấn quít qua lại. Hô hấp lại trở nên càng trở nên nặng nề, theo bản năng anh vuốt ve cơ thể của cô, cô bị hôn đến thất điên bát đảo*, trong mơ hồ cảm giác được eo anh khẽ thẳng một cái, cô nhận thấy được sự thay đổi của anh, vội vàng giữ vai của anh đẩy nhẹ anh. Cô nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, thở hổn hển nói, “Anh, anh lại lưu manh …”
(*): cuống quít và lộn xộn đến cực độ.
Ánh mắt Đường Nhất Bạch mê say, ý loạn tình mê. Anh lại bắt được môi của cô lần nữa, hôn từng chút từng chút, vừa hôn vừa mơ hồ nói, “Đóa Đóa, nhớ em, mỗi ngày anh đều nhớ em, Đoá Đóa…”
“Em cũng nhớ anh, anh có thể ngồi dậy trước hay không…”
Anh lại không động đậy, hôn theo gò má xuống dưới, hôn lên bên cổ của cô. Xúc cảm mềm mại và thấm ướt cọ xát ở bên ngoài làn da cô, cùng với hơi thở nóng hầm hập, khiến trong lòng cô rối loạn.
Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng động, tiếp theo âm thanh chìa khóa ** cắm vào ổ rõ ràng truyền vào trong phòng. Vân Đóa kinh hãi, “Mau đứng lên, có người đến!”
Đường Nhất Bạch phản ứng nhanh hơn so với cô, nhanh chóng đứng lên, dù cô cho rằng như vậy đã xong rồi, lại không nghĩ rằng anh đột nhiên xoay người, khiêng cô lên vai!
Vân Đóa: “!!!!!” Đây là tình huống gì vậy!
Đường Nhất Bạch khiêng Vân Đóa còn có thể bước đi như bay, trước khi cửa được mở ra gấp rút rời khỏi phòng khách, chạy vào phòng của cô.
Sau đó cô bị anh ném ở trên giường.
Trong phòng khách.
Bố Đường có chút nghi ngờ: “Cửa không có khoá, Đậu Đậu đã trở về sao?”
Lộ phu nhân gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Bố Đường cất giọng kêu lên: “Đậu Đậu, Đậu Đậu?”
Dì Lộ ngăn ông lại: “Đừng kêu.”
Bố Đường: “Vợ, bà phát hiện cái gì?”
Dì Lộ: “Sô pha vẫn còn nóng.”
Bố Đường: “Cho nên nói?”
“Cho nên nói nó hẳn là đang trốn chúng ta.Một mình nó không cần thiết trốn chúng ta, như vậy hẳn là Vân Đóa cũng trở về.”
Bố Đường giật mình, “Cho nên…? Thằng nhóc thối này!”
Dì Lộ ôm cánh tay, “Vấn đề hiện tại là, Nhị Bạch bị nó xách đi đâu rồi?”
Sau cùng hai người tìm được Nhị Bạch ở trong phòng sách. Nhị Bạch bị nhốt, tính tình không tốt, biến phòng sách trở nên lộn xộn, khi có người phát hiện nó liền trốn ở phía sau bức màn làm bộ không để ai có thể nhìn thấy nó.Vấn đề là nó chỉ giấu đầu, để lại cái mông ở bên ngoài, người mù cũng thấy được nó.
Bố Đường cảm thán nói, “Tôi cảm thấy chúng ta giống như thành bóng đèn vậy.”
Dì Lộ cũng có chút bất đắc dĩ, “Người trẻ tuổi yêu đương chính là chán ngấy như vậy.”
Lúc này, trong phòng. Đường Nhất Bạch đặt Vân Đóa ở dưới người, dịu dàng hôn môi cô. Mặt Vân Đóa nóng đến chết người, cả người như nhũn ra, cô nhỏ giọng nói: “Chú dì đã trở về rồi, anh đừng như vậy…”
Anh cầm lấy tay cô, thăm dò trong quần áo của anh, nhẹ nhàng ma sát, anh nói, “Đoá Đoá, Đoá Đoá…” Giọng khàn mờ ám, lần lượt cầu xin. Ánh mắt anh híp lại, ánh mắt đen nhánh như nước hồ mùa xuân hoà tan sự ấm áp. Bởi vì cố chấp tự chịu đựng, trán đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Vân Đóa cảm giác cả người mình đã sắp đốt cháy rồi, cô muốn rút tay lại, đáng tiếc sức lực đã hoàn toàn bị cuốn trôi mất. Bàn tay liền đặt ở trên cơ bắp rắn chắc kia, lúc này cô hoàn toàn có thể tưởng tượng tới nơi đó, eo hẹp, cơ bụng hoàn mỹ và rõ ràng…
Sự tồn tại của chú dì bên ngoài khiến cho cô cảm thấy hoang mang và sợ hãi, kích thích cô không biết làm sao, chỉ muốn né ra xa. Mà trên khuôn mặt anh lại hiện rõ sự khao khát, loại âm thanh trầm thấp và mềm mại này của anh, chạm vào ngực cô, hoá thành muôn vàn điểm nhu tình* bao trùm cô.
(*): Tình cảm dịu dàng
“Đóa Đóa, em giúp anh, có được không?”Anh hôn chóp mũi của cô, nhỏ giọng cầu xin cô.
“Đường Nhất Bạch … Đừng…”
Anh không muốn nghe thầy lời từ chối của cô, liền ngăn chặn miệng cô. Anh cầm tay cô, lần theo bụng xuống phía dưới, một đường xuống phía dưới, luồn vào trong quần thể thao.
(Theo miệng rơi xuống một phần)
Sau đó, cơ thể anh kéo căng, hai mắt lơ đễnh, hình ảnh dừng lại giống như bị nhấn phím tạm dừng.
Vân Đóa xấu hổ đến hai má rỉ máu.
Sau đó cơ thể anh thả lỏng xuống, anh liếm liếm môi, thoả mãn nhìn cô. Do trải qua chuyện–tình, đôi mắt anh bao phủ một tầng ánh nước, đuôi mắt xếch lên có màu đỏ nhạt đến gần như không thấy rõ, giống cánh hoa nhỏ trắng nhạt bay qua.
“Đóa Đóa,” Anh thở hổn hển kêu cô, âm thanh sung sướng và khàn khàn, anh nói: “Anh cảm giác mình đang ở trên thiên đường.”
Vân Đóa nói, “Đường Nhất Bạch, anh thật sự đã hoàn toàn biến thành Đường Nhất Hắc.”
Đường Nhất Bạch còn rất tự kỷ, “Có phải rất gợi cảm hay không?”
Vân Đóa cười xấu xa, “Ừ, gợi cảm như khoai tây nướng.”
Đường Nhất Bạch khẽ nhíu mày, “Chờ anh về trừng trị em.”
Vân Đóa hỏi, “Chừng nào thì anh trở về?”
“Ngày kia.”
“Buổi sáng hay là buổi chiều? Buổi sáng em không rảnh, buổi chiều rảnh, có thể đi đón anh.”
“Không cần, quá xa, hết giờ làm em về nhà chờ anh.”
“Được…”
***
Hôm nay Đường Nhất Bạch sẽ trở về, Vân Đóa làm xong việc, nhẹ nhàng bước về nhà, trong lòng kích động nói không nên lời. Muốn gặp được Đường Nhất Bạch …, không phải ở trên điện thoại di động, là Đường Nhất Bạch phiên bản người thật…
Đi tới cửa, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, mới vừa lấy chìa khóa cắm -- vào ổ khóa, đột nhiên, cửa chợt bị người kéo ra, trước mắt Vân Đóa xuất hiện một bóng dáng vừa cao vừa đen, đối phương vươn cánh tay, dùng sức lôi cô vào trong nhà.
“Ôi!”Vân Đóa sợ hãi kêu một tiếng, cứ như vậy bị anh kéo vào trong.
Rầm! Cửa bị đóng thật mạnh.
Ngay sau đó không đợi cô phản ứng, anh đã bắt được cô, nặng nề hôn.
Lưng cô dựa vào cánh cửa phía đằng sau, hai tay bị anh gắt gao giữ lấy, không thể động đậy, cứ như vậy ngửa đầu đón nhận nụ hôn như bão tố của anh. Đầu lưỡi của anh thuần thục gạt mở răng môi của cô, luồn vào trong, khi thì quấy khi thì mút, giống như đang vội vàng khao khát cái gì đó. Lâu lắm không gặp, nhớ nhung mãnh liệt biến thành một mảnh mênh mông, làm cho bọn họ hoàn toàn chìm đắm, anh điên cuồng hôn, cô ngửa đầu thử phối hợp, nhẹ nhàng quấy đầu lưỡi, đuổi theo anh. Cảm nhận được cô đáp lại, anh càng thêm kích động, nặng nề thở hổn hển, nâng khuôn mặt của cô, hôn thật sâu, hôn đến môi lưỡi cô tê dại, vẫn còn không bỏ qua cho cô.
Bởi vì sức thở chênh lệch rõ ràng, thường vào loại thời điểm này, Vân Đóa luôn luôn không chịu nỗi trước so với anh. Cô nghiêng mặt đi, thở hổn hển, anh cúi đầu buông tha cô, để không gian cho cô thở dốc, chỉ nhẹ nhàng liếm ở trên đôi môi sưng đỏ của cô.
Vân Đóa đột nhiên nói, “Hỏng bét, chìa khóa!”
Tim Đường Nhất Bạch hơi ngừng, thời điểm lãng mạn như vậy mà cô còn có lòng dạ nhớ cái chìa khóa…
Vân Đóa đẩy anh ra, mở cửa rút ra chìa khóa cắm ở ngoài cửa, cô trợn mắt nhìn anh.
Ánh mắt mềm mại và hờn dỗi, trong giây phút này làm cho trái tim anh mềm mại đến rối tinh rối mù, thấy cô đi vào phòng khách, anh vội vàng chăm chú đi theo.
Vân Đóa tò mò nói, “Nhị Bạch đâu? Sao không thấy nó?”
Đường Nhất Bạch kéo tay cô, “Không cần lo cho Nhị Bạch.”
Vân Đóa đã có chút lo lắng, “Anh xách nó đi nơi nào rồi?”
“Nấu, đang ở trong nồi cơm điện.”
“…Này!”
Đường Nhất Bạch kéo tay cô ngồi ở trên ghế sô pha, anh nói, “Em không cần lo lắng, anh nhốt nó ở trong phòng sách rồi.”
“Tại sao?”
Tại sao? Bởi vì cái con chó này không biết sao lại thế, mỗi lần thấy anh hôn cô, nó đều sủa gâu gâu gâu, con chó ngu ngốc này hoàn toàn chính là một cái còi báo động, loại thời điểm này sao có thể để cho nó ở đây phá rối được.
Đường Nhất Bạch vuốt ve khuôn mặt của cô, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa khóe môi cô, anh uất ức nhìn cô, “Anh vừa trở về, sao em cứ nhớ đến Nhị Bạch thế.”
“Bởi vì nó ngu ngốc …” Hai tay Vân Đóa nâng mặt Đường Nhất Bạch, dịu dàng nói, “Được rồi, được rồi đừng tức giận.”
Cánh tay Đường Nhất Bạch vươn đến phía sau ghế sô pha, tiếp theo lấy ra một bó hoa hồng tặng cô. Trên hoa hồng tươi đẹp còn vương vài giọt nước, đặc biệt làm cảm động lòng người. Khuôn mặt Vân Đóa đỏ bừng giống như cánh hoa hồng đỏ rực, cô chu môi cười, “Cảm ơn anh.”
Đường Nhất Bạch nhìn cô, duỗi cổ về phía trước, ý bảo cô phải dùng hành động thực tế bày tỏ lòng biết ơn.
Vân Đóa liền ngửa mặt hôn một cái ở trên cằm anh.
Anh lại không thỏa mãn, ngón trỏ chỉ chỉ môi mình.
Vân Đóa đỏ mặt, đưa môi thơm của mình lên.
Không kịp lui lại, cái ót của cô đã bị anh giữ chặt, hôn sâu hơn.
Vừa hôn, anh vừa đẩy cô ngã ở trên ghế sô pha, nằm ở trên người cô cùng môi lưỡi cô quấn quít qua lại. Hô hấp lại trở nên càng trở nên nặng nề, theo bản năng anh vuốt ve cơ thể của cô, cô bị hôn đến thất điên bát đảo*, trong mơ hồ cảm giác được eo anh khẽ thẳng một cái, cô nhận thấy được sự thay đổi của anh, vội vàng giữ vai của anh đẩy nhẹ anh. Cô nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, thở hổn hển nói, “Anh, anh lại lưu manh …”
(*): cuống quít và lộn xộn đến cực độ.
Ánh mắt Đường Nhất Bạch mê say, ý loạn tình mê. Anh lại bắt được môi của cô lần nữa, hôn từng chút từng chút, vừa hôn vừa mơ hồ nói, “Đóa Đóa, nhớ em, mỗi ngày anh đều nhớ em, Đoá Đóa…”
“Em cũng nhớ anh, anh có thể ngồi dậy trước hay không…”
Anh lại không động đậy, hôn theo gò má xuống dưới, hôn lên bên cổ của cô. Xúc cảm mềm mại và thấm ướt cọ xát ở bên ngoài làn da cô, cùng với hơi thở nóng hầm hập, khiến trong lòng cô rối loạn.
Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng động, tiếp theo âm thanh chìa khóa ** cắm vào ổ rõ ràng truyền vào trong phòng. Vân Đóa kinh hãi, “Mau đứng lên, có người đến!”
Đường Nhất Bạch phản ứng nhanh hơn so với cô, nhanh chóng đứng lên, dù cô cho rằng như vậy đã xong rồi, lại không nghĩ rằng anh đột nhiên xoay người, khiêng cô lên vai!
Vân Đóa: “!!!!!” Đây là tình huống gì vậy!
Đường Nhất Bạch khiêng Vân Đóa còn có thể bước đi như bay, trước khi cửa được mở ra gấp rút rời khỏi phòng khách, chạy vào phòng của cô.
Sau đó cô bị anh ném ở trên giường.
Trong phòng khách.
Bố Đường có chút nghi ngờ: “Cửa không có khoá, Đậu Đậu đã trở về sao?”
Lộ phu nhân gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Bố Đường cất giọng kêu lên: “Đậu Đậu, Đậu Đậu?”
Dì Lộ ngăn ông lại: “Đừng kêu.”
Bố Đường: “Vợ, bà phát hiện cái gì?”
Dì Lộ: “Sô pha vẫn còn nóng.”
Bố Đường: “Cho nên nói?”
“Cho nên nói nó hẳn là đang trốn chúng ta.Một mình nó không cần thiết trốn chúng ta, như vậy hẳn là Vân Đóa cũng trở về.”
Bố Đường giật mình, “Cho nên…? Thằng nhóc thối này!”
Dì Lộ ôm cánh tay, “Vấn đề hiện tại là, Nhị Bạch bị nó xách đi đâu rồi?”
Sau cùng hai người tìm được Nhị Bạch ở trong phòng sách. Nhị Bạch bị nhốt, tính tình không tốt, biến phòng sách trở nên lộn xộn, khi có người phát hiện nó liền trốn ở phía sau bức màn làm bộ không để ai có thể nhìn thấy nó.Vấn đề là nó chỉ giấu đầu, để lại cái mông ở bên ngoài, người mù cũng thấy được nó.
Bố Đường cảm thán nói, “Tôi cảm thấy chúng ta giống như thành bóng đèn vậy.”
Dì Lộ cũng có chút bất đắc dĩ, “Người trẻ tuổi yêu đương chính là chán ngấy như vậy.”
Lúc này, trong phòng. Đường Nhất Bạch đặt Vân Đóa ở dưới người, dịu dàng hôn môi cô. Mặt Vân Đóa nóng đến chết người, cả người như nhũn ra, cô nhỏ giọng nói: “Chú dì đã trở về rồi, anh đừng như vậy…”
Anh cầm lấy tay cô, thăm dò trong quần áo của anh, nhẹ nhàng ma sát, anh nói, “Đoá Đoá, Đoá Đoá…” Giọng khàn mờ ám, lần lượt cầu xin. Ánh mắt anh híp lại, ánh mắt đen nhánh như nước hồ mùa xuân hoà tan sự ấm áp. Bởi vì cố chấp tự chịu đựng, trán đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Vân Đóa cảm giác cả người mình đã sắp đốt cháy rồi, cô muốn rút tay lại, đáng tiếc sức lực đã hoàn toàn bị cuốn trôi mất. Bàn tay liền đặt ở trên cơ bắp rắn chắc kia, lúc này cô hoàn toàn có thể tưởng tượng tới nơi đó, eo hẹp, cơ bụng hoàn mỹ và rõ ràng…
Sự tồn tại của chú dì bên ngoài khiến cho cô cảm thấy hoang mang và sợ hãi, kích thích cô không biết làm sao, chỉ muốn né ra xa. Mà trên khuôn mặt anh lại hiện rõ sự khao khát, loại âm thanh trầm thấp và mềm mại này của anh, chạm vào ngực cô, hoá thành muôn vàn điểm nhu tình* bao trùm cô.
(*): Tình cảm dịu dàng
“Đóa Đóa, em giúp anh, có được không?”Anh hôn chóp mũi của cô, nhỏ giọng cầu xin cô.
“Đường Nhất Bạch … Đừng…”
Anh không muốn nghe thầy lời từ chối của cô, liền ngăn chặn miệng cô. Anh cầm tay cô, lần theo bụng xuống phía dưới, một đường xuống phía dưới, luồn vào trong quần thể thao.
(Theo miệng rơi xuống một phần)
Sau đó, cơ thể anh kéo căng, hai mắt lơ đễnh, hình ảnh dừng lại giống như bị nhấn phím tạm dừng.
Vân Đóa xấu hổ đến hai má rỉ máu.
Sau đó cơ thể anh thả lỏng xuống, anh liếm liếm môi, thoả mãn nhìn cô. Do trải qua chuyện–tình, đôi mắt anh bao phủ một tầng ánh nước, đuôi mắt xếch lên có màu đỏ nhạt đến gần như không thấy rõ, giống cánh hoa nhỏ trắng nhạt bay qua.
“Đóa Đóa,” Anh thở hổn hển kêu cô, âm thanh sung sướng và khàn khàn, anh nói: “Anh cảm giác mình đang ở trên thiên đường.”
/90
|