Sau khi ăn cơm trưa xong, Ngũ Dũng chắp tay sau lưng đi dạo sau bữa ăn trong sân huấn luyện, ông nhìn thấy Viên sư thái đang đi tới trước mặt. Viên sư thái gọi ông: “Thổ phỉ Ngũ.”
“Sao?”
Bà đưa cho ông một phần báo cáo được in ra: “Báo cáo kiểm tra của Nhất Bạch, tôi tiện tay lấy giúp cậu ấy.”
“Cảm ơn.” Ngũ Dũng nhận lấy, tiện tay lật xem: “Cũng không có chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì.” Viên sư thái nói xong rồi đi qua.
“Này, chuyện đó...” Ngũ Dũng gọi bà lại.
“Còn có chuyện gì?”
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy... lúc bà không mắng người cũng rất đáng yêu.”
Viên sư thái liếc mắt: “Bệnh tâm thần.”
Lúc tập luyện buổi chiểu, Đường Nhất Bạch có chút chờ mong hỏi Ngũ Dũng: “Ngũ tổng quản, có được nghỉ tết Dương năm nay không?”
Ngũ Dũng cười lạnh: “Thả ông nội nhà cậu ấy.”
Đường Nhất Bạch: “...” Ngũ tổng quản hôm nay không uống thuốc sao, sao lại tức giận như thế.
Tiếc quá, không thể đón năm mới với Vân Đóa rồi, không biết sau khi tập xong có thể tìm cô ấy không...
Nhưng rồi Ngũ Dũng cũng đánh nát ảo tưởng của anh: “Đừng có nghĩ nhiều, tập luyên đêm đó xong còn phải tham gia hoạt động.”
Khuôn mặt Đường Nhất Bạch lập tức ỉu xìu. Tập luyện thì anh còn có thể chịu được, nhưng tham gia hoạt động thì anh lại có chút không chịu được. Chủ yếu là, không ít các chị trong làng giải trí vô cùng phóng khoáng, thích đùa giỡn anh, đáng sợ hơn là có vài người đàn ông cũng thế...
Ngoại trừ bạn gái nhà mình thì anh không hy vọng sẽ bị người khác đùa giỡn, nếu không cho dù anh vô tội thì anh cũng không thể ăn nói được với Vân Đóa.
Không chỉ như vậy, những người trong làng giải trí đều rất biết quan hệ, ai cũng có thể làm bạn thân. Mỗi lần có haojt động đều mời Đường Nhất Bạch cùng ăn cơm uống rượu. Nếu lần nào anh cũng từ chối thì lại có vẻ quá thanh cao, nhưng nếu không từ chối thì anh không thể ăn cơm cùng người này đi chơi với người kia. Thời gian đó không bằng về nhà với ban gái đâu!
Sau đó vẫn là Ngũ tổng có thể giúp anh giải quyết vấn đề khó này. Cho dù là ai mời thì ông đều trả lời ‘Huấn luyện viên không cho phép’, dù sao đi nữa huấn luyện viên của anh vốn ‘không giống người tốt’ (Nguyên lời của Viên sư thái), cho nên rất thích hợp làm người ác.
***
Ngày 31 tháng 12, sau khi Đường Nhất Bạch rời khỏi bể bơi thì vội vàng đi tắm rửa thay quần áo rồi đi tham gia hoạt động năm mới. Trên đường đi anh gọi điện thoại cho Vân Đóa, hỏi cô đang làm gì. Vân Đóa trả lời cô đang đi dạo phố mua đồ cùng dì Lộ.
Xem ra những lúc anh không có bên cạnh cô cũng không hề cô đơn...
Đường Nhất Bạch hỏi: “Ba anh đâu?”
Vân Đóa: “Đặt ở nơi ký gửi chồng.”
Đường Nhất Bạch: =.= Dường như anh thấy được tương lai của mình rồi.
Vân Đóa nói vài câu rồi vội vàng cúp máy, cô đang xem quần áo giúp dì Lộ.
Đường Nhất Bạch có chút buồn phiền. Đêm giao thừa của mọi người rất vui vẻ vậy mà anh lại phải tham gia cái hoạt động này.
Dựa vào thân phận vận động viên, Đường Nhất Bạch có đầy đủ lý do để rời đi trước, người tổ chức cũng hiểu được điểm này của anh cho nên hơn mười giờ anh đã đi ra khỏi đó.
Kế hoạch ban đầu là về đi ngủ, nhưng bây giờ ảnh muốn gặp Vân Đóa. Rất muốn, rất muốn gặp.
Cho nên, bỏ qua quy định đi!
Anh biết rõ ba mẹ anh không hề thức muộn, cho nên lúc này chắc là bọn họ đã về tới nhà hoặc đang trên đường về nhà. Đường Nhất Bạch gọi cho Vân Đóa nói: “Đóa Đóa, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
“Chơi cái gì? Anh nên về đi ngủ đi, ngày mai còn phải tập luyện đấy.”
“Bây giờ anh muốn gặp em, không thấy được em thì anh sẽ không ngủ ngon, không ngủ ngon thì ngày mai sẽ không tập luyện tốt được.”
“Đúng là lý do trẻ con...”
Nhưng mà cuối cùng Vân Đóa cũng không lay chuyển được anh nên xuống xe giữa đường. chú Đường định đưa cô đi gặp mặt với Đậu Đậu, nhưng mà hiện tại tình hình giao thông đang rất khó khăn, nếu đi qua lại như vậy thì chú dì sẽ về rất khuya, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của hai người. Cho nên Vân Đóa khăng khăng từ chối, cô tự mình gọi xe đi gặp Đường Nhất Bạch.
Đường Nhất Bạch mặc áo gió màu tím, quần dài kaki, đôi giày da trâu màu rám nắng, hai tay đút túi đứng dưới đèn đường đợi Vân Đóa. Dáng người của anh rất tốt nên dù đã đeo khẩu trang thì vẫn có người qua đường nhìn anh.
Rốt cục có hai cô gái cả gan tiến lên hỏi: “Xin hỏi, anh là Đường Nhất Bạch phải không?”
“Tôi không ——”
“A a a! Đường Nhất Bạch!” Cô gái kia không chờ anh trả lời đã điên rồi.
Đường Nhất Bạch: “...” Không tiến hành như bình thường thật đáng sợ.
Sau đó hai cô gái vây lấy Đường Nhất Bạch muốn ký tên và chụp ảnh chung, còn gọi điện cho bạn nữa. Đường Nhất Bạch có chút sốt ruột, liên tục nhìn taxi chạy trên đường.
Rốt cục có một chiếc xe ngừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của một cô gái. Cô gái đó phụng phịu hỏi: “Tiên sinh, anh muốn bắt xe sao? Chúng tôi cho anh đi nhờ một đoạn được không?”
Đường Nhất Bạch mỉm cười: “Được.”
Hai cô gái người hâm mộ kia không hiểu rõ tình huống thì vội vàng nịnh nọt: “Cô gái xinh đẹp cũng co thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn được không?”
Vân Đóa cười hỏi: “Hai cô đi đâu?”
“Đường Nhất Bạch đi đâu thì chúng tôi sẽ đi đó.”
“Ha ha, nghĩ hay quá!” Nói xong cô kéo kính xe lên.
Đường Nhất Bạch vừa mở cửa xe, nghe nói như thế thì không nhịn được cười ra tiếng. Anh ngồi trên xe, nắm lấy bả vai Vân Đóa, tiến lại gần nhẹ giọng hỏi cô: “Em ghen à?”
Anh ở quá gần, giống như muốn dính sát lại vậy, Vân Đóa vươn tay che mặt anh để ngừa anh có tiến thêm một bước: “Tài xế nhìn thấy...”
Lái xe lập tức nói: “Tôi không thấy gì cả, hai người cứ thoải mái.”
Đường Nhất Bạch không biết xấu hổ, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cô.
Vân Đóa như bị điện giật đỏ mặt thu tay lại, cô nói: “Anh là con chó nhỏ à...”
Đường Nhất Bạch không biết xấu hổ cười: “Nếu anh là chó thì em chính là bánh bao.”
Lái xe không nghe được nữa mở radio trên xe lên. Lúc này anh ta thà nghe các loại quảng cáo trị liêu vô sinh còn hơn là nghe người khác tâm tình. Người độc thân chịu tổn thương vô cùng.
Cuối cùng hai người đến ngõ Nam La Cổ. Là đêm giao thừa nên nơi đâu cũng là người. Đường Nhất Bạch lại đeo khẩu trang lên, Vân Đóa nhìn cách ăn mặc của anh nói: “Hôm nay anh đúng là rất đẹp trai hút người, không nhìn khuôn mặt cũng rất đẹp trai.”
(Ngõ Nam La Cổ: một ngõ nhỏ nổi tiếng ở Bắc Kinh, có hơn 740 năm lịch sử, nằm trong vùng quy hoạch bảo vệ di tịch. Bởi vì địa thế cao ở giữa, hai bên nam bắc thấp giống như một người dù lưng nên có lên là ngõ người gù. Sau này năm 1750, Càn Long thứ mười lăm đổi tên thành ngõ Nam La Cổ)
Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, anh không mặc quần áo càng đẹp trai hơn. Đương nhiên lời này anh chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra, sợ sẽ bị coi là lưu manh.
Anh lấy từ trong túi một cái hộp nhỏ đưa cho cô: “Quà năm mới cho em.”
“Cảm ơn.” Vân Đóa nhận cái hộp nhung mở ra xem, bên trong là một cái kẹp tóc thủy tinh màu vàng. Thủy tinh tinh khiết xâu thành một đóa hoa nhỏ, rất đẹp.
Đường Nhất Bạch không bỏ qua tia mừng rỡ trong mắt cô. Anh rất vui vì Vân Đóa thích món quà này. Anh lấy cái kẹp tóc nhỏ ra, tự mình kẹp lên đầu cô. Những ngọn đèn hai bên đường chiếu lên làm thủy tinh càng sáng chói, hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Lúc này, cô chắc chắn là cảnh sắc tươi đẹp nhất thế gian. Anh ôm lấy mặt cô, đôi mắt cười híp lại: “Công chúa của anh.”
“Ai là công chúa của anh.” Vân Đóa sờ lên kẹp tóc, lấy túi của mình ra: “Em cũng đã chuẩn bị quà cho anh, em tính ngày mai mới đưa.”
Món qua của cô chính là một cái lắc tay tự bện. Lần trước khi cô giúp Hướng Dương Dương thì cô đã nghĩ sẽ làm một cái cho Đường Nhất Bạch. Cuối cùng có một lần Hướng Dương Dương thấy cô đang bện lắc tay thì cưỡng chế trao đổi với cô, vì vậy Vân Đóa đành phải làm lại từ đâu, hôm qua vừa mới làm xong. Lắc tay dùng hai sợ tơ màu lam và trắng tạo thành, lam xanh như nước, đuôi là màu trắng giống như một con cá nhỏ, ban đầu cô dùng hình cá màu xanh, nhưng mà Hướng Dương Dương lấy mất nên đành phải đảo lại màu sắc.
Đường Nhất Bạch vươn tay anh, Vân Đóa giúp anh đeo lắc tay vào. Sau khi đeo xong, anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Anh muốn hôn cô nhưng mà vẫn đang đeo khẩu trang.
Thôi, trước tiên bỏ qua.
Hai người nắm tay nhau đi dạo phố, hai bên đường đều là các cửa hàng, đồ vật bên trong rất sáng tạo và thú vị. Hai người đi dạo rồi mua rất nhiều đồ, Đường Nhất Bạch phát huy là một người bạn trai quyết đoạn, từ đầu tới cuối không để cho Vân Đóa phải trả một xu nào.
Hai người đi dạo mệt mỏi thì dừng lại trong một quán bar.
Quán bar đang tổ chức bữa tiệc, dưới ánh đèn mờ ảo, những thanh niên trẻ đang nhảy nhót uốn éo trong sân, ca sĩ hát khàn cả giọng. Lúc gọi nước Vân Đóa có chút do dự, từ lần trước Đường Nhất Bạch có người mật báo đã để lại ấn tượng cho cô. Có một vài người không muốn cho người khác tốt, không có lý do gì mà thế. Nhỡ đâu ở đây có người ghét Đường Nhất Bạch nhận ra anh, cho thuốc vào trong rượu của anh.., Được rồi, cô thừa nhận mình có suy nghĩ quá, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất. Cho dù không nhận ra Đường Nhất Bạch, nhìn thấy anh đẹp trai như vậy nên ghen ghét mà bỏ thuốc thì sao? Hoặc là có người nào đó bỏ thuốc bậy bạ, Đường Nhất Bạch không may bị trúng thì sao? Hoặc là nhân viên trong quán rượu không cẩn thận đưa nhầm rượu, mang rượu có thuốc cho Đường Nhất Bạch uống thì sao... Cuộc sống chính là tràn đầy hiểm ác như vậy!
Cô nhìn menu rồi gọi cho mình một ly Blood Mary, gọi cho Đường Nhất Bạch một chai nước khoáng, hơn nữa còn dặn không được mở nắp, tự bọn họ sẽ mở.
Đường Nhất Bạch: “...” Không phải tới quán bar để vui sao! Vui vẻ là uống nước suối?!
Vân Đóa chớp mắt nhìn anh, bĩu môi nói: “Em muốn tốt cho anh mà.”
Anh không chịu được vẻ mặt dễ thương của cô, cho dù cô làm gì sai mà làm vẻ mặt dễ thương một chút anh sẽ tha thứ cho cô mà không hề do dự. Hơn nữa bây giờ cô cũng không sai, anh không phải là người không biết phân biệt, đương nhiên anh biết cô vì muốn tốt cho anh. Nhìn cô như vậy lòng anh cũng mềm mại, anh cởi khẩu trang kéo cô qua và cúi đầu hôn.
Vân Đóa bị anh hôn cả người như nhũn ra.
Về sau anh mới biết được, bởi vì cô cẩn thận hơn bình thường rất nhiều cho nên anh đã thoát được nhiều kiếp nạn.
“Sao?”
Bà đưa cho ông một phần báo cáo được in ra: “Báo cáo kiểm tra của Nhất Bạch, tôi tiện tay lấy giúp cậu ấy.”
“Cảm ơn.” Ngũ Dũng nhận lấy, tiện tay lật xem: “Cũng không có chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì.” Viên sư thái nói xong rồi đi qua.
“Này, chuyện đó...” Ngũ Dũng gọi bà lại.
“Còn có chuyện gì?”
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy... lúc bà không mắng người cũng rất đáng yêu.”
Viên sư thái liếc mắt: “Bệnh tâm thần.”
Lúc tập luyện buổi chiểu, Đường Nhất Bạch có chút chờ mong hỏi Ngũ Dũng: “Ngũ tổng quản, có được nghỉ tết Dương năm nay không?”
Ngũ Dũng cười lạnh: “Thả ông nội nhà cậu ấy.”
Đường Nhất Bạch: “...” Ngũ tổng quản hôm nay không uống thuốc sao, sao lại tức giận như thế.
Tiếc quá, không thể đón năm mới với Vân Đóa rồi, không biết sau khi tập xong có thể tìm cô ấy không...
Nhưng rồi Ngũ Dũng cũng đánh nát ảo tưởng của anh: “Đừng có nghĩ nhiều, tập luyên đêm đó xong còn phải tham gia hoạt động.”
Khuôn mặt Đường Nhất Bạch lập tức ỉu xìu. Tập luyện thì anh còn có thể chịu được, nhưng tham gia hoạt động thì anh lại có chút không chịu được. Chủ yếu là, không ít các chị trong làng giải trí vô cùng phóng khoáng, thích đùa giỡn anh, đáng sợ hơn là có vài người đàn ông cũng thế...
Ngoại trừ bạn gái nhà mình thì anh không hy vọng sẽ bị người khác đùa giỡn, nếu không cho dù anh vô tội thì anh cũng không thể ăn nói được với Vân Đóa.
Không chỉ như vậy, những người trong làng giải trí đều rất biết quan hệ, ai cũng có thể làm bạn thân. Mỗi lần có haojt động đều mời Đường Nhất Bạch cùng ăn cơm uống rượu. Nếu lần nào anh cũng từ chối thì lại có vẻ quá thanh cao, nhưng nếu không từ chối thì anh không thể ăn cơm cùng người này đi chơi với người kia. Thời gian đó không bằng về nhà với ban gái đâu!
Sau đó vẫn là Ngũ tổng có thể giúp anh giải quyết vấn đề khó này. Cho dù là ai mời thì ông đều trả lời ‘Huấn luyện viên không cho phép’, dù sao đi nữa huấn luyện viên của anh vốn ‘không giống người tốt’ (Nguyên lời của Viên sư thái), cho nên rất thích hợp làm người ác.
***
Ngày 31 tháng 12, sau khi Đường Nhất Bạch rời khỏi bể bơi thì vội vàng đi tắm rửa thay quần áo rồi đi tham gia hoạt động năm mới. Trên đường đi anh gọi điện thoại cho Vân Đóa, hỏi cô đang làm gì. Vân Đóa trả lời cô đang đi dạo phố mua đồ cùng dì Lộ.
Xem ra những lúc anh không có bên cạnh cô cũng không hề cô đơn...
Đường Nhất Bạch hỏi: “Ba anh đâu?”
Vân Đóa: “Đặt ở nơi ký gửi chồng.”
Đường Nhất Bạch: =.= Dường như anh thấy được tương lai của mình rồi.
Vân Đóa nói vài câu rồi vội vàng cúp máy, cô đang xem quần áo giúp dì Lộ.
Đường Nhất Bạch có chút buồn phiền. Đêm giao thừa của mọi người rất vui vẻ vậy mà anh lại phải tham gia cái hoạt động này.
Dựa vào thân phận vận động viên, Đường Nhất Bạch có đầy đủ lý do để rời đi trước, người tổ chức cũng hiểu được điểm này của anh cho nên hơn mười giờ anh đã đi ra khỏi đó.
Kế hoạch ban đầu là về đi ngủ, nhưng bây giờ ảnh muốn gặp Vân Đóa. Rất muốn, rất muốn gặp.
Cho nên, bỏ qua quy định đi!
Anh biết rõ ba mẹ anh không hề thức muộn, cho nên lúc này chắc là bọn họ đã về tới nhà hoặc đang trên đường về nhà. Đường Nhất Bạch gọi cho Vân Đóa nói: “Đóa Đóa, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
“Chơi cái gì? Anh nên về đi ngủ đi, ngày mai còn phải tập luyện đấy.”
“Bây giờ anh muốn gặp em, không thấy được em thì anh sẽ không ngủ ngon, không ngủ ngon thì ngày mai sẽ không tập luyện tốt được.”
“Đúng là lý do trẻ con...”
Nhưng mà cuối cùng Vân Đóa cũng không lay chuyển được anh nên xuống xe giữa đường. chú Đường định đưa cô đi gặp mặt với Đậu Đậu, nhưng mà hiện tại tình hình giao thông đang rất khó khăn, nếu đi qua lại như vậy thì chú dì sẽ về rất khuya, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của hai người. Cho nên Vân Đóa khăng khăng từ chối, cô tự mình gọi xe đi gặp Đường Nhất Bạch.
Đường Nhất Bạch mặc áo gió màu tím, quần dài kaki, đôi giày da trâu màu rám nắng, hai tay đút túi đứng dưới đèn đường đợi Vân Đóa. Dáng người của anh rất tốt nên dù đã đeo khẩu trang thì vẫn có người qua đường nhìn anh.
Rốt cục có hai cô gái cả gan tiến lên hỏi: “Xin hỏi, anh là Đường Nhất Bạch phải không?”
“Tôi không ——”
“A a a! Đường Nhất Bạch!” Cô gái kia không chờ anh trả lời đã điên rồi.
Đường Nhất Bạch: “...” Không tiến hành như bình thường thật đáng sợ.
Sau đó hai cô gái vây lấy Đường Nhất Bạch muốn ký tên và chụp ảnh chung, còn gọi điện cho bạn nữa. Đường Nhất Bạch có chút sốt ruột, liên tục nhìn taxi chạy trên đường.
Rốt cục có một chiếc xe ngừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của một cô gái. Cô gái đó phụng phịu hỏi: “Tiên sinh, anh muốn bắt xe sao? Chúng tôi cho anh đi nhờ một đoạn được không?”
Đường Nhất Bạch mỉm cười: “Được.”
Hai cô gái người hâm mộ kia không hiểu rõ tình huống thì vội vàng nịnh nọt: “Cô gái xinh đẹp cũng co thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn được không?”
Vân Đóa cười hỏi: “Hai cô đi đâu?”
“Đường Nhất Bạch đi đâu thì chúng tôi sẽ đi đó.”
“Ha ha, nghĩ hay quá!” Nói xong cô kéo kính xe lên.
Đường Nhất Bạch vừa mở cửa xe, nghe nói như thế thì không nhịn được cười ra tiếng. Anh ngồi trên xe, nắm lấy bả vai Vân Đóa, tiến lại gần nhẹ giọng hỏi cô: “Em ghen à?”
Anh ở quá gần, giống như muốn dính sát lại vậy, Vân Đóa vươn tay che mặt anh để ngừa anh có tiến thêm một bước: “Tài xế nhìn thấy...”
Lái xe lập tức nói: “Tôi không thấy gì cả, hai người cứ thoải mái.”
Đường Nhất Bạch không biết xấu hổ, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cô.
Vân Đóa như bị điện giật đỏ mặt thu tay lại, cô nói: “Anh là con chó nhỏ à...”
Đường Nhất Bạch không biết xấu hổ cười: “Nếu anh là chó thì em chính là bánh bao.”
Lái xe không nghe được nữa mở radio trên xe lên. Lúc này anh ta thà nghe các loại quảng cáo trị liêu vô sinh còn hơn là nghe người khác tâm tình. Người độc thân chịu tổn thương vô cùng.
Cuối cùng hai người đến ngõ Nam La Cổ. Là đêm giao thừa nên nơi đâu cũng là người. Đường Nhất Bạch lại đeo khẩu trang lên, Vân Đóa nhìn cách ăn mặc của anh nói: “Hôm nay anh đúng là rất đẹp trai hút người, không nhìn khuôn mặt cũng rất đẹp trai.”
(Ngõ Nam La Cổ: một ngõ nhỏ nổi tiếng ở Bắc Kinh, có hơn 740 năm lịch sử, nằm trong vùng quy hoạch bảo vệ di tịch. Bởi vì địa thế cao ở giữa, hai bên nam bắc thấp giống như một người dù lưng nên có lên là ngõ người gù. Sau này năm 1750, Càn Long thứ mười lăm đổi tên thành ngõ Nam La Cổ)
Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, anh không mặc quần áo càng đẹp trai hơn. Đương nhiên lời này anh chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra, sợ sẽ bị coi là lưu manh.
Anh lấy từ trong túi một cái hộp nhỏ đưa cho cô: “Quà năm mới cho em.”
“Cảm ơn.” Vân Đóa nhận cái hộp nhung mở ra xem, bên trong là một cái kẹp tóc thủy tinh màu vàng. Thủy tinh tinh khiết xâu thành một đóa hoa nhỏ, rất đẹp.
Đường Nhất Bạch không bỏ qua tia mừng rỡ trong mắt cô. Anh rất vui vì Vân Đóa thích món quà này. Anh lấy cái kẹp tóc nhỏ ra, tự mình kẹp lên đầu cô. Những ngọn đèn hai bên đường chiếu lên làm thủy tinh càng sáng chói, hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Lúc này, cô chắc chắn là cảnh sắc tươi đẹp nhất thế gian. Anh ôm lấy mặt cô, đôi mắt cười híp lại: “Công chúa của anh.”
“Ai là công chúa của anh.” Vân Đóa sờ lên kẹp tóc, lấy túi của mình ra: “Em cũng đã chuẩn bị quà cho anh, em tính ngày mai mới đưa.”
Món qua của cô chính là một cái lắc tay tự bện. Lần trước khi cô giúp Hướng Dương Dương thì cô đã nghĩ sẽ làm một cái cho Đường Nhất Bạch. Cuối cùng có một lần Hướng Dương Dương thấy cô đang bện lắc tay thì cưỡng chế trao đổi với cô, vì vậy Vân Đóa đành phải làm lại từ đâu, hôm qua vừa mới làm xong. Lắc tay dùng hai sợ tơ màu lam và trắng tạo thành, lam xanh như nước, đuôi là màu trắng giống như một con cá nhỏ, ban đầu cô dùng hình cá màu xanh, nhưng mà Hướng Dương Dương lấy mất nên đành phải đảo lại màu sắc.
Đường Nhất Bạch vươn tay anh, Vân Đóa giúp anh đeo lắc tay vào. Sau khi đeo xong, anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Anh muốn hôn cô nhưng mà vẫn đang đeo khẩu trang.
Thôi, trước tiên bỏ qua.
Hai người nắm tay nhau đi dạo phố, hai bên đường đều là các cửa hàng, đồ vật bên trong rất sáng tạo và thú vị. Hai người đi dạo rồi mua rất nhiều đồ, Đường Nhất Bạch phát huy là một người bạn trai quyết đoạn, từ đầu tới cuối không để cho Vân Đóa phải trả một xu nào.
Hai người đi dạo mệt mỏi thì dừng lại trong một quán bar.
Quán bar đang tổ chức bữa tiệc, dưới ánh đèn mờ ảo, những thanh niên trẻ đang nhảy nhót uốn éo trong sân, ca sĩ hát khàn cả giọng. Lúc gọi nước Vân Đóa có chút do dự, từ lần trước Đường Nhất Bạch có người mật báo đã để lại ấn tượng cho cô. Có một vài người không muốn cho người khác tốt, không có lý do gì mà thế. Nhỡ đâu ở đây có người ghét Đường Nhất Bạch nhận ra anh, cho thuốc vào trong rượu của anh.., Được rồi, cô thừa nhận mình có suy nghĩ quá, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất. Cho dù không nhận ra Đường Nhất Bạch, nhìn thấy anh đẹp trai như vậy nên ghen ghét mà bỏ thuốc thì sao? Hoặc là có người nào đó bỏ thuốc bậy bạ, Đường Nhất Bạch không may bị trúng thì sao? Hoặc là nhân viên trong quán rượu không cẩn thận đưa nhầm rượu, mang rượu có thuốc cho Đường Nhất Bạch uống thì sao... Cuộc sống chính là tràn đầy hiểm ác như vậy!
Cô nhìn menu rồi gọi cho mình một ly Blood Mary, gọi cho Đường Nhất Bạch một chai nước khoáng, hơn nữa còn dặn không được mở nắp, tự bọn họ sẽ mở.
Đường Nhất Bạch: “...” Không phải tới quán bar để vui sao! Vui vẻ là uống nước suối?!
Vân Đóa chớp mắt nhìn anh, bĩu môi nói: “Em muốn tốt cho anh mà.”
Anh không chịu được vẻ mặt dễ thương của cô, cho dù cô làm gì sai mà làm vẻ mặt dễ thương một chút anh sẽ tha thứ cho cô mà không hề do dự. Hơn nữa bây giờ cô cũng không sai, anh không phải là người không biết phân biệt, đương nhiên anh biết cô vì muốn tốt cho anh. Nhìn cô như vậy lòng anh cũng mềm mại, anh cởi khẩu trang kéo cô qua và cúi đầu hôn.
Vân Đóa bị anh hôn cả người như nhũn ra.
Về sau anh mới biết được, bởi vì cô cẩn thận hơn bình thường rất nhiều cho nên anh đã thoát được nhiều kiếp nạn.
/90
|